Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 117: Ma

Mặc Ngọc Tiếu

21/05/2022

"Hình như ta diễn hơi quá đà thì phải?"

Bước ra khỏi vết nứt không gian, Mộ Khuynh Tiên vội vội vàng vàng lau đi những giọt nước mắt đầy tính diễn xuất của mình, đồng thời khoé miệng còn nâng lên một nụ cười tự giễu.

Nàng biết rõ sau khi cho hắn xem xong thì kiểu gì hắn cũng sẽ sợ nàng. Nhưng theo chiều ngược lại, nàng cũng biết điểm yếu của hắn, thế nên một khi tận dụng điểm yếu đó một cách triệt để, nàng sẽ rất dễ dàng lật ngược tình thế.

Ngoài ra, trước khi đi, nàng đã kịp thời để lại trên người Lý Thuần Quân một đạo ấn kí bí mật. Vậy nên nàng cũng không khó để biết được là hắn đang rất tự trách.

Nghĩ kĩ lại thì nàng vẫn cảm thấy có lỗi với hắn... Nhưng nàng tuyệt đối không cho phép hắn mắng nàng dâm.

"Giờ thì đến lượt ta dung nạp Ác Chi Hồn"

Mộ Khuynh Tiên ngẩn ra một lát, từ từ tiếp thụ những dòng kí ức đang chảy vào trong đầu mình. Từ đó, nàng mau chóng nhận ra rằng nàng có lỗi với Lý Thuần Quân còn nhiều hơn nàng nghĩ.

"Thập tam công công, xin lỗi ngươi"

Im lặng nửa ngày trời, Mộ Khuynh Tiên vẫn là không kìm được than khẽ.

Tại trong huyễn cảnh, Lý Thuần Quân đã chịu rất nhiều uất ức. Thế nên, việc hắn sợ nàng như vậy cũng không phải không có đạo lí, không thể trách hắn được.

Giờ nghĩ lại, nàng mới thấy được mình quá đáng đến cỡ nào.

"Hắn chịu thông cảm cho ta đã là rất tốt rồi, thế mà ta vẫn được nước lấn tới... Rất rõ ràng, ta mới là người quá đáng trong chuyện này" Mộ Khuynh Tiên thở dài.

Ít ra thì... Một phần nào đó trong hắn đã chấp nhận con người nàng. Bằng chứng là hắn đã thật sự thông cảm cho cơn điên loạn nhất thời của Ác Chi Hồn.

Nàng vẫn còn cơ hội.

"Ta phải tìm cách chuộc lỗi thật nhanh trước khi quá muộn" Mộ Khuynh Tiên nghiêm túc suy nghĩ: "Thật vất vả mới kiếm được một chút hảo cảm, ta tuyệt đối không thể đánh mất nó được"

Sau đó, nàng lại bắt đầu nghĩ đến phương thức chuộc lỗi.

...

...

Tạm quên đi Mộ Khuynh Tiên, Lý Thuần Quân thuận theo quang tuyến, tiếp tục đi tìm lối ra.

Mọi chuyện ban đầu rất suôn sẻ, hoàn toàn không có gì đáng nói. Nhưng rồi đột nhiên, Lý Thuần Quân lại cảm nhận được một loại khí tràng cực kì quen thuộc tại ngay trước mặt. Không cần phải suy nghĩ nhiều, hắn cũng biết được người đang đợi hắn ở phía trước là ai.

"Trông ngươi có vẻ đang có chuyện khó xử nhỉ?" Nữ nhân kia lên tiếng, kèm theo một nụ cười hiền hoà.

"Ta chẳng việc gì phải nói với ngươi"

Lý Thuần Quân thờ ơ đáp lại đối phương rồi tiếp tục đi một đường thẳng, hoàn toàn không có ý định đếm xỉa đến nữ nhân kia.

"Lâu rồi mới gặp mặt, ngươi không thể nói chuyện dễ nghe hơn được sao?" Nữ nhân kia vừa chạy theo Lý Thuần Quân, vừa tươi cười nói: "Ta cho ngươi thanh đao kia đã là rất thành ý rồi, ngươi không nghĩ rằng mình đang nợ ta một lời cảm ơn sao?"

Lý Thuần Quân giữ im lặng.

Thú thật, đến giờ hắn vẫn không rõ động cơ của Lam Hồ Điệp khi chủ động tha mạng cho hắn là gì. Hơn nữa, nàng còn cho hắn cầm Vĩnh Hằng Thiên Đao - một thanh đao mà chính tay nàng đã bồi dưỡng từ rất lâu.

Nếu lần này nàng đến để đòi lại đao thì hắn tất nhiên sẽ không oán không thán mà trả lại... Nhưng có vẻ như là nàng đang không có ý định làm vậy.

"Vì cái gì ngươi cứ thích tiếp cận ta? Quan hệ giữa ta với ngươi vốn dĩ chưa hề tốt đẹp như vậy" Lý Thuần Quân nghi hoặc.

"Thì ta đến để cải thiện quan hệ, không được sao?" Lam Hồ Điệp mỉm cười, sau đó hơi nhăn mũi lại: "Trên người ngươi có thoang thoảng hương vị của nữ nhân, hẳn là ngươi rất đào hoa đi"



Lý Thuần Quân: "..."

Có lẽ vậy?

Nhưng vận đào hoa sẽ có khả năng hại chết hắn, không đùa đâu.

"Mà, nam nhân tam thế tứ thiếp cũng là chuyện bình thường" Lam Hồ Điệp vui a nói: "Nếu ngươi có ý định lập hậu cung thì ta xin trước một chân"

"Không có, miễn đi"

"Dứt khoát như vậy? Ngươi không thích được vây quanh bởi mỹ nhân sao?" Lam Hồ Điệp có chút kinh ngạc hỏi.

Lý Thuần Quân mỉm cười đáp lại: "Ta sẽ bị giết, chết không toàn thây"

Lam Hồ Điệp: "..."

"Thế thì tiếc nhỉ?"

Lý Thuần Quân cười ha ha rồi bất chợt nghiêm mặt lại, tức khắc giữ ba trượng khoảng cách với Lam Hồ Điệp: "Mau nói đi, mục đích của ngươi là gì?"

Quan hệ giữa hắn và nàng là kẻ thù, từ trước đến nay vẫn luôn là vậy. Cho nên, việc nàng chủ động tiếp cận hắn nhất định là có âm mưu!

Lam Hồ Điệp vẫn duy trì mỉm cười, có vẻ như nàng không hề bất ngờ trước hành động này của Lý Thuần Quân... Hoặc nói đúng hơn là chuyện này đã hoàn toàn nằm trong dự tính của nàng.

"Ta không nói đùa, ta thật sự đến để cải thiện quan hệ" Lam Hồ Điệp một mặt chân thành nói.

"Vì sao?"

"Vì vài lí do riêng ấy mà... Nhưng ngươi yên tâm, ta thề là mình sẽ không hãm hại ngươi" Lam Hồ Điệp khẳng định.

Thấy nàng mở miệng ra thề, Lý Thuần Quân mới buông lỏng được một thoáng. Tuy nhiên, như vậy cũng không có nghĩa là hắn sẽ tín nhiệm Lam Hồ Điệp, ngược lại còn nghi ngờ nàng hơn.

Nữ nhân này có độc, trời mới biết trong đầu nàng đang suy tính điều gì.

"Ta cũng muốn ra ngoài, mau dẫn ta đi" Lam Hồ Điệp nói: "Thứ ta cần đã sớm thu hoạch được rồi, ta không cần thiết phải ở lại đây nữa"

"Ừm?"

Không đợi Lý Thuần Quân hỏi gì, Lam Hồ Điệp liền chủ động tiết lộ: "Ta đến vì muốn học một bộ ma công từ chủ nhân của nơi này, và ta cũng đã học xong từ lâu rồi"

"Vậy là ngươi sẽ đột phá Tiên Cảnh sao?" Lý Thuần Quân cảnh giác hỏi.

Kỳ thật, chính bản thân hắn cũng không nghĩ rằng nàng sẽ trả lời câu hỏi này. Nhưng không ngờ là... nàng đã thật sự trả lời: "Thời cơ vẫn chưa tới đâu, ta vẫn muốn tích súc thêm ít lâu nữa"

Lý Thuần Quân trầm mặc, không nói gì.

Lam Hồ Điệp chủ động chờ đợi hắn ra ngoài chỉ vì muốn đi chung tán gẫu sao? Chín mười phần là không phải, nhưng hắn cũng không thăm dò gì được nguyên nhân đằng sau từ trong miệng nàng.

Ít nhất thì... Hắn biết được trong thời gian ngắn nàng sẽ không tiến hành đột phá.

"Ngươi biết không? Con người sinh ra trên thế giới này đều vô cùng thiệt thòi" Lam Hồ Điệp đột nhiên mở miệng: "Chúng ta không thể tự quyết định số phận, cũng khó mà chống lại sự an bài của vận mệnh hay chính gia đình của mình... Trong nhiều năm qua, ta đã thấy rất nhiều"

"Người đời luôn kiêng kị ma giáo, nói chúng ta là những kẻ điên cuồng không xứng để tồn tại... Nhưng đã bao giờ họ tự vấn xem, vì sao những kẻ đã từng là người bình thường lại phải trở thành tín đồ của ma giáo?"

"Họ nói chúng ta lạc lối, sa đoạ, âm lãnh, tàn khốc... Nhưng họ có bao giờ nghĩ tại sao chúng ta lại trở nên như vậy? Phải chăng là vì chúng ta muốn? Không hề, tất cả đều sai, chẳng ai trên đời muốn mình phát điên cả" Lam Hồ Điệp chậm rãi nói.

"Ngươi nói những chuyện này với ta làm gì?" Lý Thuần Quân nhíu mày.



"Để cho ngươi biết, ta của hiện tại cũng là thân bất do kỷ" Lam Hồ Điệp thở dài: "Vì sao trên đời lại có Ma... Có lẽ ngươi sẽ sớm hiểu ra thôi. Bản chất của con người là thứ mà ngươi sẽ hiểu khi đủ trưởng thành"

"Còn bây giờ, khi vẫn chưa hiểu, ngươi chỉ cần mặc định rằng ta hoàn toàn không có ác ý với ngươi... Trái lại, ta vẫn luôn có cảm giác rằng chúng ta là cùng một loại người đấy, Lý Thuần Quân"

Lý Thuần Quân không trả lời. Và Lam Hồ Điệp cũng giữ im lặng từ đấy, không còn nói gì thêm nữa.

Hai người tiếp tục im lặng, song hành đến tận lúc nhìn thấy cửa ra. Nhưng trước khi kịp ra ngoài thì Lam Hồ Điệp đột nhiên biến sắc, vội vàng đẩy Lý Thuần Quân ngã xuống đất, che kín cả miệng lẫn mũi hắn lại, đồng thời còn làm ra thủ thế giữ im lặng.

"Có người tới, vô cùng đáng sợ!" Lam Hồ Điệp có chút gấp gáp truyền âm.

Lý Thuần Quân gật đầu, lập tức thi triển Quy Tức Thuật cùng thủ thuật che giấu tồn tại lên cả hai.

"Có cần chạy không?" Lý Thuần Quân truyền âm hỏi.

"Không chạy được, mà có vẻ như hắn cũng không để tâm đến chúng ta" Lam Hồ Điệp cẩn thận đáp trả.

Lý Thuần Quân trầm tư, suy nghĩ một chút rồi chợt nhướng mày. Dường như là hắn đã nhận ra chuyện gì đó quan trọng.

Nếu suy đoán của hắn là đúng thì...

Lý Thuần Quân cắn chặt răng, đánh liều thử lộ ra một con mắt mà nhìn xem tướng mạo của nhân vật kia. Nhưng cũng gần như ngay lập tức, hắn liền rụt đầu trở về, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh hãi.

Ở phía bên ngoài, người kia cẩn thận đào bới mặt đất, thu gom hết toàn bộ hài cốt được chôn bên dưới đấy rồi biến đi đâu mất, phảng phất như hắn ta căn bản chưa từng tồn tại vậy.

"Cuối cùng cũng đi rồi!" Lam Hồ Điệp nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Ngay cả nàng còn cảm thấy căng thẳng, đủ để hiểu nhân vật vừa rồi là đáng sợ đến mức nào.

"Chắc chắn là hắn đã biết chúng ta đang nấp ở đây" Lý Thuần Quân thấp giọng nói: "Ma Hoàng... Hắn đến đây làm gì cơ chứ? Đây rõ ràng là lãnh địa nhân tộc cơ mà!?"

"Cái gì? Ma Hoàng!?"

Lần này, coi như là Lam Hồ Điệp cũng không nhịn được thất thanh kinh hãi.

Lý Thuần Quân không trả lời nàng, trong đầu không ngừng lục soát lại kí ức. Kết quả là chỉ không lâu sau, hắn liền đoán ra chân tướng của sự việc: "Hoá ra là hắn đến đây để thu hồi hài cốt của Quân Thiên Tứ? Nhưng lí do là gì mới được?"

Ma Hoàng không phải dạng sống tình cảm đến mức biết thương xót cho con ruột... Bằng không thì hắn ta đã đến đây nhặt xác từ sớm rồi chứ không để Quân Thiên Tứ bị cát bụi vùi sâu như vậy rồi mới đến.

Dễ dàng đoán ra, Ma Hoàng đem hài cốt Quân Thiên Tứ trở về ma tộc là có mục đích đằng sau.

"Lão quỷ này vẫn trước sau như một, không thể đoán ra được hắn ta đang mưu tính cái gì" Lý Thuần Quân dùng sức gãi đầu: "Thôi kệ đi, chuyện này ta cũng không quản được, cứ coi như không thấy gì cho nhẹ lòng!"

Lam Hồ Điệp: "..."

Nàng nguyên bản đang định hỏi vì sao Lý Thuần Quân lại biết người đó là Ma Hoàng, nhưng khi thấy hắn ta vò đầu bứt tóc khổ sở như vậy... Nàng liền quyết định thôi không hỏi nữa.

"Ra đến bên ngoài rồi, từ bây giờ chúng ta đường ai nấy đi" Lý Thuần Quân giải trừ các loại pháp thuật rồi tiêu sái rời đi: "Cáo từ, vĩnh viễn không hẹn gặp!"

"Phì, vẫn vô tình như vậy" Lam Hồ Điệp bất mãn lẩm bẩm, nhưng rồi nàng cũng nhanh chóng rời đi.

Thấy nàng thành thật bỏ đi như thế, Lý Thuần Quân liền khấp khởi mừng thầm. Hắn không muốn dây vào nữ nhân đó, bởi vì chuyện đó chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành.

"Giờ vẫn còn một nhiệm vụ chưa làm xong" Lý Thuần Quân hít sâu một hơi, tiến thẳng về phía ngôi làng của dân bản địa lúc trước: "Tranh thủ trong lúc hệ thống đang ngủ đông, ta phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ này mới được!"

Hàng triệu điểm công đức cơ đấy! Hắn làm sao có thể bỏ qua được cơ chứ? Huống hồ còn có thêm một thuộc tính nữa, đó mới là cái hắn đang để tâm nhất!

Khai sáng, thẳng tiến!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook