Ta Chọn Buông Xuôi, Vương Gia Hắn Điên Cuồng Ép Ta Nỗ Lực!
Chương 28:
Giang Biên Thùy Điếu Lão Ngư Ông
17/11/2024
“Ôi trời, nói vậy là sao chứ? Người đâu, đi đổi ngay một bộ áo cưới khác! Nếu Như Hi tiểu thư chê bộ này, ta sẽ đổi bộ khác, nhất định phải có cái nàng hài lòng.”
Mộc Khả Hi thản nhiên cự tuyệt: “Không cần, ta thế này cũng ổn rồi. Vừa hay để mọi người thấy rõ, vì gom góp của hồi môn cho ta, Mộc phủ ngay cả một bộ áo cưới giống người cũng không lấy ra nổi.”
Nghe nhắc đến của hồi môn, mí mắt Triệu Trân giật giật liên hồi. Nàng liền cao giọng: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Dù sao đây cũng là chuyện cả đời chỉ có một lần, không thể qua loa được. Tất cả là tại lũ hạ nhân lười biếng, chỉ biết ăn không ngồi rồi! Mau đi lấy ngay một bộ áo cưới khác, chậm trễ giờ lành, các ngươi có chịu nổi trách nhiệm không?”
Đám hạ nhân vội vã đồng ý rồi chạy đi chuẩn bị. Nhưng Mộc Khả Hi không muốn phối hợp diễn vở kịch “mẫu từ tử hiếu” này của Triệu Trân. Nghe tiếng ngoài cửa báo: “Người của Dực Vương phủ đến đón dâu!”, nàng liền cùng Nam Cầm dứt khoát bước ra ngoài, không thèm quay đầu nhìn lại.
"Ai da, áo cưới còn chưa mặc..." Triệu Trân vội vã chạy theo sau, liên tục hối thúc.
Mộc Khang ngồi uy nghi trên cao đường, chờ Mộc Khả Hi bước tới bái biệt. Nhưng không ngờ khi nàng xuất hiện lại mặc thường phục, phía sau là Triệu Trân sắc mặt tái nhợt, cúi đầu lấm lét.
“Ngày đại hỷ của chính mình, mà lại không mặc áo cưới? Ngươi xem còn ra thể thống gì nữa không? Mau quay lại thay đồ ngay!” Mộc Khang quát lớn.
Xung quanh, khách khứa cũng không khỏi ngạc nhiên khi lần đầu chứng kiến một tân nương ra mắt trong bộ thường phục, thậm chí khăn voan đội đầu cũng chẳng có. Tiếng bàn tán râm ran nổi lên khắp nơi. Sắc mặt Mộc Khang mỗi lúc một đen lại, quát thẳng vào mặt Mộc Khả Hi, bắt nàng quay lại thay đồ.
Nhưng Mộc Khả Hi chẳng hề sợ, ngược lại còn lớn tiếng nói trước mặt toàn bộ khách khứa: “Ta cũng muốn mặc áo cưới lắm chứ, nhưng trong phủ không chuẩn bị thì ta biết làm sao? Ta cũng muốn tự mình ra ngoài mua, nhưng một là không được phép bước ra khỏi phủ, hai là vừa mới tới Thịnh Kinh, chỗ này người lạ đất khách, ta biết phải đi đâu mà mua?”
Lời nói của nàng khiến tiếng bàn tán càng lúc càng lớn. Mộc Khang giận dữ liếc Triệu Trân một cái, gằn giọng hỏi: “Ta đã giao cho ngươi toàn quyền xử lý mọi việc, vậy sao lại để xảy ra chuyện như thế này?”
Triệu Trân vội vã lau nước mắt, tỏ vẻ ấm ức: “Những ngày qua ta bận bịu chuẩn bị của hồi môn, thật sự không có thời gian rảnh, nên đã sai hạ nhân đi mua. Ta còn cố ý dặn họ phải đến Ngàn Thường Các, chọn bộ áo cưới tốt nhất. Ai ngờ, hạ nhân mua về lại không hợp ý tiểu thư. Vì chuyện này mà nàng giận dỗi chạy ra đây. Nhưng ta đã phân phó hạ nhân đi mua lại rồi, sẽ nhanh chóng mang về.”
Ngàn Thường Các nổi tiếng với quần áo đắt đỏ, nhưng tiền nào của nấy, từ chất liệu đến kiểu dáng đều thuộc hàng thượng hạng. Nghe Triệu Trân nói Mộc Khả Hi chê áo cưới của Ngàn Thường Các, khách khứa không khỏi trố mắt kinh ngạc. Một tiểu thư mới từ nông thôn trở về, vậy mà khẩu khí lại lớn như thế!
Mộc Khả Hi nhìn Triệu Trân thêu dệt vài câu mà biến nàng thành một kẻ mắt cao hơn đầu, không biết nhìn hàng, trong lòng chỉ thấy buồn cười. Quả thật Triệu Trân rất giỏi đổi trắng thay đen! Nàng đang định phản bác thì bỗng từ cửa vang lên giọng nói của Vương công công.
“Vương gia nhà ta bảo, vì một bộ áo cưới mà làm náo loạn đến thế này, Mộc phủ thật là mất mặt. Cho nên, áo cưới của Mộc tiểu thư, Dực Vương phủ sẽ lo liệu.” Nói rồi, một tiểu thái giám phía sau bước lên, nâng theo một bộ áo cưới đỏ thẫm tuyệt đẹp.
“Mộc phu nhân, xin nhìn kỹ. Đây mới là áo cưới tốt nhất của Ngàn Thường Các. E rằng cái mà các ngài mua chỉ là hàng nhái kém chất lượng, bảo sao Mộc tiểu thư không ưng ý.” Vài câu ngắn gọn của Vương công công đã bóc trần lời nói dối của Triệu Trân. Sắc mặt Triệu Trân đỏ bừng, ngượng ngùng cười trừ, chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Mộc Khả Hi thản nhiên cự tuyệt: “Không cần, ta thế này cũng ổn rồi. Vừa hay để mọi người thấy rõ, vì gom góp của hồi môn cho ta, Mộc phủ ngay cả một bộ áo cưới giống người cũng không lấy ra nổi.”
Nghe nhắc đến của hồi môn, mí mắt Triệu Trân giật giật liên hồi. Nàng liền cao giọng: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Dù sao đây cũng là chuyện cả đời chỉ có một lần, không thể qua loa được. Tất cả là tại lũ hạ nhân lười biếng, chỉ biết ăn không ngồi rồi! Mau đi lấy ngay một bộ áo cưới khác, chậm trễ giờ lành, các ngươi có chịu nổi trách nhiệm không?”
Đám hạ nhân vội vã đồng ý rồi chạy đi chuẩn bị. Nhưng Mộc Khả Hi không muốn phối hợp diễn vở kịch “mẫu từ tử hiếu” này của Triệu Trân. Nghe tiếng ngoài cửa báo: “Người của Dực Vương phủ đến đón dâu!”, nàng liền cùng Nam Cầm dứt khoát bước ra ngoài, không thèm quay đầu nhìn lại.
"Ai da, áo cưới còn chưa mặc..." Triệu Trân vội vã chạy theo sau, liên tục hối thúc.
Mộc Khang ngồi uy nghi trên cao đường, chờ Mộc Khả Hi bước tới bái biệt. Nhưng không ngờ khi nàng xuất hiện lại mặc thường phục, phía sau là Triệu Trân sắc mặt tái nhợt, cúi đầu lấm lét.
“Ngày đại hỷ của chính mình, mà lại không mặc áo cưới? Ngươi xem còn ra thể thống gì nữa không? Mau quay lại thay đồ ngay!” Mộc Khang quát lớn.
Xung quanh, khách khứa cũng không khỏi ngạc nhiên khi lần đầu chứng kiến một tân nương ra mắt trong bộ thường phục, thậm chí khăn voan đội đầu cũng chẳng có. Tiếng bàn tán râm ran nổi lên khắp nơi. Sắc mặt Mộc Khang mỗi lúc một đen lại, quát thẳng vào mặt Mộc Khả Hi, bắt nàng quay lại thay đồ.
Nhưng Mộc Khả Hi chẳng hề sợ, ngược lại còn lớn tiếng nói trước mặt toàn bộ khách khứa: “Ta cũng muốn mặc áo cưới lắm chứ, nhưng trong phủ không chuẩn bị thì ta biết làm sao? Ta cũng muốn tự mình ra ngoài mua, nhưng một là không được phép bước ra khỏi phủ, hai là vừa mới tới Thịnh Kinh, chỗ này người lạ đất khách, ta biết phải đi đâu mà mua?”
Lời nói của nàng khiến tiếng bàn tán càng lúc càng lớn. Mộc Khang giận dữ liếc Triệu Trân một cái, gằn giọng hỏi: “Ta đã giao cho ngươi toàn quyền xử lý mọi việc, vậy sao lại để xảy ra chuyện như thế này?”
Triệu Trân vội vã lau nước mắt, tỏ vẻ ấm ức: “Những ngày qua ta bận bịu chuẩn bị của hồi môn, thật sự không có thời gian rảnh, nên đã sai hạ nhân đi mua. Ta còn cố ý dặn họ phải đến Ngàn Thường Các, chọn bộ áo cưới tốt nhất. Ai ngờ, hạ nhân mua về lại không hợp ý tiểu thư. Vì chuyện này mà nàng giận dỗi chạy ra đây. Nhưng ta đã phân phó hạ nhân đi mua lại rồi, sẽ nhanh chóng mang về.”
Ngàn Thường Các nổi tiếng với quần áo đắt đỏ, nhưng tiền nào của nấy, từ chất liệu đến kiểu dáng đều thuộc hàng thượng hạng. Nghe Triệu Trân nói Mộc Khả Hi chê áo cưới của Ngàn Thường Các, khách khứa không khỏi trố mắt kinh ngạc. Một tiểu thư mới từ nông thôn trở về, vậy mà khẩu khí lại lớn như thế!
Mộc Khả Hi nhìn Triệu Trân thêu dệt vài câu mà biến nàng thành một kẻ mắt cao hơn đầu, không biết nhìn hàng, trong lòng chỉ thấy buồn cười. Quả thật Triệu Trân rất giỏi đổi trắng thay đen! Nàng đang định phản bác thì bỗng từ cửa vang lên giọng nói của Vương công công.
“Vương gia nhà ta bảo, vì một bộ áo cưới mà làm náo loạn đến thế này, Mộc phủ thật là mất mặt. Cho nên, áo cưới của Mộc tiểu thư, Dực Vương phủ sẽ lo liệu.” Nói rồi, một tiểu thái giám phía sau bước lên, nâng theo một bộ áo cưới đỏ thẫm tuyệt đẹp.
“Mộc phu nhân, xin nhìn kỹ. Đây mới là áo cưới tốt nhất của Ngàn Thường Các. E rằng cái mà các ngài mua chỉ là hàng nhái kém chất lượng, bảo sao Mộc tiểu thư không ưng ý.” Vài câu ngắn gọn của Vương công công đã bóc trần lời nói dối của Triệu Trân. Sắc mặt Triệu Trân đỏ bừng, ngượng ngùng cười trừ, chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.