Quyển 2 - Chương 34: Lãnh Cung Phế Phi (16)
Giang Sơn Vi Vũ
14/11/2018
“Trần Yên!”
Nhạc Lăng Tiêu không nhịn được nữa, bước tới vài bước, bàn tay thô ráp dính máu loang lỗ, mạnh mẽ kéo nữ nhân kia về phía sau, xoay người lại rút kiếm ra.
A Yên nghi hoặc nhìn hắn, người hắn cao to như ngựa ngăn cản tầm mắt của nàng, từ phía sau vòng lên trước mặt hắn, nhíu mày nói: “Cho ta một khắc nữa. Đây vẫn là sân khấu của ta, ngươi đừng cản đường, cướp mất vị trí tiên phong của ta.”
Nhạc Lăng Tiêu tức muốn chết.
Từ đầu đến cuối, A Yên không nhìn đến bản mặt thối hơn Diêm Vương của hắn, đôi mắt vẫn y như cũ chứa đầy nghi ngờ, kinh ngạc, không tin, cuối cùng biến thành đau khổ và chế giễu hoàng đế: “Bệ hạ, ta thích hoàng cung này, bởi vì có vô số son phấn, quần áo lộng lẫy xinh đẹp, còn về người nam nhân nào ngồi trong Kim Loan điện, họ Dương hay là họ Nhạc, ta đều không cần.”
Khóe môi Dương Chiêu run rẩy, không thể nói thành tiếng.
Hắn nhìn vẻ mặt thản nhiên của thê tử mình, giây phút trước vẫn còn ôn nhu thắm thiết nói chuyện với hắn, nào là thề thốt đồng sinh cộng tử, giờ phút này lại có thể nói ra những lời vô tình đến thế.
Không phải… A Yên của hắn không phải người như vậy.
Dương Chiêu lấy lại bình tĩnh, yếu ớt nói: “Nàng bị hắn cưỡng bức…”
A Yên cười ra tiếng: “Không, hắn bị ta cưỡng bức thì có, không có khả năng làm gì được ta.”
Mặt mày Nhạc Lăng Tiêu lạnh như băng: “Trần -”
A Yên khoát tay, không thèm quay đầu lại: “Không nhắc tới ngươi, câm mồm.”
Dương Chiêu trầm mặc. Thật lâu sau, hắn mới mở miệng, còn chưa nói được chữ nào, đã phun ra một búng máu, nhuộm đỏ vạt áo. Hắn không quan tâm, giơ tay lau khóe miệng một chút, quay đầu nhìn về phía đối phương: “Buổi tối hôm đó, những lời nàng nói với ta, tất cả đều là nói dối?”
“Đúng vậy.” A Yên thản nhiên thừa nhận, không hề hổ thẹn: “Người trong cung, nếu ngươi không gạt ta, thì cũng là ta lừa ngươi, chẳng phải sao? Kẻ nào có tư cách oán hận chứ, bệ hạ, ngươi là người không có tư cách nhất.”
Nàng cúi đầu nhìn áo choàng đỏ thẩm, màu sắc đỏ như máu, đỏ đến chói cả mắt.
“Ta không thích nhớ lại chuyện cũ, hôm nay coi như là ngoại lệ, tính sổ với ngươi. Ngươi đã nói kiếp này chỉ có một mình ta, sau này khi ngươi lên làm hoàng đế, trên người ta lại bệnh không thể sinh con, vì vậy ngươi không giữ lời. Ta nói cùng sinh ra ra tử với ngươi, khi lưu đày Bắc cảnh cũng xem như đã từng hoạn nạn có nhau, hiện giờ thời thế thay đổi, giang sơn đổi chủ, dĩ nhiên lời hứa ấy không còn nữa. Bệ hạ, ngươi phụ ta một lần, ta phụ ngươi một lần, cực kỳ công bằng.”
Dương Chiêu chợt nỡ nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng thêm điên cuồng: “Nhưng mà Trần Yên, ta luôn đối xử chân thành với nàng-” Lời nói khỏi miệng, khí huyết dâng lên, lại tiếp tục thổ huyết, sau đó mới cảm thấy thoải mái hơn.
A Yên nhìn hắn, mỉa mai: “Chẳng lẽ ta không chân thành sao hả? Ngươi vừa mới nói, ngươi có lỗi với ta, ngươi mắc nợ ta… Lưu đày bằng ấy năm, xém nữa thì mất mạng, ta nằm trong ngôi miếu đổ nát với một hơi thở cuối cùng, ngươi thì như thế nào, đã quên rồi sao? Ngươi nắm lấy tay ta, mắt ngươi đỏ ửng, cố gắng nén lệ, ngươi nói, ngươi đã thiếu ta quá nhiều, tuyệt đối sẽ không phụ lòng ta… Ta đã tin.”
Nàng cúi đầu xuống, bình tĩnh nói: “Bệ hạ, kết quả thì sao?”
Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn. (*Má hồng chưa phai, ân tình đã đứt)
Cuối cùng phu thê cũng bất hòa.
“Trong lúc mọi người đang xúc động, nói chung sẽ đồng ý một yêu cầu khó có thể tuân giữ, lúc ấy là thật lòng, nhưng sau này tình cảm phai nhạt, lời hẹn ước chỉ còn là xiềng xích trói buộc.” Giọng điệu A Yên như con sóng lớn, cuối cùng trầm lặng nói: “Không phải ngươi không chân thành, chỉ là ngươi quá lương thiện. Hôm nay ở nơi này, mạng của ngươi cũng sắp tàn, với những lời ta đã hứa hẹn, nếu như một ngày ngươi có thể chuyển mình, có lẽ ngươi sẽ hận ta bởi vì trong lúc ngươi nghèo hèn, đã nói mấy lời này với ngươi, đã không giữ lời với ngươi.”
Hai mắt Dương Chiêu đỏ ngầu, khóe môi có một vệt máu, giọng nói hơi run: “Ta chỉ yêu nàng, hôm nay từng chữ ta nói, đều xuất phát từ chân tâm, nếu có một chữ giả dối, thiên lôi đánh xuống, chết không có chỗ chôn!”
A Yên không bị lay động: “Cái đó có thể chứng minh, tình yêu của ngươi quá chân thành, không đáng tiền.”
Nói ra lời này, chẳng khác gì vạn mũi tên xuyên tim hắn.
Dương Chiêu cười ha hả, lảo đảo lui về sau: “Tốt, tốt, tốt! Đây là số phận, ta bỏ rơi nàng một lần, ta đưa nàng đi, chờ nàng chết, cho nên nàng đến xem truyện nực cười của ta, chờ ta chết… Nàng nói rất đúng, cực kì công bằng.”
Hụt một bước, hắn ngã xuống bậc thang.
Lưu công công luôn đi bên cạnh hắn chạy tới: “Hoàng thượng-”
“Cút!”
Dương Chiêu đẩy ông ta ra, trừng mắt nhìn A Yên một hồi, mới chuyển hướng sang nhìn nam nhân một mực im lặng kia: “Nhạc Lăng Tiêu, ngươi còn chờ cái gì? Không phải muốn lấy mạng trẫm sao? Tới đi, chặt ở đây-” Hắn chỉ tay lên cổ, cười to nói: “Cái mạng này, trẫm tặng cho ngươi, cũng để cho nữ nhân kia nhìn xem…” Ánh mắt rơi vào người A Yên, vừa hận vừa yêu, khắc cốt ghi tâm: “… Máu của trẫm vẫn nóng, trẫm cũng là người có trái tim.”
A Yên nhìn hắn, đột nhiên nói: “Dương Chiêu, người ta ghét rất ít, khi ở chung với ngươi, ta hết sức chán ghét ngươi. Ngươi biết tại sao không?”
Dương Chiêu cười lạnh: “Còn hỏi lý do ư? Bởi vì trẫm phụ nàng.”
A Yên lắc đầu, lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi phụ ta nghìn vạn lần, ta cũng sẽ không giận, bởi vì ta chưa từng đặt ngươi ở trong mắt. Ta hận ngươi, vì…”
Nàng tiến lên vài bước, y phục đỏ thẫm, đứng giữa trời tuyết, cả người vô cùng nổi bật: “Bởi vì ngươi nói ta già.”
Dương Chiêu ngẩn người.
A Yên nói xong ân oán tình thù, nhưng vẫn rất bình tĩnh, giờ phút này ánh mắt nàng sắc bén, vẻ mặt rõ ràng biểu hiện sự tức giận, nhấn mạnh từng chữ: “Ta sống lâu như vậy, không ai dám nói ta già, ngay cả tóc bạc ta cũng không có, ngươi lại dám nói ta già, thật to gan! Từ ngày đó trở đi, ta liền nhớ kỹ món nợ này, đợi ngày đòi trên người ngươi. Ngươi bắt ta chịu khổ, ta liền khiến ngươi không được sống yên lành.”
Dương Chiêu há mồm: “Nàng… rốt cuộc nàng đang nói cái gì?”
“Yên tâm, ngươi không chết đâu, ngươi sẽ có rất nhiều thời gian để nhớ lại chuyện cũ, nhớ lại tội ác tày trời của ngươi!” A Yên phất ống tay áo, trở lại bên cạnh Nhạc Lăng Tiêu: “Từ nay về sau, ngươi sẽ là tù nhân của ta, vua mất nước, ngày đêm chịu hành hạ. Chưa hết đâu, mỗi ngày đều có cung nữ thái giám đến trước mặt ngươi, khinh thường ngươi vừa già vừa xấu, dùng nước miếng nhấn chìm ngươi --- cho tới khi ngươi tức chết thì thôi.”
Nàng dừng bước quay đầu lại.
Trời chiều ánh quang chiếu lên khuôn mặt cực kì xinh đẹp của nàng.
“Đây chính là trừng phạt.”
*
Buổi tối hôm đó, Nhạc Lăng Tiêu còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cho nên phái thị vệ canh giữ bên ngoài Hướng Hoa cung, cũng cho người báo lại với A Yên, bảo nàng ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, bớt gây chuyện phiền toái cho hắn.
A Yên ngồi ở trước gương, tháo trang sức xuống. Đến khi tháo xong hết rồi, mới mở miệng hỏi Lão Cổ Đổng: "Lúc nào mới có thể kết thúc nhiệm vụ?"
Giọng nói Lão Cổ Đổng vô cùng sợ hãi, thấp thỏm, không dám mở miệng. . . Đối mặt với tính cách hỉ nộ bất thường này, mặt trước mặt sau không ăn khớp của kí chủ, không sớm thì muộn nó cũng bị thần kinh mất.
"Vừa rồi trước khi Nhạc Lăng Tiêu đánh tới, giá trị hảo cảm đã xoát đầy. "
"Cho nên?"
"Nhiệm vụ còn chưa kết thúc, ngươi đem Dương Chiêu mắng một trận hả giận, giá trị hảo cảm rớt hết. "
. . .
A Yên ngớ ngẩn, kinh ngạc trong nháy mắt, lấy lại bình tĩnh: "Thì ra là thế, lần sau không thể thả bay chính mình quá sớm."
Vẻ mặt Lão Cổ Đổng sống không còn gì luyến tiếc: "Kí chủ. . . Làm sao bây giờ? "
A Yên: "Không cần hoảng sợ, cho ta thêm chút thời gian, sẽ ổn thôi."
Lão Cổ Đổng: ". . . "
*
Sáng ngày hôm sau Nhạc Lăng Tiêu mới trở lại. Mấy ngày liên tiếp công thành chém giết, tinh thần cùng thân thể của hắn đã đến cực hạn. Hiện tại hắn có Giang Sơn, có mỹ nhân bên gối, lại cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, vừa nằm xuống giường chưa được bao lâu, liền mơ màng ngủ mất. Đương nhiên trước khi ngủ, hắn sẽ không lặp lại sai lầm lần trước. Hắn ôm chặt eo A Yên, nghĩ lại cách này không hữu dụng, vò đầu uể oải nghĩ cách, xé rách một mảnh vải, đem tay của nàng cùng mình buộc lại với nhau, lúc này mới an tâm ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại, mặt trời lên cao.
A Yên từ ngoài phòng đi vào, hai cánh tay buộc vào nhau, không biết bao giờ đã bị tháo ra.
Nhạc Lăng Tiêu mở miệng: "Ngươi -- "
A Yên ngắt lời hắn: "Nghe nói hoàng đế Tây Lươngbăng hà, hắn là phụ thân của ngươi sao?"
Sắc mặt Nhạc Lăng Tiêu âm trầm, không nói.
A Yên cười cợt: " Vậy bây giờ có thể không cần gọi ngươi là huynh trưởng nữa, vẫn lên kêu một tiếng bệ hạ. Đến, bệ hạ, chúng ta thương lượng một chuyện."
Nhạc Lăng Tiêu ngồi dậy, nhìn mảnh vải trên cổ tay, tức giận nói: "Chuyện gì? "
A Yên nghiêm mặt nói: "Sau này, trên người ngươi bẩn thật bẩn, đầy mùi máu tanh, mùi mồ hôi, cùng mùi người chết, không nên ôm ta ngủ." Thở dài, chỉ bộ xiêm y trên người mình, bất đắc dĩ nói: " Ngươi nhìn xem, ta thay ba thùng nước, tắm rửa ba lần, mới miễn cưỡng đem mấy cái mùi vị này tẩy hết."
Trong lòng Nhạc Lăng Tiêu lại bắt đầu khó chịu. Hắn nghĩ, nếu như có một ngày hắn tráng niên mất sớm, nhất định là sống sờ sờ tức chết. Nghĩ được một nửa, lại cảm thấy cao hứng. Người có thể làm cho hắn tức giận như thế cũng chỉ có một.
Chính xác. . . chỉ có nàng.
Không phải ảo ảnh hư vô trong mộng, không phải chỉ một cái bóng lướt trong đầu hắn, suốt một năm qua, mà là người chân chính đứng trước mặt hắn, cùng hắn nói chuyện, đem hắn tức giận gần chết....Trần Yên.
Hắn xuống giường, giầy cũng không mang, sải bước đi tới, vươn cánh tay dài đem nữ nhân ấn vào trong ngực.
A Yên cau chặt mi: "Có phải ngươi vừa mới tỉnh không nghe rõ? Ta nói, trên người ngươi bẩn thật bẩn, đầy mùi máu tanh, mùi mồ hôi, cùng mùi người chết..."
Bên tai là tiếng cười rầu rĩ, từ trong lồng ngực hắn, nghe được nhịp tim đập mạnh mẽ, hơi thở nóng bỏng, cùng lời tuyên bố chủ quền không được phép nghi ngờ.
Hắn nói: "Đây là mùi nam nhân của nàng, lên làm quen sớm đi."
A Yên thở dài, bịt cái mũi: "Không làm quen sớm được, ngươi lôi thôi như thế, sau này quan Ngự Sử sẽ luôn càu nhàu ngươi, ta khuyên ngươi nên chú ý hình tượng một chút. Ngươi tự nghĩ lại đi, ta lại đi tắm. "
Nhạc Lăng Tiêu không buông tay: "Chúng ta cùng nhau tắm."
A Yên bật thốt lên: "Vậy nước sẽ thối hết."
. . .
Trên mặt Nhạc Lăng Tiêu lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng buông tay ra, nhìn vẻ mặt rất ôn hòa.
A Yên nghi ngờ hắn tức đến choáng váng.
Nhạc Lăng Tiêu đi tới cạnh bàn, rót một chén trà nguội, chỉ vị trí đối diện nói: "Ngồi xuống, ta có lời muốn nói với nàng."
A Yên thấy khẩu khí nghiêm túc hắn, liền ngồi xuống.
Nhạc Lăng Tiêu nói: "Phụ thân nàng thu dưỡng ta năm ấy -- " nói một nửa lại ngừng, giống như không biết nên nói tiếp như thế nào, vẻ mặt lạnh nhạt, trầm mặc một lát mới tiếp tục nói: "-- một tên tướng lĩnh dưới tay ông ấy, sát hại mẫu thân ta. Mâu thân ta trước khi chết bị làm nhục, nhưng vẫn che chở ta, sau đó cha nàng xử trí tên tướng lĩnh, mang ta về Đế Đô."
A Yên nhìn hắn.
Cho nên. . . Hắn sau khi hắn trở nên hắc hóa, cướp đoạt giang Sơn, chiếm đoạt Trần Vận, tàn sát tướng quân phủ.
"Nàng nghe hiểu sao?"
A Yên ngẩng đầu lên, đôi mắt bất mãn đối diện hắn: "Ngươi nói tiếp đi."
Nhạc Lăng Tiêu lạnh lùng nói: "Ta đã nói xong, đến phiên nàng."
A Yên nghe vậy nói: "Nén bi thương thuận theo biến cố." Nghĩ nghĩ, lại nói: "Tàn sát tướng quân phủ, ta không ngăn được ngươi, hoàng đế đã là tù nhân vảu ngươi, ngươi muốn chiếm đoạt ta, không cần cưỡng bức dụ dỗ, ta sẽ không phản kháng."
Sắc mặt Nhạc Lăng Tiêu khó coi: "Ai nói với nàng ta muốn-- "
Hắn cắn răng, hừ lạnh, sải bước tới, nâng cằm nữ nhân lên: "-- Đối tốt với ta một chút. " Tiếng nói nhẹ xuống, có chút mỏi mệt , thở dài, lặp lại lần nữa: "Trần Yên, đối tốt với ta một chút."
"Ngươi ỷ vào ta yêu thích ngươi, nên mới nổi điên như vậy đi."
"Đúng vậy.... nên nàng , đối tốt với ta một chút."
*
Một năm sau.Tang kỳ đã qua, sau khi tân đế đăng cơ, chính thức sắc phong hậu phi.
Nghi thức rất long trọng cũng rất đơn giản, bởi vì chỉ có lập hậu đại điển.
Tân đế nỗ lực chống lại ý đám đông, cố ý lập tiền triều quý phi Trần thị làm hậu. Chiếu thư lập hậu vừa hạ xuống, A Yên bèn uyển chuyển tỏ vẻ: "Thật ra, ta thích danh hiệu Quý phi hơn."
Nhạc Lăng Tiêu năm nghiêng trên giường, không chút để ý nói: "Phong hậu xong, nếu như nàng thích, tự sắc phong cho mình thêm danh hiệu Qúy phi, hôm nào lại đổi thành Thục phi, Huệ phi... một mình nàng làm hết, thật tốt."
"Vậy không phải đang đùa giỡn sao?"
"Chính là muốn cho nàng ngoạn."
A Yên cảm thấy hắn ấu trĩ, không nói lời nào, tiếp tục soi gương, trìu mến nhìn mặt mình, nhìn một lát, lại để sát vào chút, sửa mấy nếp nhăn nơi khóe mắt của mình.
Từ trước đến giờ Nhạc Lăng Tiêu luôn bị nàng chọc tức, bây giờ rốt cục có cơ hội phản kích, không khỏi sinh ra vài phần nông nổi vui vẻ ca xướng, lười biếng đi tới, bất ngờ không phòng ngự xoay người ôm nàng lên khiêng trên vai quăng về trên giường, bộ động tác nước chảy mây trôi, hết sức trôi chảy.
A Yên ngồi dậy, thở dài: "Bệ hạ, ngươi ngoại trừ ngủ ngủ ngủ ra thì không có gì ham thích sao?"
Nhạc Lăng Tiêu nhếch môi: "Giết giết giết, nàng chọn cái nào?"
. . .
Hắn đè người lên, nhìn nữ nhân dưới thân, thả nhiên nói: "Không phải nàng nói kỹ thuật tốt, kiến ta muốn ngừng mà không được sao? Lại đến thử một lân."
Ánh mắt A Yên đảo qua mặt hắn, thản nhiên nói: "Ngươi học cách vô liêm sỉ của ta? Cái này cần thiên phú, ngươi học không giống... Bệ hạ, lỗ tai của người đỏ hết rồi, không cần cậy mạnh."
Nhạc Lăng Tiêu hừ một tiếng. Nụ hôn nóng rực hôn xuống. Tiếng nói của hắn mơ hồ: ". . . Nói nhiều thế làm gì."
Nhạc Lăng Tiêu không nhịn được nữa, bước tới vài bước, bàn tay thô ráp dính máu loang lỗ, mạnh mẽ kéo nữ nhân kia về phía sau, xoay người lại rút kiếm ra.
A Yên nghi hoặc nhìn hắn, người hắn cao to như ngựa ngăn cản tầm mắt của nàng, từ phía sau vòng lên trước mặt hắn, nhíu mày nói: “Cho ta một khắc nữa. Đây vẫn là sân khấu của ta, ngươi đừng cản đường, cướp mất vị trí tiên phong của ta.”
Nhạc Lăng Tiêu tức muốn chết.
Từ đầu đến cuối, A Yên không nhìn đến bản mặt thối hơn Diêm Vương của hắn, đôi mắt vẫn y như cũ chứa đầy nghi ngờ, kinh ngạc, không tin, cuối cùng biến thành đau khổ và chế giễu hoàng đế: “Bệ hạ, ta thích hoàng cung này, bởi vì có vô số son phấn, quần áo lộng lẫy xinh đẹp, còn về người nam nhân nào ngồi trong Kim Loan điện, họ Dương hay là họ Nhạc, ta đều không cần.”
Khóe môi Dương Chiêu run rẩy, không thể nói thành tiếng.
Hắn nhìn vẻ mặt thản nhiên của thê tử mình, giây phút trước vẫn còn ôn nhu thắm thiết nói chuyện với hắn, nào là thề thốt đồng sinh cộng tử, giờ phút này lại có thể nói ra những lời vô tình đến thế.
Không phải… A Yên của hắn không phải người như vậy.
Dương Chiêu lấy lại bình tĩnh, yếu ớt nói: “Nàng bị hắn cưỡng bức…”
A Yên cười ra tiếng: “Không, hắn bị ta cưỡng bức thì có, không có khả năng làm gì được ta.”
Mặt mày Nhạc Lăng Tiêu lạnh như băng: “Trần -”
A Yên khoát tay, không thèm quay đầu lại: “Không nhắc tới ngươi, câm mồm.”
Dương Chiêu trầm mặc. Thật lâu sau, hắn mới mở miệng, còn chưa nói được chữ nào, đã phun ra một búng máu, nhuộm đỏ vạt áo. Hắn không quan tâm, giơ tay lau khóe miệng một chút, quay đầu nhìn về phía đối phương: “Buổi tối hôm đó, những lời nàng nói với ta, tất cả đều là nói dối?”
“Đúng vậy.” A Yên thản nhiên thừa nhận, không hề hổ thẹn: “Người trong cung, nếu ngươi không gạt ta, thì cũng là ta lừa ngươi, chẳng phải sao? Kẻ nào có tư cách oán hận chứ, bệ hạ, ngươi là người không có tư cách nhất.”
Nàng cúi đầu nhìn áo choàng đỏ thẩm, màu sắc đỏ như máu, đỏ đến chói cả mắt.
“Ta không thích nhớ lại chuyện cũ, hôm nay coi như là ngoại lệ, tính sổ với ngươi. Ngươi đã nói kiếp này chỉ có một mình ta, sau này khi ngươi lên làm hoàng đế, trên người ta lại bệnh không thể sinh con, vì vậy ngươi không giữ lời. Ta nói cùng sinh ra ra tử với ngươi, khi lưu đày Bắc cảnh cũng xem như đã từng hoạn nạn có nhau, hiện giờ thời thế thay đổi, giang sơn đổi chủ, dĩ nhiên lời hứa ấy không còn nữa. Bệ hạ, ngươi phụ ta một lần, ta phụ ngươi một lần, cực kỳ công bằng.”
Dương Chiêu chợt nỡ nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng thêm điên cuồng: “Nhưng mà Trần Yên, ta luôn đối xử chân thành với nàng-” Lời nói khỏi miệng, khí huyết dâng lên, lại tiếp tục thổ huyết, sau đó mới cảm thấy thoải mái hơn.
A Yên nhìn hắn, mỉa mai: “Chẳng lẽ ta không chân thành sao hả? Ngươi vừa mới nói, ngươi có lỗi với ta, ngươi mắc nợ ta… Lưu đày bằng ấy năm, xém nữa thì mất mạng, ta nằm trong ngôi miếu đổ nát với một hơi thở cuối cùng, ngươi thì như thế nào, đã quên rồi sao? Ngươi nắm lấy tay ta, mắt ngươi đỏ ửng, cố gắng nén lệ, ngươi nói, ngươi đã thiếu ta quá nhiều, tuyệt đối sẽ không phụ lòng ta… Ta đã tin.”
Nàng cúi đầu xuống, bình tĩnh nói: “Bệ hạ, kết quả thì sao?”
Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn. (*Má hồng chưa phai, ân tình đã đứt)
Cuối cùng phu thê cũng bất hòa.
