Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?
Chương 112: Chén rượu vong tình
Mặc Ngọc Tiếu
15/05/2022
Mấy năm sau.
Sau nhiều lần đắn đo cân nhắc với nhiều phép thử có phần khắc nghiệt, Lý Thuần Quân rốt cục đã chấp nhận mối lương duyên giữa Quân Bất Hối và A Bạch.
Tuy là hắn vẫn không muốn gả con gái đi, nhưng hắn cũng hiểu rõ một điều rằng nàng đã lớn rồi, nhất định sẽ có ngày nàng sẽ rời khỏi vòng tay của hắn.
Nàng còn có hạnh phúc của riêng mình, và thân là một người cha, hắn không thể ngăn cản nàng đi tìm niềm hạnh phúc đó.
Trong thời gian qua, Lý Thuần Quân đã thử thách A Bạch rất nhiều lần, nhưng không lần nào là hắn ta thành công vượt qua cả. Thứ làm nên mối lương duyên này chính là lòng kiên trì, quật cường của A Bạch... Đó mới chính là nhân tố chính khiến Lý Thuần Quân đồng ý hôn sự.
Không lâu sau, A Bạch đã đích thân mang sính lễ đến tận nơi. Tuy rằng hắn đã bị người cha vợ này hành hạ rất nhiều, thế nhưng hắn lại không hề trách móc cha vợ, mà ngược lại còn dành cho đối phương một sự kính trọng.
Nhờ vào những bài kiểm tra như địa ngục đó mà hắn nay đã trầm ổn, đáng tin cậy hơn rất nhiều. Không còn cà lơ phất phơ, cũng không còn ham chơi lười làm như trước, giờ hắn đã trở thành một người đàn ông đáng để Quân Bất Hối gửi gắm cả đời.
Sau nhiều nghi thức rườm rà thì vào ngày hôm nay, A Bạch đã chính thức đến rước tân nương về nhà. Lý Thuần Quân, Vương Nguyên đã cùng nhau đi theo đưa tiễn con gái một đoạn đường, sau đó liền trở về với một nỗi buồn trĩu nặng.
Con gái giờ đã là tân nương của người khác, hai người há có thể không buồn sao? Huống hồ Lý Thuần Quân còn mang theo ý thức của Quân Thiên Tứ, thành ra nỗi buồn của hắn còn nặng nề gấp đôi bình thường.
Về đến nhà, Lý Thuần Quân tựa lưng vào ghế, trầm mặc uống trà mà không nói gì. Vương Nguyên cũng lẳng lặng đi dọn dẹp nhà cửa, nhưng chỉ không lâu sau đó thì bật khóc.
"Cũng đâu phải là vĩnh viễn không gặp, ngươi nên chuẩn bị tay để bế cháu đi là vừa" Lý Thuần Quân nói.
Vương Nguyên vội lau nước mắt, sướt mướt trừng Lý Thuần Quân: "Còn dám nói ta, ngươi cũng sắp khóc đến nơi rồi kia!"
"Còn lâu"
Quân Bất Hối đã được gả đi. Tuy khá ảm đạm nhưng việc này đã thành công giải quyết thêm một phần chấp niệm lớn của Quân Thiên Tứ.
Ở kiếp trước, vì không muốn mình trở thành điểm yếu của cha nên Quân Bất Hối đã không lấy chồng, tình nguyện sống trong sự cô đơn, lẻ bóng đến cuối đời.
Cả đời nàng đã từng có một mối tình đẹp đẽ, nhưng vì số mệnh trớ trêu, nàng đã chủ động từ bỏ tình yêu đó... Tất cả chỉ vì để cha mình có thể an bình sống tiếp.
Nhưng ở đây, tất cả đã đổi khác.
Dọn dẹp nhà xong, Vương Nguyên chậm rãi tiến đến ngồi bên cạnh Lý Thuần Quân. Ngập ngừng một hồi lâu, rốt cục nàng cũng chịu mở miệng: "Tranh thủ lúc thanh xuân còn chưa qua, hay là... Chúng ta sinh thêm một đứa đi?"
Lý Thuần Quân cau mày, lộ vẻ do dự: "Lỡ may lại là con gái thì trái tim già nua này của ta sẽ không chịu nổi đâu"
"Con trai! Ta muốn con trai!" Vương Nguyên hùng hổ đáp trả.
"Để khi khác đi, hiện ta đang không có tâm trạng đi sản xuất em trai cho nha đầu bất hiếu đó" Lý Thuần Quân cười lành lạnh.
Vương Nguyên: "..."
Coi như là đã mang con gái gả đi, tính cách của tên này vẫn chẳng có thay đổi gì.
"Gả con cái cưng đi rồi nhỉ?"
Từ bên ngoài cửa, một tuyến thanh âm nhu hoà bỗng nhiên khẽ vang lên, và tiếp theo đó, một thần nữ mặc váy trắng chậm rãi bước vào. Trên mặt nàng luôn mang theo một nụ cười, nhưng sẽ chẳng ai biết được nụ cười kia đang mang ẩn ý gì.
"Xem ra là ta đến trễ"
Lý Thuần Quân khoát tay: "Thôi dẹp đi, ngươi mà tham gia vào thì kiểu gì hôn lễ trọng đại của con gái ta cũng sẽ biến thành một mảnh đại loạn"
"Thôi nào, đừng độc miệng thế chứ"
Thấy Thái Linh công chúa định làm bậy, Vương Nguyên liền vội vàng lao tới chắn trước mặt Lý Thuần Quân, nghiến răng nghiến lợi: "Con hồ ly tinh nhà ngươi... Thật sự muốn phá hỏng bầu không khí trọng đại ngày hôm nay của chúng ta sao?"
"Đâu có đâu, ta đâu có làm gì hôn lễ của con các ngươi?" Thái Linh công chúa nhún vai, một bộ người vật vô hại: "Ta nghe nói hôm nay nha đầu đó rất có thể sẽ có đệ đệ, thành ra ta cũng tò mò muốn tham gia"
— QUẢNG CÁO —
Lý Thuần Quân nghe xong, sắc mặt đại biến: "Phụt~ Khụ khụ khụ!"
Đang lúc thưởng thức trà thơm thì hắn lại bị Thái Linh công chúa hù cho suýt chút nữa sặc chết. Tuy vậy nhưng sắc mặt của hắn vẫn kinh hãi không đổi: "Ngươi nghiêm túc?"
"Đây là cơ hội cuối cùng của ta" Thái Linh công chúa gật đầu, trông không giống như đang đùa cợt.
Vương Nguyên hoảng hốt, vội vàng ôm Lý Thuần Quân lùi ra sau mấy bước: "Hắn là chồng ta, ngươi không được làm chuyện thất đức như vậy!"
"Đùa thôi" Thái Linh công chúa nhoẻn miệng cười tà, trông không khác gì một hồ ly tinh thực thụ: "Ngươi đừng quên ta đã từng nói gì nha... Cha~ của~ nó~"
Lý Thuần Quân: "..."
Nàng không nói, hắn cũng suýt chút quên.
Vương Nguyên nghe xong, ngẩn ra một lát rồi quay đầu lại lườm hắn, ghen khí xung thiên: "Nàng đã nói gì với ngươi?"
"Một vài chuyện vặt mà thôi" Lý Thuần Quân có chút mất tự nhiên quay mặt đi: "Hôm nay là ngày đại hỉ của con gái, ngươi đừng nên mang hoả khí quá lớn"
Vương Nguyên phồng má nhéo thịt hắn một cái, sau đó hậm hực trở về phòng.
Sau khi Vương Nguyên đã rời đi, Lý Thuần Quân liền không khỏi lắc đầu cười khổ.
Mặt khác, hắn đã mơ hồ nhận ra mục đích mà hôm nay Thái Linh công chúa tìm đến đây, và chuyện nàng vừa nói cũng không hẳn là đang đùa.
"Ngươi có thể theo ta đến một nơi không?" Thái Linh công chúa hỏi.
"Ừm" Lý Thuần Quân khẽ gật đầu: "Ta cũng nên hoàn thành trách nhiệm của mình rồi... Đối với hắn, cũng như đối với ngươi"
Thái Linh công chúa quay lưng đi trước, khoé miệng có hơi nâng cao. Thế nhưng, đó lại không phải một tiếu dung vui vẻ... Mà dường như nó đang ẩn chứa những cảm xúc khác.
Lý Thuần Quân nhìn về phía khuê phòng của Vương Nguyên, im lặng một lát rồi cũng lựa chọn rời đi.
...
...
Không lâu sau...
"Chính là nơi này"
Sau khi dẫn Lý Thuần Quân đến trước một khe núi vắng lặng, Thái Linh công chúa đã chọn một mảnh đất trống rồi ngồi bệt xuống, hoàn toàn không sợ bụi bẩn bám lên tà váy trắng thuần khiết của mình.
Lúc này sắc trời đã tối mịt, ánh trăng cũng lên cao, phản chiếu trên mặt hồ tĩnh lặng tựa như một tấm gương khổng lồ soi rọi trời đất. Cơn gió đêm bắt đầu thổi lên làm cho lá rừng bay xào xạc, cũng khẽ nâng mái tóc bạch kim tuyệt đẹp của nàng lên, làm nàng trông tựa như một tiên nữ bước ra từ cõi mộng ảo.
Giữa một ngày đêm với ánh trăng tĩnh mịch, nàng ngồi đó với một bộ váy trắng tinh xảo thướt tha, dù cho không làm gì nàng cũng trở nên nổi bật, thu hút ánh nhìn của vạn vật, vạn sinh linh.
Tuy là nàng vẫn chưa bày tỏ bất kì cảm xúc nào với Lý Thuần Quân, thế nhưng vẻ ưu tư trên mặt đã nói rõ tâm tình của nàng ngay lúc này... Cũng như sắp tới đây.
"Ta nghĩ mình nên đi rồi" Thái Linh công chúa khẽ nói.
"Ừm, ta hiểu"
Ngồi xuống bên cạnh nàng, Lý Thuần Quân chỉ nói ra một câu ngắn ngủi, nhưng nó lại đầy đủ ý nghĩa cho sự thấu hiểu, cảm thông của chính hắn dành cho đối phương.
"Nhớ lại những gì mình đã trải qua, ta thật sự cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi" Thái Linh công chúa cúi đầu, hai tay ôm chặt bắp đùi của mình: "Nhưng khi nhớ đến ngươi, ta lại có thêm động lực... Để tiếp tục tồn tại trong thế giới này"
"Nhưng mà, điều đó lại không đúng..."
— QUẢNG CÁO —
"Ta ở đây là vì chờ đợi sự cứu rỗi... Và lẽ ra ngay từ cái lúc thoát khỏi hầm ngục tăm tối đó, ta đã phải biến mất rồi... Thế mà ta vẫn tiếp tục tồn tại cho đến tận bây giờ, ngươi có biết lí do vì sao không?"
Lý Thuần Quân trầm mặc.
"Đúng vậy, là vì ngươi" Thái Linh công chúa nói tiếp: "Chấp niệm cũ của ta đã thành... Nhưng sau khi được ngươi cứu ra, ta lại nảy sinh thêm một chấp niệm khác... Và có lẽ không cần ta phải nói, bản thân ngươi cũng biết chấp niệm đó là gì"
"Bất quá, ta cũng hiểu, điều đó là hoàn toàn bất khả thi, đúng không?"
Vừa nói, nàng cũng vừa nhích lại gần Lý Thuần Quân, sau cùng là tựa đầu lên vai hắn, yên lặng bật khóc: "Thật trớ trêu nhỉ? Ta cứ tưởng sự cứu rỗi này sẽ cho ta thanh thản... Nhưng đến cuối cùng, thứ ta nhận lại vẫn chỉ là nỗi đau dài dằng dặc cùng thứ chấp niệm không thể tiêu tan..."
Lý Thuần Quân thần thái ảm đạm, im lặng một lúc rồi nói khẽ: "Xin lỗi..."
"Người được yêu không có lỗi, Lý Thuần Quân" Thái Linh công chúa khẽ nức nở: "Chỉ trách ta quá mềm lòng, quá thèm khát tình cảm... Nhưng khao khát tình cảm đã là bản năng của ta, ta không thể nào khắc chế được... Thế nên, tất cả đều là lỗi của ta... Ngươi không cần phải cảm thấy tội lỗi"
Nhìn nàng thút thít, Lý Thuần Quân mới dần nhận ra phía sau những nụ cười giả tạo đó vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối, bất hạnh, bất lực nhưng vẫn khao khát tình cảm, thế rồi... thứ nàng nhận lại vẫn chỉ là một nỗi bất hạnh triền miên...
Hắn không rõ đây có phải là lỗi của hắn hay không, nhưng hắn sẽ cố gắng làm những gì mình phải làm.
"Đã nhiều lần ta định nghĩ cách nếm thử sinh con với ngươi, bởi vì chỉ cần Quân Thiên Tứ chịu phối hợp, ta nhất định sẽ làm được chuyện đó, nhưng mà..." Thái Linh công chúa lại cười tự giễu: "Nói sao nhỉ? Trông là vậy... Nhưng trên thực tế thì ta đã sớm bị vấy bẩn, không còn gì trong sạch để trao cho ngươi nữa rồi"
"Đó là trước kia, còn bây giờ thì không phải" Lý Thuần Quân lắc đầu: "Ta tôn trọng ước mơ của ngươi, nhưng ta cầu xin ngươi đừng len lén đánh loại chủ ý kia lên người ta, thật đáng sợ"
"Ha ha ha, ta đúng là một thứ đáng kinh tởm nhỉ?" Thái Linh công chúa gượng cười: "Xin lỗi... Một kẻ đã bị nam nhân lạ lạm dụng vô số lần như ta thật không nên mơ ước xa vời như vậy"
"Không phải vậy" Lý Thuần Quân lại lắc đầu: "Đấy là thân bất do kỉ, mà cá nhân ta cũng không quá để ý đến chuyện này. Dẫu sao thì so với quá khứ, ta càng coi trọng hiện tại hơn"
"Ngươi không cảm thấy ta kinh tởm sao?"
"Có, nhưng không liên quan đến quá khứ của ngươi" Lý Thuần Quân đen mặt lại: "Nói kinh tởm thì cũng không đúng lắm, ta càng cảm thấy ngươi đáng sợ hơn"
"..."
"Chắc là ta theo đuổi ngươi sai phương thức"
Lý Thuần Quân: "..."
Không, chí ít thì ngươi vẫn còn bình thường chán... Vì ngoài kia còn có những người khác còn kinh khủng hơn cả ngươi, nhưng ta lại không có gan để kể tên đây.
Đó là những lời mà Lý Thuần Quân đang nói trong lòng.
Sau những lời đó, cả hai bên bắt đầu lâm vào trầm mặc. Đã rất lâu trôi qua mà không ai trong số họ mở miệng nói gì, chỉ có thể ngắm trăng để vơi đi bớt sự xấu hổ.
Sau một lúc, Thái Linh công chúa bỗng dưng mở miệng: "Này, Lý Thuần Quân, ta có một thỉnh cầu"
"Nói đi"
"Giết ta, được không?" Nàng nói: "Đây là phương thức cưỡng ép siêu thoát mà Quân Thiên Tứ đã nói với ta"
"Ngươi không định ở lại thêm chút sao?" Sắc mặt Lý Thuần Quân hơi trầm xuống, nhẹ giọng hỏi lại.
"Ta mệt rồi, rất rất mệt" Thái Linh công chúa tiếp lời: "Được chết trong tay ngươi, được mang theo những cảm xúc này mà chết đi... Ta hoàn toàn mãn nguyện, ngươi hiểu không?"
Lý Thuần Quân không đáp lại nàng, cũng không mở miệng nói gì thêm. Hắn chỉ lẳng lặng đem đá cuội xếp lại thành hình bếp lửa, nhóm lên, rồi lại mang mấy xiên thịt ra nướng ăn.
"Trời đang khá lạnh, ăn chút đồ, uống chút rượu vào đi cho ấm người" Lý Thuần Quân cười nói.
Thái Linh công chúa ngẩn ngơ ra nhìn hắn. Nàng không hiểu hắn làm vậy là có ý gì nữa, thành ra trong lúc nhất thời, đầu óc nàng thật sự trống rỗng.
— QUẢNG CÁO —
Nàng vô thức nhận lấy xiên thịt nóng cùng chén rượu từ tay Lý Thuần Quân, đưa vào miệng, nhai, uống, nuốt rồi khóc lớn.
Tiếng khóc của nàng vỡ oà tựa như tiếng khóc của một đứa trẻ. Như hân hoan, như vui mừng, lại như tuyệt vọng, não nùng... Rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn được hoà trộn trong tiếng khóc của nàng, để người nghe dễ dàng rơi lệ theo vì thương cảm.
Ngồi bên cạnh, Lý Thuần Quân chỉ nở một nụ cười dịu dàng rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, nhưng điều này chỉ làm nàng càng khóc lớn hơn.
Bất quá, cũng từ đó, từng hạt sáng trắng bắt đầu xuất hiện từ trên người nàng, thể hiện cho sự tan biến, siêu thoát của chính nàng.
"Hương vị này... Lý Thuần Quân, sao ngươi vẫn ấm áp với ta như thế... Hệt như năm đó, ngươi cứu ta ra khỏi bóng tối vậy..."
Thái Linh công chúa hai tay ôm mặt khóc lớn, từng dòng lệ nhạt nhoà pha lẫn với nụ cười chua chát: "Ha ha ha... Rõ ràng là ta vẫn không cam lòng, thế thì tại sao... Ta lại bắt đầu cảm thấy mãn nguyện?"
"Lý Thuần Quân, hãy để ta ích kỷ thêm một lần nữa... Được không?"
"Cứ tự nhiên"
Bỏ mặc hết thảy tôn nghiêm của một công chúa, nàng đã chủ động nhào vào lòng hắn, cất lên từng tiếng khóc não lòng. Còn Lý Thuần Quân thì chỉ có thể vuốt ve mái tóc nàng, tựa như một nỗ lực để làm dịu đi nỗi đau trong lòng nàng.
Nương theo tiếng khóc, hình thể của nàng cũng càng lúc càng thêm mờ nhạt, thanh âm cũng trở nên hư ảo lên, khiến nàng trông tựa như một ảo ảnh vô thực vậy.
Nhưng, không phải hư ảo... Nàng chính là chân thực.
"Ta vẫn không muốn đi... Lý Thuần Quân, ta rốt cục là đang bị làm sao thế này? Rõ ràng là ta vẫn muốn ở bên cạnh ngươi... Nhưng tại sao ta lại mãn nguyện? Cái cảm giác trọn vẹn này là sao cơ chứ?"
"Chấp niệm của ta... Tình yêu của ta..."
Nàng cứ mãi khóc lớn, khóc trong sự mênh mang vô định rồi dần dần tiến tới giác ngộ. Mãi đến khi thấu hiểu được mọi thứ trong lòng mình, nàng đã thôi không khóc nữa. Nhưng nàng chung quy vẫn không rời khỏi Lý Thuần Quân, nàng vẫn níu giữ chút giây phút cuối cùng của mình trong vòng tay của người mà nàng đem lòng yêu.
"Đây là món quà cuối cùng mà ta dành cho ngươi, Thái Linh"
Lấy ra một chiếc sáo ngọc, Lý Thuần Quân nhẹ nhàng thổi lên. Tiếng sáo của hắn không còn trong vắt, du dương mà trở nên sầu ảo não, thê lương xót lòng. Tiếng sáo này không chỉ là tâm tình của chính hắn, mà còn là khúc đưa tiễn mà hắn dành cho nàng... Một cô gái bất hạnh.
Thấy hắn vì mình mà thổi một khúc, Thái Linh công chúa liền nhoẻn miệng cười. Nàng cất tiếng ca, mang thanh âm trời phú của mình hoà vào trong tiếng sáo của đối phương, bầu bạn với hắn cho đến tận khoảnh khắc cuối cùng.
"Ngược dòng thời gian, dốc cạn chén quên tình..."
"Đợi lửa tàn ta cũng sẽ trở về..."
Cộp~
Bếp lửa lụi tàn, tiếng hát vừa dứt, âm thanh của thứ gì đó tiếp nối rơi lên mặt đất để Lý Thuần Quân bất chợt bừng tỉnh.
Đợi đến khi hắn kịp định thần lại, bên cạnh hắn đã chẳng còn ai nữa. Có chăng chỉ còn lại những cơn gió lạnh cùng những hạt sáng đang dần biến mất trong ánh trăng sao, cùng tàn âm đang vọng lại bên tai.
Nhặt giọt pha lê trên nền đất, Lý Thuần Quân ngẩng đầu nhìn những hạt sáng đang dần biến mất trong trời đêm mà thở dài. Cũng chẳng biết từ lúc nào, khoé mắt hắn đã trượt xuống một dòng lệ.
Giữ tâm thái đạm mạc từng ấy năm, đây là lần đầu tiên Lý Thuần Quân thật lòng vì ai đó mà rơi lệ.
Tuy rằng đoạn tình duyên này khá ngắn ngủi nhưng Thái Linh công chúa đã dạy cho hắn rất nhiều thứ. Trong đó những kỉ niệm đáng nhớ, nhưng cũng có những chuyện đáng để quên đi.
Kể cả vậy, hắn vẫn nghĩ những điều đó đều là vô cùng quý giá... Cũng đều là những thứ mà hắn sẽ không thể nào quên.
"Thượng lộ bình an, Linh Nhi"
Đây cũng là lần đầu tiên hắn chịu gọi nàng bằng cái tên mà nàng luôn muốn hắn gọi... Nhưng có lẽ, mọi thứ đã quá trễ.
Sau nhiều lần đắn đo cân nhắc với nhiều phép thử có phần khắc nghiệt, Lý Thuần Quân rốt cục đã chấp nhận mối lương duyên giữa Quân Bất Hối và A Bạch.
Tuy là hắn vẫn không muốn gả con gái đi, nhưng hắn cũng hiểu rõ một điều rằng nàng đã lớn rồi, nhất định sẽ có ngày nàng sẽ rời khỏi vòng tay của hắn.
Nàng còn có hạnh phúc của riêng mình, và thân là một người cha, hắn không thể ngăn cản nàng đi tìm niềm hạnh phúc đó.
Trong thời gian qua, Lý Thuần Quân đã thử thách A Bạch rất nhiều lần, nhưng không lần nào là hắn ta thành công vượt qua cả. Thứ làm nên mối lương duyên này chính là lòng kiên trì, quật cường của A Bạch... Đó mới chính là nhân tố chính khiến Lý Thuần Quân đồng ý hôn sự.
Không lâu sau, A Bạch đã đích thân mang sính lễ đến tận nơi. Tuy rằng hắn đã bị người cha vợ này hành hạ rất nhiều, thế nhưng hắn lại không hề trách móc cha vợ, mà ngược lại còn dành cho đối phương một sự kính trọng.
Nhờ vào những bài kiểm tra như địa ngục đó mà hắn nay đã trầm ổn, đáng tin cậy hơn rất nhiều. Không còn cà lơ phất phơ, cũng không còn ham chơi lười làm như trước, giờ hắn đã trở thành một người đàn ông đáng để Quân Bất Hối gửi gắm cả đời.
Sau nhiều nghi thức rườm rà thì vào ngày hôm nay, A Bạch đã chính thức đến rước tân nương về nhà. Lý Thuần Quân, Vương Nguyên đã cùng nhau đi theo đưa tiễn con gái một đoạn đường, sau đó liền trở về với một nỗi buồn trĩu nặng.
Con gái giờ đã là tân nương của người khác, hai người há có thể không buồn sao? Huống hồ Lý Thuần Quân còn mang theo ý thức của Quân Thiên Tứ, thành ra nỗi buồn của hắn còn nặng nề gấp đôi bình thường.
Về đến nhà, Lý Thuần Quân tựa lưng vào ghế, trầm mặc uống trà mà không nói gì. Vương Nguyên cũng lẳng lặng đi dọn dẹp nhà cửa, nhưng chỉ không lâu sau đó thì bật khóc.
"Cũng đâu phải là vĩnh viễn không gặp, ngươi nên chuẩn bị tay để bế cháu đi là vừa" Lý Thuần Quân nói.
Vương Nguyên vội lau nước mắt, sướt mướt trừng Lý Thuần Quân: "Còn dám nói ta, ngươi cũng sắp khóc đến nơi rồi kia!"
"Còn lâu"
Quân Bất Hối đã được gả đi. Tuy khá ảm đạm nhưng việc này đã thành công giải quyết thêm một phần chấp niệm lớn của Quân Thiên Tứ.
Ở kiếp trước, vì không muốn mình trở thành điểm yếu của cha nên Quân Bất Hối đã không lấy chồng, tình nguyện sống trong sự cô đơn, lẻ bóng đến cuối đời.
Cả đời nàng đã từng có một mối tình đẹp đẽ, nhưng vì số mệnh trớ trêu, nàng đã chủ động từ bỏ tình yêu đó... Tất cả chỉ vì để cha mình có thể an bình sống tiếp.
Nhưng ở đây, tất cả đã đổi khác.
Dọn dẹp nhà xong, Vương Nguyên chậm rãi tiến đến ngồi bên cạnh Lý Thuần Quân. Ngập ngừng một hồi lâu, rốt cục nàng cũng chịu mở miệng: "Tranh thủ lúc thanh xuân còn chưa qua, hay là... Chúng ta sinh thêm một đứa đi?"
Lý Thuần Quân cau mày, lộ vẻ do dự: "Lỡ may lại là con gái thì trái tim già nua này của ta sẽ không chịu nổi đâu"
"Con trai! Ta muốn con trai!" Vương Nguyên hùng hổ đáp trả.
"Để khi khác đi, hiện ta đang không có tâm trạng đi sản xuất em trai cho nha đầu bất hiếu đó" Lý Thuần Quân cười lành lạnh.
Vương Nguyên: "..."
Coi như là đã mang con gái gả đi, tính cách của tên này vẫn chẳng có thay đổi gì.
"Gả con cái cưng đi rồi nhỉ?"
Từ bên ngoài cửa, một tuyến thanh âm nhu hoà bỗng nhiên khẽ vang lên, và tiếp theo đó, một thần nữ mặc váy trắng chậm rãi bước vào. Trên mặt nàng luôn mang theo một nụ cười, nhưng sẽ chẳng ai biết được nụ cười kia đang mang ẩn ý gì.
"Xem ra là ta đến trễ"
Lý Thuần Quân khoát tay: "Thôi dẹp đi, ngươi mà tham gia vào thì kiểu gì hôn lễ trọng đại của con gái ta cũng sẽ biến thành một mảnh đại loạn"
"Thôi nào, đừng độc miệng thế chứ"
Thấy Thái Linh công chúa định làm bậy, Vương Nguyên liền vội vàng lao tới chắn trước mặt Lý Thuần Quân, nghiến răng nghiến lợi: "Con hồ ly tinh nhà ngươi... Thật sự muốn phá hỏng bầu không khí trọng đại ngày hôm nay của chúng ta sao?"
"Đâu có đâu, ta đâu có làm gì hôn lễ của con các ngươi?" Thái Linh công chúa nhún vai, một bộ người vật vô hại: "Ta nghe nói hôm nay nha đầu đó rất có thể sẽ có đệ đệ, thành ra ta cũng tò mò muốn tham gia"
— QUẢNG CÁO —
Lý Thuần Quân nghe xong, sắc mặt đại biến: "Phụt~ Khụ khụ khụ!"
Đang lúc thưởng thức trà thơm thì hắn lại bị Thái Linh công chúa hù cho suýt chút nữa sặc chết. Tuy vậy nhưng sắc mặt của hắn vẫn kinh hãi không đổi: "Ngươi nghiêm túc?"
"Đây là cơ hội cuối cùng của ta" Thái Linh công chúa gật đầu, trông không giống như đang đùa cợt.
Vương Nguyên hoảng hốt, vội vàng ôm Lý Thuần Quân lùi ra sau mấy bước: "Hắn là chồng ta, ngươi không được làm chuyện thất đức như vậy!"
"Đùa thôi" Thái Linh công chúa nhoẻn miệng cười tà, trông không khác gì một hồ ly tinh thực thụ: "Ngươi đừng quên ta đã từng nói gì nha... Cha~ của~ nó~"
Lý Thuần Quân: "..."
Nàng không nói, hắn cũng suýt chút quên.
Vương Nguyên nghe xong, ngẩn ra một lát rồi quay đầu lại lườm hắn, ghen khí xung thiên: "Nàng đã nói gì với ngươi?"
"Một vài chuyện vặt mà thôi" Lý Thuần Quân có chút mất tự nhiên quay mặt đi: "Hôm nay là ngày đại hỉ của con gái, ngươi đừng nên mang hoả khí quá lớn"
Vương Nguyên phồng má nhéo thịt hắn một cái, sau đó hậm hực trở về phòng.
Sau khi Vương Nguyên đã rời đi, Lý Thuần Quân liền không khỏi lắc đầu cười khổ.
Mặt khác, hắn đã mơ hồ nhận ra mục đích mà hôm nay Thái Linh công chúa tìm đến đây, và chuyện nàng vừa nói cũng không hẳn là đang đùa.
"Ngươi có thể theo ta đến một nơi không?" Thái Linh công chúa hỏi.
"Ừm" Lý Thuần Quân khẽ gật đầu: "Ta cũng nên hoàn thành trách nhiệm của mình rồi... Đối với hắn, cũng như đối với ngươi"
Thái Linh công chúa quay lưng đi trước, khoé miệng có hơi nâng cao. Thế nhưng, đó lại không phải một tiếu dung vui vẻ... Mà dường như nó đang ẩn chứa những cảm xúc khác.
Lý Thuần Quân nhìn về phía khuê phòng của Vương Nguyên, im lặng một lát rồi cũng lựa chọn rời đi.
...
...
Không lâu sau...
"Chính là nơi này"
Sau khi dẫn Lý Thuần Quân đến trước một khe núi vắng lặng, Thái Linh công chúa đã chọn một mảnh đất trống rồi ngồi bệt xuống, hoàn toàn không sợ bụi bẩn bám lên tà váy trắng thuần khiết của mình.
Lúc này sắc trời đã tối mịt, ánh trăng cũng lên cao, phản chiếu trên mặt hồ tĩnh lặng tựa như một tấm gương khổng lồ soi rọi trời đất. Cơn gió đêm bắt đầu thổi lên làm cho lá rừng bay xào xạc, cũng khẽ nâng mái tóc bạch kim tuyệt đẹp của nàng lên, làm nàng trông tựa như một tiên nữ bước ra từ cõi mộng ảo.
Giữa một ngày đêm với ánh trăng tĩnh mịch, nàng ngồi đó với một bộ váy trắng tinh xảo thướt tha, dù cho không làm gì nàng cũng trở nên nổi bật, thu hút ánh nhìn của vạn vật, vạn sinh linh.
Tuy là nàng vẫn chưa bày tỏ bất kì cảm xúc nào với Lý Thuần Quân, thế nhưng vẻ ưu tư trên mặt đã nói rõ tâm tình của nàng ngay lúc này... Cũng như sắp tới đây.
"Ta nghĩ mình nên đi rồi" Thái Linh công chúa khẽ nói.
"Ừm, ta hiểu"
Ngồi xuống bên cạnh nàng, Lý Thuần Quân chỉ nói ra một câu ngắn ngủi, nhưng nó lại đầy đủ ý nghĩa cho sự thấu hiểu, cảm thông của chính hắn dành cho đối phương.
"Nhớ lại những gì mình đã trải qua, ta thật sự cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi" Thái Linh công chúa cúi đầu, hai tay ôm chặt bắp đùi của mình: "Nhưng khi nhớ đến ngươi, ta lại có thêm động lực... Để tiếp tục tồn tại trong thế giới này"
"Nhưng mà, điều đó lại không đúng..."
— QUẢNG CÁO —
"Ta ở đây là vì chờ đợi sự cứu rỗi... Và lẽ ra ngay từ cái lúc thoát khỏi hầm ngục tăm tối đó, ta đã phải biến mất rồi... Thế mà ta vẫn tiếp tục tồn tại cho đến tận bây giờ, ngươi có biết lí do vì sao không?"
Lý Thuần Quân trầm mặc.
"Đúng vậy, là vì ngươi" Thái Linh công chúa nói tiếp: "Chấp niệm cũ của ta đã thành... Nhưng sau khi được ngươi cứu ra, ta lại nảy sinh thêm một chấp niệm khác... Và có lẽ không cần ta phải nói, bản thân ngươi cũng biết chấp niệm đó là gì"
"Bất quá, ta cũng hiểu, điều đó là hoàn toàn bất khả thi, đúng không?"
Vừa nói, nàng cũng vừa nhích lại gần Lý Thuần Quân, sau cùng là tựa đầu lên vai hắn, yên lặng bật khóc: "Thật trớ trêu nhỉ? Ta cứ tưởng sự cứu rỗi này sẽ cho ta thanh thản... Nhưng đến cuối cùng, thứ ta nhận lại vẫn chỉ là nỗi đau dài dằng dặc cùng thứ chấp niệm không thể tiêu tan..."
Lý Thuần Quân thần thái ảm đạm, im lặng một lúc rồi nói khẽ: "Xin lỗi..."
"Người được yêu không có lỗi, Lý Thuần Quân" Thái Linh công chúa khẽ nức nở: "Chỉ trách ta quá mềm lòng, quá thèm khát tình cảm... Nhưng khao khát tình cảm đã là bản năng của ta, ta không thể nào khắc chế được... Thế nên, tất cả đều là lỗi của ta... Ngươi không cần phải cảm thấy tội lỗi"
Nhìn nàng thút thít, Lý Thuần Quân mới dần nhận ra phía sau những nụ cười giả tạo đó vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối, bất hạnh, bất lực nhưng vẫn khao khát tình cảm, thế rồi... thứ nàng nhận lại vẫn chỉ là một nỗi bất hạnh triền miên...
Hắn không rõ đây có phải là lỗi của hắn hay không, nhưng hắn sẽ cố gắng làm những gì mình phải làm.
"Đã nhiều lần ta định nghĩ cách nếm thử sinh con với ngươi, bởi vì chỉ cần Quân Thiên Tứ chịu phối hợp, ta nhất định sẽ làm được chuyện đó, nhưng mà..." Thái Linh công chúa lại cười tự giễu: "Nói sao nhỉ? Trông là vậy... Nhưng trên thực tế thì ta đã sớm bị vấy bẩn, không còn gì trong sạch để trao cho ngươi nữa rồi"
"Đó là trước kia, còn bây giờ thì không phải" Lý Thuần Quân lắc đầu: "Ta tôn trọng ước mơ của ngươi, nhưng ta cầu xin ngươi đừng len lén đánh loại chủ ý kia lên người ta, thật đáng sợ"
"Ha ha ha, ta đúng là một thứ đáng kinh tởm nhỉ?" Thái Linh công chúa gượng cười: "Xin lỗi... Một kẻ đã bị nam nhân lạ lạm dụng vô số lần như ta thật không nên mơ ước xa vời như vậy"
"Không phải vậy" Lý Thuần Quân lại lắc đầu: "Đấy là thân bất do kỉ, mà cá nhân ta cũng không quá để ý đến chuyện này. Dẫu sao thì so với quá khứ, ta càng coi trọng hiện tại hơn"
"Ngươi không cảm thấy ta kinh tởm sao?"
"Có, nhưng không liên quan đến quá khứ của ngươi" Lý Thuần Quân đen mặt lại: "Nói kinh tởm thì cũng không đúng lắm, ta càng cảm thấy ngươi đáng sợ hơn"
"..."
"Chắc là ta theo đuổi ngươi sai phương thức"
Lý Thuần Quân: "..."
Không, chí ít thì ngươi vẫn còn bình thường chán... Vì ngoài kia còn có những người khác còn kinh khủng hơn cả ngươi, nhưng ta lại không có gan để kể tên đây.
Đó là những lời mà Lý Thuần Quân đang nói trong lòng.
Sau những lời đó, cả hai bên bắt đầu lâm vào trầm mặc. Đã rất lâu trôi qua mà không ai trong số họ mở miệng nói gì, chỉ có thể ngắm trăng để vơi đi bớt sự xấu hổ.
Sau một lúc, Thái Linh công chúa bỗng dưng mở miệng: "Này, Lý Thuần Quân, ta có một thỉnh cầu"
"Nói đi"
"Giết ta, được không?" Nàng nói: "Đây là phương thức cưỡng ép siêu thoát mà Quân Thiên Tứ đã nói với ta"
"Ngươi không định ở lại thêm chút sao?" Sắc mặt Lý Thuần Quân hơi trầm xuống, nhẹ giọng hỏi lại.
"Ta mệt rồi, rất rất mệt" Thái Linh công chúa tiếp lời: "Được chết trong tay ngươi, được mang theo những cảm xúc này mà chết đi... Ta hoàn toàn mãn nguyện, ngươi hiểu không?"
Lý Thuần Quân không đáp lại nàng, cũng không mở miệng nói gì thêm. Hắn chỉ lẳng lặng đem đá cuội xếp lại thành hình bếp lửa, nhóm lên, rồi lại mang mấy xiên thịt ra nướng ăn.
"Trời đang khá lạnh, ăn chút đồ, uống chút rượu vào đi cho ấm người" Lý Thuần Quân cười nói.
Thái Linh công chúa ngẩn ngơ ra nhìn hắn. Nàng không hiểu hắn làm vậy là có ý gì nữa, thành ra trong lúc nhất thời, đầu óc nàng thật sự trống rỗng.
— QUẢNG CÁO —
Nàng vô thức nhận lấy xiên thịt nóng cùng chén rượu từ tay Lý Thuần Quân, đưa vào miệng, nhai, uống, nuốt rồi khóc lớn.
Tiếng khóc của nàng vỡ oà tựa như tiếng khóc của một đứa trẻ. Như hân hoan, như vui mừng, lại như tuyệt vọng, não nùng... Rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn được hoà trộn trong tiếng khóc của nàng, để người nghe dễ dàng rơi lệ theo vì thương cảm.
Ngồi bên cạnh, Lý Thuần Quân chỉ nở một nụ cười dịu dàng rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, nhưng điều này chỉ làm nàng càng khóc lớn hơn.
Bất quá, cũng từ đó, từng hạt sáng trắng bắt đầu xuất hiện từ trên người nàng, thể hiện cho sự tan biến, siêu thoát của chính nàng.
"Hương vị này... Lý Thuần Quân, sao ngươi vẫn ấm áp với ta như thế... Hệt như năm đó, ngươi cứu ta ra khỏi bóng tối vậy..."
Thái Linh công chúa hai tay ôm mặt khóc lớn, từng dòng lệ nhạt nhoà pha lẫn với nụ cười chua chát: "Ha ha ha... Rõ ràng là ta vẫn không cam lòng, thế thì tại sao... Ta lại bắt đầu cảm thấy mãn nguyện?"
"Lý Thuần Quân, hãy để ta ích kỷ thêm một lần nữa... Được không?"
"Cứ tự nhiên"
Bỏ mặc hết thảy tôn nghiêm của một công chúa, nàng đã chủ động nhào vào lòng hắn, cất lên từng tiếng khóc não lòng. Còn Lý Thuần Quân thì chỉ có thể vuốt ve mái tóc nàng, tựa như một nỗ lực để làm dịu đi nỗi đau trong lòng nàng.
Nương theo tiếng khóc, hình thể của nàng cũng càng lúc càng thêm mờ nhạt, thanh âm cũng trở nên hư ảo lên, khiến nàng trông tựa như một ảo ảnh vô thực vậy.
Nhưng, không phải hư ảo... Nàng chính là chân thực.
"Ta vẫn không muốn đi... Lý Thuần Quân, ta rốt cục là đang bị làm sao thế này? Rõ ràng là ta vẫn muốn ở bên cạnh ngươi... Nhưng tại sao ta lại mãn nguyện? Cái cảm giác trọn vẹn này là sao cơ chứ?"
"Chấp niệm của ta... Tình yêu của ta..."
Nàng cứ mãi khóc lớn, khóc trong sự mênh mang vô định rồi dần dần tiến tới giác ngộ. Mãi đến khi thấu hiểu được mọi thứ trong lòng mình, nàng đã thôi không khóc nữa. Nhưng nàng chung quy vẫn không rời khỏi Lý Thuần Quân, nàng vẫn níu giữ chút giây phút cuối cùng của mình trong vòng tay của người mà nàng đem lòng yêu.
"Đây là món quà cuối cùng mà ta dành cho ngươi, Thái Linh"
Lấy ra một chiếc sáo ngọc, Lý Thuần Quân nhẹ nhàng thổi lên. Tiếng sáo của hắn không còn trong vắt, du dương mà trở nên sầu ảo não, thê lương xót lòng. Tiếng sáo này không chỉ là tâm tình của chính hắn, mà còn là khúc đưa tiễn mà hắn dành cho nàng... Một cô gái bất hạnh.
Thấy hắn vì mình mà thổi một khúc, Thái Linh công chúa liền nhoẻn miệng cười. Nàng cất tiếng ca, mang thanh âm trời phú của mình hoà vào trong tiếng sáo của đối phương, bầu bạn với hắn cho đến tận khoảnh khắc cuối cùng.
"Ngược dòng thời gian, dốc cạn chén quên tình..."
"Đợi lửa tàn ta cũng sẽ trở về..."
Cộp~
Bếp lửa lụi tàn, tiếng hát vừa dứt, âm thanh của thứ gì đó tiếp nối rơi lên mặt đất để Lý Thuần Quân bất chợt bừng tỉnh.
Đợi đến khi hắn kịp định thần lại, bên cạnh hắn đã chẳng còn ai nữa. Có chăng chỉ còn lại những cơn gió lạnh cùng những hạt sáng đang dần biến mất trong ánh trăng sao, cùng tàn âm đang vọng lại bên tai.
Nhặt giọt pha lê trên nền đất, Lý Thuần Quân ngẩng đầu nhìn những hạt sáng đang dần biến mất trong trời đêm mà thở dài. Cũng chẳng biết từ lúc nào, khoé mắt hắn đã trượt xuống một dòng lệ.
Giữ tâm thái đạm mạc từng ấy năm, đây là lần đầu tiên Lý Thuần Quân thật lòng vì ai đó mà rơi lệ.
Tuy rằng đoạn tình duyên này khá ngắn ngủi nhưng Thái Linh công chúa đã dạy cho hắn rất nhiều thứ. Trong đó những kỉ niệm đáng nhớ, nhưng cũng có những chuyện đáng để quên đi.
Kể cả vậy, hắn vẫn nghĩ những điều đó đều là vô cùng quý giá... Cũng đều là những thứ mà hắn sẽ không thể nào quên.
"Thượng lộ bình an, Linh Nhi"
Đây cũng là lần đầu tiên hắn chịu gọi nàng bằng cái tên mà nàng luôn muốn hắn gọi... Nhưng có lẽ, mọi thứ đã quá trễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.