Chương 165: Võ Sư Trung Cấp
Shenamasiro
29/09/2019
Nhìn nữ hài điên cuồng càng quét một bàn thức ăn, Đăng Dương có chút không tin vào mắt mình.
Sát khí đâu? Cơn tức giận kinh thiên đâu? Tại sao còn chưa xách đao lên chém hắn? Hay ít nhất cũng phải có chút biểu hiện gì đó chứ? Tại sao… tại sao nàng ấy vẫn có thể bình thản đến như vậy?
Đăng Dương cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra bởi vì một đống câu hỏi không lời giải đáp.
‘Cái này, hay là bị mình xốc một hồi, Phạm Liên Hoa mất trí luôn rồi?’ Đăng Dương thầm nghĩ
Giữa lúc đầu óc Đăng Dương đang rối một nùi, từ sau lưng Phạm Liên Hoa, Diệp Khắc Linh đi đến ngồi xuống bàn, vẻ mặt cười như không cười mà nhìn đến Đăng Dương, hàm ý sâu xa cười nói
“Liên Hoa, muội ăn nhiều một chút, cả bàn thức ăn này chính là do Đăng Dương chuẩn bị để chuộc lỗi với muội đó!”
Đăng cặm cụi ăn ngon lành, Phạm Liên Hoa nghe Diệp Khắc Linh nói vậy, ánh mắt to tròn có chút nghi hoặc nhìn Đăng Dương
“Chuộc lỗi gì? Bàn thức ăn này không phải ngươi chuẩn bị để cầu ta luyện chế Trùng Hồn Đan sao?”
Nghe vậy, bất giác, cả người Đăng Dương đổ mồ hôi như tắm, vội vàng cười nói, hai tay cầm hộp quà sau lưng, thoáng một cái đã thu luôn vào túi đồ hệ thống
“Ha ha, lỗi phải gì đâu chứ! Nàng đừng có nghe nàng ta nói bậy, một bàn thức ăn này, đúng là ta đã làm để cầu nàng luyện chế một viên Trùng Hồn Đan đấy”
Trông bộ dạng cầu xin khổ sở của Đăng Dương, Phạm Liên Hoa đắc chí đến cười híp cả hai mắt, há mồm cắn một miếng thật to thịt xiên nướng, vừa nhai vừa nói
“Bây giờ đã biết bổn tiểu thư lợi hại rồi chứ? Dám nghi ngờ tài năng của ta, hừ!”
“Bất quá, nể tình cái bàn thịt xiên nướng này, bổn tiểu thư tính tình cũng không phải nhỏ mọn, sáng hôm sau sẽ tiếp tục khai lô luyện cho ngươi một viên Cường Hồn Đan!”
“Thăng Hồn Đan?” Đăng Dương một lần nữa rơi vào ngạc nhiên.
‘Cái quái, không phải đang nói Trùng Hồn Đan sao? Tự dưng lại nhảy qua Thăng Hồn Đan rồi? Không lẽ ‘quan hệ’ một hồi, đầu óc của nàng cũng bị mình đụng hư luôn rồi?’
Nhìn biểu hiện kinh ngạc đến há hốc mồm của Đăng Dương, Phạm Liên Hoa tưởng là hắn đang khó chịu khi nàng nói luyện chế Thăng Hồn Đan thay vì Trùng Hồn Đan, sắc mặt đang tươi tắn nháy mắt tối lại, khinh bỉ nói
“Với cái linh hồn yếu ớt như tờ giấy của ngươi mà muốn dùng Trùng Hồn Đan? Định đi tự sát chắc?”
“Ngươi lúc này, nhiều lắm cũng chỉ có thể phục dụng Thăng Hồn Đan mà thôi, còn nếu ngươi không muốn thì càng tốt, ta đỡ phải vất vả, dù sao thì một bàn thịt xiên nướng này, ta cũng thu rồi, miễn trả lại!”
Trông dáng vẻ cắn rồi là quyết không nhả của Phạm Liên Hoa, Đăng Dương quả thực không còn lời nào để nói, chỉ là may mắn, đầu óc của nàng vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị hắn mà sứt mẻ một miếng nào.
Còn nếu không, hắn quả thật là một tội nhân thiên cổ a!
Cứ thế tiếp diễn, một bàn tiệc bão táp mưa xa an ổn mà trôi qua.
Phạm Liên Hoa sau khi ăn xong thì liền ngáp dài một hơi mệt mỏi rồi chạy đi ngủ tiếp. Suy cho cùng, bởi vì luyện chế một viên Trùng Hồn Đan kia, nàng đã mất gần một ngày một đêm, sau đó lại bị Xuân Độc và Đăng Dương hành hạ đến dục tiên dục tử, không bị mệt chết thì đã may lắm rồi.
Sau khi Phạm Liên Hoa đi xa, Đăng Dương lập tức kéo Diệp Khắc Linh đến một góc tối khuất tầm mắt, rối rít hỏi
“Diệp cô nương, rốt cuộc là nàng đã làm gì Liên Hoa vậy? Tại sao nàng ta không nhớ một chút gì về chuyện giữa hai chúng ta?”
Diệp Khắc Linh thong thả khoanh tay trước ngực, ánh mắt ánh câu hồn đoạt phách, tràn đầy ý tứ lườm Đăng Dương một cái, nói
“Chuyện giữa hai chúng ta? Hình như ngươi rất mong Liên Hoa biết được ngươi đã lấy đi lần đầu của nàng a! Không phải mới làm một lần mà đã tương tư nàng ta rồi chứ? Sướng lắm à?”
Nghe từng câu nói ái muội của Diệp Khắc Linh, đầu Đăng Dương liền hiện đầy vạch đen
“Nàng thừa biết ý ta không phải như vậy mà. Chỉ là, ta muốn biết lý do vì sao Liên Hoa lại không ngớ một chút gì hết mà thôi!”
Diệp Khắc Linh thu lại ánh mắt cợt nhả, nhún nhẹ vai thon, nói
“Qủa thật, ta đúng là có chút động tay động chân, sử dụng một loại bí pháp độc môn cùng với một loại đan dược đặc thù, nhằm xóa đi một tiếng thời gian ký ức của nàng, đồng thời cũng chữa lành thương tổn phần dưới do ngươi gây ra”
“Có điều, khi ta thực hiện việc này thì cũng không chắc chắn lắm là có thể thành công hay không, dù sao, cường độ linh hồn của một vị Luyện Dược Sư cũng không phải dạng vừa”
“Mà như ngươi đã nhìn thấy đấy, may mắn là thủ đoạn của ta cuối cùng cũng đã có tác dụng! Liên Hoa hoàn toàn không nhớ một chút gì những chuyện đã qua”
Đăng Dương thoáng gật đầu, hiểu ra nói “Ra là vậy! Ấy nhưng mà, bí pháp kia của nàng sẽ không để lại di chứng gì cho Liên Hoa chứ?”
Trông bộ dạng lo trước lo sau cho Phạm Liên Hoa của Đăng Dương, Diệp Khắc Linh tựa tiếu phi tiếu cười nói
“Yên tâm, đây chỉ là một thủ đoạn khai thác thông tin nho nhỏ của đám sát thủ bọn ta mà thôi, không để lại bất kỳ di chứng gì đâu. Tiểu tình nhân của ngươi, nàng ấy ngoại trừ quên đi giấc xuân mộng phiêu hồn của hai người ra thì hoàn toàn không quên gì nữa cả!”
“Vậy thì tốt!” Đăng Dương an tâm mỉm cười rồi lắc đầu nói “Với lại, giữa ta và nàng cũng chưa đến mức gọi là tình nhân đâu, tình dục không dựa trên tình yêu, hơn nữa còn diễn ra trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, nói ra chính là không đem đến bất kỳ giá trị nào”
“Thôi thì cứ như nàng nói, xem như một giấc mộng thoáng qua vậy, như thế cũng là tốt nhất cho Liên Hoa”
“Tùy ngươi đi. Bất quá, Liên Hoa thật sự là một cô gái tốt, dù cho kết quả giữa hai người có như thế nào đi chăng nữa thì cũng mong ngươi đừng làm cho nàng đau khổ!” Diệp Khắc Linh nhàn nhạt nói, đôi mắt chợt lóe lên hàn quang lạnh lẽo liếc qua Đăng Dương một cái rồi liền quay người rời đi.
Đăng Dương nhìn theo bóng lưng mảnh mai nhưng không chút yếu đuối của Diệp Khắc Linh rồi lại ngửa đầu, nhìn lên bầy trời đầy sao cao vời vợi, thở dài một tiếng
“Giữa hai chúng ta thì có thể có kết quả gì chứ? Một kẻ như ta, quả thật không thích hợp để ở bên cạnh nàng!”
- --------------
Sáng hôm sau, đúng như lời hứa, Phạm Liên Hoa chính là thật tâm luyện chế cho Đăng Dương một viên Thăng Hồn Đan.
Viên Thăng Hồn Đan này, bởi vì có cấp bậc thấp hơn Trùng Hồn Đan cho nên việc luyện chế vô cùng đơn giản, số dược liệu cần luyện hóa không nhiều và quá trình luyện dược cũng vô cùng suôn sẻ, hoàn toàn không gặp bất kỳ một bất trắc hay trở ngại nào.
Cứ thế, cuộc sống trong sơn cốc vẫn như khi trước mà diễn ra bình thường, không có gì khác biệt và tuyệt nhiên, cũng không một ai gợi nhắc về câu chuyện ám muội ngày hôm đó.
- ---------------
Trong căn nhà tranh đơn sơ của mình, Đăng Dương thong thả ngồi xếp bằng trên giường trúc, trước người lại đặt một bình sứ nho nhỏ, chứa đựng bên trong không gì khác ngoài viên Thăng Hồn Đan kia.
Khẽ điều tức một chút hơi thở, Đăng Dương cầm lấy bình sứ, mở nắp trúc ra một viên đan dược hai màu lam lục giao thoa, không chút do dự liền bỏ vào miệng, nuốt cái ực.
< < Ngài đã phục dụng một viên Thăng Hồn Đan, chỉ số Trí Tuệ gia tăng 3 điểm. Chỉ số Trí Tuệ hiện tại của ngài là 6 điểm > >
Nghe âm thanh nhắc nhở của AI vang lên, Đăng Dương hài lòng cười khẽ “Cuối cùng cũng đã có thể gia tăng chỉ số Trí Tuệ mà không cần tiêu tốn điểm Thiên Phú cũng như điểm Tích Lũy”
Vì phát triển theo con đường hiệp sĩ cận chiến, chỉ số Trí Tuệ ngoại trừ gia tăng tốc độ nâng cao độ thông thạo của võ kỹ ra thì hoàn toàn không mang lại quá nhiều tác dụng bên trong thực chiến. Đây là khác biệt về chất giữa các chức nghiệp khác nhau.
Nói dễ hiểu hơn là, cho dù hắn có cố tình nâng cao chỉ số Trí Tuệ đi chăng nữa mà không biết cách sử dụng thì cũng chỉ là phế vật.
Bởi vậy, nếu có sử dụng điểm Thiên Phú và điểm Tích Lũy, Đăng Dương vẫn sẽ ưu tiên dùng bọn chúng để nâng cao chỉ số Sức Mạnh, Tốc Độ và một chút Thể Chất mà thôi.
Bất quá, nói là thế cũng không có nghĩa hắn không cần đến chỉ số Trí Tuệ. Chỉ số Trí Tuệ càng cao, linh hồn của hắn sẽ càng mạnh, quá trình rèn luyện độ thành thạo võ kỹ dễ dàng hơn, đồng thời cũng không sợ ý chí sát lục bạo phát bất ngờ.
“Tiếc là loại Thăng Hồn Đan này, mỗi người cũng chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi, đến viên thứ hai thì hoàn toàn trở nên vô tác dụng” Đem bình sứ trống không bỏ qua một bên, Đăng Dương chép miệng nói.
Những loại đan dược nâng cao cường độ linh hồn này, không phải Luyện Dược Sư nào cũng chế ra được, cho nên bọn chúng luôn luôn được xếp vào loại đan dược hiếm có khó tìm, có tiền cũng không cách nào mua được.
Hơn nữa, cho dù nếu có tìm ra thì cũng không tới lượt đám võ giả bình thường xồn xồn, những viên đan được cường hóa linh hồn này sẽ ngay lập tức bị những vị Luyện Dược Sư khác nẫng tay trên trong nháy mắt.
Dù sao, muốn làm một vị Luyện Dược Sư hùng mạnh, ngoại trừ kiến thức uyên thâm về dược ký ra thì còn cần phải có một linh hồn cường đại, thiếu một trong hai đều không được.
Do đó, Đăng Dương muốn một lần nữa nhờ vào đan dược để nâng cao chỉ số Trí Tuệ, xem ra cũng là một ước mơ xa vời.
Còn về phần Phạm Liên Hoa, ngoài hai loại đan dược về linh hồn là Thăng Hồn Đan và Trùng Hồn Đan ra, nàng ta hoàn toàn không biết một loại đan dược nào khác. Mà dù có biết, với trình độ luyện dược thuật hiện nay của nàng thì cũng không thể nào luyện chế ra được.
Trong lúc Đăng Dương còn đang suy tính về kế hoạch tiếp theo của mình thì bổng dưng
Đùng!!! Một tiếng nổ lớn phá tan sự thanh tịnh tự nhiên của sơn cốc.
Đợi đến khi Đăng Dương đạp cửa xông ra ngoài thì liền thấy, căn nhà tranh còn lại đã bị phô thiên tái địa phong đao xé nát thành ngàn mảnh, mà Diệp Khắc Linh lúc này chính là đang ngồi xếp bằng giữa màn phong đao đó, mắt phượng nhắm nghiền, dao động đấu khí mãnh liệt bung tỏa bốn phương tám hướng.
“Nàng ta muốn đột phá Võ Sư trung cấp?” Nhìn một cái, Đăng Dương liền nhận ra tình trạng của Diệp Khắc Linh.
Lúc này, Phạm Liên Hoa cũng từ dòng suối nhỏ chạy đến bên cạnh hắn, ánh mắt to tròn mọng nước hưng phấn mà cười nói
“Linh tỷ đúng là thiên tài đích thực, mới mười tám tuổi đã có thể đột phá Võ Sư trung cấp! Cảnh giới tương đương với mấy vị trưởng lão của tam đại gia tộc rồi, quá dữ!”
Đăng Dương đứng bên cạnh, nghe thế cũng chỉ vào mũi mình, cười nói với Phạm Liên Hoa
“Ta hiện tại mới mười sáu tuổi rưỡi cũng đã là Võ Sư sơ cấp này!”
Phạm Liên Hoa trừng lớn đôi mắt quét Đăng Dương từ trên xuống dưới một lượt, tuy rằng rất không muốn nhưng vẫn gật nhẹ đầu nói
“Không sai, tên nhà quê ngươi cũng là một tiểu thiên tài đấy. Nhớ lần đầu hai chúng ta gặp mặt tại kỳ kiểm tra Võ Giả của Võ Thần Điện, khi ấy, ngươi cũng chỉ là một tên Võ Giả sơ cấp mà thôi, không ngờ chỉ mấy tháng trôi qua mà đã có thể tiến đến một bước này”
Hơi dừng lại một chút, nàng có chút trêu tức, chu môi nhỏ nói
“Bất quá, ngươi cho dù thiên tài thì cũng chỉ là tiểu thiên tài mà thôi, xa xa không thể so sánh với đại thiên tài như Linh tỷ được”
‘Cái gì mà không thể so sánh chứ, nàng ấy chính là hơn ta đến hai tuổi có được hay không? So sánh gì khập khiển quá vậy?’ Đăng Dương thầm nghĩ trong lòng.
‘Như thế nới thấy, nói chuyện hơn thua với phụ nữ chính là việc làm vô nghĩa nhất trên đời. Bởi vì họ không bao giờ giải thích theo lẽ thường cả!”
Mà trong khi hai người Đăng Dương thảo luận, cơn phong bạo ở căn nhà tranh nhỏ cũng dần dần dần thu liễm, mà tại trên chiếc giường trúc duy nhất còn lành lặng, Diệp Khắc Linh hơi run lên mi phượng rồi mở bừng ra, trong ánh mắt, quang mang lục sắc phi thường bén nhọn không ngừng lưu chuyển.
Phù một tiếng thở ra một ngụm trọc khí bạch sắc, Diệp Khắc Linh duỗi cơ thể mềm mại không xương mà đứng lên, cảm nhận từng luồng sức mạnh không ngừng chảy xuôi trong cơ thể mà mỉm cười, nụ cười giá lạnh như băng
“Với sức mạnh này, mình không cần phải e ngại hai tên gia chủ Hoàng gia và Ngọc gia nữa. Mối thù diệt tộc năm xưa, cũng đã đến lúc thanh toán toàn bộ”
Mà tại khi lời nói chứa đầy sát khí của Diệp Khắc Linh hạ xuống, chiếc giường trúc sau lưng nàng liền chia năm xẻ bảy, nát thành bột vụn.
Sát khí đâu? Cơn tức giận kinh thiên đâu? Tại sao còn chưa xách đao lên chém hắn? Hay ít nhất cũng phải có chút biểu hiện gì đó chứ? Tại sao… tại sao nàng ấy vẫn có thể bình thản đến như vậy?
Đăng Dương cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra bởi vì một đống câu hỏi không lời giải đáp.
‘Cái này, hay là bị mình xốc một hồi, Phạm Liên Hoa mất trí luôn rồi?’ Đăng Dương thầm nghĩ
Giữa lúc đầu óc Đăng Dương đang rối một nùi, từ sau lưng Phạm Liên Hoa, Diệp Khắc Linh đi đến ngồi xuống bàn, vẻ mặt cười như không cười mà nhìn đến Đăng Dương, hàm ý sâu xa cười nói
“Liên Hoa, muội ăn nhiều một chút, cả bàn thức ăn này chính là do Đăng Dương chuẩn bị để chuộc lỗi với muội đó!”
Đăng cặm cụi ăn ngon lành, Phạm Liên Hoa nghe Diệp Khắc Linh nói vậy, ánh mắt to tròn có chút nghi hoặc nhìn Đăng Dương
“Chuộc lỗi gì? Bàn thức ăn này không phải ngươi chuẩn bị để cầu ta luyện chế Trùng Hồn Đan sao?”
Nghe vậy, bất giác, cả người Đăng Dương đổ mồ hôi như tắm, vội vàng cười nói, hai tay cầm hộp quà sau lưng, thoáng một cái đã thu luôn vào túi đồ hệ thống
“Ha ha, lỗi phải gì đâu chứ! Nàng đừng có nghe nàng ta nói bậy, một bàn thức ăn này, đúng là ta đã làm để cầu nàng luyện chế một viên Trùng Hồn Đan đấy”
Trông bộ dạng cầu xin khổ sở của Đăng Dương, Phạm Liên Hoa đắc chí đến cười híp cả hai mắt, há mồm cắn một miếng thật to thịt xiên nướng, vừa nhai vừa nói
“Bây giờ đã biết bổn tiểu thư lợi hại rồi chứ? Dám nghi ngờ tài năng của ta, hừ!”
“Bất quá, nể tình cái bàn thịt xiên nướng này, bổn tiểu thư tính tình cũng không phải nhỏ mọn, sáng hôm sau sẽ tiếp tục khai lô luyện cho ngươi một viên Cường Hồn Đan!”
“Thăng Hồn Đan?” Đăng Dương một lần nữa rơi vào ngạc nhiên.
‘Cái quái, không phải đang nói Trùng Hồn Đan sao? Tự dưng lại nhảy qua Thăng Hồn Đan rồi? Không lẽ ‘quan hệ’ một hồi, đầu óc của nàng cũng bị mình đụng hư luôn rồi?’
Nhìn biểu hiện kinh ngạc đến há hốc mồm của Đăng Dương, Phạm Liên Hoa tưởng là hắn đang khó chịu khi nàng nói luyện chế Thăng Hồn Đan thay vì Trùng Hồn Đan, sắc mặt đang tươi tắn nháy mắt tối lại, khinh bỉ nói
“Với cái linh hồn yếu ớt như tờ giấy của ngươi mà muốn dùng Trùng Hồn Đan? Định đi tự sát chắc?”
“Ngươi lúc này, nhiều lắm cũng chỉ có thể phục dụng Thăng Hồn Đan mà thôi, còn nếu ngươi không muốn thì càng tốt, ta đỡ phải vất vả, dù sao thì một bàn thịt xiên nướng này, ta cũng thu rồi, miễn trả lại!”
Trông dáng vẻ cắn rồi là quyết không nhả của Phạm Liên Hoa, Đăng Dương quả thực không còn lời nào để nói, chỉ là may mắn, đầu óc của nàng vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị hắn mà sứt mẻ một miếng nào.
Còn nếu không, hắn quả thật là một tội nhân thiên cổ a!
Cứ thế tiếp diễn, một bàn tiệc bão táp mưa xa an ổn mà trôi qua.
Phạm Liên Hoa sau khi ăn xong thì liền ngáp dài một hơi mệt mỏi rồi chạy đi ngủ tiếp. Suy cho cùng, bởi vì luyện chế một viên Trùng Hồn Đan kia, nàng đã mất gần một ngày một đêm, sau đó lại bị Xuân Độc và Đăng Dương hành hạ đến dục tiên dục tử, không bị mệt chết thì đã may lắm rồi.
Sau khi Phạm Liên Hoa đi xa, Đăng Dương lập tức kéo Diệp Khắc Linh đến một góc tối khuất tầm mắt, rối rít hỏi
“Diệp cô nương, rốt cuộc là nàng đã làm gì Liên Hoa vậy? Tại sao nàng ta không nhớ một chút gì về chuyện giữa hai chúng ta?”
Diệp Khắc Linh thong thả khoanh tay trước ngực, ánh mắt ánh câu hồn đoạt phách, tràn đầy ý tứ lườm Đăng Dương một cái, nói
“Chuyện giữa hai chúng ta? Hình như ngươi rất mong Liên Hoa biết được ngươi đã lấy đi lần đầu của nàng a! Không phải mới làm một lần mà đã tương tư nàng ta rồi chứ? Sướng lắm à?”
Nghe từng câu nói ái muội của Diệp Khắc Linh, đầu Đăng Dương liền hiện đầy vạch đen
“Nàng thừa biết ý ta không phải như vậy mà. Chỉ là, ta muốn biết lý do vì sao Liên Hoa lại không ngớ một chút gì hết mà thôi!”
Diệp Khắc Linh thu lại ánh mắt cợt nhả, nhún nhẹ vai thon, nói
“Qủa thật, ta đúng là có chút động tay động chân, sử dụng một loại bí pháp độc môn cùng với một loại đan dược đặc thù, nhằm xóa đi một tiếng thời gian ký ức của nàng, đồng thời cũng chữa lành thương tổn phần dưới do ngươi gây ra”
“Có điều, khi ta thực hiện việc này thì cũng không chắc chắn lắm là có thể thành công hay không, dù sao, cường độ linh hồn của một vị Luyện Dược Sư cũng không phải dạng vừa”
“Mà như ngươi đã nhìn thấy đấy, may mắn là thủ đoạn của ta cuối cùng cũng đã có tác dụng! Liên Hoa hoàn toàn không nhớ một chút gì những chuyện đã qua”
Đăng Dương thoáng gật đầu, hiểu ra nói “Ra là vậy! Ấy nhưng mà, bí pháp kia của nàng sẽ không để lại di chứng gì cho Liên Hoa chứ?”
Trông bộ dạng lo trước lo sau cho Phạm Liên Hoa của Đăng Dương, Diệp Khắc Linh tựa tiếu phi tiếu cười nói
“Yên tâm, đây chỉ là một thủ đoạn khai thác thông tin nho nhỏ của đám sát thủ bọn ta mà thôi, không để lại bất kỳ di chứng gì đâu. Tiểu tình nhân của ngươi, nàng ấy ngoại trừ quên đi giấc xuân mộng phiêu hồn của hai người ra thì hoàn toàn không quên gì nữa cả!”
“Vậy thì tốt!” Đăng Dương an tâm mỉm cười rồi lắc đầu nói “Với lại, giữa ta và nàng cũng chưa đến mức gọi là tình nhân đâu, tình dục không dựa trên tình yêu, hơn nữa còn diễn ra trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, nói ra chính là không đem đến bất kỳ giá trị nào”
“Thôi thì cứ như nàng nói, xem như một giấc mộng thoáng qua vậy, như thế cũng là tốt nhất cho Liên Hoa”
“Tùy ngươi đi. Bất quá, Liên Hoa thật sự là một cô gái tốt, dù cho kết quả giữa hai người có như thế nào đi chăng nữa thì cũng mong ngươi đừng làm cho nàng đau khổ!” Diệp Khắc Linh nhàn nhạt nói, đôi mắt chợt lóe lên hàn quang lạnh lẽo liếc qua Đăng Dương một cái rồi liền quay người rời đi.
Đăng Dương nhìn theo bóng lưng mảnh mai nhưng không chút yếu đuối của Diệp Khắc Linh rồi lại ngửa đầu, nhìn lên bầy trời đầy sao cao vời vợi, thở dài một tiếng
“Giữa hai chúng ta thì có thể có kết quả gì chứ? Một kẻ như ta, quả thật không thích hợp để ở bên cạnh nàng!”
- --------------
Sáng hôm sau, đúng như lời hứa, Phạm Liên Hoa chính là thật tâm luyện chế cho Đăng Dương một viên Thăng Hồn Đan.
Viên Thăng Hồn Đan này, bởi vì có cấp bậc thấp hơn Trùng Hồn Đan cho nên việc luyện chế vô cùng đơn giản, số dược liệu cần luyện hóa không nhiều và quá trình luyện dược cũng vô cùng suôn sẻ, hoàn toàn không gặp bất kỳ một bất trắc hay trở ngại nào.
Cứ thế, cuộc sống trong sơn cốc vẫn như khi trước mà diễn ra bình thường, không có gì khác biệt và tuyệt nhiên, cũng không một ai gợi nhắc về câu chuyện ám muội ngày hôm đó.
- ---------------
Trong căn nhà tranh đơn sơ của mình, Đăng Dương thong thả ngồi xếp bằng trên giường trúc, trước người lại đặt một bình sứ nho nhỏ, chứa đựng bên trong không gì khác ngoài viên Thăng Hồn Đan kia.
Khẽ điều tức một chút hơi thở, Đăng Dương cầm lấy bình sứ, mở nắp trúc ra một viên đan dược hai màu lam lục giao thoa, không chút do dự liền bỏ vào miệng, nuốt cái ực.
< < Ngài đã phục dụng một viên Thăng Hồn Đan, chỉ số Trí Tuệ gia tăng 3 điểm. Chỉ số Trí Tuệ hiện tại của ngài là 6 điểm > >
Nghe âm thanh nhắc nhở của AI vang lên, Đăng Dương hài lòng cười khẽ “Cuối cùng cũng đã có thể gia tăng chỉ số Trí Tuệ mà không cần tiêu tốn điểm Thiên Phú cũng như điểm Tích Lũy”
Vì phát triển theo con đường hiệp sĩ cận chiến, chỉ số Trí Tuệ ngoại trừ gia tăng tốc độ nâng cao độ thông thạo của võ kỹ ra thì hoàn toàn không mang lại quá nhiều tác dụng bên trong thực chiến. Đây là khác biệt về chất giữa các chức nghiệp khác nhau.
Nói dễ hiểu hơn là, cho dù hắn có cố tình nâng cao chỉ số Trí Tuệ đi chăng nữa mà không biết cách sử dụng thì cũng chỉ là phế vật.
Bởi vậy, nếu có sử dụng điểm Thiên Phú và điểm Tích Lũy, Đăng Dương vẫn sẽ ưu tiên dùng bọn chúng để nâng cao chỉ số Sức Mạnh, Tốc Độ và một chút Thể Chất mà thôi.
Bất quá, nói là thế cũng không có nghĩa hắn không cần đến chỉ số Trí Tuệ. Chỉ số Trí Tuệ càng cao, linh hồn của hắn sẽ càng mạnh, quá trình rèn luyện độ thành thạo võ kỹ dễ dàng hơn, đồng thời cũng không sợ ý chí sát lục bạo phát bất ngờ.
“Tiếc là loại Thăng Hồn Đan này, mỗi người cũng chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi, đến viên thứ hai thì hoàn toàn trở nên vô tác dụng” Đem bình sứ trống không bỏ qua một bên, Đăng Dương chép miệng nói.
Những loại đan dược nâng cao cường độ linh hồn này, không phải Luyện Dược Sư nào cũng chế ra được, cho nên bọn chúng luôn luôn được xếp vào loại đan dược hiếm có khó tìm, có tiền cũng không cách nào mua được.
Hơn nữa, cho dù nếu có tìm ra thì cũng không tới lượt đám võ giả bình thường xồn xồn, những viên đan được cường hóa linh hồn này sẽ ngay lập tức bị những vị Luyện Dược Sư khác nẫng tay trên trong nháy mắt.
Dù sao, muốn làm một vị Luyện Dược Sư hùng mạnh, ngoại trừ kiến thức uyên thâm về dược ký ra thì còn cần phải có một linh hồn cường đại, thiếu một trong hai đều không được.
Do đó, Đăng Dương muốn một lần nữa nhờ vào đan dược để nâng cao chỉ số Trí Tuệ, xem ra cũng là một ước mơ xa vời.
Còn về phần Phạm Liên Hoa, ngoài hai loại đan dược về linh hồn là Thăng Hồn Đan và Trùng Hồn Đan ra, nàng ta hoàn toàn không biết một loại đan dược nào khác. Mà dù có biết, với trình độ luyện dược thuật hiện nay của nàng thì cũng không thể nào luyện chế ra được.
Trong lúc Đăng Dương còn đang suy tính về kế hoạch tiếp theo của mình thì bổng dưng
Đùng!!! Một tiếng nổ lớn phá tan sự thanh tịnh tự nhiên của sơn cốc.
Đợi đến khi Đăng Dương đạp cửa xông ra ngoài thì liền thấy, căn nhà tranh còn lại đã bị phô thiên tái địa phong đao xé nát thành ngàn mảnh, mà Diệp Khắc Linh lúc này chính là đang ngồi xếp bằng giữa màn phong đao đó, mắt phượng nhắm nghiền, dao động đấu khí mãnh liệt bung tỏa bốn phương tám hướng.
“Nàng ta muốn đột phá Võ Sư trung cấp?” Nhìn một cái, Đăng Dương liền nhận ra tình trạng của Diệp Khắc Linh.
Lúc này, Phạm Liên Hoa cũng từ dòng suối nhỏ chạy đến bên cạnh hắn, ánh mắt to tròn mọng nước hưng phấn mà cười nói
“Linh tỷ đúng là thiên tài đích thực, mới mười tám tuổi đã có thể đột phá Võ Sư trung cấp! Cảnh giới tương đương với mấy vị trưởng lão của tam đại gia tộc rồi, quá dữ!”
Đăng Dương đứng bên cạnh, nghe thế cũng chỉ vào mũi mình, cười nói với Phạm Liên Hoa
“Ta hiện tại mới mười sáu tuổi rưỡi cũng đã là Võ Sư sơ cấp này!”
Phạm Liên Hoa trừng lớn đôi mắt quét Đăng Dương từ trên xuống dưới một lượt, tuy rằng rất không muốn nhưng vẫn gật nhẹ đầu nói
“Không sai, tên nhà quê ngươi cũng là một tiểu thiên tài đấy. Nhớ lần đầu hai chúng ta gặp mặt tại kỳ kiểm tra Võ Giả của Võ Thần Điện, khi ấy, ngươi cũng chỉ là một tên Võ Giả sơ cấp mà thôi, không ngờ chỉ mấy tháng trôi qua mà đã có thể tiến đến một bước này”
Hơi dừng lại một chút, nàng có chút trêu tức, chu môi nhỏ nói
“Bất quá, ngươi cho dù thiên tài thì cũng chỉ là tiểu thiên tài mà thôi, xa xa không thể so sánh với đại thiên tài như Linh tỷ được”
‘Cái gì mà không thể so sánh chứ, nàng ấy chính là hơn ta đến hai tuổi có được hay không? So sánh gì khập khiển quá vậy?’ Đăng Dương thầm nghĩ trong lòng.
‘Như thế nới thấy, nói chuyện hơn thua với phụ nữ chính là việc làm vô nghĩa nhất trên đời. Bởi vì họ không bao giờ giải thích theo lẽ thường cả!”
Mà trong khi hai người Đăng Dương thảo luận, cơn phong bạo ở căn nhà tranh nhỏ cũng dần dần dần thu liễm, mà tại trên chiếc giường trúc duy nhất còn lành lặng, Diệp Khắc Linh hơi run lên mi phượng rồi mở bừng ra, trong ánh mắt, quang mang lục sắc phi thường bén nhọn không ngừng lưu chuyển.
Phù một tiếng thở ra một ngụm trọc khí bạch sắc, Diệp Khắc Linh duỗi cơ thể mềm mại không xương mà đứng lên, cảm nhận từng luồng sức mạnh không ngừng chảy xuôi trong cơ thể mà mỉm cười, nụ cười giá lạnh như băng
“Với sức mạnh này, mình không cần phải e ngại hai tên gia chủ Hoàng gia và Ngọc gia nữa. Mối thù diệt tộc năm xưa, cũng đã đến lúc thanh toán toàn bộ”
Mà tại khi lời nói chứa đầy sát khí của Diệp Khắc Linh hạ xuống, chiếc giường trúc sau lưng nàng liền chia năm xẻ bảy, nát thành bột vụn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.