Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?
Chương 82: Ma Hoàng Ký (Hồi 1) - ÁNH SÁNG
Mặc Ngọc Tiếu
26/03/2022
"Ui da da... Đầu đau chết đi được"
Chậm rãi mở mắt ra, Lý Thuần Quân ngồi dậy trên một thảm cỏ xanh mướt, tiếng chim hót vang, cây lá xào xạc, hương hoa ngợp trời, cảnh vật trông thật thanh bình... Thanh bình đến mức để hắn nhận thấy đang có gì đó không đúng.
Lục soát kí ức lại, Lý Thuần Quân nhớ ra hình ảnh cuối cùng mà mình nhìn thấy chính là sự sụp đổ của cung điện... Và sau đó thì hắn liền không còn nhớ gì nữa, thẳng đến hiện tại.
Biết tình hình có vấn đề, Lý Thuần Quân không khỏi nhẹ giọng lên tiếng: "Hệ thống?"
Mười lăm giây trôi qua, hệ thống vẫn không xuất hiện. Hắn không biết là do nó cố ý không xuất hiện, hay là do nó đang gặp vấn đề gì nữa.
"Tiêu rồi, không có nó cung cấp thông tin... Có trời mới biết là ta đang ở đâu" Lý Thuần Quân vẫn ra sức vuốt ve cái trán, cắn răng chịu lấy từng trận đau đầu như búa bổ.
Sau một hồi lâu, cơn đau kia đã bắt đầu thuyên giảm. Lý Thuần Quân đứng dậy phủi phủi người, có chút mơ hồ nhìn ra không gian xung quanh: "Tuy ta không biết chỗ này là chỗ nào, nhưng có lẽ tạm thời ta sẽ không có cách nào thoát ra rồi đi"
Thay vì ngồi một chỗ than vãn, Lý Thuần Quân bắt đầu thám thính xung quanh.
"Mây xanh gió trong, vạn vật đều tràn đầy sức sống... Thật sự, chỗ này không khác gì một tiên địa" Lý Thuần Quân tấm tắc nhận xét.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không nhưng hắn cảm thấy cảnh tượng trước mắt này đang có phần không chân thực.
"Phải rồi, không được lơ là"
Nghe theo bản năng mách bảo, Lý Thuần Quân đưa tay sờ sờ bên người mình, tựa hồ đang tìm thứ gì đó. Và rồi, hắn nhanh chóng phát hiện ra là mình đã mất hết tất cả, từ vũ khí đến hành trang đều không còn một mống.
Lý Thuần Quân: "..."
Rồi xong.
Rất muốn trực tiếp buông bỏ tất cả để trở về với cát bụi... Nhưng làm như vậy thì thật vô trách nhiệm quá.
Hành trang khổng lồ vẫn luôn là thứ khiến Lý Thuần Quân tự hào lẫn tự tin. Nhưng lần này hắn đã không còn gì bên người cả, kể cả những món vũ khí mà hắn tâm đắc nhất... Nên dĩ nhiên, hắn thấy bất an cũng không phải chuyện lạ.
"Hi vọng thứ ta chứng kiến sẽ không phải chút bình yên trước giông bão" Lý Thuần Quân âm thầm cầu nguyện, hi vọng bản thân sẽ không vướng phải nguy hiểm.
Lang thang trên thảm cỏ đầy nắng và gió, Lý Thuần Quân vẫn cảm thấy cảnh tượng này có chỗ nào đó không đúng cho lắm. Sau khoảng nửa ngày đi bộ liên tục, rốt cục hắn đã bắt gặp một sơn thôn nằm trong eo núi nhỏ hẹp.
Tuy không gian sinh sống có phần hạn chế, nhưng bù lại họ sẽ ít khi bị thú dữ ghé thăm. Hơn nữa, ngay dưới chân núi là một đồng bằng phì nhiêu vô cùng màu mỡ, đó là điều kiện hoàn hảo cho việc canh tác nông nghiệp.
Mỗi tội đường hơi xa.
"Đây có lẽ là nơi thích hợp để ta nghỉ chân"
Nghĩ đến đây, Lý Thuần Quân liền cất bước tiến vào trong sơn thôn.
Dẫu cho ngoại hình của hắn đang có phần bắt mắt, thế mà khi bước vào trong sơn thôn này, hắn lại không bị bất kì ai chú ý đến cả... Phảng phất như hắn vốn dĩ không hề tồn tại trên thế giới này vậy. ngôn tình hài
Ban đầu hắn cũng không để ý đến chuyện này cho lắm, ngược lại còn nghĩ rằng đây là chuyện tốt. Mãi cho đến khi bước vào quán trọ, hắn mới dần ý thức được tính nghiêm trọng của sự 'trong suốt' này.
"Nguy rồi, không ai nhìn thấy ta cả, cũng không ai nghe thấy những gì ta nói... Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra thế này?" Lý Thuần Quân có chút mộng bức.
Sờ sờ lên cái bụng của mình, hắn tạm thời vẫn chưa thấy đói, cũng không hẳn là cần phải nghỉ ngơi. Nhưng trong trường hợp đặc biệt như hiện tại, hắn vẫn rất lo lắng cho khoảng thời gian sinh hoạt sau này của mình.
Bất quá...
Tối nay không thể không có chỗ ở được.
"Xin lỗi lão bản, ta mạn phép xin được ở nhờ một đêm... Nếu như có khách thì ta sẽ lập tức nhường phòng lại"
Cúi đầu cảm ơn lão bản, Lý Thuần Quân nhanh chóng lên lầu. Và vẫn như trước, chẳng ai ở đây nhìn thấy hắn cả, ngay cả lão bản cũng không ngoại lệ.
"Kì quái, tựa hồ có gió thổi qua? Nhưng chỗ này là phòng kín mà?" Lão bản có chút nghi hoặc nhìn về phía dãy phòng một lát rồi quay lại làm việc: "Kệ đi"
Chọn một gian phòng ưng ý, Lý Thuần Quân đẩy cửa tiến vào bên trong. Mặc dù trong lòng vẫn còn chút áy náy, nhưng giờ hắn đã không còn nghĩ nhiều như vậy.
Nặng nề ngã lưng lên trên giường, hắn trầm mặc ngắm nhìn đôi tay của mình: "Kì quái, thật quá kì quái"
"Nơi đây cho ta cảm giác không giống hiện thực... Nhưng nó lại rất giống thế giới thật... Rốt cục chuyện này là sao chứ?"
Trong cơn nghi hoặc, bất chợt, trong đầu Lý Thuần Quân đột nhiên hồi ức lại một thanh âm quen thuộc: "Ngươi có thể giúp ta hoàn thành ước nguyện sao?"
Tiềm thức tự động cho manh mối, đầu óc Lý Thuần Quân bắt đầu thực hiện tư duy: "Nàng nói vậy là có ý gì? Dường như những lời kia có quan hệ rất lớn đối với sự hôn mê đầy kì quái kia của ta... Cũng như chuyến hành trình bất đắc dĩ này"
"Hệ thống không có, vật phẩm mất hết, kể cả Hằng tỷ tỷ cũng không có ở đây, lẽ nào..." Lý Thuần Quân như ngờ ngợ ra điều gì đó, sắc mặt càng lúc càng đen lại: "Đừng nói là ta đã vô tình lạc vào huyễn cảnh nào đó rồi nha?"
Suy nghĩ thêm một lúc, hắn lại khẽ lắc đầu: "Không, không giống"
Huyễn cảnh thường có tính mê hoặc rất chí mạng. Nó thường xuyên xoáy sâu vào trong tâm hồn của một con người. Một là là để mê hoặc họ vĩnh viễn trầm luân trong thế giới huyễn ảo, hai là hủy hoại họ ngay từ trong xương tủy.
Nhưng mà, hắn không thấy bất kì sự mê hoặc nào ở đây cả.
"Không tin vào mắt, không tin vào tai, không tin vào bất cứ ai, chỉ có thể tin tưởng chính mình, ghi nhớ chính mình... Đây là bốn điều mà ta nhất định phải nhớ để giữ mạng" Lý Thuần Quân nói khẽ.
Lời mà hệ thống đã trịnh trọng nhắc nhở, hắn làm sao dám quên cơ chứ? Nhưng mà, tự nhiên cảm thấy mệt mỏi quá...
Rõ ràng mấy giây trước vẫn còn rất thanh tỉnh, thế mà bây giờ hai mắt hắn đã lim dim... Và cuối cùng, Lý Thuần Quân đã lâm vào giấc ngủ từ lúc nào chẳng hay.
Đây là bất khả kháng. Bình thường tất nhiên sẽ hắn không ăn ngủ tùy tiện như vậy! Tuyệt đối không!
...
...
Chẳng biết đã qua bao lâu, Lý Thuần Quân choàng tỉnh dậy bởi tiếng la hét thất thanh của những người dân ở đây.
Vừa với tỉnh dậy thì hắn đã cảm nhận được một nỗi đau bỏng cháy ngay trên cánh tay, bởi vì tay áo của hắn lúc này đã bắt lửa, muốn cháy lan lên rồi.
Vội vàng dập lửa, Lý Thuần Quân có chút không dám tin vào mắt mình mà nhìn xuống bên dưới. Nơi hắn đang ở là lầu hai, vậy nên hắn có thể quan sát sơn thôn này một cách rất rõ ràng... Kể cả khi đang là đêm tối.
"Đêm nay làng ta sáng quá... Nhưng tại sao chứ? Trong thời gian ta thiếp đi đã xảy ra chuyện gì?"
Trong cơn hốt hoảng, Lý Thuần Quân vội vàng chạy thẳng xuống lầu. Nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một tiểu nữ hài đang đứng bất lực giữa đám cháy, hai mắt khóc đến phát sưng lên trong khi đang bị ngọn lửa bao vây.
Theo bản năng, Lý Thuần Quân lập tức lao tới định cứu đứa bé ra khỏi đám cháy. Nhưng mà, một sự việc phũ phàng đã xảy ra làm trái tim hắn như bị xé rách, bất lực đứng đó mà không thể nói gì.
Hắn nhận ra mình không thể chạm vào bất cứ thứ gì cả, sinh vật sống lại càng không.
Hắn giống như không thuộc về thế giới này, giống như một người qua đường không hơn không kém. Do đó, hắn không thể tiếp xúc với bất kì thứ gì cả, không thể!
"Mẹ... Nữ nhi xin lỗi"
Ngay trước mắt Lý Thuần Quân, đứa bé đáng thương kia dần bị hoả diễm bao phủ rồi bị thiêu cháy thành tro bụi. Nhưng kể cả khi sắp chết đi, đứa bé vẫn không rên rỉ một tiếng... Vì dường như cô bé đã mất hết tất cả hi vọng rồi.
Còn hắn? Hắn chỉ có thể bất lực đứng đó trơ mắt ra nhìn, lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn thốt lên nhưng lại không biết làm gì khác ngoài nắm chặt hai tay cùng cắn răng chịu đựng.
"Đừng để ta biết được là ai đã làm ra chuyện này"
Ra khỏi quán trọ, giờ đây Lý Thuần Quân đã có thể nhìn rõ sơn thôn này đang hỗn loạn đến mức nào.
Giữa không gian hỗn loạn ngập mùi tro tàn, hắn nhìn thấy biết bao cô thôn nữ đang bị một đám hổ báo sài lang đuổi bắt. Bọn họ muốn chạy nhưng lại không cách nào chạy khỏi tay một đám nam nhân vai u thịt bắp được. Và thế là... Từng người một... Bị bọn chúng cưỡng hiếp ngay tại chỗ.
Tiếng than khóc, cầu xin đầy uất ức lần lượt vang lên bên tai càng khiến cho Lý Thuần Quân thêm điên lên. Hắn rất muốn xuất thủ can thiệp... Nhưng mà, hắn lại chỉ là một khán giả không hơn không kém... Và hắn cũng không thể làm bất cứ điều gì khác ngoài đứng nhìn cả...
Hắn không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn!
"Những tên này chắc là sơn tặc xuống cướp làng..."
Trong lòng thì đoán vậy, nhưng ánh mắt mà Lý Thuần Quân dùng để nhìn những người này lại không giống như ánh mắt mà hắn dùng để nhìn con người.
Nói cách khác, trong mắt hắn, đám sơn tặc này cùng cầm thú súc vật không khác nhau là mấy.
Trán lẫn cánh tay đều nổi đầy gân xanh, hai hàm răng va vào nhau lập cập, Lý Thuần Quân như vứt hết cảm xúc mà rời khỏi chỗ này, cũng cố lờ đi mọi tiếng than khóc, cầu cứu của các cô thôn nữ.
Không phải hắn không muốn cứu họ, mà là hắn không thể cứu.
Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy bất lực lẫn phẫn nộ đến như vậy.
Thông qua ánh lửa bập bùng, hắn nhìn thấy các trai làng đang cố gắng chống cự với sơn tặc. Họ chiến đấu để bảo vệ gia đình, để bảo vệ những bông hoa tươi đẹp trong làng, để bảo vệ từng luống rau, từng mảnh ruộng... Nhưng cuối cùng, họ vẫn không sống nổi trước lưỡi đao lạnh lẽo của những tên tướng cướp.
Từng người từng người một lần lượt ngã xuống, và đại đa phần trong số đó đều là các nam nhân trai tráng cũng những người già lão trong làng.
Sơn tặc thường chỉ giết người rồi cướp của, tiện tay thì bắt thêm cả dân nữ về, bắt các nàng hầu hạ cho những thú vui bệnh hoạn của chúng. Nhưng mà... Sau khi hầu hạ xong, các nàng có thể sống tiếp hay không thì trời mới biết được.
Đây chính là xã hội tàn khốc.
Mà Lý Thuần Quân - Một tên mọt sách chỉ biết cắm đầu vào tu luyện, cả một đời đã đọc qua biết bao kinh thư cùng cổ điển, biết bao bộ sách thách hiền lẫn những ghi chép về những vĩ nhân... Thành thử ra, hắn vẫn luôn mang trong mình một trái tim nhiệt huyết cùng trượng nghĩa.
Đó là thứ được đúc kết từ biết bao trang sách mang những tri thức tốt đẹp in hằng vào trong đầu hắn vô số năm nay.
Và đó... Cũng chính là thứ khiến tâm trí hắn chịu giày vò, thống khổ hơn ai hết vào cái thời khắc kinh khủng này.
Nếu như có thể can thiệp, coi như là trầm luân ma đạo, hắn cũng sẽ không ngần ngại xuất kiếm, tiêu diệt toàn bộ bọn cường hào ác bá này... Đó chính là 'đường không bằng vẫn có người đi, chuyện bất bình ắt có người quản'!
Nhưng đằng này... Cái gì hắn cũng không thể làm được.
"Thật sự không ai đến đây ứng cứu sao?"
Tuyệt vọng nhìn về phía cửa thôn, Lý Thuần Quân vô lực thở dài.
Bẵng đến khi một tiếng 'giết!' tựa như trời đánh vang lên, hắn mới kịp thời tỉnh hồn lại, ngắm nhìn viễn cảnh mà hắn đã mong đợi bấy lâu.
Một quân đoàn được vũ trang đầy đủ với thống lĩnh mà một nam nhân soái khí dị thường rầm rập tiến vào đây, giương cung bạt kiếm điên cuồng truy lùng đám sơn tặc đáng chết ngàn đao kia.
Lần này bất kể chúng có làm ra hành động gì, cầu xin như nào... Tất cả đều không thể thoát khỏi cái chết.
Nhưng mà, nam thống lĩnh kia thì lại không quan tâm đến những người khác. Hắn bỏ mặc những người còn sống cho quân lính của mình lo liệu thay, còn bản thân thì điên cuồng chạy quanh làng, tựa như đang tìm ai đó.
Vì hiếu kỳ, Lý Thuần Quân đã đuổi theo nam thống lĩnh, hòng xem thử rốt cục vị cứu tinh này đang tìm ai.
"A! Mau cút đi! Ta tuyệt đối không gả cho ngươi! Có chết cũng không!"
Trong đêm tối, thanh âm của người thiếu nữ vang lên nghe đặc biệt chói tai, nhưng cũng ẩn chứa một sự quật cường đến đáng khâm phục. Nam thống lĩnh nghe lọt câu ấy liền lập tức đổi hướng, chạy thẳng đến chỗ phát ra thanh âm kia.
Trong góc tối, một thiếu nữ váy lục đang bị một nam nhân cơ bắp trói chặt vào thân cây, cố gắng la hét kêu khóc trong vô lực. Còn hắn ta thì le lưỡi liếm lên gương mặt của nàng, biểu lộ trông vô cùng biến thái, để người ta không nhịn được buồn nôn.
Có vẻ như hắn ta vẫn không biết là ngày tàn của mình đã đến.
Nam thống lĩnh vô thanh vô thức tiếp cận tên sơn tặc kia, còn người thiếu nữ thì đã mau chóng bắt gặp bóng dáng của hắn vào trong mắt.
Nhờ vào sự phối hợp ăn ý giữa hai người, nam thống lĩnh thành công trừ khử tên sơn tặc kia mà không lưu lại hậu hoạn.
Thiếu nữ kia thật sự rất thông minh. Nàng biết là nam thống lĩnh đến cứu mình nhưng cũng không vì đó mà mừng rỡ đến mất não. Ngược lại, nàng còn lanh lợi cố gắng thu hút sự chú ý của tên sơn tặc, tranh thủ khoảng trống để nam thống lĩnh có thể thuận lợi làm việc.
"Cô nương không sao chứ?"
Mặc kệ tên sơn tặc bị ăn một cán kiếm đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, nam thống lĩnh mau chóng chạy tới cởi trói rồi xem xét vết thương cho cô nàng, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
"Cảm ơn quan nhân, ta không sao" Tiểu cô nương nhoẻn miệng cười, trông cực kì có mị lực.
Nam thống lĩnh nhìn nàng một chút, không nói gì. Chỉ là, ánh mắt của hắn lộ ra một chút dị sắc.
"Cha mẹ ngươi đâu?" Nam thống lĩnh lại hỏi.
Lần này, người thiếu nữ đã giữ im lặng.
Tuy nàng không khóc, cũng không nói bất kì điều gì. Nhưng từ biểu hiện bên ngoài của nàng, nam thống lĩnh có thể nhìn ra tất cả mà chẳng cần nàng phải nói ra.
"Xin lỗi"
"Không, quan gia, ta nợ người một cái mạng" Thiếu nữ vẫn lộ ra nụ cười nói: "Từ nay về sau, ta liền là người của ngài"
Nam thống lĩnh nghe vậy, lúc này không nhịn được lộ ra bộ mặt sửng sốt. Dường như hắn ta không ngờ tới là nàng lại nói ra những lời như vậy, thành ra lòng hắn đã bối rối chỉ trong một thoáng chốc.
Sau một lúc, nam thống lĩnh mới ổn định cảm xúc lại được. Hắn sờ lên đầu nàng, cố gắng lộ ra nụ cười nói: "Bỏ đi, ta là Ma Tộc, rất đáng sợ đấy"
Thiếu nữ lắc đầu: "Kể cả vậy, người vẫn là ân nhân cứu mạng của ta"
"Nhưng mà..."
"Người chê ta không đủ đẹp sao? Cũng đúng, người như ta không xứng để ở bên cạnh người" Thiếu nữ có chút tiếc nuối, nhưng vẫn cố lộ vẻ quật cường nói: "Nhưng ta có thể giặt đồ, có thể nấu cơm, có thể rửa chân, có thể làm mọi thứ lặt vặt cho người.. Vậy nên, xin người hãy thu nhận ta, ta tình nguyện làm một nha hoàn thấp kém..."
Nam thống lĩnh trầm mặc, không nói gì. Bất quá từ vẻ mặt mà xem, hình như là hắn đang rất nghiêm túc cân nhắc.
"Thôi được rồi, tùy ngươi"
Trái với vẻ bề ngoài có phần hầm hố, nam tử lại mang theo một trái tim rất ấm áp. Hắn biết rõ thiếu nữ này đã không còn thân nhân, cũng không có nơi để trở về nữa... Vậy nên, thay vì bỏ mặc nàng chìm nổi như một cánh bèo trôi, hắn sẽ cho nàng một cơ hội để làm lại cuộc đời.
Nữ tử nghe vậy, nhãn thần phút chốc sáng rực lên. Nàng rối rít cúi đầu cảm ơn nam tử, nhưng nam tử lại chỉ ném cho nàng một ánh mắt lạnh lùng: "Đừng nghĩ nhiều, cứ an phận làm việc của ngươi là không có vấn đề"
Lý Thuần Quân: "..."
Ngoài lạnh trong nóng.
Không thèm quan tâm đến những câu từ có phần hờ hững vô cảm kia, thiếu nữ vẫn rất vui vẻ đi theo sau lưng hắn, mặt đầy hoa đào, cứ như đang được trải nghiệm một thứ tình cảm đẹp nhất đời mình.
"Ngươi tên là gì?"
"Tiểu nữ Vương Nguyên, người muốn gọi thế nào cũng được"
Chậm rãi mở mắt ra, Lý Thuần Quân ngồi dậy trên một thảm cỏ xanh mướt, tiếng chim hót vang, cây lá xào xạc, hương hoa ngợp trời, cảnh vật trông thật thanh bình... Thanh bình đến mức để hắn nhận thấy đang có gì đó không đúng.
Lục soát kí ức lại, Lý Thuần Quân nhớ ra hình ảnh cuối cùng mà mình nhìn thấy chính là sự sụp đổ của cung điện... Và sau đó thì hắn liền không còn nhớ gì nữa, thẳng đến hiện tại.
Biết tình hình có vấn đề, Lý Thuần Quân không khỏi nhẹ giọng lên tiếng: "Hệ thống?"
Mười lăm giây trôi qua, hệ thống vẫn không xuất hiện. Hắn không biết là do nó cố ý không xuất hiện, hay là do nó đang gặp vấn đề gì nữa.
"Tiêu rồi, không có nó cung cấp thông tin... Có trời mới biết là ta đang ở đâu" Lý Thuần Quân vẫn ra sức vuốt ve cái trán, cắn răng chịu lấy từng trận đau đầu như búa bổ.
Sau một hồi lâu, cơn đau kia đã bắt đầu thuyên giảm. Lý Thuần Quân đứng dậy phủi phủi người, có chút mơ hồ nhìn ra không gian xung quanh: "Tuy ta không biết chỗ này là chỗ nào, nhưng có lẽ tạm thời ta sẽ không có cách nào thoát ra rồi đi"
Thay vì ngồi một chỗ than vãn, Lý Thuần Quân bắt đầu thám thính xung quanh.
"Mây xanh gió trong, vạn vật đều tràn đầy sức sống... Thật sự, chỗ này không khác gì một tiên địa" Lý Thuần Quân tấm tắc nhận xét.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không nhưng hắn cảm thấy cảnh tượng trước mắt này đang có phần không chân thực.
"Phải rồi, không được lơ là"
Nghe theo bản năng mách bảo, Lý Thuần Quân đưa tay sờ sờ bên người mình, tựa hồ đang tìm thứ gì đó. Và rồi, hắn nhanh chóng phát hiện ra là mình đã mất hết tất cả, từ vũ khí đến hành trang đều không còn một mống.
Lý Thuần Quân: "..."
Rồi xong.
Rất muốn trực tiếp buông bỏ tất cả để trở về với cát bụi... Nhưng làm như vậy thì thật vô trách nhiệm quá.
Hành trang khổng lồ vẫn luôn là thứ khiến Lý Thuần Quân tự hào lẫn tự tin. Nhưng lần này hắn đã không còn gì bên người cả, kể cả những món vũ khí mà hắn tâm đắc nhất... Nên dĩ nhiên, hắn thấy bất an cũng không phải chuyện lạ.
"Hi vọng thứ ta chứng kiến sẽ không phải chút bình yên trước giông bão" Lý Thuần Quân âm thầm cầu nguyện, hi vọng bản thân sẽ không vướng phải nguy hiểm.
Lang thang trên thảm cỏ đầy nắng và gió, Lý Thuần Quân vẫn cảm thấy cảnh tượng này có chỗ nào đó không đúng cho lắm. Sau khoảng nửa ngày đi bộ liên tục, rốt cục hắn đã bắt gặp một sơn thôn nằm trong eo núi nhỏ hẹp.
Tuy không gian sinh sống có phần hạn chế, nhưng bù lại họ sẽ ít khi bị thú dữ ghé thăm. Hơn nữa, ngay dưới chân núi là một đồng bằng phì nhiêu vô cùng màu mỡ, đó là điều kiện hoàn hảo cho việc canh tác nông nghiệp.
Mỗi tội đường hơi xa.
"Đây có lẽ là nơi thích hợp để ta nghỉ chân"
Nghĩ đến đây, Lý Thuần Quân liền cất bước tiến vào trong sơn thôn.
Dẫu cho ngoại hình của hắn đang có phần bắt mắt, thế mà khi bước vào trong sơn thôn này, hắn lại không bị bất kì ai chú ý đến cả... Phảng phất như hắn vốn dĩ không hề tồn tại trên thế giới này vậy. ngôn tình hài
Ban đầu hắn cũng không để ý đến chuyện này cho lắm, ngược lại còn nghĩ rằng đây là chuyện tốt. Mãi cho đến khi bước vào quán trọ, hắn mới dần ý thức được tính nghiêm trọng của sự 'trong suốt' này.
"Nguy rồi, không ai nhìn thấy ta cả, cũng không ai nghe thấy những gì ta nói... Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra thế này?" Lý Thuần Quân có chút mộng bức.
Sờ sờ lên cái bụng của mình, hắn tạm thời vẫn chưa thấy đói, cũng không hẳn là cần phải nghỉ ngơi. Nhưng trong trường hợp đặc biệt như hiện tại, hắn vẫn rất lo lắng cho khoảng thời gian sinh hoạt sau này của mình.
Bất quá...
Tối nay không thể không có chỗ ở được.
"Xin lỗi lão bản, ta mạn phép xin được ở nhờ một đêm... Nếu như có khách thì ta sẽ lập tức nhường phòng lại"
Cúi đầu cảm ơn lão bản, Lý Thuần Quân nhanh chóng lên lầu. Và vẫn như trước, chẳng ai ở đây nhìn thấy hắn cả, ngay cả lão bản cũng không ngoại lệ.
"Kì quái, tựa hồ có gió thổi qua? Nhưng chỗ này là phòng kín mà?" Lão bản có chút nghi hoặc nhìn về phía dãy phòng một lát rồi quay lại làm việc: "Kệ đi"
Chọn một gian phòng ưng ý, Lý Thuần Quân đẩy cửa tiến vào bên trong. Mặc dù trong lòng vẫn còn chút áy náy, nhưng giờ hắn đã không còn nghĩ nhiều như vậy.
Nặng nề ngã lưng lên trên giường, hắn trầm mặc ngắm nhìn đôi tay của mình: "Kì quái, thật quá kì quái"
"Nơi đây cho ta cảm giác không giống hiện thực... Nhưng nó lại rất giống thế giới thật... Rốt cục chuyện này là sao chứ?"
Trong cơn nghi hoặc, bất chợt, trong đầu Lý Thuần Quân đột nhiên hồi ức lại một thanh âm quen thuộc: "Ngươi có thể giúp ta hoàn thành ước nguyện sao?"
Tiềm thức tự động cho manh mối, đầu óc Lý Thuần Quân bắt đầu thực hiện tư duy: "Nàng nói vậy là có ý gì? Dường như những lời kia có quan hệ rất lớn đối với sự hôn mê đầy kì quái kia của ta... Cũng như chuyến hành trình bất đắc dĩ này"
"Hệ thống không có, vật phẩm mất hết, kể cả Hằng tỷ tỷ cũng không có ở đây, lẽ nào..." Lý Thuần Quân như ngờ ngợ ra điều gì đó, sắc mặt càng lúc càng đen lại: "Đừng nói là ta đã vô tình lạc vào huyễn cảnh nào đó rồi nha?"
Suy nghĩ thêm một lúc, hắn lại khẽ lắc đầu: "Không, không giống"
Huyễn cảnh thường có tính mê hoặc rất chí mạng. Nó thường xuyên xoáy sâu vào trong tâm hồn của một con người. Một là là để mê hoặc họ vĩnh viễn trầm luân trong thế giới huyễn ảo, hai là hủy hoại họ ngay từ trong xương tủy.
Nhưng mà, hắn không thấy bất kì sự mê hoặc nào ở đây cả.
"Không tin vào mắt, không tin vào tai, không tin vào bất cứ ai, chỉ có thể tin tưởng chính mình, ghi nhớ chính mình... Đây là bốn điều mà ta nhất định phải nhớ để giữ mạng" Lý Thuần Quân nói khẽ.
Lời mà hệ thống đã trịnh trọng nhắc nhở, hắn làm sao dám quên cơ chứ? Nhưng mà, tự nhiên cảm thấy mệt mỏi quá...
Rõ ràng mấy giây trước vẫn còn rất thanh tỉnh, thế mà bây giờ hai mắt hắn đã lim dim... Và cuối cùng, Lý Thuần Quân đã lâm vào giấc ngủ từ lúc nào chẳng hay.
Đây là bất khả kháng. Bình thường tất nhiên sẽ hắn không ăn ngủ tùy tiện như vậy! Tuyệt đối không!
...
...
Chẳng biết đã qua bao lâu, Lý Thuần Quân choàng tỉnh dậy bởi tiếng la hét thất thanh của những người dân ở đây.
Vừa với tỉnh dậy thì hắn đã cảm nhận được một nỗi đau bỏng cháy ngay trên cánh tay, bởi vì tay áo của hắn lúc này đã bắt lửa, muốn cháy lan lên rồi.
Vội vàng dập lửa, Lý Thuần Quân có chút không dám tin vào mắt mình mà nhìn xuống bên dưới. Nơi hắn đang ở là lầu hai, vậy nên hắn có thể quan sát sơn thôn này một cách rất rõ ràng... Kể cả khi đang là đêm tối.
"Đêm nay làng ta sáng quá... Nhưng tại sao chứ? Trong thời gian ta thiếp đi đã xảy ra chuyện gì?"
Trong cơn hốt hoảng, Lý Thuần Quân vội vàng chạy thẳng xuống lầu. Nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một tiểu nữ hài đang đứng bất lực giữa đám cháy, hai mắt khóc đến phát sưng lên trong khi đang bị ngọn lửa bao vây.
Theo bản năng, Lý Thuần Quân lập tức lao tới định cứu đứa bé ra khỏi đám cháy. Nhưng mà, một sự việc phũ phàng đã xảy ra làm trái tim hắn như bị xé rách, bất lực đứng đó mà không thể nói gì.
Hắn nhận ra mình không thể chạm vào bất cứ thứ gì cả, sinh vật sống lại càng không.
Hắn giống như không thuộc về thế giới này, giống như một người qua đường không hơn không kém. Do đó, hắn không thể tiếp xúc với bất kì thứ gì cả, không thể!
"Mẹ... Nữ nhi xin lỗi"
Ngay trước mắt Lý Thuần Quân, đứa bé đáng thương kia dần bị hoả diễm bao phủ rồi bị thiêu cháy thành tro bụi. Nhưng kể cả khi sắp chết đi, đứa bé vẫn không rên rỉ một tiếng... Vì dường như cô bé đã mất hết tất cả hi vọng rồi.
Còn hắn? Hắn chỉ có thể bất lực đứng đó trơ mắt ra nhìn, lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn thốt lên nhưng lại không biết làm gì khác ngoài nắm chặt hai tay cùng cắn răng chịu đựng.
"Đừng để ta biết được là ai đã làm ra chuyện này"
Ra khỏi quán trọ, giờ đây Lý Thuần Quân đã có thể nhìn rõ sơn thôn này đang hỗn loạn đến mức nào.
Giữa không gian hỗn loạn ngập mùi tro tàn, hắn nhìn thấy biết bao cô thôn nữ đang bị một đám hổ báo sài lang đuổi bắt. Bọn họ muốn chạy nhưng lại không cách nào chạy khỏi tay một đám nam nhân vai u thịt bắp được. Và thế là... Từng người một... Bị bọn chúng cưỡng hiếp ngay tại chỗ.
Tiếng than khóc, cầu xin đầy uất ức lần lượt vang lên bên tai càng khiến cho Lý Thuần Quân thêm điên lên. Hắn rất muốn xuất thủ can thiệp... Nhưng mà, hắn lại chỉ là một khán giả không hơn không kém... Và hắn cũng không thể làm bất cứ điều gì khác ngoài đứng nhìn cả...
Hắn không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn!
"Những tên này chắc là sơn tặc xuống cướp làng..."
Trong lòng thì đoán vậy, nhưng ánh mắt mà Lý Thuần Quân dùng để nhìn những người này lại không giống như ánh mắt mà hắn dùng để nhìn con người.
Nói cách khác, trong mắt hắn, đám sơn tặc này cùng cầm thú súc vật không khác nhau là mấy.
Trán lẫn cánh tay đều nổi đầy gân xanh, hai hàm răng va vào nhau lập cập, Lý Thuần Quân như vứt hết cảm xúc mà rời khỏi chỗ này, cũng cố lờ đi mọi tiếng than khóc, cầu cứu của các cô thôn nữ.
Không phải hắn không muốn cứu họ, mà là hắn không thể cứu.
Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy bất lực lẫn phẫn nộ đến như vậy.
Thông qua ánh lửa bập bùng, hắn nhìn thấy các trai làng đang cố gắng chống cự với sơn tặc. Họ chiến đấu để bảo vệ gia đình, để bảo vệ những bông hoa tươi đẹp trong làng, để bảo vệ từng luống rau, từng mảnh ruộng... Nhưng cuối cùng, họ vẫn không sống nổi trước lưỡi đao lạnh lẽo của những tên tướng cướp.
Từng người từng người một lần lượt ngã xuống, và đại đa phần trong số đó đều là các nam nhân trai tráng cũng những người già lão trong làng.
Sơn tặc thường chỉ giết người rồi cướp của, tiện tay thì bắt thêm cả dân nữ về, bắt các nàng hầu hạ cho những thú vui bệnh hoạn của chúng. Nhưng mà... Sau khi hầu hạ xong, các nàng có thể sống tiếp hay không thì trời mới biết được.
Đây chính là xã hội tàn khốc.
Mà Lý Thuần Quân - Một tên mọt sách chỉ biết cắm đầu vào tu luyện, cả một đời đã đọc qua biết bao kinh thư cùng cổ điển, biết bao bộ sách thách hiền lẫn những ghi chép về những vĩ nhân... Thành thử ra, hắn vẫn luôn mang trong mình một trái tim nhiệt huyết cùng trượng nghĩa.
Đó là thứ được đúc kết từ biết bao trang sách mang những tri thức tốt đẹp in hằng vào trong đầu hắn vô số năm nay.
Và đó... Cũng chính là thứ khiến tâm trí hắn chịu giày vò, thống khổ hơn ai hết vào cái thời khắc kinh khủng này.
Nếu như có thể can thiệp, coi như là trầm luân ma đạo, hắn cũng sẽ không ngần ngại xuất kiếm, tiêu diệt toàn bộ bọn cường hào ác bá này... Đó chính là 'đường không bằng vẫn có người đi, chuyện bất bình ắt có người quản'!
Nhưng đằng này... Cái gì hắn cũng không thể làm được.
"Thật sự không ai đến đây ứng cứu sao?"
Tuyệt vọng nhìn về phía cửa thôn, Lý Thuần Quân vô lực thở dài.
Bẵng đến khi một tiếng 'giết!' tựa như trời đánh vang lên, hắn mới kịp thời tỉnh hồn lại, ngắm nhìn viễn cảnh mà hắn đã mong đợi bấy lâu.
Một quân đoàn được vũ trang đầy đủ với thống lĩnh mà một nam nhân soái khí dị thường rầm rập tiến vào đây, giương cung bạt kiếm điên cuồng truy lùng đám sơn tặc đáng chết ngàn đao kia.
Lần này bất kể chúng có làm ra hành động gì, cầu xin như nào... Tất cả đều không thể thoát khỏi cái chết.
Nhưng mà, nam thống lĩnh kia thì lại không quan tâm đến những người khác. Hắn bỏ mặc những người còn sống cho quân lính của mình lo liệu thay, còn bản thân thì điên cuồng chạy quanh làng, tựa như đang tìm ai đó.
Vì hiếu kỳ, Lý Thuần Quân đã đuổi theo nam thống lĩnh, hòng xem thử rốt cục vị cứu tinh này đang tìm ai.
"A! Mau cút đi! Ta tuyệt đối không gả cho ngươi! Có chết cũng không!"
Trong đêm tối, thanh âm của người thiếu nữ vang lên nghe đặc biệt chói tai, nhưng cũng ẩn chứa một sự quật cường đến đáng khâm phục. Nam thống lĩnh nghe lọt câu ấy liền lập tức đổi hướng, chạy thẳng đến chỗ phát ra thanh âm kia.
Trong góc tối, một thiếu nữ váy lục đang bị một nam nhân cơ bắp trói chặt vào thân cây, cố gắng la hét kêu khóc trong vô lực. Còn hắn ta thì le lưỡi liếm lên gương mặt của nàng, biểu lộ trông vô cùng biến thái, để người ta không nhịn được buồn nôn.
Có vẻ như hắn ta vẫn không biết là ngày tàn của mình đã đến.
Nam thống lĩnh vô thanh vô thức tiếp cận tên sơn tặc kia, còn người thiếu nữ thì đã mau chóng bắt gặp bóng dáng của hắn vào trong mắt.
Nhờ vào sự phối hợp ăn ý giữa hai người, nam thống lĩnh thành công trừ khử tên sơn tặc kia mà không lưu lại hậu hoạn.
Thiếu nữ kia thật sự rất thông minh. Nàng biết là nam thống lĩnh đến cứu mình nhưng cũng không vì đó mà mừng rỡ đến mất não. Ngược lại, nàng còn lanh lợi cố gắng thu hút sự chú ý của tên sơn tặc, tranh thủ khoảng trống để nam thống lĩnh có thể thuận lợi làm việc.
"Cô nương không sao chứ?"
Mặc kệ tên sơn tặc bị ăn một cán kiếm đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, nam thống lĩnh mau chóng chạy tới cởi trói rồi xem xét vết thương cho cô nàng, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
"Cảm ơn quan nhân, ta không sao" Tiểu cô nương nhoẻn miệng cười, trông cực kì có mị lực.
Nam thống lĩnh nhìn nàng một chút, không nói gì. Chỉ là, ánh mắt của hắn lộ ra một chút dị sắc.
"Cha mẹ ngươi đâu?" Nam thống lĩnh lại hỏi.
Lần này, người thiếu nữ đã giữ im lặng.
Tuy nàng không khóc, cũng không nói bất kì điều gì. Nhưng từ biểu hiện bên ngoài của nàng, nam thống lĩnh có thể nhìn ra tất cả mà chẳng cần nàng phải nói ra.
"Xin lỗi"
"Không, quan gia, ta nợ người một cái mạng" Thiếu nữ vẫn lộ ra nụ cười nói: "Từ nay về sau, ta liền là người của ngài"
Nam thống lĩnh nghe vậy, lúc này không nhịn được lộ ra bộ mặt sửng sốt. Dường như hắn ta không ngờ tới là nàng lại nói ra những lời như vậy, thành ra lòng hắn đã bối rối chỉ trong một thoáng chốc.
Sau một lúc, nam thống lĩnh mới ổn định cảm xúc lại được. Hắn sờ lên đầu nàng, cố gắng lộ ra nụ cười nói: "Bỏ đi, ta là Ma Tộc, rất đáng sợ đấy"
Thiếu nữ lắc đầu: "Kể cả vậy, người vẫn là ân nhân cứu mạng của ta"
"Nhưng mà..."
"Người chê ta không đủ đẹp sao? Cũng đúng, người như ta không xứng để ở bên cạnh người" Thiếu nữ có chút tiếc nuối, nhưng vẫn cố lộ vẻ quật cường nói: "Nhưng ta có thể giặt đồ, có thể nấu cơm, có thể rửa chân, có thể làm mọi thứ lặt vặt cho người.. Vậy nên, xin người hãy thu nhận ta, ta tình nguyện làm một nha hoàn thấp kém..."
Nam thống lĩnh trầm mặc, không nói gì. Bất quá từ vẻ mặt mà xem, hình như là hắn đang rất nghiêm túc cân nhắc.
"Thôi được rồi, tùy ngươi"
Trái với vẻ bề ngoài có phần hầm hố, nam tử lại mang theo một trái tim rất ấm áp. Hắn biết rõ thiếu nữ này đã không còn thân nhân, cũng không có nơi để trở về nữa... Vậy nên, thay vì bỏ mặc nàng chìm nổi như một cánh bèo trôi, hắn sẽ cho nàng một cơ hội để làm lại cuộc đời.
Nữ tử nghe vậy, nhãn thần phút chốc sáng rực lên. Nàng rối rít cúi đầu cảm ơn nam tử, nhưng nam tử lại chỉ ném cho nàng một ánh mắt lạnh lùng: "Đừng nghĩ nhiều, cứ an phận làm việc của ngươi là không có vấn đề"
Lý Thuần Quân: "..."
Ngoài lạnh trong nóng.
Không thèm quan tâm đến những câu từ có phần hờ hững vô cảm kia, thiếu nữ vẫn rất vui vẻ đi theo sau lưng hắn, mặt đầy hoa đào, cứ như đang được trải nghiệm một thứ tình cảm đẹp nhất đời mình.
"Ngươi tên là gì?"
"Tiểu nữ Vương Nguyên, người muốn gọi thế nào cũng được"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.