Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh
Chương 698: Di Vật Thượng Cổ Lối Vào (3)
Bạch Thiên Hồ
08/08/2023
Hắn vô tâm lưu luyến những cái kia nặng nề đồ vật bình thường, thở dài, lại vẫn trong lòng còn có may mắn, tại những này trên kệ từng cái nhìn sang, chỉ gặp mỗi cái giá đỡ bên trong đều rỗng tuếch, có lẽ là trời không phụ người có lòng, thế mà tại cuối cùng nhất một cái ngăn chứa bên trong cho hắn phát hiện còn để đó một cái nhỏ hộp sắt, nhưng cái này trên kệ nhưng không có nhãn hiệu, rất có thể có liên quan tới vật hắn cần tìm.
Thiên Hồ cẩn thận đem cái hộp cầm lấy, chỉ cảm thấy bên trong có phần nặng nề, nhẹ nhàng rung lấy vài lần, lại không có âm thanh từ bên trong phát ra. Hắn liền sử dụng một chút lực mới mở được chiếc hộp ra.
Liền nghe " Rắc" một tiếng, còn không rõ bên trong là vật gì, một cỗ hắc khí từ bên trong bay ra.
" Tiêu trùng điểu kỹ... " Thiên Hồ nhẹ tay gạt đi luồng hắc khí đang cố lao vào người hắn, tuy đối với hắn có thể rất dễ dàng chế trụ được nó nhưng với nhân loại tu sĩ bình thường sẽ khiến họ mất đi nhân tính và tàn sát lẫn nhau.
Thiên Hồ ánh mắt rơi xuống, trong hộp sắt, ở trong đó rất đơn giản, nho nhỏ bên trong hộp sắt chỉ đúng một vật, một cái hoàng kim lông vũ toả ra nhàn nhạt hào quang dịu nhẹ.
" Đẹp quá... Nếu ta đoán không nhầm nó thuộc về một loài thần điêu trong truyền thuyết. Cơ mà lông của nó ở chỗ này thì có điểm kì lạ... " Lạc lạc ngồi trên vai hắn nói.
" Thần điêu sao ?? Như vậy chắc chắn nó có không nhỏ ảnh hưởng tới Di Vật Thượng Cổ. " Hắn nghiền ngẫm nói, vươn tay cầm lấy lông vũ.
" Cho ta ?? " Lạc Lạc ánh mắt xanh lam toát ra đầy kinh ngạc khi gặp Thiên Hồ đưa chiếc lông vũ cho cậu. Riêng về độ quý hiếm của chiếc lông không thôi đã khiến cho rất nhiều những chủng tộc phải sục sôi vì giá trị nó mang lại là không thể cân đo đong đếm được.
Tất nhiên một phần do cậu còn chưa biết đối với Thiên Hồ, đừng nói về chiếc lông chim cỏn con này, trong hậu cung của hắn, thê tử thuộc về những chủng tộc trong truyền thuyết như Phượng, Hoàng hay Long Tộc số lượng không ít.
" Ừ... Ta thấy hiện tại nó phù hợp với ngươi giữ hơn là ta. Cũng có thể coi nó như món quà đáp lễ ngươi đã giúp ta vào được đây... " Thiên Hồ gặp đôi mắt xanh tròn xoe ngạc nhiên hỏi hắn liền không kìm được xoa đầu cậu, vừa chạm thử vào đôi tai sóc đang nhẹ giương lên, cười đáp.
" Coi như ngươi còn có chút lương tâm. Ta miễn cưỡng nhận phần đáp lễ của ngươi... " Lạc Lạc lách nhẹ khỏi bàn tay đang xoa đầu mình, cũng không có từ chối chiếc lông vũ hắn cho cậu.
Trong khi Lạc Lạc cất đi chiếc lông vũ, một trận sương mù từ tứ phía đột ngột xuất hiện ngày một dày đặc, tại Thiên Hồ trước mắt kim quang loé lên, liền hoá thân trở thành một mỹ lệ nữ tử, nữ tử đôi mắt loé lên sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Hồ, song khoảng vài giây sau, khoé miệng lại nở nụ cười.
Cặp kia tuyết trắng tinh tế tỉ mỉ trơn bóng như ngọc thon dài đùi ngọc, tạo nên trận trận bạch quang chói mắt, nhất là trước ngực cái kia hai tòa ngạo nhân như ngọc núi tuyết, giữa hai vú cái kia thâm thúy nhũ câu cùng mảng lớn tinh tế áo ngực bao khỏa không được tuyết trắng sữa thịt, phảng phất kiêu ngạo lộ ra được chủ nhân cái kia vô cùng hương diễm mê người ngọc thể, như thế hương diễm mê người tràng cảnh đột ngột xuất hiện khiến Thiên Hồ có phần bất ngờ.
" Đại nhân... Cảm ơn ngài đã giúp tiểu nữ thoát khỏi giam cầm trong bí cảnh. Nếu không nhờ có ngài chắc thời gian ta bị giam trong đây phải thêm đoạn dài nữa... " Nữ tử di chuyển nhẹ một bước đã tới gần Thiên Hồ, cúi thấp người bày tỏ sự biết ơn của bản thân, bất quá bộ ngực tuyệt phẩm theo nàng thấp dần kia thu hút chú ý hơn cả những lời nàng nói.
" Tiện tay thôi, không cần khách khí. Nhà ngươi bị giam trong đây có biết gì về Di Vật Thượng Cổ không ?? " Lạc Lạc hừ một tiếng, ngồi trên vai Thiên Hồ lạnh lùng hỏi.
" Di Vật Thượng Cổ sao ?? Tiểu nữ đã từng nghe qua vật ngài nói. Có điều... Ngài nhắc tới nó là muốn gì từ nó ?? " Mỹ nữ nghe Lạc Lạc hỏi cả người cứng đờ, đôi mắt tò mò hướng chỗ hai người.
" May mắn ngươi còn có chỗ hữu dụng... Nói cho hắn những gì ngươi biết là được, những thứ khác ngươi không cần để ý... Tất nhiên thân phận ngươi chúng ta cũng không có hứng thú, đừng lo lắng ngươi nói xong sẽ không còn chỗ tháo chạy mà lòng vòng, tránh mất thời gian của chúng ta... " Lạc Lạc đáp.
" Đương nhiên ta sẽ không giấu diếm những gì ta biết với hai vị. Chỉ là... Nhiều thời gian bị giam cầm trong đây, tu vi của ta lẫn kí ức đều suy giảm khá lớn, thứ còn lại ta nhớ rõ chỉ còn có địa hình nơi đây cùng với đó là món quà từ tổ tiên ta truyền lại... Hình như nó là chiếc lông vũ có màu vàng kim thì phải ?! "
Mỹ nữ đôi mắt buồn bã nhìn Thiên Hồ và Lạc Lạc, có vẻ như nàng không có nói dối với hai người thật sự.
Thiên Hồ nhìn mỹ nữ một hồi kể từ thời điểm nàng xuất hiện thì đúng là trong nàng thần lực còn lại số lượng rất nhỏ, thậm chí nếu không muốn nói không đủ để nàng tồn tại nổi thêm vài ngày nữa. Đặc biệt hơn, cả Thần Cách và Thần Hồn nàng đều rơi vào trạng thái bị phong ấn, dẫn tới việc cô nàng không tự bản thân hồi phục nổi tu vi.
Thiên Hồ cẩn thận đem cái hộp cầm lấy, chỉ cảm thấy bên trong có phần nặng nề, nhẹ nhàng rung lấy vài lần, lại không có âm thanh từ bên trong phát ra. Hắn liền sử dụng một chút lực mới mở được chiếc hộp ra.
Liền nghe " Rắc" một tiếng, còn không rõ bên trong là vật gì, một cỗ hắc khí từ bên trong bay ra.
" Tiêu trùng điểu kỹ... " Thiên Hồ nhẹ tay gạt đi luồng hắc khí đang cố lao vào người hắn, tuy đối với hắn có thể rất dễ dàng chế trụ được nó nhưng với nhân loại tu sĩ bình thường sẽ khiến họ mất đi nhân tính và tàn sát lẫn nhau.
Thiên Hồ ánh mắt rơi xuống, trong hộp sắt, ở trong đó rất đơn giản, nho nhỏ bên trong hộp sắt chỉ đúng một vật, một cái hoàng kim lông vũ toả ra nhàn nhạt hào quang dịu nhẹ.
" Đẹp quá... Nếu ta đoán không nhầm nó thuộc về một loài thần điêu trong truyền thuyết. Cơ mà lông của nó ở chỗ này thì có điểm kì lạ... " Lạc lạc ngồi trên vai hắn nói.
" Thần điêu sao ?? Như vậy chắc chắn nó có không nhỏ ảnh hưởng tới Di Vật Thượng Cổ. " Hắn nghiền ngẫm nói, vươn tay cầm lấy lông vũ.
" Cho ta ?? " Lạc Lạc ánh mắt xanh lam toát ra đầy kinh ngạc khi gặp Thiên Hồ đưa chiếc lông vũ cho cậu. Riêng về độ quý hiếm của chiếc lông không thôi đã khiến cho rất nhiều những chủng tộc phải sục sôi vì giá trị nó mang lại là không thể cân đo đong đếm được.
Tất nhiên một phần do cậu còn chưa biết đối với Thiên Hồ, đừng nói về chiếc lông chim cỏn con này, trong hậu cung của hắn, thê tử thuộc về những chủng tộc trong truyền thuyết như Phượng, Hoàng hay Long Tộc số lượng không ít.
" Ừ... Ta thấy hiện tại nó phù hợp với ngươi giữ hơn là ta. Cũng có thể coi nó như món quà đáp lễ ngươi đã giúp ta vào được đây... " Thiên Hồ gặp đôi mắt xanh tròn xoe ngạc nhiên hỏi hắn liền không kìm được xoa đầu cậu, vừa chạm thử vào đôi tai sóc đang nhẹ giương lên, cười đáp.
" Coi như ngươi còn có chút lương tâm. Ta miễn cưỡng nhận phần đáp lễ của ngươi... " Lạc Lạc lách nhẹ khỏi bàn tay đang xoa đầu mình, cũng không có từ chối chiếc lông vũ hắn cho cậu.
Trong khi Lạc Lạc cất đi chiếc lông vũ, một trận sương mù từ tứ phía đột ngột xuất hiện ngày một dày đặc, tại Thiên Hồ trước mắt kim quang loé lên, liền hoá thân trở thành một mỹ lệ nữ tử, nữ tử đôi mắt loé lên sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Hồ, song khoảng vài giây sau, khoé miệng lại nở nụ cười.
Cặp kia tuyết trắng tinh tế tỉ mỉ trơn bóng như ngọc thon dài đùi ngọc, tạo nên trận trận bạch quang chói mắt, nhất là trước ngực cái kia hai tòa ngạo nhân như ngọc núi tuyết, giữa hai vú cái kia thâm thúy nhũ câu cùng mảng lớn tinh tế áo ngực bao khỏa không được tuyết trắng sữa thịt, phảng phất kiêu ngạo lộ ra được chủ nhân cái kia vô cùng hương diễm mê người ngọc thể, như thế hương diễm mê người tràng cảnh đột ngột xuất hiện khiến Thiên Hồ có phần bất ngờ.
" Đại nhân... Cảm ơn ngài đã giúp tiểu nữ thoát khỏi giam cầm trong bí cảnh. Nếu không nhờ có ngài chắc thời gian ta bị giam trong đây phải thêm đoạn dài nữa... " Nữ tử di chuyển nhẹ một bước đã tới gần Thiên Hồ, cúi thấp người bày tỏ sự biết ơn của bản thân, bất quá bộ ngực tuyệt phẩm theo nàng thấp dần kia thu hút chú ý hơn cả những lời nàng nói.
" Tiện tay thôi, không cần khách khí. Nhà ngươi bị giam trong đây có biết gì về Di Vật Thượng Cổ không ?? " Lạc Lạc hừ một tiếng, ngồi trên vai Thiên Hồ lạnh lùng hỏi.
" Di Vật Thượng Cổ sao ?? Tiểu nữ đã từng nghe qua vật ngài nói. Có điều... Ngài nhắc tới nó là muốn gì từ nó ?? " Mỹ nữ nghe Lạc Lạc hỏi cả người cứng đờ, đôi mắt tò mò hướng chỗ hai người.
" May mắn ngươi còn có chỗ hữu dụng... Nói cho hắn những gì ngươi biết là được, những thứ khác ngươi không cần để ý... Tất nhiên thân phận ngươi chúng ta cũng không có hứng thú, đừng lo lắng ngươi nói xong sẽ không còn chỗ tháo chạy mà lòng vòng, tránh mất thời gian của chúng ta... " Lạc Lạc đáp.
" Đương nhiên ta sẽ không giấu diếm những gì ta biết với hai vị. Chỉ là... Nhiều thời gian bị giam cầm trong đây, tu vi của ta lẫn kí ức đều suy giảm khá lớn, thứ còn lại ta nhớ rõ chỉ còn có địa hình nơi đây cùng với đó là món quà từ tổ tiên ta truyền lại... Hình như nó là chiếc lông vũ có màu vàng kim thì phải ?! "
Mỹ nữ đôi mắt buồn bã nhìn Thiên Hồ và Lạc Lạc, có vẻ như nàng không có nói dối với hai người thật sự.
Thiên Hồ nhìn mỹ nữ một hồi kể từ thời điểm nàng xuất hiện thì đúng là trong nàng thần lực còn lại số lượng rất nhỏ, thậm chí nếu không muốn nói không đủ để nàng tồn tại nổi thêm vài ngày nữa. Đặc biệt hơn, cả Thần Cách và Thần Hồn nàng đều rơi vào trạng thái bị phong ấn, dẫn tới việc cô nàng không tự bản thân hồi phục nổi tu vi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.