Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?
Chương 79: Định mệnh
Mặc Ngọc Tiếu
18/03/2022
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lý Thuần Quân mới tạm thời ổn định được Linh Hải. Mặc dù hai Nguyên Anh kia vẫn ngày đêm dung hợp Âm Dương nhị khí, nhưng ít ra thì nay đã không còn mãnh liệt như trước nữa.
Xong chuyện, Lý Thuần Quân liền mau chóng đưa ý thức quay trở về cơ thể. Thế nhưng, thứ đầu tiên hắn để ý tới lại không phải tu vi, mà là những gì Mộ Khuynh Tiên đã nói với hắn không lâu trước.
"Không xong rồi"
"Chết chắc"
Lý Thuần Quân dùng hai tay ôm kín mặt, trông khổ sở không sao nói hết. Bởi vì... Chuyện mà hắn không muốn xảy ra nhất đã xảy ra... Và dường như cũng không còn cách nào cứu vãn được nữa.
Từ cách nói chuyện của nàng, Lý Thuần Quân có thể đoán ra nếu mà hắn lên tiếng từ chối thì nhẹ là bị nàng đeo bám cả đời, nặng thì chết ngay tại chỗ...
Nói cách khác, hắn có trốn đằng trời cũng không trốn khỏi nàng.
"Lại nói, ta có tài đức gì mà để nàng nhìn trúng nhỉ?" Lý Thuần Quân rất nghiêm túc thắc mắc về vấn đề này.
Nàng nói là nàng đã yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên... Hắn tin mới lạ ấy!
Tuyệt đối không có chuyện đó!
Nghĩ mãi không thông, Lý Thuần Quân dứt khoát lựa chọn từ bỏ. Mặc dù là đang khá tâm phiền ý loạn, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến tiến trình tu luyện của hắn.
Việc này có lẽ đều nhờ vào tố chất tâm lí vô cùng kì quái của hắn.
"Mặc kệ nàng đi, nào gặp lại tính tiếp"
Nói xong, Lý Thuần Quân ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Tâm đang lơ lửng cùng những nhịp đập chết người mà nó tạo ra, khoé miệng dần nâng lên một đường cong tự kiêu: "Không sớm thì muộn, ta cũng miễn nhiễm hoàn toàn với tác động của ngươi"
Cảm khái một lát, Lý Thuần Quân lại mở giao diện hệ thống lên. Hắn không ngu gì mà đi nhìn xuống bên dưới, ngược lại chỉ chăm chăm nhìn vào chỉ số tu vi của mình.
"Tốt, Hoá Anh sơ kỳ sắp viên mãn... Cũng coi như đúng nghĩa hậu tích bạt phát đi" Lý Thuần Quân có chút hài lòng khẽ gật đầu.
Kết quả này thật sự đã giúp hắn bớt ủy khuất đi một chút.
Mặt khác, không những tu vi tăng lên mà ngay cả thể chất của hắn cũng được nâng cao không ít. Và theo suy đoán của hắn, phần lớn công lao đều đến từ tinh huyết của Mộ Khuynh Tiên.
Thậm chí, ngay cả một trong hai Nguyên Anh đang tá túc trong Linh Hải của hắn cũng là nhờ vào sự hi sinh của nàng mà có.
Chậc.
Món nợ này rất khó trả nha...
Nhất là đối với Mộ Khuynh Tiên - Một người không cần bất cứ thứ gì khác ngoài hắn.
Nhưng mà...
"Muốn ta bán thân trả nợ ư? Nằm mơ!" Lý Thuần Quân rất quyết tâm nắm chặt hai tay lại.
Hắn cũng không phải nữ hài tử, làm gì có chuyện hắn sẽ bán thân cho người ta?
Về chuyện đó... Mới chỉ nghĩ tới thôi liền đã thấy mất mặt, có đào mười cái hố cũng không đủ để chui xuống.
— QUẢNG CÁO —
Trừ khi đánh chết hắn, bằng không sẽ không bao giờ có chuyện hắn bán thân cho Mộ Khuynh Tiên.
Tiến đến gần Hắc Tâm hơn, Lý Thuần Quân vẫn còn cảm thấy có chút khó chịu. Tuy là đến nay hắn đã miễn nhiễm được đa phần tác dụng của Hắc Tâm, nhưng hắn vẫn chưa thể hoàn toàn miễn dịch với loại tác động tiêu cực này.
Hắn cần thêm một chút thời gian nữa.
"Được rồi, tiếp tục tu luyện Vĩnh Hằng Kim Thân đi"
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền ngồi xếp bằng xuống. Nhưng ngay khi định bắt đầu tu luyện, hắn đột nhiên sực nhớ ra một chuyện quan trọng.
"Vĩnh Hằng Thiên Đao, ngươi có thể hoá hình cho ta xem lần nữa được không?"
Vĩnh Hằng Thiên Đao nghe lệnh, lập tức bay ra phiêu động bên cạnh hắn. Đồng thời còn phát ra từng tiếng đao minh mang theo sự nghi hoặc.
"Cứ làm đi, ta chỉ cần nhìn một chút"
Nghe vậy, Vĩnh Hằng Thiên Đao nhu thuận hoá thân, trở thành một nữ tử xinh đẹp đến không chân thực.
Nàng sở hữu một mái tóc trắng dài đến tận chân, hai bên huyệt thái dương là một đôi cánh nhỏ xoè ra, trông khá giống với điểu tộc, lại có phần ôn nhu dễ gần.
Không những vậy, cặp mắt màu lục bảo của nàng là kì quái nhất. Nó không chỉ rất hút mắt, mà còn cho người ta một ảo giác cứ như thể đang ngắm nhìn một tinh hải mênh mông vô tận ngay khi nhìn vào.
Trên thân nàng mặc một bộ váy dài màu trắng thướt tha, ven tay áo cùng nếp gấp được thêu lên những đường viền màu đỏ, trông vừa sặc sỡ vừa đẹp mắt. Tất cả đều cùng nhau phiêu dật với mái tóc dài bồng bềnh như mây của nàng, cho Lý Thuần Quân một cảm giác giống như đang trông thấy tiên thần hàng thế.
Nếu phải dùng tính từ để miêu tả thật ngắn gọn về vẻ đẹp này... Vậy thì có thể nói thẳng ra là 'cao thượng' và 'thần thánh'.
"Nhìn rất quen, nhất là bộ trang phục cùng cỗ khí chất kinh diễm này... Dường như ta đã thấy ở đâu đó rồi thì phải?" Lý Thuần Quân xoa cằm, nhìn một lát rồi lâm vào trầm tư.
Hắn có cảm giác là mình đã thấy qua nàng... Nhưng hắn lại nhớ không rõ cụ thể là mình đã thấy ở chỗ nào.
"Ta là đao linh được nuôi dưỡng bởi chủ nhân, vậy nên dung mạo của ta sẽ có phần giống nàng" Nữ tử mở miệng nói: "Nhưng tất nhiên sẽ không giống hoàn toàn được, bởi vì nàng còn đẹp hơn ta nhiều... Đó là một vẻ đẹp không thể sao chép"
"Còn đẹp hơn?" Lý Thuần Quân có chút không dám tin.
Theo hắn, thứ sắc đẹp này đã có thể so sánh với Mộ Khuynh Tiên ở một góc độ nào đó rồi.
Nếu nói Mộ Khuynh Tiên là 'Đế' thì nữ tử này có lẽ sẽ là 'Tiên' hoặc 'Thần'.
Bất quá, vì trường phái không giống nên hắn không thể so sánh một cách rõ ràng được.
"Chủ nhân của ngươi là nhân loại sao?" Lý Thuần Quân tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi.
Hắn có cảm giác đôi cánh kia không phải hàng trưng bày.
"Đúng vậy, chủ nhân không phải nhân loại... Nàng là chủng tộc độc nhất vô nhị trong vô số các chủng tộc, được gọi là Khẩn Na La" Đao linh nói: "Khi xưa nàng đã từng nói với ta với ta như vậy, ta cũng không biết quá nhiều về chuyện này"
"Nhưng mà, ta có thể khẳng định rằng chủ nhân là cá thể Khẩn Na La duy nhất đang tồn tại. Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì nàng là độc nhất"
— QUẢNG CÁO —
Event
"Khẩn Na La? Đúng là chưa từng nghe qua" Lý Thuần Quân suy nghĩ một chút rồi tiếp tục lựa chọn từ bỏ.
Hắn không muốn lãng phí thời gian trên chủ đề này.
"Chủ nhân của nàng... Có lẽ là Vĩnh Hằng Thiên Đế đi..." Lý Thuần Quân thầm nghĩ: "Ta có cảm giác là mình đã thấy qua nàng, mặc dù không thấy rõ mặt nhưng trang phục cùng khí chất này lại cho ta một cảm giác rất quen thuộc"
"Có lẽ... Kí ức của ta đã bị che đậy rồi đi?"
Khi một người đã mạnh đến trình độ nhất định, người đó liền có thể can thiệp vào nhân quả, đem mọi vết tích liên quan đến mình xoá đi. Và đây cũng chính là lí do khiến rất nhiều cường giả mặc dù vẫn còn sống nhưng lại bị người đời quên lãng.
Phần là vì họ không định tiếp tục xông ra thanh danh. Phần khác là vì họ cố ý muốn xoá đi sự tồn tại của mình nhằm để tập trung vào công việc ngộ đạo.
"Được rồi, ngươi hết việc, mau trở về đi" Lý Thuần Quân nói.
Vĩnh Hằng Thiên Đao gật đầu, nhanh chóng trở về vị trí cũ của mình.
Còn Lý Thuần Quân thì đã không còn muộn phiền gì nhiều, nhanh chóng tĩnh tâm rồi tiếp tục tôi thể.
...
...
Bên trong mật thất của Ma Hoàng Điện, một nữ tử tóc lam đang chuyên chú ngắm nhìn bức hoạ cùng những văn tự được khắc lên trên tường. Sắc mặt nàng mười phần bình tĩnh, ánh mắt thông tuệ, trông hệt như một vị băng sơn mỹ nhân.
"Thôn Thiên Ma Công? Đây là công pháp mà Ma Hoàng đã để lại sao?"
Lam Hồ Điệp chỉ đọc được vài văn tự trên tấm bích hoạ cổ này. Một phần nguyên nhân là vì nàng không quá chú ý đến ngôn ngữ cổ nên không có học qua.
Giờ nàng mới thấy hối hận.
Trong lúc khó khăn, không hiểu sao trong đầu nàng lại vô thức hiện lên một nhân ảnh, một nhân ảnh làm nàng khao khát đến cực điểm.
Ý nghĩ này đến quá đột ngột khiến nàng không khỏi sửng sốt một lát: "Đúng nha, hắn ta hiểu biết rất rộng, chắc chắn hắn có thể đọc được những dòng chữ này!"
Nghĩ tới đây, ham muốn được bắt Lý Thuần Quân về nhà của nàng liền dâng cao lên hơn bao giờ hết.
Nói thật là từ xưa đến nay nàng chưa từng xuất hiện thứ cảm xúc này bao giờ... Tính từ cái ngày mà nhân cách của nàng bắt đầu chai sạn.
"Quả nhiên, hắn chính là định mệnh của ta..." Lam Hồ Điệp đưa tay sờ lên ngực trái của mình, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một chút bi thương lẩm bẩm: "Nhưng thật không biết... Hắn là người mở ra cuộc đời mới cho ta... Hay là người sẽ kết thúc nỗi thống khổ của ta đây?"
Sau những gì mình đã trải qua, Lam Hồ Điệp đã không thể tin tưởng bất cứ ai, càng không dám yêu thương bất cứ ai.
Bị vận mệnh xô đẩy, nàng từ một người bình thường dần trở thành một nữ nhân tàn nhẫn đến điên loạn, hung danh đủ để lưu truyền thiên cổ, làm khiếp sợ cả một vùng đất rộng lớn...
Có thể thi thoảng nàng sẽ tìm về được một chút nhân tính của mình... Nhưng đó chỉ là một khoảng khắc thoáng qua mà thôi. Và trong suốt quãng thời gian còn lại, nàng đều điên loạn đến mức để người ta phải sợ hãi.
"Ta đã không thể lùi bước được nữa, đã không thể quay lại..."
Nói xong, Lam Hồ Điệp liền ngồi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm nghiền. Nàng đã quyết định sẽ tự mình lĩnh hội quyển ma công tuyệt thế này.
— QUẢNG CÁO —
...
...
"Huynh trưởng, ta nghĩ chúng ta không cần tìm nữa, nàng ta sẽ không gặp vấn đề gì đâu"
Lăng Tuyệt ngồi trong góc tối mà phát ra tiếng thở dài vô cùng trầm thấp, thậm chí đến cả thở mạnh cũng không dám. Bởi vì trong mấy ngày này, hắn cùng huynh trưởng đã được 'chăm sóc' rất tận tình rồi.
"Đệ nói đúng... Nếu cứ tiếp tục đi tìm thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ phải mất mạng tại đây" Lăng Diệu Thiên có hơi vô lực tán thành. Cả thanh âm lẫn điệu bộ của hắn ta đều đã lộ ra một chút đuối sức.
"Đến chúng ta còn không chịu nổi, thật không biết gia hoả họ Lý kia còn xác để mà nhặt về hay không..." Lăng Tuyệt nói đến nửa đoạn liền vội vàng che miệng lại, ánh mắt liên tục đảo qua xung quanh.
Mãi cho đến khi thấy không thấy ai đến, Lăng Tuyệt mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Hoạ đều từ miệng mà ra, đệ đã quên mùi vị của sát khí rồi sao?" Lăng Diệu Thiên rất lí trí lên tiếng nhắc nhở.
Về nhiều phương diện, nếu là Lý Thuần Quân thì hắn không phục, muốn đối đầu. Nhưng nếu là nữ nhân kia thì... Thôi đi, hắn lựa chọn từ bỏ.
Nghe thì rất mất mặt đấy, nhưng vì tính mạng, Lăng Diệu Thiên không thể không lựa chọn rút lui. Bởi vì ngay cả cha hắn - Nhân Hoàng còn phải kính nể nàng ta ba phần... Vậy thì hắn há có thể lên mặt?
Hắn rất kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối sẽ không kiêu ngạo đến mù quáng.
"Thật không biết tên họ Lý kia có tài cán gì mà lại được một nữ nhân kinh diễm như vậy đem lòng yêu" Lăng Tuyệt có chút ghen tị nói: "Ta còn đẹp trai hơn hắn, vì cái gì ta không được phái nữ ưu ái đâu?"
Lăng Diệu Thiên nâng khoé miệng lên. Không phải đang cười, mà là đang co giật.
"Đệ thử sờ lên lương tâm của mình mà suy nghĩ thử xem, đệ nói vậy mà không cảm thấy xấu hổ hay sao?"
"Khụ khụ" Lăng Tuyệt có chút mất tự nhiên ho khan vài tiếng.
"Mặt khác, đệ không cần tìm, vì phụ hoàng đã có sắp xếp rồi" Lăng Diệu Thiên cười thần bí nói: "Tuyệt đối đệ sẽ không thất vọng đâu"
Lăng Tuyệt: "...?"
"Nếu không có gì ngoài dự tính, có lẽ đệ sẽ phải cưới một Thần Tộc chi nữ" Lăng Diệu Thiên lộ vẻ trêu tức nói: "Là hôn nhân chính trị đấy, có cay không?"
Lăng Tuyệt: "..."
"Lão ca, đừng học xấu tên họ Lý, làm ơn"
"Ta chỉ cảm thấy bộ mặt tức giận nhưng không dám làm gì của đệ trông rất thú vị"
"..."
Xong, uy nghiêm lão ca hỏng rồi.
Xong chuyện, Lý Thuần Quân liền mau chóng đưa ý thức quay trở về cơ thể. Thế nhưng, thứ đầu tiên hắn để ý tới lại không phải tu vi, mà là những gì Mộ Khuynh Tiên đã nói với hắn không lâu trước.
"Không xong rồi"
"Chết chắc"
Lý Thuần Quân dùng hai tay ôm kín mặt, trông khổ sở không sao nói hết. Bởi vì... Chuyện mà hắn không muốn xảy ra nhất đã xảy ra... Và dường như cũng không còn cách nào cứu vãn được nữa.
Từ cách nói chuyện của nàng, Lý Thuần Quân có thể đoán ra nếu mà hắn lên tiếng từ chối thì nhẹ là bị nàng đeo bám cả đời, nặng thì chết ngay tại chỗ...
Nói cách khác, hắn có trốn đằng trời cũng không trốn khỏi nàng.
"Lại nói, ta có tài đức gì mà để nàng nhìn trúng nhỉ?" Lý Thuần Quân rất nghiêm túc thắc mắc về vấn đề này.
Nàng nói là nàng đã yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên... Hắn tin mới lạ ấy!
Tuyệt đối không có chuyện đó!
Nghĩ mãi không thông, Lý Thuần Quân dứt khoát lựa chọn từ bỏ. Mặc dù là đang khá tâm phiền ý loạn, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến tiến trình tu luyện của hắn.
Việc này có lẽ đều nhờ vào tố chất tâm lí vô cùng kì quái của hắn.
"Mặc kệ nàng đi, nào gặp lại tính tiếp"
Nói xong, Lý Thuần Quân ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Tâm đang lơ lửng cùng những nhịp đập chết người mà nó tạo ra, khoé miệng dần nâng lên một đường cong tự kiêu: "Không sớm thì muộn, ta cũng miễn nhiễm hoàn toàn với tác động của ngươi"
Cảm khái một lát, Lý Thuần Quân lại mở giao diện hệ thống lên. Hắn không ngu gì mà đi nhìn xuống bên dưới, ngược lại chỉ chăm chăm nhìn vào chỉ số tu vi của mình.
"Tốt, Hoá Anh sơ kỳ sắp viên mãn... Cũng coi như đúng nghĩa hậu tích bạt phát đi" Lý Thuần Quân có chút hài lòng khẽ gật đầu.
Kết quả này thật sự đã giúp hắn bớt ủy khuất đi một chút.
Mặt khác, không những tu vi tăng lên mà ngay cả thể chất của hắn cũng được nâng cao không ít. Và theo suy đoán của hắn, phần lớn công lao đều đến từ tinh huyết của Mộ Khuynh Tiên.
Thậm chí, ngay cả một trong hai Nguyên Anh đang tá túc trong Linh Hải của hắn cũng là nhờ vào sự hi sinh của nàng mà có.
Chậc.
Món nợ này rất khó trả nha...
Nhất là đối với Mộ Khuynh Tiên - Một người không cần bất cứ thứ gì khác ngoài hắn.
Nhưng mà...
"Muốn ta bán thân trả nợ ư? Nằm mơ!" Lý Thuần Quân rất quyết tâm nắm chặt hai tay lại.
Hắn cũng không phải nữ hài tử, làm gì có chuyện hắn sẽ bán thân cho người ta?
Về chuyện đó... Mới chỉ nghĩ tới thôi liền đã thấy mất mặt, có đào mười cái hố cũng không đủ để chui xuống.
— QUẢNG CÁO —
Trừ khi đánh chết hắn, bằng không sẽ không bao giờ có chuyện hắn bán thân cho Mộ Khuynh Tiên.
Tiến đến gần Hắc Tâm hơn, Lý Thuần Quân vẫn còn cảm thấy có chút khó chịu. Tuy là đến nay hắn đã miễn nhiễm được đa phần tác dụng của Hắc Tâm, nhưng hắn vẫn chưa thể hoàn toàn miễn dịch với loại tác động tiêu cực này.
Hắn cần thêm một chút thời gian nữa.
"Được rồi, tiếp tục tu luyện Vĩnh Hằng Kim Thân đi"
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền ngồi xếp bằng xuống. Nhưng ngay khi định bắt đầu tu luyện, hắn đột nhiên sực nhớ ra một chuyện quan trọng.
"Vĩnh Hằng Thiên Đao, ngươi có thể hoá hình cho ta xem lần nữa được không?"
Vĩnh Hằng Thiên Đao nghe lệnh, lập tức bay ra phiêu động bên cạnh hắn. Đồng thời còn phát ra từng tiếng đao minh mang theo sự nghi hoặc.
"Cứ làm đi, ta chỉ cần nhìn một chút"
Nghe vậy, Vĩnh Hằng Thiên Đao nhu thuận hoá thân, trở thành một nữ tử xinh đẹp đến không chân thực.
Nàng sở hữu một mái tóc trắng dài đến tận chân, hai bên huyệt thái dương là một đôi cánh nhỏ xoè ra, trông khá giống với điểu tộc, lại có phần ôn nhu dễ gần.
Không những vậy, cặp mắt màu lục bảo của nàng là kì quái nhất. Nó không chỉ rất hút mắt, mà còn cho người ta một ảo giác cứ như thể đang ngắm nhìn một tinh hải mênh mông vô tận ngay khi nhìn vào.
Trên thân nàng mặc một bộ váy dài màu trắng thướt tha, ven tay áo cùng nếp gấp được thêu lên những đường viền màu đỏ, trông vừa sặc sỡ vừa đẹp mắt. Tất cả đều cùng nhau phiêu dật với mái tóc dài bồng bềnh như mây của nàng, cho Lý Thuần Quân một cảm giác giống như đang trông thấy tiên thần hàng thế.
Nếu phải dùng tính từ để miêu tả thật ngắn gọn về vẻ đẹp này... Vậy thì có thể nói thẳng ra là 'cao thượng' và 'thần thánh'.
"Nhìn rất quen, nhất là bộ trang phục cùng cỗ khí chất kinh diễm này... Dường như ta đã thấy ở đâu đó rồi thì phải?" Lý Thuần Quân xoa cằm, nhìn một lát rồi lâm vào trầm tư.
Hắn có cảm giác là mình đã thấy qua nàng... Nhưng hắn lại nhớ không rõ cụ thể là mình đã thấy ở chỗ nào.
"Ta là đao linh được nuôi dưỡng bởi chủ nhân, vậy nên dung mạo của ta sẽ có phần giống nàng" Nữ tử mở miệng nói: "Nhưng tất nhiên sẽ không giống hoàn toàn được, bởi vì nàng còn đẹp hơn ta nhiều... Đó là một vẻ đẹp không thể sao chép"
"Còn đẹp hơn?" Lý Thuần Quân có chút không dám tin.
Theo hắn, thứ sắc đẹp này đã có thể so sánh với Mộ Khuynh Tiên ở một góc độ nào đó rồi.
Nếu nói Mộ Khuynh Tiên là 'Đế' thì nữ tử này có lẽ sẽ là 'Tiên' hoặc 'Thần'.
Bất quá, vì trường phái không giống nên hắn không thể so sánh một cách rõ ràng được.
"Chủ nhân của ngươi là nhân loại sao?" Lý Thuần Quân tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi.
Hắn có cảm giác đôi cánh kia không phải hàng trưng bày.
"Đúng vậy, chủ nhân không phải nhân loại... Nàng là chủng tộc độc nhất vô nhị trong vô số các chủng tộc, được gọi là Khẩn Na La" Đao linh nói: "Khi xưa nàng đã từng nói với ta với ta như vậy, ta cũng không biết quá nhiều về chuyện này"
"Nhưng mà, ta có thể khẳng định rằng chủ nhân là cá thể Khẩn Na La duy nhất đang tồn tại. Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì nàng là độc nhất"
— QUẢNG CÁO —
Event
"Khẩn Na La? Đúng là chưa từng nghe qua" Lý Thuần Quân suy nghĩ một chút rồi tiếp tục lựa chọn từ bỏ.
Hắn không muốn lãng phí thời gian trên chủ đề này.
"Chủ nhân của nàng... Có lẽ là Vĩnh Hằng Thiên Đế đi..." Lý Thuần Quân thầm nghĩ: "Ta có cảm giác là mình đã thấy qua nàng, mặc dù không thấy rõ mặt nhưng trang phục cùng khí chất này lại cho ta một cảm giác rất quen thuộc"
"Có lẽ... Kí ức của ta đã bị che đậy rồi đi?"
Khi một người đã mạnh đến trình độ nhất định, người đó liền có thể can thiệp vào nhân quả, đem mọi vết tích liên quan đến mình xoá đi. Và đây cũng chính là lí do khiến rất nhiều cường giả mặc dù vẫn còn sống nhưng lại bị người đời quên lãng.
Phần là vì họ không định tiếp tục xông ra thanh danh. Phần khác là vì họ cố ý muốn xoá đi sự tồn tại của mình nhằm để tập trung vào công việc ngộ đạo.
"Được rồi, ngươi hết việc, mau trở về đi" Lý Thuần Quân nói.
Vĩnh Hằng Thiên Đao gật đầu, nhanh chóng trở về vị trí cũ của mình.
Còn Lý Thuần Quân thì đã không còn muộn phiền gì nhiều, nhanh chóng tĩnh tâm rồi tiếp tục tôi thể.
...
...
Bên trong mật thất của Ma Hoàng Điện, một nữ tử tóc lam đang chuyên chú ngắm nhìn bức hoạ cùng những văn tự được khắc lên trên tường. Sắc mặt nàng mười phần bình tĩnh, ánh mắt thông tuệ, trông hệt như một vị băng sơn mỹ nhân.
"Thôn Thiên Ma Công? Đây là công pháp mà Ma Hoàng đã để lại sao?"
Lam Hồ Điệp chỉ đọc được vài văn tự trên tấm bích hoạ cổ này. Một phần nguyên nhân là vì nàng không quá chú ý đến ngôn ngữ cổ nên không có học qua.
Giờ nàng mới thấy hối hận.
Trong lúc khó khăn, không hiểu sao trong đầu nàng lại vô thức hiện lên một nhân ảnh, một nhân ảnh làm nàng khao khát đến cực điểm.
Ý nghĩ này đến quá đột ngột khiến nàng không khỏi sửng sốt một lát: "Đúng nha, hắn ta hiểu biết rất rộng, chắc chắn hắn có thể đọc được những dòng chữ này!"
Nghĩ tới đây, ham muốn được bắt Lý Thuần Quân về nhà của nàng liền dâng cao lên hơn bao giờ hết.
Nói thật là từ xưa đến nay nàng chưa từng xuất hiện thứ cảm xúc này bao giờ... Tính từ cái ngày mà nhân cách của nàng bắt đầu chai sạn.
"Quả nhiên, hắn chính là định mệnh của ta..." Lam Hồ Điệp đưa tay sờ lên ngực trái của mình, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một chút bi thương lẩm bẩm: "Nhưng thật không biết... Hắn là người mở ra cuộc đời mới cho ta... Hay là người sẽ kết thúc nỗi thống khổ của ta đây?"
Sau những gì mình đã trải qua, Lam Hồ Điệp đã không thể tin tưởng bất cứ ai, càng không dám yêu thương bất cứ ai.
Bị vận mệnh xô đẩy, nàng từ một người bình thường dần trở thành một nữ nhân tàn nhẫn đến điên loạn, hung danh đủ để lưu truyền thiên cổ, làm khiếp sợ cả một vùng đất rộng lớn...
Có thể thi thoảng nàng sẽ tìm về được một chút nhân tính của mình... Nhưng đó chỉ là một khoảng khắc thoáng qua mà thôi. Và trong suốt quãng thời gian còn lại, nàng đều điên loạn đến mức để người ta phải sợ hãi.
"Ta đã không thể lùi bước được nữa, đã không thể quay lại..."
Nói xong, Lam Hồ Điệp liền ngồi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm nghiền. Nàng đã quyết định sẽ tự mình lĩnh hội quyển ma công tuyệt thế này.
— QUẢNG CÁO —
...
...
"Huynh trưởng, ta nghĩ chúng ta không cần tìm nữa, nàng ta sẽ không gặp vấn đề gì đâu"
Lăng Tuyệt ngồi trong góc tối mà phát ra tiếng thở dài vô cùng trầm thấp, thậm chí đến cả thở mạnh cũng không dám. Bởi vì trong mấy ngày này, hắn cùng huynh trưởng đã được 'chăm sóc' rất tận tình rồi.
"Đệ nói đúng... Nếu cứ tiếp tục đi tìm thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ phải mất mạng tại đây" Lăng Diệu Thiên có hơi vô lực tán thành. Cả thanh âm lẫn điệu bộ của hắn ta đều đã lộ ra một chút đuối sức.
"Đến chúng ta còn không chịu nổi, thật không biết gia hoả họ Lý kia còn xác để mà nhặt về hay không..." Lăng Tuyệt nói đến nửa đoạn liền vội vàng che miệng lại, ánh mắt liên tục đảo qua xung quanh.
Mãi cho đến khi thấy không thấy ai đến, Lăng Tuyệt mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Hoạ đều từ miệng mà ra, đệ đã quên mùi vị của sát khí rồi sao?" Lăng Diệu Thiên rất lí trí lên tiếng nhắc nhở.
Về nhiều phương diện, nếu là Lý Thuần Quân thì hắn không phục, muốn đối đầu. Nhưng nếu là nữ nhân kia thì... Thôi đi, hắn lựa chọn từ bỏ.
Nghe thì rất mất mặt đấy, nhưng vì tính mạng, Lăng Diệu Thiên không thể không lựa chọn rút lui. Bởi vì ngay cả cha hắn - Nhân Hoàng còn phải kính nể nàng ta ba phần... Vậy thì hắn há có thể lên mặt?
Hắn rất kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối sẽ không kiêu ngạo đến mù quáng.
"Thật không biết tên họ Lý kia có tài cán gì mà lại được một nữ nhân kinh diễm như vậy đem lòng yêu" Lăng Tuyệt có chút ghen tị nói: "Ta còn đẹp trai hơn hắn, vì cái gì ta không được phái nữ ưu ái đâu?"
Lăng Diệu Thiên nâng khoé miệng lên. Không phải đang cười, mà là đang co giật.
"Đệ thử sờ lên lương tâm của mình mà suy nghĩ thử xem, đệ nói vậy mà không cảm thấy xấu hổ hay sao?"
"Khụ khụ" Lăng Tuyệt có chút mất tự nhiên ho khan vài tiếng.
"Mặt khác, đệ không cần tìm, vì phụ hoàng đã có sắp xếp rồi" Lăng Diệu Thiên cười thần bí nói: "Tuyệt đối đệ sẽ không thất vọng đâu"
Lăng Tuyệt: "...?"
"Nếu không có gì ngoài dự tính, có lẽ đệ sẽ phải cưới một Thần Tộc chi nữ" Lăng Diệu Thiên lộ vẻ trêu tức nói: "Là hôn nhân chính trị đấy, có cay không?"
Lăng Tuyệt: "..."
"Lão ca, đừng học xấu tên họ Lý, làm ơn"
"Ta chỉ cảm thấy bộ mặt tức giận nhưng không dám làm gì của đệ trông rất thú vị"
"..."
Xong, uy nghiêm lão ca hỏng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.