Chương 5: Về Nhà
Thanh Phù Tán Nhân
22/08/2024
Đau đầu, choáng váng, vô lực!
Sau khi Tang Tước tỉnh lại, cô đã nôn mửa một trận, toàn thân mềm nhũn, toát mồ hôi, kiệt sức.
Cảm giác này còn mệt mỏi và khó chịu hơn cả khi cô chạy xong marathon, cô không còn chút sức lực nào, đặc biệt là đầu đau như bị ai đó dùng đục đào bới.
Sau khi hít thở vài hơi, Tang Tước ấn đầu nhìn xung quanh, cô sửng sốt.
“Vậy mà trở về rồi!”
Vẫn là nhà của Tần Lộ, vẫn là cái sân tối tăm bẩn thỉu, ruồi bu khắp nơi. Tang Tước cẩn thận kiểm tra khắp nơi, nó vẫn như vậy.
Vừa nhấc cổ tay lên, chiếc vòng tay thể thao bị trục trặc trước đó đã trở lại bình thường. Bây giờ đã là một giờ rưỡi sáng.
Sờ đồ vật trong túi, vừa lấy ra cô đã thấy là túi tiền, quyển sách bìa trắng trên người Minh Chương mà cô đã cướp.
Trải qua vừa rồi không phải là mơ, cũng không phải giả!
Đầu óc Tang Tước trống rỗng trong giây lát, sau đó cô xòe tay phải ra. Đồng xu và sợi dây đỏ đã biến mất, nhưng trên lòng bàn tay vẫn còn dấu vết mờ nhạt, trong đó có hình dáng của đồng tiền.
Kéo tay áo lên, dấu tay xanh đen trên cổ tay cô đã biến mất.
Lau vết máu dưới mắt, Tang Tước lảo đảo đi tới phòng Tần Lộ nhìn xem, thi thể vẫn còn đó, nhưng bầu không khí lạnh lẽo trong sân đã nhẹ đi rất nhiều.
Cô nhặt chiếc điện thoại di động của mình từ dưới đất lên. Màn hình bị vỡ nhưng vẫn sử dụng được.
Tang Tước run run gọi cảnh sát, rời sân đợi bên ngoài.
Ngồi trên bậc thềm ngoài cửa, mắt vẫn còn cay cay, khiến tầm nhìn có chút mờ mịt, cô đưa tay lên xoa, chợt nhìn thấy một bà già tóc bạc xuất hiện ở cửa nhà bên kia đường.
Khi cô bỏ tay xuống, ở đó không còn ai, chỉ có ánh đèn đường nhấp nháy.
Ổ khóa trên cửa đã hoen gỉ, như thể đã nhiều năm không ai ở.
Tang Tước không dám suy nghĩ quá nhiều, cô cố ý ngăn mình suy nghĩ quá nhiều, bởi vì cô vẫn không thể kìm nén nỗi sợ hãi khi nghĩ đến sự tồn tại của ác linh.
Cảnh sát đến rất nhanh, Tang Tước cũng bị đưa về đồn cảnh sát, cô dành cả ngày để ghi chép.
Tang Tước chưa đủ tuổi, chỉ mới 16, cô cũng đã báo cảnh sát về tình trạng khuyết tật của mẹ mình nên mẹ cô ấy không cần mời đến để điều tra. Chỉ mười giáo viên chủ nhiệm đến trình diện, Tần Lộ ở đây không có người thân nào khác nên chỉ có thể tìm chủ nhiệm lớp.
Tần Lộ không phải chết đêm qua, Tang Tước có bằng chứng ngoại phạm, cô cũng có hồ sơ giám sát từ khi rời khỏi nhà đến trước ngõ của nhà Tần lộ.
Điều đáng nghi ngờ duy nhất là 12 giờ cô đã vào nhà Tần Lộ nhưng hơn một giờ sau cô mới gọi cảnh sát.
Tang Tước nói lúc đó cô ấy đã ngất đi vì sợ hãi, trông sắc mặt cô ấy xanh xao, tình trạng thực sự không tốt lắm nên không ai nghi ngờ điều này.
Từ sáng sớm mãi đến chạng vạng, Tang Tước mới được nữ cảnh sát tên Ngải Tỉnh đưa ra khỏi đồn cảnh sát, chủ nhiệm lớp vẫn muốn ở lại tiếp tục xử lý những việc sau.
“Bạn học Tang Tước, hôm nay cảm ơn sự hợp tác của em, cũng xin chia buồn cùng em nhé. Chúng tôi nhất định sẽ bắt được kẻ sát hại bạn cùng lớp của em và nhanh chóng tìm thấy cha cô ấy. Có thể không phải cha cô ấy đã làm ,chuyện này đừng vội kết luận, mọi chuyện đều phải dựa trên bằng chứng.”
Tang Tước không nói gì, nắm chặt tay, nếu không phải con cầm thú đó thì còn có thể là ai?
“Ngoài ra, chúng tôi sẽ xem xét kĩ càng điện thoại di động của Tần Lộ. Những tin nhắn mà em đề cập sẽ phải có lời giải thích khoa học. Em cũng đừng tin những mê tín dị đoan đó.”
Tang Tước rầu rĩ gật đầu, tất cả tin nhắn Tần Lộ gửi đến điện thoại của cô đều biến mất. Cảnh sát nói điện thoại của Tần Lộ đã bị hỏng ngay từ ngày cô qua đời và không thể gửi tin nhắn được.
Còn có nhóm kể chuyện biến mất không để lại dấu vết gì.
“Sĩ quan Ngải, còn có chuyện taxi, xin hãy điều tra rõ ràng.”
Tang Tước rất quan tâm đến chuyện này, ban đầu cô định báo cảnh sát chiếc taxi và nhóm kể chuyện nhưng nóng lòng tìm Tần Lộ nên để ra sau, nhưng cô không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy và phải trì hoãn đến tận bây giờ.
Ngải Tĩnh gật đầu, "Ừ, có tin tức thì tôi sẽ thông báo cho giáo viên chủ nhiệm lớp của em. Trước khi khai giảng, cố gắng đừng chạy lung tung. Nếu có phát hiện mới, chúng tôi cũng sẽ tìm em quay lại để hỗ trợ điều tra. Trở về, tốt nhất nên nói với mẹ em về những gì đã xảy ra ngày hôm nay.”
“Được.”
Ngải Tĩnh quan sát theo Tang Tước đang bắt taxi rời đi, nụ cười dần nhạt đi, lông mày nhíu lại.
Đối với chiếc taxi mà Tang Tước đề cập, nó có tồn tại. Nó đã rời thành phố vào đêm qua. Nơi ở của người lái xe gắn liền với vụ mất tích gần đây của một nữ sinh trung học. Họ đang nỗ lực truy tìm nó. .
Tuy nhiên, vụ án chưa bao giờ được công bố rộng rãi, làm sao cô có thể biết được?
*
Khi taxi lái về nhà, Tang Tước thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể về nhà.
Chuyện xảy ra với Tần Lộ khiến cô rất đau lòng, nhưng giờ cô chỉ có thể đợi cảnh sát bắt được hung thủ thôi.
Sau đó, cô sẽ trả tiền giúp Tần Lộ lo liệu tang lễ. Đây là điều duy nhất cô có thể làm cho Tần Lộ.
Tang Tước cố gắng tỉnh táo, tựa đầu vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi về đến nhà cô phải ăn uống đầy đủ và ngủ một giấc thì cô mới có sức suy nghĩ về tất cả những điều kỳ lạ đêm qua, đồng thời kiểm tra quyển sách và túi tiền lấy từ Minh Chương.
Sau khi niệm chú văn hai lần, cô dường như bị rút cạn kiệt toàn bộ tinh thần và sức lực, vô cùng buồn ngủ, trong khi viết ghi chép, cô đã ăn ba hộp cơm trưa trong một hơi và uống rất nhiều cà phê để tỉnh táo.
Ánh sáng của hoàng hôn dần biến mất sau dãy núi xa, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Một cơn gió lạnh thổi vào người cô, Tang Tước xoa xoa cánh tay, cô chợt cảm thấy có gì đó không ổn, không phải gió lạnh thổi từ cửa sổ mà từ trong xe, bên cạnh cô.
Tang Tước giật mình, ngồi dậy quay người lại.
Cô nhìn thấy một chàng trai bị mất nửa đầu, mặt đầy máu, mặc bộ vest dính máu, ngồi cạnh cô với chiếc cặp rách nát trên tay.
Cảm giác ớn lạnh từ sau lưng truyền đến đỉnh đầu, Tang Tước toàn thân tê dại.
Nhận thức được ánh mắt kinh hoàng của Tang Tước, người đàn ông mặc vest đầy máu từ từ quay đầu lại và phát ra một giọng nói khàn khàn đến kinh hoàng.
“Ngươi... có thể thấy...”
Tang Tước ngừng thở, lập tức nhìn xuyên qua người đàn ông mặc vest và nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Đáng tiếc nhà hàng lẩu đó không mở cửa, bỏ đi.”
Tang Tước lẩm bẩm, tựa người vào ghế, quay đầu lại giả vờ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài xe hơi.
Người đàn ông mặc vest từ từ tiến lại gần, khuôn mặt méo mó và biến dạng gần như đập vào mặt Tang Tước. Mùi máu nồng nặc khiến cô phải siết chặt tay thành nắm đấm.
Với vẻ mặt bình thường, cô nhìn qua gương chiếu hậu và vờ như mình là người duy nhất ngồi ở hàng ghế sau.
Cổ họng Tang Tước nghẹn lại, cố ép mình chậm rãi ngân nga một bản nhạc pop.
Bang!
Một nửa bộ não của người mặc vest rơi vào lòng Tang Tước.
! ! !
Quần cô mặc vào mùa hè rất mỏng, Tang Tước thậm chí có thể cảm nhận được sự trơn trượt và nhớp nháp, còn có cảm giác hơi co giật ở nửa cái não đó.
Òm ọp ~ òm óp ~
“Ngươi...có thể thấy…”
“…………”
May mắn nơi cô đến cách đó không xa, ngân nga một bài hát, chiếc taxi dừng lại trước cửa khu dân cư mà Tang Tước.
Tang Tước lấy chiếc điện thoại bị vỡ màn hình ra trả tiền với vẻ mặt "bình tĩnh", bước ra khỏi xe, liếc mắt nhìn thấy chiếc taxi đang rời đi, người đàn ông mặc vest đó không có đi theo.
Lúc này tim Tang Tước dồn dập đập loạn xạ, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp.
Cô nhấc điện thoại lên định gọi cảnh sát nhưng rồi chợt khựng lại, cảnh sát vừa bảo cô đừng tin vào mê tín, vừa trở về liền lại gọi cảnh sát để báo mình gặp phải thứ gì đó ô uế?
Bắt đầu từ nhà Tần Lộ, cô liền biết thế giới của mình cũng có ác linh, tà ma, chỉ là không có nhiều như thế giới kia, mới ngắn ngủn một ngày mà đã gặp hai lần.
Nhưng mà trước đó cô đâu có nhìn thấy, sao bây giờ lại thấy rồi?
Cô rất nghi hoặc, vừa rồi nếu người đàn ông kia phát hiện cô có thể thấy hắn, có khi nào hắn sẽ lấy mạng cô ngay lập tức không?
Trọng điểm là, bây giờ cô ấy không có thủ đoạn gì để đối phó với ác linh cả, đồng xu cổ đã biến mất rồi!
Tang Tước đứng trước của tiểu khi hồi tưởng, mây đen che kín ánh trắng, chân núi thành phố giống như bị một bóng ma khổng lồ bao phủ, trầm lặng, ướt át, tràn ngập hương vị đáng sợ.
Trong đám người đi đường, luôn có một bóng dáng mông lung chợt lóe rồi biến mất.
Trái tim Tang Tước co chặt, cô cắm đầu bước nhanh về nhà.
Gần một đêm, thành phố an nhàn nay không còn như vậy nữa, dưới màn đêm yên tĩnh, không biết làm sao lại xuất hiện rất nhiều ác linh mà cô chưa thấy bao giờ.
Nếu có mấy lá bùa trừ tà của Minh Chương thì tốt rồi, ít nhất có thể đảm bảo an toàn của mẹ.
Còn có sư phụ của Minh Chương, liệu thủ đoạn của hắn có lợi hại hơn không?
Chân cẳng của mẹ không tiện, nhà Tang Tước ở tầng một, cô trực tiếp từ cửa sau vườn hoa vào nhà, trong phòng chỉ mở một bóng đèn, một không gian mờ mịt.
Đổi giày khác, Tang Tước sợ mang trên người đồ vật không sạch sẽ, cô liền đem quần áo trên người ném ra một cái chậu, chuẩn bị đốt hết, bao gồm cả túi tiền và sách của Minh Chương.
Thay áo ngủ, Tang Tước đến phòng khách và phòng ngủ cũng không tìm thấy mẹ.
Đẩy của phòng ngủ của mình, cô thấy mẹ đang ngồi xe lăn ở bàn học, đưa lưng về phía cửa, có lẽ là đang lật xem bài tập hè của cô.
Tang Tước thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh đã căng chặt cả ngày cuối cùng cũng vì điều này mà thả lỏng.
Mặc kệ ở bên ngoài đã trải qua cái gì, chỉ cần về nhà gặp mẹ thì tất cả đều có thể chữa lành.
Tang Tước đi vào phòng ngủ, cô bổ nhào vào lòng mẹ để cảm nhận lấy mùi vị an tâm.
“Mẹ...”
Cốc! Cốc!
“Tiểu Tước, con về rồi sao, mẹ mua gà nướng mà con thích ăn nhất này.”
Tiếng của mẹ từ cửa truyền đến, Tang Tước như vừa bị sét đánh, chết đứng tại chỗ.
Người mẹ trước mặt cô, tóc dài rối tung, thân thể không thèm nhúc nhích, đầu cứ chậm chạp chuyển đến nhìn cô.
“Ngươi...thấy được...ta....”
Sau khi Tang Tước tỉnh lại, cô đã nôn mửa một trận, toàn thân mềm nhũn, toát mồ hôi, kiệt sức.
Cảm giác này còn mệt mỏi và khó chịu hơn cả khi cô chạy xong marathon, cô không còn chút sức lực nào, đặc biệt là đầu đau như bị ai đó dùng đục đào bới.
Sau khi hít thở vài hơi, Tang Tước ấn đầu nhìn xung quanh, cô sửng sốt.
“Vậy mà trở về rồi!”
Vẫn là nhà của Tần Lộ, vẫn là cái sân tối tăm bẩn thỉu, ruồi bu khắp nơi. Tang Tước cẩn thận kiểm tra khắp nơi, nó vẫn như vậy.
Vừa nhấc cổ tay lên, chiếc vòng tay thể thao bị trục trặc trước đó đã trở lại bình thường. Bây giờ đã là một giờ rưỡi sáng.
Sờ đồ vật trong túi, vừa lấy ra cô đã thấy là túi tiền, quyển sách bìa trắng trên người Minh Chương mà cô đã cướp.
Trải qua vừa rồi không phải là mơ, cũng không phải giả!
Đầu óc Tang Tước trống rỗng trong giây lát, sau đó cô xòe tay phải ra. Đồng xu và sợi dây đỏ đã biến mất, nhưng trên lòng bàn tay vẫn còn dấu vết mờ nhạt, trong đó có hình dáng của đồng tiền.
Kéo tay áo lên, dấu tay xanh đen trên cổ tay cô đã biến mất.
Lau vết máu dưới mắt, Tang Tước lảo đảo đi tới phòng Tần Lộ nhìn xem, thi thể vẫn còn đó, nhưng bầu không khí lạnh lẽo trong sân đã nhẹ đi rất nhiều.
Cô nhặt chiếc điện thoại di động của mình từ dưới đất lên. Màn hình bị vỡ nhưng vẫn sử dụng được.
Tang Tước run run gọi cảnh sát, rời sân đợi bên ngoài.
Ngồi trên bậc thềm ngoài cửa, mắt vẫn còn cay cay, khiến tầm nhìn có chút mờ mịt, cô đưa tay lên xoa, chợt nhìn thấy một bà già tóc bạc xuất hiện ở cửa nhà bên kia đường.
Khi cô bỏ tay xuống, ở đó không còn ai, chỉ có ánh đèn đường nhấp nháy.
Ổ khóa trên cửa đã hoen gỉ, như thể đã nhiều năm không ai ở.
Tang Tước không dám suy nghĩ quá nhiều, cô cố ý ngăn mình suy nghĩ quá nhiều, bởi vì cô vẫn không thể kìm nén nỗi sợ hãi khi nghĩ đến sự tồn tại của ác linh.
Cảnh sát đến rất nhanh, Tang Tước cũng bị đưa về đồn cảnh sát, cô dành cả ngày để ghi chép.
Tang Tước chưa đủ tuổi, chỉ mới 16, cô cũng đã báo cảnh sát về tình trạng khuyết tật của mẹ mình nên mẹ cô ấy không cần mời đến để điều tra. Chỉ mười giáo viên chủ nhiệm đến trình diện, Tần Lộ ở đây không có người thân nào khác nên chỉ có thể tìm chủ nhiệm lớp.
Tần Lộ không phải chết đêm qua, Tang Tước có bằng chứng ngoại phạm, cô cũng có hồ sơ giám sát từ khi rời khỏi nhà đến trước ngõ của nhà Tần lộ.
Điều đáng nghi ngờ duy nhất là 12 giờ cô đã vào nhà Tần Lộ nhưng hơn một giờ sau cô mới gọi cảnh sát.
Tang Tước nói lúc đó cô ấy đã ngất đi vì sợ hãi, trông sắc mặt cô ấy xanh xao, tình trạng thực sự không tốt lắm nên không ai nghi ngờ điều này.
Từ sáng sớm mãi đến chạng vạng, Tang Tước mới được nữ cảnh sát tên Ngải Tỉnh đưa ra khỏi đồn cảnh sát, chủ nhiệm lớp vẫn muốn ở lại tiếp tục xử lý những việc sau.
“Bạn học Tang Tước, hôm nay cảm ơn sự hợp tác của em, cũng xin chia buồn cùng em nhé. Chúng tôi nhất định sẽ bắt được kẻ sát hại bạn cùng lớp của em và nhanh chóng tìm thấy cha cô ấy. Có thể không phải cha cô ấy đã làm ,chuyện này đừng vội kết luận, mọi chuyện đều phải dựa trên bằng chứng.”
Tang Tước không nói gì, nắm chặt tay, nếu không phải con cầm thú đó thì còn có thể là ai?
“Ngoài ra, chúng tôi sẽ xem xét kĩ càng điện thoại di động của Tần Lộ. Những tin nhắn mà em đề cập sẽ phải có lời giải thích khoa học. Em cũng đừng tin những mê tín dị đoan đó.”
Tang Tước rầu rĩ gật đầu, tất cả tin nhắn Tần Lộ gửi đến điện thoại của cô đều biến mất. Cảnh sát nói điện thoại của Tần Lộ đã bị hỏng ngay từ ngày cô qua đời và không thể gửi tin nhắn được.
Còn có nhóm kể chuyện biến mất không để lại dấu vết gì.
“Sĩ quan Ngải, còn có chuyện taxi, xin hãy điều tra rõ ràng.”
Tang Tước rất quan tâm đến chuyện này, ban đầu cô định báo cảnh sát chiếc taxi và nhóm kể chuyện nhưng nóng lòng tìm Tần Lộ nên để ra sau, nhưng cô không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy và phải trì hoãn đến tận bây giờ.
Ngải Tĩnh gật đầu, "Ừ, có tin tức thì tôi sẽ thông báo cho giáo viên chủ nhiệm lớp của em. Trước khi khai giảng, cố gắng đừng chạy lung tung. Nếu có phát hiện mới, chúng tôi cũng sẽ tìm em quay lại để hỗ trợ điều tra. Trở về, tốt nhất nên nói với mẹ em về những gì đã xảy ra ngày hôm nay.”
“Được.”
Ngải Tĩnh quan sát theo Tang Tước đang bắt taxi rời đi, nụ cười dần nhạt đi, lông mày nhíu lại.
Đối với chiếc taxi mà Tang Tước đề cập, nó có tồn tại. Nó đã rời thành phố vào đêm qua. Nơi ở của người lái xe gắn liền với vụ mất tích gần đây của một nữ sinh trung học. Họ đang nỗ lực truy tìm nó. .
Tuy nhiên, vụ án chưa bao giờ được công bố rộng rãi, làm sao cô có thể biết được?
*
Khi taxi lái về nhà, Tang Tước thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể về nhà.
Chuyện xảy ra với Tần Lộ khiến cô rất đau lòng, nhưng giờ cô chỉ có thể đợi cảnh sát bắt được hung thủ thôi.
Sau đó, cô sẽ trả tiền giúp Tần Lộ lo liệu tang lễ. Đây là điều duy nhất cô có thể làm cho Tần Lộ.
Tang Tước cố gắng tỉnh táo, tựa đầu vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi về đến nhà cô phải ăn uống đầy đủ và ngủ một giấc thì cô mới có sức suy nghĩ về tất cả những điều kỳ lạ đêm qua, đồng thời kiểm tra quyển sách và túi tiền lấy từ Minh Chương.
Sau khi niệm chú văn hai lần, cô dường như bị rút cạn kiệt toàn bộ tinh thần và sức lực, vô cùng buồn ngủ, trong khi viết ghi chép, cô đã ăn ba hộp cơm trưa trong một hơi và uống rất nhiều cà phê để tỉnh táo.
Ánh sáng của hoàng hôn dần biến mất sau dãy núi xa, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Một cơn gió lạnh thổi vào người cô, Tang Tước xoa xoa cánh tay, cô chợt cảm thấy có gì đó không ổn, không phải gió lạnh thổi từ cửa sổ mà từ trong xe, bên cạnh cô.
Tang Tước giật mình, ngồi dậy quay người lại.
Cô nhìn thấy một chàng trai bị mất nửa đầu, mặt đầy máu, mặc bộ vest dính máu, ngồi cạnh cô với chiếc cặp rách nát trên tay.
Cảm giác ớn lạnh từ sau lưng truyền đến đỉnh đầu, Tang Tước toàn thân tê dại.
Nhận thức được ánh mắt kinh hoàng của Tang Tước, người đàn ông mặc vest đầy máu từ từ quay đầu lại và phát ra một giọng nói khàn khàn đến kinh hoàng.
“Ngươi... có thể thấy...”
Tang Tước ngừng thở, lập tức nhìn xuyên qua người đàn ông mặc vest và nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Đáng tiếc nhà hàng lẩu đó không mở cửa, bỏ đi.”
Tang Tước lẩm bẩm, tựa người vào ghế, quay đầu lại giả vờ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài xe hơi.
Người đàn ông mặc vest từ từ tiến lại gần, khuôn mặt méo mó và biến dạng gần như đập vào mặt Tang Tước. Mùi máu nồng nặc khiến cô phải siết chặt tay thành nắm đấm.
Với vẻ mặt bình thường, cô nhìn qua gương chiếu hậu và vờ như mình là người duy nhất ngồi ở hàng ghế sau.
Cổ họng Tang Tước nghẹn lại, cố ép mình chậm rãi ngân nga một bản nhạc pop.
Bang!
Một nửa bộ não của người mặc vest rơi vào lòng Tang Tước.
! ! !
Quần cô mặc vào mùa hè rất mỏng, Tang Tước thậm chí có thể cảm nhận được sự trơn trượt và nhớp nháp, còn có cảm giác hơi co giật ở nửa cái não đó.
Òm ọp ~ òm óp ~
“Ngươi...có thể thấy…”
“…………”
May mắn nơi cô đến cách đó không xa, ngân nga một bài hát, chiếc taxi dừng lại trước cửa khu dân cư mà Tang Tước.
Tang Tước lấy chiếc điện thoại bị vỡ màn hình ra trả tiền với vẻ mặt "bình tĩnh", bước ra khỏi xe, liếc mắt nhìn thấy chiếc taxi đang rời đi, người đàn ông mặc vest đó không có đi theo.
Lúc này tim Tang Tước dồn dập đập loạn xạ, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp.
Cô nhấc điện thoại lên định gọi cảnh sát nhưng rồi chợt khựng lại, cảnh sát vừa bảo cô đừng tin vào mê tín, vừa trở về liền lại gọi cảnh sát để báo mình gặp phải thứ gì đó ô uế?
Bắt đầu từ nhà Tần Lộ, cô liền biết thế giới của mình cũng có ác linh, tà ma, chỉ là không có nhiều như thế giới kia, mới ngắn ngủn một ngày mà đã gặp hai lần.
Nhưng mà trước đó cô đâu có nhìn thấy, sao bây giờ lại thấy rồi?
Cô rất nghi hoặc, vừa rồi nếu người đàn ông kia phát hiện cô có thể thấy hắn, có khi nào hắn sẽ lấy mạng cô ngay lập tức không?
Trọng điểm là, bây giờ cô ấy không có thủ đoạn gì để đối phó với ác linh cả, đồng xu cổ đã biến mất rồi!
Tang Tước đứng trước của tiểu khi hồi tưởng, mây đen che kín ánh trắng, chân núi thành phố giống như bị một bóng ma khổng lồ bao phủ, trầm lặng, ướt át, tràn ngập hương vị đáng sợ.
Trong đám người đi đường, luôn có một bóng dáng mông lung chợt lóe rồi biến mất.
Trái tim Tang Tước co chặt, cô cắm đầu bước nhanh về nhà.
Gần một đêm, thành phố an nhàn nay không còn như vậy nữa, dưới màn đêm yên tĩnh, không biết làm sao lại xuất hiện rất nhiều ác linh mà cô chưa thấy bao giờ.
Nếu có mấy lá bùa trừ tà của Minh Chương thì tốt rồi, ít nhất có thể đảm bảo an toàn của mẹ.
Còn có sư phụ của Minh Chương, liệu thủ đoạn của hắn có lợi hại hơn không?
Chân cẳng của mẹ không tiện, nhà Tang Tước ở tầng một, cô trực tiếp từ cửa sau vườn hoa vào nhà, trong phòng chỉ mở một bóng đèn, một không gian mờ mịt.
Đổi giày khác, Tang Tước sợ mang trên người đồ vật không sạch sẽ, cô liền đem quần áo trên người ném ra một cái chậu, chuẩn bị đốt hết, bao gồm cả túi tiền và sách của Minh Chương.
Thay áo ngủ, Tang Tước đến phòng khách và phòng ngủ cũng không tìm thấy mẹ.
Đẩy của phòng ngủ của mình, cô thấy mẹ đang ngồi xe lăn ở bàn học, đưa lưng về phía cửa, có lẽ là đang lật xem bài tập hè của cô.
Tang Tước thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh đã căng chặt cả ngày cuối cùng cũng vì điều này mà thả lỏng.
Mặc kệ ở bên ngoài đã trải qua cái gì, chỉ cần về nhà gặp mẹ thì tất cả đều có thể chữa lành.
Tang Tước đi vào phòng ngủ, cô bổ nhào vào lòng mẹ để cảm nhận lấy mùi vị an tâm.
“Mẹ...”
Cốc! Cốc!
“Tiểu Tước, con về rồi sao, mẹ mua gà nướng mà con thích ăn nhất này.”
Tiếng của mẹ từ cửa truyền đến, Tang Tước như vừa bị sét đánh, chết đứng tại chỗ.
Người mẹ trước mặt cô, tóc dài rối tung, thân thể không thèm nhúc nhích, đầu cứ chậm chạp chuyển đến nhìn cô.
“Ngươi...thấy được...ta....”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.