Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?
Chương 77: Cái gì gọi là cường thế
Mặc Ngọc Tiếu
16/03/2022
Thịch~
Thịch~
Tiếng tim đập tạo ra những làn sóng vô hình cực kì mạnh mẽ, có khả năng công kích từ vật lí đến tâm linh. Bất quá, về mặt tâm linh, Lý Thuần Quân đã đủ thông suốt lẫn cứng rắn để kháng lại nên cũng không còn gì đáng ngại nữa.
Chỉ là, Lý Thuần Quân đã nghĩ ra một ý tưởng hết sức điên cuồng. Hắn muốn mượn cả làn sóng lẫn áp lực vô hình mà Hắc Tâm tạo ra để thực hiện tôi thể.
Bình thường thì hắn tất nhiên sẽ không dại gì mà làm vậy. Bởi vì với thể chất của hắn, phương pháp tôi thể tốt nhất là dẫn lôi gia thân. Khi đó, hiệu quả tôi thể sẽ được tối ưu hoá.
Nhưng mà, trong tình cảnh éo le như hiện tại, hắn bắt buộc phải mang Hắc Tâm theo bên mình. Và điều kiện tiên quyết để mang nó đi chính là một cơ thể đủ mạnh, đến mức có thể kháng lại chấn động cùng áp lực mà nó tạo ra.
Lục soát hết kí ức trong đầu, Lý Thuần Quân đã tìm ra vài bộ tôi thể công tương đối thích hợp. Nhưng mà, không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút không vừa ý, thậm chí là không nguyện ý đi dùng.
Giữa lúc đó, Vĩnh Hằng Thiên Đao xuất hiện truyền cho hắn một bộ tôi thể công. Nói thật, bộ công pháp này thuộc về phạm trù phức tạp nhất hắn từng thấy, ngay cả Đạo Kinh mà hắn đang tu luyện cũng lộ vẻ thua kém đôi phần.
"Không hổ là đồ của Thiên Đế... Mặc dù ta không biết Thiên Đế mạnh đến đâu nhưng chắc chắn là họ rất xâu, xâu tạc thiên chứ không đùa"
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân yên tâm mượn ngoại lực rèn luyện thể chất. Tuy là những gì hắn lĩnh ngộ được chỉ là lớp da lông bên ngoài, nhưng mà đối với hắn mà nói, như vậy cũng đủ dùng rồi.
"Không biết phải mất bao lâu mới thành công, nhưng ta nhất định phải kiên trì"
Tôi thể là một công việc rất cực khổ, cực khổ hơn việc tu luyện rất rất nhiều.
Cái gọi là tu luyện chẳng qua chỉ là đang dẫn khí nhập thể rồi luyện hoá nó trở thành đồ của mình. Còn tôi thể thì khác. Tôi thể là một quá trình cần đến sự tỉ mỉ và kiên trì, cẩn thận rèn luyện từng tấc da thịt, và đồng thời còn phải nhẫn nhịn một thứ nỗi đau thể xác khó mà miêu tả nổi.
Dưới tiên cảnh thì công việc tu luyện rất chi đơn giản. Nhưng khi đã thành tiên, mọi chuyện liền sẽ không còn đơn giản như vậy nữa. Đó là một loại cách biệt tựa như trời và đất.
Ở thời điểm hiện tại, Lý Thuần Quân vẫn chưa mạnh đến mức đó nên cũng không cần suy nghĩ gì nhiều. Thay vì suy nghĩ những chuyện xa vời, hắn nên ưu tiên cái mạng nhỏ này trước đi đã.
Sau khi truyền pháp, Vĩnh Hằng Thiên Đao ngắm nghía Lý Thuần Quân một chút rồi thở dài: "Tính cách có chút giống, nhưng chung quy vẫn không phải hắn. Hắn ta có tật động kinh, và cũng đẹp trai hơn tên này nhiều, rất rất nhiều"
"Còn tên này thì không mắc bệnh động kinh như hắn, thậm chí đến cả màu linh hồn cũng không giống... Chẳng lẽ, nam hài này là con riêng của hắn ta hay sao?"
Nàng gọi Lý Thuần Quân là nam hài cũng không sai. Bởi vì nếu đem so sánh với nàng, Lý Thuần Quân thật không khác gì một đứa trẻ sơ sinh.
Nói đến đó, nữ tử liền lộ ra bộ mặt xoắn xuýt ít lâu. Bất quá, sau một hồi suy nghĩ kĩ lại, nàng có chút nặng nề lắc đầu: "Sai rồi, hắn ta chết rất triệt để, ngay tại trước mắt ta mà trở thành cát bụi, không có một chút cơ hội sống lại..."
"Thậm chí, đến cả ta còn không biết hắn có chuyển thế được hay không"
Lại lầm bầm cái gì đó, tia nhân tính sinh động trong mắt nữ tử liền từ từ tan biến. Còn thân thể nàng thì đứng trơ ra đó, không nói gì, cũng không làm gì.
Sau một lúc, nàng đột nhiên cử động, thanh âm mang theo từng tia nghi hoặc: "Chủ nhân vừa về? Xem ra nàng thật rất xem trọng nam nhân này đi..."
Vừa nói, nữ tử vừa chuyển mình hoá thành Thiên Đao, yên lặng du động giữa không trung một lát rồi tự nói: "Tên này không phải cố chủ, cảm giác rất khác, chẳng qua chỉ là tính cách có chút giống mà thôi"
Tỉ như sự dịu dàng, chu đáo còn hơn cả phụ nữ này?
Tỉ như thường xuyên có nhân duyên rất đậm với các bé gái này?
Đây là điểm chung ít ỏi giữa cố chủ của Vĩnh Hằng Thiên Đao và Lý Thuần Quân.
"Thôi, nếu đã có duyên thì đi cho tận duyên. Đằng nào thì hắn cũng không dùng ta được, tạm thời cứ coi như đang xem một bộ phim đi" Vĩnh Hằng Thiên Đao ỉ ôi một tiếng rồi quay về chỗ cũ.
Lý Thuần Quân thì đang tập trung làm việc nên không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn hoàn toàn chìm đắm vào bên trong tôi thể công, gần như không cách nào dứt ra được, thậm chí còn quên cả việc cứu chữa cho thân thể đang thụ thương.
Thời gian cứ thế trôi đi, mãi đến khi đã không chịu nổi nữa thì Lý Thuần Quân mới hoàn hồn ngồi dậy, đưa tay húp một một ngụm đan dược rồi nhanh chân chạy khỏi căn phòng một đoạn dài, từ đó chậm rãi khôi phục thương thế.
"Hệ thống, đã bao lâu rồi?" Lý Thuần Quân lên tiếng hỏi.
[Gần ba tháng rồi]
Lý Thuần Quân nhướng mày, tự giễu cười một tiếng: "Lâu như vậy? Xem ra lần này ta đã quá tập trung rồi, suýt chết cơ đấy"
[Có thể chạm đến Hắc Tâm được hay chưa?]
"Có lẽ là chưa, ta cần gấp đôi, thậm chí là gấp ba!" Lý Thuần Quân có chút khổ sở nói.
[Vậy thì ngươi nên ưu tiên tiến phẩm đi, khi đó ngươi sẽ thấy sự biến chuyển lớn trong cơ thể mình]
"A?" Lý Thuần Quân kinh ngạc một tiếng, có chút không hiểu thấu với đề xuất của hệ thống.
Nhưng mà, khi đã nghiêm túc thì hệ thống thường sẽ không đoán sai. Hắn nghĩ hệ thống khuyên hắn như vậy tất nhiên sẽ có cái lí của riêng nó. Thế là... Hắn lựa chọn nghe theo.
Sau khi thương thế hồi phục, Lý Thuần Quân lại quay trở về căn phòng kia. Nhưng lần này hắn đã cố gắng đến gần Hắc Tâm hơn để gia tăng cường độ áp lực, chủ yếu là để rút ngắn thời gian, và hiệu quả tôi luyện cũng cao hơn.
Hắn nghĩ vậy.
"Có lẽ ta nên nhân cơ hội này phá cảnh luôn đi... Được hay không thì chưa biết, nhưng có thử cũng không mất gì"
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền nhắm mắt lại, từ từ đưa ý thức của mình trôi dần về phía Linh Hải. Đến tận nơi mà 'Sen béo' đang cư ngụ.
"Lâu rồi không thấy, thứ này vẫn chướng mắt y hệt như trước" Lý Thuần Quân buồn bực tự nói.
Sen béo: "..."
"Được rồi, hậu tích bạt phát, hi vọng lần này sẽ thành công"
Nói xong, Lý Thuần Quân liền bắt đầu thi pháp, chủ trì quá trình đột phá.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, trăm sông bắt đầu đổ về hải nhãn. Từng dòng nước mênh mông chảy xiết quay về đây, mang theo toàn bộ tinh hoa trong thế giới này đem chăm bón cho đoá hoa sen khổng lồ kia, với hi vọng là nó có thể nở ra.
Nhận được sự tưới tắm nồng hậu của cả thế giới, đoá hoa sen kia khe khẽ rung động rồi từ từ nở ra. Nhưng mà, cũng giống với lần trước, nó chỉ mở ra được đúng vài cánh hoa là trở về như cũ, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lý Thuần Quân: "..."
Được rồi, ta thua ngươi rồi.
Ngay cả khi được cả thế giới cung phụng như tổ tông mà ngươi vẫn còn ương ngạnh khó chiều như vậy... Ta thật không còn gì để nói nữa.
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền xoay người rời đi, quyết không tùy tiện vào đây nữa.
Nhưng ngay khi hắn định rời đi, một ánh mắt sắc lạnh như liêm đao liền rơi lên người hắn, khiến ngay cả một hồn thể như hắn cũng phải phát lạnh, vô thức quay đầu nhìn về phía sau.
Ánh mắt kia giống hệt như Tử Thần, cho Lý Thuần Quân một cảm giác không khác gì bị Tử Thần kề đao vào cổ, vừa bất lực vừa sợ hãi nhưng lại không làm gì được, thậm chí... Ngay cả nói cũng nói không ra lời.
Trước con mắt tràn đầy sự kinh ngạc lẫn sợ hãi của Lý Thuần Quân, nữ nhân trong bức hoạ kia từ từ chuyển động. Nàng ngồi dậy khỏi vương toạ, bước qua ngàn vạn xác chết rồi đi ra khỏi bức tranh, từ từ tiến sát lại gần Lý Thuần Quân.
Còn hắn? Thật xấu hổ nhưng hắn phải thừa nhận rằng mình đang rất sợ hãi, chân tay đều mềm như bún rồi. Thậm chí ngay cả việc lùi về sau trốn chạy hắn cũng quên đi, toàn bộ tâm thần nay đều đã đặt lên người nữ nhân kia.
Nữ nhân kia ung dung đến gần, lại thoăn thoắt đưa tay tóm lấy cổ áo của hắn. Nàng dùng sức kéo hắn gần sát với gương mặt của mình, khoé miệng giương lên một nụ cười: "Ngươi..."
"Muốn phản bội ta sao?"
Lý Thuần Quân nghe vậy, một mặt sửng sốt lẫn không hiểu thấu.
Hắn căn bản không hiểu vì sao nữ nhân này lại chất vấn hắn kiểu như thế.
Như nhìn thấy được sự nghi hoặc trong mắt hắn, nữ nhân hừ lạnh một tiếng rồi khẽ khua tay, đem một đạo chú văn màu đen đặt lên trán Lý Thuần Quân.
Sau đó, nàng lạnh giọng hỏi tiếp: "Trả lời thành thật, ngươi đã thất thân hay chưa?"
Lý Thuần Quân: "???"
"Nói hay không?!"
"Chưa!"
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ thái độ lẫn cách nói chuyện mà xem... Có lẽ là nữ nhân này đang rất tức giận chăng?
Nhưng tại sao chứ? Hắn có làm chuyện động trời gì đâu?
Nữ nhân chăm chú nhìn về phía chú văn đang lan toả trên đỉnh đầu Lý Thuần Quân, thấy nó không có phản ứng liền lên giọng hỏi tiếp: "Ngươi đã có ý trung nhân hay chưa? Nói dối thì tự lãnh hậu quả"
"!?"
"Ngươi hạ tử chú lên người ta?" Lý Thuần Quân bị doạ phát sợ, đến giọng nói cũng có hơi run run.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Nói!" Nữ nhân không trả lời, chỉ lạnh lùng quát một tiếng.
"Ta chưa!"
Lần này Lý Thuần Quân thật sự hoảng. Biến cố này đến quá nhanh làm hắn không cách nào ứng phó hoàn mỹ được, chỉ có thể thành thành thật thật trả lời, kẻo... Bị nàng đánh cho tạ thế.
Nghe vậy, nữ nhân lại nhìn về phía tử chú.
Sau một lúc lâu, thấy tử chú không phát động hiệu quả thì nữ nhân mới nhẹ gật đầu, trên mặt lộ vẻ hài lòng: "Rất tốt, có thưởng"
Lý Thuần Quân: "..."
"Thưởng?"
Nữ nhân nhoẻn miệng cười một tiếng rồi nhón chân lên, thuần thục đem bờ môi mềm mại tấn công, trắng trợn cưỡng hôn Lý Thuần Quân.
Phản ứng đầu tiên của Lý Thuần Quân là sững sờ, sau đó là giãy dụa. Nhưng bất kể là hắn có giãy thế nào cũng đều vô dụng, đơn giản là vì lực không bằng người.
Sau một hồi lâu thoả thích càn quét, nữ nhân mới chịu thả hắn ra khỏi tay. Nàng vừa nhìn hắn, vừa liếm môi một cách đầy yêu dị: "Mỹ vị"
Lý Thuần Quân: "..."
Lùi về sau cả chục trượng, Lý Thuần Quân từ xa nói vọng lại: "Mộ Khuynh Tiên?"
"Là ta" Nữ nhân nhẹ gật đầu, nở một nụ cười ngập tràn hương hoa đào.
Nhìn thấy nụ cười kia, Lý Thuần Quân không tự chủ ngẩng đầu nhìn lên trời: "Rồi, ta hiểu rồi"
Thật ra, hắn đã lờ mờ nhận ra chuyện này từ khá lâu rồi. Nói rõ ra là từ cái lúc nàng diện bộ trang phục đáng xấu hổ kia cho hắn xem, từ lúc đó hắn liền hiểu ra nàng đang cố ý bày tỏ cái gì đó với hắn.
Chỉ là, khi đó hắn đã nghĩ chuyện đó không quá hợp lí nên cứ thoải mái cho qua. Cơ mà... Đến hiện tại thì chắc là hắn đã không thể tự lừa dối bản thân được nữa.
"Cáo từ"
Thay vì tiếp tục để nàng giở trò xằng bậy, Lý Thuần Quân dứt khoát ôm quyền cáo biệt. Một phần là vì hắn không muốn ở lại, phần khác là vì hắn cần thời gian để tiêu hoá thứ tin tức này.
Nhưng mà... Muốn chạy khỏi tay Mộ Khuynh Tiên ư? Nằm mơ cũng không có chuyện đó.
Đây rõ ràng là thế giới của hắn, thế mà hắn lại không phải người làm chủ. Ngược lại, hắn còn bị chính thế giới của mình phản bội không cho rời đi.
"Ta còn chưa thưởng cho ngươi đâu, vội cái gì?" Mộ Khuynh Tiên nhíu mày, tỏ vẻ không thích.
"Ngươi ở đây đợi ta từ lâu rồi sao? Nhưng bằng cách nào?" Lý Thuần Quân dùng thuật lái chủ đề.
"Tư chất của ngươi không được ổn, vậy nên ta mới cho ngươi uống máu của ta để cải thiện một chút" Mộ Khuynh Tiên nói: "Và vừa hay, ta có thể thông qua một chút huyết mạch này trò chuyện với ngươi"
Lý Thuần Quân im lặng.
Nữ nhân đều tâm cơ thâm trầm như vậy. Cho nên nha, hắn chủ động tránh xa nữ nhân cũng không phải không có đạo lí.
Ân...
Ngoại trừ các bé gái. Chúng chưa thể gọi là 'nữ nhân' được.
"Ngươi cũng không ngốc lắm, ta không nghĩ tới ngươi sẽ nhận ra nhanh như vậy..." Mộ Khuynh Tiên ngồi xuống trước mặt hắn, hai tay chống cằm cười cười nói nói.
"Trước tiên mau giải tử chú đi đã" Lý Thuần Quân thở dài: "Bảo sao ngươi luôn làm ra mấy chuyện kì lạ, hoá ra là đều do ngươi đang bóng gió gợi ý cho ta"
Mộ Khuynh Tiên nhẹ nhàng giải tử chú đi, lại mắt lớn mắt nhỏ trừng hắn: "Tiếc cho ngươi, ngoài nữ nhân điên kia, ta chính là người thứ hai đang truy đuổi ngươi"
Lý Thuần Quân: "..."
Mười lăm giây sau...
Lý Thuần Quân: "Hả?"
"Ngươi biết cái gì gọi là yêu đến phát điên không? Ta chính là như vậy đấy" Mộ Khuynh Tiên yểu điệu cười nói: "Nếu như ngươi mà có người khác, vậy thì đời ngươi xem như tàn rồi~"
"Bởi vì, ngươi chỉ có thể là của ta"
"Và nếu như ngươi đã không thuộc về ta, vậy thì cũng đừng mong có chuyện ngươi thuộc về ai khác ngoài ta"
"Hiểu chưa?"
Lý Thuần Quân vểnh tai lên lắng nghe, vầng trán toát mồ hôi lạnh.
Hắn ước là mình không hiểu.
Nhưng mà, hắn cũng biết đại khái tại sao nàng lại trở thành cái dạng ma nữ này rồi.
"Lam Hồ Điệp... Nàng ta cũng vậy sao?"
"Lam Hồ Điệp? Đúng, ta đã thấy rõ, nàng ta cũng muốn độc chiếm lấy ngươi... Nhưng đừng hòng có chuyện đó" Mộ Khuynh Tiên rất chi tự tin cười nói.
"Ta có thể hỏi vì sao ngươi có ý nghĩ đó với ta không?"
Chuyện này là chuyện hắn nghĩ không thông, nhất định phải hỏi mới được.
"Hừm... Nói thì có lẽ ngươi không tin, nhưng đó là tình yêu sét đánh đấy" Mộ Khuynh Tiên sờ sờ mặt hắn, nụ cười trên mặt càng lúc càng trở nên quỷ dị: "Thế nào? Có tin không?"
"..."
Thật ra thì cũng không hẳn là vậy, chỉ là... Nếu nàng nói ra sự thật là mình đã bị sự ấm áp của hắn làm cho cảm động thì sẽ rất xấu hổ.
Và đến khi đó, nàng sẽ không thể giữ nổi dáng vẻ cường thế bá đạo của mình nữa... Việc này đồng nghĩa với việc nàng không thể thị uy với hắn được nữa.
Nàng muốn hắn hiểu rõ việc phản bội nàng sẽ mang lại hậu quả gì. Đây chính là thứ mà nàng muốn hắn ghi nhớ, thậm chí là khắc cốt minh tâm, vĩnh viễn không bao giờ quên.
Suy nghĩ một lúc, Lý Thuần Quân thẳng thắn nói ra: "Ngươi có nghĩ rằng tình cảm của ngươi có hơi độc đoán hay không? Như vậy sẽ không có cái gọi là 'hạnh phúc' thật sự đâu"
"Chỉ cần ngươi không động đến nữ nhân khác, mọi chuyện đều dễ nói thôi"
Nói xong, sắc mặt của nàng liền có hơi sa sút xuống: "Thú thật, bản thân ta cũng không muốn như vậy, chỉ là... Ta là người có tâm lí không ổn định nên nhiều lúc sẽ không khống chế được. Và đây không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể giải quyết"
Nghe nàng nói vậy, trong lòng Lý Thuần Quân bỗng chốc dâng lên một cảm giác bất an.
Tuy cảm giác đó không quá mãnh liệt, không quá dữ dội nhưng lại cứ như tằm ăn lá vậy. Nó cứ âm ỉ trong lòng hắn mà không cách nào vơi đi, rất khó chịu.
"Nhưng ngươi yên tâm, ta vẫn đang cố gắng trị liệu" Mộ Khuynh Tiên chủ động ôm lấy hắn, ôn nhu nói: "Đợi đến khi ta khỏi bệnh, ta sẽ danh chính ngôn thuận đến bày tỏ với ngươi, được không?"
Lý Thuần Quân trầm mặc.
"Ta biết ngươi sẽ không tiếp thu được ngay nên ta không có ép ngươi" Mộ Khuynh Tiên lại nói: "Nhưng mà, sau khi cho ngươi biết cảm giác của ta, giờ ta đã nhẹ lòng hơn nhiều rồi, cảm ơn ngươi"
Trở về trạng thái bình thường rồi?
Lý Thuần Quân có chút vui mừng.
"Nhưng mà" Nàng đột nhiên nghiêm mặt, dùng sức véo má Lý Thuần Quân: "Nếu để ta biết ngươi ở bên ngoài lăng nhăng với nữ nhân khác, vậy thì ngươi sẽ không còn cơ hội sống nữa đâu"
"Còn nếu ngươi vẫn muốn làm thì ta khuyên ngươi trước tiên nên chuẩn bị sẵn một chiếc quan tài thật đẹp đi đã. Ta sẽ tự tay làm hết phần việc còn lại"
Lý Thuần Quân: "..."
Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ làm vậy?
"Được rồi, giờ thì kể cho ta nghe chuyện của Lam Hồ Điệp"
Nàng vốn đã định để cho Ác Chi Hồn kể... Nhưng thôi. Để hắn phát hiện ra sẽ rất phiền phức, và nhiều khả năng là nàng sẽ không thể theo dõi hắn bằng phương thức đó nữa.
Tiếp tục giấu đi thì hơn.
Thịch~
Tiếng tim đập tạo ra những làn sóng vô hình cực kì mạnh mẽ, có khả năng công kích từ vật lí đến tâm linh. Bất quá, về mặt tâm linh, Lý Thuần Quân đã đủ thông suốt lẫn cứng rắn để kháng lại nên cũng không còn gì đáng ngại nữa.
Chỉ là, Lý Thuần Quân đã nghĩ ra một ý tưởng hết sức điên cuồng. Hắn muốn mượn cả làn sóng lẫn áp lực vô hình mà Hắc Tâm tạo ra để thực hiện tôi thể.
Bình thường thì hắn tất nhiên sẽ không dại gì mà làm vậy. Bởi vì với thể chất của hắn, phương pháp tôi thể tốt nhất là dẫn lôi gia thân. Khi đó, hiệu quả tôi thể sẽ được tối ưu hoá.
Nhưng mà, trong tình cảnh éo le như hiện tại, hắn bắt buộc phải mang Hắc Tâm theo bên mình. Và điều kiện tiên quyết để mang nó đi chính là một cơ thể đủ mạnh, đến mức có thể kháng lại chấn động cùng áp lực mà nó tạo ra.
Lục soát hết kí ức trong đầu, Lý Thuần Quân đã tìm ra vài bộ tôi thể công tương đối thích hợp. Nhưng mà, không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút không vừa ý, thậm chí là không nguyện ý đi dùng.
Giữa lúc đó, Vĩnh Hằng Thiên Đao xuất hiện truyền cho hắn một bộ tôi thể công. Nói thật, bộ công pháp này thuộc về phạm trù phức tạp nhất hắn từng thấy, ngay cả Đạo Kinh mà hắn đang tu luyện cũng lộ vẻ thua kém đôi phần.
"Không hổ là đồ của Thiên Đế... Mặc dù ta không biết Thiên Đế mạnh đến đâu nhưng chắc chắn là họ rất xâu, xâu tạc thiên chứ không đùa"
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân yên tâm mượn ngoại lực rèn luyện thể chất. Tuy là những gì hắn lĩnh ngộ được chỉ là lớp da lông bên ngoài, nhưng mà đối với hắn mà nói, như vậy cũng đủ dùng rồi.
"Không biết phải mất bao lâu mới thành công, nhưng ta nhất định phải kiên trì"
Tôi thể là một công việc rất cực khổ, cực khổ hơn việc tu luyện rất rất nhiều.
Cái gọi là tu luyện chẳng qua chỉ là đang dẫn khí nhập thể rồi luyện hoá nó trở thành đồ của mình. Còn tôi thể thì khác. Tôi thể là một quá trình cần đến sự tỉ mỉ và kiên trì, cẩn thận rèn luyện từng tấc da thịt, và đồng thời còn phải nhẫn nhịn một thứ nỗi đau thể xác khó mà miêu tả nổi.
Dưới tiên cảnh thì công việc tu luyện rất chi đơn giản. Nhưng khi đã thành tiên, mọi chuyện liền sẽ không còn đơn giản như vậy nữa. Đó là một loại cách biệt tựa như trời và đất.
Ở thời điểm hiện tại, Lý Thuần Quân vẫn chưa mạnh đến mức đó nên cũng không cần suy nghĩ gì nhiều. Thay vì suy nghĩ những chuyện xa vời, hắn nên ưu tiên cái mạng nhỏ này trước đi đã.
Sau khi truyền pháp, Vĩnh Hằng Thiên Đao ngắm nghía Lý Thuần Quân một chút rồi thở dài: "Tính cách có chút giống, nhưng chung quy vẫn không phải hắn. Hắn ta có tật động kinh, và cũng đẹp trai hơn tên này nhiều, rất rất nhiều"
"Còn tên này thì không mắc bệnh động kinh như hắn, thậm chí đến cả màu linh hồn cũng không giống... Chẳng lẽ, nam hài này là con riêng của hắn ta hay sao?"
Nàng gọi Lý Thuần Quân là nam hài cũng không sai. Bởi vì nếu đem so sánh với nàng, Lý Thuần Quân thật không khác gì một đứa trẻ sơ sinh.
Nói đến đó, nữ tử liền lộ ra bộ mặt xoắn xuýt ít lâu. Bất quá, sau một hồi suy nghĩ kĩ lại, nàng có chút nặng nề lắc đầu: "Sai rồi, hắn ta chết rất triệt để, ngay tại trước mắt ta mà trở thành cát bụi, không có một chút cơ hội sống lại..."
"Thậm chí, đến cả ta còn không biết hắn có chuyển thế được hay không"
Lại lầm bầm cái gì đó, tia nhân tính sinh động trong mắt nữ tử liền từ từ tan biến. Còn thân thể nàng thì đứng trơ ra đó, không nói gì, cũng không làm gì.
Sau một lúc, nàng đột nhiên cử động, thanh âm mang theo từng tia nghi hoặc: "Chủ nhân vừa về? Xem ra nàng thật rất xem trọng nam nhân này đi..."
Vừa nói, nữ tử vừa chuyển mình hoá thành Thiên Đao, yên lặng du động giữa không trung một lát rồi tự nói: "Tên này không phải cố chủ, cảm giác rất khác, chẳng qua chỉ là tính cách có chút giống mà thôi"
Tỉ như sự dịu dàng, chu đáo còn hơn cả phụ nữ này?
Tỉ như thường xuyên có nhân duyên rất đậm với các bé gái này?
Đây là điểm chung ít ỏi giữa cố chủ của Vĩnh Hằng Thiên Đao và Lý Thuần Quân.
"Thôi, nếu đã có duyên thì đi cho tận duyên. Đằng nào thì hắn cũng không dùng ta được, tạm thời cứ coi như đang xem một bộ phim đi" Vĩnh Hằng Thiên Đao ỉ ôi một tiếng rồi quay về chỗ cũ.
Lý Thuần Quân thì đang tập trung làm việc nên không biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn hoàn toàn chìm đắm vào bên trong tôi thể công, gần như không cách nào dứt ra được, thậm chí còn quên cả việc cứu chữa cho thân thể đang thụ thương.
Thời gian cứ thế trôi đi, mãi đến khi đã không chịu nổi nữa thì Lý Thuần Quân mới hoàn hồn ngồi dậy, đưa tay húp một một ngụm đan dược rồi nhanh chân chạy khỏi căn phòng một đoạn dài, từ đó chậm rãi khôi phục thương thế.
"Hệ thống, đã bao lâu rồi?" Lý Thuần Quân lên tiếng hỏi.
[Gần ba tháng rồi]
Lý Thuần Quân nhướng mày, tự giễu cười một tiếng: "Lâu như vậy? Xem ra lần này ta đã quá tập trung rồi, suýt chết cơ đấy"
[Có thể chạm đến Hắc Tâm được hay chưa?]
"Có lẽ là chưa, ta cần gấp đôi, thậm chí là gấp ba!" Lý Thuần Quân có chút khổ sở nói.
[Vậy thì ngươi nên ưu tiên tiến phẩm đi, khi đó ngươi sẽ thấy sự biến chuyển lớn trong cơ thể mình]
"A?" Lý Thuần Quân kinh ngạc một tiếng, có chút không hiểu thấu với đề xuất của hệ thống.
Nhưng mà, khi đã nghiêm túc thì hệ thống thường sẽ không đoán sai. Hắn nghĩ hệ thống khuyên hắn như vậy tất nhiên sẽ có cái lí của riêng nó. Thế là... Hắn lựa chọn nghe theo.
Sau khi thương thế hồi phục, Lý Thuần Quân lại quay trở về căn phòng kia. Nhưng lần này hắn đã cố gắng đến gần Hắc Tâm hơn để gia tăng cường độ áp lực, chủ yếu là để rút ngắn thời gian, và hiệu quả tôi luyện cũng cao hơn.
Hắn nghĩ vậy.
"Có lẽ ta nên nhân cơ hội này phá cảnh luôn đi... Được hay không thì chưa biết, nhưng có thử cũng không mất gì"
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền nhắm mắt lại, từ từ đưa ý thức của mình trôi dần về phía Linh Hải. Đến tận nơi mà 'Sen béo' đang cư ngụ.
"Lâu rồi không thấy, thứ này vẫn chướng mắt y hệt như trước" Lý Thuần Quân buồn bực tự nói.
Sen béo: "..."
"Được rồi, hậu tích bạt phát, hi vọng lần này sẽ thành công"
Nói xong, Lý Thuần Quân liền bắt đầu thi pháp, chủ trì quá trình đột phá.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, trăm sông bắt đầu đổ về hải nhãn. Từng dòng nước mênh mông chảy xiết quay về đây, mang theo toàn bộ tinh hoa trong thế giới này đem chăm bón cho đoá hoa sen khổng lồ kia, với hi vọng là nó có thể nở ra.
Nhận được sự tưới tắm nồng hậu của cả thế giới, đoá hoa sen kia khe khẽ rung động rồi từ từ nở ra. Nhưng mà, cũng giống với lần trước, nó chỉ mở ra được đúng vài cánh hoa là trở về như cũ, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lý Thuần Quân: "..."
Được rồi, ta thua ngươi rồi.
Ngay cả khi được cả thế giới cung phụng như tổ tông mà ngươi vẫn còn ương ngạnh khó chiều như vậy... Ta thật không còn gì để nói nữa.
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền xoay người rời đi, quyết không tùy tiện vào đây nữa.
Nhưng ngay khi hắn định rời đi, một ánh mắt sắc lạnh như liêm đao liền rơi lên người hắn, khiến ngay cả một hồn thể như hắn cũng phải phát lạnh, vô thức quay đầu nhìn về phía sau.
Ánh mắt kia giống hệt như Tử Thần, cho Lý Thuần Quân một cảm giác không khác gì bị Tử Thần kề đao vào cổ, vừa bất lực vừa sợ hãi nhưng lại không làm gì được, thậm chí... Ngay cả nói cũng nói không ra lời.
Trước con mắt tràn đầy sự kinh ngạc lẫn sợ hãi của Lý Thuần Quân, nữ nhân trong bức hoạ kia từ từ chuyển động. Nàng ngồi dậy khỏi vương toạ, bước qua ngàn vạn xác chết rồi đi ra khỏi bức tranh, từ từ tiến sát lại gần Lý Thuần Quân.
Còn hắn? Thật xấu hổ nhưng hắn phải thừa nhận rằng mình đang rất sợ hãi, chân tay đều mềm như bún rồi. Thậm chí ngay cả việc lùi về sau trốn chạy hắn cũng quên đi, toàn bộ tâm thần nay đều đã đặt lên người nữ nhân kia.
Nữ nhân kia ung dung đến gần, lại thoăn thoắt đưa tay tóm lấy cổ áo của hắn. Nàng dùng sức kéo hắn gần sát với gương mặt của mình, khoé miệng giương lên một nụ cười: "Ngươi..."
"Muốn phản bội ta sao?"
Lý Thuần Quân nghe vậy, một mặt sửng sốt lẫn không hiểu thấu.
Hắn căn bản không hiểu vì sao nữ nhân này lại chất vấn hắn kiểu như thế.
Như nhìn thấy được sự nghi hoặc trong mắt hắn, nữ nhân hừ lạnh một tiếng rồi khẽ khua tay, đem một đạo chú văn màu đen đặt lên trán Lý Thuần Quân.
Sau đó, nàng lạnh giọng hỏi tiếp: "Trả lời thành thật, ngươi đã thất thân hay chưa?"
Lý Thuần Quân: "???"
"Nói hay không?!"
"Chưa!"
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ thái độ lẫn cách nói chuyện mà xem... Có lẽ là nữ nhân này đang rất tức giận chăng?
Nhưng tại sao chứ? Hắn có làm chuyện động trời gì đâu?
Nữ nhân chăm chú nhìn về phía chú văn đang lan toả trên đỉnh đầu Lý Thuần Quân, thấy nó không có phản ứng liền lên giọng hỏi tiếp: "Ngươi đã có ý trung nhân hay chưa? Nói dối thì tự lãnh hậu quả"
"!?"
"Ngươi hạ tử chú lên người ta?" Lý Thuần Quân bị doạ phát sợ, đến giọng nói cũng có hơi run run.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Nói!" Nữ nhân không trả lời, chỉ lạnh lùng quát một tiếng.
"Ta chưa!"
Lần này Lý Thuần Quân thật sự hoảng. Biến cố này đến quá nhanh làm hắn không cách nào ứng phó hoàn mỹ được, chỉ có thể thành thành thật thật trả lời, kẻo... Bị nàng đánh cho tạ thế.
Nghe vậy, nữ nhân lại nhìn về phía tử chú.
Sau một lúc lâu, thấy tử chú không phát động hiệu quả thì nữ nhân mới nhẹ gật đầu, trên mặt lộ vẻ hài lòng: "Rất tốt, có thưởng"
Lý Thuần Quân: "..."
"Thưởng?"
Nữ nhân nhoẻn miệng cười một tiếng rồi nhón chân lên, thuần thục đem bờ môi mềm mại tấn công, trắng trợn cưỡng hôn Lý Thuần Quân.
Phản ứng đầu tiên của Lý Thuần Quân là sững sờ, sau đó là giãy dụa. Nhưng bất kể là hắn có giãy thế nào cũng đều vô dụng, đơn giản là vì lực không bằng người.
Sau một hồi lâu thoả thích càn quét, nữ nhân mới chịu thả hắn ra khỏi tay. Nàng vừa nhìn hắn, vừa liếm môi một cách đầy yêu dị: "Mỹ vị"
Lý Thuần Quân: "..."
Lùi về sau cả chục trượng, Lý Thuần Quân từ xa nói vọng lại: "Mộ Khuynh Tiên?"
"Là ta" Nữ nhân nhẹ gật đầu, nở một nụ cười ngập tràn hương hoa đào.
Nhìn thấy nụ cười kia, Lý Thuần Quân không tự chủ ngẩng đầu nhìn lên trời: "Rồi, ta hiểu rồi"
Thật ra, hắn đã lờ mờ nhận ra chuyện này từ khá lâu rồi. Nói rõ ra là từ cái lúc nàng diện bộ trang phục đáng xấu hổ kia cho hắn xem, từ lúc đó hắn liền hiểu ra nàng đang cố ý bày tỏ cái gì đó với hắn.
Chỉ là, khi đó hắn đã nghĩ chuyện đó không quá hợp lí nên cứ thoải mái cho qua. Cơ mà... Đến hiện tại thì chắc là hắn đã không thể tự lừa dối bản thân được nữa.
"Cáo từ"
Thay vì tiếp tục để nàng giở trò xằng bậy, Lý Thuần Quân dứt khoát ôm quyền cáo biệt. Một phần là vì hắn không muốn ở lại, phần khác là vì hắn cần thời gian để tiêu hoá thứ tin tức này.
Nhưng mà... Muốn chạy khỏi tay Mộ Khuynh Tiên ư? Nằm mơ cũng không có chuyện đó.
Đây rõ ràng là thế giới của hắn, thế mà hắn lại không phải người làm chủ. Ngược lại, hắn còn bị chính thế giới của mình phản bội không cho rời đi.
"Ta còn chưa thưởng cho ngươi đâu, vội cái gì?" Mộ Khuynh Tiên nhíu mày, tỏ vẻ không thích.
"Ngươi ở đây đợi ta từ lâu rồi sao? Nhưng bằng cách nào?" Lý Thuần Quân dùng thuật lái chủ đề.
"Tư chất của ngươi không được ổn, vậy nên ta mới cho ngươi uống máu của ta để cải thiện một chút" Mộ Khuynh Tiên nói: "Và vừa hay, ta có thể thông qua một chút huyết mạch này trò chuyện với ngươi"
Lý Thuần Quân im lặng.
Nữ nhân đều tâm cơ thâm trầm như vậy. Cho nên nha, hắn chủ động tránh xa nữ nhân cũng không phải không có đạo lí.
Ân...
Ngoại trừ các bé gái. Chúng chưa thể gọi là 'nữ nhân' được.
"Ngươi cũng không ngốc lắm, ta không nghĩ tới ngươi sẽ nhận ra nhanh như vậy..." Mộ Khuynh Tiên ngồi xuống trước mặt hắn, hai tay chống cằm cười cười nói nói.
"Trước tiên mau giải tử chú đi đã" Lý Thuần Quân thở dài: "Bảo sao ngươi luôn làm ra mấy chuyện kì lạ, hoá ra là đều do ngươi đang bóng gió gợi ý cho ta"
Mộ Khuynh Tiên nhẹ nhàng giải tử chú đi, lại mắt lớn mắt nhỏ trừng hắn: "Tiếc cho ngươi, ngoài nữ nhân điên kia, ta chính là người thứ hai đang truy đuổi ngươi"
Lý Thuần Quân: "..."
Mười lăm giây sau...
Lý Thuần Quân: "Hả?"
"Ngươi biết cái gì gọi là yêu đến phát điên không? Ta chính là như vậy đấy" Mộ Khuynh Tiên yểu điệu cười nói: "Nếu như ngươi mà có người khác, vậy thì đời ngươi xem như tàn rồi~"
"Bởi vì, ngươi chỉ có thể là của ta"
"Và nếu như ngươi đã không thuộc về ta, vậy thì cũng đừng mong có chuyện ngươi thuộc về ai khác ngoài ta"
"Hiểu chưa?"
Lý Thuần Quân vểnh tai lên lắng nghe, vầng trán toát mồ hôi lạnh.
Hắn ước là mình không hiểu.
Nhưng mà, hắn cũng biết đại khái tại sao nàng lại trở thành cái dạng ma nữ này rồi.
"Lam Hồ Điệp... Nàng ta cũng vậy sao?"
"Lam Hồ Điệp? Đúng, ta đã thấy rõ, nàng ta cũng muốn độc chiếm lấy ngươi... Nhưng đừng hòng có chuyện đó" Mộ Khuynh Tiên rất chi tự tin cười nói.
"Ta có thể hỏi vì sao ngươi có ý nghĩ đó với ta không?"
Chuyện này là chuyện hắn nghĩ không thông, nhất định phải hỏi mới được.
"Hừm... Nói thì có lẽ ngươi không tin, nhưng đó là tình yêu sét đánh đấy" Mộ Khuynh Tiên sờ sờ mặt hắn, nụ cười trên mặt càng lúc càng trở nên quỷ dị: "Thế nào? Có tin không?"
"..."
Thật ra thì cũng không hẳn là vậy, chỉ là... Nếu nàng nói ra sự thật là mình đã bị sự ấm áp của hắn làm cho cảm động thì sẽ rất xấu hổ.
Và đến khi đó, nàng sẽ không thể giữ nổi dáng vẻ cường thế bá đạo của mình nữa... Việc này đồng nghĩa với việc nàng không thể thị uy với hắn được nữa.
Nàng muốn hắn hiểu rõ việc phản bội nàng sẽ mang lại hậu quả gì. Đây chính là thứ mà nàng muốn hắn ghi nhớ, thậm chí là khắc cốt minh tâm, vĩnh viễn không bao giờ quên.
Suy nghĩ một lúc, Lý Thuần Quân thẳng thắn nói ra: "Ngươi có nghĩ rằng tình cảm của ngươi có hơi độc đoán hay không? Như vậy sẽ không có cái gọi là 'hạnh phúc' thật sự đâu"
"Chỉ cần ngươi không động đến nữ nhân khác, mọi chuyện đều dễ nói thôi"
Nói xong, sắc mặt của nàng liền có hơi sa sút xuống: "Thú thật, bản thân ta cũng không muốn như vậy, chỉ là... Ta là người có tâm lí không ổn định nên nhiều lúc sẽ không khống chế được. Và đây không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể giải quyết"
Nghe nàng nói vậy, trong lòng Lý Thuần Quân bỗng chốc dâng lên một cảm giác bất an.
Tuy cảm giác đó không quá mãnh liệt, không quá dữ dội nhưng lại cứ như tằm ăn lá vậy. Nó cứ âm ỉ trong lòng hắn mà không cách nào vơi đi, rất khó chịu.
"Nhưng ngươi yên tâm, ta vẫn đang cố gắng trị liệu" Mộ Khuynh Tiên chủ động ôm lấy hắn, ôn nhu nói: "Đợi đến khi ta khỏi bệnh, ta sẽ danh chính ngôn thuận đến bày tỏ với ngươi, được không?"
Lý Thuần Quân trầm mặc.
"Ta biết ngươi sẽ không tiếp thu được ngay nên ta không có ép ngươi" Mộ Khuynh Tiên lại nói: "Nhưng mà, sau khi cho ngươi biết cảm giác của ta, giờ ta đã nhẹ lòng hơn nhiều rồi, cảm ơn ngươi"
Trở về trạng thái bình thường rồi?
Lý Thuần Quân có chút vui mừng.
"Nhưng mà" Nàng đột nhiên nghiêm mặt, dùng sức véo má Lý Thuần Quân: "Nếu để ta biết ngươi ở bên ngoài lăng nhăng với nữ nhân khác, vậy thì ngươi sẽ không còn cơ hội sống nữa đâu"
"Còn nếu ngươi vẫn muốn làm thì ta khuyên ngươi trước tiên nên chuẩn bị sẵn một chiếc quan tài thật đẹp đi đã. Ta sẽ tự tay làm hết phần việc còn lại"
Lý Thuần Quân: "..."
Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ làm vậy?
"Được rồi, giờ thì kể cho ta nghe chuyện của Lam Hồ Điệp"
Nàng vốn đã định để cho Ác Chi Hồn kể... Nhưng thôi. Để hắn phát hiện ra sẽ rất phiền phức, và nhiều khả năng là nàng sẽ không thể theo dõi hắn bằng phương thức đó nữa.
Tiếp tục giấu đi thì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.