Chương 14: Đi Công Nghi gia
Y Lạc Thành Hỏa
23/10/2020
Edit: Tracy
Lời vừa nói ra, không chỉ có trung khuyển Long Nhất mà còn có Thiên Long Vệ đang nửa quỳ kia đờ người nhìn sang, nay cả Công Nghi Thiên Hành cũng không khỏi dừng một chút. Sau đó, y đỡ trán nhịn không được mà nở nụ cười.
Cố Tá vừa thấy, cười mỉa lui về sau một bước.
Lời hắn vừa nói, hình như là có chút thẳng thắn... A ha ha...
Công Nghi Thiên Hành hướng hắn vẫy vẫy tay: "A Tá, lại đây. "
Cố Tá bước chân dừng lại.
Qua đó?
Hắn nhìn bộ dạng kim chủ hiện tại, sắc mặt tái nhợt, con ngươi cực đen kia phảng phất một tia ánh sáng, trong lòng hắn có chút quẫn bách, cũng có chút sợ hãi.
Lấy tính cách của kim chủ, muốn hắn đi qua, hẳn là không phải muốn tẫn hắn một trận đi...
Ôm ấp tín nhiệm đối với kim chủ, Cố Tá đi qua..
Sau đó, Công Nghi Thiên Hành nâng tay xoa xoa đầu hắn, tươi cười có chút đẹp mắt nói: "Yên tâm, ta tự nhiên không phải đi chịu chết. "
Cố Tá mặt "xoát" một cái – lại đỏ!
Hắn hơi hơi hé miệng, gật gật đầu, "...Nga. "
Công Nghi Thiên Hành cũng không khó xử thiếu niên đang quẫn bách, y nhẹ nhàng vỗ vai hắn một cái: "Đi luyện dược đi, chờ lúc thế gia chiến ta sẽ dẫn ngươi đi cùng, cũng cho ngươi gặp mặt phụ mẫu ta."
Cố Tá gật đầu, có chút mơ hồ mà đi vào dược phòng — hắn đột nhiên kịp phản ứng, gặp cha mẹ kim chủ? Kim chủ rốt cuộc là tính toán cái gì a!
Mấy ngày sau đó, Công Nghi Thiên Hành cũng không cùng Cố Tá giải thích thêm gì, y mỗi ngày đều ở thư phòng ra lệnh, nhóm Thiên Long Vệ cũng theo thứ tự lãnh mệnh xong lại biến mất.
Hiện giờ Cố Tá mỗi ngày có thể luyện ra sáu đan lô dược, trong đó có bốn lò Ích khí đan, hai lò Hồi xuân đan, theo Công Nghi Thiên Hành an bài đều được phân phát cho đông đảo Thiên Long Vệ.
Thẳng đến buổi tối một ngày, Công Nghi Thiên Hành lần thứ hai dùng Tạng Phủ Tương Sinh Thiện mà Cố Tá luyện chế, sau khi cả người đầy mồ hôi, y mới nói: "Ngày mai A Tá phải dậy sớm, theo ta trở về nhà. "
Cố Tá như bị sét đánh ngay đầu: "Ngày mai liền đi sao? "
Công Nghi Thiên Hành cười nói: "A Tá không cần lo lắng, ngày mai ngươi trước dùng thân phận thư đồng của ta sẽ không bại lộ thân phận Luyện dược sư của ngươi. Ta chỉ nói ngươi từng bị ủy khuất, liền cầm phương thuốc có được trong kì ngộ đến tìm ta che chở, dĩ vãng hết thảy đều thành mây khói thoảng qua... Cũng không nên để lộ."
Cố Tá nghĩ nghĩ, trong lòng đột nhiên cả kinh.
Bị ủy khuất gì đó, kim chủ biết thân phận của hắn? A không đúng, là thân phận Tề Thiên Hữu.
Nhưng lại nghĩ, hắn là người xa lạ đến đây, kim chủ không điều tra hắn mới là kì quái... Lúc sau lại suy xét ý tứ trong lời nói kia, trong lòng liền bật ngón tay cái với kim chủ.
Kim chủ quả nhiên không thẹn với chỉ số thông minh của y.
Thừa lúc tung ra thứ tốt, mới có thể cho giấu huyền bí bên sâu trong.
Bất quá, Cố Tá nhíu mài hỏi: "Phương thuốc kia là dùng cái nào? "
Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Ngũ Hành Tục Mạch Thang."
Cố Tá: "A? Khá tốt! "
Luyện dược sư Thiên võ đại lục bởi vì chỉ biết thủ pháp luyện đan vô cùng đơn sơ, hợp đan còn qua quá trình luyện chế dược thủy, nếu dược thủy không hợp đan, có thể dùng tráng kiện thân thể.
Ngũ Hành Tục Mạch Thang là dược thủy, cùng dược thủy tràn ngập tạp chất đương nhiên không giống nhau, nguyện liệu của nó đều mang thuộc tính ngũ hành.
Hơn nữa, tác dụng của nó là thông qua ngũ hành chi khí đến mềm dẻo, làm kinh mạch thức dậy, dược lực có thể rất nhỏ cũng có thể rất mạnh, dùng để che dấu là thích hợp nhất.
Vì thế, bọn họ vui sướng quyết định.
Công Nghi Thiên Hành chép lại phương thuốc, để Long Nhất bảo quản cho tốt, chỉ chờ ngày mai trở về gia tộc.
Ngày hôm sau, Cố Tá dùng thân phận thư đồng Công Nghi Thiên Hành, thành thành thật thật mà đi theo phía sau kim chủ.
Đi cùng bên cạnh còn có Long Nhất mặc hắc y kim sắc.
Ở phía sau còn có hai trăm Thiên Long Vệ mặc hắc y, không giống với long văn kim sắc của Long Nhất, mà là loại màu bạc đơn giản, trên người đều mang túc khí dào dạt, khí thế dũng mãnh nhanh nhẹn.
Bọn họ thuộc về đội ám vệ dòng chính, chỉ có con cái xuất sắc của dòng chính mới có được, chỉ trung thành với chủ nhân chính mình, tư chất bản thân đều rất cường hãn, thậm chí không kém một ít đệ tử xuất sắc tiểu gia tộc. Ngoại trừ ở gia tộc thì thường xuyên huấn luyện bên ngoài, đến tột cùng được dạy dỗ thành bản lĩnh gì, thì phải xem bản lĩnh chủ nhân. Mà bọn họ có thật lòng phục tùng chủ nhân hay không, cũng giống như vậy.
Cố Tá vì được giải trừ uy hiếp, tâm tình giải trừ rất nhiều, ngoại trừ luyện dược, cũng chỉ có hứng thhs với cảnh vật xung quanh.
Mà Công Nghi Thiên Hành, cũng không tiếc giải thích cho hắn.
Sau khi Cố Tá biết sự tồn tại của đội ám vệ, thật lòng kinh ngạc cảm thán.
Thiên Long Vệ của kim chủ thật hào khí a! Hơn nữa hôm nay nhìn Thiên Long Vệ, bọn họ đối với kim chủ tôn sùng đều thốt ra từ nội tâm.
Cái này Cố Tá coi như hiểu rõ, kim chủ tuy không có giá trị vũ lực, năng lực thu phục nhân tâm cũng rất lưu loát.
Khó trách có nhiều truyền thuyết như vậy.....
Chờ lúc sau đi ra biệt viện, lại khiến Cố Tá một phen hoảng sợ.
Ở bên ngoài nơi hoang vắng này là một chỗ rata rông lớn, một luồng khí trời mạnh mẽ ập vào mặt khiến người hít thở không thông.
Cố Tá bị kích thích tim đập tới một trăm tám, chạy nhanh lùi lại vài bước.
Long Nhất làm trung khuyển, phải hiểu rõ suy nghĩ của công tử, nhanh chân chắn trước mặt Cố Tá, đem cổ áp lực kia trừ bỏ.
Công Nghi Thiên Hành đứng ở kia, sống lưng thẳng tấp, ngón tay nắm chặt.
Thân thể y suy nhược, lại không có luyện võ, đối với khí thế như vậy cũng khó có thể chống cự, nhưng lúc này y chỉ có nắm chặt tay, các ngón tay bị nắm tới trắng bệch cũng không lùi về sau nửa bước.
Cố Tá vuốt vuốt ngục, nhô đầu ra, nhìn những thứ có hơi thở làm hắn sợ kia.
Đó là một đám kì quái.... Ngựa!
Mỗi một con ngựa khoảng chừng cao một trượng, bốn vó như tuyết, toàn thân trên dưới đều khoác vảy rậm rạp, thân thể vô cùng mạnh mẽ. Chúng nó tông mao* rất dài, giống như ngọn lửa đều rất đẹp, cùng vảy hôi sắc tôn nhau lên, cho người ta cảm giác mãnh liệt.
*tông mao: sợi lông.
Cố Tá bị đoàn tuấn mã làm chấn kinh, cũng giống như thiên mã trong chuyện xưa thần thoại, trong lòng đều có chút ngứa. Hắn tuy rằng chỉ là một thiếu niên, ngày thường cũng không có yêu thích gì, nhưng đối với cường hãn bảo mã ( BMW) vẫn vô cùng hứng thú.
Trong nhất thời đã quên mất sợ hãi, chạy chậm đến bên cạnh kim chủ nhà mình, ngửa đầu hỏi: "Thiên Hành công tử, đây là cái gì? "
Công Nghi Thiên Hành chậm rãi hô hấp, trả lời hô hấp: "Đây là Long Lân Hoang Mã, hoang thú cấp ba"
Long Nhất bên cạnh biết chủ tử mình đã cố hết sức, tiếp tục theo sát giúp giải thích cho Cố Tá: "Năm đại thế gia Đế đô đều có mục trường* hoang thú của riêng mình, Long Lân Hoang Mã được Công Nghi gia lấy phương pháp nuôi thú cao cấp nuôi dưỡng, thuần phục. Bốn đại thế gia khác cũng có nuôi thú, nhưng không bằng Long Lân Hoang Mã có một tia huyết mạch của thượng cổ hoang long, vô cùng hung hãn.
*chỗ nuối hoang thú
Cố Tá nghe tới mắt trừng lớn.
Đừng nói hắn chỉ là lai khách ở thế giới này, ngay cả Tề Thiên Hữu là người ở đây cũng chưa từng nghe nói qua chuyện này. Thứ nhất là do Tề Thiên Hữu chỉ mải lo luyện dược, thiếu kinh nghiệm, thứ hai là Tề gia không có bản lĩnh này - tọa kỵ* của gia chủ cũng chỉ là hoang thú cấp hai mà thôi, càng đừng nói đến cái gì huyết mạch thượng cổ.
*thú cưỡi
Quả nhiên truyền thuyết không phải là khoa trương... Hắn nghĩ thôi có chút sợ.
Hắn quả thật là vận khí khá tốt, mới có thể an ổn tới ôm đùi kim chủ.
Gia tộc kim chủ, cũng thật là lợi hại.
Lúc sau, hắn nhìn thấy kim chủ nâng tay, nhẹ nhàng vung lên.
Trong chốc lát, tất cả Thiên Long Vệ nhất loạt đi tới nắm lấy cương ngựa, xoay người lên ngựa. Những Long Lân Hoang Mã nhìn có vẻ rất đáng sợ nhưng chỉ phát ra vài tiếng phì phì trong mũi, thuận theo để tùy ý bọn họ cưỡi.
Công Nghi Thiên Hành cũng chậm rãi đi về phía trước.
Cố Tá nhanh chân cùng Long Nhất theo sau, đi đến vị trí trung tâm liền phát hiện một chiếc cổ xe đồng thau cổ xưa, nhìn có vẻ rất đơn sơ nhưng làm cho người ta cảm giác nói không nên lời.
Chính là rất.... Rất hung!
Công Nghi Thiên Hành lên cổ xe đông thau, vươn ra một bàn tay: "A Tá cũng lên đi."
Cố Tá có chút do dự.
Kim chủ thân thể không tốt, bộ dáng vừa rồi có chút đứng không vững, có thể kéo hắn lên xe sao...
Công Nghi Thiên Hành khóe miệng tươi cười, lại nhẹ giọng cười: "A Tá?"
Cố Tá cảm thấy lông tơ sau lưng dựng ngược, trong lòng có chút tê dại, liền vội bắt lấy bàn tay kia phóng lên.
Hắn làm sao có thể quên, nam nhân kiệng kị nhất là bị người xem thường! Hắn hiện tại đều phải dựa vào kim chủ, cũng không thể đắc tội y, cùng lắm thì cùng nhau ngã xuống thôi. Ân, hắn sẽ có lòng làm đệm lưng cho kim chủ, nhiều nhất, nhiều nhất cũng là bị thương một chút mà thôi.
Ôm quyết tâm như vậy, Cố Tá khẩn trương tập trung tinh thần, chỉ chờ Công Nghi Thiên Hành nắm không xong, hắn liền sẽ xoay người.
Nhưng khi ý niệm vừa hiện lên, trên tay liền truyền tới một lực đạo không nhỏ, dễ như trở bàn tay liền đem hắn kéo lên xe ngựa.
....Ách..
Sức lực của kim chủ, cũng không yếu như hắn nghĩ a ha ha....
Sau khi lên xe, Cố Tá đối diện Công Nghi Thiên Hành hai mắt mỉm cười.
Hắn khóe miệng rút rút, quay phắt đầu đi, quá xấu hổ.
Giống như bị kim chủ nhìn thấu, hắn lần sau vẫn là cứ việc thành thành thật thật tin tưởng kim chủ đi....
Cổ xe đồng thau rất vững chắc, Long Nhất cưỡi trên Long Lân Hoang Mã, đi theo ngựa đầu đàn phía trước.
Trên đỉnh đầu ngựa đầu đàn có hai cái long giác lớn nửa thước, đây là huyết mạch so với Long Lân Hoang Mã bình thường nồng đậm tượng trưng hơn, có thể có uy áp kinh sợ đàn ngựa, làm đàn ngựa đi theo.
Ngựa đầu đàn vốn dĩ là công tử dòng chính chính mình chế phục, nhưng Công Nghi Thiên Hành không thể luyện võ, cho nên ngựa đầu đàn tuy rằng cho y, cũng chỉ là bài trí cho thân phận của y mà thôi.
Công Nghi gia ở thành Nam đế đô, toàn bộ gia tộc chiếm cứ một con đường lớn cực phồn hoa, nhà cửa vô số, tôi tớ hộ vệ thành đàn.
Là nhất đại gia tộc nhất đẳng ở Thương Vân quốc.
——
Lời vừa nói ra, không chỉ có trung khuyển Long Nhất mà còn có Thiên Long Vệ đang nửa quỳ kia đờ người nhìn sang, nay cả Công Nghi Thiên Hành cũng không khỏi dừng một chút. Sau đó, y đỡ trán nhịn không được mà nở nụ cười.
Cố Tá vừa thấy, cười mỉa lui về sau một bước.
Lời hắn vừa nói, hình như là có chút thẳng thắn... A ha ha...
Công Nghi Thiên Hành hướng hắn vẫy vẫy tay: "A Tá, lại đây. "
Cố Tá bước chân dừng lại.
Qua đó?
Hắn nhìn bộ dạng kim chủ hiện tại, sắc mặt tái nhợt, con ngươi cực đen kia phảng phất một tia ánh sáng, trong lòng hắn có chút quẫn bách, cũng có chút sợ hãi.
Lấy tính cách của kim chủ, muốn hắn đi qua, hẳn là không phải muốn tẫn hắn một trận đi...
Ôm ấp tín nhiệm đối với kim chủ, Cố Tá đi qua..
Sau đó, Công Nghi Thiên Hành nâng tay xoa xoa đầu hắn, tươi cười có chút đẹp mắt nói: "Yên tâm, ta tự nhiên không phải đi chịu chết. "
Cố Tá mặt "xoát" một cái – lại đỏ!
Hắn hơi hơi hé miệng, gật gật đầu, "...Nga. "
Công Nghi Thiên Hành cũng không khó xử thiếu niên đang quẫn bách, y nhẹ nhàng vỗ vai hắn một cái: "Đi luyện dược đi, chờ lúc thế gia chiến ta sẽ dẫn ngươi đi cùng, cũng cho ngươi gặp mặt phụ mẫu ta."
Cố Tá gật đầu, có chút mơ hồ mà đi vào dược phòng — hắn đột nhiên kịp phản ứng, gặp cha mẹ kim chủ? Kim chủ rốt cuộc là tính toán cái gì a!
Mấy ngày sau đó, Công Nghi Thiên Hành cũng không cùng Cố Tá giải thích thêm gì, y mỗi ngày đều ở thư phòng ra lệnh, nhóm Thiên Long Vệ cũng theo thứ tự lãnh mệnh xong lại biến mất.
Hiện giờ Cố Tá mỗi ngày có thể luyện ra sáu đan lô dược, trong đó có bốn lò Ích khí đan, hai lò Hồi xuân đan, theo Công Nghi Thiên Hành an bài đều được phân phát cho đông đảo Thiên Long Vệ.
Thẳng đến buổi tối một ngày, Công Nghi Thiên Hành lần thứ hai dùng Tạng Phủ Tương Sinh Thiện mà Cố Tá luyện chế, sau khi cả người đầy mồ hôi, y mới nói: "Ngày mai A Tá phải dậy sớm, theo ta trở về nhà. "
Cố Tá như bị sét đánh ngay đầu: "Ngày mai liền đi sao? "
Công Nghi Thiên Hành cười nói: "A Tá không cần lo lắng, ngày mai ngươi trước dùng thân phận thư đồng của ta sẽ không bại lộ thân phận Luyện dược sư của ngươi. Ta chỉ nói ngươi từng bị ủy khuất, liền cầm phương thuốc có được trong kì ngộ đến tìm ta che chở, dĩ vãng hết thảy đều thành mây khói thoảng qua... Cũng không nên để lộ."
Cố Tá nghĩ nghĩ, trong lòng đột nhiên cả kinh.
Bị ủy khuất gì đó, kim chủ biết thân phận của hắn? A không đúng, là thân phận Tề Thiên Hữu.
Nhưng lại nghĩ, hắn là người xa lạ đến đây, kim chủ không điều tra hắn mới là kì quái... Lúc sau lại suy xét ý tứ trong lời nói kia, trong lòng liền bật ngón tay cái với kim chủ.
Kim chủ quả nhiên không thẹn với chỉ số thông minh của y.
Thừa lúc tung ra thứ tốt, mới có thể cho giấu huyền bí bên sâu trong.
Bất quá, Cố Tá nhíu mài hỏi: "Phương thuốc kia là dùng cái nào? "
Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Ngũ Hành Tục Mạch Thang."
Cố Tá: "A? Khá tốt! "
Luyện dược sư Thiên võ đại lục bởi vì chỉ biết thủ pháp luyện đan vô cùng đơn sơ, hợp đan còn qua quá trình luyện chế dược thủy, nếu dược thủy không hợp đan, có thể dùng tráng kiện thân thể.
Ngũ Hành Tục Mạch Thang là dược thủy, cùng dược thủy tràn ngập tạp chất đương nhiên không giống nhau, nguyện liệu của nó đều mang thuộc tính ngũ hành.
Hơn nữa, tác dụng của nó là thông qua ngũ hành chi khí đến mềm dẻo, làm kinh mạch thức dậy, dược lực có thể rất nhỏ cũng có thể rất mạnh, dùng để che dấu là thích hợp nhất.
Vì thế, bọn họ vui sướng quyết định.
Công Nghi Thiên Hành chép lại phương thuốc, để Long Nhất bảo quản cho tốt, chỉ chờ ngày mai trở về gia tộc.
Ngày hôm sau, Cố Tá dùng thân phận thư đồng Công Nghi Thiên Hành, thành thành thật thật mà đi theo phía sau kim chủ.
Đi cùng bên cạnh còn có Long Nhất mặc hắc y kim sắc.
Ở phía sau còn có hai trăm Thiên Long Vệ mặc hắc y, không giống với long văn kim sắc của Long Nhất, mà là loại màu bạc đơn giản, trên người đều mang túc khí dào dạt, khí thế dũng mãnh nhanh nhẹn.
Bọn họ thuộc về đội ám vệ dòng chính, chỉ có con cái xuất sắc của dòng chính mới có được, chỉ trung thành với chủ nhân chính mình, tư chất bản thân đều rất cường hãn, thậm chí không kém một ít đệ tử xuất sắc tiểu gia tộc. Ngoại trừ ở gia tộc thì thường xuyên huấn luyện bên ngoài, đến tột cùng được dạy dỗ thành bản lĩnh gì, thì phải xem bản lĩnh chủ nhân. Mà bọn họ có thật lòng phục tùng chủ nhân hay không, cũng giống như vậy.
Cố Tá vì được giải trừ uy hiếp, tâm tình giải trừ rất nhiều, ngoại trừ luyện dược, cũng chỉ có hứng thhs với cảnh vật xung quanh.
Mà Công Nghi Thiên Hành, cũng không tiếc giải thích cho hắn.
Sau khi Cố Tá biết sự tồn tại của đội ám vệ, thật lòng kinh ngạc cảm thán.
Thiên Long Vệ của kim chủ thật hào khí a! Hơn nữa hôm nay nhìn Thiên Long Vệ, bọn họ đối với kim chủ tôn sùng đều thốt ra từ nội tâm.
Cái này Cố Tá coi như hiểu rõ, kim chủ tuy không có giá trị vũ lực, năng lực thu phục nhân tâm cũng rất lưu loát.
Khó trách có nhiều truyền thuyết như vậy.....
Chờ lúc sau đi ra biệt viện, lại khiến Cố Tá một phen hoảng sợ.
Ở bên ngoài nơi hoang vắng này là một chỗ rata rông lớn, một luồng khí trời mạnh mẽ ập vào mặt khiến người hít thở không thông.
Cố Tá bị kích thích tim đập tới một trăm tám, chạy nhanh lùi lại vài bước.
Long Nhất làm trung khuyển, phải hiểu rõ suy nghĩ của công tử, nhanh chân chắn trước mặt Cố Tá, đem cổ áp lực kia trừ bỏ.
Công Nghi Thiên Hành đứng ở kia, sống lưng thẳng tấp, ngón tay nắm chặt.
Thân thể y suy nhược, lại không có luyện võ, đối với khí thế như vậy cũng khó có thể chống cự, nhưng lúc này y chỉ có nắm chặt tay, các ngón tay bị nắm tới trắng bệch cũng không lùi về sau nửa bước.
Cố Tá vuốt vuốt ngục, nhô đầu ra, nhìn những thứ có hơi thở làm hắn sợ kia.
Đó là một đám kì quái.... Ngựa!
Mỗi một con ngựa khoảng chừng cao một trượng, bốn vó như tuyết, toàn thân trên dưới đều khoác vảy rậm rạp, thân thể vô cùng mạnh mẽ. Chúng nó tông mao* rất dài, giống như ngọn lửa đều rất đẹp, cùng vảy hôi sắc tôn nhau lên, cho người ta cảm giác mãnh liệt.
*tông mao: sợi lông.
Cố Tá bị đoàn tuấn mã làm chấn kinh, cũng giống như thiên mã trong chuyện xưa thần thoại, trong lòng đều có chút ngứa. Hắn tuy rằng chỉ là một thiếu niên, ngày thường cũng không có yêu thích gì, nhưng đối với cường hãn bảo mã ( BMW) vẫn vô cùng hứng thú.
Trong nhất thời đã quên mất sợ hãi, chạy chậm đến bên cạnh kim chủ nhà mình, ngửa đầu hỏi: "Thiên Hành công tử, đây là cái gì? "
Công Nghi Thiên Hành chậm rãi hô hấp, trả lời hô hấp: "Đây là Long Lân Hoang Mã, hoang thú cấp ba"
Long Nhất bên cạnh biết chủ tử mình đã cố hết sức, tiếp tục theo sát giúp giải thích cho Cố Tá: "Năm đại thế gia Đế đô đều có mục trường* hoang thú của riêng mình, Long Lân Hoang Mã được Công Nghi gia lấy phương pháp nuôi thú cao cấp nuôi dưỡng, thuần phục. Bốn đại thế gia khác cũng có nuôi thú, nhưng không bằng Long Lân Hoang Mã có một tia huyết mạch của thượng cổ hoang long, vô cùng hung hãn.
*chỗ nuối hoang thú
Cố Tá nghe tới mắt trừng lớn.
Đừng nói hắn chỉ là lai khách ở thế giới này, ngay cả Tề Thiên Hữu là người ở đây cũng chưa từng nghe nói qua chuyện này. Thứ nhất là do Tề Thiên Hữu chỉ mải lo luyện dược, thiếu kinh nghiệm, thứ hai là Tề gia không có bản lĩnh này - tọa kỵ* của gia chủ cũng chỉ là hoang thú cấp hai mà thôi, càng đừng nói đến cái gì huyết mạch thượng cổ.
*thú cưỡi
Quả nhiên truyền thuyết không phải là khoa trương... Hắn nghĩ thôi có chút sợ.
Hắn quả thật là vận khí khá tốt, mới có thể an ổn tới ôm đùi kim chủ.
Gia tộc kim chủ, cũng thật là lợi hại.
Lúc sau, hắn nhìn thấy kim chủ nâng tay, nhẹ nhàng vung lên.
Trong chốc lát, tất cả Thiên Long Vệ nhất loạt đi tới nắm lấy cương ngựa, xoay người lên ngựa. Những Long Lân Hoang Mã nhìn có vẻ rất đáng sợ nhưng chỉ phát ra vài tiếng phì phì trong mũi, thuận theo để tùy ý bọn họ cưỡi.
Công Nghi Thiên Hành cũng chậm rãi đi về phía trước.
Cố Tá nhanh chân cùng Long Nhất theo sau, đi đến vị trí trung tâm liền phát hiện một chiếc cổ xe đồng thau cổ xưa, nhìn có vẻ rất đơn sơ nhưng làm cho người ta cảm giác nói không nên lời.
Chính là rất.... Rất hung!
Công Nghi Thiên Hành lên cổ xe đông thau, vươn ra một bàn tay: "A Tá cũng lên đi."
Cố Tá có chút do dự.
Kim chủ thân thể không tốt, bộ dáng vừa rồi có chút đứng không vững, có thể kéo hắn lên xe sao...
Công Nghi Thiên Hành khóe miệng tươi cười, lại nhẹ giọng cười: "A Tá?"
Cố Tá cảm thấy lông tơ sau lưng dựng ngược, trong lòng có chút tê dại, liền vội bắt lấy bàn tay kia phóng lên.
Hắn làm sao có thể quên, nam nhân kiệng kị nhất là bị người xem thường! Hắn hiện tại đều phải dựa vào kim chủ, cũng không thể đắc tội y, cùng lắm thì cùng nhau ngã xuống thôi. Ân, hắn sẽ có lòng làm đệm lưng cho kim chủ, nhiều nhất, nhiều nhất cũng là bị thương một chút mà thôi.
Ôm quyết tâm như vậy, Cố Tá khẩn trương tập trung tinh thần, chỉ chờ Công Nghi Thiên Hành nắm không xong, hắn liền sẽ xoay người.
Nhưng khi ý niệm vừa hiện lên, trên tay liền truyền tới một lực đạo không nhỏ, dễ như trở bàn tay liền đem hắn kéo lên xe ngựa.
....Ách..
Sức lực của kim chủ, cũng không yếu như hắn nghĩ a ha ha....
Sau khi lên xe, Cố Tá đối diện Công Nghi Thiên Hành hai mắt mỉm cười.
Hắn khóe miệng rút rút, quay phắt đầu đi, quá xấu hổ.
Giống như bị kim chủ nhìn thấu, hắn lần sau vẫn là cứ việc thành thành thật thật tin tưởng kim chủ đi....
Cổ xe đồng thau rất vững chắc, Long Nhất cưỡi trên Long Lân Hoang Mã, đi theo ngựa đầu đàn phía trước.
Trên đỉnh đầu ngựa đầu đàn có hai cái long giác lớn nửa thước, đây là huyết mạch so với Long Lân Hoang Mã bình thường nồng đậm tượng trưng hơn, có thể có uy áp kinh sợ đàn ngựa, làm đàn ngựa đi theo.
Ngựa đầu đàn vốn dĩ là công tử dòng chính chính mình chế phục, nhưng Công Nghi Thiên Hành không thể luyện võ, cho nên ngựa đầu đàn tuy rằng cho y, cũng chỉ là bài trí cho thân phận của y mà thôi.
Công Nghi gia ở thành Nam đế đô, toàn bộ gia tộc chiếm cứ một con đường lớn cực phồn hoa, nhà cửa vô số, tôi tớ hộ vệ thành đàn.
Là nhất đại gia tộc nhất đẳng ở Thương Vân quốc.
——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.