Chương 100: Nội môn đệ tử
Y Lạc Thành Hỏa
23/10/2020
Edit: Tracy F
Không bao lâu, tình hình chiến đấu bên kia càng trở nên căng thẳng.
Hoang thú sau khi đạt đến Tiên Thiên sẽ có được truyền thừa huyết mạch thần thông, con sư tử này gọi là Tử Viêm Hoang Sư cũng được coi như là huyết mạch tốt đẹp, lại bởi vì chiến đấu mãnh liệt mà kích phát huyết mạch, ngọn lửa phụt ra, làm cho uy lực của mỗi lần công kích càng thêm cường đại.
Hai võ giả Tiên Thiên công kích phía trước, hai người Ngưng Mạch tam trọng chỉ có thể trái phải kiềm chế, nhưng hiệu quả rõ ràng không ổn.
Đột nhiên, nữ Võ giả Tiên Thiên vỗ tay đánh ra một vài thứ như viên đá, chúng "phốc phốc phốc" đánh trúng vào đầu Tử Viêm Hoang Sư khiến nó đau đớn gào rống lên, kết quả khiến ngọn lửa trên người nó càng thêm mãnh liệt, công kích cũng càng hung ác hơn.
Nữ Võ giả Tiên Thiên lạnh giọng nói: "Hồ sư huynh, huynh còn che giấu cái gì nữa? Chạy nhanh bảo mệnh!"
Nam Võ giả Tiên Thiên tựa hồ có chút đau lòng, nhưng động tác một chút cũng không chậm, hắn móc ra một thứ giống như lệnh bài, đưa về trước.
"Oanh!"
Trong phút chốc một đạo hồng quang vụt ra, trực tiếp xuyên thủng bụng Tử Viêm Hoang Sư.
— đúng vậy, đạo hồng quang kia vốn là đánh về phía con hoang sư kia, nhưng hoang sư lại phản ứng cực nhanh, cư nhiên ngay khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc có thể tránh đi!
Vì thế, mấy người vốn tưởng có thể hoàn toàn tiêu diệt hoang sư, đều có chút tuyệt vọng.
Con hoang sư kia năng lực sinh tồn thế nhưng lại rất mạnh mẽ, hai át chủ bài liên tiếp đánh ra cũng không thể giết chết được nó. Thậm chí trải qua một phen chiến đấu lâu dài này không ngừng tiêu hao chân khí, hai vị võ giả Tiên Thiên tinh lực hao tổn hơn phân nửa, cho dù hiện tại hoang sư kia là nỏ mạnh hết đà, thì hai bên vẫn sẽ là cục diện tiếp tục giằng co.
Đến cuối cùng, có thể là hoang sư chết đi, cũng có khả năng là bọn họ chết!
Nhưng giờ phút này, hồng quang trên người hoang sư đột nhiên phóng đại, nó thế nhưng dù thiêu đốt huyết mạch cũng muốn đem vài người trước mắt trừ bỏ! Hỏa thú hừng hực lan tràn ra, nơi đi qua đều biến thành một mảnh cháy đen — nếu thật sự bị lửa dính vào người, dù cho là võ giả Tiên Thiên cũng sẽ bị hỏa táng!
Tức khắc, nam Võ giả Tiên Thiên đẩy ra một chưởng vào lưng nữ võ giả Tiên Thiên, nàng không kịp phòng ngừa, bỗng nhiên chao đảo về trước vài bước, nàng khó tin hô một tiếng: "Hồ sư huynh, huynh... "
Nhưng trước mắt nàng đã là lửa phát ra từ Viêm Tử Hoang Sư!
May có người bắt được cánh tay nàng, vội vàng đem nàng kéo trở về.
Nữ võ giả kinh hồn, nhìn lại mới phát hiện đó là nam võ giả Ngưng Mạch tam trọng, mà một nơi khác, nữ võ giả Ngưng Mạch tam trọng sớm đã được "Hồ sư huynh" bắt lấy, sau đó lại đánh ra mấy khối nham thạch làm vật cản, hai người không thèm quay đầu lại mà bỏ chạy.
Vì thế nữ Võ giả Tiên Thiên cùng với nam Võ giả còn lại, không có cơ hội chạy thoát.
Con Tử Viêm Hoang Sư kia thân thể chợt lóe, hoàn toàn ngăn chặn đường đi của bọn họ.
Cố Tá ở sau núi đá thấy một màn như vậy, không khỏi cau mày.
Hai người kia, thật quá đê tiện!
Ham sống sợ chết bỏ trốn, hãm hại đồng bạn thì được tính là bản lĩnh gì hả?
Chỉ nghe nữ Võ giả buồn bã nói: "Liễu sư đệ, ngươi tại sao lại không trốn đi?"
Liễu sư đệ biểu tình kiên nghị, trong tay cầm binh khí hướng về phía Tử Viêm Hoang Sư nói: "Tuân sư tỷ đừng lo, cho dù chết, cũng có ta cùng tỷ chết chung một chỗ, đã thế không bằng cứ liều một phen!"
Tuân sư tỷ nhìn hắn một cái thật sâu, cũng lập tức tĩnh tâm lại, nhiệt huyết sôi sục trong người, đã thế thì cùng Tử Viêm Hoang Sư kia — liều mạng!
Trong lòng nàng lại cười khổ!
Đã là đồng môn hơn một năm, Tuân sư tỷ được vị Hồ sư huynh kia theo đuổi cũng lâu rồi, nàng đối với hắn vốn cũng có chút hảo cảm, cũng đang định qua một thời gian nữa sẽ đáp ứng hắn. Ai ngờ trước mắt sống chết, Hồ sư huynh kia lại vô tình! Nếu là hắn chỉ đào tẩu thì thôi đi, vì muốn tranh thủ chút thời gian lại đẩy nàng vào miệng sư tử. Ngược lại là Liễu sư đệ, mặc dù cũng ân cần chăm sóc nàng, lại bị nàng lãnh ngạnh cự tuyệt, nhưng thời khắc này lại không rời không bỏ nàng.
Lúc này Tuân sư tỷ cũng không còn tuyệt vọng như trước nữa.
Nàng nghĩ chết thì chết thôi, chỉ là nếu như sống sót, đối với một mảnh tình ý này của Liễu sư đệ, nàng sẽ không lại lạnh lùng trừng mắt nữa. Thực lực có thể tăng lên, nếu chân thành là giả, cho dù cùng hắn ở bên nhau cũng có ý nghĩa gì đâu?
Hai người trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng Tử Viêm Hoang Sư sẽ không cho bọn họ cơ hội tâm sự lẫn nhau.
Kì thật chỉ trong giấy lát khi Tử Viêm Hoang Sư ngăn lại đường đi của bọn họ, đã lao nhanh đến, mở ra mồm to, ranh nhọn lành lạnh cùng với mùi máu tanh, mang theo một tia cháy bỏng so với vừa rồi lại càng thêm khủng bố.
Tuân sử tỷ cùng Liễu sư đệ đã biết chỉ có thể cùng Tử Viêm Hoang Sư liều mạng mà thôi, nhưng bọn họ cũng khó tránh được thập phần sợ hãi, trong tay bọn họ cũng không có át chủ bài nào, đối với uy áp cùng tốc độ cực mau kia, cũng là không còn cách nào phản kháng.
Tuân sư tỷ phun ra ngụm máu dính vào trường kiếm trong tay, tay ngọc gương lên, đâm thẳng tới: "Liễu sư đệ, đi mau.!"
Lời vừa nói, bả vai nàng liền lộ ra dưới miệng sư tử.
Liễu sư đệ cũng không có bỏ chạy, y đem chân khí toàn thân ngưng tụ ở song quyền, nện bước đan xen tấn công từ mặt bên, hung hăng đánh vào một bên đầu Tử Viêm Hoang Sư.
Nếu có thể đánh trúng, đầu Tử Viêm Hoang sư sẽ lệch sang một bên, Tuân sư tỷ sẽ không bị cắn trúng bả vai, sẽ không bị thương!
Sau núi đá.
Công Nghi Thiên Hành bỗng nhiên nói: "A Tá, công kích đầu Tử Viêm Hoang Sư."
A Tá không hề dị nghị, vừa nghe xong đã phi thường ăn ý phóng xuất ra một đạo ngân trùy, đâm vào giữa đầu Tử Viêm Hoang Sư.
Tử Viêm Hoang Sư không thể ngờ được còn có hoàng tước phía sau, thiên phủ tức khắc bị ngân trùy đâm vào, làm nó đau đến thân thể run rẩy.
Tuân sư tỷ cùng Liễu sư đệ trăm triệu lần không nghĩ đến có chuyện ngoài ý muốn này, lập tức vội vàng quay người chạy đi, tránh thoát công kích hung ác của Tử Viêm Hoang Sư.
Ngay sau đó sư tỷ đệ hai người lại nhìn thấy một thân ảnh mạnh mẽ lao ra, trong tay nắm một thanh ngân thương thật dài, mũi thương đâm thẳng vào miệng sư tử, từ trong miệng đâm thẳng lên trên — trong phút chốc, đầu Tử Viêm Hoang Sư bị thọc xuyên, một chút sức lực còn lại trong thân hình to lớn kia cũng theo đó tiêu tan.
Bọn họ... Được cứu trợ!
Hai chân Tuân sư tỷ có chút mềm nhũn ra.
Liễu sư đệ ở bên duỗi tay ra đỡ lấy nàng.
Tuân sư tỷ được hắn đỡ, mặt đẹp ửng đỏ, cuối cùng vẫn nắm lấy cánh tay hắn, chậm rãi đứng vững lại.
Trên mặt Liễu sư đệ thoáng qua một tia vui sướng.
Hai người vốn không nghĩ sẽ may mắn sống sót, liền nhìn về phía ân nhân cứu mạng mình.
Vừa nhìn liền thấy đó là một người trẻ tuổi, da thịt như ngọc, tướng mạo tuấn mỹ, tựa như mặt trăng không thể nhìn gần, giờ phút này y đem trường thương trên đầu hoang sư rút ra, quay đầu lại nhẹ cười, một thân lỗi lạc khí độ cùng với tướng mạo mang đến cảm giác kinh diễm.
Bọn họ cũng nhìn thấy rõ phục sức của người này, đây là... Ngoại môn đệ tử.
Nhưng ngoại môn sao có đệ tử xuất sắc đến như vậy? Hơn nữa nhìn người này, cũng không giống như đệ tử đã ở lâu trong ngoại môn.
Như vậy, hẳn là năm nay mới tiến nhập tông môn?
Bất luận như thế nào, nếu không phải nhờ người này ra tay, bọn họ đã mất mạng ở nơi này.
Tuân sư tỷ mang theo Liễu sư đệ tiến lên một bước, chắp tay cảm kích nói: "Đa tạ ân cứu mạng của sư đệ, không biết sư đệ xưng hô thế nào?"
Vị cứu người này, chính là Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành ngón tay vừa động, ngân thương trong tay liền biến mất, sau đó y chắp tay nói: "Tại hạ Công Nghi Thiên Hành, hai vị sư huynh sư tỷ không cần khách khí, đều là đông môn, đúng lúc gặp phải thì góp chút sức nhỏ mà thôi. Nếu không phải hai vị đã đem hoang sư này tiêu tán hơn phân nửa sức lực, tại hạ dù có ra tay cũng không nề hà gì được nó."
Sau khi nói xong, tầm mắt y lại nhìn về một phía.
Tuân sư tỷ cùng Liễu sư đệ vốn còn muốn nói thêm vài câu, thấy y như vậy cũng không khỏi nhìn theo.
Sai đó bọn họ nhìn thấy phía sau núi đá có một thiếu niên nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy ra.
Thiếu niên này thoạt nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, làn da non mịn, mi thanh mục tú, bắt quá thoạt nhìn có chút nhát gan, trên mặt phiếm hồng, nhìn có chút đáng yêu.
Từ khí tức thì hẳn là một Luyện dược sư — khó trách hắn lại tránh phía sau núi đá.
Cố Tá nhìn đại ca nhà mình, lại nhìn hai vị kia, có chút xấu hổ, nói: "Ta... Tại hạ Cố Tá, là Luyện dược sư bên người công tử."
Hắn không biết lấy thân phận của mình có thể cùng hai người kia nói chuyện hay không, nhưng bị người ta nhìn như vậy, không chào hỏi thì cũng không tốt lắm...
Bởi vì có ân cứu mạng, Tuân sư tỷ cùng Liễu sư đệ nhìn ra Công Nghi Thiên Hành rất coi trọng Cố Tá, nên đối với Cố Tá cũng không bày ra tư thái tự cao gì.
Lúc này, bọn họ cũng hữu hảo mà cười cười với hắn.
"Tuân Tố Anh"
"Liễu Vô Ngôn"
Công Nghi Thiên Hành thấy hai người như vậy, khẽ gật đầu.
Không phải hạng người không biết tốt xấu, rất tốt.
Một hàng bốn người rất nhanh nhận thức nhau.
Công Nghi Thiên Hành liền nói: "Sắc trời đã tối, ban đêm chỉ sợ không an ổn lắm, Tuân sư tỷ và Liễu sư huynh không bằng đem thi thể Tử Viêm Hoang Sư thu lại trước đi."
Tuân Tố Anh cùng Liễu Vô Ngôn nhìn nhau, lắc đầu: "Nếu không nhờ Công Nghi sư đệ, tính mạng hai ta cũng khó giữ được, còn có thể có thu hoạch gì? Thi thể con hoang sư này, nên là công lao của Công Nghi sư đệ. "
Bọn họ không phải không biết hai người này đã tránh ở một bên quan sát rất lâu. Hai người nếu đã tránh đi, thì cũng có thể chờ sau khi hai sư tỷ bọn họ chết tiêu diệt hoang sư sau cũng không muộn, đến lúc đó cũng ít đi chút phiền toái, xác hoang sư cũng thuộc về hai người (CNTH & CT). Nhưng Công Nghi Thiên Hành vẫn cứu mạng bọn họ.... Lại nghĩ đến hai người sư huynh sư muội theo cùng lại đẩy họ ra làm kẻ chết thay, tức khắc liền cảm thấy Công Nghi Thiên Hành và Cố Tá là người có thể tin tưởng.
Công Nghi Thiên Hành thấy bọn họ như thế, tự nhiên cũng không thể thật sự nhận hết, y liền cười nói: "Hai vị không cần... "
Liễu Vô Ngôn nói: "Công Nghi sư đệ nếu không chịu thu, hai người chúng ta cũng không biết phải làm thế nào mới phải."
Công Nghi Thiên Hành nhìn hai người họ nhiệt tình lại thật lòng, cũng liều nói: "Nếu như vậy thì chia mỗi bên một nửa." Nhìn thấy hai người kia lại muốn nói gì đó, y cười nói: "Tuân sư tỷ cùng Liễu sư huynh không cần nói nữa, ai xuất lực đều có phần, quá công bằng rồi."
Hai người kia nghe xong, cũng chỉ có thể đồng ý.
Đồng thời hảo cảm đối với Công Nghi Thiên Hành cũng nhiều hơn vài phần — vị sư đệ này đối với hoang thú sắp tiến vào ngũ cấp cũng không có tâm tham lam, cũng chưa từng nhắc đến cần báo đáp ân tình, đủ thấy được đức hạnh rất cao.
Lúc sau, một hàng mấy người đến phân chia xác hoang sư.
Tuy là như vậy, mọi người vẫn là khiêm nhường lẫn nhau.
Bởi vì Cố Tá là Luyện dược sư, mà trên người hoang sư có nhiều thứ có thể làm dược liệu, vì thế Tuân Tố Anh trước để cho Cố Tá chọn xong dược liệu, mới chia mấy thứ còn lại.
Huyết nhục* Tử Viêm Hoang Sư hàm chứa viêm khí* nhàn nhạt, đối với Võ giả tu luyện tâm pháp có rất nhiều diệu dụng*, nếu dược liệu đều đã cho Cố Tá, thì số huyết nhục này Tuân Tố Anh và Liễu Vô Ngôn phải được chia hơn một nửa, tổng cộng có mấy ngàn cân tinh thịt hoang sư, Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành chỉ lấy năm trăm cân mà thôi.
*huyết nhục = máu thịt
*viêm khí = hơi nóng
*diệu dụng = công dụng rất hay/tốt
Sau khi lấy được chiến lợi phẩm, hai bên đều rất vừa lòng.
Trong lúc này cũng hiểu biết lẫn nhau nhiều hơn.
Công Nghi Thiên Hành là đệ tử ngoại môn mới đến, Tuân Tố Anh ngược lại là đệ tử nội môn, hơn nữa sau lưng còn có rất nhiều người; Liễu Vô Ngôn rõ ràng còn chưa tiến nhập Tiên Thiên, treo bên ngoài danh phận là ngoại môn, nhưng kì thật tu luyện tập võ đều là tại nội môn. Đây cũng là vì thân phận của hắn — Liễu gia của hắn cũng được xem như là một đại gia tộc, nội môn có Liễu trưởng lão, cũng là thúc gia trong tộc của hắn, đối với người của Liễu thị cũng chú ý xem trọng nhiều hơn chút.
Tuân Tố Anh cảm kích ân tình cứu mạng của Công Nghi Thiên Hành, sau một phen nói chuyện với nhau cảm thấy người này có khí độ tuyệt đối không thể khinh thường, vì thế liền muốn kết giao cùng nhau, thái độ cũng thân thiện hơn.
Liễu Vô Ngôn vẫn ở một bên trầm mặc ít nói, cũng không có ý kiến gì với hành động của Tuân Tố Anh, hắn cũng nhớ rõ ân tình của Công Nghi Thiên Hành, không hề có bất mãn gì.
Mà Tuân Tố Anh cố ý kết giao cùng Công Nghi Thiên Hành, nhưng cũng không như trước kia xem nhẹ Liễu Vô Ngôn, ngược lại còn lôi kéo Liễu Vô Ngôn cùng nhau bắt chuyện cùng Công Nghi Thiên Hành.
Không qua canh ba, hai bên cơ bản đều có chút giao tình.
Chẳng qua hai người kia cũng không biết, kì thật thời điểm Công Nghi Thiên Hành cùng bọn họ nói chuyện, trong đầu cũng đang cùng một người khác truyền âm.
[Đại ca, ngươi lâu như vậy mới ra tay, là vì không có nắm chắc?]
[Không phải như vậy. Chỉ là lòng người khó dò, chỉ có hoạn nạn không rời, mới đáng giá được cứu.]
[Ui, chỉ như vậy ư? Vậy hiện tại đại ca cùng bọn họ kết giao... ]
[Chờ ta đạt đến Tiên Thiên, liền phải tiến vào nội môn, trước tiên kết giao với một ít đệ tử nội môn, có lợi không hại.]
__________________
Editor lảm nhảm: cầu vote, cầu yêu thương, cầu ủng hộ...
Không bao lâu, tình hình chiến đấu bên kia càng trở nên căng thẳng.
Hoang thú sau khi đạt đến Tiên Thiên sẽ có được truyền thừa huyết mạch thần thông, con sư tử này gọi là Tử Viêm Hoang Sư cũng được coi như là huyết mạch tốt đẹp, lại bởi vì chiến đấu mãnh liệt mà kích phát huyết mạch, ngọn lửa phụt ra, làm cho uy lực của mỗi lần công kích càng thêm cường đại.
Hai võ giả Tiên Thiên công kích phía trước, hai người Ngưng Mạch tam trọng chỉ có thể trái phải kiềm chế, nhưng hiệu quả rõ ràng không ổn.
Đột nhiên, nữ Võ giả Tiên Thiên vỗ tay đánh ra một vài thứ như viên đá, chúng "phốc phốc phốc" đánh trúng vào đầu Tử Viêm Hoang Sư khiến nó đau đớn gào rống lên, kết quả khiến ngọn lửa trên người nó càng thêm mãnh liệt, công kích cũng càng hung ác hơn.
Nữ Võ giả Tiên Thiên lạnh giọng nói: "Hồ sư huynh, huynh còn che giấu cái gì nữa? Chạy nhanh bảo mệnh!"
Nam Võ giả Tiên Thiên tựa hồ có chút đau lòng, nhưng động tác một chút cũng không chậm, hắn móc ra một thứ giống như lệnh bài, đưa về trước.
"Oanh!"
Trong phút chốc một đạo hồng quang vụt ra, trực tiếp xuyên thủng bụng Tử Viêm Hoang Sư.
— đúng vậy, đạo hồng quang kia vốn là đánh về phía con hoang sư kia, nhưng hoang sư lại phản ứng cực nhanh, cư nhiên ngay khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc có thể tránh đi!
Vì thế, mấy người vốn tưởng có thể hoàn toàn tiêu diệt hoang sư, đều có chút tuyệt vọng.
Con hoang sư kia năng lực sinh tồn thế nhưng lại rất mạnh mẽ, hai át chủ bài liên tiếp đánh ra cũng không thể giết chết được nó. Thậm chí trải qua một phen chiến đấu lâu dài này không ngừng tiêu hao chân khí, hai vị võ giả Tiên Thiên tinh lực hao tổn hơn phân nửa, cho dù hiện tại hoang sư kia là nỏ mạnh hết đà, thì hai bên vẫn sẽ là cục diện tiếp tục giằng co.
Đến cuối cùng, có thể là hoang sư chết đi, cũng có khả năng là bọn họ chết!
Nhưng giờ phút này, hồng quang trên người hoang sư đột nhiên phóng đại, nó thế nhưng dù thiêu đốt huyết mạch cũng muốn đem vài người trước mắt trừ bỏ! Hỏa thú hừng hực lan tràn ra, nơi đi qua đều biến thành một mảnh cháy đen — nếu thật sự bị lửa dính vào người, dù cho là võ giả Tiên Thiên cũng sẽ bị hỏa táng!
Tức khắc, nam Võ giả Tiên Thiên đẩy ra một chưởng vào lưng nữ võ giả Tiên Thiên, nàng không kịp phòng ngừa, bỗng nhiên chao đảo về trước vài bước, nàng khó tin hô một tiếng: "Hồ sư huynh, huynh... "
Nhưng trước mắt nàng đã là lửa phát ra từ Viêm Tử Hoang Sư!
May có người bắt được cánh tay nàng, vội vàng đem nàng kéo trở về.
Nữ võ giả kinh hồn, nhìn lại mới phát hiện đó là nam võ giả Ngưng Mạch tam trọng, mà một nơi khác, nữ võ giả Ngưng Mạch tam trọng sớm đã được "Hồ sư huynh" bắt lấy, sau đó lại đánh ra mấy khối nham thạch làm vật cản, hai người không thèm quay đầu lại mà bỏ chạy.
Vì thế nữ Võ giả Tiên Thiên cùng với nam Võ giả còn lại, không có cơ hội chạy thoát.
Con Tử Viêm Hoang Sư kia thân thể chợt lóe, hoàn toàn ngăn chặn đường đi của bọn họ.
Cố Tá ở sau núi đá thấy một màn như vậy, không khỏi cau mày.
Hai người kia, thật quá đê tiện!
Ham sống sợ chết bỏ trốn, hãm hại đồng bạn thì được tính là bản lĩnh gì hả?
Chỉ nghe nữ Võ giả buồn bã nói: "Liễu sư đệ, ngươi tại sao lại không trốn đi?"
Liễu sư đệ biểu tình kiên nghị, trong tay cầm binh khí hướng về phía Tử Viêm Hoang Sư nói: "Tuân sư tỷ đừng lo, cho dù chết, cũng có ta cùng tỷ chết chung một chỗ, đã thế không bằng cứ liều một phen!"
Tuân sư tỷ nhìn hắn một cái thật sâu, cũng lập tức tĩnh tâm lại, nhiệt huyết sôi sục trong người, đã thế thì cùng Tử Viêm Hoang Sư kia — liều mạng!
Trong lòng nàng lại cười khổ!
Đã là đồng môn hơn một năm, Tuân sư tỷ được vị Hồ sư huynh kia theo đuổi cũng lâu rồi, nàng đối với hắn vốn cũng có chút hảo cảm, cũng đang định qua một thời gian nữa sẽ đáp ứng hắn. Ai ngờ trước mắt sống chết, Hồ sư huynh kia lại vô tình! Nếu là hắn chỉ đào tẩu thì thôi đi, vì muốn tranh thủ chút thời gian lại đẩy nàng vào miệng sư tử. Ngược lại là Liễu sư đệ, mặc dù cũng ân cần chăm sóc nàng, lại bị nàng lãnh ngạnh cự tuyệt, nhưng thời khắc này lại không rời không bỏ nàng.
Lúc này Tuân sư tỷ cũng không còn tuyệt vọng như trước nữa.
Nàng nghĩ chết thì chết thôi, chỉ là nếu như sống sót, đối với một mảnh tình ý này của Liễu sư đệ, nàng sẽ không lại lạnh lùng trừng mắt nữa. Thực lực có thể tăng lên, nếu chân thành là giả, cho dù cùng hắn ở bên nhau cũng có ý nghĩa gì đâu?
Hai người trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng Tử Viêm Hoang Sư sẽ không cho bọn họ cơ hội tâm sự lẫn nhau.
Kì thật chỉ trong giấy lát khi Tử Viêm Hoang Sư ngăn lại đường đi của bọn họ, đã lao nhanh đến, mở ra mồm to, ranh nhọn lành lạnh cùng với mùi máu tanh, mang theo một tia cháy bỏng so với vừa rồi lại càng thêm khủng bố.
Tuân sử tỷ cùng Liễu sư đệ đã biết chỉ có thể cùng Tử Viêm Hoang Sư liều mạng mà thôi, nhưng bọn họ cũng khó tránh được thập phần sợ hãi, trong tay bọn họ cũng không có át chủ bài nào, đối với uy áp cùng tốc độ cực mau kia, cũng là không còn cách nào phản kháng.
Tuân sư tỷ phun ra ngụm máu dính vào trường kiếm trong tay, tay ngọc gương lên, đâm thẳng tới: "Liễu sư đệ, đi mau.!"
Lời vừa nói, bả vai nàng liền lộ ra dưới miệng sư tử.
Liễu sư đệ cũng không có bỏ chạy, y đem chân khí toàn thân ngưng tụ ở song quyền, nện bước đan xen tấn công từ mặt bên, hung hăng đánh vào một bên đầu Tử Viêm Hoang Sư.
Nếu có thể đánh trúng, đầu Tử Viêm Hoang sư sẽ lệch sang một bên, Tuân sư tỷ sẽ không bị cắn trúng bả vai, sẽ không bị thương!
Sau núi đá.
Công Nghi Thiên Hành bỗng nhiên nói: "A Tá, công kích đầu Tử Viêm Hoang Sư."
A Tá không hề dị nghị, vừa nghe xong đã phi thường ăn ý phóng xuất ra một đạo ngân trùy, đâm vào giữa đầu Tử Viêm Hoang Sư.
Tử Viêm Hoang Sư không thể ngờ được còn có hoàng tước phía sau, thiên phủ tức khắc bị ngân trùy đâm vào, làm nó đau đến thân thể run rẩy.
Tuân sư tỷ cùng Liễu sư đệ trăm triệu lần không nghĩ đến có chuyện ngoài ý muốn này, lập tức vội vàng quay người chạy đi, tránh thoát công kích hung ác của Tử Viêm Hoang Sư.
Ngay sau đó sư tỷ đệ hai người lại nhìn thấy một thân ảnh mạnh mẽ lao ra, trong tay nắm một thanh ngân thương thật dài, mũi thương đâm thẳng vào miệng sư tử, từ trong miệng đâm thẳng lên trên — trong phút chốc, đầu Tử Viêm Hoang Sư bị thọc xuyên, một chút sức lực còn lại trong thân hình to lớn kia cũng theo đó tiêu tan.
Bọn họ... Được cứu trợ!
Hai chân Tuân sư tỷ có chút mềm nhũn ra.
Liễu sư đệ ở bên duỗi tay ra đỡ lấy nàng.
Tuân sư tỷ được hắn đỡ, mặt đẹp ửng đỏ, cuối cùng vẫn nắm lấy cánh tay hắn, chậm rãi đứng vững lại.
Trên mặt Liễu sư đệ thoáng qua một tia vui sướng.
Hai người vốn không nghĩ sẽ may mắn sống sót, liền nhìn về phía ân nhân cứu mạng mình.
Vừa nhìn liền thấy đó là một người trẻ tuổi, da thịt như ngọc, tướng mạo tuấn mỹ, tựa như mặt trăng không thể nhìn gần, giờ phút này y đem trường thương trên đầu hoang sư rút ra, quay đầu lại nhẹ cười, một thân lỗi lạc khí độ cùng với tướng mạo mang đến cảm giác kinh diễm.
Bọn họ cũng nhìn thấy rõ phục sức của người này, đây là... Ngoại môn đệ tử.
Nhưng ngoại môn sao có đệ tử xuất sắc đến như vậy? Hơn nữa nhìn người này, cũng không giống như đệ tử đã ở lâu trong ngoại môn.
Như vậy, hẳn là năm nay mới tiến nhập tông môn?
Bất luận như thế nào, nếu không phải nhờ người này ra tay, bọn họ đã mất mạng ở nơi này.
Tuân sư tỷ mang theo Liễu sư đệ tiến lên một bước, chắp tay cảm kích nói: "Đa tạ ân cứu mạng của sư đệ, không biết sư đệ xưng hô thế nào?"
Vị cứu người này, chính là Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành ngón tay vừa động, ngân thương trong tay liền biến mất, sau đó y chắp tay nói: "Tại hạ Công Nghi Thiên Hành, hai vị sư huynh sư tỷ không cần khách khí, đều là đông môn, đúng lúc gặp phải thì góp chút sức nhỏ mà thôi. Nếu không phải hai vị đã đem hoang sư này tiêu tán hơn phân nửa sức lực, tại hạ dù có ra tay cũng không nề hà gì được nó."
Sau khi nói xong, tầm mắt y lại nhìn về một phía.
Tuân sư tỷ cùng Liễu sư đệ vốn còn muốn nói thêm vài câu, thấy y như vậy cũng không khỏi nhìn theo.
Sai đó bọn họ nhìn thấy phía sau núi đá có một thiếu niên nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy ra.
Thiếu niên này thoạt nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, làn da non mịn, mi thanh mục tú, bắt quá thoạt nhìn có chút nhát gan, trên mặt phiếm hồng, nhìn có chút đáng yêu.
Từ khí tức thì hẳn là một Luyện dược sư — khó trách hắn lại tránh phía sau núi đá.
Cố Tá nhìn đại ca nhà mình, lại nhìn hai vị kia, có chút xấu hổ, nói: "Ta... Tại hạ Cố Tá, là Luyện dược sư bên người công tử."
Hắn không biết lấy thân phận của mình có thể cùng hai người kia nói chuyện hay không, nhưng bị người ta nhìn như vậy, không chào hỏi thì cũng không tốt lắm...
Bởi vì có ân cứu mạng, Tuân sư tỷ cùng Liễu sư đệ nhìn ra Công Nghi Thiên Hành rất coi trọng Cố Tá, nên đối với Cố Tá cũng không bày ra tư thái tự cao gì.
Lúc này, bọn họ cũng hữu hảo mà cười cười với hắn.
"Tuân Tố Anh"
"Liễu Vô Ngôn"
Công Nghi Thiên Hành thấy hai người như vậy, khẽ gật đầu.
Không phải hạng người không biết tốt xấu, rất tốt.
Một hàng bốn người rất nhanh nhận thức nhau.
Công Nghi Thiên Hành liền nói: "Sắc trời đã tối, ban đêm chỉ sợ không an ổn lắm, Tuân sư tỷ và Liễu sư huynh không bằng đem thi thể Tử Viêm Hoang Sư thu lại trước đi."
Tuân Tố Anh cùng Liễu Vô Ngôn nhìn nhau, lắc đầu: "Nếu không nhờ Công Nghi sư đệ, tính mạng hai ta cũng khó giữ được, còn có thể có thu hoạch gì? Thi thể con hoang sư này, nên là công lao của Công Nghi sư đệ. "
Bọn họ không phải không biết hai người này đã tránh ở một bên quan sát rất lâu. Hai người nếu đã tránh đi, thì cũng có thể chờ sau khi hai sư tỷ bọn họ chết tiêu diệt hoang sư sau cũng không muộn, đến lúc đó cũng ít đi chút phiền toái, xác hoang sư cũng thuộc về hai người (CNTH & CT). Nhưng Công Nghi Thiên Hành vẫn cứu mạng bọn họ.... Lại nghĩ đến hai người sư huynh sư muội theo cùng lại đẩy họ ra làm kẻ chết thay, tức khắc liền cảm thấy Công Nghi Thiên Hành và Cố Tá là người có thể tin tưởng.
Công Nghi Thiên Hành thấy bọn họ như thế, tự nhiên cũng không thể thật sự nhận hết, y liền cười nói: "Hai vị không cần... "
Liễu Vô Ngôn nói: "Công Nghi sư đệ nếu không chịu thu, hai người chúng ta cũng không biết phải làm thế nào mới phải."
Công Nghi Thiên Hành nhìn hai người họ nhiệt tình lại thật lòng, cũng liều nói: "Nếu như vậy thì chia mỗi bên một nửa." Nhìn thấy hai người kia lại muốn nói gì đó, y cười nói: "Tuân sư tỷ cùng Liễu sư huynh không cần nói nữa, ai xuất lực đều có phần, quá công bằng rồi."
Hai người kia nghe xong, cũng chỉ có thể đồng ý.
Đồng thời hảo cảm đối với Công Nghi Thiên Hành cũng nhiều hơn vài phần — vị sư đệ này đối với hoang thú sắp tiến vào ngũ cấp cũng không có tâm tham lam, cũng chưa từng nhắc đến cần báo đáp ân tình, đủ thấy được đức hạnh rất cao.
Lúc sau, một hàng mấy người đến phân chia xác hoang sư.
Tuy là như vậy, mọi người vẫn là khiêm nhường lẫn nhau.
Bởi vì Cố Tá là Luyện dược sư, mà trên người hoang sư có nhiều thứ có thể làm dược liệu, vì thế Tuân Tố Anh trước để cho Cố Tá chọn xong dược liệu, mới chia mấy thứ còn lại.
Huyết nhục* Tử Viêm Hoang Sư hàm chứa viêm khí* nhàn nhạt, đối với Võ giả tu luyện tâm pháp có rất nhiều diệu dụng*, nếu dược liệu đều đã cho Cố Tá, thì số huyết nhục này Tuân Tố Anh và Liễu Vô Ngôn phải được chia hơn một nửa, tổng cộng có mấy ngàn cân tinh thịt hoang sư, Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành chỉ lấy năm trăm cân mà thôi.
*huyết nhục = máu thịt
*viêm khí = hơi nóng
*diệu dụng = công dụng rất hay/tốt
Sau khi lấy được chiến lợi phẩm, hai bên đều rất vừa lòng.
Trong lúc này cũng hiểu biết lẫn nhau nhiều hơn.
Công Nghi Thiên Hành là đệ tử ngoại môn mới đến, Tuân Tố Anh ngược lại là đệ tử nội môn, hơn nữa sau lưng còn có rất nhiều người; Liễu Vô Ngôn rõ ràng còn chưa tiến nhập Tiên Thiên, treo bên ngoài danh phận là ngoại môn, nhưng kì thật tu luyện tập võ đều là tại nội môn. Đây cũng là vì thân phận của hắn — Liễu gia của hắn cũng được xem như là một đại gia tộc, nội môn có Liễu trưởng lão, cũng là thúc gia trong tộc của hắn, đối với người của Liễu thị cũng chú ý xem trọng nhiều hơn chút.
Tuân Tố Anh cảm kích ân tình cứu mạng của Công Nghi Thiên Hành, sau một phen nói chuyện với nhau cảm thấy người này có khí độ tuyệt đối không thể khinh thường, vì thế liền muốn kết giao cùng nhau, thái độ cũng thân thiện hơn.
Liễu Vô Ngôn vẫn ở một bên trầm mặc ít nói, cũng không có ý kiến gì với hành động của Tuân Tố Anh, hắn cũng nhớ rõ ân tình của Công Nghi Thiên Hành, không hề có bất mãn gì.
Mà Tuân Tố Anh cố ý kết giao cùng Công Nghi Thiên Hành, nhưng cũng không như trước kia xem nhẹ Liễu Vô Ngôn, ngược lại còn lôi kéo Liễu Vô Ngôn cùng nhau bắt chuyện cùng Công Nghi Thiên Hành.
Không qua canh ba, hai bên cơ bản đều có chút giao tình.
Chẳng qua hai người kia cũng không biết, kì thật thời điểm Công Nghi Thiên Hành cùng bọn họ nói chuyện, trong đầu cũng đang cùng một người khác truyền âm.
[Đại ca, ngươi lâu như vậy mới ra tay, là vì không có nắm chắc?]
[Không phải như vậy. Chỉ là lòng người khó dò, chỉ có hoạn nạn không rời, mới đáng giá được cứu.]
[Ui, chỉ như vậy ư? Vậy hiện tại đại ca cùng bọn họ kết giao... ]
[Chờ ta đạt đến Tiên Thiên, liền phải tiến vào nội môn, trước tiên kết giao với một ít đệ tử nội môn, có lợi không hại.]
__________________
Editor lảm nhảm: cầu vote, cầu yêu thương, cầu ủng hộ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.