Ta Chọn Buông Xuôi, Vương Gia Hắn Điên Cuồng Ép Ta Nỗ Lực!
Chương 19:
Giang Biên Thùy Điếu Lão Ngư Ông
17/11/2024
Vì vậy, khi Mộc Khang kiểm kê của hồi môn của Trần Nhã Như, Triệu Trân chỉ biết nhìn những kỳ trân dị bảo và vô số vàng bạc trong kho, trong lòng ghen tị đến mức muốn phát điên.
Dù đã trở thành chủ mẫu của Mộc phủ, nhìn kho đầy của cải, nhưng Triệu Trân biết rõ tất cả những thứ này vốn dĩ không thuộc về mình. Càng cay đắng hơn khi nghĩ rằng một ngày nào đó, những thứ này có thể phải trả lại cho Trần Nhã Như – kẻ mà nàng căm hận nhất. Làm sao nàng có thể cam tâm?
Vậy nên, dưới sự xúi giục của chị dâu nhà mẹ đẻ, Triệu Trân tùy tiện chọn vài món trong của hồi môn, ném cho Trần Nhã Như rồi tìm cách đuổi mẹ con bà ta đi. Dù sao Trần gia đã sụp đổ, chỉ còn lại một thằng bé mười mấy tuổi và một người phụ nữ bị ruồng bỏ phải sống ở nông thôn, thì có thể làm gì được Mộc phủ chứ?
Thế nhưng ai mà ngờ, mười mấy năm yên ổn trôi qua, hôm nay mọi chuyện lại bị đứa con gái của “kẻ tiện nhân” kia đào bới lên. Chẳng phải con bé đó lớn lên ở nông thôn sao? Làm cách nào mà nó lại nhận ra cây trâm trên đầu nàng chính là của hồi môn của mẹ nó chứ?
Mộc Khang cũng nhìn vào quyển sách ghi danh sách của hồi môn, ánh mắt dừng lại ở bức họa cây trâm Mai Anh Thải Thắng. Đúng thật, cây trâm được miêu tả trong sách y hệt cây Triệu Trân đang cài trên đầu. Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Triệu Trân đã không làm theo lời ông, vẫn ngấm ngầm giữ lại của hồi môn của Trần Nhã Như? Nghĩ tới sự mềm mỏng, ngoan ngoãn thường ngày của nàng ta, Mộc Khang càng thấy lòng mình bị xáo trộn.
“Sao lại thế này? Vì sao trong phủ vẫn còn đồ của Trần thị?! Năm đó ta chẳng phải đã dặn, phải vứt hết đi sao? Tiền tài do bán nước mà có, Mộc phủ không cần dùng!” Mộc Khang giận dữ quát.
Mộc Khả Hi lười biếng ngồi xuống ghế, lấy tay chống cằm, ánh mắt mang vẻ tò mò thích thú, như đang ngồi xem một màn kịch hay.
Triệu Trân lập tức nước mắt ngắn dài, giọng run rẩy giải thích: “Lão gia… thiếp thân cũng là vì suy nghĩ cho Mộc phủ, suy nghĩ cho Trần tỷ tỷ thôi. Nàng là một người phụ nữ yếu đuối, mang theo nhiều tiền tài như vậy, chẳng phải quá nguy hiểm sao? Một khi sơ ý sẽ rước họa sát thân. Thiếp thân tuy không giao cho nàng toàn bộ của hồi môn, nhưng cũng đưa cho nàng đủ bạc để sinh sống, để nàng áo cơm không lo.”
“Ngoài ra, số của hồi môn giữ lại đều được dùng cho việc qua lại, đón đưa, chăm lo cho người trong nhà. Trần thị dù có tội, nhưng tiền tài thì vô tội. Đem những thứ ấy dùng vào đúng chỗ, chẳng phải cũng là cách để Trần thị lập công chuộc tội sao? Lão gia, đây chẳng phải cũng là việc người làm tròn nghĩa với vợ trước hay sao?”
Triệu Trân khéo léo dùng lời lẽ để biện minh, biến việc giữ lại của hồi môn của Trần Nhã Như thành hành động vì lợi ích của Mộc phủ và Trần thị. Nhưng Mộc Khả Hi sao có thể để nàng ta dễ dàng qua mặt?
“A, thì ra là vậy…” Mộc Khả Hi cười nhạt, ánh mắt đầy mỉa mai. “Ta nhớ Mộc phủ luôn thanh bạch, khinh thường dùng đồ vật không rõ nguồn gốc cơ mà?”
Giọng nói lạnh nhạt nhưng sắc bén, kết hợp với gương mặt có đến năm phần giống hệt Trần Nhã Như, khiến Mộc Khang cảm giác như vừa bị ai đó xé mặt rồi ném xuống đất, hung hăng chà đạp.
Có rất nhiều người sử dụng của hồi môn của vợ trước, nhưng Mộc Khang lại đặc biệt coi trọng thể diện. Bị chính con gái mình nói móc như vậy, mặt ông ta đỏ bừng lên vì tức giận. “Dựa theo danh sách trong quyển sách, tìm hết ra đi! Để nàng mang đi! Mộc gia chúng ta không cần mấy thứ đó!”
Nghe vậy, Triệu Trân lập tức biến sắc, không buồn giữ hình tượng dịu dàng ngoan ngoãn thường ngày, mà thét lên đầy hoảng loạn: “Lão gia! Đã hơn mười mấy năm rồi, làm sao còn tìm đủ được chứ? Hơn nữa, mấy năm qua chúng ta đã dùng gần hết rồi, sao có thể bù lại đây?”
Dù đã trở thành chủ mẫu của Mộc phủ, nhìn kho đầy của cải, nhưng Triệu Trân biết rõ tất cả những thứ này vốn dĩ không thuộc về mình. Càng cay đắng hơn khi nghĩ rằng một ngày nào đó, những thứ này có thể phải trả lại cho Trần Nhã Như – kẻ mà nàng căm hận nhất. Làm sao nàng có thể cam tâm?
Vậy nên, dưới sự xúi giục của chị dâu nhà mẹ đẻ, Triệu Trân tùy tiện chọn vài món trong của hồi môn, ném cho Trần Nhã Như rồi tìm cách đuổi mẹ con bà ta đi. Dù sao Trần gia đã sụp đổ, chỉ còn lại một thằng bé mười mấy tuổi và một người phụ nữ bị ruồng bỏ phải sống ở nông thôn, thì có thể làm gì được Mộc phủ chứ?
Thế nhưng ai mà ngờ, mười mấy năm yên ổn trôi qua, hôm nay mọi chuyện lại bị đứa con gái của “kẻ tiện nhân” kia đào bới lên. Chẳng phải con bé đó lớn lên ở nông thôn sao? Làm cách nào mà nó lại nhận ra cây trâm trên đầu nàng chính là của hồi môn của mẹ nó chứ?
Mộc Khang cũng nhìn vào quyển sách ghi danh sách của hồi môn, ánh mắt dừng lại ở bức họa cây trâm Mai Anh Thải Thắng. Đúng thật, cây trâm được miêu tả trong sách y hệt cây Triệu Trân đang cài trên đầu. Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Triệu Trân đã không làm theo lời ông, vẫn ngấm ngầm giữ lại của hồi môn của Trần Nhã Như? Nghĩ tới sự mềm mỏng, ngoan ngoãn thường ngày của nàng ta, Mộc Khang càng thấy lòng mình bị xáo trộn.
“Sao lại thế này? Vì sao trong phủ vẫn còn đồ của Trần thị?! Năm đó ta chẳng phải đã dặn, phải vứt hết đi sao? Tiền tài do bán nước mà có, Mộc phủ không cần dùng!” Mộc Khang giận dữ quát.
Mộc Khả Hi lười biếng ngồi xuống ghế, lấy tay chống cằm, ánh mắt mang vẻ tò mò thích thú, như đang ngồi xem một màn kịch hay.
Triệu Trân lập tức nước mắt ngắn dài, giọng run rẩy giải thích: “Lão gia… thiếp thân cũng là vì suy nghĩ cho Mộc phủ, suy nghĩ cho Trần tỷ tỷ thôi. Nàng là một người phụ nữ yếu đuối, mang theo nhiều tiền tài như vậy, chẳng phải quá nguy hiểm sao? Một khi sơ ý sẽ rước họa sát thân. Thiếp thân tuy không giao cho nàng toàn bộ của hồi môn, nhưng cũng đưa cho nàng đủ bạc để sinh sống, để nàng áo cơm không lo.”
“Ngoài ra, số của hồi môn giữ lại đều được dùng cho việc qua lại, đón đưa, chăm lo cho người trong nhà. Trần thị dù có tội, nhưng tiền tài thì vô tội. Đem những thứ ấy dùng vào đúng chỗ, chẳng phải cũng là cách để Trần thị lập công chuộc tội sao? Lão gia, đây chẳng phải cũng là việc người làm tròn nghĩa với vợ trước hay sao?”
Triệu Trân khéo léo dùng lời lẽ để biện minh, biến việc giữ lại của hồi môn của Trần Nhã Như thành hành động vì lợi ích của Mộc phủ và Trần thị. Nhưng Mộc Khả Hi sao có thể để nàng ta dễ dàng qua mặt?
“A, thì ra là vậy…” Mộc Khả Hi cười nhạt, ánh mắt đầy mỉa mai. “Ta nhớ Mộc phủ luôn thanh bạch, khinh thường dùng đồ vật không rõ nguồn gốc cơ mà?”
Giọng nói lạnh nhạt nhưng sắc bén, kết hợp với gương mặt có đến năm phần giống hệt Trần Nhã Như, khiến Mộc Khang cảm giác như vừa bị ai đó xé mặt rồi ném xuống đất, hung hăng chà đạp.
Có rất nhiều người sử dụng của hồi môn của vợ trước, nhưng Mộc Khang lại đặc biệt coi trọng thể diện. Bị chính con gái mình nói móc như vậy, mặt ông ta đỏ bừng lên vì tức giận. “Dựa theo danh sách trong quyển sách, tìm hết ra đi! Để nàng mang đi! Mộc gia chúng ta không cần mấy thứ đó!”
Nghe vậy, Triệu Trân lập tức biến sắc, không buồn giữ hình tượng dịu dàng ngoan ngoãn thường ngày, mà thét lên đầy hoảng loạn: “Lão gia! Đã hơn mười mấy năm rồi, làm sao còn tìm đủ được chứ? Hơn nữa, mấy năm qua chúng ta đã dùng gần hết rồi, sao có thể bù lại đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.