Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Chương 52: Im lặng tức là đồng ý
Phúc Bồ
27/03/2024
Tần Diệu Hoa tôi đã được coi là người có lá gan rất to rồi, ngay cả cậu cũng dám giết, nhưng lúc cận kề cái chết, tôi thật sự sợ hãi, huống chi là cấn lưỡi tự sát. Cho nên hành vi của ông ta khiến tôi nghi ngờ một cách nghiêm trọng rằng ông ta không phải Thang Lập Võ mà là một kẻ giả trang Thang Lập Võ cao cấp! Không tin thì cậu xem!”
Nói xong, ông ta nắm lấy chỗ bên tai Thang Lập Võ, xé mạnh một cái.
Roẹt!
Khuôn mặt giả đã bị xé toạc.
Một gương mặt hoàn toàn mới hiện ra trước mắt mọi người.
“Trời ạ! Đây không phải là quản gia Tôn của nhà họ Thang sao?”
Tân Tử Đình kêu lên.
“A a!”
Quản gia nhà họ Thang bị Tần Diệu Hoa xé da mặt xuống, tức giận chửi bới, chỉ là lưỡi đã bị
đứt, mọi người không hiếu ông ta đang mắng cái gì, bọt máu phun đầy mặt Tần Diệu Hoa.
“Có cách nào để ông ta khai ra Thang Lập Võ ở đâu không không?” Long cửu Thần hỏi.
“Để tôi thử.”
Tần Diệu Hoa lau máu trên mặt, chậm rãi nói: “Thang Lập Võ thật cao minh nhỉ, đế một quản gia theo ông ta hơn hai mươi năm, hiểu rõ ông ta như lòng bàn tay, thậm chí có thể bắt chước giọng nói của ông ta, cải trang thành ông ta để thực hiện vụ này.
Nếu thành công, ông có thế về bên chủ nhân của ông, nhận lấy công lao khen thưởng, cả đời vinh quang. Nếu thất bại, có ông chịu chết thay ông ta, cửu Thần sẽ không tìm ông ta nữa, như vậy ông ta có thể tiếp tục cuộc sống tự do của ông ta.
Chậc chậc chậc, não của ông ta dùng tốt đấy, tốt hơn của Tần Diệu Hoa tôi rất nhiều.”
Nói đến đây, ông ta nhìn quản gia Tôn rồi nói tiếp: “Gia đình ông nằm trong tay ông ta nên ông mới cắn lưỡi tự sát đế bảo vệ gia đình mình, tôi nói phải không?”
Quản gia Tôn vẩn im lặng không lên tiếng.
“Im lặng tức là đồng ý.”
Tần Diệu Hoa mỉm cười, lấy điện thoại di
động ra, đưa cho quản gia Tôn: “Nói cho tôi biết Thang Lập Võ ở đâu, tôi có thế hứa với ông rằng sau khi tìm được ông ta sẽ không giết chết người nhà của ông.
Ông đừng mơ tưởng chúng tôi không tìm được ông ta. Cha của cửu Thần là Long Kiêu, vua của Tây Lương, ông ngoại của cậu ấy là các chủ của Thiên Cơ Các, thực lực được xếp thứ ba trong Tôn Bảng. Anh rể lớn của cậu ấy là điện chủ điện Tu La, dưới trướng có một trăm ngàn nhân mã. Anh rể thứ hai của cậu ấy là con trai của tể tướng đương triều. Anh rể thứ ba của cậu ấy là con trai của chủ tịch tập đoàn Thịnh Thái, một trong bốn đại tài phiệt.
Bọn họ đều đang giúp cửu Thần tìm con. Cho dù Thang Lập Võ có trốn ở chân trời góc bế thì việc bị tìm thấy cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nếu ông dám biết mà không báo, với tính cách tàn nhẫn của Long Kiêu chắc chắn sẽ tàn sát cả nhà ông! Tích chút đức cho gia đình ông cũng không có hại gì. Cũng giống như cha tôi vậy, nhờ đức ông ấy tích mà tôi mới không chết, ông có hiểu ý tôi không?”
Quản gia Tôn suy ngầm suốt năm phút.
