Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?
Chương 121: Ta hối hận rồi
Mặc Ngọc Tiếu
25/05/2022
Áp lực?
Lo lắng?
Sợ hãi?
Đó là những cảm xúc thường thấy của con người khi gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm đến tính mạng, hoặc ít nhất là đe doạ đến an nguy của một người.
Nhưng, kể từ sau khi chết một vạn lần trong thế giới huyễn ảo kia, Lý Thuần Quân đã không biết sợ hãi nữa, có chăng chỉ gặp một chút áp lực trong một số chuyện hệ trọng mà thôi.
Có điều...
Đó là trước kia, còn bây giờ thì đã hoàn toàn khác.
Khi đứng trước tình cảnh như hiện tại, phần cảm xúc nguyên thủy kia của Lý Thuần Quân đã chậm rãi trở về, từng chút từng chút một gặm nhắm tâm thần, để hắn toàn thân vô lực, ngôn ngữ hỗn loạn, ngay cả nửa lời cũng không dám nói ra.
Hai nữ cứ yên lặng nhìn nhau một hồi lâu, rốt cục cũng có người chịu mở miệng: "Thế nào? Chắc cả ngươi cũng không ngờ là ta đã ở đây từ sớm nhỉ?"
"Chính xác là từ đoạn nào?" Mộ Khuynh Tiên cười hỏi.
"Hừm~ chính xác là từ cái lúc ngươi cưỡng hôn phu quân đáng yêu của ta" Lam Hồ Điệp cũng cười, nhưng là cười trêu tức: "Chà, cũng thật không ngờ ngươi lại là hạng nữ nhân hư hỏng như vậy, chẳng hiểu sao phu quân vẫn có thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ nhỉ?"
"Nếu chỉ có chút bản lĩnh đó thì ta khuyên ngươi nên dừng lại được rồi, không khiêu khích được ta đâu" Mộ Khuynh Tiên thoải mái uống trà, sắc mặt mười phần bình tĩnh đối đáp: "Ta ngược lại rất tò mò về khả năng che giấu hành tung của ngươi. Ngay cả ta mà ngươi cũng qua mặt được, điều này nói rõ ngươi cũng không phải hạng nữ nhân bình thường"
Đúng thế.
Mộ Khuynh Tiên tu ma công, và Lam Hồ Điệp cũng vậy. Có thể nói cả hai nàng đều là cá mè một lứa, chuẩn ma nữ không lệch đi đâu được.
Trọng điểm là Mộ Khuynh Tiên vẫn luôn rất tự tin vào sự nhạy bén của mình. Tuy là hiện tại tu vi của nàng đang kém hơn đối phương, nhưng điều đó cũng không ngăn cản khả năng cảm tri tuyệt đỉnh của nàng.
Ấy vậy mà... Nàng lại không cảm nhận được sự tồn tại của nữ nhân này. Điều này rất kì lạ, không dễ để lí giải.
"Bí thuật độc môn mà, làm sao ta có thể nói cho ngươi biết được~"
Tại phía đối diện, Lam Hồ Điệp vẫn giữ nguyên phong cách nói chuyện rất phởn, làm cho Mộ Khuynh Tiên cảm thấy nàng ta trông rất chướng mắt.
"Không chỉ mình ngươi đang kiêng kị ta đâu, mà cả ta cũng đang rất kiêng kị ngươi" Lam Hồ Điệp lại nói: "Ta có cảm giác dường như thân phận của ngươi không tầm thường, nhưng mà... Trong chiến trường ái tình mà nói, cái gọi là thân phận hoàn toàn không có ý nghĩa"
Đây chính là một cách nói khác của câu: "Ta không sợ ngươi".
Lam Hồ Điệp là người thông minh, nàng biết rõ Mộ Khuynh Tiên là một nữ nhân rất cao ngạo. Thế nên, nàng cho rằng Mộ Khuynh Tiên sẽ không mặt dày đến mức trực tiếp ra tay trừ khử nàng, mà sẽ cạnh tranh sòng phẳng với nàng.
Đây cũng là một phần nguyên nhân khiến nàng có đủ can đảm để xuất hiện ở đây.
Lý Thuần Quân nhìn Lam Hồ Điệp một chút, trong lòng đã ngầm hiểu ra những suy nghĩ của nàng. Đó đều là những suy đoán rất hoàn hảo, rất hợp lí, chỉ có điều... Đây là Mộ Khuynh Tiên - Một nữ nhân có vấn đề về tâm lí.
Và cũng chính vì nàng có vấn đề về tâm lí nên càng không thể đưa ra phán đoán về những hành động của nàng chỉ thông qua lí lẽ thông thường. Đây mới là điểm thiếu sót trong tính toán của Lam Hồ Điệp.
Mộ Khuynh Tiên rất kiêu ngạo, nhưng mặt khác, nàng cũng là một kẻ không từ thủ đoạn đến tàn khốc. Thậm chí nếu không nhờ Nữ Thần Chi Lệ bảo hộ kịp thời mà nói, hắn đã sớm trở thành con rối trong tay nàng rồi.
— QUẢNG CÁO —
Ngay cả người nàng yêu mà nàng còn dám làm vậy, thế thì thử hỏi thế gian này còn chuyện gì mà nàng không dám làm?
Ngươi đã tính sai, Lam Hồ Điệp.
"Không nói thì thôi" Mộ Khuynh Tiên thờ ơ nói: "Nhưng hắn không phải phu quân của ngươi, đừng có nhận phả lung tung"
"Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?"
Lam Hồ Điệp vẫn giữ tâm bình khí hoà, luôn nói chuyện với Mộ Khuynh Tiên bằng một nụ cười đầy ẩn ý. Nàng không những không sợ Mộ Khuynh Tiên, mà ngược lại còn muốn đối đầu trực diện.
Gặp một đối thủ tâm cơ thâm trầm như vậy, Mộ Khuynh Tiên bắt đầu cảm thấy chuyện này thật thú vị.
Không chỉ riêng Lam Hồ Điệp, Mộ Khuynh Tiên cũng là hạng người thích bị ai đó thử thách. Nàng có thể cảm nhận được nữ nhân này là một kẻ rất khó chơi, nhưng vừa hay là nó lại kích thích đến lòng hiếu thắng của nàng.
Coi như là thua, nàng liền giết Lam Hồ Điệp, sau đó cưỡng chế thay đổi nhận thức của Lý Thuần Quân là được.
Còn nếu như thật sự không tẩy não Lý Thuần Quân được, vậy thì nàng liền giết hắn luôn. Sau đó, nàng lại đi theo chuyển thế cùng hắn, làm lại với hắn ở kiếp sau.
Nàng có ngàn ngàn vạn vạn cách để chiếm đoạt Lý Thuần Quân, vậy nên nàng căn bản không sợ thua cuộc. Và quan trọng hơn, bản thân nàng cũng không cho rằng mình sẽ thua cuộc.
"Tóm lại, hôm nay ngươi đến đây là muốn tuyên chiến với ta sao?"
"Không hẳn" Lam Hồ Điệp cười cười lắc đầu: "Nguyên nhân chính khiến ta có mặt ở đây là một chuyện khác. Ta muốn nói chuyện riêng với phu quân một chút"
Rắc~
Hai tiếng "phu quân" vừa mới dứt xong thì tách trà sứ trên tay Mộ Khuynh Tiên liền đã bị bóp thành bột phấn, nhẹ nhàng trôi theo cơn gió đêm...
"Khụ" Lý Thuần Quân ho nhẹ một tiếng: "Lam yêu nữ, ta không có chuyện gì để nói với ngươi cả"
"Nhưng ta thì có đấy" Lam Hồ Điệp cười hì hì, phong cách nói chuyện xoay chuyển một trăm tám mươi độ, tỏ ra vô cùng thân thiết với Lý Thuần Quân: "Ngươi hẳn là vẫn còn nhớ vì sao lần đó ta lại muốn chiếm lĩnh nơi này mà, đúng không?"
"Nhớ, nhưng không biết"
Hắn đã từng nhờ Thành Hoàng tra khảo rồi, nhưng mãi vẫn không có dịp để nghe lại. Nguyên nhân là gần nhất hắn đang khá bận bịu, và chủ yếu là sau nhiều năm lưu lạc như vậy, hắn đã gần như hoàn toàn quên đi chuyện này rồi.
Nên là nếu Lam Hồ Điệp không nhắc nhở, khả năng là hắn cũng chẳng nhớ gì đâu.
"Bên dưới toà thành này có một di tích cổ. Đây là manh mối mà ta vô tình thu thập được khi đi dạo trong một mật cảnh" Lam Hồ Điệp nói: "Ban đầu thì ta đã có ý định độc chiếm rồi, nhưng không ngờ là ngươi cũng phát hiện ra ở đây có điểm dị thường. Mà quan trọng là ta cũng đang muốn cải thiện quan hệ, thế nên ta đang tính chia sẻ phần cơ duyên này với ngươi"
"Ta có thể từ chối không?" Lý Thuần Quân hỏi.
"Có thể" Lam Hồ Điệp mỉm cười: "Chỉ cần ngươi không cảm thấy tiếc nuối, hoặc là cảm thấy ta quá keo kiệt là được"
"Đi theo nàng đi"
Giữa lúc này, Mộ Khuynh Tiên đột nhiên lên tiếng: "Không cần nghĩ cho cảm nhận của ta. Ngươi nhờ có duyên nên mới được dẫn dắt đến đây, vì vậy nên cơ duyên này là ngươi xứng đáng có được, không nên từ bỏ dễ dàng như vậy"
Lý Thuần Quân: "..."
— QUẢNG CÁO —
Ngươi thực sự cho rằng ta là vì ngươi nên mới từ chối?
Sai bét!
Ta là thuần túy không muốn đi chung với ả yêu nữ tâm cơ thâm trầm này!
"Yên tâm, ta sẽ để lại một chút thủ đoạn trên người ngươi, không cần lo bị nàng ta ám toán đâu" Mộ Khuynh Tiên cười nói.
Xem ra hắn vẫn không biết chúc phúc mà nàng dành cho hắn vẫn chưa hết hiệu lực.
"Vậy thì chốt nhé, cho ngươi một tuần để chuẩn bị, hẹn tuần sau gặp lại" Lam Hồ Điệp nói xong liền đứng dậy, nhất niệm hoà tan vào hư không.
Nàng không muốn tiếp tục ở lại để Lý Thuần Quân có cơ hội từ chối.
"Độn pháp thật tinh diệu, hoàn toàn vượt xa giới hạn của thế giới hiện tại. Như vậy hẳn là nàng ta đã thu được truyền thừa của thời đại thần thoại rồi đi" Mộ Khuynh Tiên thầm nghĩ.
"Mới không lâu trước còn sống chết đối địch, thế mà bây giờ lại trở thành đồng đội hoàn cảnh..." Lý Thuần Quân ngẩng đầu nhìn trời, cảm khái một câu: "Vận mệnh này thật là vi diệu"
"Ha ha ha ha"
Mộ Khuynh Tiên không biết vì lí do gì mà bật cười... Một điệu cười để Lý Thuần Quân vô cùng lạnh gáy.
"Bà điên này lại tính toán cái gì rồi?" Lý Thuần Quân có chút hoảng sợ tự hỏi.
"Đồng ý với ngươi, vận mệnh thật sự rất vi diệu" Mộ Khuynh Tiên vẫn cười, chỉ là nụ cười của nàng trông càng lúc càng tà khí: "Nàng ta không hề đơn giản như ta đã nghĩ, rất thú vị"
"..."
"Yên tâm đi, những lời nàng vừa nói là thật lòng, không phải đang đùa giỡn đâu" Mộ Khuynh Tiên vỗ vỗ vai Lý Thuần Quân, một bộ vô cùng đáng tin nói: "Mà do dù nàng có tính toán với ngươi thật thì ngươi cũng không cần lo. Có ta ở đây, nàng sẽ không làm hại được ngươi"
"Muốn ta chui chạn nhà ngươi? Thế thì ta cũng không ngại đâu" Lý Thuần Quân khẽ gật đầu.
Hắn vẫn chưa đoán ra Lam Hồ Điệp có đang âm mưu gì nữa không. Vậy nên, việc sống dưới sự bảo hộ của Mộ Khuynh Tiên đã là chuyện tốt nhất lúc này rồi.
À khoan...
"Thật lòng? Ý ngươi là nàng cũng..."
"Có thể, nhưng có lẽ cũng không phải" Mộ Khuynh Tiên lắc đầu: "Nàng ta rất kì lạ, đến cả ta cũng không đoán ra được tâm tư của nàng chỉ thông qua ánh mắt. Có thể là nàng thật sự có cảm tình với ngươi, hoặc là nàng thuần túy chỉ muốn bắt ngươi về làm nam nô hoặc là lô đỉnh để tu luyện"
"Dù sao thì... Đạo mà nàng ta đang đi có phần cực đoan, ta có thể cảm nhận được điều đó"
Lý Thuần Quân: "..."
Đến cả một lão quỷ trá hình như Mộ Khuynh Tiên mà còn không đọc được suy nghĩ của nàng... Điều này nói rõ bản thân Lam Hồ Điệp hoàn toàn không phải hạng người dễ đối phó, thậm chí nếu không muốn nói là rất bất thường.
Chính hệ thống đã từng khẳng định Lam Hồ Điệp là một kẻ điên, nhưng Lý Thuần Quân vẫn luôn thắc mắc không biết là nàng điên đến mức độ nào.
— QUẢNG CÁO —
Cơ mà, thông qua đợt nói chuyện lần này, hắn đã đại khái biết được Mộ Khuynh Tiên cùng Lam Hồ Điệp có độ điên khá ngang nhau... Có lẽ vậy.
Đồng thời, hắn cũng biết là chuỗi ngày sống không bằng chết của mình sắp tới rồi. Một khi hai bà điên này chính thức khai chiến, chắc chắn hắn sẽ được diện kiến cái gì gọi là địa ngục thực thụ.
Hắn vẫn luôn rất hối hận kể từ sau khi chấp nhận cái sứ mệnh dở hơi này. So với việc phải ngày ngày đối mặt với địa ngục, sống trong trạng thái sống không bằng chết thì hắn thà là dứt khoát chết cùng Thiên Đạo còn hơn.
Hắn muốn được bình yên, nhưng bên cạnh hắn là bao la sóng gió. Càng đau đớn hơn là đây hoàn toàn không phải sóng gió bình thường... Mà sóng của sóng thần, gió của gió độc.
Muốn chết quá...
Đây là lần đầu tiên hắn muốn được nữ nhân váy đen kia kết liễu triệt để.
"Lý Thuần Quân này..."
"Hửm? Chuyện gì?"
Đang lúc trầm cảm thì Mộ Khuynh Tiên lại mở miệng gọi tên hắn. Nhưng điều đáng nói ở đây là ngữ khí của nàng khi gọi tên hắn lại có phần bất thường, một sự bất thường làm hắn vô thức liên tưởng đến cảnh tượng của ngày hôm đó...
"Ta nghĩ mình hối hận rồi" Mộ Khuynh Tiên tiếp tục nói: "Để đề phòng bất trắc, ta nghĩ mình nên đánh dấu toàn diện lên người ngươi, từ thể xác đến tận sâu trong linh hồn, một cái cũng không được thiếu"
Là đây! Chính là cái ngữ khí bập bênh lúc cao lúc thấp này đây!
Lý Thuần Quân nhớ lại, trong lòng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
"Ta biết ngươi sẽ tìm cớ từ chối, thế nên ta đã sớm chuẩn bị sẵn hết rồi" Mộ Khuynh lại Tiên nở một nụ cười, kèm theo ánh mắt ngập tràn bóng tối: "Ta đã từng học bào chế một loại xuân dược, và ta cũng đã tự mình nghiệm chứng rồi, hiệu quả rất không tệ đâu, ngươi có muốn thử không?"
Vừa nói, Mộ Khuynh Tiên vừa lấy ra một lọ dung dịch lỏng màu hồng đặt lên trên bàn. Tuy nắp vẫn chưa mở ra nhưng mùi thơm còn đọng lại đã đủ để Lý Thuần Quân cảm thấy choáng váng.
"Con gái của chúng ta hẳn là sẽ chưa tỉnh lại ngay đâu. Mà ta cũng đã đem không gian xung quanh đây tạm thời phong toả rồi, sẽ không có ai nhìn thấy hay nghe trộm được đâu..."
Dứt lời, Mộ Khuynh Tiên một tay mở lắp lọ xuân dược, một tay tóm cổ Lý Thuần Quân rồi trút hết nửa lọ vào trong miệng của đối phương, hoàn toàn không cho đối phương một cơ hội phản ứng.
Xong xuôi, nàng lại thu tay về, uống hết nửa lọ còn lại rồi chờ đợi phản ứng xảy ra.
Xuân dược chỉ không lâu sau đó liền bắt đầu phát huy tác dụng. Đến lúc này thì thần trí của Lý Thuần Quân đã bị dược tính ép phải chìm sâu vào trong tiềm thức, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy đang chiếm giữ cơ thể của hắn mà thôi.
Hắn lao tới, tựa như một con mãnh thú thô bạo xé nát y phục của Mộ Khuynh Tiên. Mà Mộ Khuynh Tiên cũng không phản kháng, ngược lại còn rất phối hợp cho hắn thoải mái làm bậy.
Mãi cho đến khi thứ quý giá nhất mà nàng lưu giữ bấy lâu bị hắn lấy đi mất thì nàng mới mở miệng than khẽ: "Hời cho ngươi quá rồi, nhưng mà thôi kệ. Ta cũng không phải không có lợi ích trong chuyện này"
Dứt lời, Mộ Khuynh Tiên liền liếm môi một cái, theo đó bắt đầu vận chuyển song tu bí pháp mà nàng vừa học cách đây không lâu.
Nếu hắn đã dám chê nàng là yêu nữ không đứng đắn, vậy thì nàng liền biến thành yêu nữ thật cho hắn xem! Hừ!
Cứ như thế, giữa thiên địa kỳ cảnh Thái Cực Bát Quái đang không ngừng diễn hoá, đôi nam nữ kia cũng đang liên tục vận chuyển Âm Dương nhị khí trong cơ thể kết hợp với nhau rồi hoá sinh, cùng nhau hoan hỉ một đêm mà không thèm quan tâm đất trời xung quanh là gì.
Lo lắng?
Sợ hãi?
Đó là những cảm xúc thường thấy của con người khi gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm đến tính mạng, hoặc ít nhất là đe doạ đến an nguy của một người.
Nhưng, kể từ sau khi chết một vạn lần trong thế giới huyễn ảo kia, Lý Thuần Quân đã không biết sợ hãi nữa, có chăng chỉ gặp một chút áp lực trong một số chuyện hệ trọng mà thôi.
Có điều...
Đó là trước kia, còn bây giờ thì đã hoàn toàn khác.
Khi đứng trước tình cảnh như hiện tại, phần cảm xúc nguyên thủy kia của Lý Thuần Quân đã chậm rãi trở về, từng chút từng chút một gặm nhắm tâm thần, để hắn toàn thân vô lực, ngôn ngữ hỗn loạn, ngay cả nửa lời cũng không dám nói ra.
Hai nữ cứ yên lặng nhìn nhau một hồi lâu, rốt cục cũng có người chịu mở miệng: "Thế nào? Chắc cả ngươi cũng không ngờ là ta đã ở đây từ sớm nhỉ?"
"Chính xác là từ đoạn nào?" Mộ Khuynh Tiên cười hỏi.
"Hừm~ chính xác là từ cái lúc ngươi cưỡng hôn phu quân đáng yêu của ta" Lam Hồ Điệp cũng cười, nhưng là cười trêu tức: "Chà, cũng thật không ngờ ngươi lại là hạng nữ nhân hư hỏng như vậy, chẳng hiểu sao phu quân vẫn có thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ nhỉ?"
"Nếu chỉ có chút bản lĩnh đó thì ta khuyên ngươi nên dừng lại được rồi, không khiêu khích được ta đâu" Mộ Khuynh Tiên thoải mái uống trà, sắc mặt mười phần bình tĩnh đối đáp: "Ta ngược lại rất tò mò về khả năng che giấu hành tung của ngươi. Ngay cả ta mà ngươi cũng qua mặt được, điều này nói rõ ngươi cũng không phải hạng nữ nhân bình thường"
Đúng thế.
Mộ Khuynh Tiên tu ma công, và Lam Hồ Điệp cũng vậy. Có thể nói cả hai nàng đều là cá mè một lứa, chuẩn ma nữ không lệch đi đâu được.
Trọng điểm là Mộ Khuynh Tiên vẫn luôn rất tự tin vào sự nhạy bén của mình. Tuy là hiện tại tu vi của nàng đang kém hơn đối phương, nhưng điều đó cũng không ngăn cản khả năng cảm tri tuyệt đỉnh của nàng.
Ấy vậy mà... Nàng lại không cảm nhận được sự tồn tại của nữ nhân này. Điều này rất kì lạ, không dễ để lí giải.
"Bí thuật độc môn mà, làm sao ta có thể nói cho ngươi biết được~"
Tại phía đối diện, Lam Hồ Điệp vẫn giữ nguyên phong cách nói chuyện rất phởn, làm cho Mộ Khuynh Tiên cảm thấy nàng ta trông rất chướng mắt.
"Không chỉ mình ngươi đang kiêng kị ta đâu, mà cả ta cũng đang rất kiêng kị ngươi" Lam Hồ Điệp lại nói: "Ta có cảm giác dường như thân phận của ngươi không tầm thường, nhưng mà... Trong chiến trường ái tình mà nói, cái gọi là thân phận hoàn toàn không có ý nghĩa"
Đây chính là một cách nói khác của câu: "Ta không sợ ngươi".
Lam Hồ Điệp là người thông minh, nàng biết rõ Mộ Khuynh Tiên là một nữ nhân rất cao ngạo. Thế nên, nàng cho rằng Mộ Khuynh Tiên sẽ không mặt dày đến mức trực tiếp ra tay trừ khử nàng, mà sẽ cạnh tranh sòng phẳng với nàng.
Đây cũng là một phần nguyên nhân khiến nàng có đủ can đảm để xuất hiện ở đây.
Lý Thuần Quân nhìn Lam Hồ Điệp một chút, trong lòng đã ngầm hiểu ra những suy nghĩ của nàng. Đó đều là những suy đoán rất hoàn hảo, rất hợp lí, chỉ có điều... Đây là Mộ Khuynh Tiên - Một nữ nhân có vấn đề về tâm lí.
Và cũng chính vì nàng có vấn đề về tâm lí nên càng không thể đưa ra phán đoán về những hành động của nàng chỉ thông qua lí lẽ thông thường. Đây mới là điểm thiếu sót trong tính toán của Lam Hồ Điệp.
Mộ Khuynh Tiên rất kiêu ngạo, nhưng mặt khác, nàng cũng là một kẻ không từ thủ đoạn đến tàn khốc. Thậm chí nếu không nhờ Nữ Thần Chi Lệ bảo hộ kịp thời mà nói, hắn đã sớm trở thành con rối trong tay nàng rồi.
— QUẢNG CÁO —
Ngay cả người nàng yêu mà nàng còn dám làm vậy, thế thì thử hỏi thế gian này còn chuyện gì mà nàng không dám làm?
Ngươi đã tính sai, Lam Hồ Điệp.
"Không nói thì thôi" Mộ Khuynh Tiên thờ ơ nói: "Nhưng hắn không phải phu quân của ngươi, đừng có nhận phả lung tung"
"Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?"
Lam Hồ Điệp vẫn giữ tâm bình khí hoà, luôn nói chuyện với Mộ Khuynh Tiên bằng một nụ cười đầy ẩn ý. Nàng không những không sợ Mộ Khuynh Tiên, mà ngược lại còn muốn đối đầu trực diện.
Gặp một đối thủ tâm cơ thâm trầm như vậy, Mộ Khuynh Tiên bắt đầu cảm thấy chuyện này thật thú vị.
Không chỉ riêng Lam Hồ Điệp, Mộ Khuynh Tiên cũng là hạng người thích bị ai đó thử thách. Nàng có thể cảm nhận được nữ nhân này là một kẻ rất khó chơi, nhưng vừa hay là nó lại kích thích đến lòng hiếu thắng của nàng.
Coi như là thua, nàng liền giết Lam Hồ Điệp, sau đó cưỡng chế thay đổi nhận thức của Lý Thuần Quân là được.
Còn nếu như thật sự không tẩy não Lý Thuần Quân được, vậy thì nàng liền giết hắn luôn. Sau đó, nàng lại đi theo chuyển thế cùng hắn, làm lại với hắn ở kiếp sau.
Nàng có ngàn ngàn vạn vạn cách để chiếm đoạt Lý Thuần Quân, vậy nên nàng căn bản không sợ thua cuộc. Và quan trọng hơn, bản thân nàng cũng không cho rằng mình sẽ thua cuộc.
"Tóm lại, hôm nay ngươi đến đây là muốn tuyên chiến với ta sao?"
"Không hẳn" Lam Hồ Điệp cười cười lắc đầu: "Nguyên nhân chính khiến ta có mặt ở đây là một chuyện khác. Ta muốn nói chuyện riêng với phu quân một chút"
Rắc~
Hai tiếng "phu quân" vừa mới dứt xong thì tách trà sứ trên tay Mộ Khuynh Tiên liền đã bị bóp thành bột phấn, nhẹ nhàng trôi theo cơn gió đêm...
"Khụ" Lý Thuần Quân ho nhẹ một tiếng: "Lam yêu nữ, ta không có chuyện gì để nói với ngươi cả"
"Nhưng ta thì có đấy" Lam Hồ Điệp cười hì hì, phong cách nói chuyện xoay chuyển một trăm tám mươi độ, tỏ ra vô cùng thân thiết với Lý Thuần Quân: "Ngươi hẳn là vẫn còn nhớ vì sao lần đó ta lại muốn chiếm lĩnh nơi này mà, đúng không?"
"Nhớ, nhưng không biết"
Hắn đã từng nhờ Thành Hoàng tra khảo rồi, nhưng mãi vẫn không có dịp để nghe lại. Nguyên nhân là gần nhất hắn đang khá bận bịu, và chủ yếu là sau nhiều năm lưu lạc như vậy, hắn đã gần như hoàn toàn quên đi chuyện này rồi.
Nên là nếu Lam Hồ Điệp không nhắc nhở, khả năng là hắn cũng chẳng nhớ gì đâu.
"Bên dưới toà thành này có một di tích cổ. Đây là manh mối mà ta vô tình thu thập được khi đi dạo trong một mật cảnh" Lam Hồ Điệp nói: "Ban đầu thì ta đã có ý định độc chiếm rồi, nhưng không ngờ là ngươi cũng phát hiện ra ở đây có điểm dị thường. Mà quan trọng là ta cũng đang muốn cải thiện quan hệ, thế nên ta đang tính chia sẻ phần cơ duyên này với ngươi"
"Ta có thể từ chối không?" Lý Thuần Quân hỏi.
"Có thể" Lam Hồ Điệp mỉm cười: "Chỉ cần ngươi không cảm thấy tiếc nuối, hoặc là cảm thấy ta quá keo kiệt là được"
"Đi theo nàng đi"
Giữa lúc này, Mộ Khuynh Tiên đột nhiên lên tiếng: "Không cần nghĩ cho cảm nhận của ta. Ngươi nhờ có duyên nên mới được dẫn dắt đến đây, vì vậy nên cơ duyên này là ngươi xứng đáng có được, không nên từ bỏ dễ dàng như vậy"
Lý Thuần Quân: "..."
— QUẢNG CÁO —
Ngươi thực sự cho rằng ta là vì ngươi nên mới từ chối?
Sai bét!
Ta là thuần túy không muốn đi chung với ả yêu nữ tâm cơ thâm trầm này!
"Yên tâm, ta sẽ để lại một chút thủ đoạn trên người ngươi, không cần lo bị nàng ta ám toán đâu" Mộ Khuynh Tiên cười nói.
Xem ra hắn vẫn không biết chúc phúc mà nàng dành cho hắn vẫn chưa hết hiệu lực.
"Vậy thì chốt nhé, cho ngươi một tuần để chuẩn bị, hẹn tuần sau gặp lại" Lam Hồ Điệp nói xong liền đứng dậy, nhất niệm hoà tan vào hư không.
Nàng không muốn tiếp tục ở lại để Lý Thuần Quân có cơ hội từ chối.
"Độn pháp thật tinh diệu, hoàn toàn vượt xa giới hạn của thế giới hiện tại. Như vậy hẳn là nàng ta đã thu được truyền thừa của thời đại thần thoại rồi đi" Mộ Khuynh Tiên thầm nghĩ.
"Mới không lâu trước còn sống chết đối địch, thế mà bây giờ lại trở thành đồng đội hoàn cảnh..." Lý Thuần Quân ngẩng đầu nhìn trời, cảm khái một câu: "Vận mệnh này thật là vi diệu"
"Ha ha ha ha"
Mộ Khuynh Tiên không biết vì lí do gì mà bật cười... Một điệu cười để Lý Thuần Quân vô cùng lạnh gáy.
"Bà điên này lại tính toán cái gì rồi?" Lý Thuần Quân có chút hoảng sợ tự hỏi.
"Đồng ý với ngươi, vận mệnh thật sự rất vi diệu" Mộ Khuynh Tiên vẫn cười, chỉ là nụ cười của nàng trông càng lúc càng tà khí: "Nàng ta không hề đơn giản như ta đã nghĩ, rất thú vị"
"..."
"Yên tâm đi, những lời nàng vừa nói là thật lòng, không phải đang đùa giỡn đâu" Mộ Khuynh Tiên vỗ vỗ vai Lý Thuần Quân, một bộ vô cùng đáng tin nói: "Mà do dù nàng có tính toán với ngươi thật thì ngươi cũng không cần lo. Có ta ở đây, nàng sẽ không làm hại được ngươi"
"Muốn ta chui chạn nhà ngươi? Thế thì ta cũng không ngại đâu" Lý Thuần Quân khẽ gật đầu.
Hắn vẫn chưa đoán ra Lam Hồ Điệp có đang âm mưu gì nữa không. Vậy nên, việc sống dưới sự bảo hộ của Mộ Khuynh Tiên đã là chuyện tốt nhất lúc này rồi.
À khoan...
"Thật lòng? Ý ngươi là nàng cũng..."
"Có thể, nhưng có lẽ cũng không phải" Mộ Khuynh Tiên lắc đầu: "Nàng ta rất kì lạ, đến cả ta cũng không đoán ra được tâm tư của nàng chỉ thông qua ánh mắt. Có thể là nàng thật sự có cảm tình với ngươi, hoặc là nàng thuần túy chỉ muốn bắt ngươi về làm nam nô hoặc là lô đỉnh để tu luyện"
"Dù sao thì... Đạo mà nàng ta đang đi có phần cực đoan, ta có thể cảm nhận được điều đó"
Lý Thuần Quân: "..."
Đến cả một lão quỷ trá hình như Mộ Khuynh Tiên mà còn không đọc được suy nghĩ của nàng... Điều này nói rõ bản thân Lam Hồ Điệp hoàn toàn không phải hạng người dễ đối phó, thậm chí nếu không muốn nói là rất bất thường.
Chính hệ thống đã từng khẳng định Lam Hồ Điệp là một kẻ điên, nhưng Lý Thuần Quân vẫn luôn thắc mắc không biết là nàng điên đến mức độ nào.
— QUẢNG CÁO —
Cơ mà, thông qua đợt nói chuyện lần này, hắn đã đại khái biết được Mộ Khuynh Tiên cùng Lam Hồ Điệp có độ điên khá ngang nhau... Có lẽ vậy.
Đồng thời, hắn cũng biết là chuỗi ngày sống không bằng chết của mình sắp tới rồi. Một khi hai bà điên này chính thức khai chiến, chắc chắn hắn sẽ được diện kiến cái gì gọi là địa ngục thực thụ.
Hắn vẫn luôn rất hối hận kể từ sau khi chấp nhận cái sứ mệnh dở hơi này. So với việc phải ngày ngày đối mặt với địa ngục, sống trong trạng thái sống không bằng chết thì hắn thà là dứt khoát chết cùng Thiên Đạo còn hơn.
Hắn muốn được bình yên, nhưng bên cạnh hắn là bao la sóng gió. Càng đau đớn hơn là đây hoàn toàn không phải sóng gió bình thường... Mà sóng của sóng thần, gió của gió độc.
Muốn chết quá...
Đây là lần đầu tiên hắn muốn được nữ nhân váy đen kia kết liễu triệt để.
"Lý Thuần Quân này..."
"Hửm? Chuyện gì?"
Đang lúc trầm cảm thì Mộ Khuynh Tiên lại mở miệng gọi tên hắn. Nhưng điều đáng nói ở đây là ngữ khí của nàng khi gọi tên hắn lại có phần bất thường, một sự bất thường làm hắn vô thức liên tưởng đến cảnh tượng của ngày hôm đó...
"Ta nghĩ mình hối hận rồi" Mộ Khuynh Tiên tiếp tục nói: "Để đề phòng bất trắc, ta nghĩ mình nên đánh dấu toàn diện lên người ngươi, từ thể xác đến tận sâu trong linh hồn, một cái cũng không được thiếu"
Là đây! Chính là cái ngữ khí bập bênh lúc cao lúc thấp này đây!
Lý Thuần Quân nhớ lại, trong lòng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
"Ta biết ngươi sẽ tìm cớ từ chối, thế nên ta đã sớm chuẩn bị sẵn hết rồi" Mộ Khuynh lại Tiên nở một nụ cười, kèm theo ánh mắt ngập tràn bóng tối: "Ta đã từng học bào chế một loại xuân dược, và ta cũng đã tự mình nghiệm chứng rồi, hiệu quả rất không tệ đâu, ngươi có muốn thử không?"
Vừa nói, Mộ Khuynh Tiên vừa lấy ra một lọ dung dịch lỏng màu hồng đặt lên trên bàn. Tuy nắp vẫn chưa mở ra nhưng mùi thơm còn đọng lại đã đủ để Lý Thuần Quân cảm thấy choáng váng.
"Con gái của chúng ta hẳn là sẽ chưa tỉnh lại ngay đâu. Mà ta cũng đã đem không gian xung quanh đây tạm thời phong toả rồi, sẽ không có ai nhìn thấy hay nghe trộm được đâu..."
Dứt lời, Mộ Khuynh Tiên một tay mở lắp lọ xuân dược, một tay tóm cổ Lý Thuần Quân rồi trút hết nửa lọ vào trong miệng của đối phương, hoàn toàn không cho đối phương một cơ hội phản ứng.
Xong xuôi, nàng lại thu tay về, uống hết nửa lọ còn lại rồi chờ đợi phản ứng xảy ra.
Xuân dược chỉ không lâu sau đó liền bắt đầu phát huy tác dụng. Đến lúc này thì thần trí của Lý Thuần Quân đã bị dược tính ép phải chìm sâu vào trong tiềm thức, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy đang chiếm giữ cơ thể của hắn mà thôi.
Hắn lao tới, tựa như một con mãnh thú thô bạo xé nát y phục của Mộ Khuynh Tiên. Mà Mộ Khuynh Tiên cũng không phản kháng, ngược lại còn rất phối hợp cho hắn thoải mái làm bậy.
Mãi cho đến khi thứ quý giá nhất mà nàng lưu giữ bấy lâu bị hắn lấy đi mất thì nàng mới mở miệng than khẽ: "Hời cho ngươi quá rồi, nhưng mà thôi kệ. Ta cũng không phải không có lợi ích trong chuyện này"
Dứt lời, Mộ Khuynh Tiên liền liếm môi một cái, theo đó bắt đầu vận chuyển song tu bí pháp mà nàng vừa học cách đây không lâu.
Nếu hắn đã dám chê nàng là yêu nữ không đứng đắn, vậy thì nàng liền biến thành yêu nữ thật cho hắn xem! Hừ!
Cứ như thế, giữa thiên địa kỳ cảnh Thái Cực Bát Quái đang không ngừng diễn hoá, đôi nam nữ kia cũng đang liên tục vận chuyển Âm Dương nhị khí trong cơ thể kết hợp với nhau rồi hoá sinh, cùng nhau hoan hỉ một đêm mà không thèm quan tâm đất trời xung quanh là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.