Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?
Chương 109: Mê
Mặc Ngọc Tiếu
07/05/2022
Lại chết thêm không biết bao nhiêu lần, tinh thần của Lý Thuần Quân cũng bắt đầu đi đến giới hạn. Tuy là vẫn chưa đến nỗi phát điên, nhưng ý chí của hắn đã bị hương vị tử vong bào mòn rất nghiêm trọng.
Sau khi phải chết thẳng cẳng hơn mấy nghìn lần, Lý Thuần Quân đã hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng, không còn nghĩ gì đến chuyện phá cục nữa.
Trước đó, hắn đã từng cố gắng thử qua rất nhiều cách. Nhưng bất kể là có dùng cách nào đi chăng nữa, hắn đều không thể ngăn cản nữ nhân kia vung đao.
Nói cách khác, Lý Thuần Quân bây giờ chẳng qua chỉ là một chiếc lá đang bay lạc giữa vòng vây sinh tử. Hắn không thèm phản kháng, bởi vì đơn giản là nó vô dụng, vô nghĩa.
'Thoải mái đón nhận cái chết'. Đó là tất cả những gì còn tồn tại trong tâm thức Lý Thuần Quân.
Uỳnh~
"Lại tới à..."
Nặng nề thở dài một hơi, Lý Thuần Quân nằm vật ra, hoàn toàn thờ ơ trước cái chết đang ập tới. Hoặc nói đơn giản là hắn đã quá quen với cái chết, quen đến mức không còn chút cảm xúc nào khi phải đối diện với cái chết.
Hắn đã từng rất sợ chết, nhưng bây giờ thì không nữa... Nhờ lời cảm ơn 'nhiệt thành' của Quân Thiên Tứ.
"Vung đao, lại vung đao... Chả biết bao nhiêu lần rồi nữa, chắc cũng sắp một vạn lần rồi nhỉ?"
"Haizz..."
Tiếng cười ma quái quen thuộc tiếp tục vang lên, và đao mang kinh khủng lại lướt qua... Nhưng lần này, Lý Thuần Quân không những không chết mà còn hoàn toàn nguyên vẹn. Điều này để hắn không khỏi sửng sốt một chút.
"Định bắt ta về tra tấn đến chết?" Suy nghĩ này bất giác hiện lên trong đầu Lý Thuần Quân.
Ít nhất, đâu đó trong huyễn cảnh này đã có sự thay đổi nhất định. Nhưng còn về tâm thái, Lý Thuần Quân vẫn chả có ý định phá cục mà vẫn giữ nguyên tư thái ngồi chờ chết.
"Ánh mắt của ngươi thật quen thuộc"
Giữa một thế giới hoang tàn đầy rẫy xác chết, nữ nhân váy đen kia đặt chân xuống mặt đất, từ từ tiến sát lại gần bên Lý Thuần Quân. Ánh mắt nàng vẫn như cũ vô cảm thờ ơ, nhiều nhất chỉ lộ ra một tia ngạc nhiên ít ỏi.
"Muốn làm gì thì mau làm đi, đừng nói nhiều" Lý Thuần Quân lạnh nhạt nói.
"Đến cách nói chuyện cũng giống" Nữ nhân kia xoa xoa cằm, thấp giọng lẩm bẩm: "Chuyến này đáng giá đấy, thật không ngờ..."
"Chuyện gì?" Lý Thuần Quân cau mày.
Nữ nhân kia lắc đầu: "Không có gì. Mau nói cho ta, cha ruột của ngươi là ai?"
"Không biết, ta là cô nhi"
"Vậy à..."
Nữ nhân kia ngẩng đầu nhìn bầu trời đang dần vỡ nát, ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nói tiếp: "Ngươi đã nhìn thấy quá khứ của ta, đồng nghĩa với việc ngươi đã kết nối nhân quả với ta. Cho nên, ta khá chắc là trong tương lai, ngươi sẽ thường xuyên gặp phải những chuyện vượt ngoài phạm vi của mình... Đến lúc đấy thì cũng đừng có cảm thấy kì lạ"
Nói về phong cách, cái cách nàng nói chuyện với hắn nghe có vẻ khá dễ gần. Nhưng còn về ngữ khí, nó lại băng lãnh, âm u buốt giá đến tận xương tủy.
Nhiều khả năng loại ngữ khí này chính là thứ biểu trưng cho tính cách nguyên thủy của nàng: Điềm tĩnh, lạnh lùng và đạm mạc đến vô cảm.
"Ngươi là ai?" Lý Thuần Quân lúc này mới chủ động mở miệng hỏi lai lịch của đối phương.
Hắn đột nhiên có cảm giác dường như nữ nhân này đã không còn là nhân vật trong huyễn cảnh nữa, mà chính là một con người thật sự.
"Nếu như ngươi muốn chết thật, ta cũng không ngại nói cho ngươi"
"Vậy thì thôi, ta cảm thấy mình chết đủ rồi" Lý Thuần Quân khoát tay.
Hắn quen với cái chết không có nghĩa là hắn muốn chết.
"Bất quá, ngươi có thể gọi ta là mẹ nếu muốn" Nữ nhân kia lại nói.
"!?"
Nghe xong câu này, ngay cả một tên đang bị trầm cảm như Lý Thuần Quân cũng không nhịn được trợn mắt há hốc mồm.
"Mẹ nhà nào mà lại đi giết con hơn một vạn lần cơ chứ?" Lý Thuần Quân có chút mộng bức hỏi nàng.
"Ngươi không phải con ruột của ta, mà sự thật là ta cũng rất muốn giết ngươi" Nữ nhân kia lạnh lùng nói: "Hơn nữa, lúc ngươi đang không ngừng lặp lại vòng luân hồi sống chết cũng là lúc mà ý thức của ta chưa xâm nhập vào thế giới này"
"Mới vừa rồi, ta cảm nhận được có ai đó đang dùng Thời Gian Chi Đạo tái hiện lại quá khứ của ta nên ta mới thâm nhập vào xem là ai to gan như vậy... Cũng thật không ngờ, ta lại gặp được ngươi"
Nghe nàng nói vậy, Lý Thuần Quân liền trầm tư, ngẫm nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng: "Đây rõ ràng là thế giới hư ảo trong hư ảo, vậy thì ngươi làm cách nào có thể thâm nhập vào đây được?"
Hơn nữa, còn lâu mới có chuyện ta gọi một kẻ lạ mặt là mụ mụ.
"Ha ha" Nữ nhân kia cuồng tiếu một lúc rồi trừng mắt nhìn hắn: "Ta là chúa tể của Thời Gian Đại Đạo, đứng trên mọi vị thần sử dụng năng lực thời gian. Thậm chí, có thể nói rằng bất kì ai sử dụng Thời Gian Chi Lực cũng đều không thể thoát khỏi tầm mắt của ta"
"Lợi hại như vậy?"
Thấy thần sắc ngạc nhiên của Lý Thuần Quân, nữ nhân kia lại đột nhiên im lặng. Nàng giống như có chuyện gì đó muốn nói, nhưng rốt cục lại thôi không nói nữa.
Sau một hồi lâu trầm mặc, nữ nhân đột nhiên duỗi tay ra, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm Lý Thuần Quân: "Đây là quà gặp mặt của ta, nhưng nhớ hạn chế sử dụng, đừng dùng lung tung tùy tiện"
Dứt lời, một luồng tin tức khổng lồ lập tức quán thâu vào sâu trong não hải của Lý Thuần Quân. Cơn đau đầu vì sự quá tải bất chợt kéo tới làm hắn choáng váng, rồi cuối cùng là mất đi ý thức.
Sau khi Lý Thuần Quân ngất đi, nữ nhân liền đứng dậy khẽ vung tay một cái, trực tiếp đem mảnh thiên địa hư ảo này hủy diệt triệt để. Còn nàng... Cũng theo đó mà biến mất, không hề để lại một lời từ biệt.
Đến khi tỉnh lại, Lý Thuần Quân nhanh chóng phát hiện ra trong đầu mình từ lúc nào đã xuất hiện thêm một thiên kinh văn rất thần bí, cũng cường đại đến mức để hắn cảm thấy khiếp sợ.
Đoạn kinh văn này hết thảy có ba phần, và mỗi phần đều có những công dụng khác nhau... Nhưng nhìn chung, có vẻ như nó là một bản tàn phiên của một quyển kinh văn vô thượng nào đó.
Quan trọng nhất là... Hình như mấy đoạn kinh văn này đều không hỗ trợ gì nhiều cho tiến trình tu luyện thì phải?
"Ai da, bị vị thần kia phát hiện mất rồi" Quân Thiên Tứ đột nhiên xuất hiện giữa hư không, miệng nhếch lên một nụ cười trêu tức: "Thế nào? Cảm giác chết một vạn lần cũng không tệ lắm nhỉ?"
"Cút!" Lý Thuần Quân cả giận quát.
Mối thù sụp hố, Lý Thuần Quân quyết không tha thứ cho tên này!
"Chẳng phải ngươi cũng đã có thu hoạch rồi sao? Từ đạo tâm đến hiện vật đều có... Ngươi ngược lại là đang nợ ta một lời cảm ơn đấy" Quân Thiên Tứ vẫn cười tủm tỉm nói.
Lý Thuần Quân: "..."
Không nói hai lời, Lý Thuần Quân liền đăng xuất khỏi không gian tâm thức.
"Ồ, tỉnh rồi nha... Hiệu quả không tệ"
Trong lúc đang dần lấy lại ý thức thì một thanh âm nhu hoà đột nhiên vang lên bên tai Lý Thuần Quân. Cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại đang áp lên người mình, dễ chịu không gì sánh được.
Nhưng mà, vấn đề lại nằm ở chủ nhân của thanh âm kia.
Nghe quen quen.
A...
Chả phải ả công chúa phiền phức kia hay sao?
"Chết dở!"
Lý Thuần Quân cả kinh bừng tỉnh, vô thức muốn nhảy dựng lên nhưng lại bị một loại thần lực ép chặt lên trên giường ấm, tiếp tục lắng nghe loại thanh âm êm dịu như tiếng trời kia: "Không được đâu, ngươi phải chịu trách nhiệm đi đã"
"..."
Thân thể bất giác run lên lập cập, Lý Thuần Quân có cảm giác tựa như mình vừa làm một chuyện tày đình. Hắn khẽ đưa mắt nhìn sang, dễ dàng liền thấy Thái Linh công chúa đang nằm bên cạnh hắn trong trạng thái bán khoả thân.
"Đều tại ngươi cả, ai bảo da ngươi dày như vậy, làm thần lực của ta không thể nào tự thẩm thấu nổi" Thái Linh công chúa phồng má trách móc: "Ngươi có biết vì để thuyết phục Vương Nguyên, ta đã phải hao bao nhiêu nước bọt không?"
Lý Thuần Quân: "..."
"Này! Sao ngươi lại không nói gì? Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy nhé! Tiếng cảm ơn đâu? Bổn cô nương muốn nghe nó ngay bây giờ!"
"..."
"Ngươi dám cưỡng bức ta?" Lý Thuần Quân nhìn nàng, nhịn không được hỏi vậy.
Thái Linh công chúa nghe xong, ngẩn ra mất một lúc. Nhưng có điều, nàng không những không xấu hổ mà còn rất cường thế đáp trả lại: "Nếu như nàng ta không ngăn cản, có khả năng là ta đã làm vậy thật... Chỉ tiếc là cái gì cũng đều chưa kịp vào thì đã bị người ta làm phiền"
"..."
Hắn có cảm giác gần đây dường như đang có rất nhiều nữ nhân thèm muốn cơ thể của mình. Tỉ như Mộ Khuynh Tiên này, Lam Hồ Điệp này... Và giờ thì lại đến lượt Thái Linh công chúa.
Vương Nguyên thì không tính.
Thái Linh công chúa khẽ mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt như thể nhìn thấu tất cả mọi sự vật trên đời này. Điều này làm hắn không khỏi hoài nghi rốt cục là nàng đã nhận ra chuyện đó hay chưa.
"Ta nói này, một vị tuyệt sắc giai nhân chỉ mặc đúng một bộ đồ lót đang nằm sát bên ngươi... Thế mà nhà ngươi lại không hứng lên một chút nào hay sao?"
Vừa nói, nàng vừa nhìn xuống nửa thân dưới Lý Thuần Quân.
Mà nằm bên cạnh Lý Thuần Quân, Vương Nguyên lúc này đã tỉnh dậy sau giấc ngủ. Và khi thấy nữ nhân kia đang quyến rũ chồng mình, nàng lập tức xù lông lên: "Hồ ly tinh! Ngươi lại muốn ăn vụng hắn sao? Chẳng phải ngươi đã hứa sẽ không ăn mặc như vậy nữa hay sao?"
"Ta muốn nuốt lời" Thái Linh công chúa hừ lạnh một tiếng: "Lẽ ra hắn phải là của ta mới đúng, ta gặp hắn còn trước cả ngươi"
"Nhưng người hắn yêu là ta, ngươi không có cửa!" Vương Nguyên lớn tiếng đáp trả.
"@$!"
"Lại nữa rồi..."
Nhìn thấy hai nữ lại bắt đầu ầm ĩ, Lý Thuần Quân không khỏi thở dài một hơi. Hắn cũng thừa lúc các nàng đang bận cãi nhau không để ý mà lén lút chuồn đi mất.
Mặt khác, khi cảm nhận được cỗ vui sướng đang dâng trào trong lòng, Lý Thuần Quân không nhịn được nổi gân xanh trên trán: "Nhìn thấy vợ mình quyết liệt cãi nhau với nữ nhân khác làm ngươi vui lắm ư?"
Hắn không lí giải nổi suy nghĩ của Quân Thiên Tứ.
Nhưng mà, trực giác đang mách bảo hắn rằng tên gia hoả chết bầm này vẫn còn đang che giấu cái gì đó với hắn.
Hừ!
Mối thù hại chết một vạn lần hắn vẫn nhớ rất rõ, và có lẽ cả đời này hắn cũng không thể nào quên được nữa... Nó kinh khủng quá mà, làm sao quên được cơ chứ?
Đang lúc nghĩ về cái chết thì đột nhiên, một luồng khí lạnh bất ngờ xuất hiện chạy dọc trên sống lưng của hắn, khiến hắn không khỏi run rẩy trong vô thức.
Mà cùng lúc đó, một cảm giác bất an khủng khiếp cũng nhanh chóng dâng trào trong nội tâm hắn, báo động nguy hiểm còn mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Coi như là huyễn cảnh 'một vạn lần tử vong' cũng không cho hắn loại cảm giác nguy ngập như thế này!
"Hi hi hi~ Tướng công của ta, có vẻ như ngươi rất được nữ nhân yêu thích nhỉ?"
Từ phía sau lưng, một thanh âm mềm mại yêu kiều đột ngột vang lên. Và cũng không lâu sau, một món vật nhọn gì đó cũng nhẹ nhàng chạm lên lưng hắn, lạnh lẽo mà sắc bén khiến hắn lông tơ dựng đứng, da gà nổi thành từng mảng, da đầu tê rần rần.
Cảm giác này, thanh âm này... Tuyệt đối không sai được!
"Mộ Khuynh Tiên?"
Vừa giơ tay đầu hàng, Lý Thuần Quân vừa thấp giọng dò hỏi.
"Thật may vì ngươi vẫn còn nhớ ta"
Ôm chặt lấy Lý Thuần Quân từ phía sau, Mộ Khuynh Tiên tiếp tục cất lời, nhưng ngữ khí lại lúc cao lúc thấp, thất thường tựa như cảm xúc của chính nàng lúc này vậy: "A... Thật nhớ cảm giác này mà..."
"Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy... Có bao nhiêu cũng không đủ... Măm"
Vừa tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên còn thuận thế mân mê lỗ tai của Lý Thuần Quân một lúc. Cảnh tượng này trông cực kì sai trái... Nhưng bản thân hắn lại chẳng hề dám động đậy.
"Ta đau lắm, tướng công của ta"
Xiết chặt ngực trái của Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên như cười đùa nói tiếp: "Mỗi khi nhìn thấy ngươi tốt bụng với nữ nhân khác, ta đều cảm thấy thật ghen tị... Ta muốn giết chết họ, để rồi thay thế họ nhận lấy ôn nhu của ngươi... Nhưng ta lại không muốn ngươi chết, nên ta mới cố gắng nhẫn nhịn"
"Nhưng càng nhịn... Ta lại càng thấy đau"
Môi đỏ ghé sát bên tai Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên lặng lẽ thổi vào tai hắn một cái, thổ khí như lan, nhưng lại ngập tràn nguy hiểm: "Phải làm sao bây giờ? Ta muốn giết họ quá... Ta cũng muốn giết cả ngươi nữa... Ta không muốn ngươi thuộc về người khác, ta phải là người duy nhất của ngươi..."
"Là duy nhất đó, ngươi hiểu không?"
Tựa như một đầu hắc xà quấn quanh thân thể Lý Thuần Quân, gương mặt Mộ Khuynh Tiên tại đối diện hắn với ánh mắt trống rỗng cùng một nụ cười điên loạn: "Mau nói đi, mau nói ngươi yêu ta đi? Chỉ cần nghe được câu đó, ta có thể tha thứ cho ngươi"
"Không, ta chưa hẳn đã có loại cảm xúc đó với ngươi" Lý Thuần Quân không sợ chết, vẫn rất thẳng thắn nói.
Ác Chi Hồn chính là tồn tại tiêu cực nhất trong thâm tâm Mộ Khuynh Tiên. Và theo tính chất bắc cầu, nàng cũng là mặt điên loạn nhất bên trong Mộ Khuynh Tiên.
Thế nên, một khi nàng đã ghen đến phát điên, sẽ không một ai trên đời có thể ngăn cản nàng ngoài chính người mà nàng đem lòng yêu.
Thế nhưng, tính tình Lý Thuần Quân lại quá thẳng thắn. Hắn không muốn dối gạt cảm xúc của mình, và điều đó đã đưa hắn đến tử lộ một cách thần tốc.
"Là vậy sao... Ngươi không yêu ta..."
"Không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta,..."
Nhãn thần triệt để mất đi ánh sáng của lí trí, Mộ Khuynh Tiên vẫn đứng đó, miệng liên tục lặp lại một câu nói với vòng lặp vô hạn. Mà bản thân Lý Thuần Quân cũng biết mình không xong rồi, nhưng kỳ lạ là hắn vẫn không thấy sợ hãi.
Có lẽ là di chứng sau khi thoát khỏi huyễn cảnh đi.
"Mộ Khuynh Tiên, ngươi tỉnh táo lại đi!"
Dùng hết sức lực tát đối phương một cái, Lý Thuần Quân cho rằng đòn đau này sẽ thức tỉnh nàng trở lại... Nhưng không, hắn đã quá ngây thơ... Và việc làm này của hắn chỉ khiến cho mọi chuyện càng nghiêm trọng hơn.
"Ngươi đánh ta... Ngươi không yêu ta" Mộ Khuynh Tiên thẩn thờ che đậy má trái, nơi vừa nhận phải cái tát của Lý Thuần Quân: "Thì ra là vậy... Ngay từ đầu, lòng ngươi đã không hề có ta sao..."
"Ha ha ha"
"Không phải vậy, Mộ Khuynh Tiên! Ngươi hoàn toàn hiểu sai ý của ta rồi!" Lý Thuần Quân dùng sức lay chuyển nàng, nhưng tâm trí của nàng đã tan vỡ, nào có nghe hắn nói gì đâu?
"Ta vẫn không muốn giết ngươi... Nhưng ta có cách có thể thay đổi tất cả..."
Vừa nói, nhãn thần nàng đột nhiên rực cháy hồng quang, mà nụ cười cũng khuếch lên đến tận mang tai, trông mười phần quỷ dị cùng tà ác: "Ha ha ha~ ha ha ha ha ha~"
"Trở thành người của ta đi, Lý Thuần Quân!"
Lý Thuần Quân chợt biến sắc, vội vàng lùi lại phía sau nhưng đã muộn rồi.
Mộ Khuynh Tiên gắt gao ôm chặt lấy đầu của hắn, đôi ngọc thủ dùng sức áp vào thùy thái dương, đồng thời còn vận dụng bí pháp gì đó, cưỡng chế thay đổi tâm trí của đối phương.
"Đừng kháng cự, ngươi sẽ không thể thoát khỏi tay ta đâu"
Từ đó, động tác bỏ chạy nhanh chóng trì trệ, mà nhãn thần của Lý Thuần Quân cũng dần ảm đạm đi. Ý thức của hắn đã bị nàng cưỡng chế điều chỉnh, thay đổi theo đúng ý nghĩ của nàng.
Không lâu sau...
"Ổn rồi. Giờ thì mau nói đi, người ngươi yêu nhất là ai?" Mộ Khuynh Tiên mỉm cười, hoa dung ôn nhu thất sắc, tựa như ánh mặt trời soi rọi nhân gian.
Mà ở phía trước, Lý Thuần Quân cũng nhìn thẳng vào Mộ Khuynh Tiên rồi mỉm cười thừa nhận: "Ta yêu ngươi, Mộ Khuynh Tiên"
"Phải thế này mới đúng chứ~"
Mộ Khuynh Tiên nghe xong liền cười càng thêm rạng rỡ, đến mức không kìm lòng được mà bay nhảy tung tăng xung quanh Lý Thuần Quân.
Đây là những lời mà nàng luôn ao ước được nghe hắn nói ra... Và kể cả có là vô thực đi chăng nữa, nàng vẫn muốn nghe.
Sau khi phải chết thẳng cẳng hơn mấy nghìn lần, Lý Thuần Quân đã hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng, không còn nghĩ gì đến chuyện phá cục nữa.
Trước đó, hắn đã từng cố gắng thử qua rất nhiều cách. Nhưng bất kể là có dùng cách nào đi chăng nữa, hắn đều không thể ngăn cản nữ nhân kia vung đao.
Nói cách khác, Lý Thuần Quân bây giờ chẳng qua chỉ là một chiếc lá đang bay lạc giữa vòng vây sinh tử. Hắn không thèm phản kháng, bởi vì đơn giản là nó vô dụng, vô nghĩa.
'Thoải mái đón nhận cái chết'. Đó là tất cả những gì còn tồn tại trong tâm thức Lý Thuần Quân.
Uỳnh~
"Lại tới à..."
Nặng nề thở dài một hơi, Lý Thuần Quân nằm vật ra, hoàn toàn thờ ơ trước cái chết đang ập tới. Hoặc nói đơn giản là hắn đã quá quen với cái chết, quen đến mức không còn chút cảm xúc nào khi phải đối diện với cái chết.
Hắn đã từng rất sợ chết, nhưng bây giờ thì không nữa... Nhờ lời cảm ơn 'nhiệt thành' của Quân Thiên Tứ.
"Vung đao, lại vung đao... Chả biết bao nhiêu lần rồi nữa, chắc cũng sắp một vạn lần rồi nhỉ?"
"Haizz..."
Tiếng cười ma quái quen thuộc tiếp tục vang lên, và đao mang kinh khủng lại lướt qua... Nhưng lần này, Lý Thuần Quân không những không chết mà còn hoàn toàn nguyên vẹn. Điều này để hắn không khỏi sửng sốt một chút.
"Định bắt ta về tra tấn đến chết?" Suy nghĩ này bất giác hiện lên trong đầu Lý Thuần Quân.
Ít nhất, đâu đó trong huyễn cảnh này đã có sự thay đổi nhất định. Nhưng còn về tâm thái, Lý Thuần Quân vẫn chả có ý định phá cục mà vẫn giữ nguyên tư thái ngồi chờ chết.
"Ánh mắt của ngươi thật quen thuộc"
Giữa một thế giới hoang tàn đầy rẫy xác chết, nữ nhân váy đen kia đặt chân xuống mặt đất, từ từ tiến sát lại gần bên Lý Thuần Quân. Ánh mắt nàng vẫn như cũ vô cảm thờ ơ, nhiều nhất chỉ lộ ra một tia ngạc nhiên ít ỏi.
"Muốn làm gì thì mau làm đi, đừng nói nhiều" Lý Thuần Quân lạnh nhạt nói.
"Đến cách nói chuyện cũng giống" Nữ nhân kia xoa xoa cằm, thấp giọng lẩm bẩm: "Chuyến này đáng giá đấy, thật không ngờ..."
"Chuyện gì?" Lý Thuần Quân cau mày.
Nữ nhân kia lắc đầu: "Không có gì. Mau nói cho ta, cha ruột của ngươi là ai?"
"Không biết, ta là cô nhi"
"Vậy à..."
Nữ nhân kia ngẩng đầu nhìn bầu trời đang dần vỡ nát, ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nói tiếp: "Ngươi đã nhìn thấy quá khứ của ta, đồng nghĩa với việc ngươi đã kết nối nhân quả với ta. Cho nên, ta khá chắc là trong tương lai, ngươi sẽ thường xuyên gặp phải những chuyện vượt ngoài phạm vi của mình... Đến lúc đấy thì cũng đừng có cảm thấy kì lạ"
Nói về phong cách, cái cách nàng nói chuyện với hắn nghe có vẻ khá dễ gần. Nhưng còn về ngữ khí, nó lại băng lãnh, âm u buốt giá đến tận xương tủy.
Nhiều khả năng loại ngữ khí này chính là thứ biểu trưng cho tính cách nguyên thủy của nàng: Điềm tĩnh, lạnh lùng và đạm mạc đến vô cảm.
"Ngươi là ai?" Lý Thuần Quân lúc này mới chủ động mở miệng hỏi lai lịch của đối phương.
Hắn đột nhiên có cảm giác dường như nữ nhân này đã không còn là nhân vật trong huyễn cảnh nữa, mà chính là một con người thật sự.
"Nếu như ngươi muốn chết thật, ta cũng không ngại nói cho ngươi"
"Vậy thì thôi, ta cảm thấy mình chết đủ rồi" Lý Thuần Quân khoát tay.
Hắn quen với cái chết không có nghĩa là hắn muốn chết.
"Bất quá, ngươi có thể gọi ta là mẹ nếu muốn" Nữ nhân kia lại nói.
"!?"
Nghe xong câu này, ngay cả một tên đang bị trầm cảm như Lý Thuần Quân cũng không nhịn được trợn mắt há hốc mồm.
"Mẹ nhà nào mà lại đi giết con hơn một vạn lần cơ chứ?" Lý Thuần Quân có chút mộng bức hỏi nàng.
"Ngươi không phải con ruột của ta, mà sự thật là ta cũng rất muốn giết ngươi" Nữ nhân kia lạnh lùng nói: "Hơn nữa, lúc ngươi đang không ngừng lặp lại vòng luân hồi sống chết cũng là lúc mà ý thức của ta chưa xâm nhập vào thế giới này"
"Mới vừa rồi, ta cảm nhận được có ai đó đang dùng Thời Gian Chi Đạo tái hiện lại quá khứ của ta nên ta mới thâm nhập vào xem là ai to gan như vậy... Cũng thật không ngờ, ta lại gặp được ngươi"
Nghe nàng nói vậy, Lý Thuần Quân liền trầm tư, ngẫm nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng: "Đây rõ ràng là thế giới hư ảo trong hư ảo, vậy thì ngươi làm cách nào có thể thâm nhập vào đây được?"
Hơn nữa, còn lâu mới có chuyện ta gọi một kẻ lạ mặt là mụ mụ.
"Ha ha" Nữ nhân kia cuồng tiếu một lúc rồi trừng mắt nhìn hắn: "Ta là chúa tể của Thời Gian Đại Đạo, đứng trên mọi vị thần sử dụng năng lực thời gian. Thậm chí, có thể nói rằng bất kì ai sử dụng Thời Gian Chi Lực cũng đều không thể thoát khỏi tầm mắt của ta"
"Lợi hại như vậy?"
Thấy thần sắc ngạc nhiên của Lý Thuần Quân, nữ nhân kia lại đột nhiên im lặng. Nàng giống như có chuyện gì đó muốn nói, nhưng rốt cục lại thôi không nói nữa.
Sau một hồi lâu trầm mặc, nữ nhân đột nhiên duỗi tay ra, nhẹ nhàng điểm lên mi tâm Lý Thuần Quân: "Đây là quà gặp mặt của ta, nhưng nhớ hạn chế sử dụng, đừng dùng lung tung tùy tiện"
Dứt lời, một luồng tin tức khổng lồ lập tức quán thâu vào sâu trong não hải của Lý Thuần Quân. Cơn đau đầu vì sự quá tải bất chợt kéo tới làm hắn choáng váng, rồi cuối cùng là mất đi ý thức.
Sau khi Lý Thuần Quân ngất đi, nữ nhân liền đứng dậy khẽ vung tay một cái, trực tiếp đem mảnh thiên địa hư ảo này hủy diệt triệt để. Còn nàng... Cũng theo đó mà biến mất, không hề để lại một lời từ biệt.
Đến khi tỉnh lại, Lý Thuần Quân nhanh chóng phát hiện ra trong đầu mình từ lúc nào đã xuất hiện thêm một thiên kinh văn rất thần bí, cũng cường đại đến mức để hắn cảm thấy khiếp sợ.
Đoạn kinh văn này hết thảy có ba phần, và mỗi phần đều có những công dụng khác nhau... Nhưng nhìn chung, có vẻ như nó là một bản tàn phiên của một quyển kinh văn vô thượng nào đó.
Quan trọng nhất là... Hình như mấy đoạn kinh văn này đều không hỗ trợ gì nhiều cho tiến trình tu luyện thì phải?
"Ai da, bị vị thần kia phát hiện mất rồi" Quân Thiên Tứ đột nhiên xuất hiện giữa hư không, miệng nhếch lên một nụ cười trêu tức: "Thế nào? Cảm giác chết một vạn lần cũng không tệ lắm nhỉ?"
"Cút!" Lý Thuần Quân cả giận quát.
Mối thù sụp hố, Lý Thuần Quân quyết không tha thứ cho tên này!
"Chẳng phải ngươi cũng đã có thu hoạch rồi sao? Từ đạo tâm đến hiện vật đều có... Ngươi ngược lại là đang nợ ta một lời cảm ơn đấy" Quân Thiên Tứ vẫn cười tủm tỉm nói.
Lý Thuần Quân: "..."
Không nói hai lời, Lý Thuần Quân liền đăng xuất khỏi không gian tâm thức.
"Ồ, tỉnh rồi nha... Hiệu quả không tệ"
Trong lúc đang dần lấy lại ý thức thì một thanh âm nhu hoà đột nhiên vang lên bên tai Lý Thuần Quân. Cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại đang áp lên người mình, dễ chịu không gì sánh được.
Nhưng mà, vấn đề lại nằm ở chủ nhân của thanh âm kia.
Nghe quen quen.
A...
Chả phải ả công chúa phiền phức kia hay sao?
"Chết dở!"
Lý Thuần Quân cả kinh bừng tỉnh, vô thức muốn nhảy dựng lên nhưng lại bị một loại thần lực ép chặt lên trên giường ấm, tiếp tục lắng nghe loại thanh âm êm dịu như tiếng trời kia: "Không được đâu, ngươi phải chịu trách nhiệm đi đã"
"..."
Thân thể bất giác run lên lập cập, Lý Thuần Quân có cảm giác tựa như mình vừa làm một chuyện tày đình. Hắn khẽ đưa mắt nhìn sang, dễ dàng liền thấy Thái Linh công chúa đang nằm bên cạnh hắn trong trạng thái bán khoả thân.
"Đều tại ngươi cả, ai bảo da ngươi dày như vậy, làm thần lực của ta không thể nào tự thẩm thấu nổi" Thái Linh công chúa phồng má trách móc: "Ngươi có biết vì để thuyết phục Vương Nguyên, ta đã phải hao bao nhiêu nước bọt không?"
Lý Thuần Quân: "..."
"Này! Sao ngươi lại không nói gì? Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy nhé! Tiếng cảm ơn đâu? Bổn cô nương muốn nghe nó ngay bây giờ!"
"..."
"Ngươi dám cưỡng bức ta?" Lý Thuần Quân nhìn nàng, nhịn không được hỏi vậy.
Thái Linh công chúa nghe xong, ngẩn ra mất một lúc. Nhưng có điều, nàng không những không xấu hổ mà còn rất cường thế đáp trả lại: "Nếu như nàng ta không ngăn cản, có khả năng là ta đã làm vậy thật... Chỉ tiếc là cái gì cũng đều chưa kịp vào thì đã bị người ta làm phiền"
"..."
Hắn có cảm giác gần đây dường như đang có rất nhiều nữ nhân thèm muốn cơ thể của mình. Tỉ như Mộ Khuynh Tiên này, Lam Hồ Điệp này... Và giờ thì lại đến lượt Thái Linh công chúa.
Vương Nguyên thì không tính.
Thái Linh công chúa khẽ mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt như thể nhìn thấu tất cả mọi sự vật trên đời này. Điều này làm hắn không khỏi hoài nghi rốt cục là nàng đã nhận ra chuyện đó hay chưa.
"Ta nói này, một vị tuyệt sắc giai nhân chỉ mặc đúng một bộ đồ lót đang nằm sát bên ngươi... Thế mà nhà ngươi lại không hứng lên một chút nào hay sao?"
Vừa nói, nàng vừa nhìn xuống nửa thân dưới Lý Thuần Quân.
Mà nằm bên cạnh Lý Thuần Quân, Vương Nguyên lúc này đã tỉnh dậy sau giấc ngủ. Và khi thấy nữ nhân kia đang quyến rũ chồng mình, nàng lập tức xù lông lên: "Hồ ly tinh! Ngươi lại muốn ăn vụng hắn sao? Chẳng phải ngươi đã hứa sẽ không ăn mặc như vậy nữa hay sao?"
"Ta muốn nuốt lời" Thái Linh công chúa hừ lạnh một tiếng: "Lẽ ra hắn phải là của ta mới đúng, ta gặp hắn còn trước cả ngươi"
"Nhưng người hắn yêu là ta, ngươi không có cửa!" Vương Nguyên lớn tiếng đáp trả.
"@$!"
"Lại nữa rồi..."
Nhìn thấy hai nữ lại bắt đầu ầm ĩ, Lý Thuần Quân không khỏi thở dài một hơi. Hắn cũng thừa lúc các nàng đang bận cãi nhau không để ý mà lén lút chuồn đi mất.
Mặt khác, khi cảm nhận được cỗ vui sướng đang dâng trào trong lòng, Lý Thuần Quân không nhịn được nổi gân xanh trên trán: "Nhìn thấy vợ mình quyết liệt cãi nhau với nữ nhân khác làm ngươi vui lắm ư?"
Hắn không lí giải nổi suy nghĩ của Quân Thiên Tứ.
Nhưng mà, trực giác đang mách bảo hắn rằng tên gia hoả chết bầm này vẫn còn đang che giấu cái gì đó với hắn.
Hừ!
Mối thù hại chết một vạn lần hắn vẫn nhớ rất rõ, và có lẽ cả đời này hắn cũng không thể nào quên được nữa... Nó kinh khủng quá mà, làm sao quên được cơ chứ?
Đang lúc nghĩ về cái chết thì đột nhiên, một luồng khí lạnh bất ngờ xuất hiện chạy dọc trên sống lưng của hắn, khiến hắn không khỏi run rẩy trong vô thức.
Mà cùng lúc đó, một cảm giác bất an khủng khiếp cũng nhanh chóng dâng trào trong nội tâm hắn, báo động nguy hiểm còn mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Coi như là huyễn cảnh 'một vạn lần tử vong' cũng không cho hắn loại cảm giác nguy ngập như thế này!
"Hi hi hi~ Tướng công của ta, có vẻ như ngươi rất được nữ nhân yêu thích nhỉ?"
Từ phía sau lưng, một thanh âm mềm mại yêu kiều đột ngột vang lên. Và cũng không lâu sau, một món vật nhọn gì đó cũng nhẹ nhàng chạm lên lưng hắn, lạnh lẽo mà sắc bén khiến hắn lông tơ dựng đứng, da gà nổi thành từng mảng, da đầu tê rần rần.
Cảm giác này, thanh âm này... Tuyệt đối không sai được!
"Mộ Khuynh Tiên?"
Vừa giơ tay đầu hàng, Lý Thuần Quân vừa thấp giọng dò hỏi.
"Thật may vì ngươi vẫn còn nhớ ta"
Ôm chặt lấy Lý Thuần Quân từ phía sau, Mộ Khuynh Tiên tiếp tục cất lời, nhưng ngữ khí lại lúc cao lúc thấp, thất thường tựa như cảm xúc của chính nàng lúc này vậy: "A... Thật nhớ cảm giác này mà..."
"Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy... Có bao nhiêu cũng không đủ... Măm"
Vừa tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên còn thuận thế mân mê lỗ tai của Lý Thuần Quân một lúc. Cảnh tượng này trông cực kì sai trái... Nhưng bản thân hắn lại chẳng hề dám động đậy.
"Ta đau lắm, tướng công của ta"
Xiết chặt ngực trái của Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên như cười đùa nói tiếp: "Mỗi khi nhìn thấy ngươi tốt bụng với nữ nhân khác, ta đều cảm thấy thật ghen tị... Ta muốn giết chết họ, để rồi thay thế họ nhận lấy ôn nhu của ngươi... Nhưng ta lại không muốn ngươi chết, nên ta mới cố gắng nhẫn nhịn"
"Nhưng càng nhịn... Ta lại càng thấy đau"
Môi đỏ ghé sát bên tai Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên lặng lẽ thổi vào tai hắn một cái, thổ khí như lan, nhưng lại ngập tràn nguy hiểm: "Phải làm sao bây giờ? Ta muốn giết họ quá... Ta cũng muốn giết cả ngươi nữa... Ta không muốn ngươi thuộc về người khác, ta phải là người duy nhất của ngươi..."
"Là duy nhất đó, ngươi hiểu không?"
Tựa như một đầu hắc xà quấn quanh thân thể Lý Thuần Quân, gương mặt Mộ Khuynh Tiên tại đối diện hắn với ánh mắt trống rỗng cùng một nụ cười điên loạn: "Mau nói đi, mau nói ngươi yêu ta đi? Chỉ cần nghe được câu đó, ta có thể tha thứ cho ngươi"
"Không, ta chưa hẳn đã có loại cảm xúc đó với ngươi" Lý Thuần Quân không sợ chết, vẫn rất thẳng thắn nói.
Ác Chi Hồn chính là tồn tại tiêu cực nhất trong thâm tâm Mộ Khuynh Tiên. Và theo tính chất bắc cầu, nàng cũng là mặt điên loạn nhất bên trong Mộ Khuynh Tiên.
Thế nên, một khi nàng đã ghen đến phát điên, sẽ không một ai trên đời có thể ngăn cản nàng ngoài chính người mà nàng đem lòng yêu.
Thế nhưng, tính tình Lý Thuần Quân lại quá thẳng thắn. Hắn không muốn dối gạt cảm xúc của mình, và điều đó đã đưa hắn đến tử lộ một cách thần tốc.
"Là vậy sao... Ngươi không yêu ta..."
"Không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta, không yêu ta,..."
Nhãn thần triệt để mất đi ánh sáng của lí trí, Mộ Khuynh Tiên vẫn đứng đó, miệng liên tục lặp lại một câu nói với vòng lặp vô hạn. Mà bản thân Lý Thuần Quân cũng biết mình không xong rồi, nhưng kỳ lạ là hắn vẫn không thấy sợ hãi.
Có lẽ là di chứng sau khi thoát khỏi huyễn cảnh đi.
"Mộ Khuynh Tiên, ngươi tỉnh táo lại đi!"
Dùng hết sức lực tát đối phương một cái, Lý Thuần Quân cho rằng đòn đau này sẽ thức tỉnh nàng trở lại... Nhưng không, hắn đã quá ngây thơ... Và việc làm này của hắn chỉ khiến cho mọi chuyện càng nghiêm trọng hơn.
"Ngươi đánh ta... Ngươi không yêu ta" Mộ Khuynh Tiên thẩn thờ che đậy má trái, nơi vừa nhận phải cái tát của Lý Thuần Quân: "Thì ra là vậy... Ngay từ đầu, lòng ngươi đã không hề có ta sao..."
"Ha ha ha"
"Không phải vậy, Mộ Khuynh Tiên! Ngươi hoàn toàn hiểu sai ý của ta rồi!" Lý Thuần Quân dùng sức lay chuyển nàng, nhưng tâm trí của nàng đã tan vỡ, nào có nghe hắn nói gì đâu?
"Ta vẫn không muốn giết ngươi... Nhưng ta có cách có thể thay đổi tất cả..."
Vừa nói, nhãn thần nàng đột nhiên rực cháy hồng quang, mà nụ cười cũng khuếch lên đến tận mang tai, trông mười phần quỷ dị cùng tà ác: "Ha ha ha~ ha ha ha ha ha~"
"Trở thành người của ta đi, Lý Thuần Quân!"
Lý Thuần Quân chợt biến sắc, vội vàng lùi lại phía sau nhưng đã muộn rồi.
Mộ Khuynh Tiên gắt gao ôm chặt lấy đầu của hắn, đôi ngọc thủ dùng sức áp vào thùy thái dương, đồng thời còn vận dụng bí pháp gì đó, cưỡng chế thay đổi tâm trí của đối phương.
"Đừng kháng cự, ngươi sẽ không thể thoát khỏi tay ta đâu"
Từ đó, động tác bỏ chạy nhanh chóng trì trệ, mà nhãn thần của Lý Thuần Quân cũng dần ảm đạm đi. Ý thức của hắn đã bị nàng cưỡng chế điều chỉnh, thay đổi theo đúng ý nghĩ của nàng.
Không lâu sau...
"Ổn rồi. Giờ thì mau nói đi, người ngươi yêu nhất là ai?" Mộ Khuynh Tiên mỉm cười, hoa dung ôn nhu thất sắc, tựa như ánh mặt trời soi rọi nhân gian.
Mà ở phía trước, Lý Thuần Quân cũng nhìn thẳng vào Mộ Khuynh Tiên rồi mỉm cười thừa nhận: "Ta yêu ngươi, Mộ Khuynh Tiên"
"Phải thế này mới đúng chứ~"
Mộ Khuynh Tiên nghe xong liền cười càng thêm rạng rỡ, đến mức không kìm lòng được mà bay nhảy tung tăng xung quanh Lý Thuần Quân.
Đây là những lời mà nàng luôn ao ước được nghe hắn nói ra... Và kể cả có là vô thực đi chăng nữa, nàng vẫn muốn nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.