Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?
Chương 84: Ma Hoàng Ký (Hồi 3) - BẤT HỐI
Mặc Ngọc Tiếu
27/03/2022
Từ thuở hồng hoang sơ khai của thiên địa, khi thế giới vẫn còn được phân định làm lưỡng giới Phàm - Tiên, đã từng có một cuộc đại chiến kinh
thiên động địa xảy ra, khiến cho thế giới này phát sinh những biến đổi
to lớn.
Tiên Giới - Nơi vô số sinh linh cấp tiên sinh sống đã bị một tồn tại thần bí nào đó san thành bình địa. Biết bao Tiên Đế đã từng ngạo thị muôn đời đều đồng loạt ngã xuống, hoàn toàn không thể kháng cự trước thế lực kinh khủng kia.
Và rồi, khi Tiên Giới sụp đổ hoàn toàn, Thiên Đạo suy yếu, tàn tích của Tiên Giới cũng từ từ thay đổi, trở thành một thế giới vô cùng quỷ dị, gọi là Minh Quỷ Giới.
Khắp Minh Quỷ Giới đều tràn ngập các oán linh, và tiền thân của bọn chúng đều là các tiên nhân đã chết trong trận chiến kia. Chúng tồn tại dưới dạng linh hồn, và đó chính là dạng tồn tại sinh mệnh duy nhất của cả Minh Quỷ Giới rộng lớn.
Các oán linh dựa vào việc cắn nuốt, thôn phệ lẫn nhau để mạnh lên. Trải qua vạn vạn tỷ tỷ năm tranh đấu, những oán linh cường đại đã xuất hiện, trở thành mối đe doạ cho tam giới Thần - Nhân - Ma.
Tại Ma Giới, Ma Hoàng từ lâu đã biết đến sự tồn tại của Minh Quỷ Giới. Tuy nhiên, thay vì công bố nó cho toàn bộ thiên hạ, để mọi người có thể cùng nhau hợp lực chinh phạt Minh Quỷ Giới, hắn lại âm thầm tìm cách khống chế oán linh, hòng biến chúng thành lực lượng trợ giúp bản thân cho công cuộc nhất thống tam giới.
Cuối cùng, Ma Hoàng đã dần khám phá ra, muốn khống chế oán linh, hắn nhất định phải tìm ra người có thể chất Thuần Âm.
Nhưng mà, loại thể chất này cơ hồ chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, ngay cả hắn cũng chưa từng thấy bao giờ, càng không biết nó có tồn tại hay không..
Đã qua rất nhiều năm lùng sục, Ma Hoàng vẫn không tìm thấy tung tích của Thuần Âm Thể. Thế thì hi vọng khống chế oán linh của hắn đi vào ngõ cụt rồi sao?
Không.
Lần này, thần may mắn đã mỉm cười với Ma Hoàng.
Về sau, tại một vùng đất xa xôi nơi trung lập, Thể Thuần Âm trong truyền thuyết đã xuất hiện. Điều này làm Ma Hoàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch thâu tóm Thuần Âm Thể kia.
Nhiều năm sau...
Tại trên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, một nữ tử mỹ mạo tuyệt đại đang đứng bên cạnh một gốc cổ thụ, tựa hồ đang chờ đợi ai đó.
Dáng người nàng cao gầy, cốt cách thanh khiết, khí chất bất phàm, tiên tư động lòng người... Nhưng chẳng hiểu sao, trong ánh mắt nàng lại mang theo một nỗi bi thương, một niềm u uất vô cùng nặng nề.
Nàng lẳng lặng đứng đó, nhẹ nhàng duỗi ngọc thủ ra vuốt ve các vết rạn lồi lõm trên thân cây. Đó cũng chính là những vết đao được hắn ta khắc lên năm ấy.
Gần trăm năm trước, tại chính nơi này, nàng từng là một cô thôn nữ bất lực bị sơn tặc đánh cướp, bị dồn đến đường cùng. Nàng bị chúng trói chặt vào thân cây, bị chúng sàm sỡ trong khi bản thân chỉ có thể sợ hãi, gào thét trong vô vọng.
Giữa lúc đó, từ trong bóng tối, một tia sáng lạnh lẽo dần hiện lên trong mắt nàng. Hắn xuất hiện tựa như một vị thần, chỉ một kiếm duy nhất liền đã đánh ngất tên thổ phỉ đang có ý đồ xấu với nàng.
Sau đó, hắn lại dùng sức chặt đi dây trói, chặt rất nhiều nhát nhưng vẫn quyết tâm không để nàng dính phải một chút vết thương nào...
Cũng từ đó, ánh kim phát ra từ thanh bảo kiếm của hắn trở thành ánh sáng cứu nàng ra khỏi đêm tối, cũng cứu lấy trái tim đang vụn vỡ vì đau thương của nàng.
Để báo ơn, nàng đã theo chân hắn về ma tộc, cũng dần dần trở thành thê tử chính thống của hắn.
Nhiều năm sau đó, thời thế dần đổi thay. Nàng cũng từ một cô dân nữ yếu đuối lột xác trở thành một cường giả.
Với Lăng Ba chi lực được cô đọng từ Thuần Âm Thể độc nhất, nàng có thể áp chế oán linh để trợ lực cho Ma Hoàng, và cũng từ đó có được danh vọng cao ngất trời trong ma tộc.
Bao nhiêu khó khăn như thế, dường như chỉ mình nàng mới có thể thấu hiểu. Còn phu quân nàng - Ma Hoàng chi tử Quân Thiên Tứ thì khi tỉnh khi mê, thần trí bất thường, để nàng nhận phải không biết bao nhiêu đau khổ trong nhiều năm qua.
Hơn thế nữa, khi phải một mình đứng trên mảnh sương tuyết trắng xoá này mà từ từ nhớ lại tất cả chân tướng.. Nàng mới nhận ra sự cố gắng của mình là hoàn toàn trống rỗng cùng vô nghĩa.
Nàng biết rõ bản thân cùng phu quân đều chỉ là những quân cờ của Ma Hoàng mà thôi. Năm đó Ma Hoàng lập mưu diễn vở kịch tặc phỉ ấy, chẳng phải là vì để đoạt lấy Thuần Âm Thể là nàng hay sao? Chẳng phải là muốn mang nàng về để làm công cụ khống chế oán linh hay sao?
Nhưng tức cười ở chỗ, dẫu cho nàng biết bản thân là con cờ, dẫu cho nàng biết Ma Hoàng dã tâm to lớn, thế nhưng nàng lại không cách nào phản kháng cả.
Bởi vì phu quân nàng - Quân Thiên Tứ đã sớm bị Ma Hoàng cài cắm oán linh, triệt để trở thành con rối trong chính tay cha ruột mình... Và ngay cả bản thân nàng cũng vậy.
Sau ngày hôm đó, dù bản thân đã biết hết tất cả, thế nhưng nàng lại vờ như không biết. Nàng vẫn tiếp tục sinh hoạt với hắn một cách bình thường như mọi ngày.
Nhưng ngày qua ngày, cây kim trong bọc đã không thể nào che giấu được nữa... Hắn không muốn tiếp tục lừa dối nàng, vậy nên hắn đã nói ra tất cả.
Kể cả vậy, nàng vẫn không quan tâm.
Chỉ cần Lăng Ba chi lực của nàng đủ mạnh, nhất định sẽ có ngày nàng cứu được phu quân của mình! Sau đó, cả hai người họ sẽ cao chạy xa bay, thoát khỏi sự khống chế của Ma Hoàng!
Nhưng rồi, nàng nhanh chóng nhận ra là mình đã quá ngây thơ rồi.
Không phải nàng không có nghị lực, mà là hiện thực này đã đạp đổ tất cả nghị lực của nàng.
Sau cùng, nàng chỉ có thể thuận theo âm mưu này mà đi, dẫu có biết sớm muộn gì nàng cũng sẽ vì chuyện này mà mất mạng.
Gió tuyết nổi lên, một bóng hình từ từ xuất hiện từ phía đằng xa. Quân Thiên Tứ với thân hình tựa như khúc củi mục tiếp cận nàng một cách kiên định hữu lực, bỏ mặc cho rào cản về mặt thể chất của mình.
"Chàng đến rồi" Nữ tử nhoẻn miệng cười nhìn Quân Thiên Tứ.
Cùng lúc đó, bao nhiêu đau thương ẩn chứa trong ánh mắt nàng giờ đây đều đã đồng loạt biết mất. Thay vào đó là một loại ấm áp, tha thiết chân thành và đầy ắp tình yêu.
"Nguyên Nhi..."
Bị oán linh tàn phá, giờ đây Quân Thiên Tứ đã là nỏ mạnh hết đà. Mặt khác, hắn cũng biết hôm nay Vương Nguyên gọi hắn ra đây là có chuyện quan trọng muốn nói... Cũng có thể là, đây là lần cuối cùng hắn được nhìn thấy nàng.
"Nguyên Nhi, ta đã sẵn sàng, ngươi có thể giải thoát cho ta bất cứ lúc nào" Quân Thiên Tứ cố sức dùng chất giọng trầm ấm của mình mà nói: "Ta đã đợi ngày này rất lâu rồi. Ít nhất thì, ta cam lòng chết dưới tay ngươi, thê tử của ta"
Nghe hắn nói vậy, nụ cười trên mặt Vương Nguyên càng trở nên diễm lệ hơn. Bất quá, nàng vẫn khoát tay phủ nhận: "Không phải vậy đâu"
Đoạn, nàng hít sâu một hơi, tựa như phải dùng đến dũng khí mới có thể nói ra câu tiếp theo: "Ta muốn dùng toàn bộ Lăng Ba chi lực để cứu chàng, phu quân của ta"
"Không được!" Quân Thiên Tứ dứt khoát từ chối.
"Ý ta đã quyết, phu quân" Vương Nguyên vẫn cười, thanh âm nhàn nhạt nói ra.
Nàng vẫn đứng đó với một nụ cười dịu dàng toả nắng, nhìn hắn bằng một ánh mắt say mê, hệt như người thiếu nữ năm đó đã phải lòng Quân Thiên Tứ.
Chỉ là, lần này nàng lại có phần thành thục cùng kiên định hơn.
"Ngươi làm như vậy... Thật không thấy hối hận sao?"
"Ta có thể hối hận sao?" Vương Nguyên đột nhiên quay lưng đi, tựa như không muốn để cho người mình yêu nhất nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của chính mình: "Nhưng nếu nhất định phải trả lời, ta tuyệt không hối hận"
Quân Thiên Tứ thở dài.
Cùng lúc đó, đoàn khí tức yêu dị vốn đã quen thuộc kia đang bắt đầu bạo phát một cách mãnh liệt, điên cuồng chiếm cứ lấy cơ thể lẫn thần trí của Quân Thiên Tứ.
Con quỷ kia đã phát giác ra nguy hiểm nên muốn phản kháng. Thậm chí, nó còn không tiếc thức tỉnh trước hạn để ngăn cản tai hoạ đang sắp sửa ập lên đầu mình.
Phụ thân của Quân Thiên Tứ là Ma Hoàng. Vì muốn khám phá sức mạnh của oán linh nên hắn ta đã mạo hiểm lấy chính thân thể của con mình ra làm thí nghiệm.
Nhưng chẳng may, sự cường đại của oán linh lại nằm ngoài dự tính của Ma Hoàng, thành ra không thể khống chế được, khiến Quân Thiên Tứ rơi vào trạng thái lúc tỉnh lúc mê, ngày ngày đều bị oán linh bào mòn về cả thể xác lẫn linh hồn.
Thời gian trôi đi, oán linh càng lúc càng mạnh, do đó, Quân Thiên Tứ cũng càng lúc càng trở nên không ổn.
Mà thân là thê tử, nàng không muốn phải tiếp tục nhìn Quân Thiên Tứ chịu thêm đau khổ, rồi trở thành quân cờ trong tay Ma Hoàng giống như nàng!
Nàng muốn dùng toàn bộ Lăng Ba chi lực mà mình có để trấn sát ý thức của oán linh, dẫu cho nàng biết bản thân sẽ phải mất mạng vì chuyện này.
Nàng cũng biết, việc nàng làm kiểu gì cũng sẽ vấp phải sự phản đối của Ma Hoàng. Thế nên, trước khi đưa ra quyết định này, nàng đã đến tận nơi thương lượng với Ma Hoàng.
"Tới rồi sao..."
Nàng quay đầu lại nhìn Quân Thiên Tứ đang dần tiến vào trạng thái mất kiểm soát, ánh mắt vẫn ngập tràn ôn nhu cùng tin yêu vô hạn.
Ai cũng có thể nói là nàng yêu đến mù quáng, nhưng nàng hoàn toàn tình nguyện chết trong sự mù quáng này.
Không kháng cự được bao lâu, chút lí trí cuối cùng trong mắt Quân Thiên Tứ đã bị dập tắt, và dần được thay thế bởi một ánh mắt hệt như hung thần.
Tiếp sau đó, hắn điên cuồng lao về phía nàng, giương ma trảo đầy gai nhọn trực diện đâm thủng ngực trái của nàng.
Huyết hoa tung bay giữa trời tuyết, nhiễm đỏ cả màu trắng thuần khiết của từng đoá hoa sương lạnh. Tuy vậy, nụ cười của Vương Nguyên lúc này lại mỹ lệ hơn cả. Nó ấm áp đến mức có thể khiến cho sông băng tan chảy, vạn vật biến nhu hoà.
"Ta muốn chàng sống, Thiên Tứ"
Nhẹ nhàng đặt đôi tay ngọc ngà lên mặt Quân Thiên Tứ, nàng vận sức truyền hết toàn bộ Lăng Ba chi lực mà mình có vào cơ thể đối phương.
Chỉ ngay sau đó, Quân Thiên Tứ gầm lên một tiếng đầy thống khổ rồi nặng nề ngã vào lồng ngực đầy máu của Vương Nguyên, trên mặt đều toàn là máu và nước mắt.
Trên tay hắn lúc này chính là trái tim xác thịt của Vương Nguyên. Nó đang đập một cách rất mãnh liệt, nhưng sau đó không lâu, nhịp đập của nó cũng yếu ớt dần, tượng trưng cho sinh mệnh đang không ngừng suy yếu của nàng.
"Cùng chàng tương ngộ, không uổng kiếp này" Vương Nguyên vẫn giữ nguyên nụ cười mỹ lệ ôn nhu, pha vào đó là niềm hạnh phúc đến khó mà miêu tả bằng ngôn ngữ: "Tuy cơ cực, nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối về đoạn thời gian đã qua cả... Ta biết chàng là một người tuyệt vời, tuyệt vời hơn bất cứ ai trên thế giới này"
"Cho nên, ta không hối hận..."
Oán linh đã chết, thần trí khôi phục. Bất quá, khi nhìn lại trái tim đang suy yếu trên nắm tay của mình cùng nụ cười hạnh phúc của Vương Nguyên, Quân Thiên Tứ không cách nào thốt ra lời, triệt để chết lặng.
Có thể nói, thứ duy nhất đang biểu lộ cho cảm xúc của hắn lúc này chính là hai hàng nước mắt đang chảy dài.
"Núi cao sông xa, mây trắng biến ảo... Trong cõi u minh, mọi thứ đều đã được định sẵn" Vương Nguyên càng lúc càng suy yếu, thấp giọng thì thầm với Quân Thiên Tứ: "Hãy thay thiếp chiếu cố Quân Bất Hối... Đời này chúng ta đã nợ nàng quá nhiều rồi..."
"Nếu có kiếp sau... Thiếp vẫn muốn được làm vợ chàng... Thiên Tứ"
"Có thể gặp chàng, được làm vợ chàng... Cả đời này Nguyên Nhi không còn gì nuối tiếc nữa..."
Nói xong câu này, trái tim của Vương Nguyên đã ngừng đập, thân đoạn khí tuyệt, không còn chút dấu hiệu của sự sống nào nữa.
Quân Thiên Tứ vẫn chết lặng ôm lấy thi thể của Vương Nguyên, nửa ngày trôi qua vẫn không thể nói gì. Nhưng khi nhìn thấy làn da của nàng đang dần tái đi, hắn rốt cục không nhịn được ngửa đầu lên, thét một tiếng thật dài: "A!!!!!"
"Rõ ràng... Chẳng phải ngươi sống... Sẽ tốt hơn ta sao... Vì sao... Ngươi lại ngốc như vậy chứ... Nguyên Nhi..."
"Nguyên Nhi... Bất Hối... Là ta... Là ta có lỗi với các ngươi!!!"
Nam nhân không dễ rơi lệ, và đây là lần đầu tiên Quân Thiên Tứ khóc nhiều đến như vậy. Thậm chí... Lần này hắn còn đau đớn hơn, khóc nhiều hơn cả lúc mà mẫu thân của hắn qua đời nữa.
Cả một đời dài phấn đấu, hắn chưa từng được nghe câu 'không tệ' từ miệng phụ hoàng. Thậm chí đến cả vào cái ngày mà mẫu thân mất đi, Ma Hoàng vẫn không có mặt ở đó! Kể cả vậy, hắn vẫn chưa từng oán trách Ma Hoàng.
Nhưng mà, từ cái lúc mà Ma Hoàng cho oán linh nhập vào thân thể hắn, hắn đã thật sự trở nên hận chính cha ruột mình.
Hắn không hiểu nổi tại sao phụ hoàng lại làm vậy với hắn... Chẳng lẽ, trong mắt Ma Hoàng, Quân Thiên Tứ hắn chưa từng là một đứa con hay sao? Hắn chẳng qua chỉ là một vật thí nghiệm hay sao?
Nếu đã vậy thì Ma Hoàng còn sinh hắn ra để làm gì? Tại sao cha hắn lại hành hạ hắn đến như vậy? Tại sao cha hắn lại làm liên lụy đến cả gia đình nhỏ của hắn... Cả hắn lẫn vợ con của hắn...
"A!!!!"
Giữa cơn bão tuyết như muốn xé nát da thịt, Quân Thiên Tứ ôm chặt lấy thi thể đang dần lạnh lẽo của Vương Nguyên, thê lương thét dài từng tiếng. Thanh âm của hắn giờ đây đã triệt để tan vỡ, không còn một chút hi vọng nào với cuộc đời... Thậm chí, nếu không phải vì Quân Bất Hối vẫn còn sống, hắn đã sớm tự sát theo nàng rồi.
"Nguyên Nhi... Bất Hối... Ta có lỗi với các ngươi... Ta không xứng đáng... Ta không xứng đáng với sinh mạng này..."
Giữa trời tuyết lạnh lẽo cùng cô tịch, đột nhiên xuất hiện một bóng hình nữ tử uyển chuyển mềm mại, mặt xoan mày liễu, nhưng lại ánh lên những đường nét khắc khổ, tay cầm chiếc ô che chắn cho Quân Thiên Tứ, nhẹ giọng khẽ nói: "Phụ thân... Mẫu thân..."
"Bất Hối... Phụ thân nợ ngươi... Cũng nợ mẹ ngươi, ta thật sự là một người cha tồi tệ, cũng là một người chồng tồi tệ"
Quân Thiên Tứ không dám ngẩng đầu nhìn mặt Quân Bất Hối, chỉ có thể nói ra những lời này với chất giọng đã vỡ tan, tựa như trái tim của hắn bây giờ.
"Đúng vậy, người chưa từng là một người cha tốt" Quân Bất Hối cũng bật khóc nức nở, như hồ nghi, lại như thống khổ hỏi: "Nhưng tại sao vậy? Tại sao ta lại chưa từng hận ngươi?"
"Phụ thân, mẫu thân là một người phụ nữ tuyệt vời, tuyệt vời nhất trên đời này. Và người có biết không? Kỳ thật, sâu trong thâm tâm ta, ta cảm thấy người cũng giống như vậy"
"Chính đôi tay này đã giết chết mẫu thân ngươi, vậy mà ngươi vẫn không hận ta ư?" Quân Thiên Tứ gằn giọng hỏi.
"Mẫu thân đã nói cho ta tất cả, và ta cũng hiểu nỗi lòng của nàng"
"Ngươi không hận, nhưng ta hận!"
"A!!!"
Quân Thiên Tứ lại gầm lên, nhưng lần này hắn còn điên cuồng hơn lần trước. Hắn đưa tay lên chỗ ngực trái mà dùng sức cào cấu, máu tươi bắt đầu rỉ ra, doạ Quân Bất Hối không nhịn được sợ hết hồn.
"Phụ thân! Ngươi muốn làm cái gì!?"
Nàng sợ hãi chạy tới ôm chặt lấy phụ thân mình, và chiếc ô duy nhất cũng vì sự buông xuôi của nàng mà xuôi theo cơn gió tuyết bay đi mất. Từ đó, hàn khí mênh mông bắt đầu thâm nhập vào trong cơ thể vốn đã yếu ớt nhiều bệnh của nàng.
Dẫu cho bản thân đang phải chịu cái lạnh thấu xương, thế nhưng nàng lại chẳng hề quan tâm... Bởi vì phụ thân nàng đã sắp sửa không được rồi.
"Ta không đáng được sống..."
Quân Thiên Tứ âu yếm ngắm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Vương Nguyên, cánh tay vẫn không buông bỏ ngực trái, vẻ mặt không còn thống khổ, ngược lại còn nở một nụ cười bình thản.
Giống như... Hắn đã buông xuôi tất cả rồi.
"Phụ thân!" Quân Bất Hối sợ hãi kêu to, như cố gắng dùng hết thanh sắc yếu ớt để kéo phụ thân mình trở về từ hố sâu tuyệt vọng: "Phụ thân! Ta bây giờ chỉ còn mỗi mình người thôi! Nếu người cũng đi rồi... Vậy thì ta phải sống thế nào đây?"
"Phụ thân! Người làm vậy mà không cảm thấy có lỗi với mẫu thân hay sao? Mẫu thân vì cứu người mà từ bỏ sinh mạng, người nhất định muốn lãng phí tâm tư của nàng hay sao?"
"Người muốn lãng phí sự hi sinh của nàng hay sao!?"
Sau một hồi gào khóc, Quân Bất Hối đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Nàng tựa đầu vào lưng Quân Thiên Tứ, yếu giọng nỉ non: "Phụ thân, xin đừng bỏ ta lại một mình..."
Những lời nói đến từ bản năng muốn níu kéo của Quân Bất Hối đã kịp thời mang về một chút thanh tỉnh cho Quân Thiên Tứ. Hắn ngẩn ra nhìn con gái mình, ánh mắt tuy vẫn mơ hồ nhưng đã bắt đầu có dấu hiệu của sự tỉnh táo.
Hắn đã bị chính con gái mình cảnh tỉnh.
"Phải rồi... Ta vẫn còn ngươi ở đây" Quân Thiên Tứ gượng gạo nở một nụ cười, sắc mặt mười phần phức tạp: "Xin lỗi"
"Trở về thôi, phụ thân... Đừng để mẫu thân bị lạnh" Quân Bất Hối cũng gượng cười lau đi nước mắt, thấp giọng nói khẽ.
Người phụ thân duy nhất của nàng đang rất tuyệt vọng... Vậy nên nàng mới không muốn rời xa hắn nửa bước. Bởi vì... Nàng rất sợ phụ thân sẽ nghĩ không thông mà lựa chọn phương thức cực đoan nhất để trốn tránh hiện thực.
"Không, ta sẽ ở lại đây" Quân Thiên Tứ đứng dậy, từ từ bước lại gần gốc cổ thụ rồi nói tiếp: "Đây là nơi mà ta và mẹ ngươi lần đầu gặp nhau. Thế nên, ta tin chắc là nàng cũng đồng ý an nghỉ ở chỗ này"
"Nhưng là..."
"Mau về đi, tối nay ta sẽ trở về với ngươi. Hôm sau chúng ta sẽ tổ chức đám tang cho mẹ ngươi, vậy nên đừng lo lắng gì nữa" Quân Thiên Tứ nghiêm mặt nói.
Quân Bất Hối ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vẫn ngậm ngùi không bỏ, nhưng nàng cũng không thể không nghe theo lời dặn dò của cha.
Thấy con gái đã rời đi, Quân Thiên Tứ liền chậm rãi ngồi xuống, dùng chính đôi tay trần trụi gầy gò lập xuống cho thê tử một ngôi mộ được bao phủ bởi tuyết trắng.
Tuy hiện tại, ngôi mộ này đang có phần hiu quạnh cùng lạnh lẽo... Nhưng tất cả những điều này đều nằm trong sự tính toán của hắn. Vì đây không phải là nơi an nghỉ của chỉ riêng nàng, mà là của cả bản thân hắn cùng gia đình hắn.
"Đợi ta, ngươi sẽ không phải cô độc đâu" Quân Thiên Tứ ôn nhu vuốt ve tấm bia đá, thì thào nói khẽ: "Bất Hối sẽ sớm đến với ngươi, và cả ta cũng vậy... Cả gia đình chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ ở thế giới bên kia"
"Chỉ là..."
"Trước lúc đó, ta phải tính toán xong món nợ này với phụ hoàng cái đã"
Quân Thiên Tứ ở đó nói thêm chút nữa rồi lặng lẽ rời đi. Mặc dù lúc này hắn đã bớt đi bi thương, nhưng trái lại, ngọn lửa thù hận trong lòng hắn đã bị đốt lên. Thậm chí, nó còn đang bùng cháy một cách vô cùng dữ dội, hoàn toàn không cách nào khắc chế nổi.
Hắn muốn tính sổ với kẻ đã đứng sau tất cả những chuyện này.
"Nguyên Nhi... Ta nhất định sẽ báo thù cho nàng"
Nhiều ngày sau...
Trước ngôi mộ lẻ loi nằm dưới gốc cổ thụ, một nam nhân toàn thân đều được bao trùm bởi ma khí chậm rãi xuất hiện. Hắn duỗi tay về phía bia mộ, bắt đầu thôi động không gian chi lực.
Không lâu sau, từ trong ngôi mộ, nam nhân kia đã lấy ra được một trái tim bằng thủy tinh vô cùng xinh đẹp. Nó tựa như được băng tinh đúc kết thành, vừa lung linh lại vừa sáng loáng mộng ảo, lại ẩn chứa âm hàn chi khí thuần túy nhất.
"Đây là thoả thuận giữa chúng ta, con dâu"
Nam nhân kia một bên đem trái tim cất giữ, một bên khác lại đặt lên trước ngôi mộ một bó hoa rồi mới lặng lẽ rời đi.
Thấy cảnh này, Lý Thuần Quân có chút không lí giải nổi tâm tình của Ma Hoàng.
Hắn ta hối hận rồi sao?
Không, nhìn không giống, và tuyệt đối sẽ không có chuyện đó.
Có lẽ chỉ là lễ nghi mà thôi.
Sau nhiều năm quan sát cuộc đời của Quân Thiên Tứ, Lý Thuần Quân đã hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng hiểu ra lí do vì sao bản thân lại ở đây.
Không những vậy, hắn cũng biết được bản chất của thế giới này thật sự là gì.
"Đây là kí ức thế giới được thời gian chi lực cùng tinh thần chi lực tái hiện lại" Lý Thuần Quân thở dài: "Đồng nghĩa, những chuyện này đã thật sự xảy ra trong lịch sử... Và được Ma Hoàng... Không, Quân Thiên Tứ tái hiện một cách rất tài tình"
"Mặc dù vẫn không hoàn chỉnh, nhưng phải công nhận... Hắn là kẻ đại tài"
"Bất quá..."
"Suy cho cùng, hắn vẫn không bằng Ma Hoàng"
Thở dài, Lý Thuần Quân cũng đến thăm mộ Vương Nguyên, viếng cho nàng một ít hoa rồi lặng lẽ rời đi.
Có thể việc hắn đang làm là vô nghĩa... Nhưng mà, làm vậy sẽ giúp hắn nhẹ lòng hơn nhiều.
Tiên Giới - Nơi vô số sinh linh cấp tiên sinh sống đã bị một tồn tại thần bí nào đó san thành bình địa. Biết bao Tiên Đế đã từng ngạo thị muôn đời đều đồng loạt ngã xuống, hoàn toàn không thể kháng cự trước thế lực kinh khủng kia.
Và rồi, khi Tiên Giới sụp đổ hoàn toàn, Thiên Đạo suy yếu, tàn tích của Tiên Giới cũng từ từ thay đổi, trở thành một thế giới vô cùng quỷ dị, gọi là Minh Quỷ Giới.
Khắp Minh Quỷ Giới đều tràn ngập các oán linh, và tiền thân của bọn chúng đều là các tiên nhân đã chết trong trận chiến kia. Chúng tồn tại dưới dạng linh hồn, và đó chính là dạng tồn tại sinh mệnh duy nhất của cả Minh Quỷ Giới rộng lớn.
Các oán linh dựa vào việc cắn nuốt, thôn phệ lẫn nhau để mạnh lên. Trải qua vạn vạn tỷ tỷ năm tranh đấu, những oán linh cường đại đã xuất hiện, trở thành mối đe doạ cho tam giới Thần - Nhân - Ma.
Tại Ma Giới, Ma Hoàng từ lâu đã biết đến sự tồn tại của Minh Quỷ Giới. Tuy nhiên, thay vì công bố nó cho toàn bộ thiên hạ, để mọi người có thể cùng nhau hợp lực chinh phạt Minh Quỷ Giới, hắn lại âm thầm tìm cách khống chế oán linh, hòng biến chúng thành lực lượng trợ giúp bản thân cho công cuộc nhất thống tam giới.
Cuối cùng, Ma Hoàng đã dần khám phá ra, muốn khống chế oán linh, hắn nhất định phải tìm ra người có thể chất Thuần Âm.
Nhưng mà, loại thể chất này cơ hồ chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, ngay cả hắn cũng chưa từng thấy bao giờ, càng không biết nó có tồn tại hay không..
Đã qua rất nhiều năm lùng sục, Ma Hoàng vẫn không tìm thấy tung tích của Thuần Âm Thể. Thế thì hi vọng khống chế oán linh của hắn đi vào ngõ cụt rồi sao?
Không.
Lần này, thần may mắn đã mỉm cười với Ma Hoàng.
Về sau, tại một vùng đất xa xôi nơi trung lập, Thể Thuần Âm trong truyền thuyết đã xuất hiện. Điều này làm Ma Hoàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch thâu tóm Thuần Âm Thể kia.
Nhiều năm sau...
Tại trên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, một nữ tử mỹ mạo tuyệt đại đang đứng bên cạnh một gốc cổ thụ, tựa hồ đang chờ đợi ai đó.
Dáng người nàng cao gầy, cốt cách thanh khiết, khí chất bất phàm, tiên tư động lòng người... Nhưng chẳng hiểu sao, trong ánh mắt nàng lại mang theo một nỗi bi thương, một niềm u uất vô cùng nặng nề.
Nàng lẳng lặng đứng đó, nhẹ nhàng duỗi ngọc thủ ra vuốt ve các vết rạn lồi lõm trên thân cây. Đó cũng chính là những vết đao được hắn ta khắc lên năm ấy.
Gần trăm năm trước, tại chính nơi này, nàng từng là một cô thôn nữ bất lực bị sơn tặc đánh cướp, bị dồn đến đường cùng. Nàng bị chúng trói chặt vào thân cây, bị chúng sàm sỡ trong khi bản thân chỉ có thể sợ hãi, gào thét trong vô vọng.
Giữa lúc đó, từ trong bóng tối, một tia sáng lạnh lẽo dần hiện lên trong mắt nàng. Hắn xuất hiện tựa như một vị thần, chỉ một kiếm duy nhất liền đã đánh ngất tên thổ phỉ đang có ý đồ xấu với nàng.
Sau đó, hắn lại dùng sức chặt đi dây trói, chặt rất nhiều nhát nhưng vẫn quyết tâm không để nàng dính phải một chút vết thương nào...
Cũng từ đó, ánh kim phát ra từ thanh bảo kiếm của hắn trở thành ánh sáng cứu nàng ra khỏi đêm tối, cũng cứu lấy trái tim đang vụn vỡ vì đau thương của nàng.
Để báo ơn, nàng đã theo chân hắn về ma tộc, cũng dần dần trở thành thê tử chính thống của hắn.
Nhiều năm sau đó, thời thế dần đổi thay. Nàng cũng từ một cô dân nữ yếu đuối lột xác trở thành một cường giả.
Với Lăng Ba chi lực được cô đọng từ Thuần Âm Thể độc nhất, nàng có thể áp chế oán linh để trợ lực cho Ma Hoàng, và cũng từ đó có được danh vọng cao ngất trời trong ma tộc.
Bao nhiêu khó khăn như thế, dường như chỉ mình nàng mới có thể thấu hiểu. Còn phu quân nàng - Ma Hoàng chi tử Quân Thiên Tứ thì khi tỉnh khi mê, thần trí bất thường, để nàng nhận phải không biết bao nhiêu đau khổ trong nhiều năm qua.
Hơn thế nữa, khi phải một mình đứng trên mảnh sương tuyết trắng xoá này mà từ từ nhớ lại tất cả chân tướng.. Nàng mới nhận ra sự cố gắng của mình là hoàn toàn trống rỗng cùng vô nghĩa.
Nàng biết rõ bản thân cùng phu quân đều chỉ là những quân cờ của Ma Hoàng mà thôi. Năm đó Ma Hoàng lập mưu diễn vở kịch tặc phỉ ấy, chẳng phải là vì để đoạt lấy Thuần Âm Thể là nàng hay sao? Chẳng phải là muốn mang nàng về để làm công cụ khống chế oán linh hay sao?
Nhưng tức cười ở chỗ, dẫu cho nàng biết bản thân là con cờ, dẫu cho nàng biết Ma Hoàng dã tâm to lớn, thế nhưng nàng lại không cách nào phản kháng cả.
Bởi vì phu quân nàng - Quân Thiên Tứ đã sớm bị Ma Hoàng cài cắm oán linh, triệt để trở thành con rối trong chính tay cha ruột mình... Và ngay cả bản thân nàng cũng vậy.
Sau ngày hôm đó, dù bản thân đã biết hết tất cả, thế nhưng nàng lại vờ như không biết. Nàng vẫn tiếp tục sinh hoạt với hắn một cách bình thường như mọi ngày.
Nhưng ngày qua ngày, cây kim trong bọc đã không thể nào che giấu được nữa... Hắn không muốn tiếp tục lừa dối nàng, vậy nên hắn đã nói ra tất cả.
Kể cả vậy, nàng vẫn không quan tâm.
Chỉ cần Lăng Ba chi lực của nàng đủ mạnh, nhất định sẽ có ngày nàng cứu được phu quân của mình! Sau đó, cả hai người họ sẽ cao chạy xa bay, thoát khỏi sự khống chế của Ma Hoàng!
Nhưng rồi, nàng nhanh chóng nhận ra là mình đã quá ngây thơ rồi.
Không phải nàng không có nghị lực, mà là hiện thực này đã đạp đổ tất cả nghị lực của nàng.
Sau cùng, nàng chỉ có thể thuận theo âm mưu này mà đi, dẫu có biết sớm muộn gì nàng cũng sẽ vì chuyện này mà mất mạng.
Gió tuyết nổi lên, một bóng hình từ từ xuất hiện từ phía đằng xa. Quân Thiên Tứ với thân hình tựa như khúc củi mục tiếp cận nàng một cách kiên định hữu lực, bỏ mặc cho rào cản về mặt thể chất của mình.
"Chàng đến rồi" Nữ tử nhoẻn miệng cười nhìn Quân Thiên Tứ.
Cùng lúc đó, bao nhiêu đau thương ẩn chứa trong ánh mắt nàng giờ đây đều đã đồng loạt biết mất. Thay vào đó là một loại ấm áp, tha thiết chân thành và đầy ắp tình yêu.
"Nguyên Nhi..."
Bị oán linh tàn phá, giờ đây Quân Thiên Tứ đã là nỏ mạnh hết đà. Mặt khác, hắn cũng biết hôm nay Vương Nguyên gọi hắn ra đây là có chuyện quan trọng muốn nói... Cũng có thể là, đây là lần cuối cùng hắn được nhìn thấy nàng.
"Nguyên Nhi, ta đã sẵn sàng, ngươi có thể giải thoát cho ta bất cứ lúc nào" Quân Thiên Tứ cố sức dùng chất giọng trầm ấm của mình mà nói: "Ta đã đợi ngày này rất lâu rồi. Ít nhất thì, ta cam lòng chết dưới tay ngươi, thê tử của ta"
Nghe hắn nói vậy, nụ cười trên mặt Vương Nguyên càng trở nên diễm lệ hơn. Bất quá, nàng vẫn khoát tay phủ nhận: "Không phải vậy đâu"
Đoạn, nàng hít sâu một hơi, tựa như phải dùng đến dũng khí mới có thể nói ra câu tiếp theo: "Ta muốn dùng toàn bộ Lăng Ba chi lực để cứu chàng, phu quân của ta"
"Không được!" Quân Thiên Tứ dứt khoát từ chối.
"Ý ta đã quyết, phu quân" Vương Nguyên vẫn cười, thanh âm nhàn nhạt nói ra.
Nàng vẫn đứng đó với một nụ cười dịu dàng toả nắng, nhìn hắn bằng một ánh mắt say mê, hệt như người thiếu nữ năm đó đã phải lòng Quân Thiên Tứ.
Chỉ là, lần này nàng lại có phần thành thục cùng kiên định hơn.
"Ngươi làm như vậy... Thật không thấy hối hận sao?"
"Ta có thể hối hận sao?" Vương Nguyên đột nhiên quay lưng đi, tựa như không muốn để cho người mình yêu nhất nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của chính mình: "Nhưng nếu nhất định phải trả lời, ta tuyệt không hối hận"
Quân Thiên Tứ thở dài.
Cùng lúc đó, đoàn khí tức yêu dị vốn đã quen thuộc kia đang bắt đầu bạo phát một cách mãnh liệt, điên cuồng chiếm cứ lấy cơ thể lẫn thần trí của Quân Thiên Tứ.
Con quỷ kia đã phát giác ra nguy hiểm nên muốn phản kháng. Thậm chí, nó còn không tiếc thức tỉnh trước hạn để ngăn cản tai hoạ đang sắp sửa ập lên đầu mình.
Phụ thân của Quân Thiên Tứ là Ma Hoàng. Vì muốn khám phá sức mạnh của oán linh nên hắn ta đã mạo hiểm lấy chính thân thể của con mình ra làm thí nghiệm.
Nhưng chẳng may, sự cường đại của oán linh lại nằm ngoài dự tính của Ma Hoàng, thành ra không thể khống chế được, khiến Quân Thiên Tứ rơi vào trạng thái lúc tỉnh lúc mê, ngày ngày đều bị oán linh bào mòn về cả thể xác lẫn linh hồn.
Thời gian trôi đi, oán linh càng lúc càng mạnh, do đó, Quân Thiên Tứ cũng càng lúc càng trở nên không ổn.
Mà thân là thê tử, nàng không muốn phải tiếp tục nhìn Quân Thiên Tứ chịu thêm đau khổ, rồi trở thành quân cờ trong tay Ma Hoàng giống như nàng!
Nàng muốn dùng toàn bộ Lăng Ba chi lực mà mình có để trấn sát ý thức của oán linh, dẫu cho nàng biết bản thân sẽ phải mất mạng vì chuyện này.
Nàng cũng biết, việc nàng làm kiểu gì cũng sẽ vấp phải sự phản đối của Ma Hoàng. Thế nên, trước khi đưa ra quyết định này, nàng đã đến tận nơi thương lượng với Ma Hoàng.
"Tới rồi sao..."
Nàng quay đầu lại nhìn Quân Thiên Tứ đang dần tiến vào trạng thái mất kiểm soát, ánh mắt vẫn ngập tràn ôn nhu cùng tin yêu vô hạn.
Ai cũng có thể nói là nàng yêu đến mù quáng, nhưng nàng hoàn toàn tình nguyện chết trong sự mù quáng này.
Không kháng cự được bao lâu, chút lí trí cuối cùng trong mắt Quân Thiên Tứ đã bị dập tắt, và dần được thay thế bởi một ánh mắt hệt như hung thần.
Tiếp sau đó, hắn điên cuồng lao về phía nàng, giương ma trảo đầy gai nhọn trực diện đâm thủng ngực trái của nàng.
Huyết hoa tung bay giữa trời tuyết, nhiễm đỏ cả màu trắng thuần khiết của từng đoá hoa sương lạnh. Tuy vậy, nụ cười của Vương Nguyên lúc này lại mỹ lệ hơn cả. Nó ấm áp đến mức có thể khiến cho sông băng tan chảy, vạn vật biến nhu hoà.
"Ta muốn chàng sống, Thiên Tứ"
Nhẹ nhàng đặt đôi tay ngọc ngà lên mặt Quân Thiên Tứ, nàng vận sức truyền hết toàn bộ Lăng Ba chi lực mà mình có vào cơ thể đối phương.
Chỉ ngay sau đó, Quân Thiên Tứ gầm lên một tiếng đầy thống khổ rồi nặng nề ngã vào lồng ngực đầy máu của Vương Nguyên, trên mặt đều toàn là máu và nước mắt.
Trên tay hắn lúc này chính là trái tim xác thịt của Vương Nguyên. Nó đang đập một cách rất mãnh liệt, nhưng sau đó không lâu, nhịp đập của nó cũng yếu ớt dần, tượng trưng cho sinh mệnh đang không ngừng suy yếu của nàng.
"Cùng chàng tương ngộ, không uổng kiếp này" Vương Nguyên vẫn giữ nguyên nụ cười mỹ lệ ôn nhu, pha vào đó là niềm hạnh phúc đến khó mà miêu tả bằng ngôn ngữ: "Tuy cơ cực, nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối về đoạn thời gian đã qua cả... Ta biết chàng là một người tuyệt vời, tuyệt vời hơn bất cứ ai trên thế giới này"
"Cho nên, ta không hối hận..."
Oán linh đã chết, thần trí khôi phục. Bất quá, khi nhìn lại trái tim đang suy yếu trên nắm tay của mình cùng nụ cười hạnh phúc của Vương Nguyên, Quân Thiên Tứ không cách nào thốt ra lời, triệt để chết lặng.
Có thể nói, thứ duy nhất đang biểu lộ cho cảm xúc của hắn lúc này chính là hai hàng nước mắt đang chảy dài.
"Núi cao sông xa, mây trắng biến ảo... Trong cõi u minh, mọi thứ đều đã được định sẵn" Vương Nguyên càng lúc càng suy yếu, thấp giọng thì thầm với Quân Thiên Tứ: "Hãy thay thiếp chiếu cố Quân Bất Hối... Đời này chúng ta đã nợ nàng quá nhiều rồi..."
"Nếu có kiếp sau... Thiếp vẫn muốn được làm vợ chàng... Thiên Tứ"
"Có thể gặp chàng, được làm vợ chàng... Cả đời này Nguyên Nhi không còn gì nuối tiếc nữa..."
Nói xong câu này, trái tim của Vương Nguyên đã ngừng đập, thân đoạn khí tuyệt, không còn chút dấu hiệu của sự sống nào nữa.
Quân Thiên Tứ vẫn chết lặng ôm lấy thi thể của Vương Nguyên, nửa ngày trôi qua vẫn không thể nói gì. Nhưng khi nhìn thấy làn da của nàng đang dần tái đi, hắn rốt cục không nhịn được ngửa đầu lên, thét một tiếng thật dài: "A!!!!!"
"Rõ ràng... Chẳng phải ngươi sống... Sẽ tốt hơn ta sao... Vì sao... Ngươi lại ngốc như vậy chứ... Nguyên Nhi..."
"Nguyên Nhi... Bất Hối... Là ta... Là ta có lỗi với các ngươi!!!"
Nam nhân không dễ rơi lệ, và đây là lần đầu tiên Quân Thiên Tứ khóc nhiều đến như vậy. Thậm chí... Lần này hắn còn đau đớn hơn, khóc nhiều hơn cả lúc mà mẫu thân của hắn qua đời nữa.
Cả một đời dài phấn đấu, hắn chưa từng được nghe câu 'không tệ' từ miệng phụ hoàng. Thậm chí đến cả vào cái ngày mà mẫu thân mất đi, Ma Hoàng vẫn không có mặt ở đó! Kể cả vậy, hắn vẫn chưa từng oán trách Ma Hoàng.
Nhưng mà, từ cái lúc mà Ma Hoàng cho oán linh nhập vào thân thể hắn, hắn đã thật sự trở nên hận chính cha ruột mình.
Hắn không hiểu nổi tại sao phụ hoàng lại làm vậy với hắn... Chẳng lẽ, trong mắt Ma Hoàng, Quân Thiên Tứ hắn chưa từng là một đứa con hay sao? Hắn chẳng qua chỉ là một vật thí nghiệm hay sao?
Nếu đã vậy thì Ma Hoàng còn sinh hắn ra để làm gì? Tại sao cha hắn lại hành hạ hắn đến như vậy? Tại sao cha hắn lại làm liên lụy đến cả gia đình nhỏ của hắn... Cả hắn lẫn vợ con của hắn...
"A!!!!"
Giữa cơn bão tuyết như muốn xé nát da thịt, Quân Thiên Tứ ôm chặt lấy thi thể đang dần lạnh lẽo của Vương Nguyên, thê lương thét dài từng tiếng. Thanh âm của hắn giờ đây đã triệt để tan vỡ, không còn một chút hi vọng nào với cuộc đời... Thậm chí, nếu không phải vì Quân Bất Hối vẫn còn sống, hắn đã sớm tự sát theo nàng rồi.
"Nguyên Nhi... Bất Hối... Ta có lỗi với các ngươi... Ta không xứng đáng... Ta không xứng đáng với sinh mạng này..."
Giữa trời tuyết lạnh lẽo cùng cô tịch, đột nhiên xuất hiện một bóng hình nữ tử uyển chuyển mềm mại, mặt xoan mày liễu, nhưng lại ánh lên những đường nét khắc khổ, tay cầm chiếc ô che chắn cho Quân Thiên Tứ, nhẹ giọng khẽ nói: "Phụ thân... Mẫu thân..."
"Bất Hối... Phụ thân nợ ngươi... Cũng nợ mẹ ngươi, ta thật sự là một người cha tồi tệ, cũng là một người chồng tồi tệ"
Quân Thiên Tứ không dám ngẩng đầu nhìn mặt Quân Bất Hối, chỉ có thể nói ra những lời này với chất giọng đã vỡ tan, tựa như trái tim của hắn bây giờ.
"Đúng vậy, người chưa từng là một người cha tốt" Quân Bất Hối cũng bật khóc nức nở, như hồ nghi, lại như thống khổ hỏi: "Nhưng tại sao vậy? Tại sao ta lại chưa từng hận ngươi?"
"Phụ thân, mẫu thân là một người phụ nữ tuyệt vời, tuyệt vời nhất trên đời này. Và người có biết không? Kỳ thật, sâu trong thâm tâm ta, ta cảm thấy người cũng giống như vậy"
"Chính đôi tay này đã giết chết mẫu thân ngươi, vậy mà ngươi vẫn không hận ta ư?" Quân Thiên Tứ gằn giọng hỏi.
"Mẫu thân đã nói cho ta tất cả, và ta cũng hiểu nỗi lòng của nàng"
"Ngươi không hận, nhưng ta hận!"
"A!!!"
Quân Thiên Tứ lại gầm lên, nhưng lần này hắn còn điên cuồng hơn lần trước. Hắn đưa tay lên chỗ ngực trái mà dùng sức cào cấu, máu tươi bắt đầu rỉ ra, doạ Quân Bất Hối không nhịn được sợ hết hồn.
"Phụ thân! Ngươi muốn làm cái gì!?"
Nàng sợ hãi chạy tới ôm chặt lấy phụ thân mình, và chiếc ô duy nhất cũng vì sự buông xuôi của nàng mà xuôi theo cơn gió tuyết bay đi mất. Từ đó, hàn khí mênh mông bắt đầu thâm nhập vào trong cơ thể vốn đã yếu ớt nhiều bệnh của nàng.
Dẫu cho bản thân đang phải chịu cái lạnh thấu xương, thế nhưng nàng lại chẳng hề quan tâm... Bởi vì phụ thân nàng đã sắp sửa không được rồi.
"Ta không đáng được sống..."
Quân Thiên Tứ âu yếm ngắm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Vương Nguyên, cánh tay vẫn không buông bỏ ngực trái, vẻ mặt không còn thống khổ, ngược lại còn nở một nụ cười bình thản.
Giống như... Hắn đã buông xuôi tất cả rồi.
"Phụ thân!" Quân Bất Hối sợ hãi kêu to, như cố gắng dùng hết thanh sắc yếu ớt để kéo phụ thân mình trở về từ hố sâu tuyệt vọng: "Phụ thân! Ta bây giờ chỉ còn mỗi mình người thôi! Nếu người cũng đi rồi... Vậy thì ta phải sống thế nào đây?"
"Phụ thân! Người làm vậy mà không cảm thấy có lỗi với mẫu thân hay sao? Mẫu thân vì cứu người mà từ bỏ sinh mạng, người nhất định muốn lãng phí tâm tư của nàng hay sao?"
"Người muốn lãng phí sự hi sinh của nàng hay sao!?"
Sau một hồi gào khóc, Quân Bất Hối đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Nàng tựa đầu vào lưng Quân Thiên Tứ, yếu giọng nỉ non: "Phụ thân, xin đừng bỏ ta lại một mình..."
Những lời nói đến từ bản năng muốn níu kéo của Quân Bất Hối đã kịp thời mang về một chút thanh tỉnh cho Quân Thiên Tứ. Hắn ngẩn ra nhìn con gái mình, ánh mắt tuy vẫn mơ hồ nhưng đã bắt đầu có dấu hiệu của sự tỉnh táo.
Hắn đã bị chính con gái mình cảnh tỉnh.
"Phải rồi... Ta vẫn còn ngươi ở đây" Quân Thiên Tứ gượng gạo nở một nụ cười, sắc mặt mười phần phức tạp: "Xin lỗi"
"Trở về thôi, phụ thân... Đừng để mẫu thân bị lạnh" Quân Bất Hối cũng gượng cười lau đi nước mắt, thấp giọng nói khẽ.
Người phụ thân duy nhất của nàng đang rất tuyệt vọng... Vậy nên nàng mới không muốn rời xa hắn nửa bước. Bởi vì... Nàng rất sợ phụ thân sẽ nghĩ không thông mà lựa chọn phương thức cực đoan nhất để trốn tránh hiện thực.
"Không, ta sẽ ở lại đây" Quân Thiên Tứ đứng dậy, từ từ bước lại gần gốc cổ thụ rồi nói tiếp: "Đây là nơi mà ta và mẹ ngươi lần đầu gặp nhau. Thế nên, ta tin chắc là nàng cũng đồng ý an nghỉ ở chỗ này"
"Nhưng là..."
"Mau về đi, tối nay ta sẽ trở về với ngươi. Hôm sau chúng ta sẽ tổ chức đám tang cho mẹ ngươi, vậy nên đừng lo lắng gì nữa" Quân Thiên Tứ nghiêm mặt nói.
Quân Bất Hối ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vẫn ngậm ngùi không bỏ, nhưng nàng cũng không thể không nghe theo lời dặn dò của cha.
Thấy con gái đã rời đi, Quân Thiên Tứ liền chậm rãi ngồi xuống, dùng chính đôi tay trần trụi gầy gò lập xuống cho thê tử một ngôi mộ được bao phủ bởi tuyết trắng.
Tuy hiện tại, ngôi mộ này đang có phần hiu quạnh cùng lạnh lẽo... Nhưng tất cả những điều này đều nằm trong sự tính toán của hắn. Vì đây không phải là nơi an nghỉ của chỉ riêng nàng, mà là của cả bản thân hắn cùng gia đình hắn.
"Đợi ta, ngươi sẽ không phải cô độc đâu" Quân Thiên Tứ ôn nhu vuốt ve tấm bia đá, thì thào nói khẽ: "Bất Hối sẽ sớm đến với ngươi, và cả ta cũng vậy... Cả gia đình chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ ở thế giới bên kia"
"Chỉ là..."
"Trước lúc đó, ta phải tính toán xong món nợ này với phụ hoàng cái đã"
Quân Thiên Tứ ở đó nói thêm chút nữa rồi lặng lẽ rời đi. Mặc dù lúc này hắn đã bớt đi bi thương, nhưng trái lại, ngọn lửa thù hận trong lòng hắn đã bị đốt lên. Thậm chí, nó còn đang bùng cháy một cách vô cùng dữ dội, hoàn toàn không cách nào khắc chế nổi.
Hắn muốn tính sổ với kẻ đã đứng sau tất cả những chuyện này.
"Nguyên Nhi... Ta nhất định sẽ báo thù cho nàng"
Nhiều ngày sau...
Trước ngôi mộ lẻ loi nằm dưới gốc cổ thụ, một nam nhân toàn thân đều được bao trùm bởi ma khí chậm rãi xuất hiện. Hắn duỗi tay về phía bia mộ, bắt đầu thôi động không gian chi lực.
Không lâu sau, từ trong ngôi mộ, nam nhân kia đã lấy ra được một trái tim bằng thủy tinh vô cùng xinh đẹp. Nó tựa như được băng tinh đúc kết thành, vừa lung linh lại vừa sáng loáng mộng ảo, lại ẩn chứa âm hàn chi khí thuần túy nhất.
"Đây là thoả thuận giữa chúng ta, con dâu"
Nam nhân kia một bên đem trái tim cất giữ, một bên khác lại đặt lên trước ngôi mộ một bó hoa rồi mới lặng lẽ rời đi.
Thấy cảnh này, Lý Thuần Quân có chút không lí giải nổi tâm tình của Ma Hoàng.
Hắn ta hối hận rồi sao?
Không, nhìn không giống, và tuyệt đối sẽ không có chuyện đó.
Có lẽ chỉ là lễ nghi mà thôi.
Sau nhiều năm quan sát cuộc đời của Quân Thiên Tứ, Lý Thuần Quân đã hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng hiểu ra lí do vì sao bản thân lại ở đây.
Không những vậy, hắn cũng biết được bản chất của thế giới này thật sự là gì.
"Đây là kí ức thế giới được thời gian chi lực cùng tinh thần chi lực tái hiện lại" Lý Thuần Quân thở dài: "Đồng nghĩa, những chuyện này đã thật sự xảy ra trong lịch sử... Và được Ma Hoàng... Không, Quân Thiên Tứ tái hiện một cách rất tài tình"
"Mặc dù vẫn không hoàn chỉnh, nhưng phải công nhận... Hắn là kẻ đại tài"
"Bất quá..."
"Suy cho cùng, hắn vẫn không bằng Ma Hoàng"
Thở dài, Lý Thuần Quân cũng đến thăm mộ Vương Nguyên, viếng cho nàng một ít hoa rồi lặng lẽ rời đi.
Có thể việc hắn đang làm là vô nghĩa... Nhưng mà, làm vậy sẽ giúp hắn nhẹ lòng hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.