Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 56: Vô định

Mặc Ngọc Tiếu

23/02/2022

Đánh bại đối phương xong, Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần lại không màng đến những ánh mắt trầm trồ của mọi người xung quanh mà lẳng lặng trở về bên cạnh Lý Thuần Quân, vẻ mặt có chút tự đắc.

Lý Thuần Quân thuận tay xoa đầu con gái, một bên khác lại mỉm cười hỏi chấp sự: "Như vậy, nữ nhi của ta đã đủ tư cách để gia nhập môn phái các vị hay chưa?"

"Đủ rồi, quá đủ rồi" Chấp sự dùng sức gật đầu, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ hồi đáp: "Đợi ta đi báo cáo chuyện này cho chưởng môn, người sẽ đích thân đến đây phân phó"

Lý Thuần Quân: "..., Thì ra đãi ngộ của các ngươi lại tốt đến như vậy?"

"Đây là trường hợp đặc biệt"

Nói xong, chấp sự liền đạp kiếm rời đi, tốc độ tựa như đang liều mạng vậy. Có lẽ là do hắn đang sợ mỏ vàng này sẽ đổi ý, không muốn chờ lâu liền bỏ đi mất.

"Lát nữa chưởng môn sẽ đến đón hai đứa đi nơi khác tu luyện. Nên từ nay về sau, khi không có ta ở bên cạnh, hai đứa dù làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho chu toàn, cũng đừng làm phiền đến các trưởng lão trong tông môn... Và đặc biệt, các ngươi phải tuyệt đối đề phòng với nam nhân, bởi vì tất cả chúng đều là lang sói đấy, nghe rõ chưa?" Lý Thuần Quân thận trọng dặn dò hai đứa con gái mười phần khả ái của mình.

Lớn lên xinh đẹp thì kiểu gì cũng sẽ bị nam nhân khác ngấp nghé. Đạo lí này Lý Thuần Quân đã quá hiểu rõ, không thể không đề phòng được.

"Ba ba yên tâm, nếu như ta thật sự muốn gả cho ai đó, người đó nhất định phải giống như ba ba mới được!" Lý Hồng Trần cao ngạo ưỡn ngực, rất có khí thế nói.

Lý Tử Đằng gật đầu, không bình luận gì thêm. Nàng chỉ cúi thấp đầu, dùng cánh tay nhỏ nhắn kéo lấy góc áo Lý Thuần Quân, lộ vẻ không muốn hắn đi.

Thấy vậy, Lý Thuần Quân thoáng có chút đau lòng. Rõ ràng các nàng vẫn còn nhỏ như vậy... Mà hắn, cũng muốn được tận hưởng niềm vui nuôi con, tận mắt nhìn con

cái từng ngày một trưởng thành.

Nhưng mà, Lam Hồ Điệp vẫn còn ở đó, hắn không thể chây lười hay lãng phí thời gian thêm được nữa. Hắn nhất định phải mau chóng gia tăng thực lực, chờ ngày giải quyết cường địch.

"Thôi được rồi..."

Lý Thuần Quân thở dài xoa đầu Lý Tử Đằng rồi tặng cho nàng một chiếc nhẫn bảo thạch: "Đây là Thủ Hộ Chi Giới, là bảo vật mà một người khác đã tặng cho ta... Bất quá, cứ để nó ở chỗ ta cũng không có gì dùng... Chi bằng để lại cho ngươi đi"

"Ba ba..."

Ngày thường, Tử Đằng vẫn luôn trầm tĩnh ít nói. Nàng cứ như một tảng băng treo bên cạnh Lý Thuần Quân vậy, và chỉ khi ở bên cạnh phụ thân mình thì nàng mới biết nói biết cười.

Nhưng khi đứng trước cảnh tượng phải chia ly với phụ thân, cảm xúc mà nàng bộc lộ ra liền trở nên đặc biệt nhiều. Nàng đã nhiều lần suýt khóc, nhưng mà nàng vẫn phải cố nhẫn nhịn, cố gắng tỏ ra thành thục, không để cho phụ thân lo lắng.

Thân là tỷ tỷ, nàng phải thật ổn trọng, nàng phải là chỗ dựa vững chắc nhất của muội muội sau phụ thân.

"Nữ nhi ngoan, đừng khóc"

"Ta không khóc"

"Được vậy thì tốt"



Một lúc sau, chưởng môn của Độ Tiên Môn liền đích thân đến đây đón hai đứa nhỏ nhập môn.

Sau khi nghe chấp sự kể lại, đến cả một vị chưởng môn thông thái già đời như hắn cũng phải phát mộng trước thiên phú dị thường của hai đứa trẻ này.

Thôi Thiên Tứ không phải bình dân, thực lực vô cùng không tệ... Ấy thế mà, hắn ta lại bị hai tiểu nữ hài chưa tới mười tuổi chùy bay tung toé... Chuyện này nói ra ai mà tin cho nổi đây?

Nhưng mà... Sự thật đã trưng ra ngay trước mắt, không thể không tin.

Chưởng môn từ bên trên phi hành pháp cụ đáp xuống mặt đất, râu tóc bạc phơ, đạo quan sáng loáng, đôi mắt sáng ngời, tiên phong đạo cốt đều có đủ, hoàn toàn không giống mấy tên đạo sĩ chuyên môn đi lừa gạt người khác, mà ngược lại rất đúng nghĩa thế ngoại cao nhân.

Lý Thuần Quân ôm quyền, vẻ mặt bình hoà nhưng ánh mắt lại mang vẻ bi thương nói lời trao gửi: "Về sau nữ nhi của ta liền trông cậy vào các vị"

"Đạo hữu không ở lại sao? Với thiên tư của hai đứa nhỏ này, ngươi trong môn phái sẽ được hưởng đãi ngộ rất tốt" Chưởng môn chủ động mời gọi.

Lý Thuần Quân lắc đầu: "Không, sẽ chỉ mang đến tai hoạ mà thôi"

Chưởng môn ngẩn ra, ánh mắt thoáng loé lên một chút dị quang rồi gật đầu, lộ vẻ đã hiểu, không cần thiết phải nhiều lời.

"Vậy thì đa tạ đạo hữu đã mang đến cho chúng ta hai viên ngọc quý... Ta nhất định sẽ bồi dưỡng hai đứa nhỏ này thật tốt, tuyệt đối sẽ không để chúng chịu bất kì ủy khuất nào!" Chưởng môn nói.

Lý Thuần Quân nhẹ gật đầu: "Đa tạ, ngày khác ta sẽ trở về trả lễ"

Vừa nói, Lý Thuần Quân vừa nhìn về phía hai đứa con gái của mình. Mắt thấy hai đứa nhỏ đang khóc thảm, nội tâm hắn liền thít chặt lại, cổ họng tựa hồ bị thứ gì đó chèn ép đến khó thở, sắc mặt sa sút vô cùng.

Hắn đã rất quyết liệt... Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn là không nỡ.

"Ta đã sắp xếp cho con gái ta một kế hoạch tu hành hợp lí, tương thích với thể chất mà chúng đang nắm giữ... Do vậy, ta hi vọng các vị sẽ không can thiệp quá nhiều vào tiến trình tu luyện của chúng, hãy để chúng tự mình lựa chọn" Lý Thuần Quân nói nốt câu này rồi ôm quyền cáo biệt.

Chưởng môn không nói lời nào, không đồng ý, cũng không từ chối. Lão ta biết rõ đạo nhân này cốt cách phi phàm, thái độ nói chuyện có quyết liệt, cũng có khiêm nhường, hoàn toàn không giống như mấy tên trịch thượng tu tiên thế gia.

Vì vậy, lời mà hắn ta nói ra nhất định sẽ có đạo lí đằng sau, tuyệt đối không thể nghi ngờ rồi làm bậy được.

Thân là chưởng môn, lão tất nhiên sẽ sở hữu một con mắt rất tinh tường.

Thở dài, chưởng môn nhẹ xoay người lại, dùng vẻ mặt hiền hoà nhất nhẹ giọng hỏi: "Hai đứa có bằng lòng nhận lão già này làm sư phụ hay không?"

"Ta đã có ba ba, sẽ không nhận sư" Tử Đằng thành thật nói.

"Ta biết mình không bằng phụ thân của các ngươi... Nhưng mà, sư phụ cùng cha ruột khác biệt. Ít nhất thì... Khi hắn không có ở đây, ta sẽ thay hắn giúp đỡ các ngươi tu luyện" Chưởng môn nhẹ nhàng giải thích.

Vừa giải thích, trong lòng lão cũng dần hiện lên một mối nghi hoặc: Đây rốt cục là đang bái sư hay đang thương lượng?

Khụ khụ.

Đối đãi với thiên tài nó phải khác.



Tử Đằng nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu: "Vậy được, sư phụ"

...

...

Rời khỏi tiên sơn, tâm tình Lý Thuần Quân liền trở nên vô cùng phức tạp. Tuy là hắn vẫn không nỡ, nhưng sau khi rời khỏi tầm mắt của hai đứa bé, hắn đã buông lỏng được một chút.

"Muốn gặp lại nữ nhi, ta liền phải mạnh hơn mới được... Hoặc chí ít thì, ta không muốn con mình bị liên lụy" Lý Thuần Quân thoáng cảm khái một chút rồi triệt để rời khỏi Tiên Sơn.

Mất gần một ngày đường, Lý Thuần Quân đã trở về tiểu viện. Nhưng mà, khi không có hai đứa nhỏ ở đây, tiểu viện tưởng chừng như quen thuộc này đột nhiên lại cho hắn một cảm giác lạnh lẽo, cô tịch đến kỳ lạ.

"Tiểu Bạch, ta phải rời đi một đoạn thời gian... Cho nên, trong thời gian này, ngươi phải thay ta chiếu cố tốt nhà họ Khương" Lý Thuần Quân xoa xoa đầu Tiểu Bạch, nói tiếp: "Đến khi lớn lên, nếu như chúng có lựa chọn đặt chân vào con đường này... Ngươi hãy bảo chúng tìm đến Độ Tiên Môn, nương nhờ thiếu chủ của ngươi"

"Gâu!"

"Xung quanh đây đã được dọn dẹp, ngươi không cần sợ sẽ có ai đến đây quấy rầy nữa. Cứ an tâm tu luyện rồi làm theo những gì ta dặn dò là được"

Cuốn lấy tay nải, Lý Thuần Quân cất bước rời khỏi tiểu viện. Đây là lần thứ hai hắn rời khỏi nơi gọi là 'nhà'... Thế nên, tâm tình của hắn lúc này liền càng thêm phần rối bời hơn... Trước những cảm xúc vốn dĩ chưa từng xuất hiện trong hắn.

Đây rõ ràng là những cảm xúc tiêu cực... Nhưng mà, theo góc độ nào đó mà nói thì đây cũng là động lực thúc đẩy hắn trưởng thành.

"Tiếp theo... Ta nên đi về đâu đây?" Lý Thuần Quân ngự kiếm du tẩu giữa không trung nhưng đầu lại ngẩng cao đối diện với bầu trời, để mặc cho phi kiếm bay lung tung vô định.

Đây là sự thật. Hắn lúc này không biết mình nên đi đâu nữa.

Muốn đột phá cần phải có một cái 'đà' rất phức tạp. Mặc dù hắn có trong tay đủ loại linh dược cùng đan dược, thế nhưng cấp độ của chúng đều quá cao, ăn vào sẽ gây tổn thương kinh mạch, hư hoại căn cơ.

Hắn muốn một cái gì đó nhẹ nhàng hơn một chút... Cơ mà biết đi đâu tìm?

"Có lẽ ta nên về trung vực... Ở đó mọi thứ đều tốt hơn các vực khác, tu sĩ hội tụ cũng nhiều, dễ dàng nghe ngóng tin tức hơn" Lý Thuần Quân nói khẽ.

Lấy bản đồ ra định vị một chút, Lý Thuần Quân liền thay đổi hướng đi, một thân một mình lao về trung vực, bóng lưng lộ ra đôi chút cô độc cùng tịch mịch.

Đây là lựa chọn của hắn, và hắn phải chịu lấy hậu quả, không trách ai được.

"Cũng không biết Mộ Khuynh Tiên bây giờ đã thế nào rồi... Còn Vân Phàm, Triệu Tử Long,... Không biết bọn họ lúc này đang làm gì? Có chăm chỉ tu luyện hay không?"

"Từ khi rời khỏi tiên động đến giờ, trong vô thức, tựa hồ ta đã kết giao được với không ít bằng hữu... Thậm chí đến cả Nhân Hoàng, ta cũng từng diện kiến qua..."

"Vận mệnh... Hai chữ này thật kì diệu, nhưng cũng thật tàn khốc"

"Nhưng mà... Ta không còn lựa chọn nào khác. Đã là người thì phải luôn hướng đến tương lai, mặc kệ là tươi sáng hay u tối... Ta vẫn sẽ cứng rắn đối mặt"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook