Chương 34: Không Thể Trở Thành Vua (1)
Lịch Sử Lý Xuy Xuy Phong
11/10/2021
Ens ôm mặt, quỳ trên mặt đất.
Trong khi nước mắt chảy dài, hắn vẫn tiếp tục hét lên.
“Không phải ta.”
“Chính Boone đã giết phụ thân.”
“Chính là cái tên Boone dã tâm bừng bừng kia, hắn muốn lấy đi vương quyền trí tuệ, vì vậy mới giết phụ thân.”
“Ta là... là Vua Trí Tuệ được phụ thân lựa chọn.”
“Lẽ ra ta phải trở thành người thừa kế ngai vàng.”
Khi tất cả mọi thứ không thể tránh khỏi kết thúc tồi tệ nhất, Thần bước ra khỏi Điện Thần.
Hắn đứng trước Điện Thần, nhìn vào trò hề bên dưới.
Phía dưới bầu trời, trên đỉnh của Kim Tự Tháp.
Giơ tay lên.
“Dừng!”
Một từ ngắn gọn đã thực sự khiến cho mọi thứ dừng lại.
Khi tất cả mọi thứ trong mắt như ngừng lại, toàn bộ thời gian của thế giới bị đóng băng vì ý muốn của Doãn Thần.
Theo quan điểm của người ngoài, đây là sức mạnh không thể tưởng tượng được, nhưng trong mắt Doãn Thần cũng không thần kì như vậy.
Hắn không thể thay đổi toàn bộ thời gian đã trôi qua của vũ trụ, nhưng chỉ cần hắn từ bỏ sự đồng bộ thời gian giữa bản thân và vũ trụ, thì năm tháng sẽ dừng lại theo ý muốn của hắn.
Hắn không thể thay đổi vũ trụ, nhưng hắn có thể thay đổi chính mình.
Hắn là một linh hồn lang thang ngoài vũ trụ, là một người quan sát không bị ràng buộc bởi thời gian.
Đầu tiên hắn vẫy tay một cái, con quái vật đáng sợ trong hình dạng một con trùng chết ngay lập tức, sắp biến thành một quả trứng một lần nữa.
Redlichiida đang đứng trước bờ vực sinh tử thoát khỏi tình trạng khó khăn ngay lập tức, hắn không nhận ra điều đó vì thời gian đang bị đóng băng.
Sau đó.
Doãn Thần nhìn về hướng của nơi Ens đang ở.
Ens chỉ cảm thấy trước mắt thoắt một cái, hắn đã không còn chỗ ban đầu nữa, mà là trực tiếp quỳ xuống dưới bậc thang dài như dẫn lên mây của kim tự tháp.
“Điện Thần?”
Ens bị dọa đến mức xoay người ngồi bệt xuống đất, trên mặt xuất hiện sự kinh hoàng.
“Đây là gì?”
“Tại sao ta lại ở đây?”
“Tại sao ta lại ở đây?”
Hắn vội vàng cúi thấp đầu xuống, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía đầu cầu thang.
Hắn sợ rằng ánh mắt của mình sẽ khiến cho người nào đó ở nơi cao nhất chút ý.
Ens không chỉ sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột này mà còn sợ hãi Điện Thần ở trên đỉnh của kim tự tháp, sự tồn tại bí ẩn và kiên cố ở nơi Thần trú ngụ.
“Chạy!”
“Chạy nhanh lên!”
“Nhất định phải ra khỏi đây.”
Cả người hắn run lên, muốn bò xuống phía dưới, lúc này đúng lúc ánh sáng chiếu vào cầu thang.
Ánh sáng tràn xuống từng chút một từ trên cao, giống như thủy ngân rò rỉ xuống mặt đất.
Màu trắng rực rỡ.
Đó không phải là ánh sáng của mặt trời, mà là thứ ánh sáng thuần khiết và thiêng liêng, như thể đó là sức mạnh nảy nở từ sâu thẳm trái tim.
Tất cả biểu cảm trên khuôn mặt Ens đều biến mất, hắn quay đầu lại.
Lòng trắng của mắt và đồng tử thấm đẫm ánh sáng, cũng biến thành màu trắng tinh khiết.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người trong ánh sáng đó.
Một sự tồn tại vĩnh cửu vượt qua thời gian và năm tháng, sự vĩnh hằng thoát khỏi mọi ràng buộc và ảnh hưởng.
Hắn biết đó là gì.
Hai vai Ens khuỵu xuống, tay buông thõng xuống hai bên như sợi mì yếu ớt.
Cả người quỳ trên mặt đất như mất hết sức lực, chỉ có thể ngẩng cao đầu nhìn cái bóng như sao trên cao.
“Nhân Trại Thần!”
Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hắn nhìn Thần.
Thần không phải là một tảng đá bất động, hoàn toàn khác với những gì hắn đã thấy khi phụ thân đưa hắn vào Điện Thần khi hắn còn là một thiếu niên.
Thần không đi ra khỏi Thần Điện, không phải vì Thần Điện đã vây hãm hắn.
Mà là vũ trụ này đang bài xích hắn, cho dù là hắn ở đâu đi chăng nữa thì điều đó không có gì khác biệt.
“Hóa ra!”
“Thần là như thế này.”
Ens giơ tay về phía Thần, như thể đang ôm lấy ánh sáng.
“Thần ơi!”
“Ngươi định trừng phạt ta sao?”
Thần ngự tại Điện Thần ở trên cao, giọng nói của hắn giống dường như được truyền đến từ trên mây.
“Con trai giết phụ thân!”
“Chuyện sống chết của ngươi là do phụ thân ngươi lựa chọn, tội lỗi của ngươi cũng là do hắn định đoạt.”
Doãn Thần chỉ liếc nhìn Ens một chút, sau đó thu hồi ánh mắt, quay trở lại Điện Thần
Khi ánh sáng rút khỏi nơi cao nhất của cầu thang, Ens đã hoàn toàn bị tê liệt trên mặt đất.
-----------
Ngay khi Ens vừa trèo xuống các bậc thang của kim tự tháp như một đống bùn, thì liền bị một nhóm Tam Diệp Nhân cao to cường tráng bao vây.
“Bắt lại.” Vài lính canh của Tam Diệp Nhân đưa Ens xuống, lôi kéo hắn trên đường.
Ens không có bất cứ phản kháng nào, khi bị kéo đi, hắn còn nghiêng đầu lại liếc nhìn bức tượng Vua Trí Tuệ khổng lồ được dựng dưới chân kim tự tháp, đó là bức tượng mà Yasser dâng tặng cho Vua Trí Tuệ.
Ở hai bên con đường chính của Thành Thần Tứ là người dân của nước Shinsai, bọn họ nhìn đại vương tử Ens đang bị áp giải với ánh mắt hoài nghi.
“Là Ens điện hạ sao?”
“Làm sao có thể là Ens điện hạ?”
“Không thể nào, hắn là con trai của Vua Trí Tuệ.”
“Rốt cuộc là tại vì sao chứ?”
Trong khi nước mắt chảy dài, hắn vẫn tiếp tục hét lên.
“Không phải ta.”
“Chính Boone đã giết phụ thân.”
“Chính là cái tên Boone dã tâm bừng bừng kia, hắn muốn lấy đi vương quyền trí tuệ, vì vậy mới giết phụ thân.”
“Ta là... là Vua Trí Tuệ được phụ thân lựa chọn.”
“Lẽ ra ta phải trở thành người thừa kế ngai vàng.”
Khi tất cả mọi thứ không thể tránh khỏi kết thúc tồi tệ nhất, Thần bước ra khỏi Điện Thần.
Hắn đứng trước Điện Thần, nhìn vào trò hề bên dưới.
Phía dưới bầu trời, trên đỉnh của Kim Tự Tháp.
Giơ tay lên.
“Dừng!”
Một từ ngắn gọn đã thực sự khiến cho mọi thứ dừng lại.
Khi tất cả mọi thứ trong mắt như ngừng lại, toàn bộ thời gian của thế giới bị đóng băng vì ý muốn của Doãn Thần.
Theo quan điểm của người ngoài, đây là sức mạnh không thể tưởng tượng được, nhưng trong mắt Doãn Thần cũng không thần kì như vậy.
Hắn không thể thay đổi toàn bộ thời gian đã trôi qua của vũ trụ, nhưng chỉ cần hắn từ bỏ sự đồng bộ thời gian giữa bản thân và vũ trụ, thì năm tháng sẽ dừng lại theo ý muốn của hắn.
Hắn không thể thay đổi vũ trụ, nhưng hắn có thể thay đổi chính mình.
Hắn là một linh hồn lang thang ngoài vũ trụ, là một người quan sát không bị ràng buộc bởi thời gian.
Đầu tiên hắn vẫy tay một cái, con quái vật đáng sợ trong hình dạng một con trùng chết ngay lập tức, sắp biến thành một quả trứng một lần nữa.
Redlichiida đang đứng trước bờ vực sinh tử thoát khỏi tình trạng khó khăn ngay lập tức, hắn không nhận ra điều đó vì thời gian đang bị đóng băng.
Sau đó.
Doãn Thần nhìn về hướng của nơi Ens đang ở.
Ens chỉ cảm thấy trước mắt thoắt một cái, hắn đã không còn chỗ ban đầu nữa, mà là trực tiếp quỳ xuống dưới bậc thang dài như dẫn lên mây của kim tự tháp.
“Điện Thần?”
Ens bị dọa đến mức xoay người ngồi bệt xuống đất, trên mặt xuất hiện sự kinh hoàng.
“Đây là gì?”
“Tại sao ta lại ở đây?”
“Tại sao ta lại ở đây?”
Hắn vội vàng cúi thấp đầu xuống, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía đầu cầu thang.
Hắn sợ rằng ánh mắt của mình sẽ khiến cho người nào đó ở nơi cao nhất chút ý.
Ens không chỉ sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột này mà còn sợ hãi Điện Thần ở trên đỉnh của kim tự tháp, sự tồn tại bí ẩn và kiên cố ở nơi Thần trú ngụ.
“Chạy!”
“Chạy nhanh lên!”
“Nhất định phải ra khỏi đây.”
Cả người hắn run lên, muốn bò xuống phía dưới, lúc này đúng lúc ánh sáng chiếu vào cầu thang.
Ánh sáng tràn xuống từng chút một từ trên cao, giống như thủy ngân rò rỉ xuống mặt đất.
Màu trắng rực rỡ.
Đó không phải là ánh sáng của mặt trời, mà là thứ ánh sáng thuần khiết và thiêng liêng, như thể đó là sức mạnh nảy nở từ sâu thẳm trái tim.
Tất cả biểu cảm trên khuôn mặt Ens đều biến mất, hắn quay đầu lại.
Lòng trắng của mắt và đồng tử thấm đẫm ánh sáng, cũng biến thành màu trắng tinh khiết.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người trong ánh sáng đó.
Một sự tồn tại vĩnh cửu vượt qua thời gian và năm tháng, sự vĩnh hằng thoát khỏi mọi ràng buộc và ảnh hưởng.
Hắn biết đó là gì.
Hai vai Ens khuỵu xuống, tay buông thõng xuống hai bên như sợi mì yếu ớt.
Cả người quỳ trên mặt đất như mất hết sức lực, chỉ có thể ngẩng cao đầu nhìn cái bóng như sao trên cao.
“Nhân Trại Thần!”
Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hắn nhìn Thần.
Thần không phải là một tảng đá bất động, hoàn toàn khác với những gì hắn đã thấy khi phụ thân đưa hắn vào Điện Thần khi hắn còn là một thiếu niên.
Thần không đi ra khỏi Thần Điện, không phải vì Thần Điện đã vây hãm hắn.
Mà là vũ trụ này đang bài xích hắn, cho dù là hắn ở đâu đi chăng nữa thì điều đó không có gì khác biệt.
“Hóa ra!”
“Thần là như thế này.”
Ens giơ tay về phía Thần, như thể đang ôm lấy ánh sáng.
“Thần ơi!”
“Ngươi định trừng phạt ta sao?”
Thần ngự tại Điện Thần ở trên cao, giọng nói của hắn giống dường như được truyền đến từ trên mây.
“Con trai giết phụ thân!”
“Chuyện sống chết của ngươi là do phụ thân ngươi lựa chọn, tội lỗi của ngươi cũng là do hắn định đoạt.”
Doãn Thần chỉ liếc nhìn Ens một chút, sau đó thu hồi ánh mắt, quay trở lại Điện Thần
Khi ánh sáng rút khỏi nơi cao nhất của cầu thang, Ens đã hoàn toàn bị tê liệt trên mặt đất.
-----------
Ngay khi Ens vừa trèo xuống các bậc thang của kim tự tháp như một đống bùn, thì liền bị một nhóm Tam Diệp Nhân cao to cường tráng bao vây.
“Bắt lại.” Vài lính canh của Tam Diệp Nhân đưa Ens xuống, lôi kéo hắn trên đường.
Ens không có bất cứ phản kháng nào, khi bị kéo đi, hắn còn nghiêng đầu lại liếc nhìn bức tượng Vua Trí Tuệ khổng lồ được dựng dưới chân kim tự tháp, đó là bức tượng mà Yasser dâng tặng cho Vua Trí Tuệ.
Ở hai bên con đường chính của Thành Thần Tứ là người dân của nước Shinsai, bọn họ nhìn đại vương tử Ens đang bị áp giải với ánh mắt hoài nghi.
“Là Ens điện hạ sao?”
“Làm sao có thể là Ens điện hạ?”
“Không thể nào, hắn là con trai của Vua Trí Tuệ.”
“Rốt cuộc là tại vì sao chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.