Chương 651:
Can Đáo Thiên Minh
03/07/2021
Tốt xấu gì hắn cũng là người truyền thừa của ông ta, lạnh nhạt với hắn như vậy tốt lắm sao? Nhưng có vẻ đối phương không hề có dự định lui tới với mình.
Thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng không muốn lộ ra, nếu đã như vậy thì hắn sẽ không do dự nữa, coi như hắn đã nghĩ tốt hết rồi.
Kết quả cùng lắm là công giã tràng xe cát. Nhưng giờ khắc này Cố Thiếu Dương cũng đã nghĩ tới những phiền phức khác.
Nhìn tổng thể thì hiện tại hắn đã đủ sức chống lại tám vị Đại Thánh. Dù sao năm xưa Lưu Vân Đại Đế cũng dùng sức một người đánh bại tám người bọn họ.
Nếu không cũng không tới nỗi bị coi thành một nhân vật nguy hiểm, cuối cùng bị trấn áp ở toà tháp này cả đời. Còn những vị Đại Thánh năm xưa trấn áp lão ta đã hao phí hết tất cả sức mạnh, cuối cùng tiêu tán trong không khí. Thậm chí luồng kim quang của toà tháp này rất có thể là hoá thân của tám vị Đại Thánh năm xưa.
Hết thảy sự tình khiến hắn cảm thấy có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng lại không thể lãng phí thời gian được.
Ở thời điểm này hắn không thể cân nhắc được nhiều chuyện, thứ hắn có thể phỏng đoán rất nhiều.
Cuối cùng chủ đành để tinh quang bên trong dung hợp lại thành viên ngọc nho nhỏ, sau đó viên ngọc kia bắn lên trên cao, trở thành đồ vật đáng tôn kính nhất trong tế đàn này.
Dù sao cũng là hài cốt, mà hắn lại đang rất cần mọt thứ có thể kích thích hoá thân của tám vị Đại Thánh cũ, cũng chính là mấy đạo kim quang kia.
Nếu không thì cần gì phải hiến tế chứ, nhưng tám vị Đại Thánh bên dưới lại không xảy ra trạng thái bị thôn phệ nào, xem ra thứ này có thể nhận ra đồng bạn.
Nhưng lúc này hắn cũng không nhanh chóng rời đi, dù sao chỉ cần nhìn một chút cũng biết trong thời điểm này hắn không nhất thiết phải xen vào xử lí.
Nếu hắn nhất định phải xuất thủ thì có thể sẽ gây ra thêm phiền phức khác. Vì thế thời điểm này vẫn khiến khắn có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng ít nhất cũng không bị đánh dấu trong lúc này.
“Chuyện lần này chắc chắn ngươi còn hiểu rõ hơn so với ta, nếu ngươi đã biến thành người bình thường rồi thì tại sao không nhanh chóng rời khỏi nơi này đi?”
“Không phải ta đang chờ một cơ hội thích hợp hay sao? Cũng không thể ném ngươi một mình ở lại nơi này được, dù sao ngươi cũng là người duy nhất tiếp nhận được truyền thừa của ta.”
Nghe được lời này, hắn hơi nhếch miệng cười nhưng không nói thêm gì khác. Hắn tới đây cũng chỉ vì truyền thừa mà thôi.
Ai cũng ra sức vì lợi ích của mình, ngay cả hắn cũng không tránh được. Nhưng lúc này hắn không có quá nhiều thời gian để do dự nữa rồi.
Hắn cứ ở đây hao phí công sức, nếu cứ tiếp tục dây dưa thì chắc chắn sẽ không thể an toài lui ra ngoài.
“Bây giờ truyền thừa không xê xích nhiều lắm rồi, nếu ngươi có khả năng vận dụng tốt thì có thể kích phát năng lực phi hành là có thể mang ta ra ngoài.”
Nghe được lời này, Cố Thiếu Dương có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ ông ta không định báo cho hắn biết như thế nào mới gọi là truyền thừa thành công sao? Không lẽ phải tự tìm cách kiểm tra tất cả à.
Thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng không muốn lộ ra, nếu đã như vậy thì hắn sẽ không do dự nữa, coi như hắn đã nghĩ tốt hết rồi.
Kết quả cùng lắm là công giã tràng xe cát. Nhưng giờ khắc này Cố Thiếu Dương cũng đã nghĩ tới những phiền phức khác.
Nhìn tổng thể thì hiện tại hắn đã đủ sức chống lại tám vị Đại Thánh. Dù sao năm xưa Lưu Vân Đại Đế cũng dùng sức một người đánh bại tám người bọn họ.
Nếu không cũng không tới nỗi bị coi thành một nhân vật nguy hiểm, cuối cùng bị trấn áp ở toà tháp này cả đời. Còn những vị Đại Thánh năm xưa trấn áp lão ta đã hao phí hết tất cả sức mạnh, cuối cùng tiêu tán trong không khí. Thậm chí luồng kim quang của toà tháp này rất có thể là hoá thân của tám vị Đại Thánh năm xưa.
Hết thảy sự tình khiến hắn cảm thấy có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng lại không thể lãng phí thời gian được.
Ở thời điểm này hắn không thể cân nhắc được nhiều chuyện, thứ hắn có thể phỏng đoán rất nhiều.
Cuối cùng chủ đành để tinh quang bên trong dung hợp lại thành viên ngọc nho nhỏ, sau đó viên ngọc kia bắn lên trên cao, trở thành đồ vật đáng tôn kính nhất trong tế đàn này.
Dù sao cũng là hài cốt, mà hắn lại đang rất cần mọt thứ có thể kích thích hoá thân của tám vị Đại Thánh cũ, cũng chính là mấy đạo kim quang kia.
Nếu không thì cần gì phải hiến tế chứ, nhưng tám vị Đại Thánh bên dưới lại không xảy ra trạng thái bị thôn phệ nào, xem ra thứ này có thể nhận ra đồng bạn.
Nhưng lúc này hắn cũng không nhanh chóng rời đi, dù sao chỉ cần nhìn một chút cũng biết trong thời điểm này hắn không nhất thiết phải xen vào xử lí.
Nếu hắn nhất định phải xuất thủ thì có thể sẽ gây ra thêm phiền phức khác. Vì thế thời điểm này vẫn khiến khắn có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng ít nhất cũng không bị đánh dấu trong lúc này.
“Chuyện lần này chắc chắn ngươi còn hiểu rõ hơn so với ta, nếu ngươi đã biến thành người bình thường rồi thì tại sao không nhanh chóng rời khỏi nơi này đi?”
“Không phải ta đang chờ một cơ hội thích hợp hay sao? Cũng không thể ném ngươi một mình ở lại nơi này được, dù sao ngươi cũng là người duy nhất tiếp nhận được truyền thừa của ta.”
Nghe được lời này, hắn hơi nhếch miệng cười nhưng không nói thêm gì khác. Hắn tới đây cũng chỉ vì truyền thừa mà thôi.
Ai cũng ra sức vì lợi ích của mình, ngay cả hắn cũng không tránh được. Nhưng lúc này hắn không có quá nhiều thời gian để do dự nữa rồi.
Hắn cứ ở đây hao phí công sức, nếu cứ tiếp tục dây dưa thì chắc chắn sẽ không thể an toài lui ra ngoài.
“Bây giờ truyền thừa không xê xích nhiều lắm rồi, nếu ngươi có khả năng vận dụng tốt thì có thể kích phát năng lực phi hành là có thể mang ta ra ngoài.”
Nghe được lời này, Cố Thiếu Dương có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ ông ta không định báo cho hắn biết như thế nào mới gọi là truyền thừa thành công sao? Không lẽ phải tự tìm cách kiểm tra tất cả à.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.