Chương 594:
Can Đáo Thiên Minh
05/06/2021
Dù sao một số chuyện tiếp theo cũng đã vượt xa dự đoán của hắn, đặc biệt một số chuyện hệ lụy cũng chắc chắn sẽ bạo phát.
Mặc kệ như nào thì hiện tại dù làm cách gì cũng bất ổn, nên tiếp theo hắn cần phải khống chế suy nghĩ của mọi người, để bọn họ không chú ý tới hắn là được rồi.
“Mọi người xem kìa, bên kia có một đạo bạch quang!”
Sau đó ánh mắt của mọi người đều tập trung theo hướng kia, Thiền Tâm thấy vậy liền biết cơ hội tốt đã tới, vì thế liền cắm đầu trốn thoát.
Tuy nhiên, đúng lúc này lại bị người đứng sau nắm chặt bả vai, hóa ra đó là người hắn từng gặp – Phù Nhược Sát đã tới.
Thực lực của người này hắn đã từng chứng kiến nên không muốn xảy ra phân tranh nào, tuy nhiên hình như người này không có dự định thả hắn ra.
Đã như vậy, chuyện kia cũng không thể chậm trễ được, trực tiếp mang theo Phù Nhược Sát cũng biến mất, dù sao hắn cũng không biết đối phương định làm cái gì.
“Xem ra mục đích của ngươi và ta giống nhau, chính là đạt được truyền thừa ở nơi này.”
Nghe vậy, người kia cau mày nhìn hắn, nhưng không giống nhau, ít nhất hắn quang minh chính đại tranh truyền thừa dưới mắt mọi người, không giống như tên kia trốn lui trốn lủi, không khác con chuột chạy qua đường là bao.
“Quả thật mục đích chúng ta có chút khác biệt, nếu như ngươi không còn chuyện gì để nói thì đừng làm lãng phí thời gian của ta.”
Sau đó Cố Thiếu Dương trực tiếp xoay người rời đi, người kia vốn định ngăn lại bước chân của hắn nhưng lại bị hắn chặn lại.
Trước mắt, hắn đã đoán được một số thứ, nếu không phải lúc trước dẫn dắt nói ra suy nghĩ của bản thân thì e rằng hắn không cách nào nhận ra hết thảy, càng là như thế tình huống trước mắt càng trở nên rõ ràng hơn.
“Chuyện lần này đối với các ngươi chỉ là chút khảo nghiệm vặt vãnh, ai là người đầu tiên đạt được truyền thừa của ta thì người đó mới chân chính là người thừa kế.”
Nói xong lời này, hư ảnh kia liền biến mất không còn bóng dáng.
Mặc dù đã biến mất, nhưng lại khiến tất cả mọi người ở đây trở nên sôi trào, dù sao tất cả đều thuận lý thành chương.
Chỉ cần tiếp theo không có ai ngăn cản hắn thì rất nhanh thôi, truyền thừa này sẽ là vật trong tay của hắn, mặc dù không biết là ai cho Tuần Vô Pháp tự tin như thế.
Những người này hoàn toàn không e ngại thứ gì, tựa như họ rất dũng cảm và mãi luôn như thế, bộ dạng này khiến hắn có hơi ngoài ý muốn, tuy nhiên mục đích chắc chắn không đơn thuần như dự đoán của hắn được.
Nhưng tương ứng, ngay tại lúc này họ lại nắm được một manh mối khác, coi như trong thời điểm này Cố Thiếu Dương không ra tay thì vài người khác nhất định sẽ.
Vì ngăn đám người này ra tay, Cố Thiếu Dương đã chủ động xuất kích, quả nhiên tất cả đều không nằm ngoại dự đoán của hắn, mặc dù hắn không đoán trước hết được những chuyện sẽ phát sinh nhưng hầu như mọi nguyện đều khó mà thoát khỏi khống chế của hắn.
Con đường hắn đi thật ra rất nguy hiểm nhưng cũng là một đường tắt, có thể tới khu vực đỉnh một cách nhanh nhất.
Đặc biệt còn có thể ngẫu nhiên gặp được vài thứ, quả nhiên hắn không đoán sai, trên đường vậy mà gặp được Hạn Bạt, một màn đó khiến hắn không biết làm sao cho phải, tuy nhiên biểu tình lạnh nhạt bên ngoài lại chỉ là ngụy trang.
……
“Ngươi là một trong mười đại Thánh sao?”
Nghe thấy vậy, người trước mặt cũng không nói gì.
Nhưng người bên cạnh hắn lại đáp lại.
“Mười đại Thánh thì thế nào? Nếu có thực lực thì cũng không xuất hiện một mình ở nơi hoang vu hẻo lánh như này đâu.”
Nghe vậy, những tên huynh đệ khác lập tức cười ầm lên, mà Cố Thiếu Dương cũng chỉ treo một nụ cười lạnh nhạt bên khóe miệng.
Hắn không nói gì, chỉ im lặng xem tình hình, tựa như không có bất kì một sinh mạng hay đồ vật gì có thể thu hút được ánh mắt của hắn vậy.
……
Mấy người đó cảm thấy da đầu tê dại, nên chuẩn bị quay đầu rời đi.
Nhưng lão đại Hạn Bạt của họ không có ý định buông tha, mặc dù vừa rồi hắn cứu bọn họ không phải là giả, nhưng mà mục đích cứu bọn họ của hắn cũng rất dễ dàng đoán được.
“Mặc dù vừa rồi ngươi cứu chúng ta nhưng đáng tiếc, nhất định chúng ta phải đoạt được bảo vật.”
Cố Thiếu Dương không nói gì, chỉ trực tiếp vòng qua đám người, cũng chẳng muốn có bất kì dây dưa gì với họ.
Nhưng người trước mặt cũng giống như vậy, không hề có phản ứng gì, tựa như một ngốc tử, bộ dáng nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái. Nhưng Hạn Bạt bên cạnh lại ra tay ngăn cản, không cho hắn rời đi.
“Xin lỗi, vừa rồi ta cũng đã nói, hy vọng ngươi có thể đưa ta chút manh mối.”
Cuối cùng Cố Thiếu Dương cũng quay đầu nhìn hắn.
Mặc kệ như nào thì hiện tại dù làm cách gì cũng bất ổn, nên tiếp theo hắn cần phải khống chế suy nghĩ của mọi người, để bọn họ không chú ý tới hắn là được rồi.
“Mọi người xem kìa, bên kia có một đạo bạch quang!”
Sau đó ánh mắt của mọi người đều tập trung theo hướng kia, Thiền Tâm thấy vậy liền biết cơ hội tốt đã tới, vì thế liền cắm đầu trốn thoát.
Tuy nhiên, đúng lúc này lại bị người đứng sau nắm chặt bả vai, hóa ra đó là người hắn từng gặp – Phù Nhược Sát đã tới.
Thực lực của người này hắn đã từng chứng kiến nên không muốn xảy ra phân tranh nào, tuy nhiên hình như người này không có dự định thả hắn ra.
Đã như vậy, chuyện kia cũng không thể chậm trễ được, trực tiếp mang theo Phù Nhược Sát cũng biến mất, dù sao hắn cũng không biết đối phương định làm cái gì.
“Xem ra mục đích của ngươi và ta giống nhau, chính là đạt được truyền thừa ở nơi này.”
Nghe vậy, người kia cau mày nhìn hắn, nhưng không giống nhau, ít nhất hắn quang minh chính đại tranh truyền thừa dưới mắt mọi người, không giống như tên kia trốn lui trốn lủi, không khác con chuột chạy qua đường là bao.
“Quả thật mục đích chúng ta có chút khác biệt, nếu như ngươi không còn chuyện gì để nói thì đừng làm lãng phí thời gian của ta.”
Sau đó Cố Thiếu Dương trực tiếp xoay người rời đi, người kia vốn định ngăn lại bước chân của hắn nhưng lại bị hắn chặn lại.
Trước mắt, hắn đã đoán được một số thứ, nếu không phải lúc trước dẫn dắt nói ra suy nghĩ của bản thân thì e rằng hắn không cách nào nhận ra hết thảy, càng là như thế tình huống trước mắt càng trở nên rõ ràng hơn.
“Chuyện lần này đối với các ngươi chỉ là chút khảo nghiệm vặt vãnh, ai là người đầu tiên đạt được truyền thừa của ta thì người đó mới chân chính là người thừa kế.”
Nói xong lời này, hư ảnh kia liền biến mất không còn bóng dáng.
Mặc dù đã biến mất, nhưng lại khiến tất cả mọi người ở đây trở nên sôi trào, dù sao tất cả đều thuận lý thành chương.
Chỉ cần tiếp theo không có ai ngăn cản hắn thì rất nhanh thôi, truyền thừa này sẽ là vật trong tay của hắn, mặc dù không biết là ai cho Tuần Vô Pháp tự tin như thế.
Những người này hoàn toàn không e ngại thứ gì, tựa như họ rất dũng cảm và mãi luôn như thế, bộ dạng này khiến hắn có hơi ngoài ý muốn, tuy nhiên mục đích chắc chắn không đơn thuần như dự đoán của hắn được.
Nhưng tương ứng, ngay tại lúc này họ lại nắm được một manh mối khác, coi như trong thời điểm này Cố Thiếu Dương không ra tay thì vài người khác nhất định sẽ.
Vì ngăn đám người này ra tay, Cố Thiếu Dương đã chủ động xuất kích, quả nhiên tất cả đều không nằm ngoại dự đoán của hắn, mặc dù hắn không đoán trước hết được những chuyện sẽ phát sinh nhưng hầu như mọi nguyện đều khó mà thoát khỏi khống chế của hắn.
Con đường hắn đi thật ra rất nguy hiểm nhưng cũng là một đường tắt, có thể tới khu vực đỉnh một cách nhanh nhất.
Đặc biệt còn có thể ngẫu nhiên gặp được vài thứ, quả nhiên hắn không đoán sai, trên đường vậy mà gặp được Hạn Bạt, một màn đó khiến hắn không biết làm sao cho phải, tuy nhiên biểu tình lạnh nhạt bên ngoài lại chỉ là ngụy trang.
……
“Ngươi là một trong mười đại Thánh sao?”
Nghe thấy vậy, người trước mặt cũng không nói gì.
Nhưng người bên cạnh hắn lại đáp lại.
“Mười đại Thánh thì thế nào? Nếu có thực lực thì cũng không xuất hiện một mình ở nơi hoang vu hẻo lánh như này đâu.”
Nghe vậy, những tên huynh đệ khác lập tức cười ầm lên, mà Cố Thiếu Dương cũng chỉ treo một nụ cười lạnh nhạt bên khóe miệng.
Hắn không nói gì, chỉ im lặng xem tình hình, tựa như không có bất kì một sinh mạng hay đồ vật gì có thể thu hút được ánh mắt của hắn vậy.
……
Mấy người đó cảm thấy da đầu tê dại, nên chuẩn bị quay đầu rời đi.
Nhưng lão đại Hạn Bạt của họ không có ý định buông tha, mặc dù vừa rồi hắn cứu bọn họ không phải là giả, nhưng mà mục đích cứu bọn họ của hắn cũng rất dễ dàng đoán được.
“Mặc dù vừa rồi ngươi cứu chúng ta nhưng đáng tiếc, nhất định chúng ta phải đoạt được bảo vật.”
Cố Thiếu Dương không nói gì, chỉ trực tiếp vòng qua đám người, cũng chẳng muốn có bất kì dây dưa gì với họ.
Nhưng người trước mặt cũng giống như vậy, không hề có phản ứng gì, tựa như một ngốc tử, bộ dáng nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái. Nhưng Hạn Bạt bên cạnh lại ra tay ngăn cản, không cho hắn rời đi.
“Xin lỗi, vừa rồi ta cũng đã nói, hy vọng ngươi có thể đưa ta chút manh mối.”
Cuối cùng Cố Thiếu Dương cũng quay đầu nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.