Ta Chọn Buông Xuôi, Vương Gia Hắn Điên Cuồng Ép Ta Nỗ Lực!
Chương 40:
Giang Biên Thùy Điếu Lão Ngư Ông
17/11/2024
“Phanh!”
Lý Như Nhuận đập mạnh chén trà xuống bàn, vẻ mặt uy nghiêm càng thêm phần đáng sợ: “Nàng là trưởng công chúa Đại Thịnh! Thiên hạ này vẫn còn mang họ Kỳ!”
Ông nghiêm giọng tiếp: “Nếu không phải vì thân phận ấy, chỉ với việc nàng gả vào nhà chúng ta bao nhiêu năm mà không sinh được con, ta đã sớm bỏ nàng!”
Lý Tuấn Hiền thấy phụ thân tức giận, liền nhỏ giọng lẩm bẩm: “Phụ thân, hiện tại nhà họ Kỳ đã hết thời, Lý gia chúng ta lại như mặt trời ban trưa. Vậy tại sao không...” Hắn làm một động tác cắt cổ đầy ngụ ý.
Lý Như Nhuận khẽ nhướng mắt nhìn trưởng tử, ánh mắt tràn ngập thất vọng: “Hiện tại, bề ngoài Thịnh Kinh có vẻ như Lý gia chúng ta độc tôn, nhưng mạng lưới quyền lực bên trong lại vô cùng phức tạp. Nếu thực sự ra tay, ai thắng ai thua vẫn chưa thể nói trước.”
“Nhưng mà chúng ta nắm giữ binh quyền trong tay! Đông Nam có 30 vạn đại quân đều do nhị ca quản lý chặt chẽ, trên triều đình, một nửa các đại thần đều đứng về phía phủ Thừa tướng. Hoàng Thượng thì chỉ có 3.000 cấm vệ quân, còn Cánh Vương thì đang trúng kịch độc, sống không qua nổi mấy năm. Kỳ Tử Ôn cũng mới chỉ là đứa trẻ ba tuổi. Nếu chúng ta thực sự khởi sự, thì có gì phải lo không thành đại sự?” Lý Tuấn Hiền cảm thấy phụ thân mình quá mức nhát gan.
Lý Như Nhuận nhìn chằm chằm Lý Tuấn Hiền, ánh mắt sắc lạnh: “Vậy 30 vạn quân Tây Bắc trong tay Tưởng gia thì sao?”
Tưởng gia – gia tộc đã nhiều đời trấn thủ Tây Bắc. Nhưng năm xưa, tiên hoàng ngu ngốc không nhìn rõ lòng trung của họ, sai lệnh thảm sát cả nhà hơn trăm mạng người của Tưởng gia. Người nhà họ Tưởng còn sót lại ở Tây Bắc liền dẫn 30 vạn đại quân thẳng tiến Thịnh Kinh để đòi công đạo, giết sạch những kẻ gian thần.
Lúc đó, tiên hoàng vì đắm chìm trong tửu sắc mà thân thể đã bị hủy hoại. Nghe tin Tưởng gia mang quân sát Thịnh Kinh, ông ta lập tức sợ hãi đến mức đột tử. Đại hoàng tử Kỳ Cẩm Tu nhân lúc hỗn loạn bắt sống Tam hoàng tử, nhanh chóng kiểm soát hoàng cung và lên ngôi trở thành tân hoàng.
Việc đầu tiên mà Kỳ Cẩm Tu làm sau khi lên ngôi chính là sửa lại án xử sai cho Tưởng gia. Tưởng gia vốn trung thành với hoàng tộc, kéo quân về kinh cũng chỉ để đòi lại công đạo. Thấy tân hoàng không bao che kẻ xấu, Tưởng gia liền lui quân trở về Tây Bắc.
Tuy nhiên, vụ việc đó đã khiến Tưởng gia mất hết niềm tin vào hoàng tộc. Kể từ đó, họ chỉ tập trung thủ vững Tây Bắc, bảo vệ người dân Đại Thịnh khỏi giặc ngoại xâm, không hề tham dự vào các cuộc tranh đấu quyền lực ở triều đình.
Người đứng đầu Tưởng gia – Tưởng Phồn – thậm chí còn tuyên bố rõ ràng: “Mặc kệ ai ngồi trên ngai vàng, Tưởng gia chúng ta chỉ quan tâm bảo vệ người dân Tây Bắc, còn những chuyện khác thì không can dự.”
Lý Tuấn Hiền lập tức phản bác: “Tưởng Phồn sẽ không xen vào, chính ông ta đã nói như vậy...” Nhưng lời chưa dứt đã bị Lý Như Nhuận cắt ngang.
“Đúng, trước đây là như vậy. Nhưng ngươi đừng quên, Mộc Khang và Trần Nhã Như gả nữ nhi cho Cánh Vương. Mà quan hệ giữa Tưởng gia và Trần gia lại vô cùng thân thiết!”
“Nếu Tưởng gia và Trần gia thân thiết như vậy, thì tại sao lại để cho nữ nhi của họ bị Mộc gia bỏ mặc ở nông thôn hơn mười năm, không thèm đoái hoài? Hơn nữa, cô mẫu đã nói rồi, nha đầu đó chỉ là một đứa nhà quê từ nông thôn, làm sao có thể gây sóng gió gì được!” Lý Tuấn Hiền tỏ vẻ không mấy bận tâm, nhưng vừa nói dứt lời đã thấy lông mày của Lý Như Nhuận nhíu chặt lại.
“Ngông cuồng, kiêu ngạo! Không chỉ Tưởng Phồn có trong tay 30 vạn đại quân, mà ngay cả các văn võ bá quan trong triều cũng vậy. Hôm nay họ đứng về phía chúng ta, nhưng ngày mai có thể quay lưng ủng hộ Hoàng Thượng bất cứ lúc nào!”
Lý Như Nhuận đập mạnh chén trà xuống bàn, vẻ mặt uy nghiêm càng thêm phần đáng sợ: “Nàng là trưởng công chúa Đại Thịnh! Thiên hạ này vẫn còn mang họ Kỳ!”
Ông nghiêm giọng tiếp: “Nếu không phải vì thân phận ấy, chỉ với việc nàng gả vào nhà chúng ta bao nhiêu năm mà không sinh được con, ta đã sớm bỏ nàng!”
Lý Tuấn Hiền thấy phụ thân tức giận, liền nhỏ giọng lẩm bẩm: “Phụ thân, hiện tại nhà họ Kỳ đã hết thời, Lý gia chúng ta lại như mặt trời ban trưa. Vậy tại sao không...” Hắn làm một động tác cắt cổ đầy ngụ ý.
Lý Như Nhuận khẽ nhướng mắt nhìn trưởng tử, ánh mắt tràn ngập thất vọng: “Hiện tại, bề ngoài Thịnh Kinh có vẻ như Lý gia chúng ta độc tôn, nhưng mạng lưới quyền lực bên trong lại vô cùng phức tạp. Nếu thực sự ra tay, ai thắng ai thua vẫn chưa thể nói trước.”
“Nhưng mà chúng ta nắm giữ binh quyền trong tay! Đông Nam có 30 vạn đại quân đều do nhị ca quản lý chặt chẽ, trên triều đình, một nửa các đại thần đều đứng về phía phủ Thừa tướng. Hoàng Thượng thì chỉ có 3.000 cấm vệ quân, còn Cánh Vương thì đang trúng kịch độc, sống không qua nổi mấy năm. Kỳ Tử Ôn cũng mới chỉ là đứa trẻ ba tuổi. Nếu chúng ta thực sự khởi sự, thì có gì phải lo không thành đại sự?” Lý Tuấn Hiền cảm thấy phụ thân mình quá mức nhát gan.
Lý Như Nhuận nhìn chằm chằm Lý Tuấn Hiền, ánh mắt sắc lạnh: “Vậy 30 vạn quân Tây Bắc trong tay Tưởng gia thì sao?”
Tưởng gia – gia tộc đã nhiều đời trấn thủ Tây Bắc. Nhưng năm xưa, tiên hoàng ngu ngốc không nhìn rõ lòng trung của họ, sai lệnh thảm sát cả nhà hơn trăm mạng người của Tưởng gia. Người nhà họ Tưởng còn sót lại ở Tây Bắc liền dẫn 30 vạn đại quân thẳng tiến Thịnh Kinh để đòi công đạo, giết sạch những kẻ gian thần.
Lúc đó, tiên hoàng vì đắm chìm trong tửu sắc mà thân thể đã bị hủy hoại. Nghe tin Tưởng gia mang quân sát Thịnh Kinh, ông ta lập tức sợ hãi đến mức đột tử. Đại hoàng tử Kỳ Cẩm Tu nhân lúc hỗn loạn bắt sống Tam hoàng tử, nhanh chóng kiểm soát hoàng cung và lên ngôi trở thành tân hoàng.
Việc đầu tiên mà Kỳ Cẩm Tu làm sau khi lên ngôi chính là sửa lại án xử sai cho Tưởng gia. Tưởng gia vốn trung thành với hoàng tộc, kéo quân về kinh cũng chỉ để đòi lại công đạo. Thấy tân hoàng không bao che kẻ xấu, Tưởng gia liền lui quân trở về Tây Bắc.
Tuy nhiên, vụ việc đó đã khiến Tưởng gia mất hết niềm tin vào hoàng tộc. Kể từ đó, họ chỉ tập trung thủ vững Tây Bắc, bảo vệ người dân Đại Thịnh khỏi giặc ngoại xâm, không hề tham dự vào các cuộc tranh đấu quyền lực ở triều đình.
Người đứng đầu Tưởng gia – Tưởng Phồn – thậm chí còn tuyên bố rõ ràng: “Mặc kệ ai ngồi trên ngai vàng, Tưởng gia chúng ta chỉ quan tâm bảo vệ người dân Tây Bắc, còn những chuyện khác thì không can dự.”
Lý Tuấn Hiền lập tức phản bác: “Tưởng Phồn sẽ không xen vào, chính ông ta đã nói như vậy...” Nhưng lời chưa dứt đã bị Lý Như Nhuận cắt ngang.
“Đúng, trước đây là như vậy. Nhưng ngươi đừng quên, Mộc Khang và Trần Nhã Như gả nữ nhi cho Cánh Vương. Mà quan hệ giữa Tưởng gia và Trần gia lại vô cùng thân thiết!”
“Nếu Tưởng gia và Trần gia thân thiết như vậy, thì tại sao lại để cho nữ nhi của họ bị Mộc gia bỏ mặc ở nông thôn hơn mười năm, không thèm đoái hoài? Hơn nữa, cô mẫu đã nói rồi, nha đầu đó chỉ là một đứa nhà quê từ nông thôn, làm sao có thể gây sóng gió gì được!” Lý Tuấn Hiền tỏ vẻ không mấy bận tâm, nhưng vừa nói dứt lời đã thấy lông mày của Lý Như Nhuận nhíu chặt lại.
“Ngông cuồng, kiêu ngạo! Không chỉ Tưởng Phồn có trong tay 30 vạn đại quân, mà ngay cả các văn võ bá quan trong triều cũng vậy. Hôm nay họ đứng về phía chúng ta, nhưng ngày mai có thể quay lưng ủng hộ Hoàng Thượng bất cứ lúc nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.