Ta Cố Gắng Sinh Tồn Tại Mạt Thế, Vô Tình Trở Thành Thủ Lĩnh Một Phương
Chương 35:
Nam Hồ Cẩm Lí
10/06/2024
Quay đi quẩn lại quanh một khu đất gần hai mươi phút, cuối cùng Lục Dao cũng tìm thấy bụi khoai tây màu xanh lá cây không hề bắt mắt trong khu rừng rậm.
Những chiếc lá bị cô giẫm nát và bẻ gãy đã bắt đầu héo, hiện ra màu xanh đậm hơn, bụi khoai tây mà cô phát hiện ra hôm qua vẫn đứng vững ở giữa, không có gì khác so với hôm qua.
Lục Dao liếc nhìn thời gian, đã bốn giờ mười rồi, mặc dù đi lại theo đường cũ sẽ thuận lợi hơn nhưng Lục Dao không biết hôm qua hòn đảo này tối lúc mấy giờ, nếu không có chuyện bất đắc dĩ, cô muốn trở về "ngôi nhà" nhỏ đơn sơ của mình để qua đêm.
Con người luôn như vậy, khi không có nơi ở cố định và mục đích thì sẽ hoang mang lo lắng, hành động yếu đuối, một khi có mục tiêu nào đó, có nơi có thể gọi là tổ ấm của mình thì tinh lực và dũng khí đột nhiên sẽ bùng nổ gấp mấy lần.
Một mình trên hòn đảo hoang này, Lục Dao biết sức khỏe tâm lý của mình cũng rất quan trọng, trong những bài đọc hiểu Ngữ văn mà cô đã làm, những lữ khách trong cảnh ngộ khó khăn thường không chết vì sự hiểm ác của môi trường, mà chết vì sự tuyệt vọng và từ bỏ của chính mình. Biết được điều này, cô tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào cô đơn và bất an.
Cô xách những chiếc lá gãy sang một bên, nhanh chóng cắm dao vào đất đào hố đào khoai tây.
Bụi khoai tây này quả thực lớn hơn bụi cô đào hôm qua, có lẽ vì khoai tây nhiều thế mạnh, cỏ dại xung quanh không giành được dinh dưỡng với chúng nên chúng cũng mọc nhiều hơn, kích thước lớn hơn nhiều so với đống hôm qua.
Lục Dao nghĩ đến chuyện gì đó, ra tay cũng vội vàng, mặc dù đào nhanh nhưng không cẩn thận, đã đào hỏng mất hai củ khoai tây lớn.
Mặc dù cô nhớ trước đây khi đào khoai lang, những củ khoai lang càng to thì càng dễ bị đào hỏng nhưng nhìn thấy khẩu phần lương thực tương lai của mình là những củ khoai tây yêu quý bị mình vô tình dùng sống dao bổ đôi, Lục Dao vẫn không khỏi đau lòng, lộ ra vẻ xót xa.
Trên màn hình cũng một phiến kêu rên.
Những chiếc lá bị cô giẫm nát và bẻ gãy đã bắt đầu héo, hiện ra màu xanh đậm hơn, bụi khoai tây mà cô phát hiện ra hôm qua vẫn đứng vững ở giữa, không có gì khác so với hôm qua.
Lục Dao liếc nhìn thời gian, đã bốn giờ mười rồi, mặc dù đi lại theo đường cũ sẽ thuận lợi hơn nhưng Lục Dao không biết hôm qua hòn đảo này tối lúc mấy giờ, nếu không có chuyện bất đắc dĩ, cô muốn trở về "ngôi nhà" nhỏ đơn sơ của mình để qua đêm.
Con người luôn như vậy, khi không có nơi ở cố định và mục đích thì sẽ hoang mang lo lắng, hành động yếu đuối, một khi có mục tiêu nào đó, có nơi có thể gọi là tổ ấm của mình thì tinh lực và dũng khí đột nhiên sẽ bùng nổ gấp mấy lần.
Một mình trên hòn đảo hoang này, Lục Dao biết sức khỏe tâm lý của mình cũng rất quan trọng, trong những bài đọc hiểu Ngữ văn mà cô đã làm, những lữ khách trong cảnh ngộ khó khăn thường không chết vì sự hiểm ác của môi trường, mà chết vì sự tuyệt vọng và từ bỏ của chính mình. Biết được điều này, cô tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào cô đơn và bất an.
Cô xách những chiếc lá gãy sang một bên, nhanh chóng cắm dao vào đất đào hố đào khoai tây.
Bụi khoai tây này quả thực lớn hơn bụi cô đào hôm qua, có lẽ vì khoai tây nhiều thế mạnh, cỏ dại xung quanh không giành được dinh dưỡng với chúng nên chúng cũng mọc nhiều hơn, kích thước lớn hơn nhiều so với đống hôm qua.
Lục Dao nghĩ đến chuyện gì đó, ra tay cũng vội vàng, mặc dù đào nhanh nhưng không cẩn thận, đã đào hỏng mất hai củ khoai tây lớn.
Mặc dù cô nhớ trước đây khi đào khoai lang, những củ khoai lang càng to thì càng dễ bị đào hỏng nhưng nhìn thấy khẩu phần lương thực tương lai của mình là những củ khoai tây yêu quý bị mình vô tình dùng sống dao bổ đôi, Lục Dao vẫn không khỏi đau lòng, lộ ra vẻ xót xa.
Trên màn hình cũng một phiến kêu rên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.