Chương 39:
Can Đáo Thiên Minh
06/04/2021
Trác Trường Phong nhíu chặt lông mày, khí sắc rất là khó coi.
Thiếu nữ áo tím Kỷ Huyên và hai nữ đệ của Hàn Nguyệt Cốc cả kinh con ngươi trợn to, miệng nhỏ hơi mấp máy.
Còn tên đệ tử Thiên Phong Cốc còn lại kia, thì hoàn toàn choáng váng.
Chu Đào và hắn sức mạnh cũng tương đương nhau, đều là Tụ Nguyên trung kỳ, kiếm pháp cũng rất không tầm thường.
Hai người đi theo bên cạnh Trác Trường Phong, tại nội môn Thiên Phong Cốc không được xếp vào hàng thượng đẳng , tuy nhiên cũng có thể lọt vào top một trăm.
Nhưng Chu Đào cứ như vậy bị người ta đơn giản dùng một quyền, giải quyết rồi hả?
Tiểu tử này rốt cuộc lai lịch như thế nào vậy?
Tên đệ tử này tay cầm kiếm hơi hơi chảy mồ hôi, thấy mặt Cố Thiếu Dương không hề thay đổi, lại nhìn sang Chu Đào đang khảm ở trên tường, nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Chu Đào bị Cố Thiếu Dương chỉ dùng một quyền đánh thành như thế, hắn đi lên để khảm thêm hố mới trên tường à?
Chỉ có thể dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Trác Trường Phong.
Trác Trường Phong lạnh lùng liếc hắn một cái, khẽ mắng: " Phế vật vô dụng. "
Đệ tử kia cảm thấy nhục nhã hổ thẹn mà cúi thấp đầu.
" Tiểu tử, ngươi đang muốn đối nghịch với Thiên Phong Cốc ta? "
Trác Trường Phong ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Thiếu Dương.
Cố Thiếu Dương trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, mở miệng nói: " Ngươi hoặc là động thủ, hoặc là nhường đường, nói nhảm nhiều quá. "
" Ha ha. ."
Trác Trường Phong giận quá mà cười, dưới chân chuyển động, hư không xuất hiện vô số đạo thối ảnh (giống như bàn chân), như roi da hướng Cố Thiếu Dương đánh tới.
Ba nữ nhân thanh tú Kỷ Huyên ở bên cạnh nhíu chặt mày.
" Không nghĩ tới tên gia hỏa thần bí này lại mạnh như vậy, ngay cả Tụ Nguyên trung kỳ đều không tiếp nổi một chiêu của hắn. "
" Bây giờ nói những lời này có ích lợi gì, nghĩ thử kế tiếp chúng ta nên làm gì đây. "
" Kỷ sư tỷ. ."
Kỷ Huyên gương mặt đang căng cứng, lắc đầu nói: " Ta cũng không biết nên làm gì bây giờ, trước tiên xem tình hình đã, rồi tìm cơ hội rời đi. Dù sao tình thế phát triển đều có lợi cho chúng ta. "
Hai nữ nhân kia gật đầu một cái, một người trong đó nhịn không được mở miệng hỏi: " Kỷ sư tỷ, ngươi nói gia hỏa này có thể đánh thắng được Trác Trường Phong không? "
Một cô nương lập tức trả lời: " Ngươi đang hỏi lời thừa hả, hắn lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là Tụ Nguyên sơ kỳ, Trác Trường Phong đã là Tụ Nguyên hậu kỳ, đánh như thế nào? Chỉ có thể xem hắn có thể kiên trì được bao lâu. ."
Kỷ Huyên gật đầu, trầm ngâm nói: " Không sai, Trác Trường Phong người này tuy là đáng ghét, nhưng ở Thiên Phong Cốc nội môn cũng được xếp hạng là thiên tài đứng thứ bảy, bề ngoài là đao chân song tuyệt, đao pháp này hắn còn chưa thi triển ra đâu . Cước pháp ý cảnh? ! "
Kỷ Huyên nói được nửa câu, bỗng nhiên kinh ngạc mà hô lên.
Liền thấy Trác Trường Phong thân ở trên không trung, không khác gì một tia gió mát, phiêu dật tự tại.
Thối ảnh đầy trời, mỗi một chân đều giống như thiên mã hành khôngn * , lại mạnh mẽ cương mãnh, không ngừng phát ra từng trận âm thanh xé gió.
* Thiên mã hành không: Ngựa thần lướt trên mây.
" Một thành cước pháp ý cảnh! "
Kỷ Huyên hít một ngum khí lạnh, ngưng trọng nói: " Mới cách bao lâu, hắn đã luyện < Tự Tại Thối Pháp > đến mức này, gia hỏa này muốn xong rồi. Ách. "
Kỷ Huyên lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Cố Thiếu Dương hít sâu một hơi, tay phải như tia chớp vươn ra.
Như Thanh Long giơ móng vuốt, nhạy bén, gian xảo, chuẩn xác.
Thối ảnh trên không trung biến mất không thấy gì nữa, một chân của Trác Trường Phong bị Cố Thiếu Dương gắt gao chộp vào trong tay, nét mặt hắn có chút lập dị mà xấu hổ.
Sau một khắc, Cố Thiếu Dương khẽ quát một tiếng.
" Lăn! "
Hắn mạnh mẽ dùng sức, cả người Trác Trường Phong giống một đại chùy cứ thế mà vung lên, sau đó bị quăng bay ra ngoài.
" Oanh. ."
Trác Trường Phong bị nện vào trên vách động, lại bị một đống đá vụn nện xuống.
" A. ."
Ba nữ nhân Kỷ Huyên há hốc mồm, đưa mắt nhìn nhau.
Một thành cước pháp ý cảnh của Trác Trường Phong lại bị Cố Thiếu Dương mạnh mẽ đánh bay đi ? !
Gia hỏa này, khí lực cũng lớn quá đi? !
" Tiểu tử, ngươi muốn chết! "
Trong đống đá vụn vang lên một tiếng căm phẫn quát lên, tiếp theo chỉ trong chớp mắt, thân ảnh Trác Trường Phong giống như mũi tên bắn mạnh ra.
Thân hình dính đầy bụi đất, có chút tán loạn, nhưng có đao trong tay khí thế của hắn bỗng nhiên tăng mạnh gấp nhiều lần.
" Địch Đãng Thiên Hạ! "
Trác Trường Phong thét dài một tiếng, nguyên lực toàn thân bạo phát ra, huyễn hóa nguyên khí thành một trường đao cực lớn, ngắm ngay Cố Thiếu Dương mạnh mẽ chém xuống.
" Hai thành đao ý! Chết đi cho ta! "
Trác Trường Phong diện mạo đều méo mó.
Có bao giờ hắn nhận qua dạng khi dễ như thế này, còn bị một tên tiểu tử mới Tụ Nguyên sơ kỳ khi dễ.
Bây giờ hắn chỉ nghĩ nhanh chóng giết chết Cố Thiếu Dương, cho nên sử dụng sát chiêu mạnh nhất.
" Địa giai hạ phẩm đao pháp thêm hai thành đao ý! "
Kỷ Huyên kêu lên một tiếng, phản ứng bản năng nắm lấy tay hai nữ hài, khẽ hô lên: " Trác Trường Phong nổi điên rồi, chúng ta mau tránh ra, này sơn động có thể sẽ sập đó ."
Hai nữ hài gương mặt cũng trở nên trắng bệch, trong đó một người bỗng nhiên khẽ thì thầm: " Sư tỷ ngươi xem, tên kia vẫn không tránh kìa! "
Kỷ Huyên nhìn về phía Cố Thiếu Dương , quả nhiên, Cố Thiếu Dương chỉ ngây ngốc đứng bất động tại chỗ không nhúc nhích, còn giống như nghiêng đầu nhìn kỹ uy thế vô song một đaokia của Trác Trường Phong.
" Tên ngu ngốc này. "
Kỷ Huyên giậm chân một cái, do dự mãi, ngang tàng rút kiếm ra, trên mặt lộ ra một chút cương quyết.
" Liều mạng. Coi như gia hỏa này cũng là bởi vì chúng ta nên mới cùng Trác Trường Phong đánh nhau, về tình về lý cũng không thể không quản hắn. Ta thử một chút có thể hay không tiếp được một đao kia của Trác Trường Phong, mới có thể bảo vệ hắn một mạng ."
Kỷ Huyên chuẩn bị tiến lên, thời điểm này Cố Thiếu Dương bỗng nhiên chuyển động.
Hắn bình tĩnh rút trường kiếm bên hông ra, đối mặt Trác Trường Phong đang điên cuồng ngang ngược cực điểm, nhàn nhạt nói: " Ngươi thật cho là, nhìn ngươi sẽ dùng đao, ta sẽ không dùng kiếm sao? "
Thiếu nữ áo tím Kỷ Huyên và hai nữ đệ của Hàn Nguyệt Cốc cả kinh con ngươi trợn to, miệng nhỏ hơi mấp máy.
Còn tên đệ tử Thiên Phong Cốc còn lại kia, thì hoàn toàn choáng váng.
Chu Đào và hắn sức mạnh cũng tương đương nhau, đều là Tụ Nguyên trung kỳ, kiếm pháp cũng rất không tầm thường.
Hai người đi theo bên cạnh Trác Trường Phong, tại nội môn Thiên Phong Cốc không được xếp vào hàng thượng đẳng , tuy nhiên cũng có thể lọt vào top một trăm.
Nhưng Chu Đào cứ như vậy bị người ta đơn giản dùng một quyền, giải quyết rồi hả?
Tiểu tử này rốt cuộc lai lịch như thế nào vậy?
Tên đệ tử này tay cầm kiếm hơi hơi chảy mồ hôi, thấy mặt Cố Thiếu Dương không hề thay đổi, lại nhìn sang Chu Đào đang khảm ở trên tường, nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Chu Đào bị Cố Thiếu Dương chỉ dùng một quyền đánh thành như thế, hắn đi lên để khảm thêm hố mới trên tường à?
Chỉ có thể dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Trác Trường Phong.
Trác Trường Phong lạnh lùng liếc hắn một cái, khẽ mắng: " Phế vật vô dụng. "
Đệ tử kia cảm thấy nhục nhã hổ thẹn mà cúi thấp đầu.
" Tiểu tử, ngươi đang muốn đối nghịch với Thiên Phong Cốc ta? "
Trác Trường Phong ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Thiếu Dương.
Cố Thiếu Dương trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, mở miệng nói: " Ngươi hoặc là động thủ, hoặc là nhường đường, nói nhảm nhiều quá. "
" Ha ha. ."
Trác Trường Phong giận quá mà cười, dưới chân chuyển động, hư không xuất hiện vô số đạo thối ảnh (giống như bàn chân), như roi da hướng Cố Thiếu Dương đánh tới.
Ba nữ nhân thanh tú Kỷ Huyên ở bên cạnh nhíu chặt mày.
" Không nghĩ tới tên gia hỏa thần bí này lại mạnh như vậy, ngay cả Tụ Nguyên trung kỳ đều không tiếp nổi một chiêu của hắn. "
" Bây giờ nói những lời này có ích lợi gì, nghĩ thử kế tiếp chúng ta nên làm gì đây. "
" Kỷ sư tỷ. ."
Kỷ Huyên gương mặt đang căng cứng, lắc đầu nói: " Ta cũng không biết nên làm gì bây giờ, trước tiên xem tình hình đã, rồi tìm cơ hội rời đi. Dù sao tình thế phát triển đều có lợi cho chúng ta. "
Hai nữ nhân kia gật đầu một cái, một người trong đó nhịn không được mở miệng hỏi: " Kỷ sư tỷ, ngươi nói gia hỏa này có thể đánh thắng được Trác Trường Phong không? "
Một cô nương lập tức trả lời: " Ngươi đang hỏi lời thừa hả, hắn lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là Tụ Nguyên sơ kỳ, Trác Trường Phong đã là Tụ Nguyên hậu kỳ, đánh như thế nào? Chỉ có thể xem hắn có thể kiên trì được bao lâu. ."
Kỷ Huyên gật đầu, trầm ngâm nói: " Không sai, Trác Trường Phong người này tuy là đáng ghét, nhưng ở Thiên Phong Cốc nội môn cũng được xếp hạng là thiên tài đứng thứ bảy, bề ngoài là đao chân song tuyệt, đao pháp này hắn còn chưa thi triển ra đâu . Cước pháp ý cảnh? ! "
Kỷ Huyên nói được nửa câu, bỗng nhiên kinh ngạc mà hô lên.
Liền thấy Trác Trường Phong thân ở trên không trung, không khác gì một tia gió mát, phiêu dật tự tại.
Thối ảnh đầy trời, mỗi một chân đều giống như thiên mã hành khôngn * , lại mạnh mẽ cương mãnh, không ngừng phát ra từng trận âm thanh xé gió.
* Thiên mã hành không: Ngựa thần lướt trên mây.
" Một thành cước pháp ý cảnh! "
Kỷ Huyên hít một ngum khí lạnh, ngưng trọng nói: " Mới cách bao lâu, hắn đã luyện < Tự Tại Thối Pháp > đến mức này, gia hỏa này muốn xong rồi. Ách. "
Kỷ Huyên lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Cố Thiếu Dương hít sâu một hơi, tay phải như tia chớp vươn ra.
Như Thanh Long giơ móng vuốt, nhạy bén, gian xảo, chuẩn xác.
Thối ảnh trên không trung biến mất không thấy gì nữa, một chân của Trác Trường Phong bị Cố Thiếu Dương gắt gao chộp vào trong tay, nét mặt hắn có chút lập dị mà xấu hổ.
Sau một khắc, Cố Thiếu Dương khẽ quát một tiếng.
" Lăn! "
Hắn mạnh mẽ dùng sức, cả người Trác Trường Phong giống một đại chùy cứ thế mà vung lên, sau đó bị quăng bay ra ngoài.
" Oanh. ."
Trác Trường Phong bị nện vào trên vách động, lại bị một đống đá vụn nện xuống.
" A. ."
Ba nữ nhân Kỷ Huyên há hốc mồm, đưa mắt nhìn nhau.
Một thành cước pháp ý cảnh của Trác Trường Phong lại bị Cố Thiếu Dương mạnh mẽ đánh bay đi ? !
Gia hỏa này, khí lực cũng lớn quá đi? !
" Tiểu tử, ngươi muốn chết! "
Trong đống đá vụn vang lên một tiếng căm phẫn quát lên, tiếp theo chỉ trong chớp mắt, thân ảnh Trác Trường Phong giống như mũi tên bắn mạnh ra.
Thân hình dính đầy bụi đất, có chút tán loạn, nhưng có đao trong tay khí thế của hắn bỗng nhiên tăng mạnh gấp nhiều lần.
" Địch Đãng Thiên Hạ! "
Trác Trường Phong thét dài một tiếng, nguyên lực toàn thân bạo phát ra, huyễn hóa nguyên khí thành một trường đao cực lớn, ngắm ngay Cố Thiếu Dương mạnh mẽ chém xuống.
" Hai thành đao ý! Chết đi cho ta! "
Trác Trường Phong diện mạo đều méo mó.
Có bao giờ hắn nhận qua dạng khi dễ như thế này, còn bị một tên tiểu tử mới Tụ Nguyên sơ kỳ khi dễ.
Bây giờ hắn chỉ nghĩ nhanh chóng giết chết Cố Thiếu Dương, cho nên sử dụng sát chiêu mạnh nhất.
" Địa giai hạ phẩm đao pháp thêm hai thành đao ý! "
Kỷ Huyên kêu lên một tiếng, phản ứng bản năng nắm lấy tay hai nữ hài, khẽ hô lên: " Trác Trường Phong nổi điên rồi, chúng ta mau tránh ra, này sơn động có thể sẽ sập đó ."
Hai nữ hài gương mặt cũng trở nên trắng bệch, trong đó một người bỗng nhiên khẽ thì thầm: " Sư tỷ ngươi xem, tên kia vẫn không tránh kìa! "
Kỷ Huyên nhìn về phía Cố Thiếu Dương , quả nhiên, Cố Thiếu Dương chỉ ngây ngốc đứng bất động tại chỗ không nhúc nhích, còn giống như nghiêng đầu nhìn kỹ uy thế vô song một đaokia của Trác Trường Phong.
" Tên ngu ngốc này. "
Kỷ Huyên giậm chân một cái, do dự mãi, ngang tàng rút kiếm ra, trên mặt lộ ra một chút cương quyết.
" Liều mạng. Coi như gia hỏa này cũng là bởi vì chúng ta nên mới cùng Trác Trường Phong đánh nhau, về tình về lý cũng không thể không quản hắn. Ta thử một chút có thể hay không tiếp được một đao kia của Trác Trường Phong, mới có thể bảo vệ hắn một mạng ."
Kỷ Huyên chuẩn bị tiến lên, thời điểm này Cố Thiếu Dương bỗng nhiên chuyển động.
Hắn bình tĩnh rút trường kiếm bên hông ra, đối mặt Trác Trường Phong đang điên cuồng ngang ngược cực điểm, nhàn nhạt nói: " Ngươi thật cho là, nhìn ngươi sẽ dùng đao, ta sẽ không dùng kiếm sao? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.