Đột nhiên, ông ta nhận lấy điện thoại, bắt đầu gõ vào khung chỉnh tin nhắn, vang lên tiếng bấm chữtạch tạch.
Vài giây sau, Tần Diệu Hoa hét lên: “cửu
Thần, có tin tức rồi!”
Long Cửu Thần tức khắc lên tinh thần.
“Nói mau!”
Nói xong, ông ta nắm lấy chỗ bên tai Thang Lập Võ, xé mạnh một cái.
Roẹt!
Khuôn mặt giả đã bị xé toạc.
Một gương mặt hoàn toàn mới hiện ra trước mắt mọi người.
“Trời ạ! Đây không phải là quản gia Tôn của nhà họ Thang sao?”
Tân Tử Đình kêu lên.
“A a!”
Quản gia nhà họ Thang bị Tần Diệu Hoa xé da mặt xuống, tức giận chửi bới, chỉ là lưỡi đã bị
đứt, mọi người không hiếu ông ta đang mắng cái gì, bọt máu phun đầy mặt Tần Diệu Hoa.
“Có cách nào để ông ta khai ra Thang Lập Võ ở đâu không không?” Long cửu Thần hỏi.
“Để tôi thử.”
Tần Diệu Hoa lau máu trên mặt, chậm rãi nói: “Thang Lập Võ thật cao minh nhỉ, đế một quản gia theo ông ta hơn hai mươi năm, hiểu rõ ông ta như lòng bàn tay, thậm chí có thể bắt chước giọng nói của ông ta, cải trang thành ông ta để thực hiện vụ này.
Nếu thành công, ông có thế về bên chủ nhân của ông, nhận lấy công lao khen thưởng, cả đời vinh quang. Nếu thất bại, có ông chịu chết thay ông ta, cửu Thần sẽ không tìm ông ta nữa, như vậy ông ta có thể tiếp tục cuộc sống tự do của ông ta.
Chậc chậc chậc, não của ông ta dùng tốt đấy, tốt hơn của Tần Diệu Hoa tôi rất nhiều.”
Nói đến đây, ông ta nhìn quản gia Tôn rồi nói tiếp: “Gia đình ông nằm trong tay ông ta nên ông mới cắn lưỡi tự sát đế bảo vệ gia đình mình, tôi nói phải không?”
Quản gia Tôn vẩn im lặng không lên tiếng.
“Im lặng tức là đồng ý.”
Tần Diệu Hoa mỉm cười, lấy điện thoại di
động ra, đưa cho quản gia Tôn: “Nói cho tôi biết Thang Lập Võ ở đâu, tôi có thế hứa với ông rằng sau khi tìm được ông ta sẽ không giết chết người nhà của ông.
Ông đừng mơ tưởng chúng tôi không tìm được ông ta. Cha của cửu Thần là Long Kiêu, vua của Tây Lương, ông ngoại của cậu ấy là các chủ của Thiên Cơ Các, thực lực được xếp thứ ba trong Tôn Bảng. Anh rể lớn của cậu ấy là điện chủ điện Tu La, dưới trướng có một trăm ngàn nhân mã. Anh rể thứ hai của cậu ấy là con trai của tể tướng đương triều. Anh rể thứ ba của cậu ấy là con trai của chủ tịch tập đoàn Thịnh Thái, một trong bốn đại tài phiệt.
Bọn họ đều đang giúp cửu Thần tìm con. Cho dù Thang Lập Võ có trốn ở chân trời góc bế thì việc bị tìm thấy cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nếu ông dám biết mà không báo, với tính cách tàn nhẫn của Long Kiêu chắc chắn sẽ tàn sát cả nhà ông! Tích chút đức cho gia đình ông cũng không có hại gì. Cũng giống như cha tôi vậy, nhờ đức ông ấy tích mà tôi mới không chết, ông có hiểu ý tôi không?”
Quản gia Tôn suy ngầm suốt năm phút.
Đột nhiên, ông ta nhận lấy điện thoại, bắt đầu gõ vào khung chỉnh tin nhắn, vang lên tiếng bấm chữtạch tạch.
Vài giây sau, Tần Diệu Hoa hét lên: “cửu
Thần, có tin tức rồi!”
Long Cửu Thần tức khắc lên tinh thần.
“Nói mau!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.