“Trong lúc mọi người đang xúc động, nói chung sẽ đồng ý một yêu cầu khó có thể tuân giữ, lúc ấy là thật lòng, nhưng sau này tình cảm phai nhạt, lời hẹn ước chỉ còn là xiềng xích trói buộc.” Giọng điệu A Yên như con sóng lớn, cuối cùng trầm lặng nói: “Không phải ngươi không chân thành, chỉ là ngươi quá lương thiện. Hôm nay ở nơi này, mạng của ngươi cũng sắp tàn, với những lời ta đã hứa hẹn, nếu như một ngày ngươi có thể chuyển mình, có lẽ ngươi sẽ hận ta bởi vì trong lúc ngươi nghèo hèn, đã nói mấy lời này với ngươi, đã không giữ lời với ngươi.”
Hai mắt Dương Chiêu đỏ ngầu, khóe môi có một vệt máu, giọng nói hơi run: “Ta chỉ yêu nàng, hôm nay từng chữ ta nói, đều xuất phát từ chân tâm, nếu có một chữ giả dối, thiên lôi đánh xuống, chết không có chỗ chôn!”
A Yên không bị lay động: “Cái đó có thể chứng minh, tình yêu của ngươi quá chân thành, không đáng tiền.”
Nói ra lời này, chẳng khác gì vạn mũi tên xuyên tim hắn.
Dương Chiêu cười ha hả, lảo đảo lui về sau: “Tốt, tốt, tốt! Đây là số phận, ta bỏ rơi nàng một lần, ta đưa nàng đi, chờ nàng chết, cho nên nàng đến xem truyện nực cười của ta, chờ ta chết… Nàng nói rất đúng, cực kì công bằng.”
Hụt một bước, hắn ngã xuống bậc thang.
Lưu công công luôn đi bên cạnh hắn chạy tới: “Hoàng thượng-”
“Cút!”
Dương Chiêu đẩy ông ta ra, trừng mắt nhìn A Yên một hồi, mới chuyển hướng sang nhìn nam nhân một mực im lặng kia: “Nhạc Lăng Tiêu, ngươi còn chờ cái gì? Không phải muốn lấy mạng trẫm sao? Tới đi, chặt ở đây-” Hắn chỉ tay lên cổ, cười to nói: “Cái mạng này, trẫm tặng cho ngươi, cũng để cho nữ nhân kia nhìn xem…” Ánh mắt rơi vào người A Yên, vừa hận vừa yêu, khắc cốt ghi tâm: “… Máu của trẫm vẫn nóng, trẫm cũng là người có trái tim.”
A Yên nhìn hắn, đột nhiên nói: “Dương Chiêu, người ta ghét rất ít, khi ở chung với ngươi, ta hết sức chán ghét ngươi. Ngươi biết tại sao không?”
Dương Chiêu cười lạnh: “Còn hỏi lý do ư? Bởi vì trẫm phụ nàng.”
A Yên lắc đầu, lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi phụ ta nghìn vạn lần, ta cũng sẽ không giận, bởi vì ta chưa từng đặt ngươi ở trong mắt. Ta hận ngươi, vì…”
Nàng tiến lên vài bước, y phục đỏ thẫm, đứng giữa trời tuyết, cả người vô cùng nổi bật: “Bởi vì ngươi nói ta già.”
Dương Chiêu ngẩn người.
A Yên nói xong ân oán tình thù, nhưng vẫn rất bình tĩnh, giờ phút này ánh mắt nàng sắc bén, vẻ mặt rõ ràng biểu hiện sự tức giận, nhấn mạnh từng chữ: “Ta sống lâu như vậy, không ai dám nói ta già, ngay cả tóc bạc ta cũng không có, ngươi lại dám nói ta già, thật to gan! Từ ngày đó trở đi, ta liền nhớ kỹ món nợ này, đợi ngày đòi trên người ngươi. Ngươi bắt ta chịu khổ, ta liền khiến ngươi không được sống yên lành.”
Dương Chiêu há mồm: “Nàng… rốt cuộc nàng đang nói cái gì?”
“Yên tâm, ngươi không chết đâu, ngươi sẽ có rất nhiều thời gian để nhớ lại chuyện cũ, nhớ lại tội ác tày trời của ngươi!” A Yên phất ống tay áo, trở lại bên cạnh Nhạc Lăng Tiêu: “Từ nay về sau, ngươi sẽ là tù nhân của ta, vua mất nước, ngày đêm chịu hành hạ. Chưa hết đâu, mỗi ngày đều có cung nữ thái giám đến trước mặt ngươi, khinh thường ngươi vừa già vừa xấu, dùng nước miếng nhấn chìm ngươi --- cho tới khi ngươi tức chết thì thôi.”
Nàng dừng bước quay đầu lại.
Trời chiều ánh quang chiếu lên khuôn mặt cực kì xinh đẹp của nàng.
“Đây chính là trừng phạt.”
*
Buổi tối hôm đó, Nhạc Lăng Tiêu còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cho nên phái thị vệ canh giữ bên ngoài Hướng Hoa cung, cũng cho người báo lại với A Yên, bảo nàng ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, bớt gây chuyện phiền toái cho hắn.
A Yên ngồi ở trước gương, tháo trang sức xuống. Đến khi tháo xong hết rồi, mới mở miệng hỏi Lão Cổ Đổng: "Lúc nào mới có thể kết thúc nhiệm vụ?"
Giọng nói Lão Cổ Đổng vô cùng sợ hãi, thấp thỏm, không dám mở miệng. . . Đối mặt với tính cách hỉ nộ bất thường này, mặt trước mặt sau không ăn khớp của kí chủ, không sớm thì muộn nó cũng bị thần kinh mất.
"Vừa rồi trước khi Nhạc Lăng Tiêu đánh tới, giá trị hảo cảm đã xoát đầy. "
"Cho nên?"
"Nhiệm vụ còn chưa kết thúc, ngươi đem Dương Chiêu mắng một trận hả giận, giá trị hảo cảm rớt hết. "
. . .
A Yên ngớ ngẩn, kinh ngạc trong nháy mắt, lấy lại bình tĩnh: "Thì ra là thế, lần sau không thể thả bay chính mình quá sớm."
Vẻ mặt Lão Cổ Đổng sống không còn gì luyến tiếc: "Kí chủ. . . Làm sao bây giờ? "
A Yên: "Không cần hoảng sợ, cho ta thêm chút thời gian, sẽ ổn thôi."
Lão Cổ Đổng: ". . . "
*
Sáng ngày hôm sau Nhạc Lăng Tiêu mới trở lại. Mấy ngày liên tiếp công thành chém giết, tinh thần cùng thân thể của hắn đã đến cực hạn. Hiện tại hắn có Giang Sơn, có mỹ nhân bên gối, lại cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, vừa nằm xuống giường chưa được bao lâu, liền mơ màng ngủ mất. Đương nhiên trước khi ngủ, hắn sẽ không lặp lại sai lầm lần trước. Hắn ôm chặt eo A Yên, nghĩ lại cách này không hữu dụng, vò đầu uể oải nghĩ cách, xé rách một mảnh vải, đem tay của nàng cùng mình buộc lại với nhau, lúc này mới an tâm ngủ tiếp.
Khi tỉnh lại, mặt trời lên cao.
A Yên từ ngoài phòng đi vào, hai cánh tay buộc vào nhau, không biết bao giờ đã bị tháo ra.
Nhạc Lăng Tiêu mở miệng: "Ngươi -- "
A Yên ngắt lời hắn: "Nghe nói hoàng đế Tây Lươngbăng hà, hắn là phụ thân của ngươi sao?"
Sắc mặt Nhạc Lăng Tiêu âm trầm, không nói.
A Yên cười cợt: " Vậy bây giờ có thể không cần gọi ngươi là huynh trưởng nữa, vẫn lên kêu một tiếng bệ hạ. Đến, bệ hạ, chúng ta thương lượng một chuyện."
Nhạc Lăng Tiêu ngồi dậy, nhìn mảnh vải trên cổ tay, tức giận nói: "Chuyện gì? "
A Yên nghiêm mặt nói: "Sau này, trên người ngươi bẩn thật bẩn, đầy mùi máu tanh, mùi mồ hôi, cùng mùi người chết, không nên ôm ta ngủ." Thở dài, chỉ bộ xiêm y trên người mình, bất đắc dĩ nói: " Ngươi nhìn xem, ta thay ba thùng nước, tắm rửa ba lần, mới miễn cưỡng đem mấy cái mùi vị này tẩy hết."
Trong lòng Nhạc Lăng Tiêu lại bắt đầu khó chịu. Hắn nghĩ, nếu như có một ngày hắn tráng niên mất sớm, nhất định là sống sờ sờ tức chết. Nghĩ được một nửa, lại cảm thấy cao hứng. Người có thể làm cho hắn tức giận như thế cũng chỉ có một.
Chính xác. . . chỉ có nàng.
Không phải ảo ảnh hư vô trong mộng, không phải chỉ một cái bóng lướt trong đầu hắn, suốt một năm qua, mà là người chân chính đứng trước mặt hắn, cùng hắn nói chuyện, đem hắn tức giận gần chết....Trần Yên.
Hắn xuống giường, giầy cũng không mang, sải bước đi tới, vươn cánh tay dài đem nữ nhân ấn vào trong ngực.
A Yên cau chặt mi: "Có phải ngươi vừa mới tỉnh không nghe rõ? Ta nói, trên người ngươi bẩn thật bẩn, đầy mùi máu tanh, mùi mồ hôi, cùng mùi người chết..."
Bên tai là tiếng cười rầu rĩ, từ trong lồng ngực hắn, nghe được nhịp tim đập mạnh mẽ, hơi thở nóng bỏng, cùng lời tuyên bố chủ quền không được phép nghi ngờ.
Hắn nói: "Đây là mùi nam nhân của nàng, lên làm quen sớm đi."
A Yên thở dài, bịt cái mũi: "Không làm quen sớm được, ngươi lôi thôi như thế, sau này quan Ngự Sử sẽ luôn càu nhàu ngươi, ta khuyên ngươi nên chú ý hình tượng một chút. Ngươi tự nghĩ lại đi, ta lại đi tắm. "
Nhạc Lăng Tiêu không buông tay: "Chúng ta cùng nhau tắm."
A Yên bật thốt lên: "Vậy nước sẽ thối hết."
. . .
Trên mặt Nhạc Lăng Tiêu lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng buông tay ra, nhìn vẻ mặt rất ôn hòa.
A Yên nghi ngờ hắn tức đến choáng váng.
Nhạc Lăng Tiêu đi tới cạnh bàn, rót một chén trà nguội, chỉ vị trí đối diện nói: "Ngồi xuống, ta có lời muốn nói với nàng."
A Yên thấy khẩu khí nghiêm túc hắn, liền ngồi xuống.
Nhạc Lăng Tiêu nói: "Phụ thân nàng thu dưỡng ta năm ấy -- " nói một nửa lại ngừng, giống như không biết nên nói tiếp như thế nào, vẻ mặt lạnh nhạt, trầm mặc một lát mới tiếp tục nói: "-- một tên tướng lĩnh dưới tay ông ấy, sát hại mẫu thân ta. Mâu thân ta trước khi chết bị làm nhục, nhưng vẫn che chở ta, sau đó cha nàng xử trí tên tướng lĩnh, mang ta về Đế Đô."
A Yên nhìn hắn.
Cho nên. . . Hắn sau khi hắn trở nên hắc hóa, cướp đoạt giang Sơn, chiếm đoạt Trần Vận, tàn sát tướng quân phủ.
"Nàng nghe hiểu sao?"
A Yên ngẩng đầu lên, đôi mắt bất mãn đối diện hắn: "Ngươi nói tiếp đi."
Nhạc Lăng Tiêu lạnh lùng nói: "Ta đã nói xong, đến phiên nàng."
A Yên nghe vậy nói: "Nén bi thương thuận theo biến cố." Nghĩ nghĩ, lại nói: "Tàn sát tướng quân phủ, ta không ngăn được ngươi, hoàng đế đã là tù nhân vảu ngươi, ngươi muốn chiếm đoạt ta, không cần cưỡng bức dụ dỗ, ta sẽ không phản kháng."
Sắc mặt Nhạc Lăng Tiêu khó coi: "Ai nói với nàng ta muốn-- "
Hắn cắn răng, hừ lạnh, sải bước tới, nâng cằm nữ nhân lên: "-- Đối tốt với ta một chút. " Tiếng nói nhẹ xuống, có chút mỏi mệt , thở dài, lặp lại lần nữa: "Trần Yên, đối tốt với ta một chút."
"Ngươi ỷ vào ta yêu thích ngươi, nên mới nổi điên như vậy đi."
"Đúng vậy.... nên nàng , đối tốt với ta một chút."
*
Một năm sau.Tang kỳ đã qua, sau khi tân đế đăng cơ, chính thức sắc phong hậu phi.
Nghi thức rất long trọng cũng rất đơn giản, bởi vì chỉ có lập hậu đại điển.
Tân đế nỗ lực chống lại ý đám đông, cố ý lập tiền triều quý phi Trần thị làm hậu. Chiếu thư lập hậu vừa hạ xuống, A Yên bèn uyển chuyển tỏ vẻ: "Thật ra, ta thích danh hiệu Quý phi hơn."
Nhạc Lăng Tiêu năm nghiêng trên giường, không chút để ý nói: "Phong hậu xong, nếu như nàng thích, tự sắc phong cho mình thêm danh hiệu Qúy phi, hôm nào lại đổi thành Thục phi, Huệ phi... một mình nàng làm hết, thật tốt."
"Vậy không phải đang đùa giỡn sao?"
"Chính là muốn cho nàng ngoạn."
A Yên cảm thấy hắn ấu trĩ, không nói lời nào, tiếp tục soi gương, trìu mến nhìn mặt mình, nhìn một lát, lại để sát vào chút, sửa mấy nếp nhăn nơi khóe mắt của mình.
Từ trước đến giờ Nhạc Lăng Tiêu luôn bị nàng chọc tức, bây giờ rốt cục có cơ hội phản kích, không khỏi sinh ra vài phần nông nổi vui vẻ ca xướng, lười biếng đi tới, bất ngờ không phòng ngự xoay người ôm nàng lên khiêng trên vai quăng về trên giường, bộ động tác nước chảy mây trôi, hết sức trôi chảy.
A Yên ngồi dậy, thở dài: "Bệ hạ, ngươi ngoại trừ ngủ ngủ ngủ ra thì không có gì ham thích sao?"
Nhạc Lăng Tiêu nhếch môi: "Giết giết giết, nàng chọn cái nào?"
. . .
Hắn đè người lên, nhìn nữ nhân dưới thân, thả nhiên nói: "Không phải nàng nói kỹ thuật tốt, kiến ta muốn ngừng mà không được sao? Lại đến thử một lân."
Ánh mắt A Yên đảo qua mặt hắn, thản nhiên nói: "Ngươi học cách vô liêm sỉ của ta? Cái này cần thiên phú, ngươi học không giống... Bệ hạ, lỗ tai của người đỏ hết rồi, không cần cậy mạnh."
Nhạc Lăng Tiêu hừ một tiếng. Nụ hôn nóng rực hôn xuống. Tiếng nói của hắn mơ hồ: ". . . Nói nhiều thế làm gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.