Ta Có Thể Khiến Người Ta Sụp Đổ

Chương 44: Ngươi Mang Theo Vũ Khí Sao?

Tu Tien Chanh Tu

16/03/2021

“Cởi quần áo a, ngươi cởi hay không?”

Tần Minh hỏi một câu.

Giọng nói kia, khí thế hào hùng.

Đôi mắt đẹp của cô gái trừng lớn, không nghĩ tới Tần Minh lại là loại người này.

Nhìn thấy đi không nổi nữa, nghĩ trước khi chết cùng với nàng làm một lần?

Nàng lập tức lắc đầu, một mặt cảnh giác.

“Ta không cởi!”

“Được, ngươi không cởi thì ta cởi.”

Vù!!!!!

Tần Minh vừa dùng lực, đem quần áo trên người mình xé thành hai mảnh.

Sau đó một cước nâng lên, đạp bể một ống nước nhà vệ sinh.

Bọt nước phun tới, hắn đem quần áo trên tay phóng tới bên trong thấm nước, lại đem cái thùng mang theo kia chứa đầy nước.

“Cầm, che ở trên mặt.”

Đem mảnh áo vụn trên tay đưa cho đối phương, hắn xách theo thùng nước liền hướng phía trước chạy.

Cô gái thấy thế, vô cùng ngạc nhiên.

Nguyên lai là nàng suy nghĩ nhiều...

Nàng vội vàng đi theo.

Hỏng bét hơn nữa là, khi bọn hắn trở lại tầng 25, Thế lửa ở nơi này cũng đã lan tràn ra, Thế lửa mặc dù không lớn, nhưng cũng rất dọa người.

Sắc mặt cô gái tái nhợt mấy phần, một vẻ bất lực.

“Làm sao bây giờ?”

“Chạy thẳng xuống dưới.”

“Không được, ta sợ ~~~”

Cô gái kia lui lại hai bước, trên mặt viết đầy sự hoảng sợ.

“Tin tưởng ta, sẽ không có chuyện gì.”

Nhìn thấy cô gái kia vẫn là một dáng vẻ do dự.

Tần Minh dứt khoát quyết định.

Đem quần áo trên tay hai người một lần nữa thấm nước, lại dùng nước giội lên thân thể hai người, sau đó trực tiếp ôm ngang lấy cô gái kia.

Bên trong tiếng kinh hô của cô gái, hắn nhanh chân hướng dưới lầu phi nước đại!

Mỹ nhân vào lòng, cảm xúc trên tay kia thật tốt.

Mà ngay lúc này hắn không mặc áo, sâu sắc cảm thụ dáng vóc sung mãn của đối phương.

Nhưng bây giờ tất nhiên không phải lúc để hưởng thụ.

Xông lên a!!!

Bọn hắn đi đường hầm chạy trốn an toàn, nơi này không có đồ vật gì có thể đốt, mà còn có một chút biện pháp phòng hộ hoả hoạn, nhiều lắm chính là khói dày đặc...

Một hơi lao thẳng xuống năm sáu tầng, Tần Minh phụ trách chạy, cô gái phụ trách giúp hắn bịt lại miệng mũi, hai người phối hợp ăn ý vô cùng, chính là khói đặc có chút sát (phá) phong cảnh, nếu không phải vậy thì một màn này vẫn rất lãng mạn.

Thẳng đến khi sương mù phai nhạt một chút, Tần Minh mới ngừng lại được.

Lúc nãy chạy thẳng một đường, hắn đã bị hun đến đầu váng mắt hoa, thở không ra hơi.



Khó xử nhất chính là.

Ôm cô gái kia, bụng dưới của hắn đè vào một vị trí khá là mềm mại.

Đoạn đường này chạy xuống, tương đương như muốn chết, mặc dù Tần Minh cực kỳ gắng sức kiềm chế, nhưng đây là bản tính nam nhân, làm sao nhịn được?

Còn Tưởng Khả Nhi khá là sợ hãi, giống như không có phát giác ra có cái gì đang dính vào người nàng...

Một đường chạy đến tầng 15, đã là khu vực an toàn, Tần Minh đem cô gái đặt xuống đất.

Hắn thở phào một hơi, vội vàng dùng thánh thủ chữa bệnh vỗ vỗ trên thân mình, mới khôi phục tới.

Tưởng Khả Nhi cũng khá nghiêm trọng, ghé vào bên tường điên cuồng ho khan.

Tần Minh đi qua vỗ vỗ bả vai nàng.

“A? Bỗng nhiên tinh thần ta làm sao trở nên tốt hơn rồi .”

Cô gái kia sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tần Minh, một mặt không thể tưởng tượng nổi.

Tần Minh nghĩ thầm hỏng rồi.

Nếu nàng truy vấn hắn đây là cái tình huống gì thì hắn làm sao xử lý?

Kết quả Tưởng Khả Nhi nhìn hắn chằm chằm nửa ngày, bỗng nhiên cười phốc phốc ra tiếng.

“Ha ha ha... bộ dáng của ngươi như đang đào than đá.”

Tần Minh: “...”

Ngươi có thể nhìn vào gương một chút được không? Ngươi cũng không tốt lành gì đâu...

Cũng thật đúng là đừng nói, nàng có dung mạo rất xinh đẹp, coi như bị hun đen. Bằng vào ngũ quan của nàng, vẫn như cũ động lòng người.

Tần Minh thấy có chút tâm động.

“A? Đây là cái gì?”

Hắn chợt thấy trên tay cô gái ôm một cái đồ vật đen sì, lúc trước hắn đã chú ý rồi.

Nhưng khi đó tình huống nguy cấp, hắn không có quá để ý.

Hiện tại nhìn kỹ, cái đồ vật này cũng lớn.

Hắn nói cô gái này nhìn qua rất gầy, làm sao nặng như vậy.

“Đây là máy tính.” Cô gái hồi đáp.

Tần Minh sững sờ.

“Mạng đều sắp không còn, ngươi còn có tâm tình ôm cái máy tính?”

Cô gái nhẹ nhàng đem nó để trên mặt đất, coi như trân bảo.

“Đây là máy tính của đại ca ta, bên trong có số liệu trọng yếu của công ty, nếu bị mất, gia gia cùng các ca ca sẽ rất nóng nảy.”

Nghe được cái này, thể xác tinh thần Tần Minh chấn động.

Không phải bởi vì cô gái đơn thuần thiện lương, mà bởi vì... Sự thông minh của nàng.

“Trọng yếu như vậy ngươi phải ôm cái máy chủ a! “ CMN” ngươi ôm cái màn hình ra làm gì?”

Tưởng Khả Nhi: “...”

Tần Minh: “...”

...

...



“Ngươi gọi là Tần Minh đúng không?”

Đi ra khỏi tòa cao ốc, cô gái đối với Tần Minh cười nói.

Nụ cười này, như trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.

Tần Minh kinh ngạc.

“Ngươi làm sao biết rõ tên của ta?”

“Ta đoán, ngươi tin không?”

Nhìn thấy Tần Minh biểu hiện càng thêm ngạc nhiên, cô gái kia cười ha ha ha không ngừng.

“Đúng rồi, trên thân của ngươi có phải mang theo vũ khí hay không, vừa rồi có thứ gì luôn chọc trên người ta.”

Nói xong, nàng nhìn xuống vị trí trên người hắn.

A...

Tần Minh lựa chọn trầm mặc.

Đúng là vũ khí, còn có thể đâm người, nhất là nữ nhân, có thể chọc ra nước đấy...

...

...

Lúc đi ra từ tòa cao ốc, Tần Minh phát hiện nơi này đã tụ tập hơn trăm người.

Xe cứu hỏa rốt cục cũng chạy đến, còn một lần tới ba chiếc.

Có hai chiếc vây quanh đằng sau cao ốc, đang suy nghĩ biện pháp đi lên dập lửa, còn một chiếc dừng ở trước cổng chính, đang định xông đi vào cứu người.

Ngoại trừ nhân viên chữa cháy, đằng sau còn có không ít nhân viên vừa rồi chạy tới cấp cứu, kể cả xe cứu thương.

Dù sao phát sinh dạng hoả hoạn này, thương vong là không thể tránh được, tình huống phi thường hỗn loạn.

Cách thật xa, Tần Minh nhìn thấy trong đám người còn có cảnh sát đang duy trì trật tự.

Trong lòng của hắn lộp bộp một cái, nghĩ đến nhanh chóng rời đi.

Chuyến này cứu người không phải ý định của hắn, lại dừng lại, cảnh sát đến tra hỏi hắn nội tình thì sẽ không tốt.

Đến lúc bị tra ra cái nguy hiểm gì đến tính mạng, hắn đến ngồi ăm cơm cục rồi.

Nghĩ đến cái này, Tần Minh cùng Tưởng Khả Nhi tạm biệt.

“Ngươi đi về trước đi, ta phải đi, không muốn gây sự chú ý của bọn hắn.”

“Chờ chút! Có thể cho ta ngươi phương thức liên lạc không?”

Tưởng Khả Nhi thấy Tần Minh muốn đi, vội vàng hỏi.

Tần Minh cứ như vậy chạy, lần sau muốn tìm hắn, cũng không biết phải chờ đến lúc nào.

Tần Minh gật đầu, hai người cấp tốc thêm Wechat lẫn nhau.

Lúc này, đã có người chú ý tới bọn hắn hướng bên này chạy đến, bên trong còn có cảnh sát cùng nhân viên chữa cháy.

Tần Minh thấy thế, nhanh chân liền chạy.

Tưởng Khả Nhi hướng bóng lưng Tần Minh hô 1 câu.

“Tần Minh! Ta gọi là Tưởng Khả Nhi! Cám ơn ngươi!!!”

Tần Minh: “...”

Không phải đã nói không muốn gây sự chú ý tới người khác sao?

————

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Thể Khiến Người Ta Sụp Đổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook