Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Chương 7: Gần bằng một đại đội

Phúc Bồ

26/03/2024

Long Cửu Thần trong cơn tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Tử Hi đã sinh cho tôi một cặp song sinh một trai một gái, đã bốn tuổi rồi. Một tháng trước đã bị bắt đi rồi, đến giờ vẫn không rõ tung tích, ông không biết sao?”

Ầm!

Long Kiêu như bị sét đánh ngang tai, hồi lâu mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Tại cha sơ suất, không ngờ cô ta lại mang thai con của con, cha có tội!”

Khóe miệng của Long Cửu Thần run lên vì tức giận.

“Năm năm trời! Nếu ông quan tâm đến cô ấy thì đã không có chuyện như thế này xảy ra! Tôi sẽ không tha cho ông đâu!”

Long Cửu Thần tức giận cúp điện thoại.

Long Miêu thấy thương cho Long Kiêu, thận trọng nói: “Thế tử, Long soái thất trách là có tội, nhưng xin thế tử đừng hận Long soái.”

“Mấy ngày sau khi thế tử bị bắt, dân Hung Nô đã thống nhất các nước biên giới, tập hợp hai trăm vạn đại quân, ngang nhiên phát động chiến tranh.”

“Long soái phụng mệnh của chiến bộ đã dẫn năm mươi vạn quân Tây Lương đi chống giặc, ngày ngày đều đi trong khói lửa bom đạn, nào có thời gian lo lắng cho cô Dương được nữa?”

“Lão Lương Vương đã tám mươi tuổi rồi, ngay khi chiến tranh bắt đầu, ông ấy đã tận tâm tiếp tế lương thảo cho quân đội, còn phải phòng ngừa đặc vụ của địch gây rối ở hậu phương, bận không thở nổi!”

“Ba người chị của thế tử và bốn vị hôn thê cũng đều là phụ nữ, ra trận cũng giỏi, mà làm hậu cần cũng xuất sắc, làm đặc vụ bắt địch càng xuất sắc hơn, đều cố gắng giúp Long soái đánh thắng trận chiến này.”

“Cuối cùng một tháng trước, Long soái dẫn quân đột phá tuyến phòng ngự của địch, tiến vào nước Hung Nô. Sau khi tàn sát sáu thành, vua nước Hung Nô mới đầu hàng, lại phải nửa tháng nữa mới kết thúc toàn bộ trận chiến!”

“Sau đó lại mở tiệc ăn mừng, về kinh nhận thưởng, sau đó khen thưởng các chiến sĩ có công, đủ thứ chuyện phải làm. Ngày hôm qua Long soái mới trở về phủ tướng quân, mới lệnh cho cấp dưới đưa thế tử ra trước.”

“Cho nên, không phải Long soái không quan tâm cô Dương mà không thể làm gì được, mong thế tử có thể hiểu cho Long soái.”

Long Cửu Thần nghe xong bèn mắng xối xả: “Lão già khốn nạn này, tại sao không nói?”

Long Miêu nhếch miệng cười: “Long soái sợ nhất chính là thế tử, ông ấy nào dám nói những lời này với thế tử, sợ sẽ khiến thế tử cảm thấy ông ấy là kẻ trốn tránh trách nhiệm.”

...

Ở bên kia, bên trong phủ Long soái Tây Lương.

Long Kiêu vỗ đùi liên tục.

“Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng mà!”

Một ông già đã hơn bảy mươi tuổi chống gậy bước tới, hỏi: “Có chuyện gì à?”

Long Kiêu kể lại mọi chuyện.

Ông lão nghe xong nổi trận lôi đình dùng nạng đánh vào lưng Long Kiêu, toàn thân run lên vì tức giận.

“Vốn dĩ Cửu Thần đã hận kẻ làm cha như mày, kết quả là tại mày không chăm sóc chu đáo mà khiến cho cặp song sinh nam nữ của nó gặp nạn, mày muốn nó hận mày đến chết phải không?”

“Còn thất thần ra đó làm gì, mau đi tìm cho tao!”

“Cho dù đến tận chân trời góc bể cũng phải tìm cho được chắt của tao về đây, Long Ngạo tao sống phải gặp người, chết phải thấy xác!”



“Cha, cha đừng tức giận, con lập tức phái quân đi tìm ngay.”

Long Kiêu tức giận hét lên:

“Sĩ quan phụ tá!”

“Có thuộc hạ!”

“Lập tức gửi điện tín cho Long Võ Vệ và Long Thần Vệ, ra lệnh cho hai đội quân này phải tìm cho bằng được hai cháu của tôi về, cho dù chân trời góc bể cũng phải tìm cho ra. Ai dám cản đường, bắn chết không tha!”

“Vâng, Long soái!”

...

Lúc này, tại nhà họ Diệp.

“Không hay rồi, gia chủ! Đã xảy ra chuyện lớn rồi!” Có người cấp tốc vọt vào đại sảnh.

Diệp Nguyên Khôn đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc chờ tin tức từ quản gia chợt đứng phắt dậy, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Quản gia Lưu dẫn theo đội trưởng Trương tới bệnh viện, khi sắp giết chết Long Cửu Thần thì bất ngờ có một đội quân vọt đến, cứu Long Cửu Thần đi, lại còn giết chết quản gia Lưu và hàng chục tay đấm của nhà họ Diệp, tất cả đều đã chết hết rồi! Cậu Diệp cũng rơi vào tay chúng, còn đang kéo nhau đến nhà chúng ta nữa.” Người nọ nói một hơi.

“Cái gì!”

Thân hình của Diệp Nguyên Khôn run rẩy, vội vã truy hỏi: “Đội quân đó có bao nhiêu người?”

“Gần bằng một đại đội.”

Diệp Nguyên Khôn suy nghĩ nửa phút, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.

Rất nhanh, trong điện thoại di động vang lên một giọng nói: “Tôi đã biết rõ tình hình rồi, ông đi đến bến tàu Giang Châu tập hợp với Hình Hắc Hổ đi. Tôi đã sắp xếp đâu ra đấy cả rồi, ông để lại vài người rồi dẫn dụ bọn chúng qua đó, tôi sẽ khiến bọn chúng có đi không về.”

“Dạ, thưa chủ nhân!”

Diệp Nguyên Khôn cúp điện thoại, sắp xếp vài người ở lại, giải tán người nhà họ Diệp, dẫn theo đám tay đấm của họ đi thẳng đến bến tàu Giang Châu.

Họ vừa rời đi không lâu, Long Cửu Thần đã dẫn người đến nhà họ Diệp.

“Chủ nhân của chúng tôi nói muốn tìm ông ta thì đến bến tàu Giang Châu, ông ấy ở đó chờ mấy người.”

Long Cửu Thần vừa xuống xe đã có người chạy tới nói với anh.

“Đến bến tàu Giang Châu.”

Nói xong, Long Cửu Thần quay trở lại xe.

“Thế tử, tôi nghĩ có mai phục.” Long Miêu đoán.

Long Cửu Thần dựa vào ghế xe, nhắm mắt lại, giọng điệu kiên định nói: “Chỉ cần có thể cứu được hai đứa con tội nghiệp của tôi, dù có là đầm rồng hang hổ, tôi cũng phải đi.”

“Thế tử thật gan dạ!”

Long Miêu bỗng thấy nhiệt huyết sôi trào, gọi cho một số điện thoại, ra lệnh: “Lôi Báo, mang toàn bộ hai ngàn tám trăm vệ binh của cậu đến bến cảng Giang Châu, thế tử sắp đại khai sát giới!”



“Dạ!”

Nửa giờ sau.

Tại bến tàu Giang Châu.

Vì để lại một trăm vệ binh bảo vệ cả nhà Dương Tử Hi nên Long Cửu Thần và Long Miêu chỉ mang theo khoảng một trăm vệ binh áp giải Diệp Mặc vào bến tàu Giang Châu.

Bến tàu Giang Châu thường ngày nhộn nhịp, giờ phút này lại yên tĩnh đến lạ thường.

“Chuẩn bị chiến đấu!”

Long Miêu ra lệnh.

Cạch, cạch, cạch!

Một trăm vệ binh lập tức lên đạn, chĩa súng vào các container xung quanh.

“Tôi là Long Cửu Thần, đã tới bến tàu, hoặc là đầu hàng hoặc là khai chiến, mau chọn một đi!”

Vừa dứt lời.

Rầm rầm!

Hàng ngàn người từ phía sau container xông ra, chĩa những họng súng đen ngòm về phía đám Long Cửu Thần, bao vây họ lại.

“Cha! Đừng ra lệnh nổ súng! Con vẫn đang trong tay bọn họ! Đừng bắn con chết!”

Diệp Mặc sợ đến mức bật khóc.

“Thả con trai tao ra!”

Một giọng nói giận dữ vang lên, một người đàn ông mặc vest và một người đàn ông đầu trọc với khuôn mặt đáng ghét được hai tên mặc đồng phục luyện võ bảo vệ hai bên, đi vào vòng vây.

“Thành thật nói cho tôi biết, hai đứa con của tôi ở đâu thì con của ông còn có hy vọng sống sót. Nếu cứng đầu cứng cổ, ông và con ông sẽ phải chết.”

Long Cửu Thần trầm giọng nói, giọng điệu chắc như đinh đóng cột.

Tên đầu trọc tiến lên một bước, lạnh lùng nói với Long Cửu Thần: “Mày đã chém em vợ của tao, còn dám nói xằng nói bậy ở ngay trên địa bàn của tao, tưởng Hình Hắc Hổ tao không diệt được tụi bây à?”

Long Cửu Thần lạnh lùng hỏi: “Một đám du thủ du thực, trang bị hơn ngàn khẩu súng, mà lại chỉ có một loại súng trường đột kích.”

“Là ai đã trang bị cho mấy người? Để giết tôi à?”

Hình Hắc Hổ cười lạnh: “Đồ Long xã này của tao sáng lập ra là để giết con rồng cỏn con như mày đấy.”

“Về phần ai trang bị những thứ này cho tụi tao, tốt nhất mày nên xuống dưới hỏi diêm vương đi, ông ta sẽ có lời giải đáp cho mày.”

Lúc này, Hình Hắc Hổ đang chuẩn bị ra lệnh nổ súng.

Long Miêu đã ra đòn trước, nổ súng điên cuồng, hét to hết mức: “Các anh em! Giết hết bọn chúng đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook