Chương 32: Tiểu Dĩnh Họp Lớp
Cá Con Ăn Thịt Rồng
05/06/2018
Xế chiều, Sở Tiên Cùng Triệu Khoa Tử bắt đầu xử lý một ít giấy tờ chuyển nhượng, đem tất cả giấy chứng nhận nắm bắt tới tay, trên mặt Sở Tiên lộ ra thần sắc hưng phấn, ngoại trừ xe ra thì đây xem như là tài sản đầu
tiên mà hắn kiếm được, cũng chính là lúc hắn bắt đầu quật khởi. Từ ngư
trường của Triệu Khoa Tử đi ra, Sở Tiên hướng về chiếc Land Rover của
mình đi đến, khi nhìn thấy hiện trạng chiếc siêu xe mới mua, sắc mặt hắn đen như lọ nồi. Chỉ thấy phần trước mui xe lõm từng khối, kính chắn gió cũng tràn ngập vết rạn, bốn cái lốp bánh xe toàn bộ bị ghim phá.
- Đáng chết!!!
Sở Tiên hung hăng đạp vào xe của mình mấy cái, bất đắc dĩ gọi điện cho công ty bảo hiểm, cũng may mắn tại thời điểm hắn mua xe đã đăng ký bảo hiểm, nếu xe hư hao thì hoàn toàn có đủ lý do để yêu cầu bồi thường.
"Chắc chắn là cái đám sửu nhi kia! Mẹ nó!! Lần sau để ta gặp tuyệt đối cho các ngươi khóc cha gọi mẹ!!"
Sở Tiên tựa người vào xe chờ người công ty bảo hiểm đến. Tâm trạng vui vẻ lúc nãy biến mất không còn. Hao tổn mấy tiếng đồng cùng đám người của công ty bảo hiểm mới đem chuyện này giải quyết xuống, Sở Tiên có chút bực bội trở lại trong tiệm.
- Chắc ngày mai phải đi thuê một cái phòng để ở a!
Sở Tiên nằm trên trên giường trong nội tâm thầm nghĩ.
- Ồ, là điện thoại của Tiểu Dĩnh!
Sở Tiên nghe được tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, vỗ vỗ đầu vài cái, lập tức bắt máy:
- Bảo bối,nhớ ta sao? Người đang ở đâu đó? Ăn gì chưa?
- Hứ, ai thèm nhớ ngươi? Ta vừa mới trở lại ký túc xá, mà ngươi có còn nhớ chuyện phải làm vào ngay mai không hả?
Trong điện thoại truyền tới thanh âm của Tiểu Dĩnh, tâm tình không tốt của Sở Tiên lập tức biến mất, hắn trả lời:
- Đương nhiên nhớ rõ, lời của bảo bối nói ta luôn ghi tạc chỗ sâu nhất trong nội tâm đây này, có phải là ngày mai cùng ngươi đi họp lớp không? Khi nào thì đi?
"Hì hì, coi như trí nhớ của ngươi tốt!" Tiểu Dĩnh được hắn dỗ ngọt liền vui vẻ cười nói:
- Buổi sáng ngày mai chín giờ, ngươi tới trước cổng ký túc xá đợi ta, họp lớp buổi trưa mới bắt đầu!
"Sớm như vậy nha?" Sở Tiên có chút kinh ngạc hỏi: Chẳng lẽ phải đi ăn cơm, hát hò với ta rồi mới đi họp lớp sao?
"Không phải a, hình như là tham quan một cái khu du lịch,nên phải tập trung sớm, ngươi nhớ phải tới sớm a, để ta chờ ngươi thì xác định nhé!"
"Ha ha yên tâm đi bảo bối! Một tuần lễ này không gặp ngươi, ta nhớ ngươi muốn phát điên đây này, ngày mai ta tuyệt đối sẽ tới sớm." Sở Tiên cam đoan nói.
"Ừ, ta nói vậy thôi nhưng cũng không cần sớm quá đâu!". Cùng Tiểu Dĩnh hàn huyên nửa canh giờ, Sở Tiên mới miễn cưỡng đồng ý cúp máy, nghĩ đến ngày mai cùng Tiểu Dĩnh tham dự buổi họp lớp khiến hắn sung sướng như cắn xuân dược, đột nhiên hắn nhớ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
"Quên mất!! Xe của ta còn đang bảo hành a! Ngày mai sẽ không thể chảnh chó... làm sao đây?!" Trên mặt của Sở Tiên lộ rỏ thần sắc ảo não, lý do khiến hắn chịu bỏ ra một khoảng lớn để mua một con xe sang trọng chính là để Tiểu Dĩnh có thể khoe khoang trước mặt đám bạn học trâu bò của nàng, để cho chúng sáng hai con mắt chó đui mù ra, cho bọn họ biết ánh mắt của Tiểu Dĩnh là chính xác cỡ nào, hiện tại đột nhiên chui ra một đám trẻ trâu làm hỏng chuyện tốt của hắn, tâm tình của Sở Tiên đang tốt lần nữa sa sút.
- Được rồi được rồi!! Lần này không chảnh chó được thì lần sau lại chảnh chó, kỳ tới chính mình sẽ trực tiếp mua một chiếc siêu xe chạy đến ký túc xá của Tiểu Dĩnh,sau đó sẽ tặng cho nàng, hắc hắc, chắc chắn sẽ oanh động toàn thế giới!
Nội tâm Sở Tiên đang không ngừng tự sướng, hắn chính là kiểu người như vậy, có tiền liền muốn khoe khoang, có tiền liền muốn đã kích những người xem thường hắn lúc trước, nhất là khoảng thời gian học cùng Tiểu Dĩnh, hắn đã khuyên nàng chia tay hắn vì sợ Tiểu Dĩnh bị tổn thương, cái cảm giác này, đối với một người nam nhân tự trọng như hắn là vô cùng khó chịu. Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Tiên đi đến Trường Đại Học Hải Thanh, vỏn vẹn hơn 10' liền đến trước cổng trường học. Sở Tiên lại hàng bánh bao trước cổng mua một ít bánh bao sữa đậu nành cùng trứng gà rồi đi đến ký túc xá nữ, lúc này là 8:30. Gọi cho Tiểu Dĩnh một cú điện thoại, cũng không lâu lắm, bóng một người con gái từ trên lầu đi xuống,tóc tai có chút tán loạn nhưng càng khả ái chính là Tiểu Dĩnh, thấy được Sở Tiên thì líu ríu xin lỗi che che mặt:
- Làm sao ngươi tới sớm như vậy?
- Hắc hắc, không phải tại vì nhớ ngươi sao?
Sở Tiên cười cười:
- Ăn sáng chưa? cho ngươi đây cầm lên ăn đi, ta ở phía dưới chờ ngươi. Tiểu Dĩnh nhìn túi bánh bao này vô cùng quen thuộc, nội tâm ấm áp nhớ lại, lúc còn đi học,hắn sáng nào cũng mua cho nàng một túi bánh bao như này,hàng động này lập đi lập lại hằng ngày trong hai năm liền.
- Ừ, ngươi chờ ta một chút, ta xuống ngay!
Nói xong, Tiểu Dĩnh nhẹ nhàng hôn trên má hắn một cái,xấu hổ cúi đầu hướng phía trong túc xá chạy đi. Sở Tiên cười cười, sờ lên mặt của mình,trong lòng còn lân lân, bèn ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
- Bọn tỷ muội, ăn sáng đi!
Tiểu Dĩnh cầm lấy một túi lớn bánh bao cùng trứng gà bước vào cửa túc xá vui sướng hô.
- Chậc chậc, hình như ta vừa nghe có tiếng heo mẹ động dục kêu to a!!
Một nữ sinh đang trang điểm đùa cợt nói.
- Tư Vũ ngươi nói ai đó, muốn ăn đòn có phải hay không?
Tiểu Dĩnh đỏ mặt vểnh miệng lên mắng rồi vừa cười vừa nói:
- Đói chết ta a, nào nào lại đây ăn chút gì đi mọi người,ăn xong rồi lại trang điểm!
- Không phải đồ ăn sáng của tình ca ca ở phía dưới đưa cho ngươi sao?
Một nữ sinh từ phòng vệ sinh bước đi ra:
- Ta nói ngươi nha! Chính là bị những cái banh bao vô cùng đơn giản này mua chuộc đi.
"Tĩnh Văn ngươi nói linh tinh gì đoá, cái gì mà bị bánh bao mua chuộc,ngươi nha không ăn thì nhìn bọn ta ăn đi!" Tiểu Dĩnh nghe được lời của nàng có chút bất mãn nói qua.
- Hảo Tốt Tốt, ta sai rồi ta sai rồi a! Ngươi là nha đầu ngốc, nói nhiều hơn nữa ngươi cũng chẳng nghe, bất quá về sau ngươi sẽ hiểu.
Tĩnh Văn lắc đầu, lập tức đi tới đưa tay cầm lấy một cái bánh bao.
- Nghe nói hôm nay có thật nhiều trai đẹp nha. Ô ô! Ông trời thật có mắt, hy vọng có thể gặp gỡ một vị hoàng tử đẹp trai!
Một người nữ sinh khua chân múa tay nói qua, vừa ăn vừa trang điểm.
- Đúng nha! Nghe nói Bắc Phong nam thần cũng tới nha, đẹp trai nhà giàu, đến trường đều đi chiếc BWW hơn năm mươi vạn, ta thấy nếu có thể tán được chàng thì còn gì bằng.
- Đừng có ảo tưởng nữa má ơi! Ta nghe nói sau khi tốt nghiệp hắn sẽ về làm tại công ty của gia đình, thật là hâm mộ nha, nếu như hắn có thể vừa ý ta thì hắn muốn gì ta cũng chiều.
- Hảo Tốt, được rồi! Các ngươi đều đừng si tâm vọng tưởng nữa, nhanh chóng ăn rồi còn chuẩn bị
Tiểu Dĩnh không hứng thú nhìn mấy đứa bạn cùng phòng, lớn tiếng nói.
- Ai nha! Có phải ngươi không nỡ bỏ tình ca ca ở phía dưới cô độc chờ?
"Nghe nói hôm nay chúng ta đi một khu du lịch nổi tiếng đấy, không biết là đâu? Thật vui vẻ nha!" "Dường như là một cái làng du lịch mới mở, hơn nữa Lưu Chí cùng Bắc Phong ra hơn ba vạn NDT, bằng không thì các ngươi có thể đi du lịch ở một nơi nổi tiếng sang trọng sao?! Một đám muội tử ríu ra ríu rít trò chuyện, Tiểu Dĩnh bất đắc dĩ cười cười, ăn xong bánh bao, trang điểm thay đồ một phen, lập tức hướng các nàng nói:
- Các ngươi nhanh lên, ta đi xuống trước, đừng cho bọn ta chờ lâu đấy nha!
"Nóng lòng như thế sao? Đi gặp tình ca ca của ngươi đi, đi nhanh lên đi, con bánh bèo hám trai,hừ hừ!" Tiểu Dĩnh không thèm để ý cười cười, lập tức đi xuống phía dưới.
- Đáng chết!!!
Sở Tiên hung hăng đạp vào xe của mình mấy cái, bất đắc dĩ gọi điện cho công ty bảo hiểm, cũng may mắn tại thời điểm hắn mua xe đã đăng ký bảo hiểm, nếu xe hư hao thì hoàn toàn có đủ lý do để yêu cầu bồi thường.
"Chắc chắn là cái đám sửu nhi kia! Mẹ nó!! Lần sau để ta gặp tuyệt đối cho các ngươi khóc cha gọi mẹ!!"
Sở Tiên tựa người vào xe chờ người công ty bảo hiểm đến. Tâm trạng vui vẻ lúc nãy biến mất không còn. Hao tổn mấy tiếng đồng cùng đám người của công ty bảo hiểm mới đem chuyện này giải quyết xuống, Sở Tiên có chút bực bội trở lại trong tiệm.
- Chắc ngày mai phải đi thuê một cái phòng để ở a!
Sở Tiên nằm trên trên giường trong nội tâm thầm nghĩ.
- Ồ, là điện thoại của Tiểu Dĩnh!
Sở Tiên nghe được tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, vỗ vỗ đầu vài cái, lập tức bắt máy:
- Bảo bối,nhớ ta sao? Người đang ở đâu đó? Ăn gì chưa?
- Hứ, ai thèm nhớ ngươi? Ta vừa mới trở lại ký túc xá, mà ngươi có còn nhớ chuyện phải làm vào ngay mai không hả?
Trong điện thoại truyền tới thanh âm của Tiểu Dĩnh, tâm tình không tốt của Sở Tiên lập tức biến mất, hắn trả lời:
- Đương nhiên nhớ rõ, lời của bảo bối nói ta luôn ghi tạc chỗ sâu nhất trong nội tâm đây này, có phải là ngày mai cùng ngươi đi họp lớp không? Khi nào thì đi?
"Hì hì, coi như trí nhớ của ngươi tốt!" Tiểu Dĩnh được hắn dỗ ngọt liền vui vẻ cười nói:
- Buổi sáng ngày mai chín giờ, ngươi tới trước cổng ký túc xá đợi ta, họp lớp buổi trưa mới bắt đầu!
"Sớm như vậy nha?" Sở Tiên có chút kinh ngạc hỏi: Chẳng lẽ phải đi ăn cơm, hát hò với ta rồi mới đi họp lớp sao?
"Không phải a, hình như là tham quan một cái khu du lịch,nên phải tập trung sớm, ngươi nhớ phải tới sớm a, để ta chờ ngươi thì xác định nhé!"
"Ha ha yên tâm đi bảo bối! Một tuần lễ này không gặp ngươi, ta nhớ ngươi muốn phát điên đây này, ngày mai ta tuyệt đối sẽ tới sớm." Sở Tiên cam đoan nói.
"Ừ, ta nói vậy thôi nhưng cũng không cần sớm quá đâu!". Cùng Tiểu Dĩnh hàn huyên nửa canh giờ, Sở Tiên mới miễn cưỡng đồng ý cúp máy, nghĩ đến ngày mai cùng Tiểu Dĩnh tham dự buổi họp lớp khiến hắn sung sướng như cắn xuân dược, đột nhiên hắn nhớ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
"Quên mất!! Xe của ta còn đang bảo hành a! Ngày mai sẽ không thể chảnh chó... làm sao đây?!" Trên mặt của Sở Tiên lộ rỏ thần sắc ảo não, lý do khiến hắn chịu bỏ ra một khoảng lớn để mua một con xe sang trọng chính là để Tiểu Dĩnh có thể khoe khoang trước mặt đám bạn học trâu bò của nàng, để cho chúng sáng hai con mắt chó đui mù ra, cho bọn họ biết ánh mắt của Tiểu Dĩnh là chính xác cỡ nào, hiện tại đột nhiên chui ra một đám trẻ trâu làm hỏng chuyện tốt của hắn, tâm tình của Sở Tiên đang tốt lần nữa sa sút.
- Được rồi được rồi!! Lần này không chảnh chó được thì lần sau lại chảnh chó, kỳ tới chính mình sẽ trực tiếp mua một chiếc siêu xe chạy đến ký túc xá của Tiểu Dĩnh,sau đó sẽ tặng cho nàng, hắc hắc, chắc chắn sẽ oanh động toàn thế giới!
Nội tâm Sở Tiên đang không ngừng tự sướng, hắn chính là kiểu người như vậy, có tiền liền muốn khoe khoang, có tiền liền muốn đã kích những người xem thường hắn lúc trước, nhất là khoảng thời gian học cùng Tiểu Dĩnh, hắn đã khuyên nàng chia tay hắn vì sợ Tiểu Dĩnh bị tổn thương, cái cảm giác này, đối với một người nam nhân tự trọng như hắn là vô cùng khó chịu. Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Tiên đi đến Trường Đại Học Hải Thanh, vỏn vẹn hơn 10' liền đến trước cổng trường học. Sở Tiên lại hàng bánh bao trước cổng mua một ít bánh bao sữa đậu nành cùng trứng gà rồi đi đến ký túc xá nữ, lúc này là 8:30. Gọi cho Tiểu Dĩnh một cú điện thoại, cũng không lâu lắm, bóng một người con gái từ trên lầu đi xuống,tóc tai có chút tán loạn nhưng càng khả ái chính là Tiểu Dĩnh, thấy được Sở Tiên thì líu ríu xin lỗi che che mặt:
- Làm sao ngươi tới sớm như vậy?
- Hắc hắc, không phải tại vì nhớ ngươi sao?
Sở Tiên cười cười:
- Ăn sáng chưa? cho ngươi đây cầm lên ăn đi, ta ở phía dưới chờ ngươi. Tiểu Dĩnh nhìn túi bánh bao này vô cùng quen thuộc, nội tâm ấm áp nhớ lại, lúc còn đi học,hắn sáng nào cũng mua cho nàng một túi bánh bao như này,hàng động này lập đi lập lại hằng ngày trong hai năm liền.
- Ừ, ngươi chờ ta một chút, ta xuống ngay!
Nói xong, Tiểu Dĩnh nhẹ nhàng hôn trên má hắn một cái,xấu hổ cúi đầu hướng phía trong túc xá chạy đi. Sở Tiên cười cười, sờ lên mặt của mình,trong lòng còn lân lân, bèn ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
- Bọn tỷ muội, ăn sáng đi!
Tiểu Dĩnh cầm lấy một túi lớn bánh bao cùng trứng gà bước vào cửa túc xá vui sướng hô.
- Chậc chậc, hình như ta vừa nghe có tiếng heo mẹ động dục kêu to a!!
Một nữ sinh đang trang điểm đùa cợt nói.
- Tư Vũ ngươi nói ai đó, muốn ăn đòn có phải hay không?
Tiểu Dĩnh đỏ mặt vểnh miệng lên mắng rồi vừa cười vừa nói:
- Đói chết ta a, nào nào lại đây ăn chút gì đi mọi người,ăn xong rồi lại trang điểm!
- Không phải đồ ăn sáng của tình ca ca ở phía dưới đưa cho ngươi sao?
Một nữ sinh từ phòng vệ sinh bước đi ra:
- Ta nói ngươi nha! Chính là bị những cái banh bao vô cùng đơn giản này mua chuộc đi.
"Tĩnh Văn ngươi nói linh tinh gì đoá, cái gì mà bị bánh bao mua chuộc,ngươi nha không ăn thì nhìn bọn ta ăn đi!" Tiểu Dĩnh nghe được lời của nàng có chút bất mãn nói qua.
- Hảo Tốt Tốt, ta sai rồi ta sai rồi a! Ngươi là nha đầu ngốc, nói nhiều hơn nữa ngươi cũng chẳng nghe, bất quá về sau ngươi sẽ hiểu.
Tĩnh Văn lắc đầu, lập tức đi tới đưa tay cầm lấy một cái bánh bao.
- Nghe nói hôm nay có thật nhiều trai đẹp nha. Ô ô! Ông trời thật có mắt, hy vọng có thể gặp gỡ một vị hoàng tử đẹp trai!
Một người nữ sinh khua chân múa tay nói qua, vừa ăn vừa trang điểm.
- Đúng nha! Nghe nói Bắc Phong nam thần cũng tới nha, đẹp trai nhà giàu, đến trường đều đi chiếc BWW hơn năm mươi vạn, ta thấy nếu có thể tán được chàng thì còn gì bằng.
- Đừng có ảo tưởng nữa má ơi! Ta nghe nói sau khi tốt nghiệp hắn sẽ về làm tại công ty của gia đình, thật là hâm mộ nha, nếu như hắn có thể vừa ý ta thì hắn muốn gì ta cũng chiều.
- Hảo Tốt, được rồi! Các ngươi đều đừng si tâm vọng tưởng nữa, nhanh chóng ăn rồi còn chuẩn bị
Tiểu Dĩnh không hứng thú nhìn mấy đứa bạn cùng phòng, lớn tiếng nói.
- Ai nha! Có phải ngươi không nỡ bỏ tình ca ca ở phía dưới cô độc chờ?
"Nghe nói hôm nay chúng ta đi một khu du lịch nổi tiếng đấy, không biết là đâu? Thật vui vẻ nha!" "Dường như là một cái làng du lịch mới mở, hơn nữa Lưu Chí cùng Bắc Phong ra hơn ba vạn NDT, bằng không thì các ngươi có thể đi du lịch ở một nơi nổi tiếng sang trọng sao?! Một đám muội tử ríu ra ríu rít trò chuyện, Tiểu Dĩnh bất đắc dĩ cười cười, ăn xong bánh bao, trang điểm thay đồ một phen, lập tức hướng các nàng nói:
- Các ngươi nhanh lên, ta đi xuống trước, đừng cho bọn ta chờ lâu đấy nha!
"Nóng lòng như thế sao? Đi gặp tình ca ca của ngươi đi, đi nhanh lên đi, con bánh bèo hám trai,hừ hừ!" Tiểu Dĩnh không thèm để ý cười cười, lập tức đi xuống phía dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.