Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?
Chương 54: Dỗi, không làm!
Mặc Ngọc Tiếu
19/02/2022
Quay trở về nhà, Lý Thuần Quân cũng không rảnh tay. Sau khi thu xếp xong một vài chuyện lặt vặt, hắn liền bắt đầu nghiêm túc giảng dạy cho mấy
đứa nhỏ.
Đối với ba chị em họ Khương mà nói, hôm nay có lẽ là buổi học cuối cùng ở lớp Lý Thuần Quân rồi. Bởi vì Khương Chính đã bắt đầu vào nghề, bỏ việc làm lụng chân tay để đi dạy học, và thân là con ruột... Bọn nhỏ không thể không ủng hộ phụ thân mình.
Học tập xong xuôi, hai đứa nhỏ liền đi ăn chút cơm tối rồi lại vùi đầu vào tu luyện. Cũng chẳng biết nguyên nhân vì sao, nhưng từ khi Lý Thuần Quân tỉnh lại đến nay, hắn cảm thấy hai đứa con gái mình đang trở nên đặc biệt chăm chỉ.
Cũng tốt.
Hắn có thăm dò qua tu vi của hai đứa nhỏ, và cả hai đều đã thấp thoáng trước cảnh giới Hư Đan trung kỳ.
Trước tình trạng phải tự mình mày mò tu luyện, việc hai đứa đạt đến được trình độ này đã là hoàn toàn không hợp thói thường.
Không hổ là ai đó mà đến cả hệ thống cũng không tra ra được chuyển thế.
Thấy con gái tiến bộ quá nhanh, Lý Thuần Quân liền đâm ra lười biếng. Bởi vì trong lòng hắn đã chốt định là mình sau này sẽ cậy thế con, vậy nên hắn cảm giác mình cũng không cần vội vàng làm gì... Cho tới khi hắn nhớ tới Lam Hồ Điệp.
Sự xuất hiện của Lam Hồ Điệp đã khiến cho Lý Thuần Quân luôn trong trạng thái khẩn trương, luôn luôn đề phòng cảnh giác, sợ mình sẽ vô tình bị ai đó ám toán.
Nói sao thì nói, đó vẫn là Bán Tiên, không đùa được đâu.
"Mặc dù biết rõ trong thời gian ngắn người đó sẽ không tùy tiện động thủ... Nhưng mà, ta vẫn nên cẩn thận đề phòng thì hơn... Sẽ chẳng ai biết được hạng người này đang nghĩ gì trong đầu đâu" Lý Thuần Quân thăm thẳm thở dài.
"Không biết đến khi nào thì kỳ cảnh mới khởi động thêm lần nữa đây... Đó chính là thời cơ tốt nhất để ta ngưng kết Nguyên Anh"
Khi kỳ cảnh khởi động sẽ sinh ra một lượng linh khí khổng lồ khó có thứ gì sánh kịp... Và đó chính là những điều kiện cần thiết để Lý Thuần Quân có thể mượn đà phá cảnh.
Kỳ cảnh càng khủng bố, thời gian cần để khởi động cũng càng dài. Do vậy, hắn nghĩ kỳ cảnh sơ thành này sẽ không để hắn phải đợi quá lâu.
Ít thì mấy tháng, nhiều thì vài năm.
"Không tu luyện linh lực được, cũng không có thần thức để tu luyện... Ta thật không biết mình nên làm gì nữa đây, thật quá rảnh rỗi đi mà" Lý Thuần Quân cảm thấy rất nhàm chán.
"Thôi thì nghiên cứu một chút đi"
Lý Thuần Quân mở giao diện hệ thống, bắt đầu tìm hiểu chiều sâu về chức năng Xưởng Chế Tác.
[Nguyên vật liệu hiện có: Không có]
[Điểm công đức hiện có: 11 vạn]
Sau khi bị từ chối nhiều lần, hệ thống đã không tiếp tục đề xuất Lý Thuần Quân luyện chế phù chú chúc phúc nữa.
Mặt khác, một phần nguyên nhân cũng là vì Lý Thuần Quân đã không còn vận rủi, và phù chú chúc phúc cũng từ đấy không còn chỗ dùng, khỏi cần luyện chế cũng được.
"Đáng tiếc, ta lại không mang theo tài vật luyện khí có trong tiên động nha... Bằng không thì có lẽ bây giờ ta đã có trong tay không ít binh khí tốt" Lý Thuần Quân tiếc nuối ra mặt: "Thôi được rồi, thử dạt qua chợ đen mua một chút đồ đi..."
"Ta muốn xem thử hàng hệ thống chế tác có chất lượng như thế nào, kẻo lại bị hố"
[...]
Lão nương rảnh rỗi đi hố ngươi?
Lý Thuần Quân lặng lẽ rời nhà, dưới chân đạp kiếm bay vun vút trên bầu trời. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã bay xa đến mấy trăm dặm, bỏ lại toà thành quen thuộc ra phía sau lưng.
Bay từ chợp tối đến nửa đêm, rốt cục hắn cũng rời khỏi vùng đất cằn cỗi mà tìm đến một vùng châu thổ tương đối màu mỡ. Sinh hoạt nơi đây so với Tây Phong Thành là không thể so sánh được, cứ như lạch trời cùng địa vực vậy.
"Không ít khí tức của tu sĩ... Có lẽ ta đã đến đúng nơi rồi đi" Lý Thuần Quân đáp xuống, chỉnh sửa lại quần áo một chút rồi tiến vào trong thành.
Và rồi, hắn nhận ra, ở trung tâm toà thành này có hiện hữu một toà kiến trúc rất quen thuộc... Vạn Bảo Các.
Lý Thuần Quân thầm cảm thấy may mắn. Vạn Bảo Các danh bất khư truyền, gần như thứ gì cũng có cả, vậy nên hắn cũng rất ưng ý khi mua sắm trong tổ chức này.
"Ta vẫn còn rất nhiều linh dược quý hiếm, chỉ cần tùy tiện mang ra một thứ là xác định giá trị liên thành... Chậc chậc, có lẽ ta sẽ không phải lo đến vấn đề túi tiền trong một khoảng thời gian rất dài" Lý Thuần Quân nghĩ vậy, tốc độ mua sắm liền càng thêm gia tốc.
Không gian trữ vật của hệ thống gần như vô tận, bất kể hắn có cho vào bao nhiêu cũng không lấp đầy được. Lại thêm việc mình đang giàu có bao la, hai chuyện cộng lại đã khiến hắn tiêu tiền rất tùy tiện.
Sau khi đã mua chán mua chê, Lý Thuần Quân lấy tấm thẻ hoàng kim ra giải quyết một vài chuyện vặt rồi rời khỏi Vạn Bảo Các.
"Xong rồi, để ta xem thử ngươi sẽ làm được gì"
[Xưởng Chế Tác]
[Nguyên vật liệu hiện có: Tinh Vẫn Thạch x30, Thông Huyền Bội Tinh x3, Tinh Vẫn Thiết x7, Hàn Tâm Tinh x2, Xích Hoả Tinh x5, Thái Bạch Kim Tinh, Thần Ngân Tử Kim, Tuyết Sơn Bảo Thạch x2,...]
[Điểm công đức hiện có: 11 vạn]
[Có thể chế tác đại lượng binh khí, mời kí chủ thoải mái lựa chọn]
"Ý ngươi là muốn ta tùy ý kết hợp?" Lý Thuần Quân có chút xoắn xuýt.
Có thể hắn rất thông thái, nhưng mà hắn lại chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình đi rèn đúc thứ gì đó. Vậy nên, liên quan đến luyện khí, gần như không có khái niệm gì tồn tại trong đầu hắn cả.
Hắn chỉ biết đến một vài loại trân bảo nổi tiếng như thập đại thánh kim mà thôi... Và đến thời điểm hiện tại, hắn đã bắt gặp hai món là Thần Ngân Tử Kim cùng Đạo Kiếp Hoàng Kim.
Sợ mình sẽ lãng phí của trời, Lý Thuần Quân liền cẩn thận hỏi: "Hệ thống, ngươi có thể giúp ta đưa ra lựa chọn tối ưu được hay không?"
[Ngươi nghi ngờ ta, dỗi rồi, không làm!]
Lý Thuần Quân: "..."
Dỗi?
Chết cha...
Hắn quên mất, hệ thống là do cô nàng Thiên Đạo kia hoá thành, là giới tính nữ nha...
Khoan đã!
Bản năng còn biết giận dỗi? Sao cứ nghe sai sai chỗ nào ấy nhỉ?
Là do hắn tự tưởng tượng, hay là do bản thân Thiên Đạo quá mức đặc sắc?
Nghi hoặc, nhưng hắn lại không dám hỏi nhiều. Hắn sợ hệ thống sẽ thẹn quá hoá giận rồi triệt để chìm xuống... Đến lúc đó, hắn xong.
"E hèm..."
"Thế thì phải làm sao ngươi mới hết giận?"
Lý Thuần Quân ở với Mộ Khuynh Tiên đã khá lâu, thế nhưng hắn vẫn không học được cách xoa dịu một thiếu nữ đang giận dỗi, bởi vì... Vào mỗi lần Mộ Khuynh Tiên nổi giận, nàng đều sẽ ra tay đánh hắn, rồi sau đó lại tự nhốt mình trong phòng, tuyệt giao cả ngày.
Và đến ngày hôm sau, nàng hết giận.
Vậy thì hắn học được cái gì?
[Không nghĩ ra]
Lý Thuần Quân: "..."
Nghĩ?
Từ manh mối này, hắn liền biết hệ thống đang lừa hắn.
Nàng căn bản không có ngủ, và chính bản thân nàng là người đang đối đáp với hắn chứ hoàn toàn không phải bản năng, nhưng mà... Hắn vẫn không tiện vạch mặt.
[A, nghĩ ra rồi]
"?"
[Nếu ngươi hôn ta một cái, ta có thể suy nghĩ giúp ngươi đưa ra phương án tốt nhất]
"Ta từ chối, về đây" Lý Thuần Quân dứt khoát từ chối, lạnh lùng ngự kiếm quay trở về nhà.
Muốn chọc ta đâu có dễ vậy? Đừng mong nhìn thấy phản ứng của một nam nhân 'chưa từng trải' từ trên mặt ta!
Từ lâu, Mộ Khuynh Tiên đã tôi luyện ra cho Lý Thuần Quân một tấm da mặt cứng như thép nguội. Bởi vì trước kia nàng cũng như hệ thống vậy, hở tí ra là tìm cách trêu ghẹo hắn, hòng nhìn thấy những biểu cảm 'đáng yêu' của hắn.
Và bản thân hắn cũng không phải ngu dốt. Sau nhiều lần bị trêu chọc, hắn đã dần dần thích nghi, càng ngày càng biết ý nàng... Và từ đó về sau, nàng đã không thể trêu chọc hắn chỉ bằng ngôn ngữ được nữa.
Thay vì ngôn ngữ, nàng đã chuyển sang một phương thức khác táo bạo, bá đạo hơn nhiều.
Và Lý Thuần Quân... Mang độ miễn dịch hoàn toàn bằng không trước phương thức đó.
Nữ nhân đó rất tồi, luôn cố ý kéo hắn sa chân vào con đường tà đạo. Cũng may là tâm trí của hắn đủ kiên định, bằng không thì hắn đã sớm bị yêu nữ kia dẫn dụ vào con đường không sạch sẽ rồi đi.
So với Lam Hồ Điệp, hắn cảm thấy Mộ Khuynh Tiên còn nguy hiểm hơn nhiều. Nếu nói Lam Hồ Điệp chỉ muốn chơi đùa hắn đến chết... Vậy thì Mộ Khuynh Tiên sẽ là người muốn hủy hoại hắn đến chết.
Nhưng mà, muốn kéo hắn vào tà đạo đâu có dễ vậy?
Hắn mà dễ ăn thì có lẽ hắn đã sớm chết ở đầu đường xó chợ rồi!
[Ta nói này, nam nhân như ngươi thật nhàm chán, căn bản không hiểu một chút phong tình nào, chán ngắt]
"Ngươi tự xem lại bản thân mình một chút đi rồi hãy nói ta. Thân là Thiên Đạo cao cao tại thượng, thế mà ngươi bây giờ lại giở trò ghẹo trai, còn ra thể thống gì đâu?"
[Thiên Đạo gì? Từ lúc đó trở đi, tiểu nữ liền đã là người của ngươi rồi nha]
Lý Thuần Quân: "..."
Nghe rất thuyết phục, nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Vả lại, 'tiểu nữ' là ý gì?
"Bớt giả nai đi, ngươi còn già hơn bất kì lão thái bà nào trên cõi đời này đấy"
[Nam nhân thúi, tuổi tác của nữ nhân là cấm kị, tuyệt đối không bao giờ được nhắc đến. Bằng không, ngươi sẽ không bao giờ có được kết cục tốt đâu]
Nàng vừa nói xong, đầu Lý Thuần Quân liền xuất hiện cơn đau buốt đến tận óc, khiến hắn suýt chút nữa đã té gãy cổ. Đây có thể xem như đòn trừng phạt 'nhẹ nhàng' của hệ thống.
"Mẹ trẻ, chẳng phải chính miệng ngươi đã khẳng định Thiên Đạo không có giới tính hay sao? Thế thì cớ gì ngươi lại đinh ninh bản thân là nữ?"
[Ta thích thế, ngươi thích ý kiến không?]
"Đừng có học xấu Mộ Khuynh Tiên!"
[Ha ha, ngươi không hiểu được đâu... Sau này, có lẽ sẽ có một ngày ngươi hiểu ra vì sao ta lại học theo nàng]
"???"
Hắn biết rõ câu nói này có thâm ý... Nhưng mà, hắn lại không cách nào nhìn ra mụ điên này đang ám chỉ điều gì.
Thế mới nói, giao tiếp với nữ nhân là mệt nhất, bởi vì ngươi sẽ không bao giờ biết được trong đầu các nàng đang có tính toán gì với ngươi.
Tất cả nữ nhân mà hắn đã gặp, kể cả Mộ Khuynh Tiên lẫn hệ thống đều không phải hạng tốt lành gì. Các nàng luôn luôn tìm cớ châm chọc hắn, tính kế sau lưng hắn. Vậy thì thử hỏi làm sao hắn có hảo cảm với các nàng được đây?
Không thể nói là hắn ghét nữ nhân, nhưng sự thật là hắn không hề thích nữ nhân một tí tẹo nào. Hắn chỉ muốn tránh họ càng xa càng tốt, cả đời không gặp còn tốt hơn.
Ân, ngoại trừ la lỵ... Cùng hai đứa con gái bé bỏng của hắn.
Các nàng rất đáng yêu, rất thuần khiết, tâm như chỉ thủy, lòng như gương sáng, thiên chân vô tà, không nhiễm bụi trần... Nói cách khác, các nàng hoàn toàn không tâm cơ thâm trầm như mấy nữ nhân kia.
Điểm này phải chú ý lại mới được.
Hắn tuyệt đối không thể để Thải Huyên, Tử Đằng cùng Hồng Trần trưởng thành thành cái dạng đó được!
Đối với ba chị em họ Khương mà nói, hôm nay có lẽ là buổi học cuối cùng ở lớp Lý Thuần Quân rồi. Bởi vì Khương Chính đã bắt đầu vào nghề, bỏ việc làm lụng chân tay để đi dạy học, và thân là con ruột... Bọn nhỏ không thể không ủng hộ phụ thân mình.
Học tập xong xuôi, hai đứa nhỏ liền đi ăn chút cơm tối rồi lại vùi đầu vào tu luyện. Cũng chẳng biết nguyên nhân vì sao, nhưng từ khi Lý Thuần Quân tỉnh lại đến nay, hắn cảm thấy hai đứa con gái mình đang trở nên đặc biệt chăm chỉ.
Cũng tốt.
Hắn có thăm dò qua tu vi của hai đứa nhỏ, và cả hai đều đã thấp thoáng trước cảnh giới Hư Đan trung kỳ.
Trước tình trạng phải tự mình mày mò tu luyện, việc hai đứa đạt đến được trình độ này đã là hoàn toàn không hợp thói thường.
Không hổ là ai đó mà đến cả hệ thống cũng không tra ra được chuyển thế.
Thấy con gái tiến bộ quá nhanh, Lý Thuần Quân liền đâm ra lười biếng. Bởi vì trong lòng hắn đã chốt định là mình sau này sẽ cậy thế con, vậy nên hắn cảm giác mình cũng không cần vội vàng làm gì... Cho tới khi hắn nhớ tới Lam Hồ Điệp.
Sự xuất hiện của Lam Hồ Điệp đã khiến cho Lý Thuần Quân luôn trong trạng thái khẩn trương, luôn luôn đề phòng cảnh giác, sợ mình sẽ vô tình bị ai đó ám toán.
Nói sao thì nói, đó vẫn là Bán Tiên, không đùa được đâu.
"Mặc dù biết rõ trong thời gian ngắn người đó sẽ không tùy tiện động thủ... Nhưng mà, ta vẫn nên cẩn thận đề phòng thì hơn... Sẽ chẳng ai biết được hạng người này đang nghĩ gì trong đầu đâu" Lý Thuần Quân thăm thẳm thở dài.
"Không biết đến khi nào thì kỳ cảnh mới khởi động thêm lần nữa đây... Đó chính là thời cơ tốt nhất để ta ngưng kết Nguyên Anh"
Khi kỳ cảnh khởi động sẽ sinh ra một lượng linh khí khổng lồ khó có thứ gì sánh kịp... Và đó chính là những điều kiện cần thiết để Lý Thuần Quân có thể mượn đà phá cảnh.
Kỳ cảnh càng khủng bố, thời gian cần để khởi động cũng càng dài. Do vậy, hắn nghĩ kỳ cảnh sơ thành này sẽ không để hắn phải đợi quá lâu.
Ít thì mấy tháng, nhiều thì vài năm.
"Không tu luyện linh lực được, cũng không có thần thức để tu luyện... Ta thật không biết mình nên làm gì nữa đây, thật quá rảnh rỗi đi mà" Lý Thuần Quân cảm thấy rất nhàm chán.
"Thôi thì nghiên cứu một chút đi"
Lý Thuần Quân mở giao diện hệ thống, bắt đầu tìm hiểu chiều sâu về chức năng Xưởng Chế Tác.
[Nguyên vật liệu hiện có: Không có]
[Điểm công đức hiện có: 11 vạn]
Sau khi bị từ chối nhiều lần, hệ thống đã không tiếp tục đề xuất Lý Thuần Quân luyện chế phù chú chúc phúc nữa.
Mặt khác, một phần nguyên nhân cũng là vì Lý Thuần Quân đã không còn vận rủi, và phù chú chúc phúc cũng từ đấy không còn chỗ dùng, khỏi cần luyện chế cũng được.
"Đáng tiếc, ta lại không mang theo tài vật luyện khí có trong tiên động nha... Bằng không thì có lẽ bây giờ ta đã có trong tay không ít binh khí tốt" Lý Thuần Quân tiếc nuối ra mặt: "Thôi được rồi, thử dạt qua chợ đen mua một chút đồ đi..."
"Ta muốn xem thử hàng hệ thống chế tác có chất lượng như thế nào, kẻo lại bị hố"
[...]
Lão nương rảnh rỗi đi hố ngươi?
Lý Thuần Quân lặng lẽ rời nhà, dưới chân đạp kiếm bay vun vút trên bầu trời. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã bay xa đến mấy trăm dặm, bỏ lại toà thành quen thuộc ra phía sau lưng.
Bay từ chợp tối đến nửa đêm, rốt cục hắn cũng rời khỏi vùng đất cằn cỗi mà tìm đến một vùng châu thổ tương đối màu mỡ. Sinh hoạt nơi đây so với Tây Phong Thành là không thể so sánh được, cứ như lạch trời cùng địa vực vậy.
"Không ít khí tức của tu sĩ... Có lẽ ta đã đến đúng nơi rồi đi" Lý Thuần Quân đáp xuống, chỉnh sửa lại quần áo một chút rồi tiến vào trong thành.
Và rồi, hắn nhận ra, ở trung tâm toà thành này có hiện hữu một toà kiến trúc rất quen thuộc... Vạn Bảo Các.
Lý Thuần Quân thầm cảm thấy may mắn. Vạn Bảo Các danh bất khư truyền, gần như thứ gì cũng có cả, vậy nên hắn cũng rất ưng ý khi mua sắm trong tổ chức này.
"Ta vẫn còn rất nhiều linh dược quý hiếm, chỉ cần tùy tiện mang ra một thứ là xác định giá trị liên thành... Chậc chậc, có lẽ ta sẽ không phải lo đến vấn đề túi tiền trong một khoảng thời gian rất dài" Lý Thuần Quân nghĩ vậy, tốc độ mua sắm liền càng thêm gia tốc.
Không gian trữ vật của hệ thống gần như vô tận, bất kể hắn có cho vào bao nhiêu cũng không lấp đầy được. Lại thêm việc mình đang giàu có bao la, hai chuyện cộng lại đã khiến hắn tiêu tiền rất tùy tiện.
Sau khi đã mua chán mua chê, Lý Thuần Quân lấy tấm thẻ hoàng kim ra giải quyết một vài chuyện vặt rồi rời khỏi Vạn Bảo Các.
"Xong rồi, để ta xem thử ngươi sẽ làm được gì"
[Xưởng Chế Tác]
[Nguyên vật liệu hiện có: Tinh Vẫn Thạch x30, Thông Huyền Bội Tinh x3, Tinh Vẫn Thiết x7, Hàn Tâm Tinh x2, Xích Hoả Tinh x5, Thái Bạch Kim Tinh, Thần Ngân Tử Kim, Tuyết Sơn Bảo Thạch x2,...]
[Điểm công đức hiện có: 11 vạn]
[Có thể chế tác đại lượng binh khí, mời kí chủ thoải mái lựa chọn]
"Ý ngươi là muốn ta tùy ý kết hợp?" Lý Thuần Quân có chút xoắn xuýt.
Có thể hắn rất thông thái, nhưng mà hắn lại chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình đi rèn đúc thứ gì đó. Vậy nên, liên quan đến luyện khí, gần như không có khái niệm gì tồn tại trong đầu hắn cả.
Hắn chỉ biết đến một vài loại trân bảo nổi tiếng như thập đại thánh kim mà thôi... Và đến thời điểm hiện tại, hắn đã bắt gặp hai món là Thần Ngân Tử Kim cùng Đạo Kiếp Hoàng Kim.
Sợ mình sẽ lãng phí của trời, Lý Thuần Quân liền cẩn thận hỏi: "Hệ thống, ngươi có thể giúp ta đưa ra lựa chọn tối ưu được hay không?"
[Ngươi nghi ngờ ta, dỗi rồi, không làm!]
Lý Thuần Quân: "..."
Dỗi?
Chết cha...
Hắn quên mất, hệ thống là do cô nàng Thiên Đạo kia hoá thành, là giới tính nữ nha...
Khoan đã!
Bản năng còn biết giận dỗi? Sao cứ nghe sai sai chỗ nào ấy nhỉ?
Là do hắn tự tưởng tượng, hay là do bản thân Thiên Đạo quá mức đặc sắc?
Nghi hoặc, nhưng hắn lại không dám hỏi nhiều. Hắn sợ hệ thống sẽ thẹn quá hoá giận rồi triệt để chìm xuống... Đến lúc đó, hắn xong.
"E hèm..."
"Thế thì phải làm sao ngươi mới hết giận?"
Lý Thuần Quân ở với Mộ Khuynh Tiên đã khá lâu, thế nhưng hắn vẫn không học được cách xoa dịu một thiếu nữ đang giận dỗi, bởi vì... Vào mỗi lần Mộ Khuynh Tiên nổi giận, nàng đều sẽ ra tay đánh hắn, rồi sau đó lại tự nhốt mình trong phòng, tuyệt giao cả ngày.
Và đến ngày hôm sau, nàng hết giận.
Vậy thì hắn học được cái gì?
[Không nghĩ ra]
Lý Thuần Quân: "..."
Nghĩ?
Từ manh mối này, hắn liền biết hệ thống đang lừa hắn.
Nàng căn bản không có ngủ, và chính bản thân nàng là người đang đối đáp với hắn chứ hoàn toàn không phải bản năng, nhưng mà... Hắn vẫn không tiện vạch mặt.
[A, nghĩ ra rồi]
"?"
[Nếu ngươi hôn ta một cái, ta có thể suy nghĩ giúp ngươi đưa ra phương án tốt nhất]
"Ta từ chối, về đây" Lý Thuần Quân dứt khoát từ chối, lạnh lùng ngự kiếm quay trở về nhà.
Muốn chọc ta đâu có dễ vậy? Đừng mong nhìn thấy phản ứng của một nam nhân 'chưa từng trải' từ trên mặt ta!
Từ lâu, Mộ Khuynh Tiên đã tôi luyện ra cho Lý Thuần Quân một tấm da mặt cứng như thép nguội. Bởi vì trước kia nàng cũng như hệ thống vậy, hở tí ra là tìm cách trêu ghẹo hắn, hòng nhìn thấy những biểu cảm 'đáng yêu' của hắn.
Và bản thân hắn cũng không phải ngu dốt. Sau nhiều lần bị trêu chọc, hắn đã dần dần thích nghi, càng ngày càng biết ý nàng... Và từ đó về sau, nàng đã không thể trêu chọc hắn chỉ bằng ngôn ngữ được nữa.
Thay vì ngôn ngữ, nàng đã chuyển sang một phương thức khác táo bạo, bá đạo hơn nhiều.
Và Lý Thuần Quân... Mang độ miễn dịch hoàn toàn bằng không trước phương thức đó.
Nữ nhân đó rất tồi, luôn cố ý kéo hắn sa chân vào con đường tà đạo. Cũng may là tâm trí của hắn đủ kiên định, bằng không thì hắn đã sớm bị yêu nữ kia dẫn dụ vào con đường không sạch sẽ rồi đi.
So với Lam Hồ Điệp, hắn cảm thấy Mộ Khuynh Tiên còn nguy hiểm hơn nhiều. Nếu nói Lam Hồ Điệp chỉ muốn chơi đùa hắn đến chết... Vậy thì Mộ Khuynh Tiên sẽ là người muốn hủy hoại hắn đến chết.
Nhưng mà, muốn kéo hắn vào tà đạo đâu có dễ vậy?
Hắn mà dễ ăn thì có lẽ hắn đã sớm chết ở đầu đường xó chợ rồi!
[Ta nói này, nam nhân như ngươi thật nhàm chán, căn bản không hiểu một chút phong tình nào, chán ngắt]
"Ngươi tự xem lại bản thân mình một chút đi rồi hãy nói ta. Thân là Thiên Đạo cao cao tại thượng, thế mà ngươi bây giờ lại giở trò ghẹo trai, còn ra thể thống gì đâu?"
[Thiên Đạo gì? Từ lúc đó trở đi, tiểu nữ liền đã là người của ngươi rồi nha]
Lý Thuần Quân: "..."
Nghe rất thuyết phục, nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Vả lại, 'tiểu nữ' là ý gì?
"Bớt giả nai đi, ngươi còn già hơn bất kì lão thái bà nào trên cõi đời này đấy"
[Nam nhân thúi, tuổi tác của nữ nhân là cấm kị, tuyệt đối không bao giờ được nhắc đến. Bằng không, ngươi sẽ không bao giờ có được kết cục tốt đâu]
Nàng vừa nói xong, đầu Lý Thuần Quân liền xuất hiện cơn đau buốt đến tận óc, khiến hắn suýt chút nữa đã té gãy cổ. Đây có thể xem như đòn trừng phạt 'nhẹ nhàng' của hệ thống.
"Mẹ trẻ, chẳng phải chính miệng ngươi đã khẳng định Thiên Đạo không có giới tính hay sao? Thế thì cớ gì ngươi lại đinh ninh bản thân là nữ?"
[Ta thích thế, ngươi thích ý kiến không?]
"Đừng có học xấu Mộ Khuynh Tiên!"
[Ha ha, ngươi không hiểu được đâu... Sau này, có lẽ sẽ có một ngày ngươi hiểu ra vì sao ta lại học theo nàng]
"???"
Hắn biết rõ câu nói này có thâm ý... Nhưng mà, hắn lại không cách nào nhìn ra mụ điên này đang ám chỉ điều gì.
Thế mới nói, giao tiếp với nữ nhân là mệt nhất, bởi vì ngươi sẽ không bao giờ biết được trong đầu các nàng đang có tính toán gì với ngươi.
Tất cả nữ nhân mà hắn đã gặp, kể cả Mộ Khuynh Tiên lẫn hệ thống đều không phải hạng tốt lành gì. Các nàng luôn luôn tìm cớ châm chọc hắn, tính kế sau lưng hắn. Vậy thì thử hỏi làm sao hắn có hảo cảm với các nàng được đây?
Không thể nói là hắn ghét nữ nhân, nhưng sự thật là hắn không hề thích nữ nhân một tí tẹo nào. Hắn chỉ muốn tránh họ càng xa càng tốt, cả đời không gặp còn tốt hơn.
Ân, ngoại trừ la lỵ... Cùng hai đứa con gái bé bỏng của hắn.
Các nàng rất đáng yêu, rất thuần khiết, tâm như chỉ thủy, lòng như gương sáng, thiên chân vô tà, không nhiễm bụi trần... Nói cách khác, các nàng hoàn toàn không tâm cơ thâm trầm như mấy nữ nhân kia.
Điểm này phải chú ý lại mới được.
Hắn tuyệt đối không thể để Thải Huyên, Tử Đằng cùng Hồng Trần trưởng thành thành cái dạng đó được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.