Ta Có Thần Ma Hệ Thống

Chương 170: Bảo Khí - Hồn Châu

Shenamasiro

29/09/2019

Lạnh lẽo cười một tiếng như ma quỷ, Thái Chư một lần nữa rút bùa ra từ túi da bên hông, có điều lần này không chỉ một mà có đến tận ba lá bùa, phân biệt là một vàng, hai đỏ.

Thẳng tay đem cả ba lá bùa ném ra, Thái Chử khẽ quát

“Nhị Trọng Hồn Thuật – Hỏa Lô”

Chỉ thấy nương theo tiến quát, trong ba lá bùa vừa được hắn ném ra, đầu tiên lá bùa màu vàng sáng lên rồi tan biến vào không gian, mà cùng lúc đó, mặt đất dưới chân Đăng Dương bắt đầu run rinh dữ dội, một giây sau, một bức tường đất hình tròn khổng lồ, đường kính 15m, cao hơn 3m đã bất ngờ từ dưới đất trồi lên, tựa như một cái nồi đất to lớn mà hoàn toàn vây kín hắn vào bên trong.

Tường đất vừa thành hình, hai lá bùa màu đỏ còn lại cũng đồng loạt phát sáng rồi nổ tung, biến thành hai cột lửa với nhiệt lượng kinh người, lao thẳng vào bên trong tường đất.

Tình cảnh này, nhìn sơ qua thì giống như là lò bát quái đang thiêu đốt Tôn Ngộ Không, mà Tôn Ngộ Không ở đây không ai khác chính là Đăng Dương.

Đợi đến khi hỏa diễm đỏ rực trúc xuống như thác, khói bụi mịt mù do vụ hàng loạt vụ nổ từ hỏa cầu mới chính thức tan biết, nhất thời khiến cho Đăng Dương hít vào một hơi khi lạnh.

“Chết tiệt, đúng như AI đã nói, Hồn Sư quả thực là quá khó chơi, tên này không những sử dụng được hỏa hệ, phong hệ mà còn cả thổ hệ nguyên tố, phương thức công kích thì đủ hình đủ dạng, sức phá hoại mạnh mẽ mà còn kèm theo cả khả năng khống chế cực lớn!”

“Nếu như Võ Sư sơ cấp hay trung cấp bình thường mà gặp phải hắn, chắc chắn sẽ bị miễu sát trong vòng vài giây”

“Tuy nhiên, có vẻ như tên Hồn Sư kia chỉ mạnh về khoản công kích tầm xa mà thôi, nếu mình có thể tiếp cận được hắn, cơ hội chiến thắng cũng không phải không có”

Đứng giữa vòng vây của hỏa diễm đỏ rực, bốn phương lại không có đường trốn thoát, Đăng Dương không chút sợ hãi mà lẫm bẩm nói thầm.

Nói rồi, Đăng Dương đưa ánh mắt quét ngang hỏa diễm khắp nơi đang cuồn cuộn lao thẳng về phía hắn như biển lửa, điềm tỉnh nói

“Có điều, muốn làm được như thế thì trước hết, mình phải phá hủy cái lồng đất này cái đã”

Vừa nói, Đăng Dương nhanh chóng chuyển động tâm thần, mang Hắc Ngục Xà từ bên trong Linh Giới đem ra, sau đó ra lệnh

“Tiểu Hắc, cũng đến lúc ngươi thể hiện bản thân rồi đấy! Mau sử dụng chiêu Hỏa Tráo mà ta đã huấn luyện cho ngươi”

Hắc Ngục Xà vừa nghe Đăng Dương nói liền gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó nó mở to xà khẩu, điên cuồng phun ra một ngọn hỏa diễm đỏ rực như dung nham, tỏa ra nhiệt lượng càng thêm nóng cháy so với biển lửa cuồng bạo của Thái Chử.

Hồng hỏa vừa ra, cũng không cắm đầu đối chọi với biển lửa bao phủ xung quanh mà lại tựa như có linh tính, giống như một con hỏa xà thực thụ, nhanh chóng cuốn lấy Đăng Dương và Hắc Ngục Xà, chưa đến vài giây đã ngưng tụ thành một lớp màn bảo vệ bằng hỏa diễm hình bán cầu, ngăn cách hoàn toàn bọn hắn với biển lửa bên ngoài.

Mà biển lửa sau khi ập thẳng vào Hỏa Tráo thì liên bắt đầu điên cuồng thiêu đốt, ăn mòn lẫn nhau. Thế nhưng tại vì thua thiệt về nhiệt lượng cũng như bản chất cường đại của hỏa diễm, lửa của Thái Chử dùng bùa gọi ra chính là không thể nào so sánh với lửa địa ngục của Hắc Ngọc Xà được, vậy cho nên, không có bất kỳ một cơ hội nào để hỏa diễm của Thái Chử có thể đột phá vòng phòng ngự vô cùng kiên cố này.

Cứ như thế, sau khoản một phút thời gian điên cuồng thiêu đốt, biển lửa bên ngoài cuối cùng cũng tiêu hao toàn bộ năng lượng mà dần dần tan biến. Từ đầu đến cuối, đến cả một góc áo của Đăng Dương cũng không thể chạm vào.

“Làm tốt lắm!” Nhìn biển lửa không ngừng tan biến với tốc độ cực nhanh, Đăng Dương không khỏi vuốt nhẹ đầu Hắc Ngục Xà, lên tiếng khen ngợi

“Khè!” Dưới chân, Hắc Ngục Xà được Đăng Dương khen người cũng liền hưng phấn vẫy đuôi, xà đồng màu đỏ không ngừng thiêu đốt lên chiến ý hừng hực.

Cùng lúc đó, bên ngoài bức tường đất, Thái Chử cũng cảm nhận được hỏa diễm của mình đã tan biến mà đắc chí mỉm cười



“Đã xong một đứa, đứa còn lại chắc cũng ở bên trong trấn Lạc Ngôn mà thôi, tranh thủ thời gian hoàn thành nốt công việc trước bình minh nào!”

Với Hỏa Lô, Nhị Trọng Hồn Thuật được kết hợp từ hai loại nguyên tố hỏa và thổ này, bản thân hắn đã vây nhốt và đánh chết không biết bao nhiêu Võ Sư trung cấp cũng như cao cấp. Nay lại sử dụng để đánh với một tên Võ Sư sơ cấp phụ thuộc hoàn toàn vào ám khí lợi hại, hắn cũng không tin là Đăng Dương có thể sống sót qua một chiêu này.

“Ủa!” Tuy nhiên ngay khi Thái Chử định quay người rời đi để truy bắt Diệp Khắc Linh, một lần nữa, khí tức tử vong lại buông xuống đầu hắn.

Chỉ thấy ở phương xa, bức tường đất của hắn trong chớp mắt đã bị chẻ ra làm đôi, mà tại trong vết nứt đó, một bóng người hoàn toàn được bao bọc trong lôi điện hai màu trắng xanh, Đăng Dương tựa như một vị lôi thần thật sự mà vác lên trọng kiếm Hoàng Hôn lóe sáng ánh bạc, lao thẳng đến Thái Chử với tốc độ cực nhanh.

Trên tay hắn, Hoàng Hôn kiếm bởi vì phát huy toàn bộ uy lực kinh nhân của một thanh Địa Nguyên Binh cường đại mà sáng rực hào quang lôi điện chói mắt, không khác gì một thanh thánh kiếm của bậc đại năng, mang trong mình khí tức hủy diệt nồng đậm mà bổ thẳng xuống Thái Chử.

Trực diện đối mặt với một kiếm tràn ngập lôi điện, cực kỳ manh mẽ của Đăng Dương, dù cho là một kẻ cao ngạo như Thái Chử cũng không khỏi cảm thấy tê lạnh da đầu

“Chết tiệt, tại sao một tên Võ Sư sơ cấp lại có thể tung ra chiêu thức mang uy lực kinh khủng như vậy được!”

Vừa nới, Thái Chử cũng không dám chậm trễ, lập tức lấy từ trong người ra một đống bùa đủ màu đủ loại, liên tiếp phóng ra

“Hỏa Thuật – Liên Hỏa Phi Đạn”

“Phong Thuật – Bát Phong Tiễn”

“Thủy Thuật – Liên Băng Phi Đạn”

“Lôi Thuật – Lôi Cầu”

“Thổ Thuật – Thiên Cương Thạch Bích”

Theo từng tiếng quát lớn lien tiếp vang lên của Thái Chử, hàng hoạt hỏa cầu nóng rực, phong tiễn sắc bén, băng tinh lạnh lẽo, lôi đạn bạo nổ, ầm ầm nối đuôi nhau mà phá không phóng ra như một trận mưa tên dày đặt, phô thiên tái địa trúc xuống Đăng Dương đang như lôi thần xông đến.

Mỗi một chiêu trong đó, mang uy lực thừa sức giết chết một Võ Sư trung cấp chỉ trong nháy mắt, nay cả một đống lại tập hợp với nhau mà đồng thời oang kích, không nghĩ cũng biết, sức tàn phá chấp chứa bên trong là kinh khủng đến cỡ nào.

Như thế còn chưa hết, tại lúc đòn tấn công phô thiên tái địa kia đang lao nhanh trên không trung, mặt đất phía dưới cũng không ngừng mọc lên từng bức tường đá vô cùng cứng rắn, tầng tầng lớp lớp mà phong tỏa thế công của Đăng Dương.

Thế nhưng đối mặt với sự phản kích điên cuồng và cực kỳ mãnh liệt này của Thái Chử, Đăng Dương vẫn không một chút động dung, ngược lại, lôi hệ đấu khí lại càng bùng nổ uy lực kinh người, dũng mãnh tuyệt luân mà xông thẳng đến, trực diện đối đầu với làn mưa băng tinh, hỏa cầu, phong tiễn cũng như lôi đạn trùng điệp kia.

Chỉ thấy trọng kiếm Hoàng Hôn từ thế vác ngang vai bổ xuống đã biến đổi thành đâm thẳng đến, được Đăng Dương sử dụng như một mũi thương sáng bóng của hiệp sĩ, đường đường chính chính mà cường ngạnh xuyên thủng từng cái, từng cái tường đá kiên cố của Thái Chử như xuyên thủng đậu hủ.

Không dừng tại ở đó, nhờ Nhất Kiếm trong Cửu Ảnh Kiếm Ý gia trì lên trên, lôi thương còn tỏa ra khí tức sắc bén vô tận, không cần phá hủy cũng có thể dễ dàng xé nát đòn công kích phô thiên tái đại của Thái Chữ, dũng mãnh như một con quái thú bậc 7 - Kim Cương Tê Giác, ầm ầm lao thẳng về phía hắn, cực kỳ bạo ngược và không thể cản phá.

Nghiến răng nghiến lợi nhìn Đăng Dương thế nhưng lại có thể giống như một mũi tên xuyên phá, trực tiếp đâm thủng chiêu thức mạnh nhất của mình mà lao thẳng về phía này, Thái Chử cuối cùng cũng căm tức hừ lạnh một tiếng, thầm nói “Đến nước này, cũng chỉ có thể dùng nó mà thôi!”

Nói rồi, Thái Chử liền lấy ra một quả cầu tủy tinh trong suốt từ ống tay áo, chính là viên Hồn Châu của Lôi gia.

Nắm Hồn Châu trên tay, Thái Chư nhẹ nhàn nhắm hai mắt lại trong thoáng chốc rồi đột ngột mở bừng ra, hai tay kết ấn, nghiêm nghị quát lớn

“Hồn Thuật – Hồn Tiễn!”



Tiếng quát uy thế của Thái Chử vừa vang lên, viên Hồn Châu trên tay hắn lập tức lóe lên bạch quang, tỏa ra dao động hồn lực cực kì cường đại, ngay sau đó, những tia dao động hồn lực kia trong chớp mắt đã hợp lại với nhau, biến thành một mũi Hồn Tiễn trong suốt bắn thẳng đến mi tâm Đăng Dương.

Mà cũng bởi vì mũi Hồn Tiễn này là trong suốt và không mang trên mình bất kỳ một tia năng lượng đấu khí nào, cộng với cường độ linh hồn cực kỳ yếu ớt của bản thân cho nên Đăng Dương không tài nào phát giác ra được điều này, để cho Hồn Tiên dễ dàng bắn thẳng vào đầu.

Đăng Dương đang mãnh liệt lao lên với uy thế không gì cản nổi, đột nhiên lại trúng phải Hồn Tiễn khiến cho linh hồn bị tổn thương nghiêm trọng, hoàn toàn mất đi khống chế thân thể, dẫn đến đấu khí đang vô cùng ngưng tụ trong nháy mắt đã tán loạn như một bầy ngựa hoang.

Một chiêu Thiên Lôi Nhất Kích kết hợp với Cửu Ảnh Kiếm Ý còn chưa kịp hạ xuống đã hoàn toàn tan biến và hư vô, mà Đăng Dương thì cũng té nhào xuống đất, hai tay bưng lấy đầu, đau đớn kêu la không ngừng.

Đăng Dương vừa ngã xuống, uy hiếp tử vong bao phủ Thái Chữ cũng theo đó mà biến mất, hắn thở phù một hơi nhẹ nhõm, cất bước đi thẳng đến trước người Đăng Dương, trong đôi mắt hiện rõ sự đắc ý, ra vẻ cảm khái nói

“Ép buộc cho ta phải sử dụng đến Bảo Khí, ngươi quả thực khiến ta khâm phục đấy. Nhìn ngươi tuổi cũng không lớn nhưng lại có tu vi và sức chiến đấu cường đại như vậy, thậm chí vòn vượt qua tiêu chuẩn của Võ Sư cao cấp bình thường, xem ra chính là một đại thiên tài lưu lạc nơi nhân gian a!”

“Nếu như bình thường, bắt gặp một thiên tài trăm năm khó gặp như ngươi, có lẽ ta sẽ cực kỳ vui vẻ mà kết xuống một mối thiện duyên, dù sao kẻ có thể trở thành cường giả trong tương lai, ai mà lại không muốn đầu tư chút ít. Bất quá, qua sự việc ngày hôm nay, ta và ngươi đã xem như là kẻ thù không đội trời chung, do đó, ngươi cũng chỉ có một con đường chết mà thôi”

Vừa nói, Thái Chử vừa lấy ra một lá bùa màu đỏ, mặc kệ Đăng Dương ra sức dãy giụa mà cưỡng ép dán mạnh vào lưng hắn

Sau đó, Thái Chử lại lùng nhết môi cười “Tạm biệt, Hỏa Thuật – Bạo…”

“Tạm biệt con em ngươi, Tiêu Hắc, mau cắn chết hắn!” Đăng điên cuồng ôm đầu quằn quại dưới mặt đất, Đăng Dương bổng nhiên gào lên như dã thú.

Mà nương theo tiếng gào của hắn, tại khoản không gian ngay giữa hắn và Thái Chử, Hắc Ngục Xà đùng một cái bất ngờ xuất hiện rồi cực nhanh đem cơ thể dài hơn sáu mét của mình quần chặt lấy Thái Chử.

Tiếp đó, xà khẩu hung ác liền mở to, dương ra bốn cái răng nhanh nhọn hoắc, lạnh lùng cắn mạnh xuống cổ họng Thái Chử. Một cắn này nếu như thành công, Thái Chử chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Bị Hắc Ngục Xà khóa chặt rồi cắn đến, ánh mắt Thái Chử không khỏi co rụt, tức thì bỏ qua việc dẫn nổ lá bùa dán trên người Đăng Dương mà điên cuồng thúc dục linh hồn lực trúc hết vào viên Hồn Châu trên tay, hốt hoảng quát lớn

“Hồn Thuật - Hồn Kình!”

Ông… ông… ông…!

Tiếng quát vừa ra, Hồn Châu trên tay Thái Chử liền sáng lên như một vần mặt trời chói chang, sau đó, từ trong Hồn Châu, từng đạo dao động hồn lực mãnh liệt, không ngừng giống như sóng biển, lớp sau đè lớp trước mà lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, biến thành trùng điệp Hồn Kình.

Những làn sóng dao động hồn lực này, so với Hồn Tiễn trước đó chỉ hơn chứ không kém, mạnh mẽ đánh cho Hắc Ngục Xà choáng ván linh hồn, tự động buông lỏng Thái Chử ra rồi rơi cái ầm xuống đất, đau đớn mà vặn vẹo không ngừng.

Còn Đăng Dương, trước đó đã trúng phải Hồn Tiễn, nay lại trúng tiếp Hồn Kình dẫn đến linh hồn của hắn trực tiếp bị đánh nát, thất khiếu chảy ra máu tươi, hét thảm một tiếng đau đớn rồi hoàn toàn gục ngã, khắp thế giới chỉ còn là một màu đen bấn tận.

Tuy nhiên trong màn đên u tối tưởng như vô cùng vô tận đó, một tiếng thở dài già nua bất giác vang lên

“Hài, lão đã nói rồi mà không nghe, đại nạn lâm đầu chính là đại nạn lâm đầu mà, người trẻ bây giờ sao lại không biết lắng nghe một chút nào vậy? Nói ngươi ngu quả đúng là không sai!”

Mà tại lúc tiếng nói già nua vang lên trong đầu Đăng Dương, bên ngoài thế giới thực, một cái hố đen nho nhỏ không biết từ đâu chui ra, trong chớp mắt đã nuốt trọn Đăng Dương cùng với Hắc Ngục xà rồi biến mất, cả quá trình diễn ra chưa đến một phần ngàn giây, nhanh đến nổi Thái Chử không kịp nhận biết.

Thứ duy nhất mà hắn trông thấy, đó chính là Đăng Dương cùng Hắc Ngục Xà đang quằn quại trên mặt đất lại bổng nhiên biến mất trong vô thanh vô thức, hoàn toàn không để lại bất kỳ dấu vết gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Thần Ma Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook