Ta Có Hào Quang Tử Thần

Chương 5: Một nghìn vạn trời cho (5)

Phù Sinh Cửu Hồi

22/03/2021

Trương Lệ hoảng sợ vạn phần, ôm đầu co lại thành một cụm, nghe được nửa câu sau của Lục Diễn, đầu tiên là cứng người, rồi sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, khó tin nhìn hắn: "Các người là cảnh sát, sao lại có thể nói ra mấy lời điên rồ như vậy!!"

"Chờ sau khi mẹ cô thật sự biến thành con số trên báo cáo của tôi, lại đến nói với tôi như vậy đi." Lục Diễn cười lạnh một tiếng, đứng lên, "Nếu cô cái gì cũng không chịu nói, tôi cũng không lãng phí thời gian của cô nữa, Mã Hầu, đưa cô ta ra ngoài."

"Lục ca, di động của Trương Miêu Hương vẫn không nằm không khu vực phủ sóng, nếu thả cô ta ra, chúng ta biết đi đâu mà tìm người?" Mã Hầu trầm giọng nói.

"Ngay cả con gái ruột bà ta còn không sốt ruột, cậu gấp cái gì?" Mắt Lục Diễn nhìn Trương Lệ một đầu mồ hôi lạnh, vỗ vỗ vai Mã Hầu, "Án tử của hai người Phù Vũ Học và Lý Vũ, hiện giờ chứng cứ đầy đủ để kết án rồi, đừng có không việc gì đi tìm việc, sắp xếp xong liền thu đội về thị cục."

Mã Hầu lập tức ngầm hiểu, Lục Diễn đang diễn trò cho Trương Lệ xem, vội vàng phối hợp: "Cũng đúng, con gái nhà mình còn không thèm quan tâm đến mẹ nó, chúng ta rảnh đâu mà can thiệp làm gì."

Trương Lệ hoang mang lo sợ ngồi ở chỗ kia, sắc mặt càng ngày càng khó coi, trời rất lạnh nhưng trên trán lại rịn mồ hôi giàn giụa.

"Trương tiểu thư, cám ơn cô đã tới phối hợp công việc của chúng tôi, hiện tại không còn chuyện gì nữa, đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài." Mã Hầu gõ gõ bàn, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Khoan đã!" Cảm xúc của Trương Lệ dần dần có chút không nhịn được, kích động bắt lấy cánh tay Mã Hầu, "Các người là cảnh sát, làm việc không thể vô trách nhiệm như vậy, vụ án này rõ ràng còn có điểm đáng ngờ, sao các người lại có thể kết án qua loa vậy chứ?"

"Trương tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, cô cẩn thận tôi kiện cô gây rối nga!" Mã Hầu gỡ tay Trương Lệ ra, sau đó không kiên nhẫn bỏ thêm một câu, "Còn nữa, cô đừng có nói lung tung, vụ án này không có điểm gì đáng ngờ cả, không phải là bốn người cùng nhau đánh mạt chược, một người mất tích, 2 người chết thảm, sau đó người còn lại cũng mất liên lạc luôn sao? Đều là trùng hợp, vừa rồi cô chẳng phải cũng nói vậy sao, vài người tụ lại một chỗ chơi mạt chược, không có gì phạm pháp, không có gì để tra. Cô đi nhanh lên đi, chúng tôi phải tan tầm về nhà ăn tết đây."

"Các người không nên như vậy!!" Phòng tuyến tâm lý của Trương Lệ rốt cuộc triệt để sụp đổ, hai tay che mặt khóc lên ô ô, "Tôi không muốn mẹ tôi có chuyện, nhưng tôi thật sự cái gì cũng không biết a!"

Lục Diễn cùng Mã Hầu hai mắt nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện.

"Hai tháng trước, mẹ đột nhiên đến tôi chỗ làm việc tìm tôi, bà thoạt nhìn rất kích động, tôi hỏi bà làm sao, bà cái gì cũng không nói. Mãi cho đến bốn ngày trước, tôi nghe nói Phù Vũ Học tự sát, lúc ăn cơm mới đem ra nói chuyện phím với bà, bà đột nhiên rất kích động, nói cái gì Tôn Thục Phương đến báo thù bọn họ. Tôi hỏi bà đã xảy ra chuyện gì, bà vẫn không nói gì cả..." Trương Lệ khóc nói, "Nếu không phải vừa rồi nghe các người nói đến, tôi cũng không biết Tôn Thục Phương hai tháng trước đã mất tích, tôi thật không biết chuyện này có liên quan gì đến mẹ tôi mà."

"Ngoại trừ số di động mà chúng tôi đã biết, cô còn cách nào khác để liên lạc với mẹ cô không?" Lục Diễn hỏi.

"Tất cả phương thức liên lạc tôi đều thử rồi, gọi điện thoại bàn trong nhà cũng không ai bắt máy, di động cũng vẫn luôn không kết nối được, WeChat thì có nhắn rồi mà bà cũng không trả lời tôi..." Trương Lệ càng nói càng sợ hãi, "Cảnh quan, mẹ tôi sẽ không xảy ra chuyện chứ? Tôi thỉnh cầu các người giúp tôi, tôi cũng chỉ còn người mẹ này là người thân duy nhất của tôi, tôi không thể mất bà, tôi thỉnh cầu các người, giúp tôi tìm bà có được hay không?"

"Cô xác định mẹ cô không ở Vũ An?" Lục Diễn hỏi.

"Xác định!" Trương Lệ liên tục gật đầu, "Vốn là chúng tôi muốn cùng nhau trở về, nhưng sau khi Phù Vũ Học kia chết, bà liền nằng nặc nói thế nào cũng không chịu trở về."

"Lần cuối hai người liên hệ nhau là vào giờ nào?" Lục Diễn tiếp tục hỏi.

"Chiều hôm qua khi tôi lên xe khách, đại khái hơn năm giờ có gọi điện thoại, buổi sáng tôi đến trạm vận chuyển Vũ An cũng nhắn WeChat cho bà, sau đó vì chuyện của cô gái mặc áo đỏ đó, tôi liền không chú ý tới bà vẫn chưa trả lời tin của tôi." Trương Lệ nói xong, che mặt khóc lớn lên, "Tôi không nên tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bỏ lại bà ở nhà rồi về Vũ An một mình, nếu bà thật sự xảy ra chuyện, tôi phải làm cái gì bây giờ?"

"Khóc không giải quyết được vấn đề." Lục Diễn có thể nói là một chút thương hương tiếc ngọc đều không có, nhìn cô gái trẻ khóc thành như vậy, mặt mày vẫn lạnh như băng không có chuyển biến gì, "Cô tìm ai đó biết địa chỉ nhà cô, nhờ họ qua xác nhận một chút xem bà có đang ở nhà hay không. Đồng thời tiếp tục liên hệ mẹ cô, nói cho bà biết, không thể về Vũ An."

"Được được được!" Trương Lệ vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, gọi điện ngay cho một người bạn.

Lục Diễn rời khỏi phòng thẩm vấn, mở cửa liền nhìn thấy Khương Điềm bọc trong khăn quàng cổ của hắn, ôm cái cốc sứ, nhu thuận ngồi ở trên ghế cạnh hành lang. Trên miệng cái cốc sứ còn có khói nóng bốc lên làm mờ mịt khuôn mặt cô, làm cho Lục Diễn trong nháy mắt hoảng hốt, tưởng như đang nằm trong mộng, không phân biệt rõ ràng.



"Lục Cảnh Quan!" Khương Điềm nhìn thấy Lục Diễn, lập tức vẻ mặt tươi cười đứng lên, sau đó đát đát đát chạy tới, thuận tay đem cốc sứ đưa cho Lục Diễn, "Còn nóng, uống nhanh đi."

"Ừ." Động tác của Lục Diễn có chút cứng đờ, nghe lời uống một ngụm, thiếu chút nữa bỏng chết, hắn khẽ cắn môi chịu đựng, một chút rung động xuẩn ngốc trong nội tâm vừa rồi toàn bộ tan thành mây khói.

"Thế nào? Tìm được Trương Miêu Hương rồi sao?" Khương Điềm không nhận thấy biểu cảm rất nhỏ kia của Lục Diễn, chỉ chuyên tâm chú ý tới tiến độ công việc trong phòng thẩm vấn.

Lục Diễn lắc đầu, nụ cười trên mặt Khương Điềm lập tức biến mất, vẻ mặt như có mây mù che phủ.

"Cô đừng khẩn trương như vậy, chỉ cần bà ta không ở Vũ An, Tôn Thục Phương nhiều lắm chỉ báo mộng hù dọa bà ta được thôi, Tôn Thục Phương không đến địa phương khác được." Lục Diễn trấn an nói.

"Còn có loại hạn chế này à?" Khương Điềm rất kinh ngạc, lại có chút ủy khuất, "Nhưng vì sao bà ấy lại có thể tới tìm tôi?."

"Nhờ Ấn hồn." Lục Diễn nhìn về phía Khương Điềm, "Ngu ngốc."

Khương Điềm: "..." Quả nhiên, vẫn nên nói ít một chút, cho có vẻ thông minh.

Đồng thời trong lúc thẩm vấn Trương Lệ, những đồng nghiệp khác đến đây cùng Lục Diễn cũng đang thông qua các con đường xác định hành tung của Trương Miêu Hương. Vé máy bay, vé xe lửa, vé ô tô, l phàm là những con đường nào có thể dùng chứng minh thư nối mạng mua vé đều nhất nhất điều tra, nhưng đều không có ghi lại. . truyện ngôn tình

"Lục ca, bạn của Trương Lệ hay đồng nghiệp đều phần lớn về quên ăn Tết rồi, có một người chưa về nhưng ở hơi xa, hiện tại đang đi qua nhà cô ta, chắc cũng mất tương đối thời gian." Mã Hầu tận tình khuyên bảo lại cùng Trương Lệ hàn huyên một lúc, muốn xem xem cô gái trẻ này có phải còn chuyện gì chê giấu dối gạt hay không, kết quả nói đến miệng khô lưỡi khô còn chưa thu hoạch được gì. Khi nhìn thấy Lục ca cao quý lãnh diễm ôm cái cốc sứ không hề thích hợp với khí chất của hắn chút nào, hốc mắt liền nóng lên, lại cảm động một trận, nghĩ đại ma vương Lục Diễn cũng bắt đầu có nhân tính rồi sao? Buổi sáng sợ hắn đói, gọi mì ngon như vậy cho hắn ăn, hiện tại sợ hắn khát, chuẩn bị nước ấm cho hắn, đây là người anh trai biết lạnh biết nóng tuyệt thế gì thế này?

Mã Hầu trong lòng đầy cảm động, trong lòng đem lời ca tụng, cảm tạ Lục Diễn đều viết xong, đang định đi qua đón lấy cái cốc sứ, liền nhìn thấy Lục Diễn không nhanh không chậm uống một ngụm: "Muốn uống tự mình rót."

Niềm vui của Mã Hầu đọng lại trên mặt, Khương Điềm thấy thế xung phong nhận việc: "Mã Cảnh Quan mệt nhọc rồi, để tôi đi rót nước ấm cho anh, anh ngồi nghỉ một lát đi."

Vũ An là một trấn nhỏ; đồn công an không lớn, phía trước làm trụ sở, mặt sau liền làm ký túc xá cho dân cảnh, máy nước nóng trong văn phòng bị hỏng rồi, muốn uống nước nóng chỉ có thể mang theo bình giữ ấm đi qua ký túc xá bên kia lấy nước nóng thôi.

Lục Diễn kéo Khương Điềm về, liếc mắt nhìn Mã Hầu: "Tự đi đi."

Khương Điềm: "..."

Niềm vui sướng của Mã Hầu lại lần nữa đọng lại trên mặt, giận dữ cầm lấy chai nước khoáng lạnh lẽo đặt ở góc hẻo lánh ừng ực mạnh hai cái, bị lạnh đến run thẳng.

Thời gian từng chút trôi qua, bởi vì Trương Miêu Hương không liên lạc được, điều tra lâm vào cục diện bế tắc, bốn giờ chiều, bầu trời một mảnh đen thui, mưa vẫn không ngừng.

Trương Lệ từ trong phòng thẩm vấn vui mừng hớn hở chạy ra: "Tìm được rồi! Tìm được rồi!"

Mã Hầu vội vàng ra nghênh đón: "Tìm được rồi? Người ở đâu vậy? Chưa trở về Vũ An đúng không?"

"Chưa, đang ở trong nhà, tối qua bà giặt quần áo, không cẩn thận cầm điện thoại bỏ vào trong máy giặt, cho nên mới mãi không liên lạc được, vừa rồi bạn tôi đến nhà tôi, tôi cố ý nhờ cô ấy chụp ảnh xác nhận an toàn." Trương Lệ vừa nói chuyện vừa cầm điện thoại đưa cho Mã Hầu.

Mã Hầu xem xong thuận tay liền muốn đưa cho Lục Diễn, Trương Lệ lại đưa tay đoạt trở về: "Đồng chí cảnh sát, tôi không yên tâm mẹ tôi một mình ở nhà, cho nên định lập tức trở về. Các người yên tâm, tôi sẽ chậm rãi nói chuyện với bà, nếu bà thật sự làm chuyện gì không tốt, tôi nhất định sẽ tự mình dẫn bà ta đến cơ quan công an tự thú."



"Trời cũng sắp tối rồi, cô đừng quá sốt ruột, chỉ cần bà không ở Vũ An thì sẽ được an toàn." Mã Hầu trấn an nói.

"Trong lòng tôi cũng biết, vẫn muốn cám ơn mọi người, nếu không chuyện khác thì tôi đi trước đây." Bộ dáng Trương Lệ vẫn rất sốt ruột.

"Đi đi! Cô nhớ mở di động nha, chúng tôi có thể liên lạc cô bất cứ lúc nào." Mã Hầu dặn dò xong, Trương Lệ liền chậm rãi rời đi.

"Phù, cuối cùng có thể thả lỏng một hơi." Mã Hầu hung hăng phun ra một ngụm khí, "Lục ca, chúng ta lúc này thật là bị ác linh làm cho kinh hãi, đầu óc không xoay kịp. Trương Miêu Hương làm chuyện thất đức, trốn còn không kịp, sao có thể sẽ không nói với ai, vụng trộm chạy về đây làm gì?"

Biểu cảm của Lục Diễn lại không nhẹ nhõm như Mã Hầu: "Cô ta vừa rồi lảng tránh ánh mắt của tôi."

"Trương Lệ?" Mã Hầu nhíu mi, vừa rồi Lục Diễn đứng ở phía sau hắn, hắn không để ý tới cái này.

"Ừ." Lục Diễn nhìn về hướng Trương Lệ rời đi, như có gì đó đăm chiêu.

"Hơn nữa cô ta hình như cũng không muốn để Lục Cảnh Quan nhìn ảnh chụp trên di động." Khương Điềm cũng nói ra điểm nghi ngờ trong lòng mình.

"Ảnh chụp làm sao?" Mã Hầu cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên, "Không đúng nha, hiện tại mới bốn giờ, cô ta đưa tôi xem tấm hình của bạn cô ta chụp cùng với Trương Miêu Hương, mà bầu trời bên ngoài cửa sổ nhỏ đã tối đen!!!"

"Chết tiệt!" Lục Diễn thấp giọng mắng một câu, chạy đuổi theo.

Đồn công an lớn như vậy, nhưng từ phòng thẩm vấn ra ngoài vài bước đã liền đến cửa, tuy rằng Lục Diễn phản ứng rất nhanh, nhưng khi đuổi theo ra đến của, đã không còn thấy bóng của Trương Lệ.

Mã Hầu vừa chạy theo ra cửa tìm Trương Lệ vừa gọi điện thoại, bên kia đầu dây lại là chất giọng máy móc lạnh băng: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.

"Trương Miêu Hương trở lại." Lục Diễn nhìn thoáng qua bóng đêm đang hạ xuống chân trời, hung hăng cắn chặt răng.

"Làm sao có khả thể? Phi cơ, xe lửa, ô tô đều không ghi lại thông tin bà ta có mua vé, thời gian ngắn vậy, bà ta chả lẽ còn có thể mọc cánh bay về Vũ An sao?" Mã Hầu vừa chạy theo, trái tim trong lồng ngực lại treo lên thật cao.

"Từ thành phố G lái xe đi đường cao tốc, một ngày một đêm là đủ rồi." Đồn công an của Vũ An nằm ở trung tâm cổ trấn, là nơi giao nhau của bảy tám con đường nhỏ, mỗi con đường nhỏ lại đi đến một địa phương khác nhau. Trương Lệ trong nháy mắt đã biến mất, căn bản không thể biết nên đi đường nào mà tìm.

"Mẹ nó! Bà ta chả lẽ ngồi xe dù trở về?" Da đầu Mã Hầu run lên một trận.

Cuối năm, di chuyển thật sự vất vả, có một số người thật sự không mua được vé xe, sẽ lựa chọn ngồi xe dù trở về nhà. Xe dù là loại xe hoạt động chui không có đăng ký, nên hành khách ngồi xe cũng không cần phải trình chứng minh nhân dân hay thông tin cá nhân để mua vé, Trương Miêu Hương nếu ngồi xe dù trở về, có là thiên tài cũng tra không được!

Lục Diễn không nói chuyện, xem như chấp nhận.

Mã Hầu tức giận đến hết dậm chân lại kéo tóc: "Bà ta điên rồi sao?"

"Trương Miêu Hương và con gái của bà quan hệ tốt như vậy, không có lý do nào gạt Trương Lệ vụng trộm trở về, là Tôn Thục Phương đang làm trò quỷ." Lục Diễn nắm chặt nắm tay, rốt cuộc là người nào đã đẩy một ác linh như Tôn Thục Phương đến trước mặt Khương Điềm, làm cho hắn bị băn khoăn, không dám dễ dàng ra tay chém giết bà?

"Nếu quả thật là như Lục ca nói, vậy Trương Lệ hiện tại đang gặp nguy hiểm, thảm án của vợ chồng Lý Vũ, sợ là sẽ tái diễn sinh trên người mẹ con Trương Lệ!!" Mã Hầu trầm giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Hào Quang Tử Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook