Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 232: Vĩnh Hằng Thiên Đế

Mặc Ngọc Tiếu

05/10/2022

"Ư, đau đầu quá..."

Sau khi bước chân qua cánh cổng, chẳng biết từ lúc nào Lý Thuần Quân đã không may ngất đi. Đến khi tỉnh dậy, thứ đón đợi hắn đầu tiên hoàn toàn không phải một thanh âm êm dịu của một nữ tử nào đó, mà đơn giản chỉ là những trận đau buốt đến tận óc.

Tầm mắt mờ mịt, miệng lưỡi khô khốc, xung quanh cũng không có lấy một chút dưỡng khí nào. Điều này làm Lý Thuần Quân bắt đầu ôm mối nghi ngờ về địa điểm mà mình đang đặt chân.

Không lâu sau đó, khi thị lực đã khôi phục lại bình thường, hắn mới chợt nhận ra mình đã bị truyền tống đến một không gian vô cùng kì dị, chỉ có thể miêu tả đơn giản là một không gian vô tận nhưng trống rỗng, chỉ tồn tại duy nhất một con sông kéo dài vô tận, nhìn như không có điểm khởi đầu, cũng không có điểm kết thúc.

"Ách~"

Đúng lúc đang ngẩn ngơ ra thì hốc mắt Lý Thuần Quân đột nhiên chảy lệ. Nguyên nhân khiến hắn bật khóc không phải vì cảm xúc dâng trào, mà đơn giản là vì hình ảnh con sông này đang làm mắt hắn đau đớn dữ dội, đau đến mức phát khóc!

"Thần Giác!"

Cảm thấy nếu cứ để không nhất định sẽ bị mù, Lý Thuần Quân lập tức khai mở Thần Giác nhằm tăng cường thị lực của mình. Mặc dù việc này có giúp tình trạng trên cải thiện lên đôi chút, tuy nhiên đau thì vẫn đau cực kỳ, đau không tả nổi!

Nỗi đau này so ra còn kinh khủng hơn trận đau đầu lúc nãy gấp vạn lần!

"Trò quỷ gì vậy? Cái này mà khiến cho các Phương Tiên Thuật Sĩ đều mắc bệnh sợ lựa chọn sao? Đùa ta chắc?" Lý Thuần Quân thấp giọng ỉ ôi.

Đây rõ ràng là đang tra tấn mà! Đã thế thì liên quan quái gì đến sự lựa chọn?

Bịp nhau?

"Thật là, cái tên họ Doãn đó đang nghĩ cái quái gì vậy-"

Chưa kịp nói dứt câu, Lý Thuần Quân đã vô thức quay phắt về phía thượng nguồn của con sông.

"..."

Tuy trước mắt hắn lúc này mọi thứ vẫn rất đỗi bình thường, thoạt trông không có bất kì sự khác biệt gì, thế nhưng... Hắn lại cứ có cảm giác rằng đang có một đôi mắt thần bí nào đó nhìn chằm chằm lên mình.

Đó là một ánh mắt lạnh lẽo, vô cảm đến cực điểm... Gần như có thể đóng băng người đối diện nếu chẳng may nhìn thấy!

"Nằm rãnh! Vô thanh vô tức bị kéo vào, giờ lại không biết đường ra... Ta phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi đây?" Lý Thuần Quân tựa hồ bị hù doạ, lập tức có ý nghĩ muốn chạy trốn.

Nghĩ thì nghĩ là vậy, nhưng trực giác vẫn luôn mách bảo hắn là dù có muốn chạy cũng chạy không khỏi nắng.

Tiêu rồi...

"Vận Mệnh Trường Hà?"

Lúc này, ngay bên cạnh Lý Thuần Quân, Hằng tỷ tỷ đột ngột xuất hiện với vẻ mặt ngạc nhiên: "Chà, tên kia coi như sở hữu mấy phần bản lĩnh của chủ nhân năm đó, trong khi tu vi hạn chế đến như thế mà vẫn có thể xâm nhập Trường Hà. Có thể nói, trên phương diện nghiên cứu Phương Tiên nhất hệ hắn đã sớm đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực"

Ngay bên cạnh, Lý Thuần Quân ngây ngốc trợn tròn mắt trước sự xuất hiện của Hằng tỷ tỷ, bởi vì hắn làm sao ngờ tới nàng cũng vào được đây cơ chứ?

Mà lại, càng quan trọng hơn là nàng trông có vẻ như rất hiểu về nơi này!

"Tỷ tỷ, Vận Mệnh Trường Hà là cái gì?"

"Nói ra thì rất dài dòng, và thứ này rõ ràng cũng không phải là thứ có thể dùng ngôn ngữ để giải thích" Hằng tỷ tỷ khẽ nhún vai: "Mà lại, việc biết quá nhiều về nó cũng không phải chuyện gì tốt, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến thế giới quan bé bằng hạt đậu của ngươi"

Lý Thuần Quân: "..."



"Ta nói này, ngươi cũng cảm nhận được bản thân đang bị dòm ngó đúng không?" Hằng tỷ tỷ lại cười nói: "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì cả. Con sông này tuy đã có chủ nhưng nó lại dài đến vô tận, mỗi tuyến thời gian đều nghênh đón rất nhiều vị khách, vì thế... Nàng ta sẽ chẳng rảnh rỗi đi để tâm đến một hạt gạo như ngươi đâu"

Lý Thuần Quân: "..."

"Làm ơn, đừng đả kích ta nữa... Mặc dù chúng ta không phải tỷ đệ thân sinh nhưng tỷ có nhất thiết phải hung hăng đâm ta như thế không? Ta cũng có thể bị tổn thương đấy nha!" Lý Thuần Quân có chút dở khóc dở cười.

Hằng tỷ tỷ cười híp mắt, nhẹ nhàng xách lỗ tai Lý Thuần Quân lên: "Ta lại thấy có ai đó đang quá dựa dẫm vào chiến tích đi chết một vạn lần của mình, từ đó sinh ra ảo tưởng rằng bản thân đã trở nên rất cứng rắn. Thấy vậy, ta nhất thời liền muốn răn đe dạy dỗ hắn ta một chút"

"Ách~ xin lỗi tỷ tỷ"

"Không cần phải xin lỗi" Hằng tỷ tỷ ôn nhu nói: "Ngươi chỉ cần biết bản thân mình đang rất nhỏ bé là được... Ân, chỉ tính riêng trên con sông này, ngươi thật ra còn chẳng bằng một hạt cát ven bờ ấy chứ"

"..."

"Nhưng ta tin là trong tương lai, nhất định sẽ có một ngày ngươi trở nên lớn mạnh, thậm chí đủ lớn mạnh để tác động đến dòng sông này" Hằng tỷ tỷ nói bổ sung.

Lý Thuần Quân: "..."

Có nghe kiểu gì vẫn cảm thấy giống như đang mỉa mai.

"Đệ đệ, mau rời khỏi đây thôi, mắt ngươi đã xuất huyết rồi, nếu cứ tiếp tục ở lại là mù thật đấy! Ngươi hiện tại vẫn chưa đủ khả năng để ngắm nhìn con sông này đâu!" Hằng tỷ tỷ lại buông lời khuyên nhủ.

"A?"

Nghe vậy, Lý Thuần Quân liền vội vàng sờ lên hốc mắt mình để kiểm tra. Ngay tức thì, một giọt máu đỏ tươi liền men theo cánh tay hắn chảy xuống, rồi cuối cùng là rơi xuống mặt nước chảy xiết, trông tựa như một dòng lũ tinh quang đang cuốn lấy giọt máu nhỏ bé kia vậy.

"Thật sự chảy máu, chỗ này đáng sợ đến vậy ư?!" Lý Thuần Quân khẽ than: "Nhưng ra bằng cách nào? Ta không hề biết...?"

Lần này không phải Lý Thuần Quân, mà Hằng tỷ tỷ mới là người phải ngạc nhiên. Bởi vì ngay sau khi giọt máu kia rơi xuống mặt nước thì một hình ảnh chẳng biết từ tuyến thời gian nào đã chậm rãi hiện ra trước mắt hai người, để cả hai đều cảm thấy vô cùng nghi ngờ.

Không chỉ có hình ảnh, ngay cả phần âm thanh ma quái đến từ không gian kia cũng không ngừng vang lên bên tai hai người. Lý Thuần Quân thì có chút lạnh sống lưng khi nghe thấy nó, thế nhưng... Hằng tỷ tỷ lại đang có biểu cảm hoàn toàn ngược lại.

"Là hắn sao... Không thể nào đi?"

Với hơi thở dồn dập cùng ánh mắt thất kinh không dám tin, Hằng tỷ tỷ hiện tại đang lộ ra vẻ phấn khích đến cực điểm, thậm chí là mừng rỡ, trông hoàn toàn trái ngược với vẻ đoan trang hiền thục mà thường ngày nàng hay thể hiện ra.

Lần đầu tiên thấy nàng biểu cảm như vậy, Lý Thuần Quân liền không nhịn được hỏi: "Tỷ tỷ, ta không nhìn rõ... Nhưng người này là ai thế? Rất quan trọng với tỷ sao?"

"..."

Nghe Lý Thuần Quân hỏi xong, sắc mặt của Hằng tỷ tỷ bất chợt tối sầm lại, tựa hồ vừa nhận ra chuyện gì đó rất đáng sợ.

"Không hề, ta đây còn hận không thể đâm chết tên đó đấy" Hằng tỷ tỷ nghiến răng nghiến lợi.

Lý Thuần Quân: "..."

Không ổn rồi, sao mà tỷ ấy đáng yêu thế?

"A..." Sắc mặt của Hằng tỷ tỷ lại thay đổi, nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười: "Chủ nhân trở về rồi, xem ra nàng vẫn luôn rất để ý đến ngươi nha"

"?"

Trở về?

Từ từ đã, chủ nhân của tỷ tỷ... Lẽ nào là vị Thiên Đế kia sao?



Trong lúc Lý Thuần Quân còn chưa kịp phản ứng thì trên đỉnh đầu Hằng tỷ tỷ đã đột nhiên xuất hiện một Thần Hoàn sáng chói lung linh, tựa như một Thiên Hà chứa đựng vô số ngôi sao đang cuộn tròn thành hình xoắn ốc, sáng lạn mà đẹp đẽ vô cùng.

Cùng lúc đó, hình bóng quen thuộc của Hằng tỷ tỷ cũng dần dần trở nên lu mờ tròn mắt hắn, làm Lý Thuần Quân có cảm giác cứ như đang ngắm hoa trong sương, bất kể có cố gắng thế nào hắn vẫn chẳng thể nhìn rõ được nàng.

Nói đúng hơn thì "nàng" hiện giờ cũng giống như con sông dài vô tận này vậy, đều là những cá thể mà Lý Thuần Quân vẫn chưa đủ tư cách để ngắm nhìn.

Xem ra vị Thiên Đế kia đã không trực tiếp hiện thân mà lựa chọn thông qua Hằng tỷ tỷ làm vật chứa trung gian, từ đó giáng lâm xuống thế giới hỗn độn này, hẳn là để trực tiếp gặp mặt hắn chăng? Hoặc là không?

"Ta liền biết tiểu tử nhà ngươi có quan hệ với tên khốn nạn động kinh đó" Thiên Đế mở miệng khẽ mắng với ngữ khí hờn dỗi, trông tựa như một thiếu nữ đáng yêu đang học thói giận lẫy vậy: "Hừ, hại ta vất vả tìm kiếm biết bao nhiêu năm không thấy... Thật không hiểu nổi cái tên đó đang nghĩ gì trong đầu nữa"

"Ai cơ?" Lý Thuần Quân nghi hoặc.

"Cha già của ngươi đấy! Ân... Mặc dù chưa chắc chắn lắm nhưng ta nghĩ vậy" Thiên Đế trả lời với cái nhún vai, tỏ ra không chắc chắn lắm: "Mà lại, hắn ta hiện giờ ấy à... Tính ra còn chẳng bằng một sợi thần hồn nữa, thậm chí còn không phải pháp thân nữa cơ... Đã thế thì hắn làm thế nào mà vẫn sống tiếp được vậy? Càng đáng ngờ hơn là hắn sinh con kiểu gì cơ chứ?"

Vĩnh Hằng Thiên Đế vừa lẩm bẩm, vừa nghiêm túc suy tư.

Lý Thuần Quân: "..."

"Thiên Đế đại nhân... Người có thể giúp ta rời khỏi đây không?"

Hắn có cảm giác nhân sinh quan của mình đang trở nên có chút bất ổn. Vì vậy nếu cứ tiếp tục ở lại, nhiều khả năng là hắn sẽ phải chịu những đồn đả kích rất đáng sợ.

Càng quan trọng hơn là hắn đang không muốn dính nhân quả với những loại tồn tại siêu nhiên như thế này! Hơn nữa, chỉ riêng cái người có thể là cha hắn kia thì.... Tuyệt đối không muốn luôn!

"Đi sớm làm gì? Không ở lại chơi với tiểu ma ma một chút sao?" Thiên Đế khẽ mỉm cười: "Trong lúc rảnh rỗi, ta có xem qua vài trang số mệnh của ngươi rồi. Mặc dù tương lai của ngươi muốn sống sót cũng không hề dễ dàng, nhưng mà nghĩ kĩ lại thì cũng không hẳn là không thể vượt qua"

Lý Thuần Quân: "..."

Mấy vị Thần ngoài kia đều có sở thích nhìn trộm sao? Rất bất lịch sự đó nha!

"Hửm? A?"

"Ái chà, khí tức của Tam Đại Bí Kinh cùng một chút hương vị của Cửu Bí... Ha ha ha, thì ra là vậy! Chút truyền thừa ta để lại trên thế giới này đã vô tình rơi vào tay ngươi rồi sao?" Thiên Đế lại cười một cách đầy khó hiểu: "Lại nói nha, cứ tưởng là nàng ta sẽ ra tay giết ngươi luôn chứ... Thật không ngờ đấy... Ha ha ha~"

"..."

Đừng cười nữa được không?

Biết là rất êm tai, rất có tính chữa trị tâm hồn... Nhưng không hiểu vì sao Lý Thuần Quân lại luôn cảm thấy trong tiếng cười êm dịu này đang ẩn chứa không ít ác ý.

"Rồi rồi, mau đi đi cho bớt việc. Nhìn thấy ta quá lâu ngược lại sẽ gây hại đến ngươi"

Nói đến đây, Thiên Đế nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lý Thuần Quân, hảo ý nhắc nhở đôi điều: "Chắc là bây giờ ngươi cũng đoán được cái người đó có liên hệ với ta rồi... Và ta cũng khuyên ngươi tốt nhất là đừng nên tìm hiểu về danh tính của nàng. Bằng không, ngay cả nha đầu đó cũng không cứu nổi ngươi"

Lý Thuần Quân nhướng mày, một mặt kinh ngạc hỏi ngược lại Thiên Đế: "Đại nhân... Ngươi quen biết nàng ư? Ý ta là cả hai người họ..."

"Một chút thôi, cá chắc là các nàng đều đã quên ta từ lâu rồi" Vĩnh Hằng Thiên Đế cười tự giễu: "Nhìn vậy thôi chứ thật ra ta đã chết rất nhiều năm rồi... Không phải vì tuổi già hay xui xẻo gì, mà chẳng qua là do ta muốn chết để tìm hắn"

"Và bây giờ... Nhờ có ngươi, ta đã may mắn nhìn thấy hắn! Mặc dù ta không biết hắn đang quậy phá ở thế giới nào, thế nhưng ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc!" Vĩnh Hằng Thiên Đế nắm chặt tay, làm ra thủ thế "cố lên": "Còn ngươi à... Cố gắng sống sót đấy. Ta cũng giống như nha đầu kia, sẽ không can thiệp vào số mệnh của ngươi đâu!"

"Bất quá... Như một lời cảm ơn, ta sẽ cho ngươi vài thứ hữu ích trên hành trình đó"

Sau khi lắng nghe Thiên Đế nói hết câu ấy, tầm mắt của Lý Thuần Quân liền đột ngột tối sầm lại, triệt để lâm vào hôn mê mà chẳng cần lí do. Nhưng cũng nhờ đó, hắn đã thuận lợi thoát khỏi Vận Mệnh Trường Hà thần bí dưới sự giúp đỡ của Thiên Đế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook