Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 69: Khuynh Thành Tuyệt Luyến (10)

Duy Khách 99

02/02/2020

Edit:An Minh Tuệ.

_____________________

Chuyện lớn ở Giang gia—— Giang Niệm muốn đi học đại học ở Đế Đô!

Đây là lần đầu tiên trong mười tám năm qua mà cô rời nhà đi đến một địa phương xa như vậy, không phải đi một ngày hai ngày, mà là vừa đi là đi mấy tháng, bên người còn không có người chiếu cố, nếu như sinh bệnh bị cảm, đọc sách mệt nhọc, muốn ăn cái gì, mà bọn họ lại không ở bên người con gái... Vậy thì làm sao bây giờ?

Nghĩ như vậy trong lòng của cả nhà đều nóng như lửa đốt!

Công việc của cha Giang ở chỗ này đi không được, ông nội Giang bà nội Giang lớn tuổi còn cần người chiếu cố, Giang Tiểu Bảo sáu tháng cuối năm học lớp mười một cũng không bỏ xuống được, cả người một nhà này, mẹ Giang lại không thể ném cả nhà để đuổi theo đi đến Đế Đô... Vấn đề đau đầu như thế, tóc của mẹ Giang cũng bạc mấy sợi.

Nhưng mà lại không yên lòng, lại lo lắng, Giang Niệm không có khả năng dừng bước như vậy, cuộc sống xán lạn tươi đẹp của cô mới chỉ vừa bắt đầu, thế giới bên ngoài đặc sắc như vậy, cô không nên bị vây ở bên trong một cái phòng nhỏ.

Đến gần tháng chín chính là ngày khai giảng, người Giang gia liền càng khó chịu, cảm xúc không tốt, khẩu vị cũng không tốt, không có chuyện gì liền thán hai cái, khiến cho Giang Tiểu Bảo đều chỉ dám ăn một bát cơm, đồ ăn cũng không dám gắp nhiều, liền sợ khẩu vị của cậu quá tốt tóc lại sẽ bị mất. Bởi vì ăn không đủ no, cậu chỉ có thể chạy tới nhà Hoắc Bình cọ cái ăn, làm một dân tỵ nạn đau khổ, thấy khóe miệng của Hoắc Bình cùng ông Hoắc giật giật.

Nhưng nói là vậy, Giang Niệm muốn đi Đế Đô, Hoắc Bình cũng có chút không yên lòng, nhưng đáng tiếc sang năm cậu mới có thể tham gia thi đại học, bằng không thì cậu cùng đi đến thủ đô ở gần mà chiếu cố Giang Niệm.

Mấy năm qua bọn cậu sớm chiều ở chung, nghĩ lại cậu đã từng còn chế giễu Giang Niệm là ma bệnh, bây giờ nghĩ đến trạng huống thân thể của cô, không khỏi cũng là lo âu và đau lòng, liền ngay cả ông cậu cũng đều thở dài qua nhiều lần, nói Giang Niệm nếu như không phải thân thể không tốt, vậy thì thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ không thấp, nhưng đáng tiếc, nhưng đáng tiếc.

Đúng vậy nha, ngay cả Hoắc Bình đều cảm thấy đáng tiếc.

Cô thông minh như thế, nếu có một thân thể khỏe mạnh, tốt biết bao nhiêu?

Giang Niệm đến Đế Đô sớm mười ngày, đồng hành còn có cha mẹ cô ông nội bà nội và em trai, cả một nhà đều đi theo, khiêng bao lớn bao nhỏ, chỉ riêng hành lý của cô liền xếp vào ba cái rương lớn, còn kém không có đem toàn bộ nhà cho dời đi cùng! Quần áo vật dụng hàng ngày ngược lại rất ít, đại bộ phận đều là dược liệu mà mẹ Giang chuẩn bị cho Giang Niệm để nấu cho cô, còn có đơn thuốc Đông y trong một tháng, tiếp theo chính là một chút đồ ăn dinh dưỡng như tổ yến Nhân Sâm, mang theo đồ như thế, cũng là một cái rương.

Mặt khác còn mang không ít quà cho Hoắc Lăng, một chút là thịt khô lạp xưởng đặc sản ở quê, còn có một số chính là đồ dinh dưỡng như đông trùng hạ thảo vân vân, có câu nói rất hay, Hoắc Lăng vì quốc gia làm việc, tự nhiên thân thể cũng phải nuôi đến khỏe mạnh, mà lại những vật này người lớn trong nhà Hoắc Lăng cũng ăn được, dù sao không lỗ, đặc biệt thực dụng.

Lần này cha Giang có thể ở bên cạnh thủ đô lớn mua được một căn chung cư nhỏ phù hợp còn nhờ vào hắn hỗ trợ, nguyên bản cha Giang không nghĩ phiền phức Hoắc Lăng, nhưng ông chạy mấy ngày cũng không tìm được hợp ý, nghĩ đến việc con gái sắp khai giảng ông liền không thể không phiền phức Hoắc Lăng. Dù sao da mặt ông dày, thiếu ân tình của Hoắc Lăng lại từ từ trả, nhưng con gái không thể đợi được, sau khi mua phòng còn phải trang trí còn muốn thay mới đồ dùng trong nhà còn muốn cho hết mùi, hai tháng hoàn toàn không đủ dùng!

Ông nơi nào nghĩ đến việc con gái của mình lại có tiền đồ như thế, tài giỏi như thế, thành tích đứng thứ nhất tỉnh thuộc về con gái! Không phải sao, chỉ có thể khiến con gái bảo bối chịu khổ chịu tội ai.

Hoắc Lăng không hổ là anh em tốt của ông nha, không tới một ngày liền giải quyết giúp ông, tìm cho ông một chung cư có bốn phòng hai sảnh, bởi vì chủ nhà cũ vội vã xuất ngoại, cha Giang đặc biệt hào sảng thanh toán, hai người xong xuôi thủ tục sang tên, ngày thứ hai đội thi công liền vào trận, binh binh bang bang hơn nửa tháng, lại thay đồ dùng hoàn toàn vào trong nhà, mở cửa sổ cho bay mùi, miễn cưỡng tính là cái phòng ở mới.

Cho nên cả một nhà bọn họ đến Đế Đô cũng không cần ở khách sạn, trực tiếp liền đi đến nhà ở mới rồi, nhà kia mặc dù nhỏ một chút, nhưng gian phòng vẫn là thật nhiều, ở lại không thành vấn đề, vừa vặn cũng có thể cho phòng ở dọn dẹp một chút, mời dì giúp việc còn phải dạy thêm mấy ngày mới có thể nhận việc, việc nấu thuốc như nào nấu đồ ăn dinh dưỡng ra sao, một chút cũng không qua loa được!

Sau khi mọi việc đều sắp xếp xong xuôi, lại mang theo ông nội bà nội đi tham quan thủ đô một chút, dù sao cũng đã đến, vậy dĩ nhiên phải ra ngoài đi xung quanh tham quan nhìn nhiều một chút, ông nội Giang bà nội Giang còn chưa có đi đến thủ đô bao giờ, cũng không phải nên ngó ngó thật tốt Cố Cung Trường Thành* trong truyền thuyết sao? Trở về còn có thể cho mấy bạn bè già khoe khoang một chút!

*Tử Cấm thành (紫禁城) Bắc Kinh, Trung Quốc Cố Cung (故宮) (theo cách gọi ngày nay), nằm ngay giữa trung tâm thành phố Bắc Kinh trước đây, là cung điện của các triều đại từ giữa nhà Minh đến cuối nhà Thanh Trung Quốc... ( Các nàng có thể tìm hiểu thêm từ chỗ bác Gồ nha =))

Giang Lai Xuân ở bên kia nghe nói thế, còn nói để Lưu Oánh Oánh tới cho bọn họ làm hướng dẫn du lịch, Lưu Oánh Oánh tốt xấu gì cũng đã ở Đế Đô một năm, vậy khẳng định đã đi không ít địa danh nổi tiếng, có người quen thuộc đi cùng không phải vừa tốt sao? Mẹ Giang còn nhớ rõ Lưu Oánh Oánh đối với con gái bà có suy nghĩ xấu, vội nói được rồi được rồi không quấy rầy Oánh Oánh làm việc, chính bọn họ tìm người ở đây để hướng dẫn du lịch là được rồi, cũng không phải chuyện lớn gì.

Lưu Oánh Oánh gọi cho Giang Lai Xuân nói nghỉ hè này cô ta có tìm được một phòng làm việc, ở bên trong chỗ đó dạy học sinh tiểu học học ngữ văn, nghỉ hè đều không có về nhà, nghe nói tiền lương cũng được, bởi vì dạy ở trường học cũng không cần phải trả tiền thuê nhà, trừ tiền sinh hoạt linh tinh còn có thể thừa một chút tiền, làm hai tháng thì tiền sinh hoạt của cô ta cũng ổn.

Giang Lai Xuân đối với lần này đặc biệt hài lòng, gặp người khác liền nói con gái mình cỡ nào cố gắng cỡ nào ưu tú, bây giờ còn không có tốt nghiệp thì đã có tiền lương, tốt nghiệp thì còn đến đâu nữa chứ? Kể từ đó Giang Lai Xuân đi đường đều đặc biệt kiên cường, thành tích của Giang Niệm tốt thi được vào đại học lớn ở thủ đô làm cho cô ta rất khiếp sợ, nhưng con gái cô ta cũng không kém gì! Thân thể kia của Giang Niệm về sau có thể đi ra ngoài làm việc sao? Cho dù thành tích tốt mà không có thân thể tốt thì có thể làm gì? Cuối cùng so sánh vẫn là kém hơn con gái của cô ta.

Giang Lai Xuân lại có chút kiêu ngạo, cô ta là không có tiền so với nhà anh trai, cũng không so được với tiền đồ của anh trai, như mà con gái của cô ta không hề kém nha.

Lại nói Giang Lai Xuân cũng sợ quấy rầy con gái làm việc, bên kia đều đã cự tuyệt cô ta cũng liền không nói cho Lưu Oánh Oánh, Lưu Oánh Oánh còn tưởng rằng Giang Niệm còn đang ở thành phố B nữa, nghĩ đến mấy ngày nữa sau khi khai giảng thì sẽ liên lạc với Giang Niệm. Bây giờ thân thể của cô ta đã tốt hơn nhiều, nhưng cũng có ảnh hưởng, mặc dù Bị Bân một mực tìm cô ta, hẹn cô ta gặp mặt, nhưng cô ta một lần cũng không có đồng ý, ngẫu nhiên ở Wechat nói một đôi lời đã là hết lòng quan tâm để ý.

Lần này một mình Giang Niệm đi ra ngoài học đại học, cô ta là có thể tìm được cơ hội đi.

...



Thời gian qua đi một năm rưỡi, Giang Niệm lần nữa nhìn thấy Hoắc Lăng.

Người đàn ông đứng ở bên trong đại sảnh sân bay người đến người đi, cả người mặc quân trang, tóc ngắn gọn gàng, dáng người thẳng tắp kiên nghị thong dong, sự sắc bén nghiêm nghị đều bị che dấu ở phía dưới một đôi mắt đen sâu không lường được kia.

Thật là nhiều người đang nhìn hắn, hắn lại phảng phất giống như không thấy.

Ánh mắt hắn bình tĩnh đảo qua Giang Niệm, bên trong tròng mắt đen nhánh có một tia ý cười nhạt nhẽo, giống như là lúc trông thấy cô mà không tự chủ được.

Lâu như vậy không gặp, cô bé kia đã cao lớn chút, cũng không gầy nhỏ giống như trước đó, hình dáng non nớt nẩy nở, gương mặt trắng nõn, mặt mày thanh tú, mũi ngọc tinh xảo môi anh đào, thanh lệ xinh xắn, lúc cười lên, còn có thể trông thấy một chiếc răng nhọn như răng mèo.

“Xin chào chú Hoắc!”

“...”:)

Mặc dù có lớn lên, nhưng mà tính cách một chút cũng không thay đổi.

Nghe nói mấy ngày nay Hoắc Lăng đang nghỉ ngơi, người Giang gia muốn đi du ngoạn, hắn dễ dàng làm hướng dẫn du lịch, cũng miễn cho bọn họ chưa quen cuộc sống ở đây lại chạy oan uổng chặng đường không cần thiết, có người sống ở đây đi cùng, thì cũng an tâm một chút.

Hoắc Lăng làm trợ lý nhiệt tình như vậy, cha Giang càng khẳng định mình đã quen được một người anh em tốt, chính là cái vị anh em tốt này không nghĩ đến việc nhận ông làm anh em tốt, còn gọi ông là chú, cũng là rất để ông đau lòng.

Giang Niệm biết được ra ngoài chơi vẫn là thật vui vẻ, tương tự cũng rất lo lắng, đây chính là tháng chín là tháng khai giảng, khẳng định người đến Đế Đô không ít, vừa nóng lại buồn bực còn chen chúc, đi ra ngoài chơi vậy thời gian đi bộ còn sẽ ít sao? Không chừng lòng bàn chân đều muốn cho mài rách, đây không phải là muốn mạng của cô sao?

Huống chi tứ đại hộ pháp xung quanh của cô chỉ có một lại thiếu ba, nguy cơ cô cảnh giác liền làm lớn ra gấp ba!

Đương nhiên Giang Niệm cũng không nghĩ muốn vắng mặt trong chuyến du lịch của gia đình, cô vẫn là rất thông minh, để Giang Tiểu Bảo đi mua cái xe lăn cho cô, mệt mỏi thì cô an vị ngồi xe lăn, thời điểm người ít lại xuống đi một chút, đến lúc đó lại cầm theo cái ô, vậy liền đơn giản hoàn mỹ! Tiểu mập mạp ăn nhiều thịt như vậy đây là thời điểm giúp cậu bớt mập một chút, huống chi cũng không chỉ có cô dùng, ông nội bà nội cao tuổi rồi đi nhiều vậy cũng mệt mỏi, vừa vặn mấy người bọn họ thay phiên dùng.

Ý tưởng của Giang Niệm đạt được sự tán thành của cả nhà, dồn dập biểu dương cô, bé con thông minh như vậy đi nơi nào tìm?

Ngày đầu tiên đi chơi, lúc Hoắc Lăng trông thấy Giang Niệm bị Giang Tiểu Bảo đẩy đi ra đã giật nảy mình, trái tim của hắn giống như cũng tắc nghẽn một chút, bước nhanh đến phía trước, trên mặt đóng băng đến chính hắn đều không có phát hiện: “Giang Niệm thế nào? Vì cái gì ngồi xe lăn? Là nơi nào bị thương rồi?”

Sắc mặt Giang Tiểu Bảo có chút một lời khó nói hết, Giang Niệm đầu tiên nhảy xuống trước, nói: “Không có việc gì không có việc gì, cháu chính là sợ ở bên ngoài quá mệt mỏi đi không được, đến lúc đó kéo chân sau của mọi người sẽ không tốt, cho nên cháu chuẩn bị cho mình một cái xe lăn. Chú thấy cháu thông minh đi!”

Hoắc Lăng quả thực trợn mắt hốc mồm: “......!”

... Cái này còn có thể có thao tác tự mình chuẩn bị cho mình xe lăn sao?!

Hắn nhéo nhéo trong lòng bàn tay, nhịn không được muốn giơ tay lên gảy một cái vào trán cô để khích lệ.

Đừng nói, có xe lăn thật đúng là thuận tiện không ít, Giang Niệm nói cô không đi đường quá nhiều được, không thể quá mệt mỏi là thật sự, thân thể kia mà còn không bằng hai người già, đi không có mấy bước liền đỏ mặt thở hổn hển hô hấp khó chịu, cái xe lăn này liền có đất dụng võ, đi lên ngồi xuống, bản thân lại cầm thêm cái ô, mẹ Giang sợ cô bị đói khát còn cắt mấy hộp hoa quả, trên lưng cha Giang còn cõng hộp canh gà, dạng như vậy thật đúng là rất hưởng thụ.

Chính là trên đường đi thu hoạch không ít ánh mắt đồng tình, nhìn cô bé đáng yêu kia xem, tuổi tác tốt đẹp như vậy, tuổi còn trẻ làm sao lại gãy chân? Thật đáng thương.

Giang Tiểu Bảo bên kia đi mua kem hộp, ông nội Giang bà nội Giang cũng muốn ăn, xem bọn họ ăn mẹ Giang cũng muốn ăn, cha Giang không ăn kem hộp nhưng ông muốn uống nước đá nha, người một nhà đều đi, chân Giang Niệm cũng nhột, cô liền đi vòng sau ghế dựa đuổi theo, duỗi cổ nhìn, cô không ăn, thật sự không ăn, cô chỉ nhìn xem!

Hoắc Lăng đẩy xe lăn trống rỗng, cảm giác tròng mắt chung quanh giống như rơi đầy đất, ánh mắt rơi ở trên người hắn từ’ đáng thương đáng tiếc ai’ biến thành ‘lừa đảo, lừa đảo’.

Bạn nói xem một cô gái khỏe mạnh như vậy lại bị bắt giả bộ gãy chân? Thật sự là lòng đời nóng lạnh! Cuộc đời đầy sự bất ngờ nha!

Hoắc Lăng che che mặt, lau trán nhìn xem cô bé chen ở đống người đang nhón nhón chân, khó trách thời điểm Hoắc Bình biết hắn muốn cùng người Giang gia ra ngoài đi dạo, đầu tiên là ha ha lại cười ha ha một phen, sau đó bảo hắn nhớ kỹ mang khẩu trang.

Hắn lúc đầu không cảm thấy có cái gì, dù sao hắn cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, tư duy kia của Giang Niệm có bay đến chân trời, mặc dù hắn theo không kịp nhưng tốt xấu gì cũng có thể ổn định nha, nhưng sau khi ra ngoài hắn mới phát hiện, hắn còn đánh giá thấp Giang Niệm.

Đẩy xe lăn đến cửa tiệm, Giang Niệm ôm ô trở về, hai tay cô trống trơn, cùng so với những người thắng lợi trở về kia thật ra là có một chút đáng thương: “Không ăn sao?”

Giang Niệm lắc đầu, nhìn chằm chằm kem hộp trong tay Giang Tiểu Bảo đang cho vào miệng: “Không ăn, thân thể quan trọng hơn.”



Lòng Hoắc Lăng mền nhũn, không khỏi có chút đau lòng.

Giang Niệm sờ vòng vàng trên cổ nói: “Dù sao thiên tài giống như cháu trên đời này rất hiếm có, càng phải bảo vệ mình thật tốt, không thể để cho quốc gia mất đi người tài, mất đi cơ hội phát triển! Huống chi cháu vẫn là một phú nhị đại khiến người người ghen tị, một miếng kem hộp mà thôi, cũng không đáng giá!”

Hoắc Lăng: “......??? Khục! Là rất không đáng.”

Giang Niệm gật gật đầu, đó là đương nhiên, dù sao trong tương lai cô cũng là muốn vang danh khắp nơi, tay trái là đại hoàng kim tay phải Đại Hoàng kim trở thành người thắng trong cuộc sống nha!

Khóe miệng Hoắc Lăng giật một cái, hơi có chút dở khóc dở cười.

Hắn tự xưng là tâm như một hồ nước lặng, mười năm gần đây tiến vào bộ đội, hắn đã từng hăng hái nhưng đã sớm ở bên trong lần lượt huấn luyện cùng nhiệm vụ bị diệt hết, hắn nhận qua tổn thương, kém chút chết qua, càng nhìn qua chiến hữu hi sinh, tâm hắn đã sớm vô cùng cứng rắn, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Giang Niệm, nhìn xem cô rõ ràng bị ốm đau tra tấn, rõ ràng sinh hoạt rất vất vả, hết lần này tới lần khác lại sống được vui vẻ như vậy vui vẻ, đem mình trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Theo bọn họ nghĩ đó sẽ là chuyện thống khổ hoặc không chịu được, đến trong mắt cô, tựa hồ cũng biến thành việc nhỏ không đáng giá nhắc tới.

Cô bé này, luôn có ma lực để cho người khác kìm lòng không được mà cười ra tiếng.

Cho nên để hắn kìm lòng không được nghĩ chiếu cố cô, chí ít nghĩ phải gìn giữ được phần tâm tính khó có được này của cô, cho nên thời điểm lúc biết được Giang Niệm muốn đi đến thủ đô lớn, hắn cũng để cho người ta đi nhìn phòng ốc, lấy sự bảo vệ của người ở Giang gia đối với Giang Niệm, nhất định sẽ đến mua phòng ốc, sự tình cũng quả nhiên như hắn sở liệu. Hắn tới đón máy bay, cũng là nghĩ nhìn xem cô bé hơn một năm không gặp này.

Mà thời điểm hắn cho là chân cô xảy ra chuyện, một cái chớp mắt kia là bối rối cùng ngạt thở, để hắn khiếp sợ.

Tròng mắt hắn, đáy mắt có chút dị dạng biến mất.

Trong lúc nhất thời lại có chút không dám nhìn cô bé đang cười đến xán lạn kia.

...

Một nhà Giang Niệm đi xem không ít chỗ, bởi vì cố kỵ thân thể Giang Niệm cũng không có có đi liên tiếp một ngày trời, bình thường đều là ra ngoài một lần sau đó có các loại nghỉ ngơi tốt lại ra ngoài, cũng sẽ không khiến cho mệt mỏi ngã bệnh, huống chi Giang Niệm còn có xe lăn trợ trận nữa.

Lúc nghỉ ngơi mẹ Giang cũng không có nhàn rỗi, bà tự tay dạy việc cho dì giúp việc, thuốc làm sao sắc sắc bao lâu, đồ ăn bổ dưỡng làm sao làm, thông thường món ăn mặn nhạt như thế nào, liền ngay cả rau quả hoa quả mà Giang Niệm thích bà đều liệt vào tờ giấy dán ở phòng bếp, mặc dù cũng đã nói về sau nếu không hiểu có thể mỗi ngày liên hệ để hỏi, nhưng mà như vậy mẹ Giang vẫn là không yên lòng, liền sợ dì giúp việc lãnh đạm làm việc qua loa.

Nhưng mà nhà bọn họ trả tiền lương cao, bà lại nhìn chằm chằm, thông minh liền sẽ không bỏ được hay ném đi phần công tác này.

Đợi đến khai giảng, mẹ Giang cho Giang Niệm thu thập xong quần áo ga giường vật dụng hàng ngày các loại đồ vật, cha Giang cùng Giang Tiểu Bảo một người cầm cái rương hành lý, một nhà sáu miệng đi ra cửa, đi báo danh cho Giang Niệm, ghi danh xong lại đi phòng ngủ trải giường chiếu.

Giang Niệm còn sớm đã gọi điện thoại cho Tiểu Đồng ngồi cùng bàn, cô cũng là cùng người trong nhà đến báo danh, thanh âm trong điện thoại tràn đầy nhảy cẫng có thêm mong đợi, vui vẻ về sau lại nhịn không được muốn ô ô ô: “Về sau tớ muốn càng cố gắng càng cố gắng càng cố gắng, tớ quá ngu ngốc, bên cạnh tớ nhiều thiên tài như vậy, tớ lại không cố gắng liền muốn phế đi!”

Giang Niệm nghiêm túc gật đầu, nói: “Được rồi, cố lên! Cậu liền hướng tớ làm chuẩn là được rồi.”

Tiểu Đồng cùng bàn lau nước mắt: “Đúng! Tớ sẽ làm như vậy!”

Sau khi khích lệ lẫn nhau một phen, Giang Niệm và Tiểu Đồng cùng bàn hẹn sau khi báo danh xong người của hai nhà cùng một chỗ ăn cơm trưa, sau đó mới cúp điện thoại.

Bởi vì Giang Niệm là danh nhân rồi, bất luận là sinh viên đại học năm nhất vẫn là năm thứ hai năm thứ ba học đại học hay là năm 4 chỉ sợ đối với cô đều có chỗ nghe thấy, ông nội Giang bà nội Giang cha Giang mẹ Giang cũng đều là bị phỏng vấn qua, cho nên khi mấy người này tiến vào cổng trường liền đưa tới nhiều người chú ý, trao đổi trong ánh mắt toát ra cùng một cái tin tức: “Ôi má ơi! Người một nhà ma quỷ đến rồi!”

Lúc này người Giang gia còn không biết một nhà bọn họ đã thành ma quỷ, ông nội Giang bà nội Giang còn là lần đầu tiên đến đến trường đại học lớn trong truyền thuyết ở thủ đô, tự nhiên cái này đi xem một chút nhìn chỗ kia một chút, nhìn cái gì đều thấy mới mẻ, nếu như bọn họ trẻ thêm mấy chục tuổi thì cũng phải nỗ lực thi đến học đại học. Cha Giang mẹ Giang cũng là cùng có chút hư vinh, đi đường đều là ngẩng đầu ưỡn ngực, Giang Tiểu Bảo ở phía sau làm lao động, dẫn theo bao lớn bao nhỏ cũng hếch bộ ngực nhỏ.

Người bên bên ngoài chỉ nhìn thấy người một nhà ma quỷ kim quang chói mắt, giống như mặt trời nhỏ di động, từ cổng trường đi đến, một đường đi một đường đều màu vàng kim quang chói mắt, cay con mắt nha, là thật sự cay con mắt! Không nói đả thương đến trong lòng của bọn họ, bây giờ còn tới tổn thương con mắt!

Không bao lâu, trên trang trường học đã có thiếp mời nói nhìn thấy người một nhà ma quỷ mang theo Niệm thiên tài đến trường học trình diện, cũng không biết ai may mắn có thể học một lớp cùng một cái phòng ngủ với Giang Niệm nha? Cái thiếp mời này lập tức đưa tới sôi nổi bình luận, dù sao giống tên Giang Niệm dạng này rất nhiều người, nhưng dạng kỳ lạ thiên tai lại thiên tài này giống như cô thật đúng là ít có.

Sau khi chuẩn bị cho tốt các thủ tục nhập học, người Giang gia lại che chở Giang Niệm đi đến lầu ký túc xá, cô được phân phối ở tòa nhà thứ năm tầng hai, bốn người một phòng, bạn cùng phòng ngủ đã đến hai người, đang ở bên trong trải giường chiếu, đối phương nhìn thấy Giang Niệm tiến đến còn rất là sửng sốt một chút, lại nhìn nhìn sau lưng Giang Niệm ông bà chú dì cùng em trai...

Ôi, đây không phải liền là người một nhà ma quỷ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook