Chương 162: Đan Thành
Shenamasiro
29/09/2019
Trong ánh mắt chờ mong của nhị nữ, Đăng Dương cuối cùng cũng nướng xong mẻ đầu tiên, tổng cộng bốn xiên thịt nướng.
Bất quá còn chưa đợi hắn nói lời nào, bốn xiên thịt trên tay đã không cánh mà bay, Diệp Khắc Linh cùng Phạm Liên Hoa, mỗi người trên tay cầm hai xiên thịt nướng ăn đến say mê, hoàn toàn một bộ dạng coi hắn như người vô hình, đến cả một câu cảm ơn đơn giản cũng không có.
Mà ở bên cạnh, Tiểu Hắc cũng lắc lư đầu rắn to lớn, ánh mắt phi thường ủy khuất mà nhìn đến Đăng Dương. Nó chính là hơn một ngày rồi còn chưa có cái gì vô bụng a, có ai nỡ đối xử với trẻ con như thế không chứ?
Bị Tiểu Hắc nhìn bằng ánh mắt đó, Đăng Dương cũng là bất đắc dĩ thở dài, nói “Đã nhịn một ngày rồi, ráng nhịn thêm chút nữa đi nhóc!”
Nói rồi, Đăng Dương đàng phải tiếp tục lấy ra mấy xiên thịt nữa, đem cho vào dược đỉnh, bắt đầu nướng lên. Có điều, rút kinh nghiệm lần trước, lần này Đăng Dương nướng một lúc tám xiên thịt, mỗi tay bốn xiên, như vậy thì dù cho có một lần nữa bị hai bà cô kia trắng trợn đánh cướp thì ít nhất, hắn và Tiểu Hắc cũng có được một miếng lót dạ.
Và thật sự đúng y chang như những gì Đăng Dương dự đoán, tám xiên thịt vừa mới chín tới, còn chưa kịp lấy ra khỏi dược đỉnh thì vù một tiếng, một cơn cuồng phong không biết từ phương nào thổi qua, chưa đến một giây thời gian đã cuỗm mất sáu xiên thịt nướng của hắn, chỉ chừa lại hai xiên thịt nhỏ nhất.
Đăng Dương khóc không ra nước mắt, cuối cùng bực tức đứng dậy, trừng mắt nhìn thẳng vào hai người Diệp Khắc Linh đang chép lưỡi tiêu diệt sáu xiên thịt nướng kia, quát lớn
“Các nàng đừng có mà quá mức ….!”
Thế nhưng còn không đợi Đăng Dương bộc phát uất ức, hai cặp mắt mê li đang thưởng thức thịt xiên nướng bổng dưng dừng lại, sau đó liền lóe lên hào quang đỏ rực như máu mà quay ra nhướng mi, trừng mắt nhìn thẳng vào Đăng Dương
“Chuyện gì?”
Bị hai nàng nhìn trừng trừng, không hiểu sao, hắn lại cảm thấy có một hơi thở lạnh ngắt chạy dọc sống lưng, trên đầu lại tê dại một mảnh, giống như… giống như là trước mắt hắn không phải hai vị tiên nữ tuyệt trần mà chính là hai con sư tử hà đông tàn bạo khủng bố.
“Ha ha, không… không có gì, các nàng cứ từ từ mà ăn, vẫn còn nhiều mà, ăn hết ta lại nướng tiếp!” Đăng Dương giật giật khóe môi, cẩn thận cười đáp.
Sau đó, hắn chính là thành thành thật thật tự cắn lấy một xiên thịt, xiên còn lại thì ném qua cho Tiểu Hắc rồi tiếp tục nhập vai vào một gã đầu bếp tận tụy, chăm chỉ mà nướng thịt.
Mà đang gặm ngon lành thịt xiên nướng, Phạm Liên Hoa và Diệp Khắc Linh cùng lúc dùng như quang nhìn lấy biểu hiện cam chịu của Đăng Dương, trong đôi mắt phượng không giấu nổi ý cười nồng đậm, vui vẻ không thôi.
Trong mắt các nàng, Đăng Dương trông dễ nói chuyện vậy thôi chứ thật ra, hắn là một tên cực kỳ cứng đầu cùng khó chơi, muốn đè lên trên hắn một cái đầu cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Vậy cho nên sau một hồi âm thầm hợp tác, thành công ăn hiếp được Đăng Dương, hai nàng không vui mừng sao mà được, lâu lâu mới được một diệp như thế này mà, không chơi chán chính là có lỗi với bản thân.
Thế là sau một hồi oanh oang yến yến, mắt to trợn mắt nhỏ, cả ba người một thú cuối cùng cũng đã lấp đầy được cái bụng háu đói, tiếp tục công việc vẫn còn dang dỡ.
Một lần nữa trở lại bên dược đỉnh, Phạm Liên Hoa hút nhẹ một cái, đem tử hỏa có chút pha tạp đang cháy hừng hực bên trong dược đỉnh nuốt vào, sau đó lại chu môi thổi ra một ngọn tử hỏa mới cực kỳ tinh thuần.
Tiếp đến, Phạm Liên Hoa đem một loại mười hai bình sứ đựng dược dịch đã được nàng ngưng luyện trước đó ra, xếp thành một hàng chỉnh tề trước mặt rồi từ từ dựa vào đan phương của Trùng Hồn Đan trong đầu mà đổ từng bình dược dịch vào trong dược đỉnh, tay kết ấn pháp, bắt đầu khống chế tử hỏa cuốn lấy các đoàn dược dịch hợp lại với nhau, khởi động quá trình Tôi Luyện.
Mà trong lúc Phạm Liên Hoa đang chăm chú luyện đan, Đăng Dương cùng Tiểu Hắc chính là có chút nhàm chán nằm dài trên chiếc bàn gỗ, thẩn thời nhìn trời, nhìn đất rồi nhìn mây.
Bất quá cũng không giống quá trình Tinh Chế tiêu tốn đại lượng thời gian để luyện hóa dược dịch, quá trình Tôi Luyện lại diễn ra với tốc độ nhanh hơn, chưa đến hai tiếng đồng hồ sau, tất cả mười hai bình sứ đã hoàn toàn trống không mà những dược dịch trôi nổi bên dương dược đỉnh cũng đã hòa lại làm một, tạo thành một đoàn chất lỏng sền sệt như kẹo dẻo, liên tục co vào duỗi ra cực kỳ lạ mắt.
Mà tại lúc mười hai loại dược dịch đã hòa lại làm một, vầng trán trơn bóng của Phạm Liên Hoa cũng nhíu lại một chút, dáng vẻ phi thường nghiêm nghị cùng chăm chú, liên tục biến đổi ấn pháp khống hỏa trên tay.
Lại một giờ nữa trôi qua, đoàn chất lỏng sền sệt bên trong dược đỉnh vẫn không có vẻ gì là chuẩn bị ngưng tụ, ngược lại thì càng lúc lại càng dao động dữ dội, tựa như cực kỳ mất ổn định.
Mà nương theo dao động càng lúc càng mạnh của thứ chất lỏng sền sệt, nét mặt Phạm Liên Hoa càng lúc càng đen, mồi hôi trên trán túa ra như tắm, giọt nào giọt nấy đều to như hạt đậu, nhìn dáng vẻ bề ngoài, hình như đã có chút bối rối.
Đăng Dương nằm dài trên bàn, ánh mắt tuy rằng lơ đễnh nhưng thực chất luôn dừng trên người Phạm Liên Hoa. Ngay khi thấy trạng thái của nàng có chút không đúng, hắn liền bật thẳng người dậy, ánh mắt nghi kị quét đến Diệp Khắc Linh
“Nàng làm sao vậy?”
Diệp Khắc Linh hơi mím môi, cũng là lắc đầu “Ta cũng không biết, hình như quá trình Tinh Chế có chỗ không đúng”
Mà tại lúc Diệp Khắc Linh hạ thấp âm thanh để trả lời, Phạm Liên Hoa cũng vội mở miệng, phun ra một luồng bạch khí tiến nhập vào bên trong dược đỉnh, tranh thủ nói to
“Ta thật sự có chút sai lầm rồi, cái kia Hỏa Minh Hoa thế nhưng lại là một đóa Hỏa Minh Hoa trăm năm chứ không phải mười năm. Từ đó dẫn đến hỏa khí bên trong dược dịch đã lấn áp hàn khí, gây mất cân bằng vô cùng trầm trọng”
“Vậy thì phải làm như thế nào mới khôi phục trạng thái cân bằng được?” Diệp Khắc Linh lo lắng nói “Hay là dùng thêm một nhánh Băng Bách Tùng nữa?”
Nghe vậy, Phạm Liên Hoa lập tức lắc đầu “Không được, tất cả dược liệu để luyện chế Trùng Hồn Đan bao nhiêu có chừng, nếu tự ý thêm bớt tất sẽ làm đan dược thành phẩm không còn là Trùng Hồn Đan nữa”
“Muốn khôi phục lại cân bằng, tốt nhất là dùng đồ vật có tính hàn nhưng tuyệt đối không phải là linh dược, như thế may ra mới có thể chắc chắn Trùng Hồn Đan không bị biến chất. Hai người cẩn thận nhớ lại thử xem, trên người có đồ vật nào như thế không?”
“Đồ vật có tính hàn?” Diệp Khắc Linh nhíu chặt mày liễu, suy nghĩ nữa ngày vẫn là không tìm ra được đồ vật gì như thế.
Bản thân nàng chủ tu chính là phong hệ đấu khí, làm sao lại có đồ vật chứa tính hàn được đây.
Trái với dáng vẻ bối rối của Diệp Khắc Linh, tại chiếc bàn trúc nhỏ, Đăng Dương chỉ thoáng kiểm kê một chút đồ vật trong người liền vội vàng đáp
“Ta vẫn còn một túi mật rắn của Song Đầu Hắc Tuyến Xà, mà Xà tính vốn lạnh, không biết có được hay không?”
Vừa nghe Đăng Dương nói, hai mắt Phạm Liên Hoa lập tức sáng lên, lanh lảnh cười lớn
“Được, tất nhiên là được rồi, mau đưa đây cho ta!”
Nghe Phạm Liên Hoa xác nhận, Đăng Dương không dám chậm trễ, dưới chân lập tứ lóe lên lôi điện trắng bạc, chưa đến một cái chớp mắt đã xuất hiện bên người nàng, đem mật rắn từ trong túi đồ hệ thống đưa ra.
Đăng Dương vừa đưa ra mật rắn, Phạm Liên Hoa liền không chút do dự, cầm lấy mật rắn ném thẳng vào bên trong dược đỉnh, sau đó hai tay lại biến đổi ấn pháp, khống chế tử hỏa đem mật rắn kia thiêu đốt thành mật tủy rồi nhanh chóng hòa lại làm một với hỗn hợp dược dịch của mười hai loại linh dược.
Trong dược đỉnh, chất lỏng sền sệt sau khi được dung hợp mật rắn của Song Đầu Hắc Tuyến Xà thì bổng nhiên nổ mạnh một cái, nhất thời khiến cho nắp dược đỉnh nặng hơn chục cân cũng phải phá không bay lên, từng đoàn tử hỏa mảnh liệt, hừng hực phung trào ra ngoài.
Mà Phạm Liên Hoa bởi vì ngồi gần nhất cho nên cũng trực tiếp hứng chịu áp lực từ vụ nổ liền phun ra một ngụm máu đỏ tươi, sắc mặt trong nháy mắt đã nhợt nhạt đi mấy phần.
“Liên Hoa!” Đăng Dương cùng Diệp Khắc Linh đồng thời hoảng hốt la lớn
“Muội không sao, không có chuyện gì” Thấy bộ dạng gấp gáp của hai người, Phạm Liên Hoa nhẹ nhàn lên tiếng, âm thanh có phần suy yếu nhưng vẫn cực kỳ kiên định
“Chỉ là chút ít phản ứng phụ mà thôi, hỗn hợp dược dịch đã hoàn toàn khôi phục được sự cân bằng. Linh tỷ, giúp ta đóng nắp dược đỉnh lại!”
“Được!” Cẩm thấy Phạm Liên Hoa vẫn còn cực kỳ tỉnh táo, Diệp Khắc Linh mới thở phào một tiếng trong lòng, cánh tay thon dài vung ra, lập tức phóng xuất đấu khí lục sắc ra ngoài, hóa thành một trận cuồng phong nho nhỏ, đem nắp dược đỉnh vừa bị đánh bay trở về chỗ cũ.
Mà tại khi dược đỉnh một lần nữa được đóng kín, Phạm Liên Hòa liền biến đôi ấn pháp, khống chế tử hỏa điêu luyện, bắt đầu quá trình ngưng đan cuối cùng.
Chỉ là không ai có thể nhận thấy, trên gương mặt như phấn điêu ngọc trác của nàng, một tia hắc khí như có như không ẩn hiện, nhất thời làm hai gò má của nàng nổi lên một trận mây hồng kiều diễm.
Theo thời gian dần trôi, chất lỏng sền sệt trong dược đỉnh từng chút một thu nhỏ thể tích, ẩn ẩn hóa thành một viên bi hình cầu có chút móp méo.
Cùng với viên Trùng Hồn Đan càng lúc càng ngưng thực, khuôn mặt Phạm Liên Hoa cũng càng lúc càng đỏ hơn, tựa như một quả cà chín mọng chảy ra nước.
Bất quá, khuôn mặt đỏ hồng bất thường của Phạm Liên Hoa khi rơi vào mắt hai người Đăng Dương lại bị lầm tưởng thành nóng bức vì nhiệt độ cao của tử hỏa, thành ra không hề nhận biết được trạng thái càng ngày càng khác thường của Phạm Liên Hoa.
Cơ thể bị làm sao, đối với một người có kiến sức tâm sâu về luyện dược thuật, Phạm Liên Hoa làm sao lại không biết, chỉ là lúc này đã bước vào giai đoạn Ngưng Hình quan trọng nhất, mà tính tình của nàng lại cực kỳ ghé bỏ thua cuộc, bởi vậy để minh chứng rằng bản thân mình không hề nói khoát trước mặt Đăng Dương, nàng bắt buộc phải luyện chế thành công viên Trùng Hồn Đan này cho bằng được.
Ra sức áp chế sự khác thường đang mãnh liệt dâng trào bên trong cơ thể, tất cả sự chú ý của Phạm Liên Hoa đều tập trung vào viên đan dược đang bắt đầu điên cuồng xoay tròn bên trong dược đỉnh.
Lại thêm nửa tiếng nữa, một làn đan hương thơm ngát bổng nhiên từ dược đỉnh bay lên, lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Vừa ngửi được hương thơm đan dược đặc thù, ánh mắt Diệp Khắc Linh nhất thời tỏa sáng
“Là đan hương, đan dược sắp thành!”
Đăng Dương cũng ngửi được hương thơm này nhưng không hề nhận ra ý nghĩa của nó, chỉ đến khi nghe Diệp Khắc Linh giải thích, hắn mới hiểu ra mà hướng ánh mắt tập trung vào dược đỉnh, có chút hiếu kỳ cùng chờ mong.
Mặc dù, hắn trước đây cũng đã uống vào hai viên Võ Khí Đan cao cấp, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn thấy một vị luyện dược sư luyện chế đan dược a.
Trong ánh mắt mong mỏi của hai người Đăng Dương, viên đan dược bên trong dược đỉnh cuối cùng cũng đình chỉ xoay tròn, mà cùng lúc đó, Phạm Liên Hoa hé môi hút nhẹ một cái đã thu hồi lại toàn bộ tử hỏa, tay ngọc khẽ mở đã dễ dàng lấy ra viên đan dược bóng loáng.
Viên đan dược này, kích cỡ chỉ ngang bằng một viên bi nhỏ, tròn thân bao phủ một màu xanh dương vô cùng xinh đẹp, không ngừng tỏa ra hương thơm vô cùng dễ chịu.
Hơn nữa, mùi vị đan hương lúc này cũng rất đặc biệt, Đăng Dương chỉ cần hít vào một ngụm nhỏ là đã thấy thần thanh khí sảng vô cùng, kèm với đó, cường độ linh hồn của hắn cũng ẩn ẩn có có sự tinh tiến nhẹ.
Trái với tình cách năng động thường ngày, sau khi luyện thành công Trùng Hồn Đan, Phạm Liên Hoa cũng không có vui vẻ nhảy cẩn lên khoe khoang với Đăng Dương, mà ngược lại, nàng ta chỉ yên lặng ngồi im ở đó.
Cố gắng nhịn xuống ý vị khác thường càng lúc càng lớn mạnh bên trong cơ thể, Phạm Liên Hoa nhanh chóng đem viên Trùng Hồn Đan đưa cho Diệp Khắc Linh bên cạnh, có chút gấp gáp nói
“Linh tỷ, đan dược của tỷ đây, cầm nhanh một chút hộ muội!”
Bất quá còn chưa đợi hắn nói lời nào, bốn xiên thịt trên tay đã không cánh mà bay, Diệp Khắc Linh cùng Phạm Liên Hoa, mỗi người trên tay cầm hai xiên thịt nướng ăn đến say mê, hoàn toàn một bộ dạng coi hắn như người vô hình, đến cả một câu cảm ơn đơn giản cũng không có.
Mà ở bên cạnh, Tiểu Hắc cũng lắc lư đầu rắn to lớn, ánh mắt phi thường ủy khuất mà nhìn đến Đăng Dương. Nó chính là hơn một ngày rồi còn chưa có cái gì vô bụng a, có ai nỡ đối xử với trẻ con như thế không chứ?
Bị Tiểu Hắc nhìn bằng ánh mắt đó, Đăng Dương cũng là bất đắc dĩ thở dài, nói “Đã nhịn một ngày rồi, ráng nhịn thêm chút nữa đi nhóc!”
Nói rồi, Đăng Dương đàng phải tiếp tục lấy ra mấy xiên thịt nữa, đem cho vào dược đỉnh, bắt đầu nướng lên. Có điều, rút kinh nghiệm lần trước, lần này Đăng Dương nướng một lúc tám xiên thịt, mỗi tay bốn xiên, như vậy thì dù cho có một lần nữa bị hai bà cô kia trắng trợn đánh cướp thì ít nhất, hắn và Tiểu Hắc cũng có được một miếng lót dạ.
Và thật sự đúng y chang như những gì Đăng Dương dự đoán, tám xiên thịt vừa mới chín tới, còn chưa kịp lấy ra khỏi dược đỉnh thì vù một tiếng, một cơn cuồng phong không biết từ phương nào thổi qua, chưa đến một giây thời gian đã cuỗm mất sáu xiên thịt nướng của hắn, chỉ chừa lại hai xiên thịt nhỏ nhất.
Đăng Dương khóc không ra nước mắt, cuối cùng bực tức đứng dậy, trừng mắt nhìn thẳng vào hai người Diệp Khắc Linh đang chép lưỡi tiêu diệt sáu xiên thịt nướng kia, quát lớn
“Các nàng đừng có mà quá mức ….!”
Thế nhưng còn không đợi Đăng Dương bộc phát uất ức, hai cặp mắt mê li đang thưởng thức thịt xiên nướng bổng dưng dừng lại, sau đó liền lóe lên hào quang đỏ rực như máu mà quay ra nhướng mi, trừng mắt nhìn thẳng vào Đăng Dương
“Chuyện gì?”
Bị hai nàng nhìn trừng trừng, không hiểu sao, hắn lại cảm thấy có một hơi thở lạnh ngắt chạy dọc sống lưng, trên đầu lại tê dại một mảnh, giống như… giống như là trước mắt hắn không phải hai vị tiên nữ tuyệt trần mà chính là hai con sư tử hà đông tàn bạo khủng bố.
“Ha ha, không… không có gì, các nàng cứ từ từ mà ăn, vẫn còn nhiều mà, ăn hết ta lại nướng tiếp!” Đăng Dương giật giật khóe môi, cẩn thận cười đáp.
Sau đó, hắn chính là thành thành thật thật tự cắn lấy một xiên thịt, xiên còn lại thì ném qua cho Tiểu Hắc rồi tiếp tục nhập vai vào một gã đầu bếp tận tụy, chăm chỉ mà nướng thịt.
Mà đang gặm ngon lành thịt xiên nướng, Phạm Liên Hoa và Diệp Khắc Linh cùng lúc dùng như quang nhìn lấy biểu hiện cam chịu của Đăng Dương, trong đôi mắt phượng không giấu nổi ý cười nồng đậm, vui vẻ không thôi.
Trong mắt các nàng, Đăng Dương trông dễ nói chuyện vậy thôi chứ thật ra, hắn là một tên cực kỳ cứng đầu cùng khó chơi, muốn đè lên trên hắn một cái đầu cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Vậy cho nên sau một hồi âm thầm hợp tác, thành công ăn hiếp được Đăng Dương, hai nàng không vui mừng sao mà được, lâu lâu mới được một diệp như thế này mà, không chơi chán chính là có lỗi với bản thân.
Thế là sau một hồi oanh oang yến yến, mắt to trợn mắt nhỏ, cả ba người một thú cuối cùng cũng đã lấp đầy được cái bụng háu đói, tiếp tục công việc vẫn còn dang dỡ.
Một lần nữa trở lại bên dược đỉnh, Phạm Liên Hoa hút nhẹ một cái, đem tử hỏa có chút pha tạp đang cháy hừng hực bên trong dược đỉnh nuốt vào, sau đó lại chu môi thổi ra một ngọn tử hỏa mới cực kỳ tinh thuần.
Tiếp đến, Phạm Liên Hoa đem một loại mười hai bình sứ đựng dược dịch đã được nàng ngưng luyện trước đó ra, xếp thành một hàng chỉnh tề trước mặt rồi từ từ dựa vào đan phương của Trùng Hồn Đan trong đầu mà đổ từng bình dược dịch vào trong dược đỉnh, tay kết ấn pháp, bắt đầu khống chế tử hỏa cuốn lấy các đoàn dược dịch hợp lại với nhau, khởi động quá trình Tôi Luyện.
Mà trong lúc Phạm Liên Hoa đang chăm chú luyện đan, Đăng Dương cùng Tiểu Hắc chính là có chút nhàm chán nằm dài trên chiếc bàn gỗ, thẩn thời nhìn trời, nhìn đất rồi nhìn mây.
Bất quá cũng không giống quá trình Tinh Chế tiêu tốn đại lượng thời gian để luyện hóa dược dịch, quá trình Tôi Luyện lại diễn ra với tốc độ nhanh hơn, chưa đến hai tiếng đồng hồ sau, tất cả mười hai bình sứ đã hoàn toàn trống không mà những dược dịch trôi nổi bên dương dược đỉnh cũng đã hòa lại làm một, tạo thành một đoàn chất lỏng sền sệt như kẹo dẻo, liên tục co vào duỗi ra cực kỳ lạ mắt.
Mà tại lúc mười hai loại dược dịch đã hòa lại làm một, vầng trán trơn bóng của Phạm Liên Hoa cũng nhíu lại một chút, dáng vẻ phi thường nghiêm nghị cùng chăm chú, liên tục biến đổi ấn pháp khống hỏa trên tay.
Lại một giờ nữa trôi qua, đoàn chất lỏng sền sệt bên trong dược đỉnh vẫn không có vẻ gì là chuẩn bị ngưng tụ, ngược lại thì càng lúc lại càng dao động dữ dội, tựa như cực kỳ mất ổn định.
Mà nương theo dao động càng lúc càng mạnh của thứ chất lỏng sền sệt, nét mặt Phạm Liên Hoa càng lúc càng đen, mồi hôi trên trán túa ra như tắm, giọt nào giọt nấy đều to như hạt đậu, nhìn dáng vẻ bề ngoài, hình như đã có chút bối rối.
Đăng Dương nằm dài trên bàn, ánh mắt tuy rằng lơ đễnh nhưng thực chất luôn dừng trên người Phạm Liên Hoa. Ngay khi thấy trạng thái của nàng có chút không đúng, hắn liền bật thẳng người dậy, ánh mắt nghi kị quét đến Diệp Khắc Linh
“Nàng làm sao vậy?”
Diệp Khắc Linh hơi mím môi, cũng là lắc đầu “Ta cũng không biết, hình như quá trình Tinh Chế có chỗ không đúng”
Mà tại lúc Diệp Khắc Linh hạ thấp âm thanh để trả lời, Phạm Liên Hoa cũng vội mở miệng, phun ra một luồng bạch khí tiến nhập vào bên trong dược đỉnh, tranh thủ nói to
“Ta thật sự có chút sai lầm rồi, cái kia Hỏa Minh Hoa thế nhưng lại là một đóa Hỏa Minh Hoa trăm năm chứ không phải mười năm. Từ đó dẫn đến hỏa khí bên trong dược dịch đã lấn áp hàn khí, gây mất cân bằng vô cùng trầm trọng”
“Vậy thì phải làm như thế nào mới khôi phục trạng thái cân bằng được?” Diệp Khắc Linh lo lắng nói “Hay là dùng thêm một nhánh Băng Bách Tùng nữa?”
Nghe vậy, Phạm Liên Hoa lập tức lắc đầu “Không được, tất cả dược liệu để luyện chế Trùng Hồn Đan bao nhiêu có chừng, nếu tự ý thêm bớt tất sẽ làm đan dược thành phẩm không còn là Trùng Hồn Đan nữa”
“Muốn khôi phục lại cân bằng, tốt nhất là dùng đồ vật có tính hàn nhưng tuyệt đối không phải là linh dược, như thế may ra mới có thể chắc chắn Trùng Hồn Đan không bị biến chất. Hai người cẩn thận nhớ lại thử xem, trên người có đồ vật nào như thế không?”
“Đồ vật có tính hàn?” Diệp Khắc Linh nhíu chặt mày liễu, suy nghĩ nữa ngày vẫn là không tìm ra được đồ vật gì như thế.
Bản thân nàng chủ tu chính là phong hệ đấu khí, làm sao lại có đồ vật chứa tính hàn được đây.
Trái với dáng vẻ bối rối của Diệp Khắc Linh, tại chiếc bàn trúc nhỏ, Đăng Dương chỉ thoáng kiểm kê một chút đồ vật trong người liền vội vàng đáp
“Ta vẫn còn một túi mật rắn của Song Đầu Hắc Tuyến Xà, mà Xà tính vốn lạnh, không biết có được hay không?”
Vừa nghe Đăng Dương nói, hai mắt Phạm Liên Hoa lập tức sáng lên, lanh lảnh cười lớn
“Được, tất nhiên là được rồi, mau đưa đây cho ta!”
Nghe Phạm Liên Hoa xác nhận, Đăng Dương không dám chậm trễ, dưới chân lập tứ lóe lên lôi điện trắng bạc, chưa đến một cái chớp mắt đã xuất hiện bên người nàng, đem mật rắn từ trong túi đồ hệ thống đưa ra.
Đăng Dương vừa đưa ra mật rắn, Phạm Liên Hoa liền không chút do dự, cầm lấy mật rắn ném thẳng vào bên trong dược đỉnh, sau đó hai tay lại biến đổi ấn pháp, khống chế tử hỏa đem mật rắn kia thiêu đốt thành mật tủy rồi nhanh chóng hòa lại làm một với hỗn hợp dược dịch của mười hai loại linh dược.
Trong dược đỉnh, chất lỏng sền sệt sau khi được dung hợp mật rắn của Song Đầu Hắc Tuyến Xà thì bổng nhiên nổ mạnh một cái, nhất thời khiến cho nắp dược đỉnh nặng hơn chục cân cũng phải phá không bay lên, từng đoàn tử hỏa mảnh liệt, hừng hực phung trào ra ngoài.
Mà Phạm Liên Hoa bởi vì ngồi gần nhất cho nên cũng trực tiếp hứng chịu áp lực từ vụ nổ liền phun ra một ngụm máu đỏ tươi, sắc mặt trong nháy mắt đã nhợt nhạt đi mấy phần.
“Liên Hoa!” Đăng Dương cùng Diệp Khắc Linh đồng thời hoảng hốt la lớn
“Muội không sao, không có chuyện gì” Thấy bộ dạng gấp gáp của hai người, Phạm Liên Hoa nhẹ nhàn lên tiếng, âm thanh có phần suy yếu nhưng vẫn cực kỳ kiên định
“Chỉ là chút ít phản ứng phụ mà thôi, hỗn hợp dược dịch đã hoàn toàn khôi phục được sự cân bằng. Linh tỷ, giúp ta đóng nắp dược đỉnh lại!”
“Được!” Cẩm thấy Phạm Liên Hoa vẫn còn cực kỳ tỉnh táo, Diệp Khắc Linh mới thở phào một tiếng trong lòng, cánh tay thon dài vung ra, lập tức phóng xuất đấu khí lục sắc ra ngoài, hóa thành một trận cuồng phong nho nhỏ, đem nắp dược đỉnh vừa bị đánh bay trở về chỗ cũ.
Mà tại khi dược đỉnh một lần nữa được đóng kín, Phạm Liên Hòa liền biến đôi ấn pháp, khống chế tử hỏa điêu luyện, bắt đầu quá trình ngưng đan cuối cùng.
Chỉ là không ai có thể nhận thấy, trên gương mặt như phấn điêu ngọc trác của nàng, một tia hắc khí như có như không ẩn hiện, nhất thời làm hai gò má của nàng nổi lên một trận mây hồng kiều diễm.
Theo thời gian dần trôi, chất lỏng sền sệt trong dược đỉnh từng chút một thu nhỏ thể tích, ẩn ẩn hóa thành một viên bi hình cầu có chút móp méo.
Cùng với viên Trùng Hồn Đan càng lúc càng ngưng thực, khuôn mặt Phạm Liên Hoa cũng càng lúc càng đỏ hơn, tựa như một quả cà chín mọng chảy ra nước.
Bất quá, khuôn mặt đỏ hồng bất thường của Phạm Liên Hoa khi rơi vào mắt hai người Đăng Dương lại bị lầm tưởng thành nóng bức vì nhiệt độ cao của tử hỏa, thành ra không hề nhận biết được trạng thái càng ngày càng khác thường của Phạm Liên Hoa.
Cơ thể bị làm sao, đối với một người có kiến sức tâm sâu về luyện dược thuật, Phạm Liên Hoa làm sao lại không biết, chỉ là lúc này đã bước vào giai đoạn Ngưng Hình quan trọng nhất, mà tính tình của nàng lại cực kỳ ghé bỏ thua cuộc, bởi vậy để minh chứng rằng bản thân mình không hề nói khoát trước mặt Đăng Dương, nàng bắt buộc phải luyện chế thành công viên Trùng Hồn Đan này cho bằng được.
Ra sức áp chế sự khác thường đang mãnh liệt dâng trào bên trong cơ thể, tất cả sự chú ý của Phạm Liên Hoa đều tập trung vào viên đan dược đang bắt đầu điên cuồng xoay tròn bên trong dược đỉnh.
Lại thêm nửa tiếng nữa, một làn đan hương thơm ngát bổng nhiên từ dược đỉnh bay lên, lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Vừa ngửi được hương thơm đan dược đặc thù, ánh mắt Diệp Khắc Linh nhất thời tỏa sáng
“Là đan hương, đan dược sắp thành!”
Đăng Dương cũng ngửi được hương thơm này nhưng không hề nhận ra ý nghĩa của nó, chỉ đến khi nghe Diệp Khắc Linh giải thích, hắn mới hiểu ra mà hướng ánh mắt tập trung vào dược đỉnh, có chút hiếu kỳ cùng chờ mong.
Mặc dù, hắn trước đây cũng đã uống vào hai viên Võ Khí Đan cao cấp, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn thấy một vị luyện dược sư luyện chế đan dược a.
Trong ánh mắt mong mỏi của hai người Đăng Dương, viên đan dược bên trong dược đỉnh cuối cùng cũng đình chỉ xoay tròn, mà cùng lúc đó, Phạm Liên Hoa hé môi hút nhẹ một cái đã thu hồi lại toàn bộ tử hỏa, tay ngọc khẽ mở đã dễ dàng lấy ra viên đan dược bóng loáng.
Viên đan dược này, kích cỡ chỉ ngang bằng một viên bi nhỏ, tròn thân bao phủ một màu xanh dương vô cùng xinh đẹp, không ngừng tỏa ra hương thơm vô cùng dễ chịu.
Hơn nữa, mùi vị đan hương lúc này cũng rất đặc biệt, Đăng Dương chỉ cần hít vào một ngụm nhỏ là đã thấy thần thanh khí sảng vô cùng, kèm với đó, cường độ linh hồn của hắn cũng ẩn ẩn có có sự tinh tiến nhẹ.
Trái với tình cách năng động thường ngày, sau khi luyện thành công Trùng Hồn Đan, Phạm Liên Hoa cũng không có vui vẻ nhảy cẩn lên khoe khoang với Đăng Dương, mà ngược lại, nàng ta chỉ yên lặng ngồi im ở đó.
Cố gắng nhịn xuống ý vị khác thường càng lúc càng lớn mạnh bên trong cơ thể, Phạm Liên Hoa nhanh chóng đem viên Trùng Hồn Đan đưa cho Diệp Khắc Linh bên cạnh, có chút gấp gáp nói
“Linh tỷ, đan dược của tỷ đây, cầm nhanh một chút hộ muội!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.