Chương 1: Câu Chuyện Domino
Thanh Phù Tán Nhân
18/08/2024
“Tang Tước, bố tớ lại nhốt tớ ở nhà rồi. Ông ấy vừa ra ngoài đấy, chìa khóa vẫn còn ở chỗ cũ nên cậu đến giúp tớ được không?”
“Được rồi, tớ qua ngay!”
Một đêm ngày hè, hiện tại chỉ mới hơn 11 giờ. Tang Tước mặc một bộ đồ thể thao màu đen rộng rãi, buộc tóc đuôi ngựa cao thật đơn giản, cô nói gì đó với mẹ rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Tối qua trời vừa mưa, không khí ở thị trấn nhỏ dưới chân núi khá ẩm ướt, lạnh lẽo, trên đường thì không có người và cũng rất ít xe cộ.
Đợi xe buýt bên đường, Tang Tước ngẩng đầu nhìn trời, tin tức nói tối nay sẽ có hiện tượng trăng máu, trên các trang mạng Internet có đủ loại dự đoán quái đản.
Đáng tiếc, bầu trời bây giờ rất u ám, cô chẳng thấy được gì cả.
Cuối cùng cũng gọi được một chiếc taxi, Tang Tước mở cửa, cô ngồi xuống ghế sau bên phải, sau đó lại địa chỉ cho tài xế.
Chiếc xe khởi động chậm rãi và bắt đầu đi về nơi cô nói.
“Có cần tớ mang đồ ăn tới không?”
Tang Tước gửi tin nhắn cho Tần Lục bởi vì trước đó cô gọi bên kia không có tiếng.
Tần Lộ gửi tin nhắn nói rằng điện thoại của cô ấy bị bố quăng rớt hỏng rồi, màn hình cũng nát nhưng miễn cưỡng vẫn dùng tạm được.
Tần Lộ là bạn cùng lớp của Tang Tước, thành tích học tập của cô vẫn rất luôn xuất sắc nhất. Tang Tước cũng biết rất rõ hoàn cảnh gia đình cô.
Mẹ của Tần Lộ không ly hôn được nên bỏ đi, cha cô ấy là một kẻ nghiện rượu, ổng thường đánh Tần Lộ khi say, cũng thường nhốt cô ấy ở nhà vì sợ Tần Lộ sẽ bỏ đi giống mẹ cô ấy.
Bây giờ là đầu tháng 8, trong kỳ nghỉ hè vừa rồi nhóm lớp có tổ chức tụ họp, nhưng Tần Lộ không tới được.
“Không, tớ không đói!”
“Thu dọn đồ đạc đi, tối nay chúng ta đến khách sạn rồi mai gặp hiệu trường tìm cách sau, cứ như vậy mãi cũng không được.”
Tin nhắn gửi đi, tần Lộ không trả lời.
Tang Tước vẫn luôn khuyên Tần Lộ báo công an, nhưng mà Tần Lộ không chịu, cô ấy muốn chịu đựng đến khi đủ tuổi, đến khi thi đại học xong.
Taxi chạy trên con đường trống vắng không bóng người, Tang Tước buông điện thoại nhìn về cửa sổ, ánh đèn neon trong thành phố lòe loẹt, mang cho người ta có một chút cảm giác cổ kính của những năm 1980.
Bên ngoài yên tĩnh không người, trong xe không khí lạnh lẽo vô cùng.
Leng keng ~
Có tin nhắn mới được gửi đến, Tang Tước tưởng là Tần Lộ, cô vừa mở lên thì không khỏi sửng sốt.
Câu chuyện Domino? Cô tham gia vào nhóm này từ khi nào vậy? Ngay lúc định xóa đi thì một tin nhắn mới xuất hiện trong nhóm.
[Câu chuyện gõ cửa nửa đêm lần trước mà tôi kể có vẻ khiến bạn sợ nhỉ? Hôm nay tôi sẽ kể một câu chuyện về chiếc taxi lúc nửa đêm ít đáng sợ hơn nhé.]
Tang Tước cau mày, cô liếc mắt lên hàng ghế trên.
[Câu chuyện bắt đầu tự việc một bạn học simh cấp 3 bắt taxi đến nhà bạn vào ban đêm. Đó là một buổi tối bình thường, một chiếc taxi bình thường, nhưng bạn học sinh cấp 3 đó không hề biết...]
[Trong cốp xe taxi... có giấu một thi thể!]
Tang Tước như ngừng thở, nhìn lên kính chiếu hậu ở hàng ghế tài xế, vô tình lại chạm mắt với vị tài xế trung niên mập mập kia, hắn có vẻ hoảng loạn tránh đi.]
[... Xác chết đó là một thiếu nữ giống như bạn học sinh cấp 3 kia, chết vì...]
Điện thoại di động đột nhiên tắt màn hình, tim Tang Tước như thắt lại, cô vội vàng mở điện thoại, vậy mà lịch sử trò chuyện khi nào đã biến mất rồi, thanh tìm kiếm cũng không tìm được gì.
Tang Tước sợ hãi, cô cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm xuống rất nhanh mà không rõ nguyên nhân, tóc gáy cô dựng đứng.
Cô sờ vào túi quần theo bản năng, buổi tối ra ngoài một mình cô đều mang theo con dao gọt hoa quả để phòng thân.
Tầm mắt Tang Tước không nhịn được nhìn phía sau xe, rồi lại nhìn một lượt khắp nơi trong xe, cô cầm điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát.
Bên trong xe rõ ràng đã được lau chùi gần đây, nó quá sạch sẽ. Mùi dầu thơm rất nồng, lúc đầu cũng không có cảm giác gì nhiều, bây giờ lại thấy rất choáng đầu.
Tang Tước ngừng thở, cô mở âm thanh của một video ngắn to lên, giả vờ như mình đang thư giãn nhưng thật ra cô đã cài tin nhắn báo cảnh sát và sẵn sàng gửi đi bất cứ lúc nào.
“Chú tài xê, trong xe có hơi ngột ngạt, chú mở cửa sổ được không ạ?”
Tài xế nhìn Tang Tước qua gương chiếu hậu, hắn dừng lại vài giây rồi bấm cửa sổ phía sau hé ra một ít, vừa đủ một khoảng khiến cô ấy không thể nhảy ra ngoài, cùng lắm là đưa tay ra hóng gió, vì sao không mở ra hết?
Mùi bùn đất sau cơn mưa ùa vào, Tang Tước bình tĩnh không thể hiện gì nhiều, cô cầm điện thoại di động giả vờ lướt video, thật ra toàn bộ tâm trí cô bây giờ đang rất đề phòng hắn.
Đường đi vốn không quá mười phút nay lại lâu vô cùng, trong lòng Tang Tước suy nghĩ vô số cách đối phó cho tình huống ngoài ý muốn.
Cuối cùng taxi dừng ngoài ngõ.
Tiếng ê a buồn bã vang lên, cùng với đó là nhưng tiếng kêu lúc thấp lúc cao khiến người ta dựng tóc gáy.
Một sân rạp được dựng ở trước lối vào mờ ảo, tiền giấy tung bat, vòng hoa và cơ giấy treo khắp nơi, một nhóm người đang đội tang.
Tang Tước cảm thấy nhẹ nhõm, cô thấy may mắn khi đã đến chỗ đông người.
“Bao nhiêu vậy chú.”
“8 tệ.”
Tang Tước quét mã rồi nhanh chóng xuống xe, vội vàng chạy về rạp đám ma, hòa vào đám người mặc đồ tang làm như mình với họ là người thân.
Chờ Tang Tước quay đầu nhìn lại thì taxi vẫn còn ngay đó, cảm giác như có đôi mắt đang nhìn trộm từ trong xe, suy nghĩ, lưỡng lự,...
Mười giây như vậy trôi qua, chiếc taxi cuối cùng cũng bắt đầu rời khỏi.
Tang Tước thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tần Lộ.
“Tớ đang ở chỗ cậu.”
Tang Tước đi qua đám tang rồi bước vào, tiếng ồn đã ở rất xa, có vẻ hôm nay mọi người đều tập trung ở đó. Mấy căn nhà hai bên đường đóng cửa kín mít, rất tối và yên tĩnh.
Trên mấy cột đèn rải rác hình quảng cáo phòng khám giành cho nam, ánh sáng cứ nhấp nháy nhấp nháy.
Cô đến đây mấy lần rồi, chưa có ai chịu sửa nó cả.
Tang Tước tìm thấy nhà của Tần Lộ, căn nhà có cảnh cổng màu đỏ đã rỉ sét, bong tróc sơn. Gió lạnh thổi đến dây thường xuân bên ngoài bức tường, đột nhiên, một con mèo nhảy tới. Tang Tước giật mình.
Tìm chìa khóa dưới chậu cây như thường ngày, cô mở khóa rồi đẩy một khe nhỏ sau đó lẻn vào.
Vào cổng là một cái sân. Mặt đất quanh năm phủ một lớp vết đen đỏ, khiến chân bị dính vào khi giẫm phải. Trong góc rất nhiều rác thải chất đống, ruồi bay tùm lum, không khí tràn ngập mùi rác đã lâu ngày để lại.
Sân trong tối đen như mực, chỉ có căn nhà nhỏ bên phải dãy nhà gỗ có chút ánh sáng từ cửa sổ.
“Tần Lộ——“
Tang Tước gọi một tiếng, nhìn thấy ngoài cửa sổ có một bóng người vụt qua.
Tang Tước bước nhanh đến cửa nhà. Quả nhiên, có một thanh thép cong được nhét vào chốt cửa. Cô rút thanh thép ra và mở cửa.
Mùi thối xộc thẳng vào mặt, da đầu Tang Tước tê dại, hai mắt cô trợn trừng vì kinh ngạc.
Trên giường là một thi thể đã chết từ lâu!
Cái xác đã trương lên và thối rữa, nước và máu của xác chết thấm vào những bức tường ẩm ướt bong tróc, để lại những đường vân kỳ lạ như những thân cây.
Trong đám ruồi, những đường hình cây đó giống như những mạch máu, quằn quại co rút.
Thi thể đang cầm một chiếc điện thoại di động bị vỡ màn hình. Trên bàn làm việc cạnh cửa sổ, ánh đèn bàn đột nhiên nhấp nháy.
Tang Tước toát mồ hôi lạnh, phản ứng sinh lý ào tới, cô che miệng gần như sắp nôn mửa ra.
Ding dong~
Điện thoại reo, nhóm ‘Câu chuyện Domino’ lại xuất hiện!
[... Nữ sinh trung học cảnh giác, không làm bất cứ điều gì không cần thiết để kích hoạt cái chết, cô ra khỏi taxi một cách suôn sẻ, tuy nhiên, khi đến nhà bạn cùng lớp, cô phát hiện ra bạn cùng lớp đã chết trên giường một cách kỳ lạ.]
[Vậy, người vừa nhắn tin cho bạn học sinh trung học là ai?]
Tin nhắn trên điện thoại làm cô sởn tóc gáy, một bầu không khí lạnh truyền đến, cô nắm chặt chiếc bùa hộ mệnh trên ngực rồi quay đi, tay run run gọi cảnh sát.
Trước khi cuộc gọi báo cảnh sát được thực hiện, một tin nhắn từ Tần Lộ hiện lên trên điện thoại.
“Cậu đi đâu vậy? Không phải cậu nói muốn đi cùng tớ sao?”
Đôi cánh tay thối rữa từ trong bóng tối vươn ra, bám vào khắp nơi trên người Tang Tước. Ruồi bay tứ tung, một mạng lưới máu khổng lồ như cây lan ra từ dưới chân.
Một luồng lạnh thấu xương lập tức bao trùm toàn thân, lạnh lẽo hôi thối, nó nhẹ nhàng thì thầm vào tai Tang Tước.
“Ở lại... đừng đi mà.”
Bang!
Điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ như mạng nhện.
Mây đen tan đi, vầng trăng tròn đẫm máu treo cao trên bầu trời...
“Được rồi, tớ qua ngay!”
Một đêm ngày hè, hiện tại chỉ mới hơn 11 giờ. Tang Tước mặc một bộ đồ thể thao màu đen rộng rãi, buộc tóc đuôi ngựa cao thật đơn giản, cô nói gì đó với mẹ rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Tối qua trời vừa mưa, không khí ở thị trấn nhỏ dưới chân núi khá ẩm ướt, lạnh lẽo, trên đường thì không có người và cũng rất ít xe cộ.
Đợi xe buýt bên đường, Tang Tước ngẩng đầu nhìn trời, tin tức nói tối nay sẽ có hiện tượng trăng máu, trên các trang mạng Internet có đủ loại dự đoán quái đản.
Đáng tiếc, bầu trời bây giờ rất u ám, cô chẳng thấy được gì cả.
Cuối cùng cũng gọi được một chiếc taxi, Tang Tước mở cửa, cô ngồi xuống ghế sau bên phải, sau đó lại địa chỉ cho tài xế.
Chiếc xe khởi động chậm rãi và bắt đầu đi về nơi cô nói.
“Có cần tớ mang đồ ăn tới không?”
Tang Tước gửi tin nhắn cho Tần Lục bởi vì trước đó cô gọi bên kia không có tiếng.
Tần Lộ gửi tin nhắn nói rằng điện thoại của cô ấy bị bố quăng rớt hỏng rồi, màn hình cũng nát nhưng miễn cưỡng vẫn dùng tạm được.
Tần Lộ là bạn cùng lớp của Tang Tước, thành tích học tập của cô vẫn rất luôn xuất sắc nhất. Tang Tước cũng biết rất rõ hoàn cảnh gia đình cô.
Mẹ của Tần Lộ không ly hôn được nên bỏ đi, cha cô ấy là một kẻ nghiện rượu, ổng thường đánh Tần Lộ khi say, cũng thường nhốt cô ấy ở nhà vì sợ Tần Lộ sẽ bỏ đi giống mẹ cô ấy.
Bây giờ là đầu tháng 8, trong kỳ nghỉ hè vừa rồi nhóm lớp có tổ chức tụ họp, nhưng Tần Lộ không tới được.
“Không, tớ không đói!”
“Thu dọn đồ đạc đi, tối nay chúng ta đến khách sạn rồi mai gặp hiệu trường tìm cách sau, cứ như vậy mãi cũng không được.”
Tin nhắn gửi đi, tần Lộ không trả lời.
Tang Tước vẫn luôn khuyên Tần Lộ báo công an, nhưng mà Tần Lộ không chịu, cô ấy muốn chịu đựng đến khi đủ tuổi, đến khi thi đại học xong.
Taxi chạy trên con đường trống vắng không bóng người, Tang Tước buông điện thoại nhìn về cửa sổ, ánh đèn neon trong thành phố lòe loẹt, mang cho người ta có một chút cảm giác cổ kính của những năm 1980.
Bên ngoài yên tĩnh không người, trong xe không khí lạnh lẽo vô cùng.
Leng keng ~
Có tin nhắn mới được gửi đến, Tang Tước tưởng là Tần Lộ, cô vừa mở lên thì không khỏi sửng sốt.
Câu chuyện Domino? Cô tham gia vào nhóm này từ khi nào vậy? Ngay lúc định xóa đi thì một tin nhắn mới xuất hiện trong nhóm.
[Câu chuyện gõ cửa nửa đêm lần trước mà tôi kể có vẻ khiến bạn sợ nhỉ? Hôm nay tôi sẽ kể một câu chuyện về chiếc taxi lúc nửa đêm ít đáng sợ hơn nhé.]
Tang Tước cau mày, cô liếc mắt lên hàng ghế trên.
[Câu chuyện bắt đầu tự việc một bạn học simh cấp 3 bắt taxi đến nhà bạn vào ban đêm. Đó là một buổi tối bình thường, một chiếc taxi bình thường, nhưng bạn học sinh cấp 3 đó không hề biết...]
[Trong cốp xe taxi... có giấu một thi thể!]
Tang Tước như ngừng thở, nhìn lên kính chiếu hậu ở hàng ghế tài xế, vô tình lại chạm mắt với vị tài xế trung niên mập mập kia, hắn có vẻ hoảng loạn tránh đi.]
[... Xác chết đó là một thiếu nữ giống như bạn học sinh cấp 3 kia, chết vì...]
Điện thoại di động đột nhiên tắt màn hình, tim Tang Tước như thắt lại, cô vội vàng mở điện thoại, vậy mà lịch sử trò chuyện khi nào đã biến mất rồi, thanh tìm kiếm cũng không tìm được gì.
Tang Tước sợ hãi, cô cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm xuống rất nhanh mà không rõ nguyên nhân, tóc gáy cô dựng đứng.
Cô sờ vào túi quần theo bản năng, buổi tối ra ngoài một mình cô đều mang theo con dao gọt hoa quả để phòng thân.
Tầm mắt Tang Tước không nhịn được nhìn phía sau xe, rồi lại nhìn một lượt khắp nơi trong xe, cô cầm điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát.
Bên trong xe rõ ràng đã được lau chùi gần đây, nó quá sạch sẽ. Mùi dầu thơm rất nồng, lúc đầu cũng không có cảm giác gì nhiều, bây giờ lại thấy rất choáng đầu.
Tang Tước ngừng thở, cô mở âm thanh của một video ngắn to lên, giả vờ như mình đang thư giãn nhưng thật ra cô đã cài tin nhắn báo cảnh sát và sẵn sàng gửi đi bất cứ lúc nào.
“Chú tài xê, trong xe có hơi ngột ngạt, chú mở cửa sổ được không ạ?”
Tài xế nhìn Tang Tước qua gương chiếu hậu, hắn dừng lại vài giây rồi bấm cửa sổ phía sau hé ra một ít, vừa đủ một khoảng khiến cô ấy không thể nhảy ra ngoài, cùng lắm là đưa tay ra hóng gió, vì sao không mở ra hết?
Mùi bùn đất sau cơn mưa ùa vào, Tang Tước bình tĩnh không thể hiện gì nhiều, cô cầm điện thoại di động giả vờ lướt video, thật ra toàn bộ tâm trí cô bây giờ đang rất đề phòng hắn.
Đường đi vốn không quá mười phút nay lại lâu vô cùng, trong lòng Tang Tước suy nghĩ vô số cách đối phó cho tình huống ngoài ý muốn.
Cuối cùng taxi dừng ngoài ngõ.
Tiếng ê a buồn bã vang lên, cùng với đó là nhưng tiếng kêu lúc thấp lúc cao khiến người ta dựng tóc gáy.
Một sân rạp được dựng ở trước lối vào mờ ảo, tiền giấy tung bat, vòng hoa và cơ giấy treo khắp nơi, một nhóm người đang đội tang.
Tang Tước cảm thấy nhẹ nhõm, cô thấy may mắn khi đã đến chỗ đông người.
“Bao nhiêu vậy chú.”
“8 tệ.”
Tang Tước quét mã rồi nhanh chóng xuống xe, vội vàng chạy về rạp đám ma, hòa vào đám người mặc đồ tang làm như mình với họ là người thân.
Chờ Tang Tước quay đầu nhìn lại thì taxi vẫn còn ngay đó, cảm giác như có đôi mắt đang nhìn trộm từ trong xe, suy nghĩ, lưỡng lự,...
Mười giây như vậy trôi qua, chiếc taxi cuối cùng cũng bắt đầu rời khỏi.
Tang Tước thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tần Lộ.
“Tớ đang ở chỗ cậu.”
Tang Tước đi qua đám tang rồi bước vào, tiếng ồn đã ở rất xa, có vẻ hôm nay mọi người đều tập trung ở đó. Mấy căn nhà hai bên đường đóng cửa kín mít, rất tối và yên tĩnh.
Trên mấy cột đèn rải rác hình quảng cáo phòng khám giành cho nam, ánh sáng cứ nhấp nháy nhấp nháy.
Cô đến đây mấy lần rồi, chưa có ai chịu sửa nó cả.
Tang Tước tìm thấy nhà của Tần Lộ, căn nhà có cảnh cổng màu đỏ đã rỉ sét, bong tróc sơn. Gió lạnh thổi đến dây thường xuân bên ngoài bức tường, đột nhiên, một con mèo nhảy tới. Tang Tước giật mình.
Tìm chìa khóa dưới chậu cây như thường ngày, cô mở khóa rồi đẩy một khe nhỏ sau đó lẻn vào.
Vào cổng là một cái sân. Mặt đất quanh năm phủ một lớp vết đen đỏ, khiến chân bị dính vào khi giẫm phải. Trong góc rất nhiều rác thải chất đống, ruồi bay tùm lum, không khí tràn ngập mùi rác đã lâu ngày để lại.
Sân trong tối đen như mực, chỉ có căn nhà nhỏ bên phải dãy nhà gỗ có chút ánh sáng từ cửa sổ.
“Tần Lộ——“
Tang Tước gọi một tiếng, nhìn thấy ngoài cửa sổ có một bóng người vụt qua.
Tang Tước bước nhanh đến cửa nhà. Quả nhiên, có một thanh thép cong được nhét vào chốt cửa. Cô rút thanh thép ra và mở cửa.
Mùi thối xộc thẳng vào mặt, da đầu Tang Tước tê dại, hai mắt cô trợn trừng vì kinh ngạc.
Trên giường là một thi thể đã chết từ lâu!
Cái xác đã trương lên và thối rữa, nước và máu của xác chết thấm vào những bức tường ẩm ướt bong tróc, để lại những đường vân kỳ lạ như những thân cây.
Trong đám ruồi, những đường hình cây đó giống như những mạch máu, quằn quại co rút.
Thi thể đang cầm một chiếc điện thoại di động bị vỡ màn hình. Trên bàn làm việc cạnh cửa sổ, ánh đèn bàn đột nhiên nhấp nháy.
Tang Tước toát mồ hôi lạnh, phản ứng sinh lý ào tới, cô che miệng gần như sắp nôn mửa ra.
Ding dong~
Điện thoại reo, nhóm ‘Câu chuyện Domino’ lại xuất hiện!
[... Nữ sinh trung học cảnh giác, không làm bất cứ điều gì không cần thiết để kích hoạt cái chết, cô ra khỏi taxi một cách suôn sẻ, tuy nhiên, khi đến nhà bạn cùng lớp, cô phát hiện ra bạn cùng lớp đã chết trên giường một cách kỳ lạ.]
[Vậy, người vừa nhắn tin cho bạn học sinh trung học là ai?]
Tin nhắn trên điện thoại làm cô sởn tóc gáy, một bầu không khí lạnh truyền đến, cô nắm chặt chiếc bùa hộ mệnh trên ngực rồi quay đi, tay run run gọi cảnh sát.
Trước khi cuộc gọi báo cảnh sát được thực hiện, một tin nhắn từ Tần Lộ hiện lên trên điện thoại.
“Cậu đi đâu vậy? Không phải cậu nói muốn đi cùng tớ sao?”
Đôi cánh tay thối rữa từ trong bóng tối vươn ra, bám vào khắp nơi trên người Tang Tước. Ruồi bay tứ tung, một mạng lưới máu khổng lồ như cây lan ra từ dưới chân.
Một luồng lạnh thấu xương lập tức bao trùm toàn thân, lạnh lẽo hôi thối, nó nhẹ nhàng thì thầm vào tai Tang Tước.
“Ở lại... đừng đi mà.”
Bang!
Điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ như mạng nhện.
Mây đen tan đi, vầng trăng tròn đẫm máu treo cao trên bầu trời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.