Ta Có Dược A!

Chương 223: Quyết chiến

Y Lạc Thành Hỏa

23/10/2020

Edit: Camsvitiba

Trong mỗi bình nhỏ ước chừng đều có hơn năm viên cực phẩm Hợp Khí Đan, nói cách khác, Công Nghi Thiên Hành ra tay lần này chính là hai ba mươi viên cực phẩm đan, mà cực phẩm đan dù ra giá cao cũng không có người bán, cũng xem như chơi trội rồi.

Đám người Phúc Mãn Đa thấy thế, đối với nội tình của Công Nghi Thiên Hành cũng suy đoán được một ít, ý định muốn cùng y giao hảo cũng lập tức tăng vọt lên -- nếu trước kia cùng nhau kết giao bọn họ đứng ở thế thượng phong, nhưng hiện tại thái độ bọn họ cũng đã trở nên thân cận hơn, thoải mái hơn.

Công Nghi Thiên Hành mời bọn họ đến đây, cũng vì muốn đạt mục đích này.

Địa vị y ở nội môn dần dần đã muốn vượt mặt bọn họ, qua lại cùng những người này đương nhiên cũng còn rất nhiều chỗ tốt, chỉ là về sau lời y nói sẽ càng có thêm trọng lượng mà thôi.

Công Nghi Thiên Hành nhìn thoáng qua những người muốn nói lại thôi kia, biết bọn họ muốn hỏi cái gì, y cũng không giấu giếm, trực tiếp gọi: "A Tá, đến đây."

Cố Tá không lại nói chuyện cùng Hứa Linh Tụ nữa, lập tức chạy đến bên người Công Nghi Thiên Hành.

Công Nghi Thiên Hành đem hắn kéo lại ngồi xuống bên cạnh mình, cười nói: "Cực phẩm này là do nghĩa đệ ta dùng một pháp môn tình cờ có được mà luyện chế thành, chỉ là nếu muốn đạt đến cực phẩm, cần phải lãng phí rất nhiều đan dược đồng dạng khác làm phó đan, thường cũng phải cần vài vị Luyện dược sư cùng nhau hợp tác mới có thể luyện thành. Dùng pháp môn kia luyện chế cực phẩm đan đúng là dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng vì lãng phí quá nhiều, phí tổn thất cũng tăng lên đáng sợ, lấy chút của cải ta có hiện tại là không thể luyện chế được số lượng lớn."

Nói đến đây, đám người Phúc Mãn Đa cũng đã hiểu Công Nghi Thiên Hành là muốn bán cho bọn họ chút tin tức.

Quả nhiên Công Nghi Thiên Hành lại nói: "Bất quá nếu cứ một mình độc chiếm pháp môn này, như vậy cũng không tránh khỏi quá mức quá lãng phí. Vài ngày trước A Tá cũng đã đem nó dâng lên tông môn, tông môn vì thế cũng ban thưởng không ít, ta nhận được rất nhiều chỗ tốt, cũng coi như ta được hưởng ké chút ngon ngọt từ A Tá đó thôi."

Nói cách khác, cá nhân y không thể sản xuất ra lượng lớn cực phẩm đan được, nhưng là đối với Kình Vân Tông tài lực hùng hậu mà nói, chút hao phí này cũng không đáng bao nhiêu.

Chỉ cần Luyện dược sư có đủ năng lực, cực phẩm đan sẽ không còn thứ khan hiếm nữa. Nhưng phệ linh đan pháp cũng không phải vạn năng, không phải bất kì đan dược nào cũng có thể luyện ra cực phẩm, cho nên cực phẩm đan vẫn hút hàng như cũ.

Đám người Phúc Mãn Đa vô cùng ngạc nhiên: "Còn có loại pháp môn này?"

Hứa Linh Tụ hừ lạnh một tiếng: "Trước đó Cố sư đệ cùng ta đến Đan Vân thành tham gia đấu đan, chính là dùng đan pháp này đoạt được vị trí đầu bảng. Đây là ta tận mắt chứng kiến, tự nhiên không phải giả."

Đám người Phúc Mãn Đa hai mặt nhìn nhau.

Hứa Linh Tụ là ai chứ, sao có thể hồ ngôn loạn ngữ? Hắn đã nói là tận mắt nhìn thấy, dĩ nhiên đó là thật rồi.

