Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Chương 48: Quỳ xuống cho tao!!
Phúc Bồ
27/03/2024
Ngay khi lời nói của ông ta vừa vang lên.
Lập tức có một giọng nói giận dữ truyền tới.
“Dám nố súng vào thế tử của bọn tao, ông đây sẽ bắn chết toàn bộ các người!”
Đám người Tần Diệu Hoa quay phắt lại.
Họ nhìn thấy hàng trăm vệ đội cầm súng trên tay và ngang nhiên tiến về phía trước.
“Cha, hình như là Vệ đội Long Soái, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Sắc mặt của Tần Tử Đình
lập tức trở nên trắng bệch như người đã chết, cơ thể mỏng manh run rẩy.
Tần Diệu Hoa nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng ông ta cũng cảm thấy khủng hoảng đến cực độ.
Đây chính là vệ đội thiện chiến ở sa trường!
Một khi đã đã động thủ, ông ta hoàn toàn không có thời gian để thay đổi họng súng, sẽ bị bắn chết toàn bộ!
“Đừng tới đây! Mẹ nó, đừng có tới đây! Còn dám tiến lên thêm nột bước nào nữa, tôi sẽ lập tức cho nổ chết Long cửu Thần!”
Tân Diệu Hoa quát lên.
Long Miêu đưa tay lên.
Hàng trăm vệ đội lập tức dừng bước.
“Tôi không quan tâm các người là ai, lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, nếu không các người sẽ không lãnh nổi hậu quả đâu!” Long Miêu tức giận cảnh cáo.
Tần Diệu Hoa lau mồ hôi lạnh rồi hét lớn: “Các người mau bỏ súng xuống, lui sang hai bên, đế lại cho tôi một lối đế chạy đi, tôi cam đoan sẽ không giết chết Long cửu Thần!”
“Nếu dám không nghe theo lời tôi, bây giờ tôi lập tức giết Long cửu Thần, dù có phải chết thì lôi cũng phải lôi nó chôn cùng!”
ông ta vừa dứt lời.
Sau đó lại có một giọng nói giận dữ đột nhiên vang lên.
“Lão Tam, tên súc sinh này, tại sao mày lại dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy hả? Không làm cho nhà họ Tần vạn kiếp bất phục thì mày vẫn chưa cam tâm phải không?”
Người đó vừa dứt lời thì những người có mặt lập tức nhìn thấy một ông già tuối đã gần đất xa trời, được một người phụ nữ dìu dắt, từ trong đội hình chữ “nhất: của vệ đội Long Soái lao ra, loạng choạng đi về phía Tân Diệu Hoa.
Ầm!
Sau khi nhìn thấy ông già này, Tần Diệu Hoa giống như bị sám sét đánh trúng, cả người trở nên sững sờ!
“Cha, cha… Tại sao cha lại đến đây?”
“Quỳ xuống cho tao!!”
Tân Chính Thanh hét lớn một tiếng, trong cơn thịnh nộ, ông ta lại phun ra một ngụm máu già.
“Cha!!”
Tần Diệu Hoa chạy tới, quỳ xuống trước mặt Tần Chính Thanh, khóc rống thảm thiết: “Cha, cha bị làm sao vậy? Cha ơi đừng làm con sợ!”
Bốp!
Tần Chính Thanh hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt Tần Diệu Hoa, tức giận nói: “Long Kiêu chỉ có một đứa con trai, tại sao mày dám ra tay với nó, chém đứt hương hỏa của nhà họ Long?”
“Mày muốn làm gì?”
“Tên súc sinh nhà mày, rốt cuộc thì mày đanq muốn làm cái qì?”
Lập tức có một giọng nói giận dữ truyền tới.
“Dám nố súng vào thế tử của bọn tao, ông đây sẽ bắn chết toàn bộ các người!”
Đám người Tần Diệu Hoa quay phắt lại.
Họ nhìn thấy hàng trăm vệ đội cầm súng trên tay và ngang nhiên tiến về phía trước.
“Cha, hình như là Vệ đội Long Soái, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Sắc mặt của Tần Tử Đình
lập tức trở nên trắng bệch như người đã chết, cơ thể mỏng manh run rẩy.
Tần Diệu Hoa nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng ông ta cũng cảm thấy khủng hoảng đến cực độ.
Đây chính là vệ đội thiện chiến ở sa trường!
Một khi đã đã động thủ, ông ta hoàn toàn không có thời gian để thay đổi họng súng, sẽ bị bắn chết toàn bộ!
“Đừng tới đây! Mẹ nó, đừng có tới đây! Còn dám tiến lên thêm nột bước nào nữa, tôi sẽ lập tức cho nổ chết Long cửu Thần!”
Tân Diệu Hoa quát lên.
Long Miêu đưa tay lên.
Hàng trăm vệ đội lập tức dừng bước.
“Tôi không quan tâm các người là ai, lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, nếu không các người sẽ không lãnh nổi hậu quả đâu!” Long Miêu tức giận cảnh cáo.
Tần Diệu Hoa lau mồ hôi lạnh rồi hét lớn: “Các người mau bỏ súng xuống, lui sang hai bên, đế lại cho tôi một lối đế chạy đi, tôi cam đoan sẽ không giết chết Long cửu Thần!”
“Nếu dám không nghe theo lời tôi, bây giờ tôi lập tức giết Long cửu Thần, dù có phải chết thì lôi cũng phải lôi nó chôn cùng!”
ông ta vừa dứt lời.
Sau đó lại có một giọng nói giận dữ đột nhiên vang lên.
“Lão Tam, tên súc sinh này, tại sao mày lại dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy hả? Không làm cho nhà họ Tần vạn kiếp bất phục thì mày vẫn chưa cam tâm phải không?”
Người đó vừa dứt lời thì những người có mặt lập tức nhìn thấy một ông già tuối đã gần đất xa trời, được một người phụ nữ dìu dắt, từ trong đội hình chữ “nhất: của vệ đội Long Soái lao ra, loạng choạng đi về phía Tân Diệu Hoa.
Ầm!
Sau khi nhìn thấy ông già này, Tần Diệu Hoa giống như bị sám sét đánh trúng, cả người trở nên sững sờ!
“Cha, cha… Tại sao cha lại đến đây?”
“Quỳ xuống cho tao!!”
Tân Chính Thanh hét lớn một tiếng, trong cơn thịnh nộ, ông ta lại phun ra một ngụm máu già.
“Cha!!”
Tần Diệu Hoa chạy tới, quỳ xuống trước mặt Tần Chính Thanh, khóc rống thảm thiết: “Cha, cha bị làm sao vậy? Cha ơi đừng làm con sợ!”
Bốp!
Tần Chính Thanh hung hăng tát một cái thật mạnh vào mặt Tần Diệu Hoa, tức giận nói: “Long Kiêu chỉ có một đứa con trai, tại sao mày dám ra tay với nó, chém đứt hương hỏa của nhà họ Long?”
“Mày muốn làm gì?”
“Tên súc sinh nhà mày, rốt cuộc thì mày đanq muốn làm cái qì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.