Ta Có Một Gian Cửa Hàng Hán Phục

Chương 7: Phinh Phinh Niệu Niệu Thập Tam Dư, Đậu Khấu Sao Đầu Nhị Nguyệt Sơ (1)

Đại Nga Đạp Tuyết Nê

21/08/2023

Edit: Lê hấp đường phèn

Lần đầu tiên Giang Hoàn được ngồi xe ngựa, cảm thấy hơi khó chịu.

Mới bắt đầu di chuyển cô đã bị hất ngã! Cô cảm thấy tâm can tì phổi của mình đều muốn nhảy ra! Trong cả quãng đường di chuyển xe ngựa rung lắc dữ dội khiến cô nhớ xe hơi thời hiện đại, thật sự rất nhớ!

Giang Hoàn vất vả thích ứng với sự xóc nảy của xe ngựa, bên cạnh liền truyền đến cười ha ha.

A Lâm thấy Giang Hoàn quay đầu lại nhìn hắn, vội vàng che miệng lại nói: “Ta không cười.”

Ai tin a! Nhìn gương mặt đỏ bừng, nước mắt đều sắp chảy ra, cho dù có nhanh chóng che miệng vẫn có thể nghe được thanh âm ô ô, lừa quỷ à!

Giang Hoàn quay đầu đi, không để ý tới hắn. Đối phó với người điên, biện pháp tốt nhất chính là bảo trì trầm mặc.

......

“Ai, Giang tiểu huynh đệ không phải người thành Dương Châu đi, ngươi đến từ đâu a?” A Lâm thấy Giang Hoàn không để ý tới hắn, không chịu cô đơn tiến đến bên người Giang Hoàn, chạm nhẹ vào cánh tay Giang Hoàn .

Hắc, còn nhớ ngươi họ Giang!

Giang Hoàn không có cách, lúc này cũng không thể vờ như không nghe thấy, vì thế nói: “Ta xác thật không phải người Dương Châu, phụng mệnh phụ thân tới chỗ này tìm người thân.”

“Vậy ngươi tìm được sao? Thành Dương Châu ta quen thuộc, ngươi nếu không tìm được, nói với ta, ta có thể giúp ngươi.” A Lâm mặt mày hớn hở: “Ta nói ngươi nghe, bất luận là đông nam tây bắc chỗ nào trong thành cũng có huynh đệ của ta!” hắn vỗ vỗ ngực.

Ân, kia xác thực không tầm thường.

“Nhà ta ba đời đều là người Dương Châu!”

Oa, sinh ra lớn lên đều là người ở trong thành, có phòng có hộ khẩu!

“Ông của ta còn nói ông ấy năm đó từng bị tiền triều điều đi kéo thuyền rồng!”

Vậy ông của hắn đến đây từ thời tiền triều vậy chính là người Dương Châu, ở lâu như vậy nhân mạch của người này chắc chắn rất rộng.

Giang Hoàn đột nhiên nghĩ đến, cô không có hộ khẩu... cần phải làm giấy chứng minh thân phận. Bán hàng nhập hàng phải có chỗ ở!

Nghĩ như vậy, cô quay lại nhìn A Lâm đang thao thao bất tuyệt , ánh mắt toả sáng.



“Làm sao vậy!” A Lâm đang nói hăng say, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Giang Hoàn nhìn mình chằm chằm.

“Không có việc gì, chỉ là không nghĩ tới ngươi giao hữu khắp thiên hạ!” Vừa nãy A Lâm nói, hắn thường xuyên tiếp những du khách ở nơi khác tới thành Dương Châu, đồng thời cùng những người này kết giao bằng hữu.

Hắn giống như hướng dẫn viên du lịch thời hiện đại.

Thời Đường Tống, nghề nghiệp hướng dẫn viên du lịch rất phát đạt.

Lúc này hướng dẫn du lịch phân thành hai loại, một loại là trong bụng có chút mực nước, tự mình du ngoạn sau đó có thể biên soạn sách hướng dẫn du lịch, một loại khác chính là dân bản xứ, giống như A Lâm, nhà mình biết tình huống nhà mình, có thể dẫn dắt người từ bên ngoài tới du ngoạn.

“Ngươi vừa tới Dương Châu, khả năng không biết thành Dương Châu là nơi thích hợp để tới du ngoạn.”

Xác thật, sau khi Tùy Dạng Đế* xây dựng Đại Vận Hà**, Dương Châu trở thành bến cảng quan trọng. Ăn nhậu chơi bời cái gì cũng có.

*:Tùy Dạng Đế (chữ Hán: 隋煬帝, 569 - 11 tháng 4, 618), có nguồn phiên âm là Tùy Dượng Đế, Tùy Dương Đế hay Tùy Dưỡng Đế, đôi khi còn gọi là Tùy Minh Đế (隋明帝) hay Tùy Mẫn Đế (隋闵帝),[1] tên thật là Dương Quảng (楊廣 hay 杨广) hay Dương Anh (楊英 hay 杨英), tiểu tự là A Ma (阿摩) là vị hoàng đế thứ hai của triều đại nhà Tùy trong lịch sử Trung Quốc. Miếu hiệu là Thế Tổ.

**:Đại Vận Hà (giản thể: 大运河; phồn thể: 大運河; bính âm: Dà Yùnhé), cũng được biết đến với cái tên Kinh Hàng Đại Vận Hà (giản thể: 京杭大运河; phồn thể: 京杭大運河; bính âm: Jīng Háng Dà Yùnhé) là kênh đào hay sông nhân tạo cổ đại trên thế giới. Kênh này vượt qua các thành phố và tỉnh ở Trung Hoa lục địa là Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang. Phần cổ xưa nhất của kênh đào này có niên đại thế kỷ 5 TCN.

“Đợi cho tới tháng ba, vạn vật khôi phục sức sống, hoa quỳnh sẽ liên tục nở rộ.”

Hoa quỳnh Dương Châu thật sự rất đẹp, nghe nói năm đó tam hoàng tử Dương Quảng tới Dương Châu chỉ vì thưởng thức hoa quỳnh.

“Nếu ngươi ở lâu, chờ đến tháng tư, ngoại ô thành tây có rừng hoa quỳnh! Không chỉ có thế, ở thành tây bắc có miếu Quan Âm xây dựng theo kiểu Thục cương đông phong mê lâu, phải nói đó là một nơi rộng lớn, hùng vĩ, tráng lệ, huy hoàng! Mấu chốt bên trong miếu, có một gốc hoa quỳnh hơn ba trăm năm, cành lá rậm rạp, che đậy hơn nửa cái sân, thời điểm hoa quỳnh nở rộ thật sự là tuyệt mĩ! Đến lúc đó, không ít thi nhân hào kiệt đều tụ tập tới Dương Châu, thương nhân cự phú càng là vung tiền như rác, phải nói thực sự rất náo nhiệt!”

A Lâm đấm ngực dậm chân, cảm thán không thôi: “Ai, chỉ hận mình đọc sách không đủ, không thể tới cái “Có thơ vân”!

“Văn nhân hào kiệt ta có thể hiểu nhưng thương cự nhân phú tới để làm gì?” Giang Hoàn nghĩ như vậy quay qua hỏi A Lâm.

“Ách...” A Lâm nghẹn lời.

Thấy A Lâm đỏ mặt không cần phải nói, cô đã hiểu.

Chính là cái gọi:

Phinh phinh niệu niệu thập tam dư

Đậu khấu sao đầu nhị nguyệt sơ

Xuân phong thập lý Dương Châu lộ



Quyển thượng châu liêm tổng bất như.

Dịch nghĩa:

(Nàng ấy) mảnh mai yểu điệu, mới hơn mười ba tuổi,

(Tựa như) hoa đậu khấu trên ngọn cây mới nở tháng hai.

Gió xuân thổi trên mười dặm đường Dương Châu,

Rèm châu đều cuốn lên, nhưng chẳng có ai giống như nàng.

(Thơ của Đỗ Mục)

Còn không phải là giai nhân giai lệ ở Dương Châu rất nhiều hả? Thương nhân vung tiền như rác, không nói cũng biết đến vì cái gì.

Nhớ năm đó Dương Quảng ba lần đến Giang Đô, ở Dương Châu xây dựng rất nhiều cung điện, Mê lâu là một trong những nơi nổi tiếng nhất, nhưng không phải nó đã bị phá huỷ sao? Giang Hoàn hỏi.

Mặt A Lâm lập tức cứng đờ, ha ha cười nói nói: “nó thật sự đã bị phá huỷ, ta cũng nghe ông nội nói, ông nội nghe ông của ông nói”

“ông ngươi là nghe ông của ông nói, đúng không!” Giang Hoàn nhìn chằm chằm hắn cười nói.

“Ngươi nói không sai.” A Lâm xấu hổ gãi gãi đầu.

Lúc ấy ông hắn chỉ nói với hắn Mê lâu rộng lớn đại khí, tráng lệ huy hoàng, trong lời nói còn mang theo khát khao. Tiếp tục hỏi, ông cũng không nói gì, chỉ nói ông của ông năm đó cũng chỉ nói như vậy.

A Lâm lúc ấy liền im lặng, không cần hỏi, ông của ông hắn cũng chỉ nói với hắn như thế.

Này còn có thể nói như thế nào, chỉ đổ thừa đời thứ ba không học thức.

Giang Hoàn thấy hắn xấu hổ bèn chuyển đề tài: “ Dương Châu là nơi ngươi quen thuộc, ngươi giúp ta xem một chút, nhìn cái đồ chơi này có người muốn không?”

Thời điểm Giang Hoàn vừa nghe hắn nói những lời này, muốn nhờ hắn nhìn xem vòng cổ trân châu có thể bán đi giúp nàng được không. Nhân mạch của A Lâm rộng lớn, hắn nói thành đông tây nam bắc đều có người quen, này phi thường khó lường. Mặc kệ là ngư long hỗn tạp thành bắc hay quý nhân khắp thành tây, đều có người quen, như vậy dây chuyền không cần phải đi đến tiệm cầm đồ để bán, chắc hẳn trên tay hắn khẳng định có đường ra.

[ vậy ngươi không sợ hắn rắp tâm bất lương? ] hệ thống xuất hiện nói.

“Đầu tiên nghe hắn nói những lời này không giống nói dối, trong lời nói đối với Dương Châu tương đối quen thuộc, tiếp theo nhìn tuổi A Lâm chắc khoảng mười sáu bảy tuổi, ở hiện đại còn đang đi học, không nhiều tâm nhãn như vậy. Bên trong xe ngựa cũng chỉ có hai người bọn họ, gọi hắn nhìn trước một chút cũng không sao.” Giang Hoàn trong lòng nói. A Lâm so với nàng còn nhỏ vài tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Một Gian Cửa Hàng Hán Phục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook