Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
Chương 24: Ngươi không được trốn, để ta thấy cảnh ngươi xuất quỹ*
Tây Tử Tự
17/12/2017
* Xuất quỹ: công khai = come out
Trên thực tế hiện tại tâm tình Ân Túy Mặc vô cùng phức tạp, nàng biết nội dung vở kịch, cũng cho rằng mình chính là nhân vật chính. Nhưng không biết vì cái gì, nàng luôn luôn cảm thấy tính mạng của mình không được bảo đảm.
Với sự hiểu biết của nàng, dù là Sở Thiên Hoàng, Chúc Thanh Trạch, hay Mục Ngọc Nhan. Chỉ cần bọn họ muốn là có thể dễ dàng bóp chết nàng như giết một con kiến.
Ân Túy Mặc không muốn chết! Nàng còn muốn nhìn cái ngày mà Vân Đình và Cố Lân Đường cùng một chỗ… Được rồi, làm một hủ nữ, nàng thật sự không hề có chút chí khí nào.
Như vậy nếu nàng nói hết tất cả những điều nàng biết cho Cố Lân Đường nghe, nói cho hắn biết Mục Ngọc Nhan là gian tế, Chúc Thanh Trạch là kẻ phản bội, mà ngay cả người ở bên cạnh hắn đợi mười mấy năm kia – Vân Đình, cũng là ám kỳ của Sở gia.
Sở gia có hai đứa con song sinh. Trưởng tử Thiên Hoàng, thứ tử Địa Tàng. Vi thủ mộc tê, tất nhập tuyết đường*.
* Ý câu này là bằng mọi giá phải lấy đư ợc cành hoa quế, xâm nhập mai phục vào Kính thành
Đây là một câu nói trong manhua, đã khắc sâu vào đầu Ân Túy Mặc. Nàng biết Cố Lân Đường có một cành hoa quế — đó là bảo vật truyền thừa của Cố gia ở Kính thành. Tương truyền nó có thể làm người chết sống lại.
Đối với người trong giang hồ mà nói, đây là một truyền thuyết hư cấu. Nhưng đối Ân Túy Mặc mà nói, nàng lại biết đây là thật sự.
Cành hoa quế của Cố Lân Đường kia có hiệu quả trị liệu cực kỳ thần kỳ. Chẳng qua cả đời Cố Lân Đường chỉ có thể dùng một lần. Ngày hắn sử dụng cũng chính là ngày hắn héo úa lụi tàn.
Lúc trước, sau khi Mục Ngọc Nhan bị Vân Đình đâm chết, Vân Đình vì phòng ngừa Cố Lân Đường dùng hoa quế cứu sống Mục Ngọc Nhan liền trực tiếp vứt thi thể nàng xuống giữa sông, thậm chí còn không cho Cố Lân Đường có cơ hội nhìn thấy thi thể cô ta. Sau chuyện này, đương nhiên Vân Đình không thể được Cố Lân Đường tín nhiệm nữa… Mà Ân Túy Mặc cũng vì tình tiết ấy mà đỏ mắt không thôi.
Nàng rất muốn nhìn thấy cảnh tượng Vân Đình ở cùng một chỗ với Cố Lân Đường nha…
“…” Cố Thiên Thụ hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra liền thấy Ân Túy Mặc vừa vào, nói còn chưa nói mà ánh mắt đã đỏ lên. Bộ dạng não bổ quá độ đến mức đã không còn thuốc chữa nữa…
“Tôn thượng!” Ân Túy Mặc rốt cục từ trong não bổ về tới hiện thực. Nàng nghiêm túc nhìn Cố Thiên Thụ, nghiêm túc nói: “Ta lại tiên đoán được những sự việc sắp xảy ra!”
“…” Cố Thiên Thụ dùng ánh mắt ý bảo nàng tiếp tục nói.
“Ta… tiên đoán của ta có liên quan đến Mục Ngọc Nhan… không phải là người tốt gì.” Ân Túy Mặc thật sự rất muốn bán luôn cả Chúc Thanh Trạch với Mục Ngọc Nhan. Nhưng nàng suy xét đến việc dù sao Chúc Thanh Trạch cũng là bạn tốt của Cố Lân Đường, nếu mình tùy tiện mở miệng, nói không chừng còn khiến cho Cố Lân Đường phản cảm hoặc hoài nghi… Chi bằng cứ nói thân phận của Mục Ngọc Nhan cho Cố Lân Đường nghe trước.
Phải ngăn chặn tất cả vật cản trên con đường tình duyên của Vân Đình với tôn thượng! Ánh mắt Ân Túy Mặc bùng lên chiến hỏa.
“…” Cố Thiên Thụ bị biểu tình như liệt sĩ của Ân Túy Mặc làm nổi một thân da gà.
“Mục Ngọc Nhan là người do Sở Thiên Hoàng phái tới!” Ân Túy Mặc nói: “Nhà cô ta vốn không phải ở Giang Nam, người thân của cô ta không phải là vì tôn thượng mà chết — Cô ta đến là vì muốn ly gián tôn thượng và Vân Đình!”
Ly gián ta với Vân Đình? Lúc này Cố Thiên Thụ đã hoàn toàn xác nhận Ân Túy Mặc có thân phận xuyên qua. Hắn nhìn biểu tình Ân Túy Mặc, có đoán thế nào cũng không đoán ra được suy nghĩ trong lòng Ân Túy Mặc — Được rồi, cho dù có ở thế giới cũ, Cố Thiên Thụ cũng chưa từng tiếp xúc đến hai từ hủ nữ thần kỳ này.
“Cô ta tính kế để tôn thượng yêu cô ta… sau đó chết dưới kiếm Vân Đình.” Ân Túy Mặc nói tới đây, nước mắt tuôn ra như suối: “Thế thì tôn thượng sẽ không còn tin tưởng Vân Đình nữa…”
“…” Cố Thiên Thụ đã triệt để bị Ân Túy Mặc làm chấn kinh rồi.
“Sau đó ngài sẽ không để ý tới hắn nữa… hu hu hu… Cuối cùng hắn sẽ chết… bị hu hu… Sở Thiên Hoàng… hu hu… giết chết…” Câu nói đứt quãng, Ân Túy Mặc đã bị tình tiết trong trí nhớ làm cảm động; nàng vừa lau nước mắt, vừa nói.
“Ờ, biết.” Cố Thiên Thụ đã xác định đây đại khái chính là nội dung vở kịch sau này. Hắn nhìn Ân Túy Mặc khóc đến hai mắt đẫm lệ mơ hồ lại cảm thấy có chút không đành lòng: “Đừng khóc.”
“Không!!!!” Bị những lời này kích thích, Ân Túy Mặc lại dám lớn mật vươn tay kéo tay tôn thượng: “Tôn thượng, ngài nhất định phải hạnh phúc!!”
“…” Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc nhìn Ân Túy Mặc — Hắn đột nhiên rất ngạc nhiên, nếu như mình nói cho Ân Túy Mặc biết mình cũng là kẻ xuyên qua mà tới, không biết sẽ xuất hiện tình huống như thế nào.
“Tôn thượng! Tuý Mặc… Tuý Mặc…” Ngay lúc Ân Túy Mặc khóc hu hu, cửa đang đóng lại được mở ra. Tầm mắt Cố Thiên Thụ cùng Ân Túy Mặc cùng hướng về phía cửa, liền thấy Vân Đình đang cầm một chén thuốc trên tay.
“Tôn thượng.” Ánh mắt Vân Đình dừng lại trên cái tay của Ân Túy Mặc đang nắm lấy tay Cố Thiên Thụ, một lát sau mới bất động thanh sắc dời đi: “Đã nấu thuốc rồi ạ.”
“…” Cố Thiên Thụ yên lặng rút tay mình ra khỏi bàn tay Ân Túy Mặc, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác chột dạ kỳ quái… Bởi vậy cũng xem nhẹ hành vi không gõ cửa mà vào của Vân Đình.
“Vân Đình đại ca.” Cả mặt Ân Túy Mặc hồng lên, nhất là đôi mắt thỏ kia, nàng nhìn Vân Đình chăm chú: “Ta đi trước!” Nói xong, liền khóc lóc đi ra ngoài…
“…” Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Vân Đình, Cố Thiên Thụ chính là yên lặng cầm lấy chén thuốc đen như mực kia, sau đó nốc cạn một hơi — Hắn chỉ có thể nói 139 chữ, cũng không thể đi giải thích loại chuyện mạc danh kỳ diệu này đâu!
“Tôn thượng, Thanh Trạch đại nhân đưa một chậu hoa mai đến.” Vân Đình nhìn Cố Thiên Thụ uống thuốc xong, sau đó bưng một chén mơ lên: “Ngài muốn xem không?”
Cố Thiên Thụ cầm lấy một viên mơ bỏ vào miệng, nhai nhai rồi mới nói: “Không.” Bồn hoa mai hẳn là chậu tối hôm qua trên hội đấu giá. Hắn lại không phải Cố Lân Đường, bản thân không có hứng thú với hoa cỏ. Tối hôm qua lại thấy cảnh tượng kia liền càng không muốn nhìn thấy.
“Tôn thượng, Xuân Viên đã mở, ngày mai chúng ta có thể lên đường… Chẳng qua ngài lại đột ngột bị nhiễm phong hàn, có cần ở lại dưỡng bệnh thêm vài ngày hay không?” Vân Đình dò hỏi.
Cố Thiên Thụ không nói, lại bốc một viên mơ. Mơ này chua chua ngọt ngọt, thật sự không tồi, lại còn săn sóc lấy hột ra làm hắn không khỏi ăn nhiều thêm mấy viên.
“Ngày mai lên đường.” Cố Thiên Thụ cảm thấy Tẫn châu không có gì chơi, chi bằng nhanh chóng đến Xuân Viên ngắm mấy cô em xinh đẹp còn hơn.
“Vâng, tôn thượng.” Vân Đình thấp giọng đáp.
Ăn hết nửa chén mơ, Cố Thiên Thụ mới dừng tay. Vân Đình thấy thế liền dùng khăn lông ướt chậm rãi lau khô tay Cố Thiên Thụ. Xong rồi mới bưng chén bát rời đi, trước khi đi còn không quên để lại một chiếc khăn sạch để Cố Thiên Thụ lau nước mũi…
Aiz, thật là săn sóc mà. Ngay sau khi Vân Đình rời đi, Cố Thiên Thụ liền không hề có hình tượng cầm khăn lau nước mũi. Không đợi hắn thả khăn xuống liền nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên.
“Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ công lược đầu tiên tại thế giới này. Giá trị nhân phẩm thưởng cho là 30. Vì giá trị nhân phẩm của ngài vẫn là giá trị âm, nên mong ngài tiếp tục cố gắng hoàn thành sự nghiệp chủng mã.”
“… Gì?” Cố Thiên Thụ mạc danh kỳ diệu. Hắn công lược ai, lúc nào? Chẳng lẽ Ân Túy Mặc yêu hắn sao?!
“Nhân phẩm của ta rốt cuộc là bao nhiêu?” Cố Thiên Thụ nhịn không được hét: “Rốt cuộc có tác dụng phụ gì??”
“…” Hệ thống trầm mặc, lại bắt đầu thói quen giả chết.
Cố Thiên Thụ cắn chặt răng — hắn đã sớm phát hiện cái hệ thống này chính là đến đào hố hại hắn. Mỗi lần hỏi đến chuyện trọng yếu lại không chịu nói, còn đưa ra rất nhiều điều kiện hạn chế mình.
Oán hận ném chiếc khăn ra đằng xa, Cố Thiên Thụ thật sự không rõ mình rốt cuộc chọc phải hệ thống thần kinh này lúc nào!
“Tôn thượng.” Một lát sau, Vân Đình lại trở lại, chỉ là lần này hắn mang theo một cái mân gỗ nhỏ. Trên mân có khá nhiều mứt quả với điểm tâm — đúng vậy, giun đũa Vân Đình lại có thể nhìn thấu Cố Thiên Thụ đang muốn ăn vặt!
Cấp dưới này quả thực không thể nào tốt hơn được nữa! Ở trong lòng hoan hô, Cố Thiên Thụ kiềm nén kích động trong lòng, chậm rãi cầm điểm tâm, chậm rãi đưa vào miệng mình.
Bánh đậu xanh nhẵn nhụi mềm mại, vào miệng liền tan. Hương đậu xanh tràn ngập bên trong khoang miệng. Cố Thiên Thụ vốn đang có tâm tình tốt, liền nói nhiều một chút: “Ai làm?”
“Là thuộc hạ làm.” Vân Đình không nhanh không chậm đáp làm Cố Thiên Thụ kinh ngạc: “Tôn thượng, trước kia ngài không thích ăn những loại điểm tâm nhỏ này… cho nên không có cơ hội làm cho tôn thượng.”
Cố Thiên Thụ gật gật đầu, lại ăn thêm một miếng mứt quả mận, hương vị cực kỳ ngon miệng.
“Tôn thượng ăn ít thôi, sắp đến bữa trưa rồi.” Vân Đình đã sắp biến thành bảo mẫu của Cố Thiên Thụ.
“…” Cố Thiên Thụ làm bộ không nghe thấy, lại ăn thêm mấy miếng nữa mới dừng tay. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, dưới ánh mắt chăm chú của Vân Đình… Hắn bỗng nhiên lại có cảm giác chột dạ.
“Tôn thượng đang bị nhiễm phong hàn, ăn nhẹ vẫn tốt hơn.” Vân Đình tuy không đồng ý việc Cố Thiên Thụ ăn nhiều đồ ăn vặt, nhưng lại không ngăn cản. Thấy Cố Thiên Thụ dừng tay liền lấy chiếc mân đi: “Thuộc hạ sẽ mang cháo đến cho tôn thượng dùng.”
“Ừ.” Cố Thiên Thụ xoa xoa tay, không nói gì.
“Tôn thượng, hiện tại muốn ăn sao?” Vân Đình hỏi.
Cố Thiên Thụ đang định gật đầu, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào vang đến… Nghe âm thanh thì dường như chính là nữ tử tên Mục Ngọc Nhan…
Trên thực tế hiện tại tâm tình Ân Túy Mặc vô cùng phức tạp, nàng biết nội dung vở kịch, cũng cho rằng mình chính là nhân vật chính. Nhưng không biết vì cái gì, nàng luôn luôn cảm thấy tính mạng của mình không được bảo đảm.
Với sự hiểu biết của nàng, dù là Sở Thiên Hoàng, Chúc Thanh Trạch, hay Mục Ngọc Nhan. Chỉ cần bọn họ muốn là có thể dễ dàng bóp chết nàng như giết một con kiến.
Ân Túy Mặc không muốn chết! Nàng còn muốn nhìn cái ngày mà Vân Đình và Cố Lân Đường cùng một chỗ… Được rồi, làm một hủ nữ, nàng thật sự không hề có chút chí khí nào.
Như vậy nếu nàng nói hết tất cả những điều nàng biết cho Cố Lân Đường nghe, nói cho hắn biết Mục Ngọc Nhan là gian tế, Chúc Thanh Trạch là kẻ phản bội, mà ngay cả người ở bên cạnh hắn đợi mười mấy năm kia – Vân Đình, cũng là ám kỳ của Sở gia.
Sở gia có hai đứa con song sinh. Trưởng tử Thiên Hoàng, thứ tử Địa Tàng. Vi thủ mộc tê, tất nhập tuyết đường*.
* Ý câu này là bằng mọi giá phải lấy đư ợc cành hoa quế, xâm nhập mai phục vào Kính thành
Đây là một câu nói trong manhua, đã khắc sâu vào đầu Ân Túy Mặc. Nàng biết Cố Lân Đường có một cành hoa quế — đó là bảo vật truyền thừa của Cố gia ở Kính thành. Tương truyền nó có thể làm người chết sống lại.
Đối với người trong giang hồ mà nói, đây là một truyền thuyết hư cấu. Nhưng đối Ân Túy Mặc mà nói, nàng lại biết đây là thật sự.
Cành hoa quế của Cố Lân Đường kia có hiệu quả trị liệu cực kỳ thần kỳ. Chẳng qua cả đời Cố Lân Đường chỉ có thể dùng một lần. Ngày hắn sử dụng cũng chính là ngày hắn héo úa lụi tàn.
Lúc trước, sau khi Mục Ngọc Nhan bị Vân Đình đâm chết, Vân Đình vì phòng ngừa Cố Lân Đường dùng hoa quế cứu sống Mục Ngọc Nhan liền trực tiếp vứt thi thể nàng xuống giữa sông, thậm chí còn không cho Cố Lân Đường có cơ hội nhìn thấy thi thể cô ta. Sau chuyện này, đương nhiên Vân Đình không thể được Cố Lân Đường tín nhiệm nữa… Mà Ân Túy Mặc cũng vì tình tiết ấy mà đỏ mắt không thôi.
Nàng rất muốn nhìn thấy cảnh tượng Vân Đình ở cùng một chỗ với Cố Lân Đường nha…
“…” Cố Thiên Thụ hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra liền thấy Ân Túy Mặc vừa vào, nói còn chưa nói mà ánh mắt đã đỏ lên. Bộ dạng não bổ quá độ đến mức đã không còn thuốc chữa nữa…
“Tôn thượng!” Ân Túy Mặc rốt cục từ trong não bổ về tới hiện thực. Nàng nghiêm túc nhìn Cố Thiên Thụ, nghiêm túc nói: “Ta lại tiên đoán được những sự việc sắp xảy ra!”
“…” Cố Thiên Thụ dùng ánh mắt ý bảo nàng tiếp tục nói.
“Ta… tiên đoán của ta có liên quan đến Mục Ngọc Nhan… không phải là người tốt gì.” Ân Túy Mặc thật sự rất muốn bán luôn cả Chúc Thanh Trạch với Mục Ngọc Nhan. Nhưng nàng suy xét đến việc dù sao Chúc Thanh Trạch cũng là bạn tốt của Cố Lân Đường, nếu mình tùy tiện mở miệng, nói không chừng còn khiến cho Cố Lân Đường phản cảm hoặc hoài nghi… Chi bằng cứ nói thân phận của Mục Ngọc Nhan cho Cố Lân Đường nghe trước.
Phải ngăn chặn tất cả vật cản trên con đường tình duyên của Vân Đình với tôn thượng! Ánh mắt Ân Túy Mặc bùng lên chiến hỏa.
“…” Cố Thiên Thụ bị biểu tình như liệt sĩ của Ân Túy Mặc làm nổi một thân da gà.
“Mục Ngọc Nhan là người do Sở Thiên Hoàng phái tới!” Ân Túy Mặc nói: “Nhà cô ta vốn không phải ở Giang Nam, người thân của cô ta không phải là vì tôn thượng mà chết — Cô ta đến là vì muốn ly gián tôn thượng và Vân Đình!”
Ly gián ta với Vân Đình? Lúc này Cố Thiên Thụ đã hoàn toàn xác nhận Ân Túy Mặc có thân phận xuyên qua. Hắn nhìn biểu tình Ân Túy Mặc, có đoán thế nào cũng không đoán ra được suy nghĩ trong lòng Ân Túy Mặc — Được rồi, cho dù có ở thế giới cũ, Cố Thiên Thụ cũng chưa từng tiếp xúc đến hai từ hủ nữ thần kỳ này.
“Cô ta tính kế để tôn thượng yêu cô ta… sau đó chết dưới kiếm Vân Đình.” Ân Túy Mặc nói tới đây, nước mắt tuôn ra như suối: “Thế thì tôn thượng sẽ không còn tin tưởng Vân Đình nữa…”
“…” Cố Thiên Thụ đã triệt để bị Ân Túy Mặc làm chấn kinh rồi.
“Sau đó ngài sẽ không để ý tới hắn nữa… hu hu hu… Cuối cùng hắn sẽ chết… bị hu hu… Sở Thiên Hoàng… hu hu… giết chết…” Câu nói đứt quãng, Ân Túy Mặc đã bị tình tiết trong trí nhớ làm cảm động; nàng vừa lau nước mắt, vừa nói.
“Ờ, biết.” Cố Thiên Thụ đã xác định đây đại khái chính là nội dung vở kịch sau này. Hắn nhìn Ân Túy Mặc khóc đến hai mắt đẫm lệ mơ hồ lại cảm thấy có chút không đành lòng: “Đừng khóc.”
“Không!!!!” Bị những lời này kích thích, Ân Túy Mặc lại dám lớn mật vươn tay kéo tay tôn thượng: “Tôn thượng, ngài nhất định phải hạnh phúc!!”
“…” Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc nhìn Ân Túy Mặc — Hắn đột nhiên rất ngạc nhiên, nếu như mình nói cho Ân Túy Mặc biết mình cũng là kẻ xuyên qua mà tới, không biết sẽ xuất hiện tình huống như thế nào.
“Tôn thượng! Tuý Mặc… Tuý Mặc…” Ngay lúc Ân Túy Mặc khóc hu hu, cửa đang đóng lại được mở ra. Tầm mắt Cố Thiên Thụ cùng Ân Túy Mặc cùng hướng về phía cửa, liền thấy Vân Đình đang cầm một chén thuốc trên tay.
“Tôn thượng.” Ánh mắt Vân Đình dừng lại trên cái tay của Ân Túy Mặc đang nắm lấy tay Cố Thiên Thụ, một lát sau mới bất động thanh sắc dời đi: “Đã nấu thuốc rồi ạ.”
“…” Cố Thiên Thụ yên lặng rút tay mình ra khỏi bàn tay Ân Túy Mặc, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác chột dạ kỳ quái… Bởi vậy cũng xem nhẹ hành vi không gõ cửa mà vào của Vân Đình.
“Vân Đình đại ca.” Cả mặt Ân Túy Mặc hồng lên, nhất là đôi mắt thỏ kia, nàng nhìn Vân Đình chăm chú: “Ta đi trước!” Nói xong, liền khóc lóc đi ra ngoài…
“…” Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Vân Đình, Cố Thiên Thụ chính là yên lặng cầm lấy chén thuốc đen như mực kia, sau đó nốc cạn một hơi — Hắn chỉ có thể nói 139 chữ, cũng không thể đi giải thích loại chuyện mạc danh kỳ diệu này đâu!
“Tôn thượng, Thanh Trạch đại nhân đưa một chậu hoa mai đến.” Vân Đình nhìn Cố Thiên Thụ uống thuốc xong, sau đó bưng một chén mơ lên: “Ngài muốn xem không?”
Cố Thiên Thụ cầm lấy một viên mơ bỏ vào miệng, nhai nhai rồi mới nói: “Không.” Bồn hoa mai hẳn là chậu tối hôm qua trên hội đấu giá. Hắn lại không phải Cố Lân Đường, bản thân không có hứng thú với hoa cỏ. Tối hôm qua lại thấy cảnh tượng kia liền càng không muốn nhìn thấy.
“Tôn thượng, Xuân Viên đã mở, ngày mai chúng ta có thể lên đường… Chẳng qua ngài lại đột ngột bị nhiễm phong hàn, có cần ở lại dưỡng bệnh thêm vài ngày hay không?” Vân Đình dò hỏi.
Cố Thiên Thụ không nói, lại bốc một viên mơ. Mơ này chua chua ngọt ngọt, thật sự không tồi, lại còn săn sóc lấy hột ra làm hắn không khỏi ăn nhiều thêm mấy viên.
“Ngày mai lên đường.” Cố Thiên Thụ cảm thấy Tẫn châu không có gì chơi, chi bằng nhanh chóng đến Xuân Viên ngắm mấy cô em xinh đẹp còn hơn.
“Vâng, tôn thượng.” Vân Đình thấp giọng đáp.
Ăn hết nửa chén mơ, Cố Thiên Thụ mới dừng tay. Vân Đình thấy thế liền dùng khăn lông ướt chậm rãi lau khô tay Cố Thiên Thụ. Xong rồi mới bưng chén bát rời đi, trước khi đi còn không quên để lại một chiếc khăn sạch để Cố Thiên Thụ lau nước mũi…
Aiz, thật là săn sóc mà. Ngay sau khi Vân Đình rời đi, Cố Thiên Thụ liền không hề có hình tượng cầm khăn lau nước mũi. Không đợi hắn thả khăn xuống liền nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên.
“Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ công lược đầu tiên tại thế giới này. Giá trị nhân phẩm thưởng cho là 30. Vì giá trị nhân phẩm của ngài vẫn là giá trị âm, nên mong ngài tiếp tục cố gắng hoàn thành sự nghiệp chủng mã.”
“… Gì?” Cố Thiên Thụ mạc danh kỳ diệu. Hắn công lược ai, lúc nào? Chẳng lẽ Ân Túy Mặc yêu hắn sao?!
“Nhân phẩm của ta rốt cuộc là bao nhiêu?” Cố Thiên Thụ nhịn không được hét: “Rốt cuộc có tác dụng phụ gì??”
“…” Hệ thống trầm mặc, lại bắt đầu thói quen giả chết.
Cố Thiên Thụ cắn chặt răng — hắn đã sớm phát hiện cái hệ thống này chính là đến đào hố hại hắn. Mỗi lần hỏi đến chuyện trọng yếu lại không chịu nói, còn đưa ra rất nhiều điều kiện hạn chế mình.
Oán hận ném chiếc khăn ra đằng xa, Cố Thiên Thụ thật sự không rõ mình rốt cuộc chọc phải hệ thống thần kinh này lúc nào!
“Tôn thượng.” Một lát sau, Vân Đình lại trở lại, chỉ là lần này hắn mang theo một cái mân gỗ nhỏ. Trên mân có khá nhiều mứt quả với điểm tâm — đúng vậy, giun đũa Vân Đình lại có thể nhìn thấu Cố Thiên Thụ đang muốn ăn vặt!
Cấp dưới này quả thực không thể nào tốt hơn được nữa! Ở trong lòng hoan hô, Cố Thiên Thụ kiềm nén kích động trong lòng, chậm rãi cầm điểm tâm, chậm rãi đưa vào miệng mình.
Bánh đậu xanh nhẵn nhụi mềm mại, vào miệng liền tan. Hương đậu xanh tràn ngập bên trong khoang miệng. Cố Thiên Thụ vốn đang có tâm tình tốt, liền nói nhiều một chút: “Ai làm?”
“Là thuộc hạ làm.” Vân Đình không nhanh không chậm đáp làm Cố Thiên Thụ kinh ngạc: “Tôn thượng, trước kia ngài không thích ăn những loại điểm tâm nhỏ này… cho nên không có cơ hội làm cho tôn thượng.”
Cố Thiên Thụ gật gật đầu, lại ăn thêm một miếng mứt quả mận, hương vị cực kỳ ngon miệng.
“Tôn thượng ăn ít thôi, sắp đến bữa trưa rồi.” Vân Đình đã sắp biến thành bảo mẫu của Cố Thiên Thụ.
“…” Cố Thiên Thụ làm bộ không nghe thấy, lại ăn thêm mấy miếng nữa mới dừng tay. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, dưới ánh mắt chăm chú của Vân Đình… Hắn bỗng nhiên lại có cảm giác chột dạ.
“Tôn thượng đang bị nhiễm phong hàn, ăn nhẹ vẫn tốt hơn.” Vân Đình tuy không đồng ý việc Cố Thiên Thụ ăn nhiều đồ ăn vặt, nhưng lại không ngăn cản. Thấy Cố Thiên Thụ dừng tay liền lấy chiếc mân đi: “Thuộc hạ sẽ mang cháo đến cho tôn thượng dùng.”
“Ừ.” Cố Thiên Thụ xoa xoa tay, không nói gì.
“Tôn thượng, hiện tại muốn ăn sao?” Vân Đình hỏi.
Cố Thiên Thụ đang định gật đầu, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào vang đến… Nghe âm thanh thì dường như chính là nữ tử tên Mục Ngọc Nhan…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.