Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Quyển 1 - Chương 2: Đằng sau ánh hào quang (2)

Giang Sơn Vi Vũ

27/08/2018

“Giang tổng, An tỷ vẫn còn ở vẫn còn ở vẫn còn ở kịch quay phim, đêm nay không thể tới, chị ấy để cho tôi nói với ngài một tiếng, thật ngại quá, rõ ràng đã đáp ứng cùng ngài đi...”

Người đàn ông âu phục phẳng phiu cúi đầu, liếc nhìn tiểu trợ lý lo sợ bất an, nhẹ giọng trấn an: “Làm phiền cô rồi.”

Tiểu trợ lý sửng sốt: “... Không, không có.”

Giang Ly mặt mày mỉm cười: “Trở về nói với An tiểu thư, sau này loại chuyện nhỏ như vậy, chỉ cần gọi điện thoại là được rồi.”

Hắn dừng lại chốc lát, khẽ thở dài, lời nói thấm thía: “Tôi tôn trọng thái độ chuyên nghiệp khi đóng phim của cô ấy, nhưng cũng phải chú ý thân thể, không thể suốt ngày thức đêm.”

Ánh mắt của hắn ôn nhu mà bình tĩnh.

Tiểu trợ lý không biết làm sao đỏ mặt lên, trái tim càng đập càng nhanh, gần như không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ yên lặng cúi đầu, ý đồ che giấu trái tim loạn nhịp.

Người này. . .

Phong độ, lịch sự, nhã nhặn, giọng nói trầm thấp dịu dàng, gương mặt ôn nhu... Đối với tất cả phụ nữ đều là kịch độc trí mạng.

Lúc hắn nghiêm túc nhìn ngươi, luôn chuyên chú như vậy, phảng phất như trong thế giới của hắn chỉ có mình ngươi.

Tiểu trợ lý cắn cắn môi, trong lòng trăm mối thổn thức

— đáng tiếc tất cả chỉ là ảo giác, trong lòng Giang tổng chỉ có An tỷ.

“Được, tôi đã biết, Giang tổng, tôi đây đi trước.”

Giang Ly chăm chú nhìn bóng dáng mất mát của tiểu trợ lý khẽ cười.

Bên tai đột nhiên nghe được tiếng hô kinh ngạc của thư ký tiểu Tống: “Giang tổng, kia không phải là Tô Yên sao?”

Giang Ly ngẩng đầu ý cười nơi đáy mắt nhạt đi, không tiếng động nhìn về phía cửa đại sảnh.

Kinh ngạc không khác tiểu Tống.

Ánh mắt của toàn trường đều tập trung trên người nữ nhân kia.

Mới đầu còn khe khẽ nhỏ giọng bàn tán, có người đối với cô chỉ trỏ, cuối cùng chỉ còn lại im lặng.

Dùng ngôn ngữ mạng để hình dung chính là — há hốc miệng kinh ngạc.

Mấy ngày nay trên mạng hot shearch toàn về chuyện nổi điên của Tô Yên, hình tượng điên khùng của Tô Yên đã in sâu vào lòng người, thế lên nhất thời có rất nhiều người căn bản không nhận ra cô.

A Yên đối với sự chú ý của người khác không để ý chút nào, nhìn một vòng từ ngoài vào trong, tầm mắt dừng lại trên người Giang Ly, rất tự nhiền di tới.

Tiểu Tống quay đầu, có chút khẩn trương nói: “ Giang tổng, có cần tôi ngăn lại—”

Giang Ly khẽ lắc đầu, ngăn lại câu nói chưa nói hết của tiểu Tống.

A Yên đứng trước mặt hắn, trăm chú nhìn mặt hắn, nhìn lâu thật lâu, nhìn lâu đến nỗi người chung quanh đều ngượng ngùng, không dám nhìn tiếp, sôi nổi tản ra.

Nữ nhân son môi đỏ tươi, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Giang tổng.”

Giang Ly nói: “ Nếu tới xin lỗi, thì không cần. Giao dịch đã thanh toán hết, giờ không còn liên quan tớ nhau...” hắn giơ ly rượi lên, nhấp một ngụm : “Tôi không có lý do nhằm vào cô.”

Bởi vì không đáng.

A Yên giống như không nghe hiểu lời hắn nói, vừa mở miệng, giọng nói đặc biệt chân thành nói: “không có bọng mắt, mắt không có quầng thâm, môi hồng, làn da vẫn tốt…..Giang tổng dạo này tu tâm dưỡng tính, tinh thần thật thoải mái.”



Giang Ly ngẩn ra, ấn đường khẽ nhăn.

A Yên thở dài, tiếc nối nói: “Giang tổng tuy còn chưa ôm được mỹ nhân về nhà, nhưng lại có thể vì giai nhân thủ thân như ngọc, xem ra là không có hứng thú cùng tôi ôn lại chuyện cũ.”

Giang Ly nghiêng người về phía trước, giọng nói bình thản như trước, nhưng lại ẩn chút không kiên nhẫn: “Tô tiểu thư, nói tiếng người.”

A Yên mỉm cười, nghiêng mắt nhìn hắn: “ Giang tổng cũng cảm thấy tôi điên rồi? Tôi đây.....” ngón tay đặt trên môi, như có điều suy nghĩ chốc lát, tiếp tục nói: “tôi đây thật hoài niệm sự hùng dũng ở trên giường của Giang tổng, nhưng thật đáng tiếc, ngài quyết định thanh tâm quả dục, tôi cũng không lên làm người khác khó chịu.”

Cô tiến thêm một bước, giữa hai người vốn không nhiều khoảng cách, lại lần nữa rút ngắn.

Cúi đầu, dựa sát vào một chút, dường như có thể nghe được nhịp tim đập của hắn.

Nhón chân lên, ngẩng đầu, giống như có thể cảm nhận được hắn ấm áp hô hấp.

A Yên tim đập nhanh hơn, hai gò má nổi lên một tầng hồng nhạt, trong mắt bởi vì hưng phấn càng mà lộ vẻ trong trẻo.

Đem hắn ngủ là có thể hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ, liền có thể chữa trị dung mạo chân thân vô cùng thê thảm không nỡ nhìn của nàng, a. . . Chỉ nghĩ thồi liền hưng phấn hận không thể trực tiếp thượng hắn.

Khắc chế, nhất định phải khắc chế.

A Yên một lần nữa nhắc nhở chính mình.

Giang Ly giơ tay, ngón tay thon dài chỉ ở cái trái trơn bóng Như Ngọc của A Yên: “Tô tiểu thư, cô biết tôi không thích phụ nữ không có chừng mực.”

A Yên mím môi nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiền ‘Ồ’ một tiếng , xoắn xuýt một chút, mí mắt buông xuống: “Có câu nói, không biết tôi có nên nói hay không, nói ra rất thẹn thùng, mà không nói thì lại khó chịu. . .”

Giang Ly nhíu mày, giọng nói: “Còn có chuyện gì thẹn thùng hơn so với nói yêu tôi?”

“Đó là đương nhiên…”

A Yên nghiêng đầu, ghé vào bên tai hắn, môi gần như hôn lên vành tai hắn, nửa thật nửa giả trêu đùa: “Suy cho cùng tuổi cũng lớn rồi, không thể so hai mươi mấy tuổi. Giang tổng, công việc tất nhiên quan trọng, làm đẹp bảo vệ làn da cũng không thể quên…Dựa vào gần, nhìn thấy khóe mắt ngài có nếp nhăn, tôi đây thấy đau lòng.”

*

Ánh mắt hồ ly câu nhân, nửa thật nửa giả trêu đùa, tóc dài bên trái vén ra sau tai, lộ ra khuyên tai Hông bảo thạch hình giọt nước, từng lời nói tự như lan, khuyên tai đỏ như máu nhẹ nhàng đung đưa, phản chiếu vào mắt hắn, Phong Nguyệt vô biên*.

* Gió trăng vô tận không có bến bờ

Giang Ly khẽ hoảng hốt.

Trong đầu nhớ lại những hình ảnh kiều diễm ướt át, đêm khuya quyến luyến, thân thể mềm mại của nữ nhân dính sát ở trên người, cánh tay mảnh khảnh như không có lực bám ở trên cổ hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ khẽ gọi tên của hắn, một tiếng lại một tiếng.

Hắn nhăn mày lại.

Ở phương diện nào đó Tô yên đối với hắn có lực hấp dẫn, hắn đương nhiên biết.

Nhưng đã bảy năm, hắn đối với cô đã sớm hết hứng thú.

Cho nên, lúc này thân thể theo bản nắng có phản ứng...

Hắn nheo mắt, tay đút vào trong túi quần nắm chặt, ánh mắt nhìn theo phương nữ nhân hướng rời đi, lạnh lùng nhìn cô vặn vẹo còng eo không đủ một nắm tay, đi về hướng Lục

Thế Đồng, dáng đi quyến rũ. Hai người nói chuyện mấy câu, càng dựa vào càng gần, cuối cùng nữ nhân ghé vào bên tai hắn, không biết nói cái gì kiến cho vẻ mặt Lục Thế Đồng chợt biến, cùng cô mặt đối mặt một lúc, bỗng nhiên lại cười lớn.

Giang Ly hiểu rất rõ Lục Thế Đồng, biểu hiện như vậy, chứng minh Lục Thế Đồng đối với người phụ nữ kia cảm thấy rất hứng thú.

Hắn lại nghĩ tới lời nói trước khi Tô Yên rời đi, một bộ dáng nghiêm trang trịnh trọng nói hưu nói vượn, không khỏi cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy phiền chán, ngón tay ngắt sống mũi, hỏi: “Tiểu Tống, cậu nói cô ấy là điên thật, hay vẫn là giả ngây giả dại?”

Tiểu Tống lắc đầu, tỏ vẻ không rõ ràng lắm.



Giang tổng phản cảm cấp dưới thảo luận cuộc sống riêng tư của hắn, ở thời điểm như thế này, hắn cũng không cần phải thật sự có câu trả lời, cho nên giờ phút này phản ứng thỏa đáng nhất chính là im nặng.

“Mặc kệ điên thật hay là diễn kịch, Tô Yên không đúng lắm.”

Giang Ly ngước mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt ác liệt sắc bén, giống như liệp ưng ngửi được mùi nguy hiểm: “Cậu thay tôi làm một chuyện.”

*

Lục Thế Đồng đứng im nhìn nữ nhân chân thành hướng hắn đi tới.

Ngực lớn, eo thon, chân thon dài thẳng tắp, dáng người đường cong quyến rũ, bước chân đi tới dáng vẻ thướt tha mềm mại, bộ bộ sinh liên.

— bắt mắt diễm lệ Hồng Liên.

Tô Yên.

Nữ Nhân này năm đó xuất đạo, chưa đến hai mươi tuổi, nói riêng về bề ngoài cùng dáng người, ở trong giới giải trí mỹ nữ nhiều như mây cũng là số một số hai, hắn thấy liền cầm lòng không được, theo đuổi một trận, đối phương lại châm chạp không trải lời, không nghĩ tới cuối cùng theo Giang Ly.

Với ai không được, cố tình là Giang Ly.

Hắn và họ Giang so nửa đời, khi đi học, thành tích học tập so ra kém hắn, chơi bóng rổ cũng không tốt bằng hắn.

Ra trường, Giang Ly liền tiến vào xì nghiệp gia tộc rèn luyện, tùy tiện đầu tư tập đoàn Tu

Tinh coi như nghề phụ tùy tiện vui đùa một chút, không giống hắn, một lòng một dạ ở giới giả trí ngợp trong vàng son, trưởng bối nhiều lần khuyên bảo cũng không nghe, không trách được lão gia tử trong nhà đem họ Giang thổi lên trời, lại đem con trai mình giẫm xuống bùn.

Chỉ không nghĩ tới, ngay cả theo đuổi nữ nhân cũng thua bới Giang Ly.

Đang suy nghĩ, đối phương đã cười híp mắt đứng ở trước mặt hắn, giọng nói yêu kiều mêm mại: “Lục tổng, chúc ngài sinh nhật vui vẻ, mọi sự như ý, tâm tưởng sự thành.”

Lục Thế Đồng đánh giá nữ nhân trước mắt.

Chuyện tình của Tô Yên cùng Giang Ly, hắn không biết cũng khó, nghe nói Tô Yên bị đả kích chưa gượng dậy nổi, trở nên điên điên khùng khùng, nhưng hôm nay vừa thấy, nữ nhân này không những không có vẻ tiều tụy, so với bảy năm trước ngây ngô, dung mạo đang đứng ở trạng thái đỉnh cao, phong tình cùng khí chất theo năm tháng lắng đọng, càng thêm mê người.

Hắn quay đầu liếc nhìn Giang Ly cách đó không xa, không ngờ lại nghênh đón ánh mắt của đối phương, giật mình, lần nữa nhìn về phía A Yên, ánh mắt phức tạp: “Tô tiểu thư không có suy nghĩ hôm nay là địa bàn của tôi, cô đi vào trước tiên cùng Giang tổng chào hỏi, sau đó mới đến lượt tôi?”

A Yên nói: “Lục tổng hiểu lầm, người đại diện của tôi ngàn dặn vạn dò, để cho tôi nhận lỗi với Giang tổng, tôi thế nào trước tiên cũng phải qua loa vài câu.”

Lục Thế Đồng hừ nhẹ, vẻ mặt nguội lạnh: “Cô đều thảm đến lỗi nổi điên trên đường cái, yên tâm, Giang tổng không keo kiệt như vậy, không đến mức đuổi tận giết tuyệt.”

“Lục tổng lại hiểu lầm, đó là ý của người đại diện, không phải là của tôi.”

“Ồ? Cô không nghĩ mình sai rồi sao?”

A Yên lắc đầu: "Thắng làm vua thua làm giặc, coi như tôi đối với hắn quỳ xuống dập đầu, hắn cũng chỉ xem như chuyện cười, cần gì phải lãng phí thời gian. Tôi chỉ hối hận..."

Ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào ánh mắt hắn, sâu kín thở dài một tiếng: “Năm đó ánh mắt tôi không tốt, tôi hẳn là lên chọn Lục tổng.”

Lục Thế Đồng cười lạnh: “Đáng tiếc, những lời này của Tô tiểu thư, đã muộn bảy năm. Đồ vật Giang Ly đã chơi đùa không cần nữa, cô cảm thấy tôi sẽ còn hiếm lạ?”

Ánh mắt A Yên nhìn vòng quanh hắn quay một vòng, vài bước đến gần, nói nhỏ: “thứ nhất, Giang tổng sao, tôi cầm tiền của hắn, hắn tham của tôi sắc, đôi bên dựa theo như nhu cầu, tôi bẩn hắn cũng không sạch sẽ, không thể nói là ai chơi ai. Thứ hai. . .”

Cô nhìn nhìn hai bên, ghé vào bên tai hắn, thanh âm rất nhẹ, tự như tán tỉnh, lại có chút cảm giác mát mẻ: “Lục tổng, ngài đối với chuyện 'Chơi' này, không biết gì cả.” Cười nhẹ một tiếng, giọng nói ngọt ngào: “Không bằng tôi dạy cho ngài cách chơi mới?”

Lục Thế Đồng trừng mắt nhìn cô, sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng cười to, dọa người chung quanh giật mình.

“Thú vị.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook