Chương 34: Vật Thế Chấp
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
15/11/2021
“Được, quyết định như vậy đi.”
Phó Yểu nhanh chóng càn quét sạch thức ăn ở trên bàn dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy người trong tửu lâu, xong xuôi liền ký nợ rồi rời đi.
Mà vật thế chấp nàng để lại, chính là một miếng ngọc bội.
Cho đến tận khi khách nhân rời đi, chưởng quầy mới cầm ngọc bội kia lật lên lật xuống xem xét.
Đầu bếp ở bên cạnh có chút lo lắng, hắn không hiểu biết nhiều về các loại đồ quý, nhưng có thể cảm giác được ngọc này rất tốt: “Thứ này sợ rằng có giá trị xa xỉ.”
“Ừm.” Chưởng quầy là một người tâm tư nhạy bén, nàng suy nghĩ một chút, sau đó đem ngọc bội treo ở bên hông.
“Sao nàng lại mang lên?” Đầu bếp hỏi với vẻ tò mò.
“Ta mua không nổi, chẳng lẽ còn không thể mượn của người ta mang một chút?” Chưởng quầy nói như thế, nhưng nàng lại không nói nguyên nhân thật sự cho chồng mình nghe.
Vị khách này không chỉ hỏi về việc có người nào tới tìm tung tích của vị quý nữ trong kinh hay không, cuối cùng còn để lại một miếng ngọc bội giá trị vượt xa tiền cơm.
Nàng cân nhắc một chút, sợ rằng vị khách này cố ý làm như vậy.
Nàng cứ mang miếng ngọc bội này lên trước, nhỡ đâu đến lúc đó thật sự có người tìm tới thì tính sau……
“Đồ vật quý như vậy, không phải là ta sợ nàng đánh mất hoặc bị trộm sao?” Đầu bếp nói xong lại gãi đầu: “Được rồi, nàng thích là được. Vài hôm nữa ta cũng sẽ đi mua cho nàng một miếng.”
Nghe trượng phu nói như vậy, chưởng quầy lập tức vui vẻ, sau đó lại nói: “Vẫn là thôi đi, mua những thứ hoa hòe loè loẹt này có ích lợi gì. Đại Lang sắp đi thi đến nơi rồi, cũng phải chuẩn bị không ít bạc, đây là chuyện lớn. Chờ sau này Đại Lang có tiền đồ, chàng mua cho ta cũng không muộn.”
Không đề cập tới tình cảm của vợ chồng Dương thị tốt như thế nào, Phó Yểu ở bên này ước hẹn ngày mai sẽ tới, ngày hôm sau quả nhiên không nuốt lời.
Thời gian và địa điểm vẫn như cũ, Dương đầu bếp bưng một nồi đất nóng hầm hập tới trước mặt nàng, sau đó lên tiếng giới thiệu: “Đây là món sở trường của ta.”
Song song với việc mở nắp nồi của chưởng quầy, hương khí nóng hôi hổi cũng lập tức bay ra, một bát thịt kho tàu đỏ hồng, béo ngậy xuất hiện trước mắt mọi người.
Chỉ cần nhìn màu sắc thức ăn đã thấy không tồi chút nào.
Phó Yểu hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp. Sau khi nuốt xuống một hồi lâu sau nàng mới nói: “Ta nhớ món ăn nổi tiếng nhất của tiệm rượu Thái An trong thành Dương Châu là thịt kho ngũ hoa. Món này ngươi nấu rất khá, vậy mà ta có thể cảm nhận được hương vị thức ăn của đầu bếp bọn họ năm xưa. Thật là hoài niệm, đã lâu rồi ta không nếm được hương vị mỹ diệu như vậy.”
Phó Yểu nhanh chóng càn quét sạch thức ăn ở trên bàn dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy người trong tửu lâu, xong xuôi liền ký nợ rồi rời đi.
Mà vật thế chấp nàng để lại, chính là một miếng ngọc bội.
Cho đến tận khi khách nhân rời đi, chưởng quầy mới cầm ngọc bội kia lật lên lật xuống xem xét.
Đầu bếp ở bên cạnh có chút lo lắng, hắn không hiểu biết nhiều về các loại đồ quý, nhưng có thể cảm giác được ngọc này rất tốt: “Thứ này sợ rằng có giá trị xa xỉ.”
“Ừm.” Chưởng quầy là một người tâm tư nhạy bén, nàng suy nghĩ một chút, sau đó đem ngọc bội treo ở bên hông.
“Sao nàng lại mang lên?” Đầu bếp hỏi với vẻ tò mò.
“Ta mua không nổi, chẳng lẽ còn không thể mượn của người ta mang một chút?” Chưởng quầy nói như thế, nhưng nàng lại không nói nguyên nhân thật sự cho chồng mình nghe.
Vị khách này không chỉ hỏi về việc có người nào tới tìm tung tích của vị quý nữ trong kinh hay không, cuối cùng còn để lại một miếng ngọc bội giá trị vượt xa tiền cơm.
Nàng cân nhắc một chút, sợ rằng vị khách này cố ý làm như vậy.
Nàng cứ mang miếng ngọc bội này lên trước, nhỡ đâu đến lúc đó thật sự có người tìm tới thì tính sau……
“Đồ vật quý như vậy, không phải là ta sợ nàng đánh mất hoặc bị trộm sao?” Đầu bếp nói xong lại gãi đầu: “Được rồi, nàng thích là được. Vài hôm nữa ta cũng sẽ đi mua cho nàng một miếng.”
Nghe trượng phu nói như vậy, chưởng quầy lập tức vui vẻ, sau đó lại nói: “Vẫn là thôi đi, mua những thứ hoa hòe loè loẹt này có ích lợi gì. Đại Lang sắp đi thi đến nơi rồi, cũng phải chuẩn bị không ít bạc, đây là chuyện lớn. Chờ sau này Đại Lang có tiền đồ, chàng mua cho ta cũng không muộn.”
Không đề cập tới tình cảm của vợ chồng Dương thị tốt như thế nào, Phó Yểu ở bên này ước hẹn ngày mai sẽ tới, ngày hôm sau quả nhiên không nuốt lời.
Thời gian và địa điểm vẫn như cũ, Dương đầu bếp bưng một nồi đất nóng hầm hập tới trước mặt nàng, sau đó lên tiếng giới thiệu: “Đây là món sở trường của ta.”
Song song với việc mở nắp nồi của chưởng quầy, hương khí nóng hôi hổi cũng lập tức bay ra, một bát thịt kho tàu đỏ hồng, béo ngậy xuất hiện trước mắt mọi người.
Chỉ cần nhìn màu sắc thức ăn đã thấy không tồi chút nào.
Phó Yểu hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp. Sau khi nuốt xuống một hồi lâu sau nàng mới nói: “Ta nhớ món ăn nổi tiếng nhất của tiệm rượu Thái An trong thành Dương Châu là thịt kho ngũ hoa. Món này ngươi nấu rất khá, vậy mà ta có thể cảm nhận được hương vị thức ăn của đầu bếp bọn họ năm xưa. Thật là hoài niệm, đã lâu rồi ta không nếm được hương vị mỹ diệu như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.