Chương 24:
Can Đáo Thiên Minh
05/04/2021
Cố Thiếu Dương cũng kinh ngạc, hắn không nghĩ tới sẽ náo ra động tĩnh lớn như vậy.
Những gì liên quan tới kĩ xảo, hàm ý sâu xa đều bị hắn hấp thu hoàn toàn như cá voi hút nước.
Cô Sát kiếm ý, liên tục tăng lên.
Cả người Cố Thiếu Dương dường như đang ở một vùng biển mây mênh mông, dưới chân lại yên lặng. Bỗng nhiên, biển mây cuồn cuộn dữ dội, từng mảng bị nhuộm thành màu cam, một tia ánh sáng vàng xé rách tầng mây, có thứ gì đó sắp chui ra….
" Kiếm ý thay đổi. ."
Mắt Lâm trưởng lão lộ ra thần quang, chợt lách người xuất hiện ở bên cạnh Cố Thiếu Dương, nói với sự cực kỳ kinh ngạc: " Ba thành. . Kiếm ý! "
Cố Thiếu Dương từ từ mở mắt, bọt khí màu vàng trên cục đá trong tay đã biến mất, thay vào đó là con số đếm ngược, hiện lên thời gian để tạo bọt khí mới: ba ngày 10 tiếng.
Hấp thu một lần đã khiến mình tăng thêm một thành kiếm ý, có thể tưởng tượng bên trong phiến đá này chứa bao nhiêu kiếm ý. Nếu mãi thuộc về mình thì thật tốt, chẳng bao lâu mình sẽ lĩnh ngộ kiếm ý hoàn chỉnh,
Trong lòng Cố Thiếu Dương cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ bằng một vết kiếm trên tảng đá đã lưu lại kiếm ý thâm hậu như vậy, mãi không tiêu tan, người chém ra đường kiếm này kinh khủng đến mức nào đây?
Không thể tưởng tượng nổi.
" < Cô Sát kiếm pháp > chẳng qua là võ kỹ Nhân Giai Thượng Phẩm, ngươi có thể từ trong đó lĩnh ngộ ra hai thành kiếm ý đã không tầm thường, nhưng cũng đến giới hạn môn kiếm pháp này rồi. ."
Lâm trưởng lão dùng loại ngữ khí không thể tin được, kinh sợ cực điểm nói với Cố Thiếu Dương: " Ta không nghĩ tới thiên tư kiếm đạo của ngươi sẽ cao đến mức này…Mới chỉ đụng vào thạch phiến của Tuyên Vương đã giác ngộ được, làm Cô Sát kiếm ý vốn yếu ớt thay đổi thành một cảnh giới khác…Bây giờ, nó không chỉ còn bao hàm Cô Sát chi ý nữa…”
Cố Thiếu Dương gật đầu một cái, hồi tưởng lại khoảng khắc nhìn thấy biển mây phát ra ánh sáng vàng, trầm ngâm nói: “Nó bây giờ phải gọi là Sơ Dương kiếm ý mới đúng.”
" Tốt, tốt! "
Lâm trưởng lão gật đầu liên tục, giờ lão không biết nên dùng từ ca ngợi nào thích hợp cho Cố Thiếu Dương.
Thậm chí vị đệ tử tuấn tú sau lưng Cố Thiếu Dương tận mắt chứng kiến quá trình hắn “giác ngộ”.
Đều thấy choáng váng.
Dĩ nhiên y biết món đồ trong tay Cố Thiếu Dương là gì, thạch phiến xanh có khắc vết kiếm chứa kiếm ý của cường giả thời thượng cổ được sư huynh Quý Phong mang ra từ di tích nào đấy, có tác dụng rất lớn đối với lĩnh ngộ ý cảnh võ đạo.
Thứ đấy dù luôn nghiền ngẫm nhưng ngộ tính không đủ thì cũng vô dụng như ôm cục đá đi ngủ hàng ngày.
Trong tông môn có không ít người đã hỏi mượn Quý Phong, người lĩnh ngộ được rất ít, lĩnh ngộ ra vật gì đó càng ít.
Vậy mà gia hỏa này, vừa mới nhận thạch phiến, đi chưa được năm bước, đã giác ngộ được?!
Như đùa!
Quan trong là thằng nhóc này chỉ là Luyện Khí Cửu Trọng, ngay cả Tụ Nguyên còn chưa đột phá, thế nhưng đã lĩnh ngộ ba thành kiếm ý.
Ba thành đấy!
Cmn là quái vật hay yêu quái vậy!
Y sắp điên rồi.
Ngẫm lại mình mang thạch phiến đá đi cả quãng đường đến đến Đan Dược Các, ngoại trừ cảm giác hơi gay go thì chẳng có cảm giác gì khác…
Đệ tử tuấn tú thấy mình khôn như một con lợn!
" Lâm trưởng lão! "
Đệ tử tuấn tú hít sâu một hơi, trầm giọng nói: " Thạch phiến đã được đưa đến, đệ tử nên rời đi đây.”
Đệ tử tuấn tú cảm thấy nếu mình còn không mau đi, ở cạnh tên yêu quái này thêm một chút, thì sợ rằng đạo tâm đối với võ đạo của y sẽ sụp đổ.
Lâm trưởng lão gật đầu một cái với đệ tử tuấn tú, tiếp đấy nhận lấy cái túi vải màu xám trong tay Cố Thiếu Dương, rồi mở ra trước mắt hắn.
Một cục đá màu xanh bình thường, ở trên lưu lại giấu vết của năm tháng, đó là một vết kiếm hằn sâu, trong vết kiếm dường như có một hơi thở không tên đang lưu chuyển.
" Còn lĩnh ngộ được không?”
Lâm trưởng lão vẻ mặt mong đợi nhìn về phía Cố Thiếu Dương.
Cố Thiếu Dương lắc đầu, chần chờ nói: " Tìm không ra cảm giác trước đó.”
Chắc chắn tìm không ra, thời gian hấp thu bọt khí kiếm ý còn chưa tới mà.
Lâm trưởng lão thương xót gật đầu: " Cũng đúng, loại chuyện giác ngộ này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, sao có thể làm liên tục hai lần được..”
Cân nhắc một hồi, Lâm trưởng lão dường như đã quyết tâm chuyện gì đấy, nói với Cố Thiếu Dương: " Thiếu Dương, thiên phú kiếm đạo của ngươi từ khi ta sinh ra có rất hiếm, bái ta làm thầy có lẽ sẽ làm trễ nải tương lai ngươi mất, trước kia ta cũng đề cập đến việc để Lôi trưởng lão thu ngươi…Thạch phiến kiếm đạo này bây giờ ta sẽ giữ, nếu ngươi muốn nhìn thì đến chỗ ta lúc nào cũng được…Mấy ngày sau, ta sẽ cố gắng hàn huyên với Lôi trưởng lão một chút.”
Cố Thiếu Dương nghe tin Lâm trưởng lão cho phép hắn muốn xem vết kiếm trên thạch phiến kia lúc nào cũng được, nên vui mừng khôn xiết, vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn sư phụ…”
Đã thế còn kiên định nói: " Lão sư khỏi phải nói với Lôi trưởng lão, dù thế nào chăng nữa, ta luôn muốn học luyện đan! Đây là việc ta tự nguyện cả đời! "
Lâm trưởng lão: " . . ."
Những gì liên quan tới kĩ xảo, hàm ý sâu xa đều bị hắn hấp thu hoàn toàn như cá voi hút nước.
Cô Sát kiếm ý, liên tục tăng lên.
Cả người Cố Thiếu Dương dường như đang ở một vùng biển mây mênh mông, dưới chân lại yên lặng. Bỗng nhiên, biển mây cuồn cuộn dữ dội, từng mảng bị nhuộm thành màu cam, một tia ánh sáng vàng xé rách tầng mây, có thứ gì đó sắp chui ra….
" Kiếm ý thay đổi. ."
Mắt Lâm trưởng lão lộ ra thần quang, chợt lách người xuất hiện ở bên cạnh Cố Thiếu Dương, nói với sự cực kỳ kinh ngạc: " Ba thành. . Kiếm ý! "
Cố Thiếu Dương từ từ mở mắt, bọt khí màu vàng trên cục đá trong tay đã biến mất, thay vào đó là con số đếm ngược, hiện lên thời gian để tạo bọt khí mới: ba ngày 10 tiếng.
Hấp thu một lần đã khiến mình tăng thêm một thành kiếm ý, có thể tưởng tượng bên trong phiến đá này chứa bao nhiêu kiếm ý. Nếu mãi thuộc về mình thì thật tốt, chẳng bao lâu mình sẽ lĩnh ngộ kiếm ý hoàn chỉnh,
Trong lòng Cố Thiếu Dương cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ bằng một vết kiếm trên tảng đá đã lưu lại kiếm ý thâm hậu như vậy, mãi không tiêu tan, người chém ra đường kiếm này kinh khủng đến mức nào đây?
Không thể tưởng tượng nổi.
" < Cô Sát kiếm pháp > chẳng qua là võ kỹ Nhân Giai Thượng Phẩm, ngươi có thể từ trong đó lĩnh ngộ ra hai thành kiếm ý đã không tầm thường, nhưng cũng đến giới hạn môn kiếm pháp này rồi. ."
Lâm trưởng lão dùng loại ngữ khí không thể tin được, kinh sợ cực điểm nói với Cố Thiếu Dương: " Ta không nghĩ tới thiên tư kiếm đạo của ngươi sẽ cao đến mức này…Mới chỉ đụng vào thạch phiến của Tuyên Vương đã giác ngộ được, làm Cô Sát kiếm ý vốn yếu ớt thay đổi thành một cảnh giới khác…Bây giờ, nó không chỉ còn bao hàm Cô Sát chi ý nữa…”
Cố Thiếu Dương gật đầu một cái, hồi tưởng lại khoảng khắc nhìn thấy biển mây phát ra ánh sáng vàng, trầm ngâm nói: “Nó bây giờ phải gọi là Sơ Dương kiếm ý mới đúng.”
" Tốt, tốt! "
Lâm trưởng lão gật đầu liên tục, giờ lão không biết nên dùng từ ca ngợi nào thích hợp cho Cố Thiếu Dương.
Thậm chí vị đệ tử tuấn tú sau lưng Cố Thiếu Dương tận mắt chứng kiến quá trình hắn “giác ngộ”.
Đều thấy choáng váng.
Dĩ nhiên y biết món đồ trong tay Cố Thiếu Dương là gì, thạch phiến xanh có khắc vết kiếm chứa kiếm ý của cường giả thời thượng cổ được sư huynh Quý Phong mang ra từ di tích nào đấy, có tác dụng rất lớn đối với lĩnh ngộ ý cảnh võ đạo.
Thứ đấy dù luôn nghiền ngẫm nhưng ngộ tính không đủ thì cũng vô dụng như ôm cục đá đi ngủ hàng ngày.
Trong tông môn có không ít người đã hỏi mượn Quý Phong, người lĩnh ngộ được rất ít, lĩnh ngộ ra vật gì đó càng ít.
Vậy mà gia hỏa này, vừa mới nhận thạch phiến, đi chưa được năm bước, đã giác ngộ được?!
Như đùa!
Quan trong là thằng nhóc này chỉ là Luyện Khí Cửu Trọng, ngay cả Tụ Nguyên còn chưa đột phá, thế nhưng đã lĩnh ngộ ba thành kiếm ý.
Ba thành đấy!
Cmn là quái vật hay yêu quái vậy!
Y sắp điên rồi.
Ngẫm lại mình mang thạch phiến đá đi cả quãng đường đến đến Đan Dược Các, ngoại trừ cảm giác hơi gay go thì chẳng có cảm giác gì khác…
Đệ tử tuấn tú thấy mình khôn như một con lợn!
" Lâm trưởng lão! "
Đệ tử tuấn tú hít sâu một hơi, trầm giọng nói: " Thạch phiến đã được đưa đến, đệ tử nên rời đi đây.”
Đệ tử tuấn tú cảm thấy nếu mình còn không mau đi, ở cạnh tên yêu quái này thêm một chút, thì sợ rằng đạo tâm đối với võ đạo của y sẽ sụp đổ.
Lâm trưởng lão gật đầu một cái với đệ tử tuấn tú, tiếp đấy nhận lấy cái túi vải màu xám trong tay Cố Thiếu Dương, rồi mở ra trước mắt hắn.
Một cục đá màu xanh bình thường, ở trên lưu lại giấu vết của năm tháng, đó là một vết kiếm hằn sâu, trong vết kiếm dường như có một hơi thở không tên đang lưu chuyển.
" Còn lĩnh ngộ được không?”
Lâm trưởng lão vẻ mặt mong đợi nhìn về phía Cố Thiếu Dương.
Cố Thiếu Dương lắc đầu, chần chờ nói: " Tìm không ra cảm giác trước đó.”
Chắc chắn tìm không ra, thời gian hấp thu bọt khí kiếm ý còn chưa tới mà.
Lâm trưởng lão thương xót gật đầu: " Cũng đúng, loại chuyện giác ngộ này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, sao có thể làm liên tục hai lần được..”
Cân nhắc một hồi, Lâm trưởng lão dường như đã quyết tâm chuyện gì đấy, nói với Cố Thiếu Dương: " Thiếu Dương, thiên phú kiếm đạo của ngươi từ khi ta sinh ra có rất hiếm, bái ta làm thầy có lẽ sẽ làm trễ nải tương lai ngươi mất, trước kia ta cũng đề cập đến việc để Lôi trưởng lão thu ngươi…Thạch phiến kiếm đạo này bây giờ ta sẽ giữ, nếu ngươi muốn nhìn thì đến chỗ ta lúc nào cũng được…Mấy ngày sau, ta sẽ cố gắng hàn huyên với Lôi trưởng lão một chút.”
Cố Thiếu Dương nghe tin Lâm trưởng lão cho phép hắn muốn xem vết kiếm trên thạch phiến kia lúc nào cũng được, nên vui mừng khôn xiết, vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn sư phụ…”
Đã thế còn kiên định nói: " Lão sư khỏi phải nói với Lôi trưởng lão, dù thế nào chăng nữa, ta luôn muốn học luyện đan! Đây là việc ta tự nguyện cả đời! "
Lâm trưởng lão: " . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.