Chương 29:
Can Đáo Thiên Minh
05/04/2021
"Hạng chín bảng Anh Tài, Chư Nhật Hoa, đột phá tới Tụ Nguyên Hậu Kỳ được ba tháng, giỏi đao pháp, quyền pháp. ."
"Hạng mười hai bảng Anh Tài, Tào Nghệ, đột phá tới Tụ Nguyên Trung Kỳ được chín tháng, giỏi chưởng pháp. ."
"Hạng hai mươi bốn bảng Anh Tài, Tôn Lăng, đột phá tới Tụ Nguyên Trung Kỳ được sáu tháng, giỏi kiếm pháp. ."
Cố Thiếu Dương cầm một quyển tập mỏng na ná danh sách gì đấy nhìn chăm chú, bỗng nhiên con mắt hắn tỏa sáng, cười nói: “Ái chà, không ngờ ta cũng có ở đây.”
" Hạng bốn mươi tám bảng Anh Tài, Cố Thiếu Dương, tu vi Luyện Khí Cửu Trọng, khoảng thời gian đột phá: không rõ, giỏi quyền pháp? Không rõ . ."
Ngoại trừ tên và tu vi, mọi tư liệu khác đều là không rõ.
Thứ Cố Thiếu Dương đang nhìn bây giờ chính là thông tin những cao thủ bảng Anh Tài mới cập nhật, được bán ở nội môn với giá 5 cục Nguyên Thạch hạ phẩm/1 quyển, còn hắn có do mượn của Trương Nghị.
Đương nhiên phải có lí do nên Cố Thiếu Dương mới xem, rất nhanh, hắn tìm được mục tiêu của mình.
" Hạng ba mươi sáu bảng Anh Tài, Hoa Thụ Vinh, đột phá tới Tụ Nguyên Trung Kỳ được bốn tháng, giỏi đao pháp. . Tính tình kiêu ngạo, dễ nổi nóng. ."
" Là tên ăn phép khích tướng, chính là y đây rồi. "
Cố Thiếu Dương khép danh sách lại, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Hắn tính đi khiêu chiến hạng ba mươi sáu bảng Anh Tài Hoa Thụ Vinh ngay bây giờ, thứ nhất là để kiểm tra sức mạnh của mình sau khi thăng cấp lên Tụ Nguyên cảnh, thứ hai là…lừa Nguyên Thạch.
. ..
Hoa Thụ Vinh có dáng người cao dong dỏng, khí chất u ám lạnh lẽo đang ngồi ngay ngắn ở trên sảnh đường, tay cầm trường đao. Trên người y mặc lam sam gọn gàng sạch sẽ như mới.
Tạp dịch đưa trà dâng nước cẩn thận từng li từng tí, nhỏ giọng nói: " Hoa sư huynh, Vũ Hậu Thanh Thạch của ngài đây.”
Hoa Thụ Vinh nhận chén trà, mới vừa nhấp một ngụm, bỗng nhiên ánh mắt lạnh lẽo, hất chén trà vô người tạp dịch.
" A. ."
Tạp dịch bị bỏng đến nỗi hét thất thanh, nhưng chỉ dám kêu một tiếng rồi kìm nén không phát ra âm thanh nữa, hiển nhiên là rất sợ Hoa Thụ Vinh.
" Quá lạnh, pha ly khác. "
Vẻ mặt Hoa Thụ Vinh không cảm xúc nói.
" Vâng…vâng, Hoa sư huynh. "
Tạp dịch vội vã thu dọn chén trà rồi lui xuống dưới.
Trên mặt Hoa Thụ Vinh để lộ vẻ sảng khoái, y rất hưởng thụ sự cường đại này, cảm giác có thể thoải mái nắm giữ sinh mệnh người khác.
Tạp dịch nhanh chóng mang trà ngon lên, khí sắc Hoa Thụ Vinh hơi dịu lại, đang tính thưởng thức Vũ Hậu Thanh Thạch mình thích nhất, thì đột nhiên cổng phát ra tiếng nổ.
" Uỳnh! "
Một khúc gỗ của cửa bay thẳng từ ngoài viện vào trong thính đường.
Hoa Thụ Vinh bị rung tay, nước trà đổ hơn một nửa.
" Hoa Thụ Vinh, ra đây chịu chết nào! "
Một giọng nói trong trẻo, uể oải vang lên ở ngoài cửa.
Hoa Thụ Vinh chẳng ừ hử gì, y đứng dậy với vẻ mặt âm trầm, xách đao, đi nhanh ra ngoài cửa.
" Rốt cuộc là tên hỗn đản nào? ! "
Khi Hoa Thụ Vinh đi ra ngoài cửa, thì ngoài đấy đã tụ tập rất nhiều người thành một vòng tròn, tất cả đều tới xem kịch vui.
Đứng ở trước mặt y là một thanh niên dáng người thon thả, dung mạo khôi ngô tuấn tú, đang nhìn y kiểu thản nhiên.
Hai mắt thanh niên kia tỏa sáng khi thấy Hoa Thụ Vinh ra ngoài, hắn mở miệng nói: " Ngươi chính là Hoa Thụ Vinh nhỉ, thật đúng lúc, ta thích chỗ ở của ngươi. Ta cho ngươi thời gian một nén nhang, mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi, bằng không cũng đừng trách ta không nể tình. "
Hoa Thụ Vinh tức giận đến nỗi mặt xanh mét.
Đập cửa mình ở, quấy rầy không gian riêng tư của mình, còn dám nói mình cút đi.
Rốt cuộc là thằng nào mà dám phách lối thế? !
" Tên Cố Thiếu Dương này thật đúng là ồn ào, mới đánh bại được Hoàng Viên, bây giờ lại tới khiêu chiến Hoa Thụ Vinh. "
" Hắn vừa đột phá Tụ Nguyên, dĩ nhiên vô cùng tự tin. "
Hoa Thụ Vinh nghe được tiếng bàn luận xung quanh bèn cười lạnh, chỉ vào thanh niên tuấn mỹ quát: “Hóa ra là ngươi, tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, ngươi nghĩ ta giống với tên phế vật Hoàng Viên kia à? Hôm nay ta sẽ giáo huấn ngươi một trận ra trò!”
Hoa Thụ Vinh gào một tiếng, trường đao trong tay bỗng nhiên ra khỏi vỏ, cả người hắn hóa thành một huyễn ảnh và xông tới thanh niên tuấn mỹ.
Cố Thiếu Dương thấy Hoa Thụ Vinh chủ động xuất thủ, lập tức bay lên rồi quát to:" Hoa Thụ Vinh, xuất chiêu hay lắm! "
Người Hoa Thụ Vinh lướt theo đao, sức mạnh Tụ Nguyên Trung Kỳ hoàn toàn bạo phát, so với Đường Minh lúc trước còn mạnh hơn gấp 10 lần.
Đao quang cuồn cuộn như thủy triều, dũng mãnh lao về phía Cố Thiếu Dương, đao khí bén nhọn tràn lan bốn phía khiến các đệ tử đang vây xem phải lùi xuống mấy bước.
" Đao pháp Hoa Thụ Vinh lại mạnh lên! "
Có người nhìn chằm chằm thân ảnh lúc ẩn lúc hiện bị cuốn theo đao quang, nhịn không được khẽ hô lên.
" Tên Hoa Thụ Vinh này tuy tính nết khó chịu, lòng dạ nhỏ mọn, nhưng thiên tư đao pháp lại không tầm thường, món Địa Giai Hạ Phẩm < Hỏa Thụ Ngân Hoa đao pháp > dường như đượ chắn luyện đến mức tuyệt mỹ.”
" Các ngươi đoán trận chiến này ai sẽ thắng? "
Có người cau mày nói: " Không biết nữa, Hoa Thụ Vinh tuy mạnh, nhưng Cố Thiếu Dương có thể tới cửa khiêu chiến, chắc là có gì đấy dựa vào. Cộng thêm hắn Luyện Khí Cửu Trọng đã có thể đánh bại Hoàng Viên, bây giờ đột phá Tụ Nguyên, ai mà biết biết hắn rốt cuộc mạnh tới mức nào? "
" Các ngươi mau nhìn kìa! "
Đám người quay lại nhìn, liền thấy cảnh Cố Thiếu Dương hơi lắc người, hóa ra thêm một cái ảo ảnh, hai cái ảo ảnh lấp lóe chạy đi chạy lại, khó phân biệt thật giả.
" Là < Như Ảnh Tùy Hình Công > ! "
" Cố Thiếu Dương thật sự yêu nghiệt, trong thời gian ngắn như vậy đã luyện được Như Ảnh Tùy Hình Công. "
" Hoa Thụ Vinh kì này phiền toái rồi. "
Ngoài dự đoán của mọi người, Hoa Thụ Vinh không hề hoảng chút nào, trái lại bắt đầu cười ha hả.
" Tiểu tử, nếu như đây là chỗ dựa hôm nay của ngươi, vậy ngươi mau chết đi cho ta! "
Sắc mặt Hoa Thụ Vinh đột nhiên dữ tợn, nhắm ngay vào một trong hai thân ảnh của Cố Thiếu Dương, hét lớn: " Bị đao ý của ta khóa chặt, ngươi không thể né được đâu ! Hỏa Thụ Ngân Hoa! "
Hoa Thụ Vinh chém ra một đao sáng lóe, một luồng khí không tên bốc lên từ trên người y, khí diễm lập tức tăng vọt.
Người xung quanh mở to hai mắt theo dõi, nháo nhào kinh hô cả lên.
" Nửa Thành Đao Ý! "
" Hoa Thụ Vinh lại lĩnh ngộ ra đao ý! Giấu ghê thật! "
" Uy lực một đao này có thể thể tương đương Tụ Nguyên Hậu Kỳ. "
" Cố Thiếu Dương xong đời. "
Trong mắt tất cả mọi người chứa sự thương xót nhìn về phía Cố Thiếu Dương.
Cố Thiếu Dương chợt ngừng lại, mỉm cười..
"Hạng mười hai bảng Anh Tài, Tào Nghệ, đột phá tới Tụ Nguyên Trung Kỳ được chín tháng, giỏi chưởng pháp. ."
"Hạng hai mươi bốn bảng Anh Tài, Tôn Lăng, đột phá tới Tụ Nguyên Trung Kỳ được sáu tháng, giỏi kiếm pháp. ."
Cố Thiếu Dương cầm một quyển tập mỏng na ná danh sách gì đấy nhìn chăm chú, bỗng nhiên con mắt hắn tỏa sáng, cười nói: “Ái chà, không ngờ ta cũng có ở đây.”
" Hạng bốn mươi tám bảng Anh Tài, Cố Thiếu Dương, tu vi Luyện Khí Cửu Trọng, khoảng thời gian đột phá: không rõ, giỏi quyền pháp? Không rõ . ."
Ngoại trừ tên và tu vi, mọi tư liệu khác đều là không rõ.
Thứ Cố Thiếu Dương đang nhìn bây giờ chính là thông tin những cao thủ bảng Anh Tài mới cập nhật, được bán ở nội môn với giá 5 cục Nguyên Thạch hạ phẩm/1 quyển, còn hắn có do mượn của Trương Nghị.
Đương nhiên phải có lí do nên Cố Thiếu Dương mới xem, rất nhanh, hắn tìm được mục tiêu của mình.
" Hạng ba mươi sáu bảng Anh Tài, Hoa Thụ Vinh, đột phá tới Tụ Nguyên Trung Kỳ được bốn tháng, giỏi đao pháp. . Tính tình kiêu ngạo, dễ nổi nóng. ."
" Là tên ăn phép khích tướng, chính là y đây rồi. "
Cố Thiếu Dương khép danh sách lại, trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Hắn tính đi khiêu chiến hạng ba mươi sáu bảng Anh Tài Hoa Thụ Vinh ngay bây giờ, thứ nhất là để kiểm tra sức mạnh của mình sau khi thăng cấp lên Tụ Nguyên cảnh, thứ hai là…lừa Nguyên Thạch.
. ..
Hoa Thụ Vinh có dáng người cao dong dỏng, khí chất u ám lạnh lẽo đang ngồi ngay ngắn ở trên sảnh đường, tay cầm trường đao. Trên người y mặc lam sam gọn gàng sạch sẽ như mới.
Tạp dịch đưa trà dâng nước cẩn thận từng li từng tí, nhỏ giọng nói: " Hoa sư huynh, Vũ Hậu Thanh Thạch của ngài đây.”
Hoa Thụ Vinh nhận chén trà, mới vừa nhấp một ngụm, bỗng nhiên ánh mắt lạnh lẽo, hất chén trà vô người tạp dịch.
" A. ."
Tạp dịch bị bỏng đến nỗi hét thất thanh, nhưng chỉ dám kêu một tiếng rồi kìm nén không phát ra âm thanh nữa, hiển nhiên là rất sợ Hoa Thụ Vinh.
" Quá lạnh, pha ly khác. "
Vẻ mặt Hoa Thụ Vinh không cảm xúc nói.
" Vâng…vâng, Hoa sư huynh. "
Tạp dịch vội vã thu dọn chén trà rồi lui xuống dưới.
Trên mặt Hoa Thụ Vinh để lộ vẻ sảng khoái, y rất hưởng thụ sự cường đại này, cảm giác có thể thoải mái nắm giữ sinh mệnh người khác.
Tạp dịch nhanh chóng mang trà ngon lên, khí sắc Hoa Thụ Vinh hơi dịu lại, đang tính thưởng thức Vũ Hậu Thanh Thạch mình thích nhất, thì đột nhiên cổng phát ra tiếng nổ.
" Uỳnh! "
Một khúc gỗ của cửa bay thẳng từ ngoài viện vào trong thính đường.
Hoa Thụ Vinh bị rung tay, nước trà đổ hơn một nửa.
" Hoa Thụ Vinh, ra đây chịu chết nào! "
Một giọng nói trong trẻo, uể oải vang lên ở ngoài cửa.
Hoa Thụ Vinh chẳng ừ hử gì, y đứng dậy với vẻ mặt âm trầm, xách đao, đi nhanh ra ngoài cửa.
" Rốt cuộc là tên hỗn đản nào? ! "
Khi Hoa Thụ Vinh đi ra ngoài cửa, thì ngoài đấy đã tụ tập rất nhiều người thành một vòng tròn, tất cả đều tới xem kịch vui.
Đứng ở trước mặt y là một thanh niên dáng người thon thả, dung mạo khôi ngô tuấn tú, đang nhìn y kiểu thản nhiên.
Hai mắt thanh niên kia tỏa sáng khi thấy Hoa Thụ Vinh ra ngoài, hắn mở miệng nói: " Ngươi chính là Hoa Thụ Vinh nhỉ, thật đúng lúc, ta thích chỗ ở của ngươi. Ta cho ngươi thời gian một nén nhang, mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi, bằng không cũng đừng trách ta không nể tình. "
Hoa Thụ Vinh tức giận đến nỗi mặt xanh mét.
Đập cửa mình ở, quấy rầy không gian riêng tư của mình, còn dám nói mình cút đi.
Rốt cuộc là thằng nào mà dám phách lối thế? !
" Tên Cố Thiếu Dương này thật đúng là ồn ào, mới đánh bại được Hoàng Viên, bây giờ lại tới khiêu chiến Hoa Thụ Vinh. "
" Hắn vừa đột phá Tụ Nguyên, dĩ nhiên vô cùng tự tin. "
Hoa Thụ Vinh nghe được tiếng bàn luận xung quanh bèn cười lạnh, chỉ vào thanh niên tuấn mỹ quát: “Hóa ra là ngươi, tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, ngươi nghĩ ta giống với tên phế vật Hoàng Viên kia à? Hôm nay ta sẽ giáo huấn ngươi một trận ra trò!”
Hoa Thụ Vinh gào một tiếng, trường đao trong tay bỗng nhiên ra khỏi vỏ, cả người hắn hóa thành một huyễn ảnh và xông tới thanh niên tuấn mỹ.
Cố Thiếu Dương thấy Hoa Thụ Vinh chủ động xuất thủ, lập tức bay lên rồi quát to:" Hoa Thụ Vinh, xuất chiêu hay lắm! "
Người Hoa Thụ Vinh lướt theo đao, sức mạnh Tụ Nguyên Trung Kỳ hoàn toàn bạo phát, so với Đường Minh lúc trước còn mạnh hơn gấp 10 lần.
Đao quang cuồn cuộn như thủy triều, dũng mãnh lao về phía Cố Thiếu Dương, đao khí bén nhọn tràn lan bốn phía khiến các đệ tử đang vây xem phải lùi xuống mấy bước.
" Đao pháp Hoa Thụ Vinh lại mạnh lên! "
Có người nhìn chằm chằm thân ảnh lúc ẩn lúc hiện bị cuốn theo đao quang, nhịn không được khẽ hô lên.
" Tên Hoa Thụ Vinh này tuy tính nết khó chịu, lòng dạ nhỏ mọn, nhưng thiên tư đao pháp lại không tầm thường, món Địa Giai Hạ Phẩm < Hỏa Thụ Ngân Hoa đao pháp > dường như đượ chắn luyện đến mức tuyệt mỹ.”
" Các ngươi đoán trận chiến này ai sẽ thắng? "
Có người cau mày nói: " Không biết nữa, Hoa Thụ Vinh tuy mạnh, nhưng Cố Thiếu Dương có thể tới cửa khiêu chiến, chắc là có gì đấy dựa vào. Cộng thêm hắn Luyện Khí Cửu Trọng đã có thể đánh bại Hoàng Viên, bây giờ đột phá Tụ Nguyên, ai mà biết biết hắn rốt cuộc mạnh tới mức nào? "
" Các ngươi mau nhìn kìa! "
Đám người quay lại nhìn, liền thấy cảnh Cố Thiếu Dương hơi lắc người, hóa ra thêm một cái ảo ảnh, hai cái ảo ảnh lấp lóe chạy đi chạy lại, khó phân biệt thật giả.
" Là < Như Ảnh Tùy Hình Công > ! "
" Cố Thiếu Dương thật sự yêu nghiệt, trong thời gian ngắn như vậy đã luyện được Như Ảnh Tùy Hình Công. "
" Hoa Thụ Vinh kì này phiền toái rồi. "
Ngoài dự đoán của mọi người, Hoa Thụ Vinh không hề hoảng chút nào, trái lại bắt đầu cười ha hả.
" Tiểu tử, nếu như đây là chỗ dựa hôm nay của ngươi, vậy ngươi mau chết đi cho ta! "
Sắc mặt Hoa Thụ Vinh đột nhiên dữ tợn, nhắm ngay vào một trong hai thân ảnh của Cố Thiếu Dương, hét lớn: " Bị đao ý của ta khóa chặt, ngươi không thể né được đâu ! Hỏa Thụ Ngân Hoa! "
Hoa Thụ Vinh chém ra một đao sáng lóe, một luồng khí không tên bốc lên từ trên người y, khí diễm lập tức tăng vọt.
Người xung quanh mở to hai mắt theo dõi, nháo nhào kinh hô cả lên.
" Nửa Thành Đao Ý! "
" Hoa Thụ Vinh lại lĩnh ngộ ra đao ý! Giấu ghê thật! "
" Uy lực một đao này có thể thể tương đương Tụ Nguyên Hậu Kỳ. "
" Cố Thiếu Dương xong đời. "
Trong mắt tất cả mọi người chứa sự thương xót nhìn về phía Cố Thiếu Dương.
Cố Thiếu Dương chợt ngừng lại, mỉm cười..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.