Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Chương 55

Thanh Sắc Vũ Dực

21/03/2021

Lệ Tinh Luân không chỉ không tránh né, ngược lại thả người nhảy vào trong yêu hỏa, quanh người hắn bao phủ dày đặc linh khí của Vụ Linh cốc cùng với một luồng thần lực xung quanh, nguồn năng lượng này có thể giúp hắn tạm thời ngăn cản yêu hỏa cắn nuốt hắn, nhưng không thể chống đỡ lâu dài, chờ linh khí bị yêu hỏa cắn nuốt hết, Lệ Tinh Luân không thể không dựa vào thực lực của mình chống lại yêu hỏa của yêu tộc Đại Thừa kỳ.

Một thân hồng y đứng giữa yêu hỏa trông đặc biệt chói mắt, khuôn mặt Lệ Tinh ở bên trong lửa bắt đầu thay đổi vặn vẹo.

Do đổi nhan cổ, yêu hỏa làm đổi nhan cổ bị nóng, ở bên dưới da mặt của Lệ Tinh Luân di chuyển, lại vì không có mệnh lệnh của mẫu cổ nên không dám lộn xộn, vẻ mặt như vậy làm người đứng bên ngoài nhìn cảm thấy chính là khổ sở đứng trong yêu hỏa, Quỷ Xa trưởng lão thấy vẻ mặt của Lệ Tinh Luân, không khỏi ngửa đầu cười to, bên trong bóng đen cũng khe khẽ truyền ra vài tiếng cười nhạo.

Chỉ có Bát vĩ hồ nhìn về phía Trường Không Trác Ngọc, nói thật trong mắt đại yêu Lệ Tinh Luân không tính là thứ gì, hắn sống hay chết cũng chỉ như một con kiến, không ai để ý. Bát vĩ hồ để ý chính là Trường Không Trác Ngọc, hắn ta biết Trường Không Trác Ngọc đối với đồ đệ này tình cảm vô cùng sâu sắc, mà thực lực của Trường Không Trác Ngọc lại không biết sâu tới mức nào, hắn ta sợ tên đồ đệ Tiểu Tinh này lỡ như xảy ra chuyện gì, Trường Không Trác Ngọc sẽ tàn sát. Bát vĩ hồ có tự tin rằng có thể ngăn chặn Trường Không Trác Ngọc, nhưng bên trong Vụ Linh cốc có rất nhiều tiểu yêu, Bát vĩ hồ lo lắng sẽ làm liên lụy đến chúng.

Mà Trường Không Trác Ngọc nhẹ nhàng phe phẩy quạt trong tay, vẻ mặt thong dong, hoàn toàn không có vẻ gì là lo lắng cho Lệ Tinh Luân, hiển nhiên là đồ đệ đã dự đoán được từ  trước.

Người trẻ tuổi này thật sự lợi hại như vậy? Bát vĩ hồ nhìn thân ảnh màu đỏ đứng bên trong lửa kia, khuôn mặt bên dưới ánh lửa đang lay động kia vô cùng dữ tợn, đã mất đi dáng vẻ tuấn tú ban đầu, thoạt nhìn vô cùng đau đớn khổ sở.

Bát vĩ hồ quơ quơ cái đuôi, luôn chú ý tới tình huống bên trong yêu hỏa, một khi Lệ Tinh Luân gặp phải nguy hiểm hồn phi phách tán, hắn ta lập tức cắt ngang cứu người, để tránh Trường Không Trác Ngọc thật sự tàn sát Vụ Linh cốc. Các trưởng lão khác có thể không thèm để ý đến sự sống chết của đám tiểu yêu, nhưng Bát vĩ hồ lại xem đám tiểu yêu là tương lai của Vụ Linh cốc, hắn ta có thể chết đi, nhưng không thể để cho đám nhỏ kia cứ vậy mà hồn phi phách tán.

Trường Không Trác Ngọc ở trước mặt mọi người cố gắng duy trì dáng vẻ thong dong tự nhiên, trong mắt cố gắng tỏ ra là kiêu ngạo khí phách, nhưng thực tế cả người cứ như là kiến bò trên chảo nóng, nếu không phải là xung quanh nhiều người, y đã sớm đi vòng vòng xung quanh yêu hỏa.

Cho dù lo lắng, Trường Không Trác Ngọc vẫn lựa chọn tin tưởng Lệ Tinh Luân, giả vờ làm cao nhân chờ đợi hắn.

Hình dáng người bên trong yêu hỏa dần dần mờ ảo, linh khí bao quanh Lệ Tinh Luân đã tiêu tán, chỉ còn lại một luồng thần lực mỏng manh bất diệt còn bảo vệ xung quanh. Mà lúc này, eo Lệ Tinh Luân đã cong xuống, hắn giống như một hòn đá màu đỏ kiên cường bên trong yêu hỏa, cố chấp chịu đựng ngọn lửa dày vò.

Bàn tay đang nắm chặt phiến quạt của Trường Không Trác Ngọc dần dần trở nên trắng bệch, y mím môi, trong lòng không rõ là tư vị gì. Y hẳn là phải xông vào cứu đồ nhi lúc đồ nhi vừa ngồi xổm xuống, nhưng y không hề nhúc nhích, trong đầu vô thức nhớ lại từng chút từng chút quãng thời gian ở bên cạnh Lệ Tinh Luân, vẫn như trước không hề nhúc nhích.

Đồ đệ đáng kiêu ngạo của y ở dưới Đoạn Hồn Cốc chẳng hề sợ gì đang bị thiêu đốt bên trong ngọn lửa, người làm y vừa nhìn liền thích luôn muốn bắt hắn làm đồ đệ, đồ đệ kia rõ ràng vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng vẫn đi theo y, nếu như lúc này mình ra tay quả thật có thể cứu Lệ Tinh Luân, nhưng sẽ làm hỏng cơ hội Lệ Tinh Luân thay da đổi thịt, nếu không cứu, lỡ như hắn không chịu được nữa thì sao?

Trong đầu Trường Không Trác Ngọc chỉ giây lát liền xuất hiện vô số suy nghĩ, nhưng vẫn như trước không hề nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Lệ Tinh Luân, khóe miệng thậm chí còn giương lên nụ cười đắc ý, cứ như đã nắm chắc phần thắng trong tay làm Quỷ Xa trưởng lão đem lời nói độc ác bên miệng miễn cưỡng nuốt vào.

Bất luận là người hay yêu đều không lên tiếng, bọn họ cùng nhìn vào ngọn lửa đang càng lúc càng lớn, mà thân ảnh kia càng lúc càng nhỏ.

Bát vĩ hồ lo lắng đung đưa cái đuôi, hắn ta bắt đầu đi qua đi lại quanh ngọn lửa, ai ngờ vừa mới tới gần một chút, cây quạt trong tay Trường Không Trác Ngọc lại lập tức cắm ngay bên tảng đá bên chân Bát vĩ hồ.

“Tất cả các ngươi không ai được nhúc nhích.” Nụ cười trên mặt Trường Không Trác Ngọc dần dần biến mất, vẻ mặt y mất dần nhẫn nại, lộ ra vẻ nguy hiểm.

Sát ý trên người y phát ra, nặng nề chèn ép mười vị trưởng lão yêu tộc, các trưởng lão nghe được Trường Không Trác Ngọc dùng thanh âm như dòng suối chảy giữa khe núi lạnh lùng nói: “Con đường hắn chọn, bản tôn nhìn hắn đi.”

Tất cả trưởng lão yêu tộc đều nghe ra nửa câu nói sau của Trường Không Trác Ngọc – Nếu hắn có chuyện, ta sẽ đem các ngươi chôn cùng.

Vào lúc này cho dù là Yêu Linh cũng không thể không tin Trường Không Trác Ngọc, sức mạnh trên người y thật đáng sợ, giống như một cự thú thời kỳ thượng cổ hồng hoang, không cần làm gì, chỉ cần đứng đó cũng có thể cướp đi sự tồn tại của các sinh linh ở xung quanh đó.

Bốn cái đầu còn lại của Quỷ Xa trưởng lão không nhịn được cùng run lên, hắn ta thậm chí muốn thu hồi yêu hỏa, nhưng khí tức trên người Trường Không Trác Ngọc chèn ép tới nổi hắn không thể ra tay, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn thân ảnh bên trong ngọn lửa càng lúc càng mờ nhạt.

Rốt cuộc khi thân ảnh huyết sắc kia biến mất, khi mười trưởng lão tim đều nhảy lên tận cổ họng, một tia kiếm khí sắc bén phóng lên cao, mạnh mẽ chém yêu hỏa ra làm hai.

Khi thân ảnh màu đỏ kia lần thứ hai xuất hiện trước mặt mọi người, một nam tử tướng mạo cực kỳ anh tuấn, cầm một chiếc xương thú trong tay xung quanh ngọn lửa bao phủ, xương thú như kiếm, mỗi một nhát kiếm đều hung hăng, thân ảnh màu đỏ kia không ngừng lay động bên trong ngọn lửa, mỗi một đường kiếm đều đẩy ngọn lửa lùi một phần.

“Đây là…” Trường Không Trác Ngọc nhìn động tác của thân ảnh kia, kiếm pháp đó y đã từng dùng qua một lần, ở Đoạn Hồn Cốc, y cùng Lệ Tinh Luân đều không thể sử dụng linh khí, y thi triển kiếm pháp, lợi dụng thần lực của Đoạn Hồn Cốc để đối phó với chính Đoạn Hồn Cốc, phá vỡ kết giới, đem Lệ Tinh Luân rời khỏi Đoạn Hồn Cốc chưa từng có ai thoát được ra.

Võ học của Tu Chân giới và nhân gian khác nhau, đây cũng không phải là một bộ kiếm pháp đơn giản, thực tế Trường Không Trác Ngọc lúc ấy dù thi triển kiếm pháp nào cũng đều sẽ có kết quả giống nhau, quan trọng nhất không phải là hình dạng, mà là kiếm khí mang theo sức mạnh.

Đó cũng không phải là chiêu thức mà người bình thường có thể học được, Trường Không Trác Ngọc cũng chưa bao giờ chính thức dạy Lệ Tinh Luân, bởi vì chính y lúc ấy cũng không biết là mình sử dụng kiếm khí nào. Trường Không Trác Ngọc quả thật rất mạnh, nhưng ngoại trừ biết được trận pháp, còn lại những tâm pháp chiêu thức y đều không nghĩ ra khẩu quyết*, chỉ biết tự mình dùng chứ không biết dạy người, trên thực tế y làm sư phụ nhưng chưa dạy cái gì cho Lệ Tinh Luân, đồ nhi liền tự mình ngộ ra được một chiêu thức chỉ thuộc về hắn.

*Khẩu quyết là những câu nói ngắn gọn nhưng bao hàm chiêu số và tâm pháp giúp người luyện võ có phương hướng tập luyện rõ ràng và cụ thể. Mỗi một môn phái có một khẩu quyết và tâm pháp riêng. Nên khi học phái nào thì tự người học võ có thể tự lý giải khẩu quyết theo cách hiểu và cách suy luận của mình.

Tảng đá trong lòng Trường Không Trác Ngọc rốt cuộc rơi xuống, yên tĩnh lại kiêu ngạo nhìn Lệ Tinh Luân, đây chính là đồ nhi mà y liếc mắt một cái liền chọn trúng đó!

Đoạn xương thú trong tay Lệ Tinh Luân đã bị yêu hỏa thiêu thành màu đỏ, nhưng không biết khi còn sống đây là xương của yêu thú gì, vậy mà càng đốt càng cứng, cuối cùng giống như là thanh sắt, chờ khi xương thú bị đốt tới đỏ rực, Quỷ Xa trưởng lão đã biến thành họ Lệ. (?)

(?) T nghĩ đoạn này có nghĩa là yêu hỏa của Quỷ Xa bị Lệ Tinh Luân sử dụng, chứ không có nghĩa là Lệ Tinh Luân lên làm trưởng lão đâu.

Chỉ thấy Lệ Tinh Luân xoay người trong không trung một cái, cuối cùng một luồng yêu hỏa quấn quanh thanh xương yêu thú đỏ rực kia, thân ảnh màu đỏ bay ra, luồng thần lực yêu hỏa bị Lệ Tinh Luân thu phục vẫn còn hỗn loạn liền nhào tới trên người Quỷ Xa trưởng lão. Quỷ Xa trưởng lão vốn còn đang xem náo nhiệt liền vội vàng đưa hai cánh ra đỡ, nhưng trong yêu hỏa còn mang theo kiếm khí vô cùng sắc bén, xương yêu thú đã bị ngọn lửa luyện thành trường kiếm đâm thật sâu vào trong cánh của Quỷ Xa trưởng lão, trong không trung vang vọng tiếng kêu thảm thiết của hắn ta.

Hắn ta là trưởng lão yêu tộc, vẫn luôn an nhàn ở Vụ Linh yêu cốc, vẫn luôn là một trong mười vị trưởng lão địa vị độc tôn, ngoại trừ năm đó ném năm cái đầu ở chỗ Yêu Linh, chưa từng chịu qua nỗi đau đớn nhường này. Làm Quỷ Xa trưởng lão đau nhất chính là, xương của yêu thú kia dường như lúc còn sống là yêu thú cắn nuốt huyết hồn, sau khi đâm vào trong cánh Quỷ Xa trưởng lão, vậy mà lại bắt đầu cắn nuốt máu thịt của hắn ta, Quỷ Xa trưởng lão chỉ có thể chịu đựng đau đớn mãnh liệt lui về phía sau, để xương thú rời khỏi thân thể mình.

“Tiểu bối nhân tộc!” Quỷ Xa trưởng lão ôm đôi cánh bị yêu hỏa thiêu như đồ nướng nghiến răng nghiến lợi nói với Lệ Tinh Luân.

Lệ Tinh Luân dù sao cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, có thể làm Quỷ Xa trưởng lão bị thương cũng do tấn công bất ngờ, nếu Quỷ Xa trưởng lão thật sự xuất hết toàn lực, Lệ Tinh Luân chắc chắn không đánh lại. Nhìn thấy Quỷ Xa trưởng lão thẹn quá hóa giận tính ra tay đối với Lệ Tinh Luân, Trường Không Trác Ngọc một tay đưa lên, cây quạt dưới chân Bát vĩ hồ lập tức bay trở về trên tay y, Trường Không Trác Ngọc mở quạt ra, nhìn thẳng Quỷ Xa trưởng lão nói: “Bại chính là bại.”

Quỷ Xa vừa đau vừa tức, ôm cánh cả người run run, nhưng ở dưới uy áp của Trường Không Trác Ngọc lại không dám tiến lên. Mà tiểu bối nhân tốc hấp thu máu thịt của mình, đứng ở phía sau Trường Không Trác Ngọc tiếc hận nhìn Quỷ Xa, giống như đáng tiếc nuối mình không có cơ hội hấp thu càng nhiều máu thịt của hắn ta.

Cho dù vừa phẫn nộ vừa nhục nhã, nhưng Quỷ Xa trưởng lão vẫn nhịn xuống, chỉ vì khí tức của Trường Không Trác Ngọc quá mức khủng bố, cảm giác tồn tại quá mức khổng lồ, y chỉ nhẹ nhàng động đậy, mười vị trưởng lão lập tức căng thẳng, căn bản không dám phản kháng.

Sức mạnh như vậy, nếu nói y không có truyền thừa của Nữ Oa ai cũng không tin. Yêu Linh đối với bất kỳ kẻ nào cùng yêu nào cũng cực kỳ vô tình lại thật sự lựa chọn Trường Không Trác Ngọc, y chính là vương giả của Vụ Linh Cốc.

Tình hình là y còn mạnh hơn cả yêu, Quỷ Xa trưởng lão gian gian rũ xuống cái cánh không bị thương xuống, bốn cái đầu toàn bộ cúi xuống, lộ ra dáng vẻ thần phục.

Trường Không Trác Ngọc giương khóe môi lên, tầm mắt đảo qua vài bóng đen khác, trong bóng đen hoặc là đưa ra một cái đầu hoặc là đưa ra một đôi chân, toàn bộ đều hạ thấp tư thế, cúi đầu với Trường Không Trác Ngọc, duy chỉ có Bát vĩ hồ còn đứng ở bên trên núi đá, dùng cặp mắt xinh đẹp nhìn Trường Không Trác Ngọc, từa hồ đang chờ đợi gì.

Thấy những trưởng lão này sẽ không dám tiếp tục uy hiếp Lệ Tinh Luân, Trường Không Trác Ngọc lúc này mới vừa lòng quay đầu lại, nhìn về phía đồ đệ làm mình vô cùng kiêu ngạo.

Y vừa mới quay người lại, liền cứng đờ tại chỗ, chỉ vào mặt Lệ Tinh Luân lắp bắp hồi lâu mới nói: “Đồ nhi… ngươi…”



“Làm sao?” Lệ Tinh Luân sờ sờ mặt mình, thấy sư phụ nói không ra lời, liền tiện tay dẫn ra một con suối, nhìn xuống mặt mình trong nước.

Trên mặt nước đã không còn là gương mặt tối tăm nhưng tuấn tuấn của Lệ Tinh Luân lúc bị đổi nhan cổ thay đổi, cũng không phải là vẻ mặt ban đầu của Lệ Tinh Luân, mà là một người xa lạ góc cạnh càng thêm rõ ràng, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, ánh mắt cũng càng hung hiểm hơn.

Mà khuôn mặt này, so với vẻ mặt của Lệ Tinh Luân trước kia càng thêm anh tuấn, tuy rằng vẫn còn kém một chút so với Trường Không Trác Ngọc, nhưng cũng là đứng đầu Tu Chân giới.

Lệ Tinh Luân lập tức giải thích: “Sư phụ, khi đồ nhi ở bên trong yêu hỏa, đổi nhan cổ bị yêu hỏa ảnh hưởng không ngừng thay đổi hình dạng, có lẽ bởi vì thế, dung mạo của ta đã thay đổi.”

Trường Không Trác Ngọc nhìn Lệ Tinh Luân không dời mắt, nghe hắn nói như vậy, thoáng chốc liền hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng nói: “Nếu đã vậy thì cứ để như vậy đi, dù sao người tu chân sau khi tiến vào Nguyên Anh kỳ sẽ tùy ý điều chỉnh dung mạo của mình cho thích hợp, cho dù trở lại Tu Chân giới có gặp người quen nhìn tới dung mạo ngươi cũng sẽ không dị nghị gì.”

Trên thực tế dù là người tu chân điều chỉnh dung mạo, cũng chỉ có thể thay đổi vài đặc điểm trên gương mặt mình, thân thể xương cốt sinh ra đã như thế, cho dù là sửa, cũng không thể hoàn toàn thay hình đổi dạng, nếu không cũng sẽ không có mấy danh hiệu linh tinh như Tu Chân đệ nhất mỹ nhân, mọi người đều đẹp tới mức nghìn người như một. Dáng vẻ này của Lệ Tinh Luân căn bản không phải là Nguyên Anh kỳ có thể thay đổi ra, thực sự là quá mức anh tuấn.

Chỉ biết sư phụ thích cái đẹp…. Lệ Tinh Luân có chút âm trầm sờ sờ mặt mình, rất muốn bóp chết đổi nhan cổ bên dưới da, cuối cùng vẫn nhịn lại. Hoàn toàn thay đổi như vậy càng tốt, càng có thể âm thầm tìm hiểu những người diệt gia tộc hắn….

Thôi, đừng có lừa mình dối người, Trường Không Trác Ngọc khoe khoang như vậy, bọn họ căn bản không thể nào “âm thầm” tìm hiểu. Lệ Tinh Luân bất đắc dĩ lần thứ hai sờ sờ mặt, cũng đừng mượn cớ, chỉ cần sư phụ thích, thì cứ dùng khuôn mặt này đi.

Về phần hắn rốt cuộc có hình dáng gì… Lệ Tinh Luân quyết định, chờ sau khi giải quyết xong chuyện gia tộc, hắn nhất định sẽ lấy đổi nhan cổ ra, sử dụng vẻ mặt ban đầu của mình đối diện với Trường Không Trác Ngọc, cho dù y có thích bộ dạng hiện tại cũng không được.

“Nếu các ngươi không có ý kiến, chúng ta có thể rời đi được hay chưa?” Trường Không Trác Ngọc sau khi đã nhìn đủ, cảm thấy vừa lòng nói với mấy vị trưởng lão.

“Chờ… Khoan đã…” Quỷ Xa trưởng lão gian nan giơ tay lên nói, “Tôn thượng* là yêu thần của Vụ Linh yêu cốc ta, làm sao có thể vứt bỏ Vụ Linh Cốc… Một khi tôn thượng đi rồi, Vụ Linh Cốc sẽ…”

*Danh xưng kính trọng đối với người có ngôi vị cao nhất

“Sẽ không thay đổi gì,” Trường Không Trác Ngọc thản nhiên nói, “Vụ Linh Cốc vẫn sẽ tồn tại như trước đây, trở thành nơi che chở cho yêu tộc, có ta ở đây hay không cũng không khác gì.”

“Nhưng là…”

Quỷ Xa trưởng lão còn muốn nói gì, Trường Không Trác Ngọc khẽ nhíu mày, cắt ngang lời nói của hắn ta, “Hay là, ngươi đang muốn ra lệnh cho ta sao?”

Áp lực đột nhiên tăng lên, Quỷ Xa trưởng lão lập tức không nói nên lời, cúi đầu thật sâu.

Nhưng đúng lúc này Bát vĩ hồ bay đến, đáp xuống trước mặt Trường Không Trác Ngọc, tuy rằng hắn ta không mở miệng, nhưng từ ánh mắt có thể nhìn thấy, hắn cũng không hy vọng Trường Không Trác Ngọc rời đi.

Yêu Linh là trụ cột tinh thần của Vụ Linh Cốc, không có bất kỳ yêu tộc nào nguyện ý để Yêu Linh rời khỏi Vụ Linh Cốc.

Trường Không Trác Ngọc hiểu rõ lời Bát vĩ hồ chưa nói ra miệng, y nói với Bát vĩ hồ: “Ta cần nói chuyện với mình ngươi, sau đó ngươi hãy quyết định có hy vọng ta ở đây hay không.”

Bát vĩ hồ hơi sửng sốt gật đầu, không đợi chín trưởng lão khác phản đối liền biến thành bạch hồ, đưa hai sư đồ trở về Thanh Khâu.

Mở ra trận pháp phòng hộ chỉ thuộc về Thanh Khâu, Bát vĩ hồ nói: “Được, hiện tại chúng ta nói chuyện sẽ không ai nghe được, các ngươi còn gì che giấu chúng ta.”

“Hửm, vì sao ngươi nghĩ như vậy?” Trường Không Trác Ngọc hơi nhướng mày, thay Yêu Linh dò xét Bát vĩ hồ một lần cuối cùng.

Yêu Linh lựa chọn để Bát vĩ hồ sử dụng Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sẽ đem một phần truyền thừa giao cho hắn ta, đây là chuyện liên quan đến tương lai của Vụ Linh Cốc và kiếp nạn nhân gian, Trường Không Trác Ngọc tất nhiên sẽ rất thận trọng. Bát vĩ hồ sau khi thu được Sơn Hà Xã Tắc đồ có thể lạm dụng hay không, có thể không thèm để ý tới kiếp nạn nhân gian mà chỉ lo cho thân mình hay không, những chuyện này cần phải suy xét kỹ.

“Nếu ngươi thật sự chiếm được Yêu Linh, với thực lực của ngươi, nếu muốn giết chết mười trưởng lão bọn ta rồi rời khỏi Vụ Linh Cốc là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng ngươi không làm vậy.” Bát vĩ hồ nói, “Hoặc ngươi là nhân loại nhưng tâm địa thiện lương, không muốn thương tổn yêu tộc; hoặc ngươi chính là không có được truyền thừa, thực lực chưa đủ để diệt trừ mười vị trưởng lão… Nhưng nhìn tình huống hiện nay, ngươi có thể khống chế được sương trắng dưới đáy cốc, nói ngươi không nhìn thấy Yêu Linh là không thể nào. Nhìn thấy Yêu Linh nhưng có thể toàn thân trở ra, vậy nhất định chính là truyền nhân của Nữ Oa chân chính. Nhưng là…”

Bát vĩ hồ ngẩng đầu nhìn không trung trong Vụ Linh Cốc nói: “Kết giới của Vụ Linh Cốc không hề rung chuyển, nếu đúng như ngươi nói ngươi đã hấp thu Yêu Linh sau đó ổn định lại kết giới Vụ Linh Cốc, vậy thì không đúng. Kết giới của Vụ Linh Cốc không chỉ là một mình Nữ Oa để lại, mà còn có sức mạnh của Dao Trì, trong truyền thừa của Nữ Oa chưa chắc có phương pháp duy trì Vụ Linh Cốc. Cho dù có, vào lúc ngươi hấp thụ Yêu Linh, kết giới nhất định sẽ thay đổi, nhưng trong một năm này Vụ Linh Cốc vẫn trước sau như một, không xảy ra bất kỳ chuyện gì, cách ngươi nói ta không thật sự tin tưởng. Nhưng… Nhìn thấy Yêu Linh nhưng không hấp thu nàng, ta… không dám tưởng tượng, hơn nữa ngươi cũng không có lý do gì để làm vậy.”

“Vậy sao? Nếu là ngươi, ngươi sẽ hấp thu Yêu Linh sao?”

“Ta nếu muốn hấp thu Yêu Linh, đã sớm cũng giống như chín trưởng lão kia mất đi một phần cơ thể. “ Bát vĩ hồ thản nhiên nói, “So với việc trở thành Cửu vĩ thiên hồ, ta càng hy vọng Vụ Linh Cốc, hy vọng Thanh Khâu có thể giống như bây giờ bình yên mà tồn tại. Không phải ta không có dã tâm, chỉ là nguyện vọng của ta khác với những trưởng lão còn lại mà thôi.”

Nếu Bát vĩ hồ là loại người để ý đến thân phận của mình, cũng sẽ không để mấy bé hồ ly bò tới bò lui trên người hắn, khóc ướt hết lông hắn, một chút cũng không có bộ dáng tôn quý của trưởng lão.

Mắt Trường Không Trác Ngọc sáng lên, liền muốn nói ra lời dặn dò của Yêu Linh, Lệ Tinh Luân cướp lời y nói trước: “Vậy thì, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.”

Trường Không Trác Ngọc không giống như mấy sư phụ khác trong Tu Chân giới cảm thấy bị đồ đệ vô lễ mạo phạm, y biết Lệ Tinh Luân sẽ không tùy tiện nhúng tay vào cuộc nói chuyện của y với người khác, nếu hiện tại Lệ Tinh Luân lên tiếng, vậy nhất định là có lý do của hắn.

Thấy Trường Không Trác Ngọc không ngăn cản, mà trước đó Lệ Tinh Luân dùng một đoạn xương làm bị thương Quỷ Xa trưởng lão cũng làm Bát vĩ hồ có thêm vài phần kính trọng đối với hắn, hắn ta nhìn về phía Lệ Tinh Luân, xem như công nhận người này.

Đây là lần đầu tiên có người công nhận Lệ Tinh Luân ngoài Trường Không Trác Ngọc, có thể cũng bởi vì thực lực của hắn càng ngày càng mạnh. Lệ Tinh Luân nhìn về phía Bát vĩ hồ, không sợ hãi nói: “Ngươi đoán không sai, chúng ta không hấp thụ Yêu Linh, nói như vậy chỉ để những kẻ có lòng mơ ước Yêu Linh đánh mất hy vọng.”

Cho dù đã mơ hồ đoán được, nhưng Bát vĩ hồ vẫn ngạc nhiên không thể tin nổi: “Các người… Vì sao?”

“Bởi vì cũng giống như ngươi, so với chuyện thành thần chúng ta càng để ý hơn về kiếp nạn nhân gian.” Lệ Tinh Luân nói, “Sau khi sư phụ thành thần quả thật chúng ta có thể rời khỏi Tu Chân giới đi đến tiên giới hay thậm chí là thần giới, đến lúc đó nhân gian trở nên thế nào cũng không liên quan gì đến chúng ta. Nhưng sư phụ ta không phải loại người bo bo giữ mình, y trách trời thương dân, sinh ra chính là người cứu vớt nhân gian, làm sao y có thể vì để bản thân mình cường đại, mà không thèm để ý tới nhân gian này được!”

Lệ Tinh Luân khen sư phụ từ trước tới nay đều không hề ngại ngùng, dùng các loại từ ngữ hoa mỹ trau truốt để khen Trường Không Trác Ngọc không hề đỏ mặt, Bát vĩ hồ nghe được cũng cảm thấy xấu hổ, Lệ Tinh Luân lại còn khen.

Trường Không Trác Ngọc cũng không cảm thấy ngại ngùng, đồ đệ nói đều là lời thật lòng, Lệ Tinh Luân không nói, y cũng muốn nói!

Bất quả thật sự không hổ là đồ đệ của y, hiểu mình tới như vậy, đúng là đồ đệ tốt!

Lệ Tinh Luân không cần quay đầu lại cũng biết sư phụ nhất định là đang dùng ánh mắt vừa lòng và vui vẻ nhìn mình, vốn dĩ bộ mặt đang lạnh băng cũng dần dần nhu hòa.

Bát vĩ hồ: “…”

“Được rồi, ta biết các ngươi vĩ đại,” Bát vĩ hồ thật sự không nhịn được nữa cắt ngang lời khen của Lệ Tinh Luân, “Ta cũng hiểu vì sao các ngươi chọn không hấp thu Yêu Linh, cũng là bởi vì muốn cứu vớt Tu Chân giới khỏi kiếp nạn nhân gian đúng không. Ta tạm thời cảm tạ các ngươi, dù sao Trường Không Trác Ngọc có thể nói là bảo vệ Vụ Linh Cốc. Vậy thì, ngươi muốn giao dịch gì với ta?”

“Yêu Linh lựa chọn ngươi, muốn giao phương pháp sử dụng Sơn Hà Xã Tắc Đồ cho ngươi.”



“Sơn Hà Xã Tắc Đồ? Thượng cổ thần khí? Yêu Linh giao cho ta?” Bát vĩ hồ không thể tin nổi, thượng cổ thần khí từ trên trời rơi xuống, ai có thể tin nổi?

“Bởi vì nguyện vọng của ngươi cũng giống như Yêu Linh, đều muốn Vụ Linh yêu cốc có thể tiếp tục trở thành thánh địa của yêu tộc. Yêu Linh lựa chọn ngươi, nguyện ý vô điều kiện tin tưởng ngươi, nhưng chúng ta cũng có điều kiện.” Lệ Tinh Luân tiếp tục nói, “Ta và sư phụ phát hiện, phương pháp ngăn cản kiếp nạn nhân gian nằm trên chín đại thần khí được cổ thần lưu lại ở nhân gian, mà Sơn Hà Xã Tắc Đồ là một trong các thần khí. Nếu Yêu Linh đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ giao cho ngươi, vậy ngươi nhất định phải giúp chúng ta sử dụng thần khí ngăn cản kiếp nạn nhân gian.”

“Vậy sao?” Bát vĩ hồ nói, “Nếu vậy, ít nhất cũng phải nói cho ta biết trước Sơn Hà Xã Tắc Đồ đang ở đâu chứ? Ta sống bên trong Vụ Linh Cốc nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghe qua tồn tại thần khí này.”

“Đó là tất nhiên, bởi vì ngươi vẫn luôn sống bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ.”

“Ngươi nói… Vụ Linh Cốc chính là Sơn Hà Xã Tắc Đồ?” Bát vĩ hồ khiếp sợ nói.

“Phải nói là một phần của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, trong thượng cổ ghi lại, bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ có trời đất, nuôi dưỡng người trời, có thể hóa thành trời đất vạn vật, là một thế giới độc lập, tất nhiên không thể chỉ là một không gian nhỏ như Vụ Linh Cốc. Chẳng qua năm đó Nữ Oa và Tây Vương Mẫu cưỡng chế Sơn Hà Xã Tắc Đồ ở lại nhân gian, chở thành nơi che chở cho yêu tộc, Sơn Hà Xã Tắc Đồ thật sự vẫn chưa thức tỉnh.”

Tin tức này quá mức đáng sợ, Bát vĩ hồ thật lâu mới tiêu hóa hết những lời Lệ Tinh Luân nói, hai sư đồ cũng không gấp gáp, lẳng lặng chờ đợi Bát vĩ hồ.

“Nói cách khác, nếu để ta sử dụng Sơn Hà Xã Tắc Đồ giúp các ngươi ngăn cản kiếp nạn nhân gian, nếu vô ý, cuộc sống của yêu tộc bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng sẽ bị ảnh hưởng?” Bát vĩ hồ nhanh chóng nắm được trọng điểm, “Như vậy nếu ta được Yêu Linh lựa chọn, hoàn toàn có thể tiếp tục duy trì Sơn Hà Xã Tắc Đồ, thì tại sao ta phải mạo hiểm Vụ Linh Cốc đi trợ giúp loài người?”

Lệ Tinh Luân biết Bát vĩ hồ sẽ đặt ra câu hỏi đó, dù sao hắn ta là yêu tộc, không phải là loài người, đổi lại là ai cũng sẽ tự hỏi tại sao phải dùng tộc của mình để đổi lại bình an của một tộc khác. Trường Không Trác Ngọc tỉnh ngộ, hèn gì vừa rồi Lệ Tinh Luân ngăn y trực tiếp nói chuyện này cho Bát vĩ hồ, chính là lo lắng sau khi hắn ta chiếm được Sơn Hà Xã Tắc Đồ sẽ bo bo giữ mình, không giúp đỡ Tu Chân giới, chín đại thần khí thiếu một, chỉ sợ không thể ngăn cản kiếp nạn nhân gian.

Lệ Tinh Luân không chút hoang mang nói: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất Vụ Linh Cốc không phải là thế giới độc lập trong tam giới lục đạo, mà là ở nhân giới, cho dù Sơn Hà Xã Tắc Đồ được bảo vệ nên không ai biết, một khi kiếp nạn nhân gian giáng xuống, Vụ Linh Cốc không thể chỉ lo cho bản thân mình, cho dù giữ được an bình nhất thời, nhưng chờ tới khi ma vật chiếm được toàn nhân gian, thì sẽ tới lượt Vụ Linh Cốc, đến lúc đó Sơn Hà Xã Tắc Đồ chống cự được bao lâu; thứ hai là chúng ta sẽ không cho phép ngươi làm vậy. Nếu ngươi thật sự khoanh tay đứng nhìn, như vậy sư phụ ta sẽ hấp thu Yêu Linh, cưỡng chế đoạt quyền sử dụng Sơn Hà Xã Tắc Đồ.”

“Ý ngươi là…” Bát vĩ hồ khẽ nhíu mày.

“Chúng ta không hấp thu Yêu Linh, là vì sự ổn định của Vụ Linh Cốc, chứ không phải chúng ta không có khả năng hấp thu. Ngươi là được Yêu Linh thừa nhận cho sử dụng Sơn Hà Xã Tắc Đồ, một khi chúng ta hấp thu Yêu Linh, quyền sử dụng Sơn Hà Xã Tắc Đồ của ngươi sẽ biến mất. Làm một cuộc giao dịch đi, chúng ta thề vĩnh viễn sẽ không hấp thu Yêu Linh đoạt truyền thừa của Nữ Oa, nhưng ngươi cũng phải lấy thần hồn ra thề vào lúc kiếp nạn nhân gian xảy ra, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đại trưởng lão, mong ngài nhìn ra một chuyện, giao dịch này không phải là chúng ta cần ngài, mà là ngài cần chúng ta, nếu ngươi cự tuyệt, sư phụ của ta sẽ lập tức đoạt Sơn Hà Xã Tắc Đồ.” Lệ Tinh Luân không chút tình cảm nói.

So với tin tưởng lời Bát vĩ hồ hứa hẹn, trong mắt Lệ Tinh Luân như vậy mới càng có tác dụng. Hắn sẽ không để Bát vĩ hồ có cơ hội trốn tránh, trước mặt Bát vĩ hồ chỉ có một lựa chọn.

Bị một vãn bối uy hiếp làm Bát vĩ hồ vô cùng tức giận, nhưng Trường Không Trác Ngọc đang đứng phía sau Lệ Tinh Luân, cộng thệm vẻ mặt lời nói của Lệ Tinh Luân vô cùng vô tình, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đoạt lấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ, khiến Vụ Linh Cốc sinh linh đồ thán.

Tất cả quyền chủ động đều trong tay bọn họ, nhưng thực tế trong lòng Lệ Tinh Luân rõ ràng, với tính cách Trường Không Trác Ngọc, căn bản không thể xuống tay với Vụ Linh Cốc. Mà Bát vĩ hồ có thể vào lúc Ma tộc tàn sát bừa bãi, giết chết phần lớn loài người rồi mới ra tay, như vậy vừa có thể ngăn cản được kiếp nạn nhân gian vừa làm loài người suy yếu lực lượng, đối với loài người Bát vĩ hồ cũng không có tình cảm gì nhiều.

Nhất định phải buộc Bát vĩ hồ thề trước khi hắn ta có được Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Lệ Tinh Luân thì không cần phải nói, hắn vốn không có tình cảm gì với yêu tộc, vừa nghĩ tới Trường Không Trác Ngọc nhìn thấy mấy cục lông lông kia liền yêu thích tới nỗi không muốn buông tay, hắn còn ước gì Vụ Linh Cốc bị hủy diệt đi, vẻ mặt tất nhiên là vô cùng lạnh lùng. Còn Trường Không Trác Ngọc, y tuy rằng mềm lòng, nhưng bên ngoài lại là cao thủ làm bộ, hầu như diễn ai cũng giống, vẻ mặt lạnh lùng vô tình thật sự rất đơn giản.

Trước mặt Bát vĩ hồ, một thân quần áo đẫm máu của Lệ Tinh Luân toàn thân tản ra sát khí, giống như chỉ chờ mình cự tuyệt, để Trường Không Trác Ngọc hấp thu Yêu Linh. Bát vĩ hồ có thể nhìn ra, Lệ Tinh Luân là thật sự chán ghét yêu tộc. Mà Trường Không Trác Ngọc trước đó lộ ra biểu hiện yêu thích đối với hồ tộc, một thân bạch y như thần tiên, trên mặt lại – lộ ra biểu tình vô tình, giống như yêu thích của y đối với mấy bé hồ ly chỉ là tiện tay, giống như loài người lâu lâu cũng sẽ thương hại lũ kiến, nhưng một khi đề cập đến lợi ích của nhân loại, lúc nào cũng có thể phá bỏ tổ kiến dưới chân.

Tiên nhân trên cao, làm sao lại để ý đến chúng sinh dưới chân. Bọn họ để ý nhất chính là nhân gian, sẽ không sinh ra một tia thương hại nào đối với bất kỳ một chủng tộc nào.

Bọn họ nói đúng, mình không có quyền lựa chọn, trước mắt chỉ có một con đường này thôi.

Bát vĩ hồ mở miệng, yêu đan màu xanh trong miệng đưa ra, đôi mắt to như lưu ly của bạch hồ nhìn hai người nói: “Ta đồng ý, ta sẽ dùng thần hồn thề, nhưng ngươi cũng phải thề.”

Trong mắt hồ ly đầy chân thành, bảo vệ và hy sinh, ánh mắt này thiếu chút nữa làm Trường Không Trác Ngọc không giả bộ nổi, may mắn Lệ Tinh Luân nắm chặt tay sư phụ nói: “Không cần dùng tính mạng của người thề, ta muốn ngươi thề, nếu ngươi vi phạm lời thề, sẽ khiến yêu hồn của ngươi hỗn loạn, tự tay sử dụng Sơn Hà Xã Tắc Đồ phá hủy Vụ Linh Cốc. Ở trong mắt ngươi, an nguy của Vụ Linh Cốc càng quan trọng hơn tính mạng ngươi, ngươi chết còn có thể lựa chọn truyền nhân tiếp theo, hy sinh bản thân bảo vệ Vụ Linh Cốc không phải sao?”

Lời thề này rất độc, nhưng lúc này Bát vĩ hồ đã hoàn toàn rơi vào ngôn ngữ bẫy rập của Lệ Tinh Luân căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể theo ý Lệ Tinh Luân, nghiến răng nghiến lợi mà thề, cặp mắt lưu ly trong suốt mỹ lệ kia tràn đầy hận ý nhìn Lệ Tinh Luân. Cho dù hắn ta chưa từng nghĩ tới chuyện vi phạm lời thề, nhưng thái độ của Lệ Tinh Luân không thèm để ý gì tới Vụ Linh Cốc, thật sự làm Bát vĩ hồ tức giận.

Thấy hắn ta thề, Lệ Tinh Luân và Trường Không Trác Ngọc cũng dùng thần hồn của mình thề, vĩnh viễn sẽ không hấp thu Yêu Linh, sau khi đạt thành khế ước, Bát vĩ hồ khôi phục hình người, nhưng sắc mặt vẫn không tốt.

Lệ Tinh Luân không thèm để ý tâm trạng của hắn ta, nắm thật chặt tay của Trường Không Trác Ngọc nói: “Ngươi thừa dịp không ai chú ý đi vào sương trắng đi, sẽ không bị Yêu Linh chú ý tới.”(k biết tác giả có bị nhầm đoạn này k nữa) [t nghĩ là A Luân nắm tay sư phụ nhưng nói chuyện với Bát vĩ hồ]

“Ánh mắt của ngươi khiến ta nhớ tới một người,” Bát vĩ hồ đột nhiên nói, “Một ngàn năm trăm năm trước, khi đó ta chỉ là Lục vĩ, người nọ lấy thực lực cường hãn phá vỡ kết giới Vụ Linh Cốc, nhưng sau khi tới đây lại không làm gì, chỉ dạo qua một vòng, mười trưởng lão lúc ấy bị thương nặng rồi rời khỏi đây.”

“Sao? Là người thế nào?” Trường Không Trác Ngọc quay đầu hỏi.

Có thể cường hãn phá vỡ kết giới của Tây Vương Mẫu, người có thực lực đáng sợ như vậy, nói không chừng… có liên quan đến mình.

Bây giờ Trường Không Trác Ngọc không dám trực tiếp nhận bừa thân phận, mà nhịn đau chịu đựng, đau lòng tới nỗi không kiềm chế nỗi, Lệ Tinh Luân nhìn vẻ mặt của Trường Không Trác Ngọc liền đau lòng, sư phụ đối với quá khứ của mình, vẫn là vô cùng cố chấp.

“Không biết,” Bát vĩ hồ nói, “Khi đó ta chưa phải là đại trưởng lão, lúc đó cũng chỉ vì đi cùng với Bát vĩ trưởng lão mới may mắn gặp mặt hắn một lần. Chỉ nhớ rõ trong tay hắn cầm một thanh kiếm, một thân quần áo đẫm máu đứng trên đỉnh núi cao nhất trong Vụ Linh Cốc, nhìn xuống chúng sinh trong cốc, trong mắt vô tình.”

Một màn kia nhìn rất ghê người, thế nên đến nay Bát vĩ hồ vẫn không quên. Nhưng mà giờ này phút này, nhìn Lệ Tinh Linh thực lực kém người nọ rất nhiều, dung mạo cũng khác đứng trước mặt mình, lại cho hắn ta cảm giác tương tự.

Nghe Bát vĩ hồ miêu tả, vẻ mặt Lệ Tinh Luân hơi cứng đờ, toàn thân dính máu mang theo trường kiếm có thể phá vỡ thần trận vào một ngàn năm trăm năm trước, phù hợp mấy điểm này, chắc cũng chỉ có một người.

Hám Thiên Tông tông chủ – Huyết Thiên Kiếp.

Lệ Tinh Luân cảm thấy người này đúng là âm hồn bất tán, cho dù đã chắc chắn hắn ta không phải là Trường Không Trác Ngọc, cho dù đã đến Vụ Linh Cốc, nhưng vẫn còn nghe tới tên người này, giống như mảnh đất Thần Châu* này chỗ nào cũng có dấu chân của hắn ta.

*Thời thượng cổ gọi là Thần Châu, sau này các thế lực thương nghị chia thành chín bộ phận, nên còn được gọi là Cửu Châu.

Chắc không phải tới Dao Trì, còn có thể nghe tiếp sự tích về hắn chứ? Cảm giác được sư phụ đứng bên cạnh nghĩ tới Huyết Thiên Kiếp lại không vui, Lệ Tinh Luân thật sự hận không thể sử dụng Thời Không Luân đem mình đưa trở về hai ngàn năm trước đánh một trận với Huyết Thiên Kiếp, hoàn toàn xóa bỏ sự tồn tại của người này, đỡ phải làm nhiễu loạn sư phụ hắn.

“Đi thôi,” Lệ Tinh Luân không hy vọng sư phụ tiếp tục nhớ tới Huyết Thiên Kiếp, liền nói sang chuyện khác, “Tới Côn Lôn.”

Môn phái chính đạo đứng đầu Tu Chân giới, thượng cổ Dao Trì ở đó, toàn bộ ghi chép về cổ thần của Tu Chân giới, môn phái bắt đầu đứng mũi chịu sào kiếp nạn nhân gian.

Còn có, Trường Không Trác Ngọc tin tưởng mình chắc chắn là chưởng môn phái Côn Lôn.

Vì thế dưới ánh mắt phức tạp của Bát vĩ hồ, Trường Không Trác Ngọc lúc này tiện tay mở ra lối đi của Vụ Linh Cốc và nhân tộc, hai sư đồ rời khỏi thánh địa của yêu tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook