Chương 42:
Can Đáo Thiên Minh
06/04/2021
Một cô nương dáng người cao gầy đẩy cửa bước vào, so với với Liễu Thiên gương mặt còn xinh đẹp hơn ba phần , nhưng vẻ trên mặt đầy vẻ lạnh lùng và chán ghét.
Hai nam đệ tử cuat Hàn Nguyệt Cốc vừa nhìn thấy cô gái trước mặt, mắt liền sáng lên.
" Cố tiểu thư, hôm nay có tốt không? "
" Cút! "
Cô nương đầu cũng không nhìn lại chỉ chửi một câu, hai nam đệ tử sắc mặt khó coi mà ngậm miệng lại.
Liễu Thiên đứng lên, nhíu mày nói với cô nương kia: " Cố Lăng Phỉ, ngươi lại nổi điên làm gì? "
Cố Lăng Phỉ cười lạnh nói: " Ta nổi điên làm gì? Ta tới đây Thiếu Dương ca xem vợ tương lai của hắn. Một người rõ ràng đang có hôn ước trong người, hàng ngày không cần mặt mũi cùng với nam nhân khác huynh huynh muội muội. Ta phi! "
Hàn Tiêu ở một bên nghe được vẻ mặt đầy xấu hổ.
Liễu Thiên xấu hổ nói: " Ta và Cố Thiếu Dương vẫn chưa thành hôn! Hơn nữa, ta làm cái gì cũng không tới phiên ngươi quản. . Ta thấy, là ngươi yêu thích tên phế vật Cố Thiếu Dương kia, vội vã muốn gả cho hắn thì phải. ."
" Ngươi! "
Trong đôi mắt xinh đẹp dịu dàng của Cố Lăng Phỉ hiện lên tia tức giận, kêu ngạo quát: " Ngươi dám nói Thiếu Dương ca là đồ ăn hại, hôm nay ta không giáo huấn ngươi thì không thể được! "
Nói xong, thân ảnh Cố Lăng Phỉ đột nhiên tan biến, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mặt mấy người kia.
Liễu Thiên gương mặt tái đi, thấp giọng nói: " Tụ Nguyên cảnh! "
Chợt quay đầu xin Hàn Tiêu viện trợ.
Hàn Tiêu trong tay cầm chiếc quạt xếp nhẹ nhàng đong đưa, dường như đối với sức mạnh Cố Lăng Phỉ bạo phát ra không hề để ý.
" Cố tiểu thư, đắc tội. "
Hai tên đệ tử đi theo Hàn Tiêu xin lỗi một tiếng liên thủ lại đỡ thế tấn công của Cố Lăng Phỉ.
Thân ảnh Cố Lăng Phỉ nhất thời bị ngăn cản lại.
Hai tên đệ tử kia tu vi cũng đều là Tụ Nguyên sơ kỳ, ba người lập tức chiến thành một đoàn.
Chiến không được bao lâu, hai tên đệ tử nhưng trảo vạt áo thấy khửu tay, không ngừng lùi lại.
" Kiếm thuật của nàng ta, thật nhanh à! "
Hai đệ tử kia liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương nhìn thấy vẻ kinh hãi.
Cùng là Tụ Nguyên cảnh sơ kỳ, hai người bọn họ hợp lại vậy mà không phải là đối thủ của Cố Lăng Phỉ, cũng quá kinh người rồi.
Mắt thấy Cố Lăng Phỉ chuẩn bị đánh bại hai người kia, đứng ở ngoài quan sát Hàn Tiêu bỗng nhiên đánh ra một chưởng.
" Bắc Tuyết Sơn Trang < Tước Tuyết Khoái Kiếm >, thật sự không tầm thường. Đáng tiếc, ngươi còn kém một chút hỏa hầu. "
Bằng mắt trần có thể thấy được một cỗ kình phong màu lam nhạt bay về phía Cố Lăng Phỉ, vừa vặn đánh vào sơ hở trên người nàng, đập mạnh vào bụng nàng.
" Phốc! "
Cố Lăng Phỉ phun ra một ngụm máu, bay ra ngoài.
Rơi xuống đất nàng vội bò dậy, trên hai má của tiểu mỹ đã tái xanh một mảnh, nhưng ánh vẫn như cũ bướng bỉnh phẫn hận gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người.
Hàn Tiêu từ từ thu tay về, lắc đầu nói: " Ngươi vừa rồi đối với Liễu sư muội nói năng không lễ độ, đây chỉ là quở trách nho nhỏ. Nếu như ngươi không phục, có thể tùy thời lên Hàn Nguyệt Cốc tìm ta. "
Cố Lăng Phỉ gắt gao cắn môi dưới, chẳng ừ chẳng hử gì.
Ngược lại thì Liễu Thiên, trên mặt khôi phục nụ cười xán lạn, đi đến bên người Hàn Tiêu, ôn nhu nói một câu: " Cảm ơn Hàn sư huynh vì tiểu muội mà xuất thủ. ."
Sau đó quay đầu nhìn Cố Lăng Phỉ, âm thanh lạnh lùng nói: " Ta biết Cố Thiếu Dương đã quay trở lại, hắn không dám tới gặp ta, trái lại để ngươi thay hắn ra mặt. Loại phế vật này ngươi vẫn còn che chở hắn, ta thấy không đáng giá cho ngươi. ."
Nàng ta nói xong, ngược lại lại than nhẹ một tiếng, " Thực ra, nếu hắn có thể bằng một Hàn sư huynh, thì ta cũng sẽ cố gắng gả cho hắn. Đáng tiếc, hắn ta ngay cả một phần mười Hàn sư huynh cũng không bằng. ."
" Phun. ."
Cố Lăng Phỉ phun ra một búng máu, chăm chú nhìn Liễu Thiên, hung ác lên tiếng: " Ngươi không xứng. "
" Đúng, ngươi không xứng. "
Một âm thanh bình tĩnh bỗng nhiên từ sau lưng mọi người truyền đến.
Tất cả mọi người theo tiếng nói nhìn lại, thì thấy một nam tử khôi ngô tuấn tú cất bước đi tới, đi đến bên người Cố Lăng Phỉ xem xét hai má nàng cẩn thận từng li từng tí đỡ dậy.
" Cố Thiếu Dương? ! "
Liễu Thiên trợn to hai mắt, giống như không thể tưởng tượng nổi.
Cố Lăng Phỉ nhìn chằm chằm vào Cố Thiếu Dương, vẻ mặt xinh đẹp như hoa hiện lên vui vẻ, kinh hỉ nói: " Thiếu Dương ca! Ngươi thật sự đã quay trở lại?"
Nói xong, Cố Lăng Phỉ hình như nhớ tới cái gì, đưa tay dùng sức đẩy Cố Thiếu Dương ra, vội la lên: " Thiếu Dương ca, ngươi đi mau đi, mấy người này sẽ buộc ngươi huỷ hôn. "
Cố Thiếu Dương vẫn không nhúc nhích, hai đầu lông mày ẩn chứa bình tĩnh khiến cho người ta sợ hãi trầm trọng.
" Liễu Thiên. ."
Cố Thiếu Dương mở miệng nói: " Ngươi không xứng làm vị hôn thê của Cố Thiếu Dương ta, hôn ước giữa ta và ngươi, huỷ bỏ. "
Liễu Thiên vẻ mặt sững sờ, lập tức cười lên: " Cố Thiếu Dương, ngươi rất thức thời, ta sẽ xuất ra 100 khối hạ phẩm Nguyên thạch bồi thường cho ngươi ."
Cố Thiếu Dương lắc đầu, thấp giọng nói: " Hạ phẩm Nguyên thạch thì thôi đi, còn mức bồi thường sao . Bản thân ta sẽ tự mình lấy. "
Tiếp theo trong chớp mắt, cả người Cố Thiếu Dương bất thình lình biến mất không thấy gì nữa, chỉ trong chợp mắt lại xuất hiện trước mặt Hàn Tiêu.
Làm cho tất cả mọi người ở đây đều giật mình.
Cố Thiếu Dương mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào Hàn Tiêu, lời nói giống như mang theo băng vạn năm lạnh lẽo thổi ra.
" Ngươi chính là kẻ vừa mới động thủ với Cố Lăng Phỉ? "
Hai nam đệ tử cuat Hàn Nguyệt Cốc vừa nhìn thấy cô gái trước mặt, mắt liền sáng lên.
" Cố tiểu thư, hôm nay có tốt không? "
" Cút! "
Cô nương đầu cũng không nhìn lại chỉ chửi một câu, hai nam đệ tử sắc mặt khó coi mà ngậm miệng lại.
Liễu Thiên đứng lên, nhíu mày nói với cô nương kia: " Cố Lăng Phỉ, ngươi lại nổi điên làm gì? "
Cố Lăng Phỉ cười lạnh nói: " Ta nổi điên làm gì? Ta tới đây Thiếu Dương ca xem vợ tương lai của hắn. Một người rõ ràng đang có hôn ước trong người, hàng ngày không cần mặt mũi cùng với nam nhân khác huynh huynh muội muội. Ta phi! "
Hàn Tiêu ở một bên nghe được vẻ mặt đầy xấu hổ.
Liễu Thiên xấu hổ nói: " Ta và Cố Thiếu Dương vẫn chưa thành hôn! Hơn nữa, ta làm cái gì cũng không tới phiên ngươi quản. . Ta thấy, là ngươi yêu thích tên phế vật Cố Thiếu Dương kia, vội vã muốn gả cho hắn thì phải. ."
" Ngươi! "
Trong đôi mắt xinh đẹp dịu dàng của Cố Lăng Phỉ hiện lên tia tức giận, kêu ngạo quát: " Ngươi dám nói Thiếu Dương ca là đồ ăn hại, hôm nay ta không giáo huấn ngươi thì không thể được! "
Nói xong, thân ảnh Cố Lăng Phỉ đột nhiên tan biến, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mặt mấy người kia.
Liễu Thiên gương mặt tái đi, thấp giọng nói: " Tụ Nguyên cảnh! "
Chợt quay đầu xin Hàn Tiêu viện trợ.
Hàn Tiêu trong tay cầm chiếc quạt xếp nhẹ nhàng đong đưa, dường như đối với sức mạnh Cố Lăng Phỉ bạo phát ra không hề để ý.
" Cố tiểu thư, đắc tội. "
Hai tên đệ tử đi theo Hàn Tiêu xin lỗi một tiếng liên thủ lại đỡ thế tấn công của Cố Lăng Phỉ.
Thân ảnh Cố Lăng Phỉ nhất thời bị ngăn cản lại.
Hai tên đệ tử kia tu vi cũng đều là Tụ Nguyên sơ kỳ, ba người lập tức chiến thành một đoàn.
Chiến không được bao lâu, hai tên đệ tử nhưng trảo vạt áo thấy khửu tay, không ngừng lùi lại.
" Kiếm thuật của nàng ta, thật nhanh à! "
Hai đệ tử kia liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương nhìn thấy vẻ kinh hãi.
Cùng là Tụ Nguyên cảnh sơ kỳ, hai người bọn họ hợp lại vậy mà không phải là đối thủ của Cố Lăng Phỉ, cũng quá kinh người rồi.
Mắt thấy Cố Lăng Phỉ chuẩn bị đánh bại hai người kia, đứng ở ngoài quan sát Hàn Tiêu bỗng nhiên đánh ra một chưởng.
" Bắc Tuyết Sơn Trang < Tước Tuyết Khoái Kiếm >, thật sự không tầm thường. Đáng tiếc, ngươi còn kém một chút hỏa hầu. "
Bằng mắt trần có thể thấy được một cỗ kình phong màu lam nhạt bay về phía Cố Lăng Phỉ, vừa vặn đánh vào sơ hở trên người nàng, đập mạnh vào bụng nàng.
" Phốc! "
Cố Lăng Phỉ phun ra một ngụm máu, bay ra ngoài.
Rơi xuống đất nàng vội bò dậy, trên hai má của tiểu mỹ đã tái xanh một mảnh, nhưng ánh vẫn như cũ bướng bỉnh phẫn hận gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người.
Hàn Tiêu từ từ thu tay về, lắc đầu nói: " Ngươi vừa rồi đối với Liễu sư muội nói năng không lễ độ, đây chỉ là quở trách nho nhỏ. Nếu như ngươi không phục, có thể tùy thời lên Hàn Nguyệt Cốc tìm ta. "
Cố Lăng Phỉ gắt gao cắn môi dưới, chẳng ừ chẳng hử gì.
Ngược lại thì Liễu Thiên, trên mặt khôi phục nụ cười xán lạn, đi đến bên người Hàn Tiêu, ôn nhu nói một câu: " Cảm ơn Hàn sư huynh vì tiểu muội mà xuất thủ. ."
Sau đó quay đầu nhìn Cố Lăng Phỉ, âm thanh lạnh lùng nói: " Ta biết Cố Thiếu Dương đã quay trở lại, hắn không dám tới gặp ta, trái lại để ngươi thay hắn ra mặt. Loại phế vật này ngươi vẫn còn che chở hắn, ta thấy không đáng giá cho ngươi. ."
Nàng ta nói xong, ngược lại lại than nhẹ một tiếng, " Thực ra, nếu hắn có thể bằng một Hàn sư huynh, thì ta cũng sẽ cố gắng gả cho hắn. Đáng tiếc, hắn ta ngay cả một phần mười Hàn sư huynh cũng không bằng. ."
" Phun. ."
Cố Lăng Phỉ phun ra một búng máu, chăm chú nhìn Liễu Thiên, hung ác lên tiếng: " Ngươi không xứng. "
" Đúng, ngươi không xứng. "
Một âm thanh bình tĩnh bỗng nhiên từ sau lưng mọi người truyền đến.
Tất cả mọi người theo tiếng nói nhìn lại, thì thấy một nam tử khôi ngô tuấn tú cất bước đi tới, đi đến bên người Cố Lăng Phỉ xem xét hai má nàng cẩn thận từng li từng tí đỡ dậy.
" Cố Thiếu Dương? ! "
Liễu Thiên trợn to hai mắt, giống như không thể tưởng tượng nổi.
Cố Lăng Phỉ nhìn chằm chằm vào Cố Thiếu Dương, vẻ mặt xinh đẹp như hoa hiện lên vui vẻ, kinh hỉ nói: " Thiếu Dương ca! Ngươi thật sự đã quay trở lại?"
Nói xong, Cố Lăng Phỉ hình như nhớ tới cái gì, đưa tay dùng sức đẩy Cố Thiếu Dương ra, vội la lên: " Thiếu Dương ca, ngươi đi mau đi, mấy người này sẽ buộc ngươi huỷ hôn. "
Cố Thiếu Dương vẫn không nhúc nhích, hai đầu lông mày ẩn chứa bình tĩnh khiến cho người ta sợ hãi trầm trọng.
" Liễu Thiên. ."
Cố Thiếu Dương mở miệng nói: " Ngươi không xứng làm vị hôn thê của Cố Thiếu Dương ta, hôn ước giữa ta và ngươi, huỷ bỏ. "
Liễu Thiên vẻ mặt sững sờ, lập tức cười lên: " Cố Thiếu Dương, ngươi rất thức thời, ta sẽ xuất ra 100 khối hạ phẩm Nguyên thạch bồi thường cho ngươi ."
Cố Thiếu Dương lắc đầu, thấp giọng nói: " Hạ phẩm Nguyên thạch thì thôi đi, còn mức bồi thường sao . Bản thân ta sẽ tự mình lấy. "
Tiếp theo trong chớp mắt, cả người Cố Thiếu Dương bất thình lình biến mất không thấy gì nữa, chỉ trong chợp mắt lại xuất hiện trước mặt Hàn Tiêu.
Làm cho tất cả mọi người ở đây đều giật mình.
Cố Thiếu Dương mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào Hàn Tiêu, lời nói giống như mang theo băng vạn năm lạnh lẽo thổi ra.
" Ngươi chính là kẻ vừa mới động thủ với Cố Lăng Phỉ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.