Ta Có Thể Giữ Ngươi Tới Canh Năm

Chương 1: Bữa Tiệc Thịnh Soạn

A Từ Cô Nương

14/01/2023

Nếu có chỗ nào sai mọi người bảo mình nhớ ( ' ∀ ')ノ~ ♡

Edit: Chè Tuyết Bắc

Từ ngoài nhìn vào, là một tứ hợp viện ba sàn* đúng quy cách. Từ cổng chính bước vào có thể nhìn thấy lớp đá lát nền bị những trận mưa bụi nhỏ hắt đến xanh sẫm, lại thuận bước theo lớp đường đá hướng vào trong, sau khi đi qua cửa thùy hoa dẫn vào sân trong là có thể thấy nội viện cây cối hoa cỏ xanh mát tươi tốt bên trong.

*Tứ hợp viện ba sàn

ta-co-the-giu-nguoi-toi-canh-nam-1-0

Phong cảnh nơi này rất đẹp.

Có điều lúc này trong viện có hơn mười mấy người trang phục khác nhau, tư thế khác nhau đang đứng. Những lời tranh luận của bọn họ, đứng ngoài cổng chính cũng có thể nghe thấy.

Trong đó có một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề tay trái cầm muỗng, tay phải cầm nồi, nghi ngờ nhìn bốn phía, hỏi mọi người xung quanh bằng chất giọng có pha chút giọng địa phương: "Đây là nơi nào?!"

Bên cạnh cô là một người đàn ông đang ngồi ở ghế lái ô tô, hai tay cầm vô lăng, dưới chân anh ta còn có phanh và bàn đạp ga, chỉ có điều bởi vì mất đi vật chống đỡ mà tất cả đều rơi xuống đất.

Người phụ nữ trung niên hỏi anh ta như vậy, có lẽ là bởi hiện trạng của anh ta không khá hơn người bình thường là bao.

Người đàn ông nhuộm tóc màu sữa xám khói thời thượng, nhìn mọi vật lạ lẫm xung quanh, cùng với chiếc vô lăng cùng ghế ngồi của chiếc siêu xe, sắc mặt phức tạp nói: "Tôi cũng không biết đây là nơi nào."

Nói xong anh ta quay mặt về phía bên tay trái, nhìn thấy một cậu nhóc đeo kính trông giống học sinh tụt quần xuống đầu gối, ngồi trên bồn cầu, một lời khó nói hết: "Còn nữa tại sao có người đi vệ sinh ở đây?"

"Tôi cùng muốn biết, tôi đang đi vệ sinh ở tiệm tạp hóa, tự nhiên giây tiếp theo đã ở nơi này rồi." Cậu nhóc đeo kính được nhắc tới khóc không ra nước mắt, hai tay kéo quần lên, nhưng có quá nhiều người băn khoăn xung quanh, bèn dừng lại, "Đây là nơi nào vậy? Còn mọi người là ai?"

"Người mới lần này chỉ có 3 người sao?"

Giống như vừa xem hết một màn kịch náo nhiệt, một người đàn ông cường tráng khoác lớp ngụy trang ngồi ở trước bậc thềm hiên nhà phía đông đứng dậy, khuôn mặt hắn có ba vết sẹo, dường như là vết sẹo do móng vuốt sắc của loài thú dữ cào vào để lại, đôi mắt như đại bàng quét qua đám người: "Còn có ai không biết tình hình hiện tại là như thế nào? Đứng ra lên tiếng."

Hắn ta vừa đứng dậy, mọi người ở đó đều có thể phát hiện, trong tay người đàn ông này là khẩu súng tiểu liên 79, trên vai khoác băng đạn, thắt lưng còn giắt thêm vài khẩu súng lục, tư thế của người vừa từ nơi chiến trận quay trở về. Đứng sau lưng anh ta là hai người đàn ông, ăn mặc giống anh ta, người đàn ông bên trái dưới tay ấn bảng điều khiển năng lượng mặt trời, người đàn ông bên phải đang vác một thùng cứu thương cỡ lớn, bên tay trái hắn ta còn cầm một đồ vật giống như thuốc trị liệu.

Đồ vật của mấy người này cộng lại, có lẽ chiếm cả một nửa non chiếc sân rộng rãi này, trở nên có chút chật chội.

Vì vậy mặc dù ngữ khí lời nói của hắn ta có vẻ dịu dàng dễ nghe, nhưng cũng không ai dám lên tiếng, sợ rằng giây tiếp theo thôi hắn ta sẽ rút súng ra giết người.

Thấy vậy người đàn ông mặt sẹo hắng lên một tiếng, không ép buộc người khác, lại như hắn đã quen với ánh mắt dò xét từ mọi người, vì vậy mà hắn không dài dòng, trực tiếp giới thiệu bản thân: "Tôi là Vệ Đao, cũng giống như tất cả mọi người, đều là người chơi."

Biểu cảm của người phụ nữ trung niên càng thêm nghi hoặc: "Người chơi?"

"Đúng vậy, tôi là Kỷ Đào." Người đàn ông vác thùng thuốc cứu thương tiếp lời Vệ Đao giải thích cho mọi người, "Bây giờ tất cả chúng ta đang tham gia một trò chơi có tên là "Tỏa trường sinh", lý do tham gia trò chơi là bởi chúng ta sắp tận số rồi. Chỉ cần chúng ta vượt ải là có thể kéo dài một tháng tuổi thọ; nếu như không vượt qua ải, thì sau khi thoát ra ngoài trò chơi sẽ lập tức mất mạng."

Được Vệ Đao và Kỷ Đào giới thiệu, mọi người có cái nhìn đại khái về tình hình hiện tại.

Theo những gì Vệ Đao nói, những người tham gia trò chơi đều là những người sắp chết: thí dụ người đàn ông có siêu xe, anh ta rất có khả năng sẽ gặp phải tai nạn giây tiếp theo; người phụ nữ đang nấu ăn rất có thể sẽ chết vì nổ do rò khí ga.

Điều đặc biệt của trò chơi này nằm ở chỗ: Bạn có thể đem đồ vật trong thế giới thực vào trong game.

Vào lúc bạn tham gia trò chơi, tất cả những đồ vật bạn tiếp xúc hay chạm vào đều có thể đem vào, ví dụ như cậu nhóc đeo kính ngồi ở bồn cầu, chả đem theo gì, nhưng lại mang vào cái bồn cầu.

Vì vậy Vệ Đao và Kỷ Đào bọn họ mới đem theo súng đạn cùng hộp cứu thương, đây đều là sự chuẩn bị cho trò chơi.

Tuy nhiên lời nói của Vệ Đao và Kỷ Đào đồng thời làm cho vài người phát hiện ra điểm đáng sợ: Đây rốt cục là trò chơi sinh tồn kiểu gì mà cần Vệ Đao và Kỷ Đào đem theo cả súng đạn rồi thuốc cứu thương cơ chứ?

Có điều Vệ Đao có thể đứng ra hướng dẫn chi tiết cho những người lần đầu tham gia nhiều như vậy, mọi người đều rất cảm kích hắn, cộng với ngoại hình dũng mãnh đáng tin tưởng của hắn, một nhóm các cô gái khóe mắt sưng đỏ, im lặng không lên tiếng nghiễm nhiên đã coi anh ta là trưởng nhóm rồi.

Đúng vào lúc này, một tiếng cười chế giễu đầy ngạo mạn vang lên từ góc phía bắc truyền tới.

Mọi người dõi theo nơi phát ra âm thanh, thì thấy cô gái mặc áo đỏ khoanh tay hất đầu lên tiếng: "Cũng không chừng là sắp chết tới nơi rồi? Dẫu sao vượt ải trò chơi này là có thể trường sinh bất lão, nhưng ai mà biết được..."

Cô gái nói chậm lại, nhìn chung quanh đầy châm chọc, âm thanh lạnh lẽo, không mảy may có chút ấm áp: "Những người nào sắp chết, những người nào vì kéo dài tuổi thọ mà tới."



Những lời cô gái áo đỏ nói ra như một ngòi nổ, khoảnh khắc âm thanh phát ra thắp sáng không khí cả viện.

Vệ Đao lạnh lùng nhìn ả một cái, nhưng không tiếp lời cô ta, mở miệng nói: "Được rồi. Chúng tôi cũng chỉ vừa mới tiến vào vòng 3 của trò chơi, chuyện trường sinh ít nhất đến vòng thứ 7 mới có thể nghĩ tới, bây giờ thảo luận về nó cũng không có ý nghĩa, bây giờ tôi chỉ muốn sống thêm một tháng mà thôi."

Anh ta không hề bác bỏ lời nói của cô gái áo đỏ, nhưng lại chứng minh rằng những điều cô ta nói thì không cần nghĩ tới.

Vệ Đao ngồi lại nơi bậc thềm hiên nhà phía đông, nói với tất cả: "Mọi người trước tiên hãy tự giới thiệu bản thân, giới thiệu họ tên là được, để tiện làm quen."

"Tôi tên Lữ Sóc." Nghe đến đây, cậu nhóc đeo kính ngồi trên bồn cầu run rẩy giơ tay lên, "Mọi người có thể đợi tôi một chút không, tôi phải đi chùi đuýt đã."

"Cậu lau đi." Anh trai đi siêu xe nói, "Chẳng lẽ ở đây còn có người có tâm trạng xem cậu chùi đuýt hay sao?"

Lữ Sóc: "......."

Vệ Đao cũng giục cậu ta: "Chùi nhanh lên, chắc không lâu nữa sẽ có NPC đến đọc quy tắc của trò chơi lần này."

Lữ Sóc muốn nói gì đó rồi lại thôi, cậu ta thực ra muốn mọi người đều quay lưng lại để cho cậu ta chút không gian riêng tư. Vài cô gái trẻ không cần cậu nói rõ đã quay lưng lại rồi, còn lại anh trai đi siêu xe, Vệ Đao và cô gái áo đỏ mặc dù không quay người đi nhưng cũng đã hướng ánh mắt xuống dưới, rõ ràng không có hứng thú xem người khác chùi đuýt.

Lữ Sóc tốc chiến tốc thắng, kéo quần lên xong liền muốn đem bồn cầu để ở một góc, không muốn để nó ở giữa sân gây chướng mắt.

Cậu ta ước tính xung quanh, phát hiện chỉ có chính phòng là có vẻ rộng rãi, muốn đặt bồn cầu ở đấy.

Chỉ là Lữ Sóc đi tới cửa chính phòng mới phát hiện nơi đây không hề rộng rãi, có một thanh niên khoác áo choàng dài màu xanh tuyết, vẻ mặt lãnh đạm ngồi nơi cửa chính phòng.

Hắn để tóc dài tới thắt lưng, tóc hắn đen như lông quạ, được buộc hờ hững sau lưng bằng một sợi dây màu đỏ. Vai áo hắn thêu những bông hoa lê mới nở, cánh hoa trắng như tuyết, vô cùng sống động. Thoạt nhìn, dường như có một đóa hoa lê vương lại ở trên vai hắn.

Người thanh niên ngồi trên chiếc ghế bành bằng gỗ chạm khắc, khuỷu tay chạm nhẹ vào bàn, đầu ngón tay trắng trẻo thon dài cầm một tách trà men ngọc, lạnh lùng hơn cả tuyết.

Bên cạnh hắn ta còn có một thanh niên mặc áo khoác dài màu lam sẫm giống hệt như vậy, trên tay cầm một ấm trà, đang rót trà cho thanh niên tay cầm ly trà trên tay.

Lữ Sóc nhìn người thanh niên không chớp mắt, xuyên qua làn khói nghi ngút tỏa ra từ trong chén trà, hắn thấy người thanh niên có đôi mắt lá liễu, ánh mắt trong veo, cong mà sắc, miệng cười Lữ Sóc.

Nụ cười này, sương giá nơi đáy mắt thanh niên giống như hoa tuyết bị mưa xuân cuốn trôi, sau khi rơi dày đặc liền tỏa ra sự dịu dàng chan chứa.

Lữ Sóc không dám động đậy một lúc lâu, Vệ Đao bèn tới tìm người. Tới nơi hắn mới phát hiện ở trước cửa chính phòng còn có những người khác ở đó.

Hai người này, người khoác áo khoác dài màu lam sẫm rất thanh lịch, còn người khoác áo dài màu lam tuyết lại giống như viên minh châu, toàn thân tỏa ra khí tức xuất trần, mà hai người này ăn mặc hoàn toàn khác mọi người, trái hẳn với tứ hợp viện cổ kính.

Điều quan trọng là hai người này lúc nãy không hề lên tiếng về sự tồn tại của mình, bọn họ giống như vẫn luôn ở đó, lại giống như đột nhiên xuất hiện, không hề làm kinh động đến bất cứ ai.

Tới hiện tại thì trong sân cộng thêm hai người tất cả là mười bốn người, tám nam sáu nữ. Trên tay tân thủ hoặc là không mang thứ gì, hoặc là mang những đồ linh tinh, còn những người chơi cũ sớm đã có chuẩn bị, đến cô gái áo đỏ cũng kéo theo hai thùng hành lý lớn không biết là đựng cái gì. Một sự khác biệt rõ ràng.

Tuy nhiên hai người kia lại không đem theo đồ đạc gì đặc biệt, xem thái độ điềm nhiên của bọn họ không giống như người mới, chẳng lẽ hai người này chính là NPC của trò chơi lần này?

Mỗi lần chơi, sau khi người chơi đã tề tựu đông đủ, liền có NPC hướng dẫn xuất hiện phụ trách việc giới thiệu bối cảnh và quy tắc. Ngoài ra còn có NPC quái giết người, NPC phổ thông... Trong đây còn có NPC đặc biệt - hắn có thể giúp đỡ người chơi không thể qua ải trực tiếp qua ải, được tất cả người chơi gọi là "người đưa đò".

Thực tế đúng như tên gọi, muốn mời NPC người đưa đò giúp đỡ, cần phải trả một cái giá nhất định.

Tuy nhiên NPC người đưa đò luôn luôn xuất hiện lúc trò chơi mới bắt đầu, tuy nhiên hắn sẽ ẩn mình trong vô số NPC, thậm chí là trong số những người tham gia. Chỉ khi tìm ra hắn, hắn mới giúp ngươi.

Tất nhiên, nếu như người tham gia nhận nhầm người đưa đò, coi NPC khác là người đưa đò đồng thời tiến hành giao dịch thì kết cục sẽ thê thảm vô cùng. Tất cả người chơi đều sẽ biết đến sự tồn tại của người đưa đò, mà lại không thể nhận ra hắn, chứ đừng nói đến việc thành công giao dịch với hắn.

Vệ Đao thăm dò hai người kia, hắn đang suy nghĩ nên đợi bọn họ mở lời hay là chủ động hỏi chuyện.

Tuy nhiên vào đúng lúc này, xuất hiện một hàng người từ thùy hoa môn bước vào sân. Bọn họ đều mặc áo xám của người hầu, cao thấp béo gầy có đủ, thân hình không giống nhau.

Người lớn tuổi nhất trong số đó, ăn mặc giống quản gia cười hì hì với mọi người, nói: "Các vị khách đều đến đủ cả rồi chứ. Cảm ơn sự hiện diện của chư vị, tới dự yến tiệc thịnh soạn do lão gia nhà tôi thiết đãi."

"Bữa tiệc thịnh soạn sẽ bắt đầu vào mỗi ngày, tổng bảy ngày. Mời chư vị khách quý mỗi ngày vào giờ Dậu sẽ đem nguyên liệu giao cho đầu bếp đồng thời tham dự bữa tiệc thịnh soạn đúng giờ."

Những người mới hồi nãy nghe Vệ Đao giảng giải thì vẫn vậy, mới hiểu được đôi chút. Những người chơi cũ, ví dụ cô gái áo đỏ với kinh nghiệm của những lần chơi trước, lập tức tiếp lời quản gia, hỏi: "Nguyên liệu thì tìm ở đâu?"

"Tất nhiên là tìm ở đây. " Lão quản gia cười thầm, da mặt nhăn như vỏ cây, "Gần đây bên ngoài không được ổn lắm, nếu không có người hầu bảo vệ, các vị tốt nhất không nên tự ý ra ngoài."



Phạm vi "nơi này" chỉ chắc là trong nội viện tứ hợp viện u ám này.

Lời lão quản gia nói cũng đã rõ, không thể rời khỏi tứ hợp viện, không thì khả năng mất mạng là rất cao.

"Phòng trống trong viện Tần gia còn nhiều, chư vị quan khách tự ý lựa chọn. Lão phu và đầu bếp ở phòng phía đối diện, quý khách có việc gì cứ tới trước viện tìm chúng tôi, mỗi ngày hai bữa cơm sẽ có thuộc hạ đem tới." Lão quản gia nhìn đám người bằng đôi mắt già nua đục ngầu, giọng nói càng khàn hơn: "Các vị còn gì căn dặn lão phu không?"

Lão quản gia thông báo nhiều điều như vậy, xem ra ông ta mới chính là NPC của trò chơi lần này.

NPC hướng dẫn ngoài việc giới thiệu bối cảnh trò chơi ra, còn có thể giải đáp cho người chơi một vài thắc mắc mà quy tắc cho phép. Thế nên Vệ Đao liền tiến lên một bước, mở miệng hỏi: "Nếu chúng ta đều là khách quý, đã đến quý phủ, vậy nên đi gặp mặt lão gia hỏi thăm chứ nhỉ?"

"Lão gia đi ra ngoài, bảy ngày sau mới trở về, những ngày này đã có lão phu hầu hạ các vị." Lão quản gia cười hở bộ răng đen vàng, "Đúng rồi, lão gia có một người bạn cũ sống trong phủ. Các vị nếu gặp phải khó khăn gì, có thể nhờ hắn giúp đỡ. Có điều tính cách người bạn lão gia có chút đặc biệt, nhờ hắn xin giúp đỡ, rất khó..."

Người bạn cũ mà lão quản gia nói tới chắc chắn là NPC người đưa đò rồi.

Vệ Đao cùng đồng đội nhìn nhau rồi đi tới phía sau lão quản gia, những người ăn mặc giống người hầu bắt đầu đi tới đám đông để giúp di chuyển hành lý. Cô gái áo đỏ cảnh giác với NPC, không cho bọn họ động đến hành lí của mình.

Lữ Sóc lại không có chuẩn bị gì, vừa nhìn thấy đám người hầu đến là hắn liền tránh sang một bên, quan trọng là cái bồn cầu to như vậy, không biết nên đặt ở đâu.

Người hầu hỏi hắn: "Lữ tiên sinh, ngài muốn ở phòng nào? Chúng tôi đem hành lý của ngài qua đó."

"... Cứ vứt đi đi". Lữ Sóc ngại ngùng đáp.

Súng của Vệ Đao còn có thể phòng thân, cái bồn cầu của hắn đến bản thân hắn còn không vác nổi, thật không hiểu nó có tác dụng gì, không bằng đem vứt đi.

"Được rồi." Đám người hầu cười, đáp ứng nguyện vọng của Lữ Sóc.

Còn về những người khác, lão quản gia và đám người hầu đến đột ngột làm gián đoạn màn chào hỏi. Trong đám người này có người cũ người mới, những "đạo cụ" mà người mới đem vào hầu như đều vô ích. Những người cũ đều rất đề phòng NPC, không để bọn người hầu động vào đồ mình đem đến, càng không cần nói mọi người đều chưa chọn được phòng của mình.

"Để bọn tôi làm là được." Vệ Đao xua tay từ chối sự giúp đỡ của đám người hầu.

Nghe người hầu gọi Lữ Sóc là "Lữ tiên sinh", mắt hắn tối lại, điều đó cho thấy rõ những NPC này đều biết rõ tên tuổi của mọi người.

Kế đó Vệ Đao đảo mắt tới hai thanh niên mặc áo khoác dài ở chính điện, xem xem thái độ của bọn họ với đám người hầu như thế nào. Ban đầu còn tưởng rằng bọn họ là NPC hướng dẫn, tuy nhiên sự xuất hiện của lão quản gia đã đánh vỡ suy đoán của hắn.

Tuy nhiên NPC người lái đò chỉ có một, vậy thì hai người này cũng là người tham gia trò chơi ư?

Vệ Đao trong lúc suy nghĩ trầm tư, nhìn thấy thanh niên tóc đen ngồi ở ghế bành chạm khắc đã hạ chén trà xuống, hướng chiếc cổ mảnh mai về phía người hầu. Cúi người xuống nói thầm bên tai người hầu vài câu. Bởi vì giọng nói của người thanh niên quá nhỏ, Vệ Đao nghe không rõ hắn nói với người hầu những gì.

Chỉ có thể nhìn thấy miệng hắn từ đầu đến cuối đều cười dịu dàng, đôi môi nhẹ nhàng khép mở.

Có điều Vệ Đao còn chú ý đến đôi môi nhợt nhạt bất thường của hắn, chỉ thoáng qua một lớp hồng nhẹ. Áo khoác dài màu xanh tuyết ở trên người hắn dường như trống rỗng. Hình như sức khỏe của người thanh niên không tốt, bệnh triền miên mới gầy yếu thế này. Nhụy hoa lê vàng trên vai áo dường như cũng có thể làm ngã hắn.

Vệ Đao đi vài bước hướng về chính phòng, vì đã đến gần nên hắn nghe được người thanh niên ngồi trên ghế bành điêu khắc đứng dậy cảm ơn người hầu bằng giọng nhẹ nhàng: "...Làm phiền rồi."

Làm phiền.

Đến cách dùng từ để cảm ơn cũng nho nhã.

Người hiện đại khi cảm ơn người khác, thường sẽ nói "Cảm ơn".

Mà sau khi người thanh niên đứng dậy, người hầu kia liền giúp hắn mang cả bộ bàn ghế gỗ đàn hương vào trong chính phòng.

Nhìn cảnh tượng này, Vệ Đao phát hiện người thanh niên này, dù rằng không phải là NPC người lái đò, thì cũng phải là một NPC quan trọng trong trò chơi này, thậm chí còn có thể là Boss lần này.

Có lẽ do phát hiện ra Vệ Đao đang nhìn chăm chú mình, người thanh niên tóc đen nhướn mi, ánh mắt ngưng tụ lại, mắt đối mắt với Vệ Đao.

Cơ thể Vệ Đao có chút ngưng lại, nụ cười của thanh niên càng sâu hơn, cũng dịu dàng hơn vài phần, mở miệng: "Mọi người không phải đang giới thiệu bản thân à?"

Hắn đứng trên bậc thềm trước chính phòng, đưa tay ra sau, mắt nhìn xuống đám đông. Rõ ràng là đang ở tư thái và dáng điệu cao quý hơn người, vậy mà giọng nói lại như mưa xuân rơi tí tách, trong veo dịu dàng. Không rõ là hắn trời sinh đã như vậy, hay là do cơ thể bệnh tật khiến cho hắn không còn sức lực để nói to.

Thanh niên nhìn mọi người xung quanh, vẻ mặt ôn hòa, miệng mỉm cười tự giới thiệu bản thân: " Tại hạ là Tạ Ấn Tuyết."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Thể Giữ Ngươi Tới Canh Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook