Ta Có Dược A!

Chương 157: Trở về nhà

Y Lạc Thành Hỏa

23/10/2020

Edit: Cám

Công Nghi Thiên Hành cứng đờ.

Cố Tá cứng đờ.

Toang rồi! Không cẩn thận quá tùy tiện rồi làm sao bây giờ!

Sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng phũ lên lưng Cố Tá.

Công Nghi Thiên Hành âm thanh mang theo ý cười, mơ hồ mà truyền tới: "A Tá chớ sợ."

Cố Tá lúc này ngẩng đầu cũng không được, cúi đầu cũng không xong, sau ba giấy do dự, đành duy trì tư thế này, yên lặng mà rụt cổ.

Hắn căn bản không phải là đang sợ có được không! Đại ca cũng không cần trêu ghẹo hắn a!

Sau đó Cố Tá không nói nữa, Công Nghi Thiên Hành cũng không mở miệng. Hai người cứ vậy một người che chở một người, dưới tốc độ bay nhanh của phi thuyền, bước vào Thiên Võ đại lục.

Qua thêm mấy ngày, xuyên qua tầng lá chắn cuối cùng, cũng tới được Thiên Võ đại lục.

Thiên địa khí ở đây không nồng đậm như ở Kình Vân Tông, Cố Tá liền cảm nhận được một trận ngột ngạt, có chút hiểu rõ vì sao Võ giả rời đi nơi đây, liền ít khi trở về — bởi vì quá nghẹn khuất a! Ngay cả hít thở còn không thoải mái, làm sao có thể hảo hảo sinh hoạt a?

Chỉ là bọn họ trở về có mục đích, chỉ có thể nhẫn nại thôi.

Công Nghi Thiên Hành còn tốt hơn một chút, bởi vì y cùng Cố Tá không giống nhau, y hiện tại một bên hấp thu thiên địa khí mà rèn luyện, một bên lại dùng lượng lớn cực phẩm Hợp Khí Đan tu luyện, tóm lại vẫn là thông thuận, ngược lại Cố Tá, vừa tranh thủ tu luyện đuổi kịp tiến độ, lại vừa phải tranh thu tích góp khí, đúng là không dễ dàng.

Đương nhiên, chuyện trước mắt phải làm là lợi dụng phi thuyền này, tìm kiếm đủ thứ đồ vật trên đại lục này, có thể mang về làm lễ vật cho Công Nghi gia.

Bởi vì Công Nghi Thiên Hành cùng đám người Thương Ngự trong đại chiến trăm nước chiếm uy phong, Thương Vân quốc được thăng cấp thành nhị đẳng đế quốc, toàn bộ quốc lực quốc gia, đề phát triển cấp tốc.

Đặc biệt là hoàng thất, bởi vì có Thương Ngự, địa vị càng thêm được củng cố, mà Công Nghi gia bởi vì Công Nghi Thiên Hành để lại ít đồ vật, cùng với Công Nghi Thiên Hành là trưởng công tử trước nay chưa làm bọn họ thất vọng, cứ thế ổn định ừng chắc trở thành nhất đại thế gia chỉ dưới hoàng thất.

Kế tiếp, chính là Hoàng Phủ gia phá lệ vận khí tốt — dù bọn họ phát triển nhưng vẫn còn kém Công Nghi gia, cho nên đứng hàng thứ ba.

Còn tam đại thế gia còn lại, chỉ có thể nhìn lên.

Đương nhiên, hoàng thất có thủ đoạn riêng của mình, không đến nửa năm đã tìm hiểu được một ít tin tức của Kình Vân Tông, truyền lại trong đế quốc. Bọn họ đã biết Hoàng Phủ Trường Hạo nhờ vận khí quỷ dị mà tiến vào nội môn, cũng biết Công Nghi Thiên Hành dùng thực lực chính mình tiến vào nội môn, còn có Dao Mẫn công chúa được đệ tử nội môn coi trọng, một số người của Thương Ngự bắt đầu kinh doanh.... Tóm lại chính là đều phát triển theo hướng tích cực, Thương Vân Quốc ở Kình Vân Tông đã không còn giống trước kia nữa rồi.

Vì thế hoàng thất đối với Công Nghi gia và Hoàng Phủ gia bật đen xanh, tạo điều kiện cho sự nghiệp bọn họ phát triển thuận lợi, tuy rằng trong thòi gian ngắn ngủi Hoàng Phủ gia cũng không làm nên đại sự gì, nhưng Công Nghi gia lại lần thứ hai mở rộng thế lực, cũng càng được hoàng thất coi trọng.

Thế giới này dùng võ vi tôn, Thương Vân Đế cũng không phải hạng người tầm nhìn nông cạn, nhìn thấy Công Nghi lại thêm một bước quật khởi, cũng chỉ áp dụng chính sách cũ là mượn sức cùng giao hảo, chứ không tìm mọi cách chèn ép. Đồng thời, tuy rằng Công Nghi gia phát triển tuyệt hảo, nhưng cũng không vì vậy mơ ước tôn vị Thương Vân Đế.

Thương Vân Thành vẫn giống như ngày xưa, rất nhiều Võ giả sôi nổi ùa tới, muốn thi triển một thân bản lĩnh, muốn làm tùy tùng hoặc hộ vệ cho thế gia đế đô. Đặc biệt là Công Nghi gia, bởi vì sinh ý phát triển lớn mạnh, gần đây cũng lôi kéo nhân lực, cho nên ở Diễn Võ Trường của Công Nghi phủ có không ít Võ giả đều đang luận võ, khoe khoang năng lực của mình. Không ít người trong đó đều là Đoán Cốt Cảnh, Ngưng Mạch Cảnh cũng có không ít.

Người chủ trì đại hội diễn võ lần này nghe nói là một mạch của gia chủ Công Nghi gia, là bào đệ của trưởng công tử đi theo cao nhân Thoát Phàm Cảnh tu luyện, tương lai kế nhiệm vị trí gia chủ như ván đã đóng thuyền Công Nghi Thiên Dương. Lần đại hội này, cũng coi như cơ hội để Thiên Dương công tử rèn luyện, muốn thể hiện một chút năng lực của mình.

Thiên Dương công tử vẫn chưa cập quan, nhưng mấy ngày gần đây mọi người ngược lại đều thấy được uy nghi của hắn, đều không thể không khen một câu "hổ huynh vô khuyển đệ".

Hiện tại, Thiên Dương công tử ở trên đài cao, cùng một ít con cháu Công  Nghi gia ngồi đó, nhìn không chớp mắt, tiến vào trận kiểm soát cuối cùng cũng có mấy chục người xuất sắc.

Lần tuyển chọn hộ vệ, tùy tùng này mấy người đó cơ bản đều trúng tuyển — chỉ là vẫn còn một bước nữa, phải xem những người này có năng lực đặc thù hay không, mới có thể được hắn coi trọng.

Chỉ thấy trên Diễn Võ Trường, có một Võ giả Ngưng Mạch tam trọng cùng một con hoang thú tam cấp đang ẩu đả, một người một thú đánh tới huyết nhục bay tứ tung, cực kì thảm thiết, một bên sớm đã chồng chất mấy khối thi thể, nhìn mà ghê người. Cũng vì thế, nếu là người không đủ thực lực, căn bản đều không dám ngầm hối lộ con cháu Công Nghi gia khác đem chính mình nhét vào, nếu không có bản lĩnh trụ được đến trận cuối cùng này, thì chính là cả mạng mình ra đổi.

Đối chiến đại khái qua nửa canh giờ, Võ giả Ngưng Mạch cảnh cũng đau khổ gào lên, hắn rõ ràng đã rơi và hạ phong, trên thân thể đều đã huyết nhục mơ hồ.

Giờ phút này, đột nhiên có mấy đại hán nhảy vào giữa sân, cư nhiên đem hoang thú cuồng nhiệt kia kéo trụ lại, Võ giả Ngưng Mạch cảnh vội lui về sau, mới phát hiện bản thân đã an toàn.

Công Nghi Thiên Dương banh ra khuôn mặt nhỏ tuấn tú: "Thông qua, nhận lấy!."

Khuôn mặt Võ giả Ngưng Mạch cảnh nhuộm máu tươi, thần sắc lại vui vẻ, sau khi ôm quyền nói cảm tạ, liền đi theo một tráng hán khác, đến bên cạnh chữa thương.

Công Nghi Thiên Dương lại lạnh lùng nói: "Người tiếp theo!"

Kế tiếp hoang thú tam cấp được thả ra, người đến vẫn là một Võ giả Ngưng Mạch Cảnh — hắn vừa vào sân, đã nắm chặt trường đao, nhanh chóng hướng hoang thú giết tới! Hắn như hấp thu kinh nghiệm từ người trước, lại muốn đánh nhanh thắng nhanh, tuyệt không để cho hoang thú kia chiếm thế thượng phong!

Rất nhiều Võ giả vây xem, đều rất phấn khích.

Trong đám người, có một công tử dáng người thon dài tuấn mỹ, đối với thiếu niên bên cạnh hắn cười nhẹ: "Ý chí chiến đấu thực ra không tệ lắm."

Thiếu niên ngẩng mặt: "Thiên Dương công tử cũng trở nên thật uy phong a!"

Võ giả cao lớn mặt sẹo đứng bên cạnh bọn họ nghe được đối thoại hai người,lại thấy bọn họ thái độ tùy ý, nhịn không được nói: "Người Công Nghi gia, các ngươi cũng dám tùy tiện bình luận? Quá kì cục!"

Thiếu niên non nớt đỏ mặt: "Ách!"

Công tử tuấn mĩ còn lại nhướng mày, giơ tay đem thiếu niên bị dọa sợ xoa nhẹ hai cái.

Võ giả đao sẹo thấy thế, cũng cảm thấy chính mình vừa rồi chuyện bé xé ta to. Này rõ ràng là hai cậu ấm tới dạo chơi, hắn chấp nhất bọn họ làm cái gì? Đừng có chọc thêm phiền toái chứ! Cho nên hắn cười nhạo một tiếng, cũng không để ý tới hai người qua đường này.

Thiếu niên 囧 囧, dùng tay che đầu, lại nhìn vào sân.

Bọn họ tại sao lại không trực tiếp tới Công Nghi phủ, mà tới chỗ này ư? Chẳng lẽ là vì muốn nhìn thấy năng lực đối nhân xử thế của Thiên Dương công tử đó sao?

Công tử tuấn mĩ cười mà không nói, lại vỗ vỗ đầu hắn.

Trong sân, hoang thú không ngừng đối chiến cùng vị Võ giả cuối cùng, mỗi khi hoang thú kiệt lực đều sẽ được thay một con mới vào, cùng Võ giả tiến hành khảo nghiệm. Đến được trận này, cơ hồ tất cả đều là Ngưng Mạch cảnh, biểu hiện của bọn họ trong thực chiến, cũng sẽ quyết định con đường tương lại của mình, cho nên không có ai là không dốc toàn lực.

Ánh mắt Công Nghi Thiên Dương không tồi, khi nào đổi hoang thú, khi nào phán định Võ giả không cần tái chiến, đều thật sự tinh chuẩn, nhóm Võ giả Ngưng Mạch cảnh được nhận cơ hồ đều không bị thương nặng, một ít vết thương da thịt sau khi dùng Hồi Xuân Đan đều nhanh chóng khỏi hẳn. Điều này càng thể hiện Công Nghi gia tài lực cùng tài nguyên đan dược vô cùng hùng hậu.

Cứ thế qua chừng nửa ngày, ngoại trừ một số ít Võ giả lúc đối chiến với hoang thú bị thương không có lực đánh trả ra, còn lại cơ hồ đều được nhận. Công Nghi Thiên Dương lại đọc một dãy tên, đó là Võ giả trước đó tuy rằng bị thua nhưng biểu hiện không tồi, đáng giá thu nạp bồi dưỡng.

Cứ nhìn gương mặt vẫn còn non nớt của Công Nghi Thiên Dương, nhưng biểu hiện lại khí độ bất phàm, một ít Võ giả vây xem đều rất tán thưởng.

Lại nói Võ giả đao sẹo kia, sắc mặt thập phần cổ quái.

Bởi vì thời điểm những Võ giả kia giao chiến, công tử tuấn mĩ bên cạnh ngẫu nhiên sẽ bình luận đôi câu, thế nhưng mỗi lần đều cực kì tinh chuẩn, so với Thiên Dương công tử cơ hồ còn muốn tốt hơn. Lúc đầu hắn còn tưởng đây là một người tự cao lười nhác, nhưng hiện tại xem ra, nhân gia không những không lười nhác, còn là một cái..... Thâm tàng bất lộ? Chẳng lẽ, người này là công tử đại thế gia nào khác ư?



Khi hắn đang mải mê suy đoán, đột nhiên có một trận xôn xao vang lên.

Võ giả đao sẹo giương mắt nhìn, vị Thiên Dương công tử vốn dĩ đang trên đài cao, lúc này đột nhiên nhảy xuống, hơn nữa phương hướng đi tới, cư nhiên đúng là bên này?

Tích tắc, Công Nghi Thiên Dương đã chạy tới phụ cận, hắn tựa hồ có chút không thể tin mở miệng, trong giọng đều là khiếp sợ: "Đại, đại ca? Huynh như thế nào......"

Sau đó, công tử tuấn mĩ liền cười cười: "Dương nhi, đã lâu không gặp, đệ trưởng thành rồi!"

Võ giả đạo sẹo bên cạnh chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, kế tiếp, chính là lòng đầy hối hận.

Đại ca Công Nghi Thiên Dương là ai? Hơn nữa đại ca vừa mới trở về? Trừ Công Nghi Thiên Hành năm đó trở thành truyền thuyết, Thiên Hành công tử ra, còn có thể là ai!

Nhân vật như vậy cùng hắn đứng chung một chỗ, rõ ràng là cơ hội của hắn a, kết quả hắn không những không hảo hảo cùng nhân gia bắt chuyện tạo ấn tượng tốt, ngược lại còn buông lời trách cứ! Nhân gia bình luận Võ giả, nhận xét đệ đệ y, ai dám nói không được chứ hả!

Võ giả đao sẹo cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

Nhưng mà....

Sống không còn gì luyến tiếc cũng không còn cách nào a, hắn chỉ là tiểu nhân vật, mấy lời sùng bái muốn nói cũng là truyền không tới tai hai huynh đệ đã lâu không gặp a!

Công Nghi Thiên Dương bên kia trong tâm trong mắt đều là huynh trưởng, vừa nghe huynh trưởng nói một câu "đã lâu không gặp" mới hồi phục tinh thần, hắn thấy huynh trưởng cũng không phải là ảo giác a!

— — nguyên lai vừa rồi hắn ở trên đài nhìn những Võ giả được coi trọng kia, vốn cũng không chú ý đến người khác, chính là khi hắn vừa làm xong việc nên làm, khóe mắt dư quang nhìn qua, liền thấy được trong đám người có một người tựa như hạc trong bầy gà.

Không sai, chính là hắn nhìn thấy huynh trưởng, cho dù nhất thời người đông không chú ý tới, nhưng chỉ cần nhìn về hướng kia, nhất định sẽ phát hiện ra y.

Công Nghi Thiên Dương trong lòng không chắc, muốn qua nhìn thử, vừa nhìn.... Lại là thật a.

Nhưng rõ ràng huynh trưởng hắn đang ở Kình Vân Tông tu luyện, làm sao lại xuất hiện ở Thương Vân Thành? Hơn nữa còn không hề báo trước?

Hắn lo lắng huynh trưởng xảy ra chuyện, nhưng khi nhìn thấy biểu tình thong dong trước sau khi một của huynh trưởng, liền biết mình nghĩ quá nhiều — — cho dù điều hắn nghĩ là thật đi nữa, huynh trưởng nhất định có thể giải quyết vấn đề đó.

Đồng thời Công Nghi Thiên Dương nghĩ nghĩ, bản thân còn phải luyện tập rất nhiều.

Lúc này Công Nghi Thiên Dương mới thấy bên cạnh huynh trưởng, còn có một người.

Thân mình nho nhỏ gầy gầy làn da trắng nõn, vừa linh động lại có an hòa, không phải Luyện dược sư trước đó cùng huynh trưởng đến Kình Vân Tông thì còn là ai?

Sau khi nhớ tới vị này, Công Nghi Thiên Dương liền vội vàng gọi một tiếng: "A Tá ca."

Cố Tá gật gật đầu: "Thiên Dương công tử."

Công Nghi Thiên Hành ôn hòa nhìn hắn: "Đệ cứ gọi Thiên Dương là được."

Công Nghi Thiên Dương gần đây rèn luyện so với trước kia đã không còn quật cường hay thẹn thùng, sau khi phát hiện huynh trưởng rất coi trọng Cố Tá, cũng rất dứt khoát: "A Tá ca cứ gọi ta Thiên Dương đi."

Thái độ người Công Nghi gia đối với Cố Tá, luôn làm hắn ngượng ngùng.

Cố Tá nghĩ nghĩ, gật đầu: "Thiên Dương."

Sau khi nói xong, từ trong tay áo lấy ra một bình đan dược, đưa qua.

Công Nghi Thiên Dương nhận lấy, cũng không mở ra, hảo hảo cất đi. Đương nhiệm hắn cũng không biết, bên trong chính là Tục Mạch Đan, Tục Cốt Đan, Lưu Xuân Đan cùng với Trú Nhan Đan, tất cả đều là cực phẩm, mỗi một loại đều ít nhất mười viên.

Có số đan dược này, nếu Công Nghi Thiên Dương sử dụng tốt, đó chính là vài lần cứu mạng, cùng vô số tiền tài.

Công Nghi Thiên Hành cũng không nhắc nhở Công Nghi Thiên Dương, chờ sau này Công Nghi Thiên Dương tầm nhìn cao hơn, hắn nhất định sẽ phát hiện ra bất đồng bên trong.

Sau khi thu đồ xong, Công Nghi Thiên Dương nói: "Đa tạ A Tá ca." Sau đó hắn lại nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành: "Đại ca, cùng đệ trở về nhà sao?"

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Tất nhiên."

Công Nghi Thiên Dương tràn đầy vui mừng, liền muốn nhanh chóng mang huynh trưởng trở về nhà, khi hắn xoay người đi, mới phát hiện một màn nói chuyện vừa rồi của hai huynh đệ đều bị rất nhiều người vây xem. Hắn lấy lại bình tĩnh, thu lại thất thố vừa rồi, nói với mấy người phía sau: "Các ngươi đem người được chọn đưa về, cũng thông báo với gia chủ một tiếng."

Vài vị con cháu Công Nghi gia đi theo Công Nghi Thiên Dương tới làm chủ sự, sau khi nhìn thấy Công Nghi Thiên Hành cũng giật mình, nhưng tốt xấu bọn hắn cũng có chút kiến thức, cho nên cũng không tùy tiện lên tiếng quấy rầy huynh đệ hai người. Chờ hai huynh đệ sau khi nói xong, đều tới chào hỏi, nhận lệnh Công Nghi Thiên Dương.

Nhưng mà Công Nghi Thiên Hành lại nói: "Ta còn có một số thứ đặt ở ngoài thành, Thiên Dương đệ chọn một người trở về thông báo, những người còn lại, theo ta đi lấy."

Công Nghi Thiên Dương không hề dị nghị nghe theo: "Vậy Thiên Ấn trở về thông báo, mấy người Thiên Hà các ngươi, đều theo ta cùng đại ca đi thôi."

Sau đó, tất cả mọi người phân chia thỏa đáng, Công Nghi Thiên Ấn rời đi, mấy người Công Nghi Thiên Dương cũng theo sát phía sau Công Nghi Thiên Hành, rời khỏi đại hội diễn võ.

Chờ sau khi thân ảnh bọn họ biến mất, những người qua đường vây xem mới truyền nhau cảm thán:

"Nguyên lai là Thiên Hành công tử đã trở lại a!"

"Nghe nói Cửu hoàng tử đế đô, Thiên Hành công tử cùng với Trường Hạo công tử đều được Võ giả Thoát Phàm cảnh nhìn trúng, đưa theo tu luyện. Mấy đại thế gia khác không cam lòng yếu thế, cũng muốn tuyển ra vài người, ra ngoài rèn luyện,.... Nhưng sao Thiên Hành công tử lại đột ngột trở lại?"

"Này có cái gì kì quái a! Có thể Thiên Hành công tử đạt được thành tựu, trở về thăm người thân?"

"Còn không đến nửa năm đâu, cho dù là Thiên Hành công tử, cũng sẽ không nhanh như vậy chớ...."

"Trước không nói mấy cái này, từ khi mấy đại công tử từng người rời đi, đế đô chúng ta đều yên ắng rất nhiều, không biết lúc nào mới có tân công tử bộc lộ tài năng đây?"

"Không nói trước được...."

Một bên khác, Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá đi đầu, mang theo bốn năm người Công Nghi gia, cùng nhau tới dãy núi hoang vu ngoài thành.

Nơi đó có một sơn động rất to, bên trong truyền đến tiếng hít thở nặng nề.

Công Nghi Thiên Dương khó hiểu: "Đại ca, đây là?"

Công Nghi Thiên Hành hơi hơi mỉm cười: "Các đệ đi vào, vừa nhìn sẽ biết."

Công Nghi Thiên Dương có chút buồn bực, nhưng vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn đi vào.

Mấy người Công Nghi Thiên Hà sau khi liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng trong lòng cảm giác được áp bức mãnh liệt, nhưng vẫn cắn răng, đi theo.

Bọn họ cũng không phát hiện, Công Nghi Thiên Hành không có đi vào.



Mà mới nói mấy câu liền thành thành thật thật làm phông nền tiểu trong suốt Cố Tá, lúc này cũng không khỏi dở khóc dở cười.

Vị đại ca này của hắn, có phải không không có thú vui quá ác liệt!

Cái gì cũng không nói cứ bảo nhị đệ y trực tiếp vào động, là muốn hù chết người sao....

Vừa mới nghĩ xong, trong sơn động liềm truyền tới từng đợt kinh hô khác nhau, dày đặc thô suyễn.

"Đường đường đường huynh!"

"Này đây là — —"

"Thiết Giáp Hoang Tê Thú a a!"

Cố Tá cảm thấy thảm thương đến mức không nỡ nhìn, hai tay che kín mặt.

Đây là....cái đám đường đệ xúi quẩy a!

Bất quá, tựa hồ thân đệ đệ kia của đại ca, năng lực chống cự hình như cường hơn một chút?

Kế tiếp, trong sơn động truyền tới tiếng bước chân "Thịch thịch thịch", phía sau mấy người kia dường như có gì đó đuổi theo, bay nhanh chạy tới, không ngừng thở gấp, chật vật vô cùng.

Không thể phủ nhận tốc độ Công Nghi Thiên Dương nhanh nhất, lúc này mạnh mẽ tự trấn định mở miệng: "Đại ca, đám Thiết Giáp Hoang Tê thú bên trong kia, là làm sao vậy?"

Mấy người Công Nghi Thiên Hà cũng là mồm năm miệng mười:

"Đều là hoang thú tứ cấp trở lên...."

"Cái khí thế con cầm đầu kia ép ta tới mức không thở nổi, đó là cấp mấy a?"

"Chúng nó làm sao lại ở trong động, cũng may không có công kích a."

"Đường huynh, chúng ta, chúng ta có phải hay không thừa cơ chúng không phản ứng, nhanh chóng rời đi?"

Công Nghi Thiên Dương hít sâu một hơi: "Im miệng!"

Mấy đệ tử Công Nghi gia kia, quả nhiên ngậm miệng.

Công Nghi Thiên Dương banh mặt: "Các ngươi, không phát hiện mấy con hoang tê đó không có công kích hay sao? Đại ca sẽ không gạt chúng ta, bảo chúng ta vào động, khẳng định là có nguyên nhân."

Cố Tá im lặng phun tào: Đúng là có nguyên nhân, muốn dọa các ngươi nhảy dựng, trêu đùa chút thôi nè.

Công Nghi Thiên Hành còn lại rất vui vẻ mà cười: "Thiên Dương quả nhiên tiến bộ." Khi nói chuyện, lại hô lên một tiếng.

Thoáng chốc một trận đất rung núi chuyển, từ cửa động, một con hoang thú hình thể cực kì khổng lồ ra tới, đôi mắt như chuông đồng đảo qua bốn phía, dừng ở trên người Công Nghi Thiên Hành, nhưng mà chính là thuần phục cúi đầu.

Người Công Nghi gia đều trừng lớn mắt.

Công Nghi Thiên Dương kinh ngạc nói: "Đại ca, nó đây là.... Đã bị huynh thu phục sao?"

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười gật đầu.

Công Nghi Thiên Dương: "!"

Con cháu Công Nghi gia: "!!!"

Đột nhiên bọn họ cảm thấy, trên người vị huynh trưởng vừa trở về này, bao phủ một tầng hào quang kì dị — — nếu nói bọn họ trước đó đã từng kính ngưỡng, thì hiện tại ngoài kính ngưỡng đó, lại nhiều thêm một cổ thần bí.

Công Nghi Thiên Dương ánh mắt sáng ngời: "Đại ca, huynh có phải đã là Tiên Thiên Võ giả rồi hay không?"

Công Nghi Thiên Hành lần thứ hai mỉm cười gật đầu.

Trong phút chốc, cảm giác vui sướng lan tràn ra giữa đám con cháu Công Nghi gia.

Tiên Thiên Võ giả! Mới rời đi nửa năm đã đột phá thành Võ giả Tiên Thiên.!

Này thật là.... Ngoài sức tưởng tượng a!

Nhìn thấy dáng vẻ này của họ, ngữ khí Công Nghi Thiên Hành vẫn thong dong như cũ: "A Tá hiện giờ, cũng là Luyện dược sư Tiên Thiên cảnh."

Lúc này, tầm mắt nhóm đệ tử Công Nghi gia đều nhất trí đặt trên người Cố Tá.

Cố Tá có chút lui về sau.

Ánh mắt này có chút sáng a! Nhưng hắn rất nhanh hiểu rõ đây là đại ca muốn đề cao vị trí hắn trước mặt người nhà, liền dùng sức gật đầu: "Vận khí tốt!"

Công Nghi Thiên Dương chậm rãi nói: "Chúc mừng đại ca, chúc mừng A Tá ca."

Những người còn lại, cũng tiến tới chúc mừng.

Ngay sau đó, con hoang tê dưới sự thuần phục của Công Nghi Thiên Hành rít gào lên, trong sơn động, có rất nhiều hắn ảnh lục đục chạy ra, một con nối theo một con, hiện ra trước mặt bọn họ....

Ngoài Công Nghi phủ, mấy người Công Nghi gia đều vây quanh ở cửa.

Đứng trước nhất, là một mỹ phụ phong tư không tầm thường hốc mắt đỏ hoe, hay tay chặt chẽ nắm lấy tay trượng phu bên người, thấp giọng hỏi: "Phu quân, Thiên Ấn nói không phải Hành nhi đã trở lại sao? Như thế nào còn chưa tới nhà?"

Công Nghi Yên trong lòng chờ mong không kém thê tử, lúc này mạnh mẽ bình tĩnh, trấn an nói: "Thiên Ấn không phải đã nói sao, Thiên Hành ra ngoại thành có việc, rất nhanh sẽ trở về. Không cần hoảng loạn, nếu không Thiên Hành trở về, sợ là sẽ trách vi phu không chiếu cố tốt nàng."

Công Nghi Trác Nhạc tay vuốt chòm râu, trong mắt cũng nôn nóng.

Đột nhiên ông nhìn về phương xa, nghiêng tai lắng nghe.

Nơi đó........

____________

Cám: "!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Dược A!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook