Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?
Chương 214: Nhật kí cùng tuyệt mệnh
Mặc Ngọc Tiếu
31/08/2022
Sau khi đoạt được mảnh giấy vụn, Lý Thuần Quân đã lập tức đem nó cất giữ rất cẩn thận, bởi vì nếu suy đoán của hắn là đúng, vậy thì khi bốn mảnh giấy tập hợp lại đầy đủ... Nó chắc chắn sẽ trở thành một thứ gì đó rất
đáng sợ.
Dẫu sao thì đây cũng là manh mối duy nhất dẫn đến đoạn truyền có thể là cuối cùng của Phương Tiên Nhất Phái mà.
Tiếp tục lên đường. Những ngày sau đó, nhóm ba người vẫn luôn cố gắng nhắm đến những công trình ít bị phong hoá nhất có thể nhằm tìm kiếm thêm thông tin về câu đố tiếp theo.
Tuy nhiên, để tìm ra những công trình không bị phong hoá trong một không gian rộng lớn như thế này là rất khó... Hơn nữa, những loại công trình đặc thù, hiếm hoi như Luyện Khí Thất cùng Tàng Thư Các thì lại càng hiếm thấy hơn, gần như không thể bắt gặp nếu không đủ may mắn.
Đối với Lý Thuần Quân, đặc điểm cần lưu ý nhất để xác định nơi cất giấu câu đố chính là sự phong hoá trên lớp bề mặt công trình, và tiếp theo đó là những chữ cái được gợi ý mỗi khi giải xong câu đố.
Bất quá, vì mới giải được có một chữ "Thần" nên hắn hiện đang không thể tìm ra manh mối dẫn đến câu đố tiếp theo thông qua phương thức này. Việc đoán mò là hoàn toàn bất khả thi.
Nói tóm lại là ở thời điểm hiện tại, họ chỉ có thể dựa dẫm vào may mắn mà tiếp tục lên đường thôi.
Lặn lội qua một cánh đồng cương thi, nhóm người lúc này đã có phần mệt mỏi sau nhiều ngày đi đường vất vả. Thế là họ đã lựa chọn một gian nhà cũ cách đó khoảng mấy dặm đường để nghỉ ngơi lại sức, cũng như tính toán đến những chuyện cần phải làm tiếp theo.
Nói đến gian nhà cũ thì chỗ này trông giống như nơi ở riêng của một vị đệ tử nào đó trong Phương Tiên Nhất Phái. Mà lại, từ đồ nội thất mà suy đoán thì có vẻ như vị chủ nhân này thân phận không nhỏ.
Không, vốn dĩ những đệ tử được cho ở riêng với phần còn lại đều sở hữu thân phận phi thường rồi, khỏi phải nghĩ nhiều làm gì cho nhọc thân.
"Lúc nãy khi đi qua lũ cương thi ngoài kia ta đã kịp để ý đến một vài chi tiết... Có vẻ như trước khi chúng ta đến đây, lũ cương thi đó đã nuốt chửng một vài nhân vật xấu số nào đó rồi" Triệu Tử Long nói: "Nhưng do dấu vết chiến đấu để lại rất ít nên ta đoán họ hẳn là những tán tu, chủ yếu vào đây để tìm kiếm cơ hội đổi vận"
"Chúng ta không quản được, mà dù có muốn quản cũng đã muộn rồi" Kiếm Nhạc nói: "Nghe khá kì lạ nhưng khi ở trong không gian này, đi theo từng nhóm lớn thật chẳng khác gì đang tìm đường chết"
Cương thi rất nhạy cảm với khí tức sinh mệnh, bởi vì đó là nguồn thức ăn duy nhất của chúng. Do vậy, mặc kệ ngươi có che giấu giỏi đến mấy đi chăng nữa, ngươi vẫn sẽ bị chúng phát hiện nếu tụ tập thành những nhóm lớn.
"Dấu vết phong hoá nặng quá... Xem ra chỗ này không phải chỗ ta đang tìm" Lý Thuần Quân thầm nghĩ: "Nhưng mà, vẫn có một chút giá trị khám phá"
Không chỉ bám bụi mà gian nhà này còn tràn ngập nấm mốc, sâu mọt cùng các vết nứt lớn kéo dài trên cả trần nhà lẫn sàn nhà. Điều này vô tình tạo cho người nhìn thấy một cảm tưởng rằng căn nhà này có thể sập xuống bất cứ lúc nào nếu họ không cẩn thận bước vào.
Thế nên, ba người họ mới phải cẩn thận, tuyệt đối không đụng chạm đến những chi tiết tỏ ra đã quá yếu ớt.
Bỏ mặc hai người kia lại mà thâm nhập vào sâu trong gian phòng, Lý Thuần Quân nhận ra chủ nhân của căn phòng này trước kia hẳn là một nữ tử. Tuy đã bị bào mòn rất nặng nhưng hắn vẫn nhìn ra những thứ được để trên bàn là mỹ phẩm cùng một số loại trang sức nữ tính.
Tại sao hắn nhìn ra được ư? Đơn giản thôi, vì hắn đang là nữ nhân mà! Bất kể có hắn muốn hay không thì Hằng tỷ tỷ vẫn ép hắn dùng mỹ phẩm cùng trang sức, lâu ngày hình thành thói quen luôn rồi!
Tiếp tục lục lọi gian phòng riêng của nữ chủ nhân, Lý Thuần Quân không tìm ra được thứ gì khác ngoài một quyển sách đã cũ nát đến mức không còn khả năng nhận dạng. Cơ mà, nhờ trước kia từng được ai đó yểm phép bảo hộ nên nội dung trong quyển sách này vẫn được bảo toàn khá nguyên vẹn.
"Nhật kí sao? Thứ này khá đáng giá đấy"
Kể cả có hơi sơ sài, nhưng một khi đã được bảo hộ khỏi sự phong hoá thì thứ này chắc chắn sẽ mang một ý nghĩa nào đó.
"Xin lỗi vì đã xâm phạm quyền riêng tư"
Lòng thầm mặc niệm xong, Lý Thuần Quân liền lật quyển nhật kí, đọc xem thử chủ nhân của căn phòng này trước kia đã từng trải qua những gì.
[Mùa xuân - Năm thứ nhất]
[Đúng như những gì ta đã tính toán từ trước, sự phụ đã thật sự lập ra một môn phái cho mình rồi! Như vậy, từ bây giờ ta liền là đại sư tỷ á! Thật là vui quá đi, vui đến chết đi được nha!]
[Môn phái thành lập tượng trưng cho một bước ngoặc trong đời ta. Thế nên kể từ ngày hôm nay trở đi, ta đã quyết định sẽ viết nên một quyển nhật kí lưu trữ lại toàn bộ những khoảnh khắc quan trọng trong cả đời mình]
"Hừm, cảm xúc hào hứng nghe rất giống một thiếu nữ... Có vẻ như vị đại sư tỷ này lúc ấy vẫn còn rất trẻ đây"
Tiếp tục.
[Mùa hè - Năm thứ ba]
[Đã được ba năm kể từ khi Phương Tiên Nhất Phái được thành lập, nhờ vào sự khổ công của sư phụ mà thành viên trong môn phái đã mỗi lúc một nhiều. Tuy nhiên, do công tác trị an chưa được ổn định nên người đại sư tỷ này đã phải rất vất vả chỉnh đốn lại các vị đệ tử, ngẫm lại đúng là mệt chết đi được]
[Cũng may là trong đám đệ tử ngoài kia có không ít kẻ chính trực, thấy sư tỷ vất vả liền ra tay tương trợ... Và thế là ta đã quyết định thu nhận bọn hắn, đồng thời giúp đỡ bọn hắn lập nên Chấp Pháp Đường để hỗ trợ chúng ta quản lí môn phái]
"Ồ! Thông tin này bổ ích thật đấy, phải ghi lại mới được!"
Lý Thuần Quân khá chắc chắn rằng sau này mình cũng sẽ tự lập một môn phái, vì vậy nên những tri thức này đối với hắn mà nói là rất quan trọng, đáng để tiếp thu.
[Mùa hạ - Năm thứ mười bảy]
[Sau nhiều năm vất vả, rốt cục thì Phương Tiên Nhất Phái của ta cũng đã đi vào quỹ đạo vận hành ổn định. Phần hỗ trợ tu luyện nay đã có Tàng Thư Các, Luyện Khí Thất, Đan Thất cùng Ngộ Đạo Thất lo liệu... Thật là, nội việc nghĩ ra cái tên cho chúng thôi cũng đau hết cả đầu! Việc gì cũng phải đến tay sư tỷ nha!]
[Nghĩ lại cũng thấy buồn, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi ta vẫn không tìm ra được nam nhân nào ưng ý cả... Ước gì sáng mai khi tỉnh dậy liền nhìn thấy một vị bạch mã hoàng tử nào đó đến đón ta đi nhỉ?]
Đại sư tỷ đã muốn chồng.
Mà lại, ước mơ của nàng còn mười phần trẻ con, không giống một vị đại sư tỷ uy nghiêm thạo việc chút nào.
"Chờ đã... Cái tên?"
Lúc này Lý Thuần Quân đột nhiên để ý đến một sự việc... Một sự việc đối với hắn hiện giờ mà nói là vô cùng quan trọng.
"Thì ra mấy cái tên đó là do cô nàng này nghĩ ra sao? Như vậy lẽ nào những câu đố kia đều có liên quan đến nàng?" Lý Thuần Quân nhãn thần sáng lên.
Vớ bở nha!
...
Khụ, để niềm tin không bị phản bội thì hắn không nên đặt kỳ vọng quá nhiều.
[Mùa đông - Năm thứ năm mươi bảy]
[Thật nhàm chán... Mọi thứ trong môn phái bây giờ đều đã có các đệ tử lo liệu hết rồi, ta chỉ việc tu luyện và tu luyện, cơ bản nhàm chán hết chỗ nói nha! Giờ mới thấy trước kia bận bịu bù lu bù loa cũng là một loại hạnh phúc, chả bù như bây giờ... Trong lòng chỉ còn lại một cảm giác trống trải đến khó chịu]
[Phải rồi, mới sáng hôm nay có một kẻ rất kì lạ đã leo lên tận đỉnh núi chỉ để tìm sư phụ. Ta thật sự có chút hoài nghi hắn rốt cục có phải phàm nhân hay không, vì người thường thì đào đâu ra thứ thể lực dã man đến như vậy? Thân là đại sư tỷ, ta sẽ chú ý đến hắn một chút]
Lý Thuần Quân nhíu mày, lòng thầm cảm thấy trang này thật sự không có gì quá mức nổi bật. Vị đại sư tỷ này chẳng qua chỉ đang ngồi không than chán, cùng với sự xuất hiện của một kẻ kì lạ mà thôi... Ân, tất cả chỉ có vậy.
Tiếp tục.
[Mùa hạ - Năm thứ một trăm]
[Tên kia đã chính thức trở thành đệ tử chân truyền của sư phụ rồi, nhờ phúc của tên đó mà bây giờ sư phụ đã chẳng thèm đoái hoài gì đến ta nữa, thật muốn treo hắn ta lên đánh một trận... Nhưng thôi vậy, nói sao thì nói ta vẫn là đại sư tỷ của hắn, ta nên thấy mừng cho sự thăng tiến tuyệt vời của hắn mới phải...]
[Sáng nay vừa ra kiểm tra lại kho thư tình... Chậc, đầy ắp luôn rồi. Chỉ mới mấy năm bỏ dở thôi mà đã thành ra như thế này, xem ra đại sư tỷ ta cũng cao giá lắm chứ? Nhưng mà thật đáng tiếc... Trong các sư đệ vẫn chẳng có ai là ý trung nhân lí tưởng củ ta cả... Không một ai]
Lý Thuần Quân: "..."
Tóm gọn lại thì nội dung trang này đại khái là: Nhân tài quật khởi, đại sư tỷ thất sủng... Nhưng mặc kệ sư phụ đi, đại sư tỷ vẫn được các đệ tử mến mộ vô cùng.
Lật trang tiếp theo, Lý Thuần Quân đã chứng kiến một bước nhảy cóc.
[Mùa thu - Năm năm trăm bảy mươi]
[Ta đã phá quan rồi, hiện giờ ta vẫn là người mạnh nhất môn phái chỉ đứng sau sư phụ. Vì tu vi thăng tiến rất nhiều nên nhan sắc của ta cũng được cải thiện đôi phần, từ đó đoạt được càng nhiều tình yêu của các đệ tử trong môn phái... Tuy nhiên, đó vẫn không phải cái ta muốn]
[Ai nói tu đạo chỉ vì muốn trường sinh đâu? Cá nhân ta lại không hề muốn vậy. Nếu trường sinh chỉ để nhìn thấy những gương mặt quen thuộc với mình dần dần biết mất... Vậy thì ta thà chết đi cho xong. Ta không muốn có thêm bất kì mối quan hệ nào khác nữa, bởi vì ta rất sợ... Ta sợ phải chứng kiến những gương mặt quen thuộc đó dần biến mất khỏi cuộc đời mình vĩnh viễn]
[Linh khí dao động thật mạnh, có lẽ tên ngốc đó sắp xuất quan rồi. Hắn cùng sư phụ là những người thân duy nhất của ta, thế nên ta quyết sẽ không để hắn gặp phải bất kì nguy hiểm gì, kể cả việc đó có thể khiến ta trả giá bằng cả mạng sống]
Đọc đến những dòng này, Lý Thuần Quân đột nhiên cảm thấy có chút xúc động.
Có vẻ như sau nhiều năm bế quan tu luyện, vị đại sư tỷ này đã mất đi rất nhiều người thân trong khoảng thời gian đó, và điều này đã sinh ra tác động rất lớn đến tính cách của nàng.
Không còn là một tiểu cô nương cao ngạo tự đắc, không còn là một thiếu nữ thích mộng mơ... Giờ đây nàng chỉ là một cô gái đã đánh mất thân nhân, buồn khổ đến mức chẳng tha thiết gì những mối quan hệ xung quanh mình nữa.
[Mùa xuân - Năm năm trăm bảy mươi mốt]
[Doãn Thiên Mạc... Một cái tên thật đẹp. Đó là những gì ta đã nghĩ khi nghe hắn giới thiệu về bản thân mình. Đã bao lâu rồi kể từ khi ta và hắn lần đầu gặp nhau? Ít nhất cũng đã vài trăm năm rồi... Thế mà đến tận bây giờ hắn mới chịu nói tên của bản thân cho ta nghe... Thật là đần độn quá đi]
[Sau khi xuất quan, thái độ của tên ngốc đó đã dễ ưa hơn trước không ít. Thay vì suốt ngày chạy theo sư phụ, bây giờ hắn đã biết cách quan tâm đến ta... Nhớ lại cái cảnh hắn đến chải tóc cho ta mỗi buổi sáng, lòng ta lại cảm thấy cực kì vui vẻ... Nhưng đồng thời, ta cũng thấy sợ hãi]
[Ta sợ cái cảm giác phải mất đi ai đó thêm một lần nữa, vậy nên ta mới cố gắng không thân cận với bất kì ai khác ngoài sư phụ và hắn. Thế mà bây giờ hắn lại chủ động tiếp cận ta, cho ta cảm giác ấm áp mà ta hằng mơ ước... Vậy thì đến cái ngày hắn bỏ ta mà đi, cảm giác đó sẽ đau đớn đến mức nào? Ta không biết, nhưng chỉ nghĩ tới thôi là ta đã cảm thấy sợ hãi]
[Bất tri bất giác, thế là ta đã yêu hắn rồi... Một cách đơn giản như vậy, hắn đã trở thành người quan trọng nhất với ta]
[Để bản thân không phải trải nghiệm thứ cảm giác thống khổ đó nữa, ta sẽ bảo vệ hắn bằng mọi giá!]
Lý Thuần Quân xoa cằm, có chút hí hửng lẩm bẩm: "Dễ dãi như vậy? Thật giống tiểu nữ vương nhà ta"
Câu này của hắn chính là đang ngầm ám chỉ Mộ Khuynh Tiên. Nàng năm xưa cũng đã bị hắn cảm hoá bởi những thao tác đơn giản đến tận cùng như thế đấy... Đây hẳn là cái duyên rồi đi.
Thôi, tiếp tục đi. Chuyện tình này khá là thú vị đấy, thật không nên ngắt quãng giữa chừng.
[Mùa thu - Năm năm trăm bảy mươi hai]
[Nghe nói một người sư đệ xuất sắc cùng thế hệ với ta đã ra đi rồi, hình như là đi phụng sự cho Thái Hoàng thì phải... Nhưng bản thân ta thì lại chẳng quan tâm đến chuyện ấy. Cái ta quan tâm hiện giờ là hắn vẫn còn ở đây bên ta, và liệu hắn có muốn bỏ rơi ta để theo đuổi lí tưởng như người sư đệ kia hay không]
[Ta đã đến hỏi hắn, và hắn đã trả lời là không. Hắn không có lí tưởng, cũng không rõ lí do mình tồn tại đến tận bây giờ... Chính hắn đã nói với ta như vậy]
[Lúc ấy, ta đã lỡ miệng bảo rằng: "Hãy để ta trở thành lí do ngươi tồn tại". Nhưng ngay sau đó, vì cảm thấy quá xấu hổ nên ta đã mau chóng kiếm cớ chuồn đi, chẳng kịp nghe thấy câu trả lời của hắn... Điều này làm ta vừa thấy tiếc, nhưng cũng vừa thấy may]
[Đó có được tính là một lời tỏ tình hay không? Liệu hắn có biết là ta đang có tình cảm với hắn hay không? Ta luôn tự hỏi như vậy, nhưng có lẽ ta sẽ không thể có được câu trả lời trong thời gian ngắn...]
Lý Thuần Quân: "..."
Tiếp tục.
[Mùa đông - Năm một nghìn không trăm tám mươi mốt]
[Hắn đã nhận ra tình cảm của ta, thế nhưng hắn lại luôn cố ý trốn tránh khỏi chuyện đó. Đến nay hắn đã bế quan hơn hai trăm năm rồi, tất cả chỉ vì muốn tránh mặt ta, không muốn cho ta lắng nghe câu trả lời... Nhưng kì lạ là ta lại không hề trách hắn, ngược lại còn trách chính bản thân mình vì đã để cho hắn cảm thấy khó xử]
[Thế là thay vì lựa chọn chờ đợi... Ta đã quyết định buông bỏ. Ta sẽ không theo đuổi hắn nữa, như thế thì hắn sẽ không còn cảm thấy khó xử... Có lẽ đó là kết cục tốt nhất cho cả hai rồi nhỉ?]
[Tuy nhiên, buông bỏ tình cảm không có nghĩa là ta sẽ buông bỏ lí tưởng. Ta vẫn sẽ bảo vệ hắn khỏi mọi mối nguy hiểm, đó là lời thề của ta từ cách đây rất lâu rồi, và ta sẽ không bao giờ phản bội lời thề đó]
Lý Thuần Quân: "..."
Không xong, luôn có cảm giác chuyện tình này không hề có kết thúc có hậu rồi.
[Mùa thu - Năm năm nghìn ba trăm mười bảy]
[Có vẻ như sau nhiều năm bế quan không gặp, mối quan hệ giữa ta và hắn đã ngày càng lạnh nhạt đi rồi... Hoặc chỉ mình ta đang cảm thấy vậy thôi. Tình cảm mà ta dành cho hắn vẫn giữ nguyên không thay đổi, nhưng còn hắn thì... Dường như hắn đã không còn quan tâm đến người đại sư tỷ này nữa]
[Mỗi ngày ta đều ra đứng đợi trước ban công, ta đợi hắn đến chải tóc và trang điểm cho ta như những ngày xưa cũ... Thế nhưng hắn lại chưa từng xuất hiện trước mặt ta lần nào trong suốt mấy tháng liền kể từ khi ta xuất quan. Liệu hắn có phải đã lãng quên ta rồi chăng?]
[Ta sẽ đi tìm hắn hỏi cho ra lẽ]
...
[Mùa thu - Năm năm nghìn ba trăm mười bảy (Ngày cuối)]
[Đây có lẽ là trang nhật kí cuối cùng của ta rồi, đồng nghĩa với sinh mệnh của ta đã đi đến hồi kết]
[Mới mấy tháng trước, trong cơn bất an mãnh liệt, sư phụ đã vô tình tính ra vận mệnh của Phương Tiên Nhất Phái đã dính phải một đại sát kiếp. Người tiên đoán rằng nếu không làm gì trước khi đại sát kiếp diễn ra, truyền thừa của phái ta sẽ triệt để bị hủy diệt, không còn sót lại bất kì thứ gì kể cả một trang sách]
[Hắn không đến gặp ta... Nguyên nhân đơn giản chỉ vì hắn muốn dành thời gian để tính toán, thôi diễn cách thức để giúp cho môn phái không bị nuốt chửng bởi sát kiếp mà thôi. Trong khi bản thân ta thì lại thật ích kỷ, đã không biết gì còn cố tình đổ tội oan cho hắn nữa chứ... Ta đúng là một ả đàn bà tồi tệ, xứng đáng ôm theo trinh tiết của mình đến hết đời mà]
[Sau khi vượt qua mấy lớp thạch môn, ta đã tìm thấy hắn rồi... Nhưng lúc đó hắn đã không còn là Doãn Thiên Mạc mà ta từng biết nữa. Chịu phải sự trừng phạt của việc thôi diễn thiên cơ quá nhiều lần, cơ thể hắn giờ đây đã trở thành một khúc củi mục, thần trí lơ đãng, thậm chí có lúc còn quên luôn bản thân mình là ai]
[Thấy hắn như vậy, ta đau lắm... Nhưng đồng thời, ta cũng biết được thời điểm mình thực hiện lời thề đã tới rồi]
[Thiên Đế Cửu Tự Bí có tổng cộng chín chữ, mà ta bất tài, chỉ học được một chữ duy nhất là chữ Tế. Điều này đồng nghĩa với tương lai sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ vì ai đó mà chết... Đó là điều mà ta đã giác ngộ từ rất lâu rồi]
[Cho nên, có thể chết vì hắn... Ta hoàn toàn cam tâm tình nguyện, không mong mỏi gì hơn nữa]
[Ta đoán rằng để tưởng niệm cho cái chết của ta, tên ngốc đó sẽ động tay động chân với những thứ đã từng liên quan đến ta... Vì vậy, quyển nhật kí này khả năng sẽ rất hữu ích với những ai đọc được nó sau khi phái ta bị hủy diệt. Ta không biết tên đó sẽ làm cái gì, cũng không biết hắn ta còn sống đến lúc đó hay không, nhưng ta chắc chắn là... Hắn nhất định sẽ tưởng niệm đến ta]
[Đường Khả Tâm tuyệt mệnh]
Dẫu sao thì đây cũng là manh mối duy nhất dẫn đến đoạn truyền có thể là cuối cùng của Phương Tiên Nhất Phái mà.
Tiếp tục lên đường. Những ngày sau đó, nhóm ba người vẫn luôn cố gắng nhắm đến những công trình ít bị phong hoá nhất có thể nhằm tìm kiếm thêm thông tin về câu đố tiếp theo.
Tuy nhiên, để tìm ra những công trình không bị phong hoá trong một không gian rộng lớn như thế này là rất khó... Hơn nữa, những loại công trình đặc thù, hiếm hoi như Luyện Khí Thất cùng Tàng Thư Các thì lại càng hiếm thấy hơn, gần như không thể bắt gặp nếu không đủ may mắn.
Đối với Lý Thuần Quân, đặc điểm cần lưu ý nhất để xác định nơi cất giấu câu đố chính là sự phong hoá trên lớp bề mặt công trình, và tiếp theo đó là những chữ cái được gợi ý mỗi khi giải xong câu đố.
Bất quá, vì mới giải được có một chữ "Thần" nên hắn hiện đang không thể tìm ra manh mối dẫn đến câu đố tiếp theo thông qua phương thức này. Việc đoán mò là hoàn toàn bất khả thi.
Nói tóm lại là ở thời điểm hiện tại, họ chỉ có thể dựa dẫm vào may mắn mà tiếp tục lên đường thôi.
Lặn lội qua một cánh đồng cương thi, nhóm người lúc này đã có phần mệt mỏi sau nhiều ngày đi đường vất vả. Thế là họ đã lựa chọn một gian nhà cũ cách đó khoảng mấy dặm đường để nghỉ ngơi lại sức, cũng như tính toán đến những chuyện cần phải làm tiếp theo.
Nói đến gian nhà cũ thì chỗ này trông giống như nơi ở riêng của một vị đệ tử nào đó trong Phương Tiên Nhất Phái. Mà lại, từ đồ nội thất mà suy đoán thì có vẻ như vị chủ nhân này thân phận không nhỏ.
Không, vốn dĩ những đệ tử được cho ở riêng với phần còn lại đều sở hữu thân phận phi thường rồi, khỏi phải nghĩ nhiều làm gì cho nhọc thân.
"Lúc nãy khi đi qua lũ cương thi ngoài kia ta đã kịp để ý đến một vài chi tiết... Có vẻ như trước khi chúng ta đến đây, lũ cương thi đó đã nuốt chửng một vài nhân vật xấu số nào đó rồi" Triệu Tử Long nói: "Nhưng do dấu vết chiến đấu để lại rất ít nên ta đoán họ hẳn là những tán tu, chủ yếu vào đây để tìm kiếm cơ hội đổi vận"
"Chúng ta không quản được, mà dù có muốn quản cũng đã muộn rồi" Kiếm Nhạc nói: "Nghe khá kì lạ nhưng khi ở trong không gian này, đi theo từng nhóm lớn thật chẳng khác gì đang tìm đường chết"
Cương thi rất nhạy cảm với khí tức sinh mệnh, bởi vì đó là nguồn thức ăn duy nhất của chúng. Do vậy, mặc kệ ngươi có che giấu giỏi đến mấy đi chăng nữa, ngươi vẫn sẽ bị chúng phát hiện nếu tụ tập thành những nhóm lớn.
"Dấu vết phong hoá nặng quá... Xem ra chỗ này không phải chỗ ta đang tìm" Lý Thuần Quân thầm nghĩ: "Nhưng mà, vẫn có một chút giá trị khám phá"
Không chỉ bám bụi mà gian nhà này còn tràn ngập nấm mốc, sâu mọt cùng các vết nứt lớn kéo dài trên cả trần nhà lẫn sàn nhà. Điều này vô tình tạo cho người nhìn thấy một cảm tưởng rằng căn nhà này có thể sập xuống bất cứ lúc nào nếu họ không cẩn thận bước vào.
Thế nên, ba người họ mới phải cẩn thận, tuyệt đối không đụng chạm đến những chi tiết tỏ ra đã quá yếu ớt.
Bỏ mặc hai người kia lại mà thâm nhập vào sâu trong gian phòng, Lý Thuần Quân nhận ra chủ nhân của căn phòng này trước kia hẳn là một nữ tử. Tuy đã bị bào mòn rất nặng nhưng hắn vẫn nhìn ra những thứ được để trên bàn là mỹ phẩm cùng một số loại trang sức nữ tính.
Tại sao hắn nhìn ra được ư? Đơn giản thôi, vì hắn đang là nữ nhân mà! Bất kể có hắn muốn hay không thì Hằng tỷ tỷ vẫn ép hắn dùng mỹ phẩm cùng trang sức, lâu ngày hình thành thói quen luôn rồi!
Tiếp tục lục lọi gian phòng riêng của nữ chủ nhân, Lý Thuần Quân không tìm ra được thứ gì khác ngoài một quyển sách đã cũ nát đến mức không còn khả năng nhận dạng. Cơ mà, nhờ trước kia từng được ai đó yểm phép bảo hộ nên nội dung trong quyển sách này vẫn được bảo toàn khá nguyên vẹn.
"Nhật kí sao? Thứ này khá đáng giá đấy"
Kể cả có hơi sơ sài, nhưng một khi đã được bảo hộ khỏi sự phong hoá thì thứ này chắc chắn sẽ mang một ý nghĩa nào đó.
"Xin lỗi vì đã xâm phạm quyền riêng tư"
Lòng thầm mặc niệm xong, Lý Thuần Quân liền lật quyển nhật kí, đọc xem thử chủ nhân của căn phòng này trước kia đã từng trải qua những gì.
[Mùa xuân - Năm thứ nhất]
[Đúng như những gì ta đã tính toán từ trước, sự phụ đã thật sự lập ra một môn phái cho mình rồi! Như vậy, từ bây giờ ta liền là đại sư tỷ á! Thật là vui quá đi, vui đến chết đi được nha!]
[Môn phái thành lập tượng trưng cho một bước ngoặc trong đời ta. Thế nên kể từ ngày hôm nay trở đi, ta đã quyết định sẽ viết nên một quyển nhật kí lưu trữ lại toàn bộ những khoảnh khắc quan trọng trong cả đời mình]
"Hừm, cảm xúc hào hứng nghe rất giống một thiếu nữ... Có vẻ như vị đại sư tỷ này lúc ấy vẫn còn rất trẻ đây"
Tiếp tục.
[Mùa hè - Năm thứ ba]
[Đã được ba năm kể từ khi Phương Tiên Nhất Phái được thành lập, nhờ vào sự khổ công của sư phụ mà thành viên trong môn phái đã mỗi lúc một nhiều. Tuy nhiên, do công tác trị an chưa được ổn định nên người đại sư tỷ này đã phải rất vất vả chỉnh đốn lại các vị đệ tử, ngẫm lại đúng là mệt chết đi được]
[Cũng may là trong đám đệ tử ngoài kia có không ít kẻ chính trực, thấy sư tỷ vất vả liền ra tay tương trợ... Và thế là ta đã quyết định thu nhận bọn hắn, đồng thời giúp đỡ bọn hắn lập nên Chấp Pháp Đường để hỗ trợ chúng ta quản lí môn phái]
"Ồ! Thông tin này bổ ích thật đấy, phải ghi lại mới được!"
Lý Thuần Quân khá chắc chắn rằng sau này mình cũng sẽ tự lập một môn phái, vì vậy nên những tri thức này đối với hắn mà nói là rất quan trọng, đáng để tiếp thu.
[Mùa hạ - Năm thứ mười bảy]
[Sau nhiều năm vất vả, rốt cục thì Phương Tiên Nhất Phái của ta cũng đã đi vào quỹ đạo vận hành ổn định. Phần hỗ trợ tu luyện nay đã có Tàng Thư Các, Luyện Khí Thất, Đan Thất cùng Ngộ Đạo Thất lo liệu... Thật là, nội việc nghĩ ra cái tên cho chúng thôi cũng đau hết cả đầu! Việc gì cũng phải đến tay sư tỷ nha!]
[Nghĩ lại cũng thấy buồn, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi ta vẫn không tìm ra được nam nhân nào ưng ý cả... Ước gì sáng mai khi tỉnh dậy liền nhìn thấy một vị bạch mã hoàng tử nào đó đến đón ta đi nhỉ?]
Đại sư tỷ đã muốn chồng.
Mà lại, ước mơ của nàng còn mười phần trẻ con, không giống một vị đại sư tỷ uy nghiêm thạo việc chút nào.
"Chờ đã... Cái tên?"
Lúc này Lý Thuần Quân đột nhiên để ý đến một sự việc... Một sự việc đối với hắn hiện giờ mà nói là vô cùng quan trọng.
"Thì ra mấy cái tên đó là do cô nàng này nghĩ ra sao? Như vậy lẽ nào những câu đố kia đều có liên quan đến nàng?" Lý Thuần Quân nhãn thần sáng lên.
Vớ bở nha!
...
Khụ, để niềm tin không bị phản bội thì hắn không nên đặt kỳ vọng quá nhiều.
[Mùa đông - Năm thứ năm mươi bảy]
[Thật nhàm chán... Mọi thứ trong môn phái bây giờ đều đã có các đệ tử lo liệu hết rồi, ta chỉ việc tu luyện và tu luyện, cơ bản nhàm chán hết chỗ nói nha! Giờ mới thấy trước kia bận bịu bù lu bù loa cũng là một loại hạnh phúc, chả bù như bây giờ... Trong lòng chỉ còn lại một cảm giác trống trải đến khó chịu]
[Phải rồi, mới sáng hôm nay có một kẻ rất kì lạ đã leo lên tận đỉnh núi chỉ để tìm sư phụ. Ta thật sự có chút hoài nghi hắn rốt cục có phải phàm nhân hay không, vì người thường thì đào đâu ra thứ thể lực dã man đến như vậy? Thân là đại sư tỷ, ta sẽ chú ý đến hắn một chút]
Lý Thuần Quân nhíu mày, lòng thầm cảm thấy trang này thật sự không có gì quá mức nổi bật. Vị đại sư tỷ này chẳng qua chỉ đang ngồi không than chán, cùng với sự xuất hiện của một kẻ kì lạ mà thôi... Ân, tất cả chỉ có vậy.
Tiếp tục.
[Mùa hạ - Năm thứ một trăm]
[Tên kia đã chính thức trở thành đệ tử chân truyền của sư phụ rồi, nhờ phúc của tên đó mà bây giờ sư phụ đã chẳng thèm đoái hoài gì đến ta nữa, thật muốn treo hắn ta lên đánh một trận... Nhưng thôi vậy, nói sao thì nói ta vẫn là đại sư tỷ của hắn, ta nên thấy mừng cho sự thăng tiến tuyệt vời của hắn mới phải...]
[Sáng nay vừa ra kiểm tra lại kho thư tình... Chậc, đầy ắp luôn rồi. Chỉ mới mấy năm bỏ dở thôi mà đã thành ra như thế này, xem ra đại sư tỷ ta cũng cao giá lắm chứ? Nhưng mà thật đáng tiếc... Trong các sư đệ vẫn chẳng có ai là ý trung nhân lí tưởng củ ta cả... Không một ai]
Lý Thuần Quân: "..."
Tóm gọn lại thì nội dung trang này đại khái là: Nhân tài quật khởi, đại sư tỷ thất sủng... Nhưng mặc kệ sư phụ đi, đại sư tỷ vẫn được các đệ tử mến mộ vô cùng.
Lật trang tiếp theo, Lý Thuần Quân đã chứng kiến một bước nhảy cóc.
[Mùa thu - Năm năm trăm bảy mươi]
[Ta đã phá quan rồi, hiện giờ ta vẫn là người mạnh nhất môn phái chỉ đứng sau sư phụ. Vì tu vi thăng tiến rất nhiều nên nhan sắc của ta cũng được cải thiện đôi phần, từ đó đoạt được càng nhiều tình yêu của các đệ tử trong môn phái... Tuy nhiên, đó vẫn không phải cái ta muốn]
[Ai nói tu đạo chỉ vì muốn trường sinh đâu? Cá nhân ta lại không hề muốn vậy. Nếu trường sinh chỉ để nhìn thấy những gương mặt quen thuộc với mình dần dần biết mất... Vậy thì ta thà chết đi cho xong. Ta không muốn có thêm bất kì mối quan hệ nào khác nữa, bởi vì ta rất sợ... Ta sợ phải chứng kiến những gương mặt quen thuộc đó dần biến mất khỏi cuộc đời mình vĩnh viễn]
[Linh khí dao động thật mạnh, có lẽ tên ngốc đó sắp xuất quan rồi. Hắn cùng sư phụ là những người thân duy nhất của ta, thế nên ta quyết sẽ không để hắn gặp phải bất kì nguy hiểm gì, kể cả việc đó có thể khiến ta trả giá bằng cả mạng sống]
Đọc đến những dòng này, Lý Thuần Quân đột nhiên cảm thấy có chút xúc động.
Có vẻ như sau nhiều năm bế quan tu luyện, vị đại sư tỷ này đã mất đi rất nhiều người thân trong khoảng thời gian đó, và điều này đã sinh ra tác động rất lớn đến tính cách của nàng.
Không còn là một tiểu cô nương cao ngạo tự đắc, không còn là một thiếu nữ thích mộng mơ... Giờ đây nàng chỉ là một cô gái đã đánh mất thân nhân, buồn khổ đến mức chẳng tha thiết gì những mối quan hệ xung quanh mình nữa.
[Mùa xuân - Năm năm trăm bảy mươi mốt]
[Doãn Thiên Mạc... Một cái tên thật đẹp. Đó là những gì ta đã nghĩ khi nghe hắn giới thiệu về bản thân mình. Đã bao lâu rồi kể từ khi ta và hắn lần đầu gặp nhau? Ít nhất cũng đã vài trăm năm rồi... Thế mà đến tận bây giờ hắn mới chịu nói tên của bản thân cho ta nghe... Thật là đần độn quá đi]
[Sau khi xuất quan, thái độ của tên ngốc đó đã dễ ưa hơn trước không ít. Thay vì suốt ngày chạy theo sư phụ, bây giờ hắn đã biết cách quan tâm đến ta... Nhớ lại cái cảnh hắn đến chải tóc cho ta mỗi buổi sáng, lòng ta lại cảm thấy cực kì vui vẻ... Nhưng đồng thời, ta cũng thấy sợ hãi]
[Ta sợ cái cảm giác phải mất đi ai đó thêm một lần nữa, vậy nên ta mới cố gắng không thân cận với bất kì ai khác ngoài sư phụ và hắn. Thế mà bây giờ hắn lại chủ động tiếp cận ta, cho ta cảm giác ấm áp mà ta hằng mơ ước... Vậy thì đến cái ngày hắn bỏ ta mà đi, cảm giác đó sẽ đau đớn đến mức nào? Ta không biết, nhưng chỉ nghĩ tới thôi là ta đã cảm thấy sợ hãi]
[Bất tri bất giác, thế là ta đã yêu hắn rồi... Một cách đơn giản như vậy, hắn đã trở thành người quan trọng nhất với ta]
[Để bản thân không phải trải nghiệm thứ cảm giác thống khổ đó nữa, ta sẽ bảo vệ hắn bằng mọi giá!]
Lý Thuần Quân xoa cằm, có chút hí hửng lẩm bẩm: "Dễ dãi như vậy? Thật giống tiểu nữ vương nhà ta"
Câu này của hắn chính là đang ngầm ám chỉ Mộ Khuynh Tiên. Nàng năm xưa cũng đã bị hắn cảm hoá bởi những thao tác đơn giản đến tận cùng như thế đấy... Đây hẳn là cái duyên rồi đi.
Thôi, tiếp tục đi. Chuyện tình này khá là thú vị đấy, thật không nên ngắt quãng giữa chừng.
[Mùa thu - Năm năm trăm bảy mươi hai]
[Nghe nói một người sư đệ xuất sắc cùng thế hệ với ta đã ra đi rồi, hình như là đi phụng sự cho Thái Hoàng thì phải... Nhưng bản thân ta thì lại chẳng quan tâm đến chuyện ấy. Cái ta quan tâm hiện giờ là hắn vẫn còn ở đây bên ta, và liệu hắn có muốn bỏ rơi ta để theo đuổi lí tưởng như người sư đệ kia hay không]
[Ta đã đến hỏi hắn, và hắn đã trả lời là không. Hắn không có lí tưởng, cũng không rõ lí do mình tồn tại đến tận bây giờ... Chính hắn đã nói với ta như vậy]
[Lúc ấy, ta đã lỡ miệng bảo rằng: "Hãy để ta trở thành lí do ngươi tồn tại". Nhưng ngay sau đó, vì cảm thấy quá xấu hổ nên ta đã mau chóng kiếm cớ chuồn đi, chẳng kịp nghe thấy câu trả lời của hắn... Điều này làm ta vừa thấy tiếc, nhưng cũng vừa thấy may]
[Đó có được tính là một lời tỏ tình hay không? Liệu hắn có biết là ta đang có tình cảm với hắn hay không? Ta luôn tự hỏi như vậy, nhưng có lẽ ta sẽ không thể có được câu trả lời trong thời gian ngắn...]
Lý Thuần Quân: "..."
Tiếp tục.
[Mùa đông - Năm một nghìn không trăm tám mươi mốt]
[Hắn đã nhận ra tình cảm của ta, thế nhưng hắn lại luôn cố ý trốn tránh khỏi chuyện đó. Đến nay hắn đã bế quan hơn hai trăm năm rồi, tất cả chỉ vì muốn tránh mặt ta, không muốn cho ta lắng nghe câu trả lời... Nhưng kì lạ là ta lại không hề trách hắn, ngược lại còn trách chính bản thân mình vì đã để cho hắn cảm thấy khó xử]
[Thế là thay vì lựa chọn chờ đợi... Ta đã quyết định buông bỏ. Ta sẽ không theo đuổi hắn nữa, như thế thì hắn sẽ không còn cảm thấy khó xử... Có lẽ đó là kết cục tốt nhất cho cả hai rồi nhỉ?]
[Tuy nhiên, buông bỏ tình cảm không có nghĩa là ta sẽ buông bỏ lí tưởng. Ta vẫn sẽ bảo vệ hắn khỏi mọi mối nguy hiểm, đó là lời thề của ta từ cách đây rất lâu rồi, và ta sẽ không bao giờ phản bội lời thề đó]
Lý Thuần Quân: "..."
Không xong, luôn có cảm giác chuyện tình này không hề có kết thúc có hậu rồi.
[Mùa thu - Năm năm nghìn ba trăm mười bảy]
[Có vẻ như sau nhiều năm bế quan không gặp, mối quan hệ giữa ta và hắn đã ngày càng lạnh nhạt đi rồi... Hoặc chỉ mình ta đang cảm thấy vậy thôi. Tình cảm mà ta dành cho hắn vẫn giữ nguyên không thay đổi, nhưng còn hắn thì... Dường như hắn đã không còn quan tâm đến người đại sư tỷ này nữa]
[Mỗi ngày ta đều ra đứng đợi trước ban công, ta đợi hắn đến chải tóc và trang điểm cho ta như những ngày xưa cũ... Thế nhưng hắn lại chưa từng xuất hiện trước mặt ta lần nào trong suốt mấy tháng liền kể từ khi ta xuất quan. Liệu hắn có phải đã lãng quên ta rồi chăng?]
[Ta sẽ đi tìm hắn hỏi cho ra lẽ]
...
[Mùa thu - Năm năm nghìn ba trăm mười bảy (Ngày cuối)]
[Đây có lẽ là trang nhật kí cuối cùng của ta rồi, đồng nghĩa với sinh mệnh của ta đã đi đến hồi kết]
[Mới mấy tháng trước, trong cơn bất an mãnh liệt, sư phụ đã vô tình tính ra vận mệnh của Phương Tiên Nhất Phái đã dính phải một đại sát kiếp. Người tiên đoán rằng nếu không làm gì trước khi đại sát kiếp diễn ra, truyền thừa của phái ta sẽ triệt để bị hủy diệt, không còn sót lại bất kì thứ gì kể cả một trang sách]
[Hắn không đến gặp ta... Nguyên nhân đơn giản chỉ vì hắn muốn dành thời gian để tính toán, thôi diễn cách thức để giúp cho môn phái không bị nuốt chửng bởi sát kiếp mà thôi. Trong khi bản thân ta thì lại thật ích kỷ, đã không biết gì còn cố tình đổ tội oan cho hắn nữa chứ... Ta đúng là một ả đàn bà tồi tệ, xứng đáng ôm theo trinh tiết của mình đến hết đời mà]
[Sau khi vượt qua mấy lớp thạch môn, ta đã tìm thấy hắn rồi... Nhưng lúc đó hắn đã không còn là Doãn Thiên Mạc mà ta từng biết nữa. Chịu phải sự trừng phạt của việc thôi diễn thiên cơ quá nhiều lần, cơ thể hắn giờ đây đã trở thành một khúc củi mục, thần trí lơ đãng, thậm chí có lúc còn quên luôn bản thân mình là ai]
[Thấy hắn như vậy, ta đau lắm... Nhưng đồng thời, ta cũng biết được thời điểm mình thực hiện lời thề đã tới rồi]
[Thiên Đế Cửu Tự Bí có tổng cộng chín chữ, mà ta bất tài, chỉ học được một chữ duy nhất là chữ Tế. Điều này đồng nghĩa với tương lai sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ vì ai đó mà chết... Đó là điều mà ta đã giác ngộ từ rất lâu rồi]
[Cho nên, có thể chết vì hắn... Ta hoàn toàn cam tâm tình nguyện, không mong mỏi gì hơn nữa]
[Ta đoán rằng để tưởng niệm cho cái chết của ta, tên ngốc đó sẽ động tay động chân với những thứ đã từng liên quan đến ta... Vì vậy, quyển nhật kí này khả năng sẽ rất hữu ích với những ai đọc được nó sau khi phái ta bị hủy diệt. Ta không biết tên đó sẽ làm cái gì, cũng không biết hắn ta còn sống đến lúc đó hay không, nhưng ta chắc chắn là... Hắn nhất định sẽ tưởng niệm đến ta]
[Đường Khả Tâm tuyệt mệnh]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.