Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh
Chương 33: Tác giả không những xấu xa mà còn nhỏ nhen nữa
Tây Tử Tự
17/12/2017
Mắt thấy ngọn roi sắp đến trước mặt mình, chân Cố Thiên Thụ khẽ nhích mạnh mẽ né tránh một đòn kia. Nhưng mà tay trái của hắn lại bị ngọn roi của Sở Thiên Hoàng trói lại. Roi kia ẩn chứa nội lực, vừa chạm vào tay Cố Thiên Thụ liền bám chặt lấy da thịt hắn. Nếu Cố Thiên Thụ giãy giụa, chỉ sợ tay trái sẽ bị phế đi.
Thấy mình đã không thể né, Cố Thiên Thụ không trốn tránh nữa. Tay phải phất lên không trung — cành hoa quế mà Sở Thiên Hoàng hằng mơ ước liền xuất hiện trên tay phải Cố Thiên Thụ!
Không khí lần thứ hai bắt đầu nồng đậm hương hoa quế, Sở Thiên Hoàng vừa ngây người một cái liền bị Cố Thiên Thụ nhân cơ hội cắt đứt ngọn roi trên tay.
Nhìn chiếc roi bị cắt đứt, Sở Thiên Hoàng chẳng những không giận mà ngược lại lộ ra nụ cười: “Chuyện may mắn nhất trong thiên hạ, chính là có kỳ phùng địch thủ.”
“……” Cố Thiên Thụ không nói lời nào, chỉ đứng đó nhìn Sở Thiên Hoàng. Tay trái của hắn thấm đẫm máu tươi nhưng hắn lại không chút nhăn mày, bình tĩnh tới cực điểm.
Sở Thiên Hoàng cũng bị không khí này ảnh hưởng, không còn cười nữa.
Trên tay Cố Thiên Thụ là cành hoa quế: chỉ có hoa, không có lá. Đóa hoa nhỏ nhắn lộ ra màu vàng nhạt, lại tản ra ánh sáng màu bạc, hoàn toàn không giống phàm vật.
Chỉ là một cành hoa nhưng lại có thể chẻ đôi thiên địa.
“… Kết thúc.” Cố Thiên Thụ dùng ánh mắt nhìn một người chết nhìn Sở Thiên Hoàng.
“Thật sao.” Sở Thiên Hoàng lạnh lùng mỉm cười, cắt đứt cổ tay mình. Máu tươi chảy ra điên cuồng nhưng lại không rơi xuống đất mà là chảy vào một thứ giống như sợi dây — Nhìn kỹ thì đúng là một chiếc roi.
Dĩ huyết hối tiên, vạn nhận bất đoạn*.
* Dĩ huyết hối tiên, vạn nhận bất đoạn: lấy máu tạo thành roi, chém mười vạn lần cũng không đứt.
Bầu trời vốn trong xanh, bỗng lúc này lại bắt đầu mưa. Cả khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, người vây xem dường như cũng bị tình hình trước mắt làm hoảng sợ.
Tiếp theo Cố Thiên Thụ ra tay, tay phải của hắn hơi nâng lên, nắm chặt lấy cành hoa quế — làm động tác chém xuống.
Mà Sở Thiên Hoàng cũng không né không tránh, trực tiếp khống chế huyết tiên kia quất tới trước mặt Cố Thiên Thụ!
Đây là cục diện lưỡng bại câu thương*. Nếu như không có người nhúng tay, Sở Thiên Hoàng sẽ bị cành hoa quế trong tay Cố Thiên Thụ chém thành hai nửa, không có cơ hội khôi phục. Mà Cố Thiên Thụ cũng y như thế bị huyết tiên quất một roi mất mạng.
* Lưỡng bại câu thương: hai bên đều thua dẫn đến thương vong
Lấy kiếm hợp đạo. Dù có chết nhưng cả hai đều không lùi bước…
Đáng tiếc chính là những người muốn nhìn thấy cảnh tượng này lại không thể được như ý. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên Cố Thiên Thụ cảm thấy đan điền của mình trống rỗng — giống như nội lực của bản thân bị cái gì đó chặn lại, cành hoa quế trên tay hắn cũng biến mất. Trước mắt Cố Thiên Thụ tối sầm lại, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Khục…” Vốn nên té trên mặt đất, Cố Thiên Thụ lại được người đỡ lấy. Người đỡ lấy hắn rất quen thuộc, Cố Thiên Thụ thấp giọng kêu: “Vân Đình.”
Không có người đáp lại, chân mày Cố Thiên Thụ hơi nhíu lại… Hắn cảm thấy bàn tay Vân Đình ôm lấy hắn hình như hơi chặt.
Bên kia, Sở Thiên Hoàng thấy một màn này cũng không có thừa thắng xông lên, ngược lại nhìn về phía đám người đang bắt đầu ào ồn chung quanh.
Tất cả mọi người cho rằng người đứng đầu Kính thành – Cố Lân Đường bại trận. Thua dưới tay Sở Thiên Hoàng.
Âm thanh ầm ĩ này khiến Sở Thiên Hoàng vô cùng bất mãn. Bất mãn này đã dần dần bay lên đến một trình độ khủng bố — hắn muốn giết hết tất cả mọi người ở đây.
Sở Thiên Hoàng là người bốc đồng. Hắn nghĩ sao liền làm vậy.
Huyết tiên vốn được cất đi, lại một lần nữa xuất hiện trong tay hắn — giống như lưỡi hái tử thần không ngừng thu lấy tính mạng của những người xung quanh. Vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, dường như hoàn toàn không nghe thấy những âm thanh cầu xin tha thứ vang vọng bốn phía.
Trước thực lực tuyệt đối, tất cả mọi người đều là con kiến. Trong nháy mắt, toàn bộ Xuân Viên đều trở nên an tĩnh, mùi máu tươi nồng đậm khiến người muốn nôn mửa.
Mà người còn sống, cũng chỉ còn mỗi Chúc Thanh Trạch.
“Đi.” Cố Thiên Thụ không biết Sở Thiên Hoàng vì cái gì lại muốn giết người, nhưng với tình trạng của hắn bây giờ hoàn toàn không thể ngăn cản Sở Thiên Hoàng. Đan điền trống rỗng khiến hắn bây giờ không khác gì người thường, thậm chí ngay cả khinh công cũng không thể sử dụng.
“…” Vẫn đang ôm lấy hắn, Vân Đình vẫn không động đậy.
“Vân Đình?” Cố Thiên Thụ cảm thấy có chuyện dị thường, hắn nghiêng đầu lại phát hiện Vân Đình đang dùng một loại ánh mắt hắn chưa từng thấy qua nhìn hắn. Ánh mắt kia vô cùng phức tạp, khiến Cố Thiên Thụ đổ một thân mồ hôi lạnh.
“…” Một suy nghĩ không hay xuất hiện trong đầu, hắn nói: “Ngươi…”
“Thực xin lỗi, tôn thượng.” Vân Đình cứ như vậy bế Cố Thiên Thụ lên: “Thực xin lỗi.”
“… Ngươi!” Nếu bây giờ Cố Thiên Thụ còn không hiểu chuyện gì thì hắn là tên ngốc. Bị Vân Đình nói ra hai câu này liền khiến đầu óc hắn choáng váng, môi run run không nói nên lời.
Nếu Vân Đình là kẻ phản bội, vậy thì còn ai có thể tin tưởng được nữa đây — một người bên cạnh mình hơn hai mươi năm, kết quả là lại dùng thủ đoạn hèn hạ mưu hại mình!
“Chát!” Một bạt tai vang dội lên mặt Vân Đình, Cố Thiên Thụ giận đến nỗi tầm nhìn trước mắt biến thành màu đen: “Lăn!”
“… Nếu không thể ở bên cạnh tôn thượng được nữa thì ta có thể đi về đâu.” Bị Cố Thiên Thụ tát, Vân Đình cũng không để ý. Hắn quay đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Cố Thiên Thụ, ánh mắt kia vô cùng xa lạ, khiến Cố Thiên Thụ lạnh cả người: “Tôn thượng, ngài muốn ta đi đâu đây?”
“…” Cố Thiên Thụ không nói lời nào, chỉ giãy giụa muốn tránh khỏi vòng tay của Vân Đình — Nhưng không có nội lực, ngay cả nhấc tay hắn cũng không có sức, Vân Đình lại không có khả năng buông tay.
“Hừ.” Đã giết sạch người ở Xuân Viên, Sở Thiên Hoàng đi đến. Hắn nhìn Cố Thiên Thụ không ngừng giãy giụa trong lòng Vân Đình, nở nụ cười: “Tôn thượng… đừng phí công vô ích nữa.”
“…” Cố Thiên Thụ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Đình: “Ngươi hận ta?”
“Ta không hận ngài, ta yêu ngài.” Giọng thở dài, Vân Đình mê muội nhìn Cố Thiên Thụ.
“… Ta muốn giết ngươi.” Từ khi đến thế giới này, Cố Thiên Thụ chưa bao giờ chật vật đến vậy. Tay hắn bị Vân Đình giam cầm, chỉ có thể nhìn Sở Thiên Hoàng càng ngày càng đến gần. Sau đó, Sở Thiên Hoàng vỗ vỗ bả vai Vân Đình.
“Em trai.” Sở Thiên Hoàng nói: “Ta mang nữ nhân kia đến… chúng ta liền rời đi.”
Vân Đình rũ mắt, gật gật đầu.
Sau đó cả một thân đầy máu, Sở Thiên Hoàng rời đi. Dường như hắn không hề lo lắng việc giao Cố Thiên Thụ cho Vân Đình… Cũng đúng thôi, một Cố Thiên Thụ không có nội lực thì làm sao có thể đánh thắng Vân Đình.
Chúc Thanh Trạch chậm rãi đi đến. Đầu tiên, hắn cúi người nhặt bó hoa đào đã bị thấm đẫm máu tươi lên, sau đó mới đi đến chỗ Cố Thiên Thụ.
“Lân Đường.” Chúc Thanh Trạch kêu lên.
“Ngươi cũng thế?” Cố Thiên Thụ cảm thấy Chúc Thanh Trạch không thích hợp, nhưng hắn đã không còn thấy quá kinh ngạc nữa — Vân Đình phản bội khiến hắn hít thở không thông. Cho dù có biết thân phận thật của Chúc Thanh Trạch cũng không còn khiến hắn thấy chấn kinh nữa.
Thủ đoạn của Sở Thiên Hoàng quả nhiên lợi hại, lại bất tri bất giác bày ra thiên la địa võng ở bên cạnh hắn… Nhưng một tiếng em trai trong miệng Sở Thiên Hoàng… lại chính là Vân Đình?
Chúc Thanh Trạch cầm bó hoa đào, trầm mặc nhìn Cố Thiên Thụ, một lát sau mới khàn khàn nói: “Xin lỗi.”
Vân Đình không để ý tới Chúc Thanh Trạch, nhìn hắn một cái rồi ôm lấy Cố Thiên Thụ chuẩn bị rời đi. Nhưng mà ngay khi hắn quay đi, Chúc Thanh Trạch lại đột nhiên động thủ!
Ai cũng không ngờ đến. Dù có là Vân Đình hay Cố Thiên Thụ, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
Vân Đình nhìn lưỡi dao đâm xuyên ngực mình, ánh mắt tràn ngập thống khổ khó có thể thốt nên câu. Hắn chậm rãi quỳ xuống, nhưng vẫn ôm chặt lấy Cố Thiên Thụ, miệng bắt đầu trào máu tươi.
Hắn nói: “Tôn thượng…”
Trái tim Cố Thiên Thụ ngay lúc đó bỗng đau đớn kịch liệt. Sau khi hắn đến thế giới này, người có ràng buộc sâu đậm nhất với hắn chính là Vân Đình, nhưng Vân Đình lại phản bội hắn… Theo lý thuyết thì mình nên hận cái người phản bội này, nhưng Cố Thiên Thụ lại phát hiện mình hoàn toàn không thể nhìn Vân Đình chết trước mặt mình.
“Tôn thượng…” Vẫn là giọng nói ôn nhu kia, Vân Đình cúi đầu.
“… Xin lỗi, Lân Đường.” Chúc Thanh Trạch kéo Cố Thiên Thụ ra khỏi ngực Vân Đình. Sắc mặt hắn trắng bệch, khóe miệng lại mang theo ý cười: “Ta không thể nói trước với ngươi được.”
“… Tại sao lại làm vậy?” Cố Thiên Thụ cảm thấy mình sắp điên rồi.
“Chúng ta đi khỏi đây trước đã.” Chúc Thanh Trạch nói: “Nếu Sở Thiên Hoàng trở lại, chúng ta không đi thì… Ngươi sẽ không để ý ta ôm ngươi chứ?”
Cố Thiên Thụ nhíu nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu.
Chúc Thanh Trạch thấy thế, trực tiếp bế Cố Thiên Thụ lên, sau đó dùng khinh công với tốc độ nhanh nhất rời khỏi Xuân Viên.
“Ta không biết Vân Đình cũng là phản đồ.” Chúc Thanh Trạch nói: “Không thì sẽ không chờ đến lúc này mới nói cho ngươi biết…”
“Tại sao lại làm vậy?” Cố Thiên Thụ đã không quan tâm việc mình chỉ có thể nói được 139 chữ nữa.
“Sở Thiên Hoàng giết người yêu của ta —” Khi Chúc Thanh Trạch nói ra những lời này, biểu tình chết lặng: “Ta muốn tự tay giết chết Sở Thiên Hoàng.”
“Nên ngươi phản bội ta?” Cố Thiên Thụ thở dài.
“Không, Sở Thiên Hoàng muốn có cành hoa quế của ngươi.” Chúc Thanh Trạch nói: “Nếu Vân Đình không phản bội ngươi, vậy thì hôm nay là ngày chết của Sở Thiên Hoàng.”
Trong lúc Cố Thiên Thụ cùng Sở Thiên Hoàng giằng co, Chúc Thanh Trạch cũng chuẩn bị ra tay giết chết Sở Thiên Hoàng. Tuy hắn biết mình có khả năng sẽ mất mạng nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng chính là — hắn có thể tự tay đâm chết kẻ thù, báo thù cho người hắn yêu.
Chúc Thanh Trạch nhìn như quân tử nhưng tâm tính lại vô cùng cứng cỏi và bướng bỉnh.
Thấy mình đã không thể né, Cố Thiên Thụ không trốn tránh nữa. Tay phải phất lên không trung — cành hoa quế mà Sở Thiên Hoàng hằng mơ ước liền xuất hiện trên tay phải Cố Thiên Thụ!
Không khí lần thứ hai bắt đầu nồng đậm hương hoa quế, Sở Thiên Hoàng vừa ngây người một cái liền bị Cố Thiên Thụ nhân cơ hội cắt đứt ngọn roi trên tay.
Nhìn chiếc roi bị cắt đứt, Sở Thiên Hoàng chẳng những không giận mà ngược lại lộ ra nụ cười: “Chuyện may mắn nhất trong thiên hạ, chính là có kỳ phùng địch thủ.”
“……” Cố Thiên Thụ không nói lời nào, chỉ đứng đó nhìn Sở Thiên Hoàng. Tay trái của hắn thấm đẫm máu tươi nhưng hắn lại không chút nhăn mày, bình tĩnh tới cực điểm.
Sở Thiên Hoàng cũng bị không khí này ảnh hưởng, không còn cười nữa.
Trên tay Cố Thiên Thụ là cành hoa quế: chỉ có hoa, không có lá. Đóa hoa nhỏ nhắn lộ ra màu vàng nhạt, lại tản ra ánh sáng màu bạc, hoàn toàn không giống phàm vật.
Chỉ là một cành hoa nhưng lại có thể chẻ đôi thiên địa.
“… Kết thúc.” Cố Thiên Thụ dùng ánh mắt nhìn một người chết nhìn Sở Thiên Hoàng.
“Thật sao.” Sở Thiên Hoàng lạnh lùng mỉm cười, cắt đứt cổ tay mình. Máu tươi chảy ra điên cuồng nhưng lại không rơi xuống đất mà là chảy vào một thứ giống như sợi dây — Nhìn kỹ thì đúng là một chiếc roi.
Dĩ huyết hối tiên, vạn nhận bất đoạn*.
* Dĩ huyết hối tiên, vạn nhận bất đoạn: lấy máu tạo thành roi, chém mười vạn lần cũng không đứt.
Bầu trời vốn trong xanh, bỗng lúc này lại bắt đầu mưa. Cả khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, người vây xem dường như cũng bị tình hình trước mắt làm hoảng sợ.
Tiếp theo Cố Thiên Thụ ra tay, tay phải của hắn hơi nâng lên, nắm chặt lấy cành hoa quế — làm động tác chém xuống.
Mà Sở Thiên Hoàng cũng không né không tránh, trực tiếp khống chế huyết tiên kia quất tới trước mặt Cố Thiên Thụ!
Đây là cục diện lưỡng bại câu thương*. Nếu như không có người nhúng tay, Sở Thiên Hoàng sẽ bị cành hoa quế trong tay Cố Thiên Thụ chém thành hai nửa, không có cơ hội khôi phục. Mà Cố Thiên Thụ cũng y như thế bị huyết tiên quất một roi mất mạng.
* Lưỡng bại câu thương: hai bên đều thua dẫn đến thương vong
Lấy kiếm hợp đạo. Dù có chết nhưng cả hai đều không lùi bước…
Đáng tiếc chính là những người muốn nhìn thấy cảnh tượng này lại không thể được như ý. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên Cố Thiên Thụ cảm thấy đan điền của mình trống rỗng — giống như nội lực của bản thân bị cái gì đó chặn lại, cành hoa quế trên tay hắn cũng biến mất. Trước mắt Cố Thiên Thụ tối sầm lại, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Khục…” Vốn nên té trên mặt đất, Cố Thiên Thụ lại được người đỡ lấy. Người đỡ lấy hắn rất quen thuộc, Cố Thiên Thụ thấp giọng kêu: “Vân Đình.”
Không có người đáp lại, chân mày Cố Thiên Thụ hơi nhíu lại… Hắn cảm thấy bàn tay Vân Đình ôm lấy hắn hình như hơi chặt.
Bên kia, Sở Thiên Hoàng thấy một màn này cũng không có thừa thắng xông lên, ngược lại nhìn về phía đám người đang bắt đầu ào ồn chung quanh.
Tất cả mọi người cho rằng người đứng đầu Kính thành – Cố Lân Đường bại trận. Thua dưới tay Sở Thiên Hoàng.
Âm thanh ầm ĩ này khiến Sở Thiên Hoàng vô cùng bất mãn. Bất mãn này đã dần dần bay lên đến một trình độ khủng bố — hắn muốn giết hết tất cả mọi người ở đây.
Sở Thiên Hoàng là người bốc đồng. Hắn nghĩ sao liền làm vậy.
Huyết tiên vốn được cất đi, lại một lần nữa xuất hiện trong tay hắn — giống như lưỡi hái tử thần không ngừng thu lấy tính mạng của những người xung quanh. Vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, dường như hoàn toàn không nghe thấy những âm thanh cầu xin tha thứ vang vọng bốn phía.
Trước thực lực tuyệt đối, tất cả mọi người đều là con kiến. Trong nháy mắt, toàn bộ Xuân Viên đều trở nên an tĩnh, mùi máu tươi nồng đậm khiến người muốn nôn mửa.
Mà người còn sống, cũng chỉ còn mỗi Chúc Thanh Trạch.
“Đi.” Cố Thiên Thụ không biết Sở Thiên Hoàng vì cái gì lại muốn giết người, nhưng với tình trạng của hắn bây giờ hoàn toàn không thể ngăn cản Sở Thiên Hoàng. Đan điền trống rỗng khiến hắn bây giờ không khác gì người thường, thậm chí ngay cả khinh công cũng không thể sử dụng.
“…” Vẫn đang ôm lấy hắn, Vân Đình vẫn không động đậy.
“Vân Đình?” Cố Thiên Thụ cảm thấy có chuyện dị thường, hắn nghiêng đầu lại phát hiện Vân Đình đang dùng một loại ánh mắt hắn chưa từng thấy qua nhìn hắn. Ánh mắt kia vô cùng phức tạp, khiến Cố Thiên Thụ đổ một thân mồ hôi lạnh.
“…” Một suy nghĩ không hay xuất hiện trong đầu, hắn nói: “Ngươi…”
“Thực xin lỗi, tôn thượng.” Vân Đình cứ như vậy bế Cố Thiên Thụ lên: “Thực xin lỗi.”
“… Ngươi!” Nếu bây giờ Cố Thiên Thụ còn không hiểu chuyện gì thì hắn là tên ngốc. Bị Vân Đình nói ra hai câu này liền khiến đầu óc hắn choáng váng, môi run run không nói nên lời.
Nếu Vân Đình là kẻ phản bội, vậy thì còn ai có thể tin tưởng được nữa đây — một người bên cạnh mình hơn hai mươi năm, kết quả là lại dùng thủ đoạn hèn hạ mưu hại mình!
“Chát!” Một bạt tai vang dội lên mặt Vân Đình, Cố Thiên Thụ giận đến nỗi tầm nhìn trước mắt biến thành màu đen: “Lăn!”
“… Nếu không thể ở bên cạnh tôn thượng được nữa thì ta có thể đi về đâu.” Bị Cố Thiên Thụ tát, Vân Đình cũng không để ý. Hắn quay đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Cố Thiên Thụ, ánh mắt kia vô cùng xa lạ, khiến Cố Thiên Thụ lạnh cả người: “Tôn thượng, ngài muốn ta đi đâu đây?”
“…” Cố Thiên Thụ không nói lời nào, chỉ giãy giụa muốn tránh khỏi vòng tay của Vân Đình — Nhưng không có nội lực, ngay cả nhấc tay hắn cũng không có sức, Vân Đình lại không có khả năng buông tay.
“Hừ.” Đã giết sạch người ở Xuân Viên, Sở Thiên Hoàng đi đến. Hắn nhìn Cố Thiên Thụ không ngừng giãy giụa trong lòng Vân Đình, nở nụ cười: “Tôn thượng… đừng phí công vô ích nữa.”
“…” Cố Thiên Thụ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Đình: “Ngươi hận ta?”
“Ta không hận ngài, ta yêu ngài.” Giọng thở dài, Vân Đình mê muội nhìn Cố Thiên Thụ.
“… Ta muốn giết ngươi.” Từ khi đến thế giới này, Cố Thiên Thụ chưa bao giờ chật vật đến vậy. Tay hắn bị Vân Đình giam cầm, chỉ có thể nhìn Sở Thiên Hoàng càng ngày càng đến gần. Sau đó, Sở Thiên Hoàng vỗ vỗ bả vai Vân Đình.
“Em trai.” Sở Thiên Hoàng nói: “Ta mang nữ nhân kia đến… chúng ta liền rời đi.”
Vân Đình rũ mắt, gật gật đầu.
Sau đó cả một thân đầy máu, Sở Thiên Hoàng rời đi. Dường như hắn không hề lo lắng việc giao Cố Thiên Thụ cho Vân Đình… Cũng đúng thôi, một Cố Thiên Thụ không có nội lực thì làm sao có thể đánh thắng Vân Đình.
Chúc Thanh Trạch chậm rãi đi đến. Đầu tiên, hắn cúi người nhặt bó hoa đào đã bị thấm đẫm máu tươi lên, sau đó mới đi đến chỗ Cố Thiên Thụ.
“Lân Đường.” Chúc Thanh Trạch kêu lên.
“Ngươi cũng thế?” Cố Thiên Thụ cảm thấy Chúc Thanh Trạch không thích hợp, nhưng hắn đã không còn thấy quá kinh ngạc nữa — Vân Đình phản bội khiến hắn hít thở không thông. Cho dù có biết thân phận thật của Chúc Thanh Trạch cũng không còn khiến hắn thấy chấn kinh nữa.
Thủ đoạn của Sở Thiên Hoàng quả nhiên lợi hại, lại bất tri bất giác bày ra thiên la địa võng ở bên cạnh hắn… Nhưng một tiếng em trai trong miệng Sở Thiên Hoàng… lại chính là Vân Đình?
Chúc Thanh Trạch cầm bó hoa đào, trầm mặc nhìn Cố Thiên Thụ, một lát sau mới khàn khàn nói: “Xin lỗi.”
Vân Đình không để ý tới Chúc Thanh Trạch, nhìn hắn một cái rồi ôm lấy Cố Thiên Thụ chuẩn bị rời đi. Nhưng mà ngay khi hắn quay đi, Chúc Thanh Trạch lại đột nhiên động thủ!
Ai cũng không ngờ đến. Dù có là Vân Đình hay Cố Thiên Thụ, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
Vân Đình nhìn lưỡi dao đâm xuyên ngực mình, ánh mắt tràn ngập thống khổ khó có thể thốt nên câu. Hắn chậm rãi quỳ xuống, nhưng vẫn ôm chặt lấy Cố Thiên Thụ, miệng bắt đầu trào máu tươi.
Hắn nói: “Tôn thượng…”
Trái tim Cố Thiên Thụ ngay lúc đó bỗng đau đớn kịch liệt. Sau khi hắn đến thế giới này, người có ràng buộc sâu đậm nhất với hắn chính là Vân Đình, nhưng Vân Đình lại phản bội hắn… Theo lý thuyết thì mình nên hận cái người phản bội này, nhưng Cố Thiên Thụ lại phát hiện mình hoàn toàn không thể nhìn Vân Đình chết trước mặt mình.
“Tôn thượng…” Vẫn là giọng nói ôn nhu kia, Vân Đình cúi đầu.
“… Xin lỗi, Lân Đường.” Chúc Thanh Trạch kéo Cố Thiên Thụ ra khỏi ngực Vân Đình. Sắc mặt hắn trắng bệch, khóe miệng lại mang theo ý cười: “Ta không thể nói trước với ngươi được.”
“… Tại sao lại làm vậy?” Cố Thiên Thụ cảm thấy mình sắp điên rồi.
“Chúng ta đi khỏi đây trước đã.” Chúc Thanh Trạch nói: “Nếu Sở Thiên Hoàng trở lại, chúng ta không đi thì… Ngươi sẽ không để ý ta ôm ngươi chứ?”
Cố Thiên Thụ nhíu nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu.
Chúc Thanh Trạch thấy thế, trực tiếp bế Cố Thiên Thụ lên, sau đó dùng khinh công với tốc độ nhanh nhất rời khỏi Xuân Viên.
“Ta không biết Vân Đình cũng là phản đồ.” Chúc Thanh Trạch nói: “Không thì sẽ không chờ đến lúc này mới nói cho ngươi biết…”
“Tại sao lại làm vậy?” Cố Thiên Thụ đã không quan tâm việc mình chỉ có thể nói được 139 chữ nữa.
“Sở Thiên Hoàng giết người yêu của ta —” Khi Chúc Thanh Trạch nói ra những lời này, biểu tình chết lặng: “Ta muốn tự tay giết chết Sở Thiên Hoàng.”
“Nên ngươi phản bội ta?” Cố Thiên Thụ thở dài.
“Không, Sở Thiên Hoàng muốn có cành hoa quế của ngươi.” Chúc Thanh Trạch nói: “Nếu Vân Đình không phản bội ngươi, vậy thì hôm nay là ngày chết của Sở Thiên Hoàng.”
Trong lúc Cố Thiên Thụ cùng Sở Thiên Hoàng giằng co, Chúc Thanh Trạch cũng chuẩn bị ra tay giết chết Sở Thiên Hoàng. Tuy hắn biết mình có khả năng sẽ mất mạng nhưng chuyện này không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng chính là — hắn có thể tự tay đâm chết kẻ thù, báo thù cho người hắn yêu.
Chúc Thanh Trạch nhìn như quân tử nhưng tâm tính lại vô cùng cứng cỏi và bướng bỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.