Ta Có Thể Giữ Ngươi Tới Canh Năm
Chương 17
A Từ Cô Nương
30/03/2023
Phó bản bữa tiệc thịnh soạn diễn ra tới ngày thứ ba, trong số 14 người tham gia trò chơi thì 2 người mất mạng, 1 người tàn tật.
Trong những người còn sống sót, hình tượng "tiền bối đáng tin cậy" mà Kỷ Đào và Vệ Đao khổ công gây dựng cùng với sự ra đi của Khâu Vũ Hành đã bị hủy hoại trong phút chốc. Người mới đối với những biểu hiện tốt bụng lúc mới đầu của bọn họ, từ cảm kích đến giờ chỉ còn lại kiêng nể và đề phòng. Mặc dù ba cô gái ký túc xá Trần Vân bọn họ vẫn sinh hoạt cùng nhau, nhưng lại bằng mặt không bằng lòng. Hạ Đóa với đôi chân tàn phế, ở đây cũng không có xe lăn nên tất cả những hoạt động bên ngoài chái nhà phía Tây hầu như đều cần đến sự giúp đỡ của Đới Nguyệt và Cao Xảo.
Tuy nhiên tình hình như thế này, có lẽ phù hợp với bối cảnh trò chơi sinh tồn hơn là cảnh đoàn kết, hòa thuận lúc ban đầu của mọi người.
Trong số tất cả mọi người, chỉ có duy nhất Tạ Ấn Tuyết là cực kỳ mong chờ ngày hôm nay.
Vì vậy sáng nay sau khi tỉnh dậy, Tạ Ấn Tuyết liền lập tức dùng ngón tay trỏ chấm vào nước trà, vẽ lên trên bàn gỗ đàn hương một bộ áo dài màu son. Hắn rất hiếm khi mặc màu sắc đậm và rực rỡ như thế này. Thông thường hắn chỉ mặc vào những ngày đại hỷ, ví dụ như con trai nuôi kết hôn, cháu gái mừng thọ 70 tuổi... Hôm nay đối với Tạ Ấn Tuyết mà nói, mặc dù không phải là ngày tốt nhất, nhưng không thể so với tâm trạng tốt của hắn.
Điều quan trọng nhất chính là hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Vậy nên Tạ Ấn Tuyết với thần sắc rạng ngời và rực rỡ bước ra khỏi chính phòng. Khoảnh khắc hắn xuất hiện ở nội viện u ám, mọi người tạm thời đều bị vẻ thanh nhã và nhẹ nhàng tràn ngập đôi mắt cướp đi thần trí, quẫn trí không tự chủ được, rất lâu mới định thần trở lại.
Tạ Ấn Tuyết mỗi ngày thay một bộ y phục không kỳ lạ, kỳ lạ là ở chỗ hắn có thể mặc y phục với màu sắc tươi sáng như vậy, giống như ánh sáng từ ánh trăng bạc đã xóa tan màn sương mù dày đặc trước mắt mọi người, chiếu sáng cả nội viện.
Mọi người nhìn Tạ Ấn Tuyết với vẻ thần tiên và lạnh lùng đan xen nhau. Được hồng y soi chiếu, khuôn mặt hắn thêm được vài phần hồng hào. Tuy nhiên mọi người cho rằng cũng chỉ ở khung cảnh kỳ lạ như vậy, xuất hiện ở nơi không phải nhân gian, chứ ở cuộc sống thực khó mà tìm thấy.
"Đi thôi."
Tạ Ấn Tuyết nói với Liễu Bất Hoa đang đứng sau lưng hắn nửa bước. Hắn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt mọi người đang nhìn hắn, bởi vì điều này chính là ý muốn của Tạ Ấn Tuyết. Hắn muốn tất cả mọi người đều mở to mắt ra xem bản lĩnh của Tạ Ấn Tuyết hắn.
Nói xong, Tạ Ấn Tuyết đặt tay phải ra sau lưng, tay trái để ra trước thân người, bước về hướng tiền viện nơi ánh sáng rực rỡ.
Đại khái bởi vì bọn họ đi ra sớm nên hiện tại ở tiền viện chỉ có một mình đầu bếp A Cửu. Hắn đứng cạnh vườn rau mở mắt, hướng mặt vào mặt trời, giống như đang tắm nắng cùng với các loại rau trong vườn.
Người bình thường nếu trực tiếp nhìn vào mặt trời chói lọi có lẽ đã bị mù từ sớm rồi. Cho dù không mù thì mắt sẽ đỏ và chảy nước mắt. Tuy nhiên khi A Cửu quay người ra nhìn mọi người mới phát hiện, mắt A Cửu không có bất kỳ dấu hiệu bị đỏ nào, chỉ có đôi đồng tử dọc là càng trở nên hẹp hơn. Đôi mắt vốn đã u ám của hắn càng trở nên lạnh lùng và dữ tợn hơn.
Những người tham gia trò chơi còn lại lần lượt theo sau Tạ Ấn Tuyết bước vào tiền viện. Những đầu bếp khác dường như nghe được động tĩnh bên ngoài nên cũng lần lượt bước ra khỏi phòng bếp, đứng bên cạnh vườn rau, nhìn bọn họ với con mắt như đang nhìn những con vật bị giết thịt.
Tạ Ấn Tuyết nhìn một lượt khuôn mặt các đầu bếp, từ từ cong môi, giơ tay lên gọi một người hầu tới đem ghế ra cho hắn, sau khi ngồi xuống liền cau mày ho nhẹ không dứt.
Mọi người thấy vậy liền cho rằng Tạ Ấn Tuyết giống như hôm qua, là người cuối cùng chọn nguyên liệu, vì vậy mọi người nhìn nhau để xem ai là người đầu tiên đi vào vườn rau. Hôm qua cảnh đầu bếp A Thất tháo mặt nạ xuống ăn não người có sức tấn công quá lớn, bọn họ đến bây giờ đều chưa thể dịu lại được. Hơn nữa, ánh mắt đầu bếp bây giờ đã không có bất kỳ sự che đậy nào, toàn bộ đều là ánh mắt trần truồng thèm nhỏ dãi. Vì vậy mọi người đều có ảo tưởng là một khi đi tới sẽ bị đầu bếp nhìn trúng, trong bữa tiệc thịnh soạn tối nay sẽ bị hành hạ đến chết rồi ăn thịt. Thế nên tất cả đều đứng yên tại chỗ, trong phút chốc không một ai dám làm chim đầu đàn đi chọn nguyên liệu.
Có điều Tạ Ấn Tuyết ho một lúc có vẻ đỡ hơn, ánh mắt dịu hiền nhìn xuống, tay trái đặt vào ngực trái, khẽ đưa tay phải lên tùy ý chỉ một đầu bếp nói: "Ta hôm nay có chút khó chịu, có thể nhờ ngươi giúp ta rót một cốc trà nóng không?"
Cao Xảo thấy hành động đến đầu cũng không ngẩng lên mà tùy ý chọn người của Tạ Ấn Tuyết, gãi đầu hỏi: "Cậu ta đang chơi trò trẻ con sao?"
Con gái Cao Xảo bình thường khi đi ra ngoài mà không biết nên chọn bộ quần áo nào để mặc sẽ chơi trò chọn tùy ý này, chọn trúng bộ nào thì mặc bộ ấy.
Lữ Sóc cũng cho rằng như vậy, có điều việc rót trà này gọi người hầu tới không phải là được rồi sao? Nếu gọi đầu bếp thì có lẽ sẽ bị từ chối thôi?
Sự thực đúng là như vậy. Đầu bếp bị Tạ Ấn Tuyết gọi trúng có đôi đồng tử bình thường, không phải đồng tử thẳng đứng xanh biếc như của A Cửu. Đồng thời bởi vì đầu bếp đều đeo mặt nạ nặng nên ngoài đầu bếp A Cửu ra thì không thể phân biệt được đầu bếp từ số 1 đến số 14 là ai.
Hắn hung dữ ảm đạm, ánh mắt trắng muốt như chất dịch nhìn một lượt Tạ Ấn Tuyết, lạnh lùng từ chối: "Ta không phải người hầu, chỉ phụ trách làm cơm cho các vị mà thôi."
Tạ Ấn Tuyết có lẽ không thoải mái thật, mới đầu chỉ là ho nhẹ, hiện tại đã bắt đầu ho kịch liệt. Khiến người nghe thấy có cảm giác cấp bách, chỉ sợ rằng hơi tiếp theo không thở được liền sẽ mất mạng.
Liễu Bất Hoa đứng bên cạnh vỗ lưng cho Tạ Ấn Tuyết dễ thở. Đợi đến khi Tạ Ấn Tuyết cuối cùng cũng ngớt ho, hai má Tạ Ấn tuyết thậm chí vì thiếu dưỡng khí mà phủ lên một lớp phấn mỏng, đối diện với đôi mắt lá liễu đẫm nước của hắn thực sự là câu trả lời đấy - hành động khoan thai, nhìn xung quanh.
"Ngươi là đầu bếp nào?"
Tạ Ấn Tuyết hướng mắt lên, ánh mắt không rời, dừng lại trên mặt nạ của đầu bếp.
Đầu bếp kia lạnh lùng đáp: "A Nhị."
"À, là vị đầu bếp hôm trước chế biến món ăn cho Sở Lệ à." Tạ Ấn Tuyết dần thở lại bình thường, nghiêng người dựa vào lưng ghế, thân thể yếu đuối mong manh. Tạ Ấn Tuyết cười nói: "Tay nghề của ngươi rất tốt, hơn cả A Thất ngày hôm qua. Ta có thể mời ngươi chế biến món ăn cho ta trong bữa tiệc thịnh soạn không?"
Lời mời của Tạ Ấn Tuyết vẫn luôn rợn người như vậy. Hắn còn lôi thêm cả việc A Thất ăn sống não người đêm qua. Mọi người cho rằng Tạ Ấn Tuyết rất có khả năng là NPC, tuy nhiên nghe câu nói này cũng không thể kiềm chế được mà nhìn hắn. Đầu bếp A Nhị chính là người giết Sở Lệ hôm trước. Bây giờ Tạ ấn Tuyết lại mời hắn chế biến món ăn cho mình tại bữa tiệc thịnh soạn, đồng thời ngầm chế nhạo tài nghệ của A Thất không tốt. Hành động như vậy có khác gì tự sát không?
"Đầu bếp phụ trách mỗi món ăn đều là bốc thăm để quyết định, ta không quyết định được." Đầu bếp A Nhị nhìn Tạ Ấn Tuyết một lát, bỗng chốc nở nụ cười, "có điều nguyên liệu hai ngày trước vẫn còn một ít, nếu như Tạ tiên sinh thực sự muốn ăn món ăn ta làm, vậy ta có thể đổi với 13 đầu bếp còn lại, trưa hôm nay ta sẽ nấu phồng tôm cho các vị ăn."
Trần Vân nghe vậy không kìm được, mắt đỏ lên: Xác Sở Lệ sau khi bị đem đi liền mất tích, nguyên liệu mà A Nhị nói liệu có phải là xác của Sở Lệ.
"Chỗ ta cùng vẫn còn dư nguyên liệu." Trong đám đầu bếp có người nói, nghe âm thanh có lẽ chính là đầu bếp A Thất bị Tạ Ấn Tuyết châm biếm, "Nếu ngài thật sự muốn..."
Ai ngờ rằng Tạ Ấn Tuyết chưa nghe hết lời của A Thất liền lập tức thu lại nụ cười trên mặt. Hắn hơi ngẩng đầu, tư thái khinh bỉ và kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm A Nhị nói: "Nhờ ngươi rót trà cũng không được, chế biến món ăn cho ta ở bữa tiệc thịnh soạn cũng không xong..."
"Vậy ngươi thật sự vô dụng."
"..."
Cả tiền viện lặng ngắt như tờ.
A Nhị mở to mắt, khó tin nhìn Tạ Ấn Tuyết, giống như hoàn toàn không hiểu nổi người thanh niên này rõ ràng là một người tham gia trò chơi "bình bình thường thường", lấy đâu ra cái gan nói hắn vô dụng?
Còn những người tham gia trò chơi bình thường thật sự kia cũng đang nhìn trân trân Tạ Ấn Tuyết không nói nên lời, ngạc nhiên khi thấy người này kiêu ngạo làm liều, quả thực địch ta bất phân. Hắn không phải NPC người đưa đò sao? Tại sao hôm qua gây sự với người tham gia trò chơi còn chưa đủ, hôm nay lại đi gây sự với NPC đầu bếp? Chẳng lẽ ngày mai hắn còn muốn gây sự với cả quản gia và đám người hầu ư?
Tạ Ấn Tuyết rất nhanh đã cho bọn họ đáp án:
"Còn ngươi..."
Hắn mắng xong A Nhị thì liếc nhìn sang A Thất, đôi mắt lá liễu trong trẻo chứa đầy ý khinh miệt, cười lạnh lùng, ngạo mạn nói: "Tay nghề tệ như vậy, đến A Cửu còn không bằng, ta không nói chuyện với ngươi thì ngươi đừng có vội tự mình làm mất mặt chứ?"
Khá lắm! Còn kéo thêm cả A Cửu!
Màu áo đỏ son rực rỡ của người thanh niên, kể từ khi bước vào tiền viện sáng sủa cũng không hề giảm đi phần nào, ngông cuồng nói thẳng. Lúc này đừng nói là người tham gia trò chơi đều nhìn chằm chằm chết lặng, mà ngay cả đầu bếp cũng bị Tạ Ấn Tuyết chửi đến ngơ người.
Giây phút này thậm chí bọn họ còn cho rằng thêu trên áo dài đỏ son của người thanh niên không phải là hoa lê, mà là mấy từ chướng mắt "các ngươi đều là phế vật". Ngay cả khi toàn thân người thanh niên ốm yếu bệnh tật trước mắt đang toát lên khí chất kiêu ngạo "Đồ nhát gan, có bản lĩnh thì đến giết ta đi" thì bọn họ cũng bó tay.
Bởi vì nhục mạ đầu bếp, hoàn toàn không nằm trong điều kiện kích hoạt cái chết.
Bọn họ ngược lại không phải là không thể dạy cho Tạ Ấn Tuyết một bài học. Vấn đề chính là dáng vẻ điên cuồng ngang ngược của Tạ Ấn Tuyết, có lẽ chỉ hy vọng bọn họ lại là người làm lớn chuyện trước?
Còn Tạ Ấn Tuyết thì sao?
Việc khen ngợi đầu bếp đối với hắn mà nói đành bó tay, chỉ cho rằng cảnh tượng này thật vui mắt, khiến hắn cảm thấy vui vẻ về cả thể chất và tinh thần, vạn phần hả hê.
Vui vẻ chốc lát, Tạ Ấn Tuyết lại thể hiện sự dịu dàng trong đôi mắt, mỉm cười nhìn về phía người đàn ông có đôi mắt xanh biếc.
Tạ Ấn Tuyết cuối cùng muốn ra tay với A Cửu? Mọi người nghĩ.
Lữ Sóc tâm tình phức tạp, nhỏ tiếng lẩm bẩm với Tiêu Tư Vũ bên cạnh: "Tạ Ấn Tuyết có phải muốn mắng tất cả đầu bếp một lượt không?"
"A Cửu, vẫn là ngươi tay nghề tốt, lại ân cần chu đáo. Ta thích ngươi nhất." Kết quả Tạ Ấn Tuyết quay đầu nói với A Cửu, "Có thể mời người đi cùng ta chọn nguyên liệu hôm nay không?"
Trong những người còn sống sót, hình tượng "tiền bối đáng tin cậy" mà Kỷ Đào và Vệ Đao khổ công gây dựng cùng với sự ra đi của Khâu Vũ Hành đã bị hủy hoại trong phút chốc. Người mới đối với những biểu hiện tốt bụng lúc mới đầu của bọn họ, từ cảm kích đến giờ chỉ còn lại kiêng nể và đề phòng. Mặc dù ba cô gái ký túc xá Trần Vân bọn họ vẫn sinh hoạt cùng nhau, nhưng lại bằng mặt không bằng lòng. Hạ Đóa với đôi chân tàn phế, ở đây cũng không có xe lăn nên tất cả những hoạt động bên ngoài chái nhà phía Tây hầu như đều cần đến sự giúp đỡ của Đới Nguyệt và Cao Xảo.
Tuy nhiên tình hình như thế này, có lẽ phù hợp với bối cảnh trò chơi sinh tồn hơn là cảnh đoàn kết, hòa thuận lúc ban đầu của mọi người.
Trong số tất cả mọi người, chỉ có duy nhất Tạ Ấn Tuyết là cực kỳ mong chờ ngày hôm nay.
Vì vậy sáng nay sau khi tỉnh dậy, Tạ Ấn Tuyết liền lập tức dùng ngón tay trỏ chấm vào nước trà, vẽ lên trên bàn gỗ đàn hương một bộ áo dài màu son. Hắn rất hiếm khi mặc màu sắc đậm và rực rỡ như thế này. Thông thường hắn chỉ mặc vào những ngày đại hỷ, ví dụ như con trai nuôi kết hôn, cháu gái mừng thọ 70 tuổi... Hôm nay đối với Tạ Ấn Tuyết mà nói, mặc dù không phải là ngày tốt nhất, nhưng không thể so với tâm trạng tốt của hắn.
Điều quan trọng nhất chính là hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Vậy nên Tạ Ấn Tuyết với thần sắc rạng ngời và rực rỡ bước ra khỏi chính phòng. Khoảnh khắc hắn xuất hiện ở nội viện u ám, mọi người tạm thời đều bị vẻ thanh nhã và nhẹ nhàng tràn ngập đôi mắt cướp đi thần trí, quẫn trí không tự chủ được, rất lâu mới định thần trở lại.
Tạ Ấn Tuyết mỗi ngày thay một bộ y phục không kỳ lạ, kỳ lạ là ở chỗ hắn có thể mặc y phục với màu sắc tươi sáng như vậy, giống như ánh sáng từ ánh trăng bạc đã xóa tan màn sương mù dày đặc trước mắt mọi người, chiếu sáng cả nội viện.
Mọi người nhìn Tạ Ấn Tuyết với vẻ thần tiên và lạnh lùng đan xen nhau. Được hồng y soi chiếu, khuôn mặt hắn thêm được vài phần hồng hào. Tuy nhiên mọi người cho rằng cũng chỉ ở khung cảnh kỳ lạ như vậy, xuất hiện ở nơi không phải nhân gian, chứ ở cuộc sống thực khó mà tìm thấy.
"Đi thôi."
Tạ Ấn Tuyết nói với Liễu Bất Hoa đang đứng sau lưng hắn nửa bước. Hắn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt mọi người đang nhìn hắn, bởi vì điều này chính là ý muốn của Tạ Ấn Tuyết. Hắn muốn tất cả mọi người đều mở to mắt ra xem bản lĩnh của Tạ Ấn Tuyết hắn.
Nói xong, Tạ Ấn Tuyết đặt tay phải ra sau lưng, tay trái để ra trước thân người, bước về hướng tiền viện nơi ánh sáng rực rỡ.
Đại khái bởi vì bọn họ đi ra sớm nên hiện tại ở tiền viện chỉ có một mình đầu bếp A Cửu. Hắn đứng cạnh vườn rau mở mắt, hướng mặt vào mặt trời, giống như đang tắm nắng cùng với các loại rau trong vườn.
Người bình thường nếu trực tiếp nhìn vào mặt trời chói lọi có lẽ đã bị mù từ sớm rồi. Cho dù không mù thì mắt sẽ đỏ và chảy nước mắt. Tuy nhiên khi A Cửu quay người ra nhìn mọi người mới phát hiện, mắt A Cửu không có bất kỳ dấu hiệu bị đỏ nào, chỉ có đôi đồng tử dọc là càng trở nên hẹp hơn. Đôi mắt vốn đã u ám của hắn càng trở nên lạnh lùng và dữ tợn hơn.
Những người tham gia trò chơi còn lại lần lượt theo sau Tạ Ấn Tuyết bước vào tiền viện. Những đầu bếp khác dường như nghe được động tĩnh bên ngoài nên cũng lần lượt bước ra khỏi phòng bếp, đứng bên cạnh vườn rau, nhìn bọn họ với con mắt như đang nhìn những con vật bị giết thịt.
Tạ Ấn Tuyết nhìn một lượt khuôn mặt các đầu bếp, từ từ cong môi, giơ tay lên gọi một người hầu tới đem ghế ra cho hắn, sau khi ngồi xuống liền cau mày ho nhẹ không dứt.
Mọi người thấy vậy liền cho rằng Tạ Ấn Tuyết giống như hôm qua, là người cuối cùng chọn nguyên liệu, vì vậy mọi người nhìn nhau để xem ai là người đầu tiên đi vào vườn rau. Hôm qua cảnh đầu bếp A Thất tháo mặt nạ xuống ăn não người có sức tấn công quá lớn, bọn họ đến bây giờ đều chưa thể dịu lại được. Hơn nữa, ánh mắt đầu bếp bây giờ đã không có bất kỳ sự che đậy nào, toàn bộ đều là ánh mắt trần truồng thèm nhỏ dãi. Vì vậy mọi người đều có ảo tưởng là một khi đi tới sẽ bị đầu bếp nhìn trúng, trong bữa tiệc thịnh soạn tối nay sẽ bị hành hạ đến chết rồi ăn thịt. Thế nên tất cả đều đứng yên tại chỗ, trong phút chốc không một ai dám làm chim đầu đàn đi chọn nguyên liệu.
Có điều Tạ Ấn Tuyết ho một lúc có vẻ đỡ hơn, ánh mắt dịu hiền nhìn xuống, tay trái đặt vào ngực trái, khẽ đưa tay phải lên tùy ý chỉ một đầu bếp nói: "Ta hôm nay có chút khó chịu, có thể nhờ ngươi giúp ta rót một cốc trà nóng không?"
Cao Xảo thấy hành động đến đầu cũng không ngẩng lên mà tùy ý chọn người của Tạ Ấn Tuyết, gãi đầu hỏi: "Cậu ta đang chơi trò trẻ con sao?"
Con gái Cao Xảo bình thường khi đi ra ngoài mà không biết nên chọn bộ quần áo nào để mặc sẽ chơi trò chọn tùy ý này, chọn trúng bộ nào thì mặc bộ ấy.
Lữ Sóc cũng cho rằng như vậy, có điều việc rót trà này gọi người hầu tới không phải là được rồi sao? Nếu gọi đầu bếp thì có lẽ sẽ bị từ chối thôi?
Sự thực đúng là như vậy. Đầu bếp bị Tạ Ấn Tuyết gọi trúng có đôi đồng tử bình thường, không phải đồng tử thẳng đứng xanh biếc như của A Cửu. Đồng thời bởi vì đầu bếp đều đeo mặt nạ nặng nên ngoài đầu bếp A Cửu ra thì không thể phân biệt được đầu bếp từ số 1 đến số 14 là ai.
Hắn hung dữ ảm đạm, ánh mắt trắng muốt như chất dịch nhìn một lượt Tạ Ấn Tuyết, lạnh lùng từ chối: "Ta không phải người hầu, chỉ phụ trách làm cơm cho các vị mà thôi."
Tạ Ấn Tuyết có lẽ không thoải mái thật, mới đầu chỉ là ho nhẹ, hiện tại đã bắt đầu ho kịch liệt. Khiến người nghe thấy có cảm giác cấp bách, chỉ sợ rằng hơi tiếp theo không thở được liền sẽ mất mạng.
Liễu Bất Hoa đứng bên cạnh vỗ lưng cho Tạ Ấn Tuyết dễ thở. Đợi đến khi Tạ Ấn Tuyết cuối cùng cũng ngớt ho, hai má Tạ Ấn tuyết thậm chí vì thiếu dưỡng khí mà phủ lên một lớp phấn mỏng, đối diện với đôi mắt lá liễu đẫm nước của hắn thực sự là câu trả lời đấy - hành động khoan thai, nhìn xung quanh.
"Ngươi là đầu bếp nào?"
Tạ Ấn Tuyết hướng mắt lên, ánh mắt không rời, dừng lại trên mặt nạ của đầu bếp.
Đầu bếp kia lạnh lùng đáp: "A Nhị."
"À, là vị đầu bếp hôm trước chế biến món ăn cho Sở Lệ à." Tạ Ấn Tuyết dần thở lại bình thường, nghiêng người dựa vào lưng ghế, thân thể yếu đuối mong manh. Tạ Ấn Tuyết cười nói: "Tay nghề của ngươi rất tốt, hơn cả A Thất ngày hôm qua. Ta có thể mời ngươi chế biến món ăn cho ta trong bữa tiệc thịnh soạn không?"
Lời mời của Tạ Ấn Tuyết vẫn luôn rợn người như vậy. Hắn còn lôi thêm cả việc A Thất ăn sống não người đêm qua. Mọi người cho rằng Tạ Ấn Tuyết rất có khả năng là NPC, tuy nhiên nghe câu nói này cũng không thể kiềm chế được mà nhìn hắn. Đầu bếp A Nhị chính là người giết Sở Lệ hôm trước. Bây giờ Tạ ấn Tuyết lại mời hắn chế biến món ăn cho mình tại bữa tiệc thịnh soạn, đồng thời ngầm chế nhạo tài nghệ của A Thất không tốt. Hành động như vậy có khác gì tự sát không?
"Đầu bếp phụ trách mỗi món ăn đều là bốc thăm để quyết định, ta không quyết định được." Đầu bếp A Nhị nhìn Tạ Ấn Tuyết một lát, bỗng chốc nở nụ cười, "có điều nguyên liệu hai ngày trước vẫn còn một ít, nếu như Tạ tiên sinh thực sự muốn ăn món ăn ta làm, vậy ta có thể đổi với 13 đầu bếp còn lại, trưa hôm nay ta sẽ nấu phồng tôm cho các vị ăn."
Trần Vân nghe vậy không kìm được, mắt đỏ lên: Xác Sở Lệ sau khi bị đem đi liền mất tích, nguyên liệu mà A Nhị nói liệu có phải là xác của Sở Lệ.
"Chỗ ta cùng vẫn còn dư nguyên liệu." Trong đám đầu bếp có người nói, nghe âm thanh có lẽ chính là đầu bếp A Thất bị Tạ Ấn Tuyết châm biếm, "Nếu ngài thật sự muốn..."
Ai ngờ rằng Tạ Ấn Tuyết chưa nghe hết lời của A Thất liền lập tức thu lại nụ cười trên mặt. Hắn hơi ngẩng đầu, tư thái khinh bỉ và kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm A Nhị nói: "Nhờ ngươi rót trà cũng không được, chế biến món ăn cho ta ở bữa tiệc thịnh soạn cũng không xong..."
"Vậy ngươi thật sự vô dụng."
"..."
Cả tiền viện lặng ngắt như tờ.
A Nhị mở to mắt, khó tin nhìn Tạ Ấn Tuyết, giống như hoàn toàn không hiểu nổi người thanh niên này rõ ràng là một người tham gia trò chơi "bình bình thường thường", lấy đâu ra cái gan nói hắn vô dụng?
Còn những người tham gia trò chơi bình thường thật sự kia cũng đang nhìn trân trân Tạ Ấn Tuyết không nói nên lời, ngạc nhiên khi thấy người này kiêu ngạo làm liều, quả thực địch ta bất phân. Hắn không phải NPC người đưa đò sao? Tại sao hôm qua gây sự với người tham gia trò chơi còn chưa đủ, hôm nay lại đi gây sự với NPC đầu bếp? Chẳng lẽ ngày mai hắn còn muốn gây sự với cả quản gia và đám người hầu ư?
Tạ Ấn Tuyết rất nhanh đã cho bọn họ đáp án:
"Còn ngươi..."
Hắn mắng xong A Nhị thì liếc nhìn sang A Thất, đôi mắt lá liễu trong trẻo chứa đầy ý khinh miệt, cười lạnh lùng, ngạo mạn nói: "Tay nghề tệ như vậy, đến A Cửu còn không bằng, ta không nói chuyện với ngươi thì ngươi đừng có vội tự mình làm mất mặt chứ?"
Khá lắm! Còn kéo thêm cả A Cửu!
Màu áo đỏ son rực rỡ của người thanh niên, kể từ khi bước vào tiền viện sáng sủa cũng không hề giảm đi phần nào, ngông cuồng nói thẳng. Lúc này đừng nói là người tham gia trò chơi đều nhìn chằm chằm chết lặng, mà ngay cả đầu bếp cũng bị Tạ Ấn Tuyết chửi đến ngơ người.
Giây phút này thậm chí bọn họ còn cho rằng thêu trên áo dài đỏ son của người thanh niên không phải là hoa lê, mà là mấy từ chướng mắt "các ngươi đều là phế vật". Ngay cả khi toàn thân người thanh niên ốm yếu bệnh tật trước mắt đang toát lên khí chất kiêu ngạo "Đồ nhát gan, có bản lĩnh thì đến giết ta đi" thì bọn họ cũng bó tay.
Bởi vì nhục mạ đầu bếp, hoàn toàn không nằm trong điều kiện kích hoạt cái chết.
Bọn họ ngược lại không phải là không thể dạy cho Tạ Ấn Tuyết một bài học. Vấn đề chính là dáng vẻ điên cuồng ngang ngược của Tạ Ấn Tuyết, có lẽ chỉ hy vọng bọn họ lại là người làm lớn chuyện trước?
Còn Tạ Ấn Tuyết thì sao?
Việc khen ngợi đầu bếp đối với hắn mà nói đành bó tay, chỉ cho rằng cảnh tượng này thật vui mắt, khiến hắn cảm thấy vui vẻ về cả thể chất và tinh thần, vạn phần hả hê.
Vui vẻ chốc lát, Tạ Ấn Tuyết lại thể hiện sự dịu dàng trong đôi mắt, mỉm cười nhìn về phía người đàn ông có đôi mắt xanh biếc.
Tạ Ấn Tuyết cuối cùng muốn ra tay với A Cửu? Mọi người nghĩ.
Lữ Sóc tâm tình phức tạp, nhỏ tiếng lẩm bẩm với Tiêu Tư Vũ bên cạnh: "Tạ Ấn Tuyết có phải muốn mắng tất cả đầu bếp một lượt không?"
"A Cửu, vẫn là ngươi tay nghề tốt, lại ân cần chu đáo. Ta thích ngươi nhất." Kết quả Tạ Ấn Tuyết quay đầu nói với A Cửu, "Có thể mời người đi cùng ta chọn nguyên liệu hôm nay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.