Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?
Chương 12: Chuẩn bị
Mặc Ngọc Tiếu
30/01/2022
Sáng hôm sau, Lý Thuần Quân từ trong trạng thái thiền định hồi tỉnh.
Thật ra đêm qua hắn không đi ngủ, ngược lại còn mất cả đêm để tu luyện. Dẫu sao thì sắp tới hắn sẽ phải va chạm với không ít thiên tài, vì vậy nên hắn cần phải chuẩn bị kĩ lưỡng.
Nhân kiệt có thể tham gia tỉ võ đều tính từ Hoá Anh Cảnh đổ xuống, cho nên muốn công bằng thì phải phân ra cấp bậc rõ ràng. Lăng Tuyệt từng nói qua, mỗi một tầng thứ đều sẽ có một lôi đài khác nhau.
Luyện Khí, Hư Đan, Kim Đan, Linh Hà, Hoá Anh. Tổng cộng có 5 tầng lôi đài để cọ xát.
Chà chà...
Hắn bây giờ đã là Kim Đan đỉnh phong, chỉ cần kiên trì thêm một chút là có thể đột phá đến Linh Hà... Nhưng tất nhiên hắn sẽ không đột phá ngay, ngược lại còn cứ để cho bản thân nằm giữa ranh giới giữa hai đại cảnh giới.
Hắn còn muốn ức hiếp Triệu Tử Long một trận nên hiện tại không thể đột phá được!
Bất quá...
Cứ tích lũy đầy đủ cho chắc đi.
Triệu Tử Long là một siêu cấp thiên tài... Cho nên, chiến lực của hắn ta sẽ không thể bị giới hạn bởi tu vi...
Cái này nếu nói trắng ra là thiên tài như hắn ta sẽ hoàn toàn có thể vượt cấp khiêu chiến.
Lý Thuần Quân không thể không cẩn thận được. Nhỡ may bị phản pháo thì nhục lắm.
"Hừm... Ra ngoài luyện một ít Tụ Khí Đan đã... Ta tin tưởng trong vòng mấy ngày này mình có thể chạm đến ranh giới Linh Hà!"
Lý Thuần Quân vừa nói xong liền đã đẩy cửa rời đi. Hắn cũng không qua bên chỗ Mộ Khuynh Tiên chào buổi sáng, bởi vì hắn đoán là nàng hãy còn đang ngủ nướng.
Nhờ vào sự hướng dẫn của Lăng Tuyệt, Lý Thuần Quân cũng đã hiểu biết ít nhiều về bản đồ địa lí của Hoàng Cung, thế nên hắn không khó để có thể tìm được đến đan phường, yêu cầu mượn lò luyện đan.
Không lâu sau, hắn mượn được một chiếc đan lô màu hoàng kim có khảm ngọc, thoạt nhìn trông rất sang trọng. Tuy nhiên, nếu phải so sánh với đan lô mà những luyện đan sư khác đang nắm giữ thì còn kém xa lắm.
Lý Thuần Quân biết rõ... Mình đang bị người ta xem thường.
Nhưng hắn cũng lười để tâm.
Lô này đã đủ để hắn luyện xong những đan dược cần thiết rồi, không cần phải dùng đến dao mổ trâu.
Lý Thuần Quân tập trung tinh thần, đem linh lực tinh thuần hoá thành hoả diệm đốt cháy bên dưới đan lô. Sau một lúc, khi cảm thấy đã đủ nhiệt, hắn bắt đầu cho dược liệu vào bên trong.
Tiếp sau đó, cứ mỗi một khoảng thời gian xác định qua đi, hắn lại cho vào lô một loại dược liệu. Mà đan hoả cũng được hắn duy trì rất ổn định, cường độ không quá to cũng không quá nhỏ, hung hữu thành trúc, lô hoả thuần thanh.
Động tác mà hắn luyện đan đơn giản mười phần thuần thục, hoàn toàn không giống dân mới vào nghề.
Đúng vậy, Lý Thuần Quân căn bản không phải dân mới vào nghề.
Ở kiếp trước, vì để có thể đột phá bình cảnh, hắn đã phải vùi đầu vào thư viện cổ trong tiên động một khoảng thời gian rất dài. Mà khi đó, một trong những cách đã giúp hắn đột phá bình cảnh chính là luyện đan.
Trong tiên động tiên dược vô số, thừa sức để hắn luyện đến trình độ tông sư. Thành ra, nhờ vào hai đời tu đạo, rất nhiều phương diện của hắn đã hoàn toàn vượt xa rất nhiều người trên thế giới này.
Trong đó có luyện đan.
Các thao tác của Lý Thuần Quân tuy đơn giản nhưng lại rất chính tề, có quy luật, để không ít luyện đan sư ở đây phải lau mắt mà nhìn.
Nguyên bản vừa rồi họ còn đang coi thường hắn, thầm cho rằng hắn đang phá hỏng dược liệu... Nhưng không, gia hoả này luyện đan quá mức thuần thục, có khi đã đạt đến trình độ đại sư rồi ấy chứ!
Chỉ cần là người trong nghề, bọn hắn liền có thể nhận biết được sự chênh lệch giữa bản thân và Lý Thuần Quân chỉ thông qua một vài thao tác đơn giản.
Vì phải thường xuyên tập trung tinh thần nên các luyện đan sư thường rất nhạy bén.
Nhưng mà, bản thân Lý Thuần Quân lại không hề quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh. Hắn chuyên tâm luyện đan, đến khoảng gần chiều thì đã luyện xong mấy bình.
Tụ Khí Đan có, đan dược trị thương cũng có,... Hết thảy đều hoàn mỹ, không tồn tại lấy một vết xước.
Thấy hắn đã xong việc, một lão nhân bỗng nhiên bước ra, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tiểu hữu, ngươi..."
Bất quá, lời của lão còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lý Thuần Quân lên tiếng cắt ngang: "Trả lô, cáo từ"
Vừa mới dứt lời, Lý Thuần Quân liền đã bức tốc chạy đi mất dạng. Hắn thừa biết lão nhân kia muốn giữ hắn lại để làm gì, chính vì vậy nên hắn mới lựa chọn liều mạng bỏ chạy.
Bị giữ lại sẽ rất phiền phức!
"Tiểu hữu!" Lão nhân ngây người đứng đực ra đó, tâm tình phức tạp không sao nói hết.
Lão thân là một luyện đan đại sư vạn người ngưỡng vọng nha... Đây là lần đầu tiên lão bị người ta khước từ một cách dứt khoát như vậy.
Không chút nể mặt!
"Thất điện hạ, người bạn này của ngươi thật cổ quái" Lão nhân cười khổ nói.
Sở dĩ lão muốn giữ Lý Thuần Quân ở lại là vì trực giác của lão mách bảo rằng hắn sẽ là chìa khoá để lão có thể tiến đến tầng thứ cao hơn, trở thành một tông sư thực thụ... một cảnh giới mà lão luôn mơ ước.
Và khi thấy đối phương chạy thẳng như vậy... Lão thật không khỏi có chút thất lạc.
Lăng Tuyệt đứng bên cạnh lão nhân, trầm tư một lúc rồi nói: "Con người hắn không thích nổi bật, thế nên tiền bối vạn lần đừng tiếp xúc với hắn ở nơi đông người... Ân, ta sẽ cố gắng tạo cơ hội cho tiền bối"
"Tạ ơn điện hạ!" Lão nhân khom lưng, dáng vẻ cực kì kích động nói ra.
Lăng Tuyệt khoát tay: "Không cần khách khí, tiền bối là trụ cột của quốc gia, đây là điều ta nên làm"
Lại nhìn về phương hướng Lý Thuần Quân rời đi, Lăng Tuyệt như có suy nghĩ.
Kẻ đêm hôm qua tìm đến hành thích hắn... Tám chín phần khả năng có liên quan đến gia hoả này.
Lăng Tuyệt không ngu, chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể nhận ra ngay.
Hôm qua Lăng Tuyệt chỉ tiếp xúc với Lý Thuần Quân là nhiều, cả ngày sinh hoạt không có gì nổi bật, có chăng chính là một ván cờ với Đại Hoàng Tử.
Mà tên thích khách kia thì lại chỉ chăm chăm vào kí ức ngày hôm qua của hắn... Điều này đã nói rõ lên rất nhiều điều.
Mặc dù phương thức có chút cường đạo, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được tên thích khách kia không có ác ý. Rõ ràng nàng đã có thể tùy ý giết hắn, bất quá nàng lại không làm như vậy.
Lăng Tuyệt cũng không phải hạng người bụng dạ hẹp hòi nên hắn cũng không so đo tính toán gì nhiều.
Chỉ là...
Họ Lý này rốt cục là nhân vật gì?
Mục đích của tên thích khách kia là gì?
Mặc dù có thể đoán ra hai bên có liên quan tới nhau, tuy nhiên Lăng Tuyệt lại không cách nào đoán ra được động cơ khiến đối phương làm ra loại chuyện to gan như vậy.
Ngay sau khi xém chút bị hành thích, Nhân Hoàng đã lập tức cử không ít binh lính đến thắt chặt gian phòng của hắn, hại hắn muốn ra ngoài cũng phải bỏ ra một phen tâm cơ không nhỏ đây...
Aizz...
Lăng Tuyệt thăm thẳm thở dài một hơi.
...
...
Lý Thuần Quân thuận theo đường cũ thật nhanh trở về, không lâu sau liền đã kịp về đến biệt viện.
Tại đó, Mộ Khuynh Tiên vẫn đang ngồi sẵn chờ đợi hắn. Chỉ là... Sắc mặt của nàng trông dường như không được tốt cho lắm.
Lý Thuần Quân vội giảm tốc, nhẹ nhàng bước vào biệt viện rồi ho khan vài tiếng: "Khụ, ngươi đang chờ ta?"
"Hừ!" Mộ Khuynh Tiên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp liếc xéo.
Lý Thuần Quân: "..."
Xem ra không phải.
Mà lại, làm sao lại nổi giận rồi?
Lý Thuần Quân nội tâm cực kì mộng bức.
Tâm tình của phụ nữ a!
Lý Thuần Quân thâm tâm thầm kêu khổ một tiếng, nhưng ngoài mặt thì lại cố lộ ra một nụ cười: "E hèm... Khuynh Tiên, ta có thể hỏi vì sao ngươi lại giận ta không?"
"Ta lại không thèm giận ngươi" Mộ Khuynh Tiên lại hừ lạnh, ngạo kiều nói.
Rõ ràng là đang giận!
Lý Thuần Quân khổ não vuốt vuốt trán, thật không biết nên làm sao dỗ nàng đây.
Bởi vì chính hắn cũng không biết mình sai chỗ nào nha!
Mộ Khuynh Tiên một bên hừ lạnh, một bên khác thì lại âm thầm dò xét biểu lộ của đối phương.
Kỳ thật, nàng đúng là không giận hắn. Bởi vì ngay sau khi đọc được kí ức của Lăng Tuyệt, nàng biết được việc hắn giấu nàng cũng là vì hắn đang suy nghĩ cho nàng.
Hắn sợ nàng gặp phải phiền phức nên mới muốn nàng ở yên đây.
Ban đầu nàng đúng thật là có chút khó chịu khi hắn giấu diếm nàng... Nhưng khi nàng cẩn thận điều tra ra toàn bộ sự tình, nàng phát hiện ra cơn giận kia từ lúc nào đã hoàn toàn bị dập tắt rồi.
Giờ nghĩ lại... Thật chẳng biết từ khi nào nàng đã trở nên ích kỷ như vậy.
Mộ Khuynh Tiên thầm thở dài một hơi.
Thấy hắn khổ não như vậy, tâm tình của nàng đã dịu đi đôi chút. Nàng nhoẻn miệng cười nói: "Nếu ngươi có thể nấu cho ta một bữa thịnh soạn, ta có thể suy nghĩ tặng cho ngươi một thứ"
Lý Thuần Quân: "..."
Tùy tiện như vậy?
Tuy hắn không rõ nội tình cụ thể là như thế nào... Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng phàm là đồ mà nàng giao ra, đó tuyệt đối không phải đồ tồi!
Nàng là ai?
Thiên tài vô địch!
Gia tộc đã sinh ra nàng nhất định cường đại đến không thể tượng tượng nổi! Vì vậy, đồ mà họ để lại trên người nàng tuyệt bức không phải hàng tầm thường!
Ngon lành!
Vừa hay có thể xoa dịu tâm tình bà nương này!
Lý Thuần Quân không chút do dự liền gật đầu đồng ý.
Món hời lớn như vậy, hắn làm sao chê cho được?
Mộ Khuynh Tiên chống cằm cười tít mắt. Tuy nàng đang ngồi chờ cơm chiều nhưng nàng lại không quá gấp gáp, ngược lại còn cảm thấy rất thư thả, rất vui vẻ.
Đây là những cảm xúc chỉ xuất hiện khi nàng ở bên cạnh Lý Thuần Quân.
Đã bao nhiêu năm rồi nàng mới có thể cảm nhận được loại cảm giác thong thả như này?
Nghĩ lại thì... Có lẽ là từ lúc nàng xuất sơn cho đến tận hơn một năm trước.
Thú thật, nàng thật sự rất ưa thích cái cảm giác được ai đó cưng chiều như công chúa kiểu này.
"Sư phụ, đến khi nào thì đồ nhi mới có thể gặp lại được người đây?" Mộ Khuynh Tiên ao ước khẽ nói: "Tình nguyện tìm một người lâu như vậy... Sư phụ, người đó rốt cục là ai? Thật khiến cho đồ nhi tò mò đây"
Nhiều khả năng người mà sư phụ đang tìm chính là sư công của nàng.
Nhưng mà... Khi nghĩ lại thì nàng lại cảm thấy không phải.
Cái người mà nàng phải gọi là sư công kia thật ra đã sớm chết rồi, và chính sư phụ nàng cũng đã từng nói rằng người đó đã không thể nào quay lại được nữa...
Vậy thì sư phụ rốt cục là đang tìm ai mà lại bỏ rơi nàng lâu như vậy?
Nàng không biết.
Nhưng mà... Sau lần chuyển thế này, khi mọi thứ đã viên mãn, nàng sẽ đích thân lên đường đi tìm sư phụ.
Bởi vì những lời mà sư nương đã nói khi đó thật sự khiến nàng rất lo lắng.
Một lúc sau, một bàn ăn thịnh soạn đã được Lý Thuần Quân dọn ra. Mộ Khuynh Tiên ngửi lấy mùi hương mỹ thực, nước bọt không tự chủ tiết ra đầy một ngụm. Nàng không chút chần chừ liền cầm đũa lên, thoăn thoắt đem mọi thứ trên bàn cho vào trong miệng nhỏ.
"Sành ăn gớm" Lý Thuần Quân vuốt vuốt mặt, có chút dở khóc dở cười.
Hắn cũng không ăn, mà lại nhường hết cho nàng.
Mặc dù Kim Đan vẫn chưa thể hoàn toàn tích cốc... Tuy nhiên, chỉ nhịn đói mười bữa nửa tháng thì không vấn đề gì.
Tu sĩ như hắn, không cần thiết phải đi theo nếp sống của phàm nhân.
Sở dĩ hắn phải nấu cơm mỗi ngày đều là do Mộ Khuynh Tiên mà ra.
Ăn xong, Mộ Khuynh Tiên không tự chủ ợ hơi một tiếng, dáng vẻ trông dường như có chút xấu hổ. Nàng biết rõ tác phong vừa rồi của mình không ưu mỹ giống như một nữ nhân đã thành thục.
Nhưng không sao.
Nàng cũng biết Lý Thuần Quân sẽ không để ý đến chuyện này.
"Lại đây ngồi đi" Mộ Khuynh Tiên vỗ vỗ lên chiếc ghế đá nằm gần sát mình, một mặt tươi cười nói.
Một nụ cười khiến cho Lý Thuần Quân phải tê dại cả da đầu.
Khi không nàng lại cười tươi như vậy... Rõ ràng không phải chuyện tốt.
Bất quá... Dù đang nghĩ vậy nhưng Lý Thuần Quân vẫn ngoan ngoãn tiến đến ngồi bên cạnh nàng.
Ngay khoảnh khắc Lý Thuần Quân vừa đặt mông xuống thì một cỗ thanh hương từ trên người nàng liền nhẹ nhàng xông vào chóp mũi, ngào ngạt như hoa nở. Bất giác khiến cho tâm cảnh của hắn trở nên thư giãn hơn rất nhiều.
Mộ Khuynh Tiên cười tủm tỉm cầm lấy tay Lý Thuần Quân rồi đặt lên đó một chiếc nhẫn màu xanh lam, cười nói: "Ta biết sắp tới ngươi sẽ đi gây chuyện nên ta muốn giao thứ này lại cho ngươi"
"Dùng để làm gì?" Lý Thuần Quân mười phần thực dụng hỏi lại.
Mộ Khuynh Tiên liếc hắn: "Tự mình nghiên cứu đi"
Lý Thuần Quân: "..."
Chắc là vậy rồi...
Cơ mà... Nàng vẫn chưa nguôi giận ư?
Bất quá... Giận thì sớm muộn gì cũng nguôi thôi. Và hắn vẫn còn chuyện quan trọng hơn còn phải làm rõ.
Lý Thuần Quân nhìn nàng một chút rồi hỏi: "Khuynh Tiên, thứ này ngươi lấy được từ đâu?"
Mộ Khuynh Tiên khẽ cười, ra hiệu cho hắn giữ im lặng, giọng điệu yêu kiều đầy mị lực: "Bí-mật~"
Đẹp mắt cực kì.
Nhưng...
Lý Thuần Quân miễn dịch 100% mị lực, nhẹ gật đầu: "Tốt thôi, vậy ta liền không hỏi nữa, về trước đây"
Nói rồi hắn liền đứng dậy trở về phòng. Làm thật chứ không phải đùa.
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Trong vô thức, nàng xiết chặt phấn quyền lại, tâm cảnh như thể sắp sửa bùng nổ.
Không cảm ơn thì thôi đi, còn thái độ này là ý gì?
Mộ Khuynh Tiên lần này thực sự muốn đánh hắn một trận.
Nhưng may thay, nàng vẫn còn nhịn được.
Thật ra đêm qua hắn không đi ngủ, ngược lại còn mất cả đêm để tu luyện. Dẫu sao thì sắp tới hắn sẽ phải va chạm với không ít thiên tài, vì vậy nên hắn cần phải chuẩn bị kĩ lưỡng.
Nhân kiệt có thể tham gia tỉ võ đều tính từ Hoá Anh Cảnh đổ xuống, cho nên muốn công bằng thì phải phân ra cấp bậc rõ ràng. Lăng Tuyệt từng nói qua, mỗi một tầng thứ đều sẽ có một lôi đài khác nhau.
Luyện Khí, Hư Đan, Kim Đan, Linh Hà, Hoá Anh. Tổng cộng có 5 tầng lôi đài để cọ xát.
Chà chà...
Hắn bây giờ đã là Kim Đan đỉnh phong, chỉ cần kiên trì thêm một chút là có thể đột phá đến Linh Hà... Nhưng tất nhiên hắn sẽ không đột phá ngay, ngược lại còn cứ để cho bản thân nằm giữa ranh giới giữa hai đại cảnh giới.
Hắn còn muốn ức hiếp Triệu Tử Long một trận nên hiện tại không thể đột phá được!
Bất quá...
Cứ tích lũy đầy đủ cho chắc đi.
Triệu Tử Long là một siêu cấp thiên tài... Cho nên, chiến lực của hắn ta sẽ không thể bị giới hạn bởi tu vi...
Cái này nếu nói trắng ra là thiên tài như hắn ta sẽ hoàn toàn có thể vượt cấp khiêu chiến.
Lý Thuần Quân không thể không cẩn thận được. Nhỡ may bị phản pháo thì nhục lắm.
"Hừm... Ra ngoài luyện một ít Tụ Khí Đan đã... Ta tin tưởng trong vòng mấy ngày này mình có thể chạm đến ranh giới Linh Hà!"
Lý Thuần Quân vừa nói xong liền đã đẩy cửa rời đi. Hắn cũng không qua bên chỗ Mộ Khuynh Tiên chào buổi sáng, bởi vì hắn đoán là nàng hãy còn đang ngủ nướng.
Nhờ vào sự hướng dẫn của Lăng Tuyệt, Lý Thuần Quân cũng đã hiểu biết ít nhiều về bản đồ địa lí của Hoàng Cung, thế nên hắn không khó để có thể tìm được đến đan phường, yêu cầu mượn lò luyện đan.
Không lâu sau, hắn mượn được một chiếc đan lô màu hoàng kim có khảm ngọc, thoạt nhìn trông rất sang trọng. Tuy nhiên, nếu phải so sánh với đan lô mà những luyện đan sư khác đang nắm giữ thì còn kém xa lắm.
Lý Thuần Quân biết rõ... Mình đang bị người ta xem thường.
Nhưng hắn cũng lười để tâm.
Lô này đã đủ để hắn luyện xong những đan dược cần thiết rồi, không cần phải dùng đến dao mổ trâu.
Lý Thuần Quân tập trung tinh thần, đem linh lực tinh thuần hoá thành hoả diệm đốt cháy bên dưới đan lô. Sau một lúc, khi cảm thấy đã đủ nhiệt, hắn bắt đầu cho dược liệu vào bên trong.
Tiếp sau đó, cứ mỗi một khoảng thời gian xác định qua đi, hắn lại cho vào lô một loại dược liệu. Mà đan hoả cũng được hắn duy trì rất ổn định, cường độ không quá to cũng không quá nhỏ, hung hữu thành trúc, lô hoả thuần thanh.
Động tác mà hắn luyện đan đơn giản mười phần thuần thục, hoàn toàn không giống dân mới vào nghề.
Đúng vậy, Lý Thuần Quân căn bản không phải dân mới vào nghề.
Ở kiếp trước, vì để có thể đột phá bình cảnh, hắn đã phải vùi đầu vào thư viện cổ trong tiên động một khoảng thời gian rất dài. Mà khi đó, một trong những cách đã giúp hắn đột phá bình cảnh chính là luyện đan.
Trong tiên động tiên dược vô số, thừa sức để hắn luyện đến trình độ tông sư. Thành ra, nhờ vào hai đời tu đạo, rất nhiều phương diện của hắn đã hoàn toàn vượt xa rất nhiều người trên thế giới này.
Trong đó có luyện đan.
Các thao tác của Lý Thuần Quân tuy đơn giản nhưng lại rất chính tề, có quy luật, để không ít luyện đan sư ở đây phải lau mắt mà nhìn.
Nguyên bản vừa rồi họ còn đang coi thường hắn, thầm cho rằng hắn đang phá hỏng dược liệu... Nhưng không, gia hoả này luyện đan quá mức thuần thục, có khi đã đạt đến trình độ đại sư rồi ấy chứ!
Chỉ cần là người trong nghề, bọn hắn liền có thể nhận biết được sự chênh lệch giữa bản thân và Lý Thuần Quân chỉ thông qua một vài thao tác đơn giản.
Vì phải thường xuyên tập trung tinh thần nên các luyện đan sư thường rất nhạy bén.
Nhưng mà, bản thân Lý Thuần Quân lại không hề quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh. Hắn chuyên tâm luyện đan, đến khoảng gần chiều thì đã luyện xong mấy bình.
Tụ Khí Đan có, đan dược trị thương cũng có,... Hết thảy đều hoàn mỹ, không tồn tại lấy một vết xước.
Thấy hắn đã xong việc, một lão nhân bỗng nhiên bước ra, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tiểu hữu, ngươi..."
Bất quá, lời của lão còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lý Thuần Quân lên tiếng cắt ngang: "Trả lô, cáo từ"
Vừa mới dứt lời, Lý Thuần Quân liền đã bức tốc chạy đi mất dạng. Hắn thừa biết lão nhân kia muốn giữ hắn lại để làm gì, chính vì vậy nên hắn mới lựa chọn liều mạng bỏ chạy.
Bị giữ lại sẽ rất phiền phức!
"Tiểu hữu!" Lão nhân ngây người đứng đực ra đó, tâm tình phức tạp không sao nói hết.
Lão thân là một luyện đan đại sư vạn người ngưỡng vọng nha... Đây là lần đầu tiên lão bị người ta khước từ một cách dứt khoát như vậy.
Không chút nể mặt!
"Thất điện hạ, người bạn này của ngươi thật cổ quái" Lão nhân cười khổ nói.
Sở dĩ lão muốn giữ Lý Thuần Quân ở lại là vì trực giác của lão mách bảo rằng hắn sẽ là chìa khoá để lão có thể tiến đến tầng thứ cao hơn, trở thành một tông sư thực thụ... một cảnh giới mà lão luôn mơ ước.
Và khi thấy đối phương chạy thẳng như vậy... Lão thật không khỏi có chút thất lạc.
Lăng Tuyệt đứng bên cạnh lão nhân, trầm tư một lúc rồi nói: "Con người hắn không thích nổi bật, thế nên tiền bối vạn lần đừng tiếp xúc với hắn ở nơi đông người... Ân, ta sẽ cố gắng tạo cơ hội cho tiền bối"
"Tạ ơn điện hạ!" Lão nhân khom lưng, dáng vẻ cực kì kích động nói ra.
Lăng Tuyệt khoát tay: "Không cần khách khí, tiền bối là trụ cột của quốc gia, đây là điều ta nên làm"
Lại nhìn về phương hướng Lý Thuần Quân rời đi, Lăng Tuyệt như có suy nghĩ.
Kẻ đêm hôm qua tìm đến hành thích hắn... Tám chín phần khả năng có liên quan đến gia hoả này.
Lăng Tuyệt không ngu, chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể nhận ra ngay.
Hôm qua Lăng Tuyệt chỉ tiếp xúc với Lý Thuần Quân là nhiều, cả ngày sinh hoạt không có gì nổi bật, có chăng chính là một ván cờ với Đại Hoàng Tử.
Mà tên thích khách kia thì lại chỉ chăm chăm vào kí ức ngày hôm qua của hắn... Điều này đã nói rõ lên rất nhiều điều.
Mặc dù phương thức có chút cường đạo, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được tên thích khách kia không có ác ý. Rõ ràng nàng đã có thể tùy ý giết hắn, bất quá nàng lại không làm như vậy.
Lăng Tuyệt cũng không phải hạng người bụng dạ hẹp hòi nên hắn cũng không so đo tính toán gì nhiều.
Chỉ là...
Họ Lý này rốt cục là nhân vật gì?
Mục đích của tên thích khách kia là gì?
Mặc dù có thể đoán ra hai bên có liên quan tới nhau, tuy nhiên Lăng Tuyệt lại không cách nào đoán ra được động cơ khiến đối phương làm ra loại chuyện to gan như vậy.
Ngay sau khi xém chút bị hành thích, Nhân Hoàng đã lập tức cử không ít binh lính đến thắt chặt gian phòng của hắn, hại hắn muốn ra ngoài cũng phải bỏ ra một phen tâm cơ không nhỏ đây...
Aizz...
Lăng Tuyệt thăm thẳm thở dài một hơi.
...
...
Lý Thuần Quân thuận theo đường cũ thật nhanh trở về, không lâu sau liền đã kịp về đến biệt viện.
Tại đó, Mộ Khuynh Tiên vẫn đang ngồi sẵn chờ đợi hắn. Chỉ là... Sắc mặt của nàng trông dường như không được tốt cho lắm.
Lý Thuần Quân vội giảm tốc, nhẹ nhàng bước vào biệt viện rồi ho khan vài tiếng: "Khụ, ngươi đang chờ ta?"
"Hừ!" Mộ Khuynh Tiên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp liếc xéo.
Lý Thuần Quân: "..."
Xem ra không phải.
Mà lại, làm sao lại nổi giận rồi?
Lý Thuần Quân nội tâm cực kì mộng bức.
Tâm tình của phụ nữ a!
Lý Thuần Quân thâm tâm thầm kêu khổ một tiếng, nhưng ngoài mặt thì lại cố lộ ra một nụ cười: "E hèm... Khuynh Tiên, ta có thể hỏi vì sao ngươi lại giận ta không?"
"Ta lại không thèm giận ngươi" Mộ Khuynh Tiên lại hừ lạnh, ngạo kiều nói.
Rõ ràng là đang giận!
Lý Thuần Quân khổ não vuốt vuốt trán, thật không biết nên làm sao dỗ nàng đây.
Bởi vì chính hắn cũng không biết mình sai chỗ nào nha!
Mộ Khuynh Tiên một bên hừ lạnh, một bên khác thì lại âm thầm dò xét biểu lộ của đối phương.
Kỳ thật, nàng đúng là không giận hắn. Bởi vì ngay sau khi đọc được kí ức của Lăng Tuyệt, nàng biết được việc hắn giấu nàng cũng là vì hắn đang suy nghĩ cho nàng.
Hắn sợ nàng gặp phải phiền phức nên mới muốn nàng ở yên đây.
Ban đầu nàng đúng thật là có chút khó chịu khi hắn giấu diếm nàng... Nhưng khi nàng cẩn thận điều tra ra toàn bộ sự tình, nàng phát hiện ra cơn giận kia từ lúc nào đã hoàn toàn bị dập tắt rồi.
Giờ nghĩ lại... Thật chẳng biết từ khi nào nàng đã trở nên ích kỷ như vậy.
Mộ Khuynh Tiên thầm thở dài một hơi.
Thấy hắn khổ não như vậy, tâm tình của nàng đã dịu đi đôi chút. Nàng nhoẻn miệng cười nói: "Nếu ngươi có thể nấu cho ta một bữa thịnh soạn, ta có thể suy nghĩ tặng cho ngươi một thứ"
Lý Thuần Quân: "..."
Tùy tiện như vậy?
Tuy hắn không rõ nội tình cụ thể là như thế nào... Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng phàm là đồ mà nàng giao ra, đó tuyệt đối không phải đồ tồi!
Nàng là ai?
Thiên tài vô địch!
Gia tộc đã sinh ra nàng nhất định cường đại đến không thể tượng tượng nổi! Vì vậy, đồ mà họ để lại trên người nàng tuyệt bức không phải hàng tầm thường!
Ngon lành!
Vừa hay có thể xoa dịu tâm tình bà nương này!
Lý Thuần Quân không chút do dự liền gật đầu đồng ý.
Món hời lớn như vậy, hắn làm sao chê cho được?
Mộ Khuynh Tiên chống cằm cười tít mắt. Tuy nàng đang ngồi chờ cơm chiều nhưng nàng lại không quá gấp gáp, ngược lại còn cảm thấy rất thư thả, rất vui vẻ.
Đây là những cảm xúc chỉ xuất hiện khi nàng ở bên cạnh Lý Thuần Quân.
Đã bao nhiêu năm rồi nàng mới có thể cảm nhận được loại cảm giác thong thả như này?
Nghĩ lại thì... Có lẽ là từ lúc nàng xuất sơn cho đến tận hơn một năm trước.
Thú thật, nàng thật sự rất ưa thích cái cảm giác được ai đó cưng chiều như công chúa kiểu này.
"Sư phụ, đến khi nào thì đồ nhi mới có thể gặp lại được người đây?" Mộ Khuynh Tiên ao ước khẽ nói: "Tình nguyện tìm một người lâu như vậy... Sư phụ, người đó rốt cục là ai? Thật khiến cho đồ nhi tò mò đây"
Nhiều khả năng người mà sư phụ đang tìm chính là sư công của nàng.
Nhưng mà... Khi nghĩ lại thì nàng lại cảm thấy không phải.
Cái người mà nàng phải gọi là sư công kia thật ra đã sớm chết rồi, và chính sư phụ nàng cũng đã từng nói rằng người đó đã không thể nào quay lại được nữa...
Vậy thì sư phụ rốt cục là đang tìm ai mà lại bỏ rơi nàng lâu như vậy?
Nàng không biết.
Nhưng mà... Sau lần chuyển thế này, khi mọi thứ đã viên mãn, nàng sẽ đích thân lên đường đi tìm sư phụ.
Bởi vì những lời mà sư nương đã nói khi đó thật sự khiến nàng rất lo lắng.
Một lúc sau, một bàn ăn thịnh soạn đã được Lý Thuần Quân dọn ra. Mộ Khuynh Tiên ngửi lấy mùi hương mỹ thực, nước bọt không tự chủ tiết ra đầy một ngụm. Nàng không chút chần chừ liền cầm đũa lên, thoăn thoắt đem mọi thứ trên bàn cho vào trong miệng nhỏ.
"Sành ăn gớm" Lý Thuần Quân vuốt vuốt mặt, có chút dở khóc dở cười.
Hắn cũng không ăn, mà lại nhường hết cho nàng.
Mặc dù Kim Đan vẫn chưa thể hoàn toàn tích cốc... Tuy nhiên, chỉ nhịn đói mười bữa nửa tháng thì không vấn đề gì.
Tu sĩ như hắn, không cần thiết phải đi theo nếp sống của phàm nhân.
Sở dĩ hắn phải nấu cơm mỗi ngày đều là do Mộ Khuynh Tiên mà ra.
Ăn xong, Mộ Khuynh Tiên không tự chủ ợ hơi một tiếng, dáng vẻ trông dường như có chút xấu hổ. Nàng biết rõ tác phong vừa rồi của mình không ưu mỹ giống như một nữ nhân đã thành thục.
Nhưng không sao.
Nàng cũng biết Lý Thuần Quân sẽ không để ý đến chuyện này.
"Lại đây ngồi đi" Mộ Khuynh Tiên vỗ vỗ lên chiếc ghế đá nằm gần sát mình, một mặt tươi cười nói.
Một nụ cười khiến cho Lý Thuần Quân phải tê dại cả da đầu.
Khi không nàng lại cười tươi như vậy... Rõ ràng không phải chuyện tốt.
Bất quá... Dù đang nghĩ vậy nhưng Lý Thuần Quân vẫn ngoan ngoãn tiến đến ngồi bên cạnh nàng.
Ngay khoảnh khắc Lý Thuần Quân vừa đặt mông xuống thì một cỗ thanh hương từ trên người nàng liền nhẹ nhàng xông vào chóp mũi, ngào ngạt như hoa nở. Bất giác khiến cho tâm cảnh của hắn trở nên thư giãn hơn rất nhiều.
Mộ Khuynh Tiên cười tủm tỉm cầm lấy tay Lý Thuần Quân rồi đặt lên đó một chiếc nhẫn màu xanh lam, cười nói: "Ta biết sắp tới ngươi sẽ đi gây chuyện nên ta muốn giao thứ này lại cho ngươi"
"Dùng để làm gì?" Lý Thuần Quân mười phần thực dụng hỏi lại.
Mộ Khuynh Tiên liếc hắn: "Tự mình nghiên cứu đi"
Lý Thuần Quân: "..."
Chắc là vậy rồi...
Cơ mà... Nàng vẫn chưa nguôi giận ư?
Bất quá... Giận thì sớm muộn gì cũng nguôi thôi. Và hắn vẫn còn chuyện quan trọng hơn còn phải làm rõ.
Lý Thuần Quân nhìn nàng một chút rồi hỏi: "Khuynh Tiên, thứ này ngươi lấy được từ đâu?"
Mộ Khuynh Tiên khẽ cười, ra hiệu cho hắn giữ im lặng, giọng điệu yêu kiều đầy mị lực: "Bí-mật~"
Đẹp mắt cực kì.
Nhưng...
Lý Thuần Quân miễn dịch 100% mị lực, nhẹ gật đầu: "Tốt thôi, vậy ta liền không hỏi nữa, về trước đây"
Nói rồi hắn liền đứng dậy trở về phòng. Làm thật chứ không phải đùa.
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Trong vô thức, nàng xiết chặt phấn quyền lại, tâm cảnh như thể sắp sửa bùng nổ.
Không cảm ơn thì thôi đi, còn thái độ này là ý gì?
Mộ Khuynh Tiên lần này thực sự muốn đánh hắn một trận.
Nhưng may thay, nàng vẫn còn nhịn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.