Tịch Dương Vân gần đây bận rộn việc trị liệu của muội muội, Hứa Linh Tụ cũng nhiều việc, nên vẫn chưa được đề cập đến chuyện này: "Linh Tụ, loại pháp đan này có thể luyện chế đan dược bất luận cảnh giới là gì ư?"

Hứa Linh Tụ cười nhạo: "Chỗ nào tiện nghi như vậy chứ! Chỉ có thể luyện chế đan dược thích hợp cho Võ giả Tiên Thiên dùng mà thôi."

Lời này tựa như đem giá trị của phệ linh đan pháp giảm đi rất nhiều, nhưng mỗi người ở đây, người nào lại không có cấp dưới? Có đầu lĩnh nào không cần đan dược cấp bậc Tiên Thiên cơ chứ? Sau khi nghe được đan pháp này có khiếm khuyết, ngược lại càng thêm đáng tin. Dù sao nếu thật sự là bất kì loại đan dược nào cũng có thể cho cực phẩm, bọn họ thật sự sẽ hoài nghi bên trong có trá.

Ngay sau đó, đám người Phúc Mãn Đa lần thứ hai đánh giá Cố Tá.

Vị Cố sư đệ này nếu chỉ được Công Nghi Thiên Hành coi trọng, bọn họ sẽ cho rằng do hai người có tình cảm từ trước, nên nâng đỡ lẫn nhau. Nhưng hiện tại Cố Tá lại được Hứa Linh Tụ coi trọng, điều này chứng minh tiêu chuẩn luyện dược của vị này đã được giám định qua, nói không chừng không thấp hơn Hứa Linh Tụ! Dù là trong Đấu Đan Hội chiếm đầu bản có thể là nhờ phệ linh đan, như trình độ chắc chắn cũng không đơn giản.

Triệu Ngọc Hằng lại nhìn Cố Tá thêm vài lần, trong lòng có chút tiếc nuối, hắn lại liếc sang Công Nghi Thiên Hành một cái, lại mang theo chút hâm mộ.

Ngẫm lại, nếu có một người như Hứa Linh Tụ đi theo bên người..... Có bao nhiêu thống khoái chứ? Đáng tiếc Hứa Linh Tụ không có khả năng đi theo bất luận kẻ nào, dù là hắn tìm tới cửa đuổi theo đối phương, còn phải xem tiểu gia người ta có vừa lòng không. Mà Công Nghi Thiên Hành từ một tiểu quốc nhỏ nhoi lại có được một người.

Nếu không phải mọi người quan hệ không tồi, hắn thật sự có chút ý định ngáng chân Công Nghi Thiên Hành.

Mọi người không tiếp tục dây dưa chuyện này, nhưng trong lòng mỗi người đều đã có tính toán, ngày sau có lẽ còn phải đến đây xin đan vân vân... Dù sao cầu Cố Tá luyện đan so với cầu Hứa Linh Tụ hoặc một ít đại lão trong Luyện Dược Đường sẽ dễ dàng hơn rất nhiều đi?

Theo bản năng, thái độ từng người liên tục biến hóa, tự đáy lòng đều rất cô trọng Cố Tá, địa vị Cố Tá cũng liên tục bay lên.

Công Nghi Thiên Hành một bên quan sát, hơi hơi mỉm cười.

Hứa Linh Tụ nhìn thấy, cũng rất vừa lòng.

- - lúc này mới coi như có dáng vẻ của Luyện dược sư.

Rượu đủ cơm no, mọi người tiếp tục ở lại gia tăng tình cảm, không có ý định rời đi.

Thời điểm nói chuyện phiếm, liền nói đến một số chuyện đang diễn ra ở nội môn.

Cố Tá nghe được, cũng sửng sốt.

Cái gì á? Ai với ai quyết đấu cơ?

Người nhận được tin tức mọi việc nhanh nhất trong nội môn không ai khác chính là "người bán hàng rong" Phúc Mãn Đa cùng Triệu Ngọc Hằng chưởng quản tiểu đội đệ tử chấp pháp. Lúc này là do Phúc Mãn Đa thuận miệng nói ra.

"Hạc Thành Hồng đứng thứ ba Thiên Bảng, khởi xướng khiêu chiến Tiêu Khải Thiên đứng thứ hai Thiên Bảng, chiến thư đã hạ bảy tám ngày nay rồi. Vốn là thương thế Tiêu Khải Thiên còn chưa tốt, nhưng thư khiêu chiến đã tới hắn không thể không nhận, cho nên hai người đã định ra thời gian chính thức đối chiến là buổi sáng hai ba ngày sau. Đến lúc đó, đệ tử nội môn đến quan chiến dĩ nhiên sẽ rất nhiều."

Cố Tá suy nghĩ.

Chuyện này hắn đã nghe qua, trước đó cùng Bách Xuyên Minh hợp tác cũng đã nghe bọn họ suy đoán trường hợp này. Hơn nữa trận chiến này hơn phân nửa Tiêu Khải Thiên sẽ thua, cần phải ứng phó tình cảnh khó khăn sau đó thế nào bọn họ cũng đã sớm chuẩn bị tốt.

Không nghĩ đến, trận chiến này đến bây giờ mới bắt đầu.

Nói đến đây, Tuân Tố Anh là nữ cũng không khỏi cười: "Công Nghi sư đệ từ khi nhập môn đến nay, tốc độ tiến cảnh rất nhanh, không nói được trong Địa Bảng cũng có thể được một vị trí nhỏ. Lại qua thêm thời gian ngắn nữa nói không chừng cũng có thể lên Thiên Bảng. Cơ hội lần này khó gặp, không biết Công Nghi sư đệ có hứng thú đến đó quan chiến hay không?"

Công Nghi Thiên Hành cười đáp: "Tất nhiên là có hứng thú. Chư vị sư huynh sư tỷ, không biết nơi diễn ra đối chiến là phương nào?"

Triệu Ngọc Hằng trả lời: "Ở dưới chân Thiên Phong."

Cố Tá không biết Thiên Phong là nơi nào, cũng có chút tò mò.

Công Nghi Thiên Hành tựa như biết được nghi hoặc của hắn, dẫn đầu giải đáp: "Thiên Phong tức là nơi đặt Thiên Bảng, phàm là Võ giả Thoát Phàm cảnh có trên Thiên Bảng, đều có một vị trí nhỏ ở đó."

Cố Tá vẫn khó tưởng tượng được nơi đó là thế nào, bất quá Công Nghi Thiên Hành cũng không giải thích thêm nữa.



Có chút chuyện, vẫn là nên tận mắt nhìn thấy thì tốt hơn.

Sau đó mọi người lại hàn huyên thêm chốc lát, sắc trời vừa tối cũng mang theo ý cười rời đi. Bọn họ cũng đã hẹn nhau, ba sau sau gặp mặt dưới chân Thiên Phong, cùng nhau đi xem luận võ.

Cố Tá đối với Hải Thiên ấn tượng không tệ, nhưng cũng chỉ xem đối phương như một đại hộ khách, chưa nói tới tình nghĩa gì. Nhưng mà Hạc gia Hạc Thành Hồng dù sao cũng là địch nhân của Công Nghi Thiên Hành, tổng thể hắn vẫn hy vọng Bách Xuyên Minh có thể thắng -- tốt nhất là làm cho Hạc Thành Hồng kia an phận chút.

Cho nên, hiện giờ Cố Tá hy vọng có thể gặp được Tiêu Khải Thiên.

Nếu có thể biết được nguyên nhân vì sao thương thế Tiêu Khải Thiên không thể khỏi hẳn, vậy càng tốt...

Buổi tối.

Công Nghi Thiên Hành đứng dưới bóng đêm.

Xa xa có một đạo bóng người cấp tốc bay nhanh tới, chớp mắt đã đến phụ cận.

Sau khi bóng người kia hiện ra rõ ràng, Cố Tá vừa lúc đi ra cũng nhìn thấy, người này chính là quân cờ đại ca đã an bày trước đó, trở thành thân tín của huynh đệ Hạc gia Bạch Khuynh Nghi.

Dĩ nhiên chỉ lấy thực lực Tiên Thiên cảnh hiện tại của hắn không thể trỏe thành tâm phúc của Hạc Thành Hồng, nhưng bởi vì hắn dâng lên Duyên Thọ Đan, bản thân biểu hiện ra trung thành cùng tận tâm, cho nên đối phương cũng dần dần tiếp nhận hắn.

Bạch Khuynh Nghi làm gián điệp cũng coi như là nhiệt huyết sôi trào, nhưng ở đó ngây ngốc lâu rồi, thời thời khắc khắc trong lòng đều căng thẳng, không dám có chút thả lỏng.

Đúng là từ đó đến nay Cố Tá không hề hạ bất cứ mệnh lệnh nào, hắn chỉ cần đem một ít chuyện của huynh đệ Hạc gia sửa sang lại báo lên là được, nhưng hiện tại bất ngờ bị gọi đến, trong lòng cũng không tránh khỏi bất an -- Cố Tá có thể khống chế sinh tử cùng bất luận ý nghĩ gì của hắn, mặc dù hắn không có bất kì tâm tư phản bội nào, nhưng cũng khó tránh khỏi khẩn trương.

Sau khi đến, Bạch Khuynh Nghi hành lễ với hai người: "Chủ nhân, công tử."

Cố Tá gật gật đầu: "Đại ca có việc muốn hỏi ngươi."

Bạch Khuynh Nghi vội vàng chuyển hướng sang Công Nghi Thiên Hành: "Công tử xin hỏi."

Kỳ thật hắn hiểu rõ, đừng nhìn người nắm mình trong tay là Cố Tá, nhưng người ra lệnh về sau chỉ sợ chính là vị công tử Công Nghi Thiên Hành này.

Công Nghi Thiên Hành trước khen thưởng hắn một câu: "Ngươi vẫn luôn cẩn trận, hiện tại đến cũng nhanh, như vậy rất tốt." Sau khi nói xong, lại quăng cho hắn một bình nhỏ: "Ngươi trước hết xem cái này đã."

Bạch Khuynh Nghi vội vàng nhận lấy, theo phân phó nhanh chóng mở ra.

Đan dược bên trong sáng bóng, vô cùng tròn trịa, màu sắc cùng phẩm tướng hơn xa những đan dược thượng phẩm hắn đã từng gặp qua.

Lúc này, hắn không khỏi nghẹn họng trân trối: "Này, đây là...."

Cố Tá bĩu môi: "Đại ca thưởng ngươi đó, ba viên cực phẩm Hợp Khí Đan, ngươi trở về liền nhanh chóng ăn vào tu luyện, đừng để cho người khác phát hiện ra. Nếu về sau ngươi làm việc thỏa đáng, đại ca sẽ lại ban thưởng cho ngươi nữa."

Bạch Khuynh Nghi đại hỉ, sau khi có được thứ tốt này, thực lực của hắn nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc.

Hắn lập tức vui vẻ phục tùng, cam tâm tình nguyện lần thứ hai cảm tạ: "Thuộc hạ nguyện dốc hết lực báo đáp."

Công Nghi Thiên Hành vẫy vẫy tay: "Thôi, lần này gọi ngươi đến đây, một là ban thưởng ngươi làm việc thành khẩn, hai là muốn hỏi ngươi chuyện khiêu chiến giữa Hạc Thành Hồng và Tiêu Thiên Khải."

Bạch Khuynh Nghi vừa nghe, liền đem tin tức mình biết được nói ra: "Bẩm công tử, Hạc gia dã tâm rất lớn, muốn dùng Tiêu Thiên Khải làm đá kê chân, trước đem Tiêu Thiên Khải giải quyết, sau lại thâu tóm thế lực của hắn, đến lúc đó sẽ tiếp tục tranh giành vị trí đầu Thiên Bảng. Lần khiêu chiến này vốn sẽ định tiến hành trước đó một tháng, nhưng vì đảm bảo khiêu chiếu thắng lợi, Hạc Thành Hồng dốc lòng tu luyện một môn võ kỹ Huyền cấp, qua một thời gian ngắn luyện thành, liền xuất quan khiêu chiến."

Công Nghi Thiên Hành trầm ngâm nói: "Nói cách khác, Tiêu Thiên Khải lần này không có chút phần thắng nào?"

Bạch Khuynh Nghi cũng rất biết thu thập tin tức, lúc này chém đinh chặt sắt nói: "Trừ phi Tiêu Thiên Khải trong một tháng đó hoàn toàn khôi phục thực lực, nếu không tuyệt đối không phải đối thủ của Hạc Thành Hồng."

Công Nghi Thiên Hành gật gật đầu, lại như tùy ý hỏi: "Vậy à, ngươi có biết thương thế Tiêu Thiên Khải vì sao vẫn chậm chạp không thể khôi phục không?"

Bạch Khuynh Nghi dừng một chút.

Cố Tá giật mình.

Phản ứng này, chẳng lẽ hắn thật sự biết nguyên nhân bên trong?

Công Nghi Thiên Hành cũng nhìn ra, y bình tĩnh nhìn Bạch Khuynh Nghi, cười nói: "Bạch sư huynh, chẳng lẽ nguyên nhân bên trong có gì khó nói ư?"

Bạch Khuynh Nghi giật mình.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới thời điểm biết chuyện này đã chấn động cùng chịu uy hiếp thế nào, chỉ là những thứ này so với sự khống chế của hai người trước mặt hiện tại cũng không tính là gì.

Vì thế hắn liền thành thành thật thật đem những gì mình biết đều nói ra.

Chuyện mà hắn biết, thật tình không phải hắn cố ý tìm hiểu, chỉ là trong quá trình nói bóng nói gió muốn hiểu biết thêm về tổ chức, cùng một người quan hệ khá tốt uống vài chén, nghe được đối phương uống say vô tình lỡ lời nói ra.

Bạch Khuynh Nghi từ hai ngày trước mới phát hiện ra trong tổ chức chỗ không thích hợp -- nhưng hiện tại hắn đã biết, khi đó là bởi vì Hạc Thành Hồng sắp xuất quan khiêu chiếm Tiêu Thiên Khải, mọi người đang làm tốt công tác chuẩn bị không tránh khỏi có chút hưng phấn mà thôi.

Ngày đó Bạch Khuynh Nghi chính là bám lấy một tâm phúc của Hạc Thành Hồng, mời hắn uống rượu cùng nhau giao hảo, nói một hồi đối phương liền nhắc đến chuyện khiêu chiến, lại nói nói không cẩn thận liền bật thốt lên Tiêu Thiên Khải bị thương nặng kì thật không đơn giản chỉ là "rèn luyện vô tình bị thương".

Lúc ấy tên tâm phúc kia đã uống say, Bạch Khuynh Nghi dưới sự kinh hãi cũng giả vờ say, hai người mơ mơ hồ hồ nói toàn lời say, lại khiến cho Bạch Khuynh Nghi biến được chân tướng trong đó.

Tiêu Thiên Khải là bị Hạc gia ám toán.

Ở Kình Vân Tông, thế lực Hạc gia không nhỏ, hơn nữa một thế hệ so với một thế hệ càng mạnh hơn. Dã tâm bọn họ cũng rất lớn, hiện tại muốn tích lũy thật nhiều, sau lại muốn thay thế một trong mười mạch tông môn, hoặc là dứt khoát để tông môn tăng thêm một mạch lớn, việc này cấp bách, Hạc gia cũng có đủ thực lực cùng thanh danh, hơn nữa mỗi một thế hệ đều là thiên tài kinh tài tuyệt diễm.

Thiên Bảng là cân nhắc thực lực của một thế hệ trẻ tuổi, mà một thế hệ này Hạc gia vừa lúc xuất hiện một Hạc Thành Hồng có thể trấn áp tuyệt đối một chúng thiên tài, đáng lẽ phải được đầu Thiên Bảng, nhưng cố tình ở trên Hạc Thành Hồng còn có hai người nhỏ tuổi hơn hắn, vậy càng chứng tỏ là hai nhân vật thiên tài cỡ nào!

Đặc biệt là Tiêu Thiên Khải vừa lúc mỗi lần đều áp Hạc Thành Hồng một đầu.



Tiêu Thiên Khải cũng không mạnh hơn Hạc Thành Hồng bao nhiêu, cho nên Hạc Thành Hồng mới một lòng muốn đem hắn kéo xuống -- dù sao đứng thứ hai so với thứ ba không phải tốt hơn ư?

Đặc biệt là Tiêu Thiên Khải còn một Bách Xuyên Minh đối với hắn một mực sùng kính, Hạc Thành Hồng cùng toàn thể Hạc gia đối với chuyện này trong lòng đều mất hứng.

Hạc Thành Hồng nếu muốn quang minh chính đại đánh thắng Tiêu Thiên Khải vậy cũng không dễ dàng. Cảnh giới người ta so với hắn cao hơn một ít, thời điểm Hạc Thành Hồng đuổi theo phía sau, Tiêu Thiên Khải cũng không ngừng tiến bộ, cứ kéo dài như thế căn bản không thể giải quyết khó khăn, Hạc Thành Hồng hoàn toàn không chiếm được ưu thế.

Chịu đựng rồi chịu đựng, nhẫn đến thời cơ tỏa sáng của một thế hệ đều qua đi, Hạc Thành Hồng hắn cũng chỉ có thể cống hiến cho con cháu Hạc gia đời sau, hắn sao có thể nguyện ý?

Về sau, toàn thể Hạc gia liền đưa ra một quyết định.

Chính diện không được, thì ngầm ra tay, nếu không thể gắng sức đuổi theo, vậy thì kéo đối phương xuống một bậc.

Cho nên dù Bách Xuyên Minh phát triển tốt thế nào, lực lượng tập trung mạnh ra sao, cũng không thể thắng nổi một đại thụ căn cơ thâm sâu như Hạc gia. Vì thế Hạc gia dốc toàn bộ mã lực khai hỏa bắt đầu tính kế Tiêu Thiên Khải, trong một lần rèn luyện, Tiêu Thiên Khải không biết thế nào liền bước vào bẫy rập, không biết thế nào thực lực giảm mạnh, hơn nữa còn thương thế kia lại ngoan cố chậm chạp không thể chuyển biến tốt được.

Bởi vì Tiêu Thiên Khải cũng không nguy hại đến tính mạng, nên toàn bộ quá trình đều được coi là ngoài ý muốn, tông môn cũng không tìm ra được chứng cớ gì, lại càng không thể tùy tiện hỏi tội Hạc gia. Nhưng Tiêu Thiên Khải thương thế không khỏi hẳn đại biểu cho về sau không thể tiến bộ, trong thời gian ngắn có thể không vấn đề gì, nhưng cứ thế kéo dài sẽ bị người phái sau đuổi kịp.

Hạc Thành Hồng nhân cơ hội này muốn kéo hắn xuống ngựa cũng không có gì kì quái.

Ngay cả Tiêu Thiên Khải cũng không thể tùy tiện hoài nghi người khác, hơn nữa hắn biết bản thân lúc này cần phải bình tĩnh. Nhưng đáng tiếc hắn không thể cự tuyệt đối phương khiêu chiến, nếu không không chỉ một mình hắn mất mặt, mà còn là ném hết mặt mũi của Bách Xuyên Minh -- các huynh đệ tỷ muội của hắn, về sau biết làm người như thế nào!

Vì thế, Tiêu Thiên Khải chỉ còn cách để mình bại không quá khó coi.

Còn về thứ hạng... Hắn sau này nghĩ cách đoạt lại là được.

Trở lại chuyện chính, khi Bạch Khuyên Nghi biết chuyện Hạc gia đã làm, trong lòng vừa khẩn trương vừa lo lắng. Hắn mang thân phận gián điệp, không thể chạy trốn, cuối cùng hắn chỉ có thể giả ngu mà thôi.

Cũng may biểu hiện của Bạch Khuynh Nghi ngày thường quá tốt, tâm phúc kia sau khi tỉnh rượu, phát hiện Bạch Khuynh Nghi luôn mồm bảo tối qua say như chết cái gì cũng không biết, chỉ để lại một câu "Bạch sư đệ ngươi là người thông minh, ngày sau cũng phải thông minh như vậy mới tốt", sau khi uy hiếp xong liền tiêu sái rời đi.

Về sau Bạch Khuynh Nghi biểu hiện rất tốt cũng không đem chuyện này nói với bất luận kẻ nào, chỉ là Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá không nằm trong phạm vi "bất luận kẻ nào" kia.

Nghe hắn nói xong, Cố Tá lắc lắc đầu: "Hạc gia kia, đúng là quá vô lý."

Hạc Thành Hồng không phải là không có danh khí, vốn dĩ cũng là một thanh niên tài tuấn rất lợi hại, bản thân hắn lòng dạ hẹp hòi không nói, toàn bộ Hạc gia còn không biết xấu hổ nhúng tay đối phó một tiểu bối như Tiêu Thiên Khải, quả thật là khiến người câm nín.

Bạch Khuynh Nghi lẳng lặng đứng một bên, không có chen vào.

Bất quá nội tâm hắn cũng cảm thấy như vậy, hắn bắt đầu so sánh giữa Hạc Thành Hồng cùng Công Nghi Thiên Hành trước mắt mình.... Tổng cảm thấy Hạc Thành Hồng Thoát Phàm cảnh còn không có khí độ bằng Công Nghi Thiên Hành Tiên Thiên cảnh nữa là.

Cách làm của Hạc Thành Hồng vốn dĩ không có gì không đúng, đổi lại Bạch Khuynh Nghi hắn vì đạt được mục đích cũng sẽ không từ thủ đoạn, nhưng mà chuyện luyện võ không có gì là may mắn, hắn không biết phải nói thế nào, nhưng hắn hiểu được, không nói Hạc Thành Hồng so với Công Nghi Thiên Hành, dù Tiêu Thiên Khải, chỉ cần đối phương có thể đi qua thời điểm mấu chốt này, Hạc Thành Hồng sớm hay muộn gì cũng sẽ bị Tiêu Thiên Khải áp xuống.

Công Nghi Thiên Hành đã biết được tin tức, liền cho Bạch Khuynh Nghi rời đi.

Đối phương dù sao cũng là gián điệp, dù đêm khuya rời đi cũng không thể không cẩn thận, tránh để người khác lưu ý.

Chờ Bạch Khuynh Nghi rời đi, Cố Tá cũng đi theo Công Nghi Thiên Hành về phòng.

Hai người từng người đả tọa, trong lòng tràn đầy hứng thú với trận chiến sắp tới.

Đảo mắt đã qua ba ngày.

Sáng sớm, Cố Tá hít thở một hơi không khí mát mẻ trên núi, ra khỏi phòng.

Công Nghi Thiên Hành luôn dậy sớm, lúc này đang ở trong mảnh đất trống bắt đầu đem võ kỹ luyện tập một lần.

Cố Tá cười tươi chào hỏi: "Đại ca, sớm."

Công Nghi Thiên Hành quay đầu lại, mỉm cười: "A Tá, sớm."

Hai người rất nhanh dùng cơm xong.

Sau đó Công Nghi Thiên Hành gọi một con hoang cầm tới, hai người nhanh chóng khởi hành.

Dọc đường đi, không ít hoang cầm phi hành hai bên sườn núi, xem lộ tuyến, hướng đi hẳn là cùng một nơi?

Trong lòng Cố Tá càng mong đợi.

Xem ra, người đến quan chiến cũng đặt biệt nhiều a!

Không đến vài phút, đã đến nơi.

Công Nghi Thiên Hành ôm Cố Tá xuống, đặt chân hòa vào đám người.

Hai người đến cũng không khiến nhiều người chú ý, đặc biệt là một ít người sau khi phát hiện Công Nghi Thiên Hành chưa đến Thoát Phàm cảnh, cũng không quá coi trọng. Bịn họ chỉ xem Công Nghi Thiên Hành như Võ giả bình thương hay tin đến xem náo nhiệt, mà Võ giả như vậy, nơi này thật sự có quá nhiều.

Công Nghi Thiên Hành cũng không để ý, chỉ lo lôi kéo Cố Tá tìm chỗ ngồi.

Không sai, phàm là Võ giả Thoát Phàm cảnh có tiểu đỉnh phong của riêng mình đều có ghế ngồi.

Chỉ là.....

Cố Tá nhìn một trăm chỗ ngồi được cột đá nâng lên cao tít kia, mím môi.

Chỉ là không được ngồi ở hàng ghế cao cao tại thượng kia mà thôi.

_______

#Camsvitiba: dạo này ít ⭐, mọi người không thưn Cám nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Dược A!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook